Chương 07: Tái Sinh
Tiếng gầm thét dữ dội của con quái vật vang vọng trong tâm trí Ashen, ngày càng lớn hơn và điên loạn hơn. Cậu cảm thấy ý thức mình đang mờ đi, những hình ảnh và cảm xúc của con quái vật ùa vào, đan xen với ký ức của chính cậu. Ashen thấy mình đang chạy, săn mồi, gào thét và chiến đấu một cách bản năng. Cơn đói và cơn khát của con quái vật trở thành cơn đói và cơn khát của cậu, sự tức giận và hận thù của nó trở thành của cậu. Cậu cảm thấy mình đang mất kiểm soát.
"Grrr!"
Cậu cố gắng thét lên, nhưng giọng nói của cậu chỉ là một tiếng gầm gừ khô khốc.
Cơ thể cậu run lên bần bật. Da thịt cậu như đang bị xé toạc, xương cốt cậu như đang bị nghiền nát. Toàn thân Ashen nóng như lửa đốt, mồ hôi trộn lẫn với máu từ những vết nứt trên da chảy ra, thấm ướt chiếc áo tàn tạ.
Đúng lúc đó, trong sự hoảng loạn và đau đớn tột cùng, một cảm giác mát lạnh bất ngờ ập đến, xoa dịu đi cơn nóng bỏng đang thiêu đốt cậu. Đó là cảm giác của dòng nước từ hồ đang chạm vào da cậu. Không chần chừ, Ashen ngã người về phía sau, để toàn bộ cơ thể chìm vào làn nước.
Cảm giác ấy như một bàn tay vô hình dịu dàng áp lên da thịt rách nát, rồi lan nhanh khắp cơ thể. Cơn nóng bỏng thiêu đốt lùi dần, như ngọn lửa bị dập tắt bởi một cơn mưa rào.
Làn nước ôm lấy cậu như một tấm chăn rộng lớn. Ngay khi tiếp xúc, những vết nứt trên da như bừng sáng, từng giọt máu hòa vào dòng nước, rồi ngay lập tức bị hút ngược trở lại vào cơ thể cậu.
Ashen rùng mình. Cảm giác đau đớn không biến mất. Thay vì sự xé nát, giờ đây nó giống như những lưỡi dao sắc bén đang cắt bỏ một lớp vỏ cũ kỹ để lộ ra phần mới bên trong.
Dòng nước chảy tràn vào từng mạch máu, từng khớp xương, từng tế bào. Cậu có thể nghe thấy tiếng ù ù mơ hồ trong đầu, giống như hàng ngàn giọng nói thì thầm. Một phần là tiếng gầm gừ điên loạn của con quái vật, phần còn lại là âm hưởng xa xăm, như lời hát cổ xưa ngân nga dưới đáy hồ.
Tiếng ù ù trong đầu ngày càng rõ rệt, không còn là sự hỗn loạn của tiếng gầm quái vật, mà dần chuyển thành một bản giao hưởng kỳ lạ, pha trộn giữa sự hoang dại và một giai điệu du dương.
Khi Ashen nhắm mắt lại để tập trung lắng nghe, một cảnh tượng bất ngờ hiện ra trước mắt cậu. Không phải là những ảo ảnh méo mó của con quái vật nữa, mà là một hình ảnh rõ ràng, sống động như thể cậu đang thực sự chứng kiến.
Cậu thấy một thế giới rộng lớn, bao la, nơi những tòa tháp khổng lồ vươn cao chạm tới mây xanh, tựa như những ngón tay của một vị thần đang vươn lên trời.
Khắp nơi là những thành phố được xây dựng bằng đá và kim loại, kiến trúc vừa cổ kính vừa mang nét tương lai, với những con đường lấp lánh ánh sáng và những cỗ máy khổng lồ bay lượn trên không trung.
Nhưng rồi, khung cảnh tươi đẹp ấy bỗng chốc vỡ tan. Bóng tối ập đến, những tòa tháp sụp đổ trong biển lửa, những thành phố bị nuốt chửng bởi những vết nứt khổng lồ trên mặt đất.
Hàng ngàn sinh vật gớm ghiếc, dị dạng từ trong bóng tối bò ra, tấn công mọi thứ chúng gặp. Tiếng la hét, tiếng gầm rú, tiếng đổ nát vang vọng khắp nơi, tạo thành một cơn ác mộng kinh hoàng.
Giữa sự hỗn loạn đó, Ashen nhìn thấy những chiến binh dũng cảm, khoác lên mình những bộ giáp phát sáng, cầm vũ khí sắc bén chiến đấu chống lại lũ quái vật. Họ là những con người, nhưng lại sở hữu sức mạnh phi thường, bắn ra những nguồn sức mạnh kỳ lạ, vung kiếm xé toạc không gian, hay thậm chí biến hình thành những thực thể khổng lồ. Cậu nhìn thấy họ chiến đấu không ngừng nghỉ, hy sinh bản thân để bảo vệ những người yếu đuối.
