Tập 01: Những Bước Chân Đầu Tiên
Chương 02 : Điểm Bắt Đầu
2 Bình luận - Độ dài: 2,133 từ - Cập nhật:
Chương 02: Điểm Bắt Đầu
“Chào em cậu bé, em có biết gì về Cõi Thế Giới chưa?”
“Hả?”
Ngoài trời, màn đêm đã buông xuống nuốt chửng ánh sáng cuối cùng còn sót lại. Một người phụ nữ đang đứng trước cửa nhà cậu, mái tóc màu xanh đen nổi bật dưới ánh đèn đường mờ ảo. Khuôn mặt cô ta xinh đẹp có phần lạnh lùng, đôi mắt như thạch anh tím sống động như mặt hồ được ánh trăng soi sáng, trên người mặc một bộ trang phục kỳ lạ, có vẻ là đồng phục của một tổ chức bí ẩn nào đó.
"Chào em cậu bé, em có biết gì về Cõi Thế Giới chưa?"
Cô ta cất tiếng, giọng đều đều. Cậu ngơ ngác, không hiểu người lạ này đang nói gì.
"Cứ gọi tôi là giám sát Kim. Tôi đến đây để nói cho em biết về một điều đặc biệt đang xảy ra với em.”
“Cô có chắc mình không phải lừa đảo không?”
Cậu nói, ánh mắt quan sát cẩn thận không bỏ lỡ bất kỳ dấu hiệu nào.
Dường như không ngờ đến câu trả lời như thế. Người phụ nữ bất ngờ vội giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài làm hành động lắc nhẹ. Vẽ mặt lạnh lùng của người phụ nữ biến mất, để lại một gương mặt bối rối có phần hài hước.
“Hả? Lừa đảo? Không không, tôi không phải, trông tôi có giống lừa đảo không?”
Cậu cười đáp.
“Được rồi, tôi chỉ đùa thôi, cô không cần… phản ứng như vậy đâu.”
Vừa nhận ra mình vừa bị chơi một vố, người phụ nữ bực bội đáp lại.
“Đùa? Cậu nghĩ chuyện này có thể đùa được à?”
‘Thật buồn cười khi cô ta có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy.’
Ngó lơ đi câu hỏi của cô, cậu đáp.
“Trời bắt đầu lạnh rồi, cô muốn vào nhà không?”
“Hả? À được, tôi xin phép.”
Cô bước vào, ánh mắt lướt qua mọi ngóc ngách của căn nhà nhỏ. Dưới cái nhìn của cô ta, mọi thứ trở nên tồi tàn và trống rỗng.
Cậu chỉ vào hướng nệm ngồi nằm trong góc nhà, ám chỉ cô nên ngồi xuống.
“Cô có muốn uống chút nước không?”
Cậu nói, trong tay là ấm nước cậu vừa đun. Rót vào hai ly thủy tinh có thiết kế khác nhau.
Người phụ nữ trả lời giọng mang vẻ khó chịu.
“Không, cảm ơn tôi ổn.”
Cậu ngồi xuống đối diện cô. Đặt hai chiếc ly lên chiếc bàn xếp. Cô liếc nhìn hành động của cậu rồi nói tiếp giọng đều đều.
“Em có cảm thấy cơ thể mình đang thay đổi không? Có thấy những giấc mơ lạ không?”
Vào thẳng vấn đề luôn à, cậu suy nghĩ, quả thật, gần đây cậu thường có những giấc mơ kỳ lạ về việc mình bị ném vào một nơi nào đó. Thực tế cậu còn hay bị mất phương hướng khi di chuyển, có lúc cậu còn không phân biệt bên nào là bên trái bên nào là phải, điều đó khiến cho việc đi lại trở nên khó khăn, cậu đã trượt ngã một cú khá đau khi lần đầu bị chịu chứng này.
“Có… dạo gần đây tôi hay mơ về những giấc mơ kỳ lạ, việc xác định phương hướng cũng là vấn đề.”
“Kỳ lạ thật, tôi đang gặp chuyện gì sao?”
Cô chăm chú lắng nghe, gương mặt bớt đi vẻ khó chịu ban nãy, thay vào đó là sự tập trung nghiêm túc. Cô trả lời bằng giọng điệu chắc chắn.
“Phải đúng là như vậy, em hiện tại đang mắc phải một hiện tượng siêu nhiên, con người gọi đó là hiện tượng Lạc.”
“Lạc?”
Cô gật đầu.
“Phải, em có biết về các phụ việc mất tích gần đây không?”
Cậu hỏi với giọng thăm dò.
