Tập 01: Quá khứ của những khởi đầu
Chương 04: Lian Saven Velstar
0 Bình luận - Độ dài: 2,874 từ - Cập nhật:
Tôi gỡ chiếc kính bảo hộ, treo chiếc áo blouse vào đúng chiếc tủ gần cửa ra vào và bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Đồng hồ trên tường báo đã hơn 19 giờ. Một ngày dài nữa lại trôi qua, những tiết Hóa vào buổi chiều đã rút cạn năng lượng của tôi. Và trong đầu, tâm trí vẫn chưa thể thoát khỏi những lởn vởn, lo âu về bài kiểm tra thực hành Hóa tuần tới.
Mệt mỏi rã rời sau một ngày dài học tập tại học viện Liera, cuối cùng đôi mắt này đã có thể thoát khỏi hình bóng của những chiếc áo blouse và hương cồn y tế phảng phất trong không khí. Thay vào đó, lúc này là những mùi hương thoang thoảng dễ chịu của tinh dầu gỗ bên trong thang máy căn hộ Ascalon Heights đã phần nào xoa dịu đi đôi chút những phiền muộn trong ngày.
Gương soi được lắp đặt 3 phía trong thang máy nhằm tạo cảm giác không gian rộng rãi, tăng tính thẩm mỹ hơn, đồng thời cũng tạo điều kiện cho những con người bận rộn với nhịp sống nơi đây có thể dành chút thời gian ít ỏi của mình để sửa soạn chỉn chu vào mỗi sáng sớm trong lúc sử dụng thang máy.
Để xem nào…
Nhìn vào gương, là hình ảnh phản chiếu của một nữ sinh đầu bù tóc rối chẳng khác gì một nhà bác học điên đang vật lộn với chính công việc của bà ta, ngoại trừ việc khoác lên chiếc đồng phục kỉ niệm 20 năm thành lập học viện Liera, thứ vốn lần đầu được xuất hiện trước công chúng, và chỉ đặc cách cho những học sinh lớp ưu tú chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh đại học.
“A, phù hiệu lệch mất rồi…”
Tôi lầm bầm, đưa tay lướt chải lại mái tóc bạc đầy tự hào mình, rồi chỉnh lại chiếc phù hiệu đang lệch ở phía trên ngực một chút: Saven Velstar
Đến đúng tầng của mình, tôi mở cổng an ninh tầng 28 bằng dấu vân tay, bước vào căn hộ quen thuộc với tiếng mở cửa “tạch” nhẹ. Ánh đèn vàng từ phòng khách đổ xuống nền nhà, ấm áp một cách dịu dàng, dù vẫn mang một vẻ cô tịch rất đỗi quen thuộc.
“Mama à, con về rồi đây.”
“Elira đang ở bếp nhé,” giọng mẹ vọng ra.
Tôi cười khẽ. Mama luôn tự xưng mình là “Elira” thay vì “mẹ” không phải vì bà xa cách, mà là vì tính cách… hơi vụng về, và một phần vì vẫn giữ thói quen từ thời làm giáo sư hướng dẫn.
Tôi tháo giày, đặt cặp xuống ghế sofa và bước vào bếp. Mẹ đang nấu món trứng hấp mà tôi thích, mái tóc dài được buộc cao, lưng hơi khom. Tôi tiến lại, dựa người lên bàn bếp, chống cằm ra vẻ phán xét.
“Con nói rồi, để con nấu cho. Mama cứ về là lại lao vào bếp thế này.”
“Vì mẹ thích được nấu cho Lian ăn món mình yêu thích,”
Mẹ đáp lại nhẹ nhàng, nhưng tôi biết ẩn sau lời nói ấy là cảm giác day dứt mà bà không bao giờ nói ra.
Tôi không phải đứa trẻ cần chở che. Ở tuổi mười bảy, tôi tự lo được hầu hết mọi việc. Nhưng mỗi lần về đến nhà, nhìn bóng dáng mẹ trong căn bếp lặng lẽ, tôi lại thấy mình bé nhỏ, thấy mình muốn làm điều gì đó để khiến mẹ bớt trống trải.
Chúng tôi ăn tối trong tiếng nhạc piano nhẹ bật từ chiếc tivi phòng khách. Mẹ không hỏi về điểm số hay thành tích hôm nay, nói đúng hơn là bà chưa từng gây áp lực như những bà mẹ bình thường khác. Mẹ chỉ nhìn tôi, lâu lâu lại mỉm cười rồi vuốt chải mái tóc bạc của tôi, dù trong ánh mắt ấy luôn có gì đó hơi khó đoán, tựa một lớp sương cũ qua bao năm vẫn chưa thể nguôi được.
“Dạo này bận rộn thế thì Lian còn vẽ không?” mẹ hỏi khi tôi dọn đĩa.
Tôi gật đầu, rút ra từ cặp bản phác họa chì: một chiếc đồng hồ bị bẻ cong giữa không gian tối đen, và ba chiếc bóng người đứng đối diện nhau. Một trong số đó không có mặt.
“Chà,” mẹ thở ra, nhắm mắt lắc đầu ‘ngao ngán’, rồi nở một nụ cười chua chát, dường như đã nghiệm được điều gì đó, “Lúc nào con cũng thế này sao, Lian quả là giống mẹ mà.”
“Mama biết đó… đôi lúc con gặp những giấc mơ kì lạ lắm, và con nghĩ cách tốt nhất để giải tỏa là vẽ chúng ra giấy” tôi đáp, mắt vẫn tiếp tục chăm chú vào đĩa trứng hấp, không nhìn mẹ.
Bỗng dưng mẹ phì cười, một nụ cười gần như ngẫu hứng, nhưng vẫn chứa đựng thứ gì đó hoài niệm, những câu chuyện được thêu dệt nên, những mảnh ‘đời’ riêng lẻ mà chỉ có Mama là người đã từng trải.