Và rồi, cảnh tượng tập trung vào một người duy nhất. Một chiến binh cao lớn, cô ta có mái tóc đỏ rực, đôi mắt cháy lên như than hồng. Cô ta đứng trên một ngọn đồi đổ nát, xung quanh là vô số xác quái vật. Cô ta giơ cao một thanh đại kiếm khổng lồ, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng chói lòa, và một tiếng gầm vang vọng khắp đất trời.
"Vì nhân loại!"
Tiếng gầm đó như xuyên thẳng vào linh hồn Ashen, khiến cậu run rẩy. Nhưng ngay sau đó, hình ảnh mờ dần, rồi tan biến hoàn toàn, trả lại cho Ashen sự tĩnh lặng của hồ nước.
Sau khi những ảo ảnh mờ dần và biến mất, Ashen ngồi lại trong làn nước của hồ, ngơ ngác và choáng váng. Cảnh tượng vừa rồi quá đỗi chân thực, quá sống động, đến nỗi cậu không thể tin rằng đó chỉ là một ảo giác. Cậu thở dốc, từng nhịp thở trở nên nặng nề.
‘Đó là gì? Một ký ức? Một lời tiên tri? Hay chỉ là một ảo ảnh được tạo ra bởi sức mạnh của tinh thạch và hồ nước?’
Ashen nhìn chằm chằm vào khoảng không, nơi những cột đá khổng lồ vẫn uy nghi đứng đó. Bằng một cách nào đó cậu biết, thế giới mà cậu vừa thấy, những sinh vật đó, những chiến binh đó, tất cả đều là thật.
Trong tâm trí cậu, hình ảnh những tòa tháp khổng lồ sụp đổ, những thành phố bị nuốt chửng bởi bóng tối, và những chiến binh chiến đấu đến hơi thở cuối cùng cứ lặp đi lặp lại. Cậu nhớ rõ tiếng gầm của cô gái tóc đỏ, lời thề "Vì nhân loại!" như một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim cậu.
Ashen chưa bao giờ tin vào những điều vĩ đại, vào những lý tưởng cao cả, nhưng khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy một cảm giác thiêng liêng và bi tráng.
Nội tâm cậu như một cơn bão dữ dội. Một mặt, là sự kinh hoàng khi chứng kiến một thảm kịch bi thương như vậy. Hàng tỷ người đã chết, nền văn minh đã sụp đổ. Mặt khác, là một sự ngưỡng mộ sâu sắc đối với những chiến binh đã hy sinh để bảo vệ thế giới.
Ashen, một kẻ luôn tin vào sự thực dụng và sức mạnh cá nhân, lần đầu tiên cảm nhận được một điều gì đó lớn lao hơn, một lý do để chiến đấu không chỉ vì bản thân.
Nhưng, cậu không biết tại sao mình lại được cho thấy cảnh tượng đó, nó có ý nghĩa gì?.
"Đó... có phải là tương lai không?"
“Hay… là của quá khứ?”
Câu hỏi này vang vọng trong đầu Ashen. Nếu đó là tương lai, thì liệu cậu có thể thay đổi nó? Hay cậu cũng chỉ là một trong số những nạn nhân, hay tệ hơn, một người đã chứng kiến tất cả một cách bất lực?
Cậu siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Cậu không sợ cái chết, nhưng cậu sợ sự bất lực. Cậu sợ phải sống trong một thế giới mà không có khả năng chống lại, nơi số phận của cậu và của nhân loại bị quyết định bởi những thế lực mà cậu không thể hiểu được.
Nhưng rồi, một ý chí mạnh mẽ trỗi dậy.
‘Không, mình sẽ không để điều đó xảy ra. Mình sẽ mạnh hơn, mạnh đến mức có thể chống lại mọi thứ!’
Hồ nước thần kỳ đã không chỉ giúp cậu sống sót, mà còn cho cậu một cái nhìn thoáng qua về một thế giới mà cậu chưa từng biết đến. Nó đã cho cậu một mục tiêu mới, một lý do để chiến đấu.
Ashen đứng dậy từ mặt hồ, cơ thể cậu ướt đẫm nhưng tâm hồn cậu lại được khoác lên một lớp áo giáp vô hình.
Sau khi trải qua quá trình hấp thụ viên tinh thạch đầy đau đớn, Ashen cảm thấy một sự thay đổi lớn. Không gian xung quanh bỗng trở nên sống động. Mọi giác quan đều trở nên sắc bén đến lạ lùng, cậu cảm thấy dòng năng lượng ấm áp chảy trong gân mạch, thấy rõ từng tia sáng lung linh trên mặt hồ, thậm chí cả hơi thở nặng nề của chính mình vang vọng trong lồng ngực.