“Tôi biết, nó có liên quan gì đến hiện tượng này?”
“Có đó, về những vụ mất tích và những sự kiện bí ẩn và em sắp thành một trong số đó. Nói cách khác, những người mất tích đó ban đầu cũng là người Lạc giống như em.”
Cô bắt đầu giải thích, giọng nói trở nên điềm tĩnh và chuyên nghiệp.
“Họ được Cõi Thế Giới chọn để bước vào một thử thách sinh tử. Những người vượt qua sẽ trở thành người thức tỉnh, có được sức mạnh phi thường để chống lại mối đe dọa từ thế giới bên kia. Còn những người thất bại… họ sẽ mãi mãi biến mất để lại hậu quả khủng khiếp cho nhân loại. Còn về những triệu chứng em đang gặp phải, đó là những dấu hiệu ban đầu khi linh hồn em bắt đầu giao động với Cõi Thế Giới. Việc mất phương hướng là do Cõi Thế Giới không có khái niệm về phương hướng rõ ràng như Trái Đất. Linh hồn em đang dần thích nghi với điều đó.”
Cậu hỏi, giọng cậu vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình.
"Vậy… tôi sẽ vượt qua chứ?"
“Tôi không chắc, thử thách là ngẫu nhiên tùy vào khả năng của mỗi người, nhưng tôi nghĩ rằng em sẽ vượt qua được thôi, đây là thử thách chứ không phải tử hình.”
Cậu trả lời có phần chế giễu.
“Thật sao? Có nhiều người ngoài kia có hoàn cảnh giống tôi cũng vượt qua được thử thách sao?”
Cô không trả lời ngay, nó là một sự thật phũ phàng, cô đã cố tình không đề cập tới điều này để động viên cậu nhưng có vẻ như cậu không cần những lời như vậy.
“Thật ra… là không, rất ít người Lạc có thể vượt qua thử thách thành công, những người thành công đa số họ đều đến từ những Đại gia tộc hoặc được một bang hội lớn tài trợ riêng. Còn những người như em thì gần như không tồn tại, cũng có vài người vượt qua được, nhưng họ cũng chết hoặc phát điên không lâu sau đó… chúng tôi đã cố hết sức để hỗ trợ.”
"Xác suất thất bại là rất cao. Những người Lạc thường không được chuẩn bị đầy đủ về cả kiến thức lẫn kỹ năng chiến đấu. Đó là lý do tại sao các giám sát viên như tôi tồn tại. Chúng tôi được huấn luyện để hỗ trợ người Lạc, và can thiệp nếu cần thiết."
Nhận ra mình đã bỏ qua một chi tiết quan trọng, cậu hỏi.
“Những người như cô? Khoan đã, cô nói nếu thành công thì sẽ được ban cho sức mạnh phi thường, thất bại họ sẽ biến mất và để lại hậu quả khủng khiếp, hậu quả đó nó là gì?”
Cô đáp, đôi mắt thạch anh tím nhìn thẳng vào cậu, không khí xung quanh trở nên lạnh hơn.
“Tôi sẽ giết em.”
Cậu trả lời với giọng thích thú. Đây không phải lần đầu tiên cậu nghe điều này trong cuộc đời của mình.
“Tại sao?”
“Khi một người Lạc thất bại trong thử thách của họ ở Cõi Thế Giới, cơ thể ban đầu của họ ở Trái Đất sẽ tạo ra một vết nứt không gian dẫn đường đường cho đợt sống sinh vật kinh hoàng tràn ra ngoài. Chính người Lạc đó sẽ là con trùm chỉ huy các đợt sóng, càn quét và giết hết những sinh vật xung quanh cánh cổng. Con trùm chỉ xuất hiện khi đến đợt cuối cùng, chỉ khi giết được nó cổng mới được đóng lại. Nhiệm vụ của tôi là làm điều đó.”
Cậu hỏi, giọng tò mò pha lẫn chút cợt nhả.
“Vậy à, nghe có vẻ khó khăn đấy, cô có chắc là sẽ làm được không? Nhìn cô… không giống dân chuyên lắm.”
Cô gần như chết lặng khi nghe điều đó.
‘Thật luôn, đứa trẻ này bị gì vậy? Đầu tiên là cách nói chuyện của cậu ta, mình rõ ràng là lớn tuổi hơn và cũng cố tình gọi cậu ấy là em rồi, đáng lẽ cậu ta phải kêu mình bằng chị chứ!? Mình đã giới thiệu tên rồi mà sao cứ gọi mình là cô này cô kia vậy? Rồi còn cái tính cách kia! Sao cậu ta dám đùa với mình như thế?, mình đang rất nghiêm túc cho nhiệm vụ, thậm chí còn tỏ ra lạnh lùng, nhưng cậu ta còn chẳng quan tâm! Thậm chí còn nói như việc mình sắp bị giết như chẳng phải chuyện to tát gì. Cuối cùng làm sao cậu ta có thể bình tĩnh như vậy? Có phải người Lạc nào cũng giống cậu ta không?’
Thở dài trong tâm trí, cô cố gắng không biểu hiện bất kỳ sự kích động nào, vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp của mình hết sức có thể.
Tay cô vô thức cầm lấy chiếc ly thủy tinh trên bàn, cố không giật mình trước hành động của bản thân, thuận theo chuyển động cô đưa ly lên môi uống một ngụm nhỏ, vị nước ở đây có vẻ khá lạ so với thứ nước cô từng uống ở thành phố Nora nhưng nó không tệ.
Sau khi đặc chiếc ly xuống bàn, cô trả lời với giọng đều đều.
“Đừng lo tôi xử lý được. Em có vẻ khá bình tĩnh nhỉ?”
Cậu cười nhẹ đáp.
“À không, nó không phải tĩnh, tôi chỉ đơn giản là… chấp nhận. Cuộc sống của tôi chưa bao giờ là dễ dàng và giờ đây tôi đã có cơ hội để thay đổi, dù cơ hội này có thể giết chết tôi, nhưng tôi còn có thể làm gì khác?"
"Em nói đúng."
Khi cậu nói vậy, người phụ nữ đối diện cậu lấy ra một thiết bị hình tròn từ chiếc vali xám sang trọng, cô đẩy chiếc máy về phía cậu.
"Đây là một thiết bị quan trọng. Nó sẽ giúp em theo dõi tần số linh hồn của mình. Khi tần số này dao động mạnh, có nghĩa là em sắp bước vào thử thách. Khi đó, tôi sẽ làm nhiệm vụ của mình."
Cậu cúi đầu nhìn chiếc máy trên bàn, cảm giác như cả thế giới đã thay đổi. Căn nhà nhỏ bé của cậu không còn là nơi an toàn nữa, mà đã trở thành điểm khởi đầu cho một hành trình đầy rủi ro. Cậu ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt tím của người giám sát tên Kim .
Cậu trả lời bình thản.
“Được thôi.”
Kim nhìn vào máy quét, cô nói.
“Có vẻ vẫn còn thời gian cho đến lúc đó, tôi sẽ giải thích tất cả những gì tôi biết cho em.”
Căn phòng trở nên sinh động hơn bao giờ hết, nhiều tiếng nói vui vẻ, hài hước, nghiêm túc xen kẽ nhau, đã từ rất lâu cậu không trò chuyện với ai nhiều như vậy.
Kim giải thích rất chi tiết những vấn đề liên quan đến Cõi Thế Giới, đôi khi cậu xen vào bằng những câu hỏi, Kim luôn giải đáp dễ hiểu cho cậu. Cũng may cậu có trí nhớ khá tốt, nên những việc cô nói chỉ một lần là cậu đã ghi nhớ được.
Họ như vậy một lúc lâu đến tận giữa đêm. Khi cậu đã bắt đầu buồn ngủ. Kim đã giải thích những điều mà cậu cần biết, thấy cậu ngáp cô nói.
“Có vẻ như hôm nay chưa phải lúc thử thách bắt đầu rồi, tần số của máy quét có giao động nhưng vẫn khá yếu có lẽ là đến tối hôm sau. Cũng khá khuya rồi em nên nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục.”
“Được thôi, nhưng cô sẽ ngủ ở đâu?”
Cô cười đáp.
“Một người thức tỉnh có thể làm việc nhiều ngày không cần ngủ, nên đừng bận tâm đến tôi.”
Cô chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi.
“Mà khi nào gia đình của em về thế, họ thường tăng ca tới khi nào vậy?”
Cậu trả lời giọng không cảm xúc, ánh mắt trở nên tối hơn.
“Họ mất rồi.”
Cậu chỉ nói ngắn gọn như vậy.
“...”
“Tôi… rất tiếc về điều đó.”
Cậu nằm xuống sàn nhà, kéo ra cho mình một chiếc chăn bông ấm áp từ tủ đồ. Cậu nói.
“Không cần đâu tôi cũng quen với việc này rồi, mà tôi mệt rồi ngủ đây.”
Cô hiểu được cậu không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, cô chỉ im lặng ngồi tại bàn, lặng lẽ nhìn máy quét.
‘Thật là một ngày dài.’


2 Bình luận