Vô thức cúi xuống, Ashen nhìn vào hình phản chiếu trên mặt nước và hơi thở nghẹn lại.
“Cái… quái gì…?”
Đột ngột, Ashen đưa tay lên chạm vào gương mặt mình. Ngón tay cậu lướt qua những đường nét lạ lẫm, gò má cao, sống mũi thẳng và chiếc cằm hoàn hảo. Cảm giác da thịt săn chắc, không còn khô ráp, như trước kia. Cậu không còn nhận ra chính mình trong tấm gương tự nhiên ấy nữa.
Khuôn mặt hốc hác, gầy gò trước kia đã biến mất. Thay vào đó là những đường nét sắc sảo, góc cạnh, khiến ánh nhìn của cậu trở nên lạnh lùng và sâu thẳm hơn bao giờ hết. Vai cậu rộng hơn, cơ thể vốn mảnh khảnh giờ đã rắn rỏi, cứng cáp như được gọt đẽo từ thép. Ngay cả bóng dáng phản chiếu kia cũng khiến chính cậu phải kinh ngạc, vừa xa lạ vừa đầy sức mạnh. Mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Cậu bước ra khỏi hồ nước. Từng chuyển động đều trở nên nhanh nhẹn và dứt khoát hơn. Cậu nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh đang tuôn chảy. Thậm chí chỉ một cú đấm nhẹ, cũng có thể tạo ra một lực gió mạnh mẽ. Từng cú đấm, đòn đá, của cậu trở nên cực kỳ sắc bén. Khác hẳn với sức mạnh mà cậu nhận được khi giết con quái vật.
Nếu so sánh sức mạnh nhận được của việc hấp thụ một tinh thạch và giết một quái vật, thì nó giống như so sánh giữa trời và vực vậy. Ashen đã hiểu rõ hơn về sao Kim miêu tả có phần thái quá, về giá trị và độ hiếm chúng. Cậu khẽ cong môi, tạo thành một nụ cười nửa vời. Dù mọi thứ đã thay đổi, nhưng một vài thói quen xấu thì vẫn còn, ví dụ như luôn cố che giấu cảm xúc thật của mình, hay…
"Hắt xì!"
Một tiếng hắt hơi mạnh mẽ đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Ashen giật mình, nụ cười trên môi tắt ngúm, thay vào đó là vẻ mặt khó xử đến kì lạ. Cậu đưa tay lên xoa xoa sống mũi, lẩm bẩm.
"Chết tiệt, mình vẫn chưa miễn dịch với cảm lạnh sao?"
Tinh thạch và hồ nước đã thay đổi cơ thể, nâng cấp sức mạnh, nhưng không thể thay đổi một sự thật rằng cậu đã ngâm mình quá lâu trong làn nước lạnh. Sức mạnh mới chưa đủ để giúp cậu chống lại những bệnh vặt thông thường.
Cậu thở dài, cảm thấy có chút buồn cười với chính mình. Một kẻ vừa mới trải qua một cuộc lột xác ngoạn mục, có sức mạnh có thể chống lại quái vật, nhưng lại bị đánh bại bởi một trận cảm lạnh cỏn con.
"Có lẽ đây là lời nhắc nhở rằng mình vẫn là một con người."
Cậu tự nhủ, giọng nói pha chút hài hước.
Ashen lột quần áo rách nát của mình ra, vắt tạm rồi mặc vào lại. Chiếc áo đã trở nên quá chật so với cơ thể mới của cậu. Các vết rách trở nên lớn hơn, phô bày cơ bắp của cậu và làn da trắng ngần.
Sau khi mặc quần áo xong, Ashen cảm thấy cơn mệt mỏi ập đến như một cơn thủy triều. Sự căng thẳng thần kinh tột độ, cảm giác đau đớn khi hấp thụ tinh thạch, và những hình ảnh kỳ lạ từ ảo ảnh đã lấy đi toàn bộ năng lượng của cậu. Hai mí mắt nặng trĩu, và một cảm giác choáng váng nhẹ lan truyền khắp cơ thể.
Ashen bước chậm rãi dọc bờ hồ, đôi mắt lướt tìm một chỗ nghỉ ngơi. Cuối cùng, cậu chọn một tảng đá phẳng gần mép nước. Ngồi xuống, cậu ngả lưng tựa vào mặt đá mát lạnh, điều chỉnh tư thế cho thật thoải mái.
Ánh sáng nhẹ nhàng từ mặt hồ làm cho cậu cảm giác bình yên.
Cậu thì thầm, giọng có chút buồn ngủ.
“Chỉ… một lát thôi.”
Mi mắt nặng trĩu, dần khép lại. Ashen thả mình theo nhịp thở chậm rãi,
đều đặn. Trong khoảnh khắc ấy, cơ thể cậu hoàn toàn buông lỏng, trôi dần vào giấc ngủ.
“Thật là một ngày dài…”


1 Bình luận