“Mama à… bộ con nói gì nghe lạ lắm ạ?”
“À không… chỉ là mẹ chợt nhớ lại khoảng thời gian trước đây mẹ và Papa đã gặp nhau như thế nào thôi.”
Nói rồi bà đảo mắt sang tấm ảnh chụp được đóng khung nhỏ được đặt ngay ngắn kế bên chiếc tivi đang phát ra tiếng piano du dương, cả hai trong lễ phục tốt nghiệp học viện Liera năm ấy. Thấy thế, tôi cũng hướng ánh nhìn sang tấm ảnh, đó là khoảnh khắc hai con người ấy vẫn còn rạng rỡ, tay trong tay, vì chuẩn bị đặt những bước chân sang những trang sử mới của cuộc đời.
Ấy vậy mà… có vẻ những giai điệu piano tiếp theo đã vô tình cứa lên những vết thương vẫn chưa thể nguôi của mẹ tôi, mỗi nốt nhạc, từng giai điệu vang lên tựa một chiếc dao lam cứa thẳng vào trái tim vốn đã chai sạn theo năm tháng.
Tôi lặng người khi nhìn Mama… bàn tay bà vẫn khuấy nhẹ ly trà thảo mộc trước mặt, vẫn chưa đụng đũa vào bát cơm cùng thức ăn đã được bày biện trên bàn ăn, như thể để giữ mình bận rộn, để những ký ức kia không nhấn chìm tâm trí thêm một lần nào nữa. Ánh sáng từ đèn trần phủ một lớp vàng nhẹ lên mái tóc bạc ấy, ánh lên một hiện thực nơi mẹ tôi đã chống chọi với thanh xuân mà không có Papa ở bên.
“Papa con… tuy là người luôn sống cho bản thân, nhưng là người ấm áp lắm.” Giọng bà nhỏ dần đi. “Chỉ là… thời gian không chờ kịp.”
Tôi không trả lời. Mỗi khi mẹ nhắc đến Papa, tôi đều cảm thấy một cơn cảm xúc dâng lên cuồn cuộn trong ngực, buồn có, giận cũng có, xen lẫn kiểu khát khao mơ hồ, như thể tôi đã từng có một nơi để quay về, rồi vụt mất trước khi tôi kịp hiểu mình cần nó đến mức nào.
“Mẹ xin lỗi Lian…”
Tôi vội buông bát đũa, đứng phắt dậy rồi ôm chầm lấy cảm xúc người mẹ đang dần vụn vỡ.
“Mama à, nghe con nói này, Mama không có lỗi gì cả… Cuộc sống con có được đến ngày hôm nay, những thăng trầm nơi cuộc sống đầy hỗn loạn của một đứa con gái ngỗ nghịch như con, tất cả mọi thứ Mama trao cho con… tất cả những điều này là đều nhờ có Mama cả. Mama đừng tự trách bản thân mình nữa…”
“Chưa đủ đâu, Lian.” Giọng bà khẽ run. “Ngày con chào đời… mẹ đã thề sẽ không để con thiếu thốn bất cứ điều gì. Nhưng rốt cuộc, mẹ lại không thể cho con cái thứ duy nhất mà một đứa trẻ cần nhất: một gia đình trọn vẹn.”
Tôi siết chặt hai tay khi ôm bà. Trái tim như bị bóp nghẹt bởi từng tâm tư của mẹ. Dù chưa từng thiếu thốn vật chất, dù chưa từng bị mẹ từ chối bất kỳ điều gì… nhưng đúng thật, tôi đã lớn lên cùng một khoảng trống mang hình dáng của một người chưa từng có cơ hội ở cạnh.
Papa.
Ký ức về ông không tồn tại trong tôi như những mảnh ghép thật sự, nói đúng hơn là tôi không hề nhận thức được nhiều trước khi lên sáu. Những kí ức mơ hồ mà tôi có với Papa là vẫn chưa bao giờ đủ. Ngoài những thứ vốn gần gũi, nhưng lại vô cùng xa cách: thì chỉ là giọng nói từ các video cũ, bóng dáng mờ nhòe trong vài tấm ảnh, một số món đồ cũ kỹ mà Papa tặng được tôi lén ôm ngủ khi còn nhỏ. Và những câu chuyện mà mẹ kể vào những đêm mất ngủ…
“Thế nên Lian này… dù có chuyện gì đi nữa, mẹ vẫn sẽ luôn để con được hạnh phúc, để con không phải thiếu thốn bất cứ thứ gì, đừng rời xa mẹ nhé.”
Tôi ôm chặt lấy mẹ hơn, như thể chỉ cần lơi tay một chút thôi, tất cả những gì tôi yêu thương sẽ biến mất mãi mãi.
Ngực tôi nhói lên khi nghe mẹ nói câu đó, không phải vì trách móc, mà vì lần đầu tiên trong suốt bao năm, tôi cảm nhận rõ ràng đến vậy sự yếu mềm của mẹ. Người phụ nữ luôn mạnh mẽ trước mặt tôi, người chưa từng để nước mắt rơi dù chỉ một lần, giờ đây lại đang khẽ run lên trong vòng tay tôi. Những hứa hẹn thanh xuân của Papa nay đã vô tình biến thành những phiền muộn lỡ hẹn cả đời, nay đã theo làn sương khói để Mama ở lại bơ vơ một mình, những cô đơn, những vất vả mà Mama đã chịu đựng, gánh vác theo suốt thời gian qua…
Tôi có thể cảm nhận bằng hết…
Những giọt lệ rơi lúc nào chẳng hay, từng giọt một, chảy dọc theo gò má rồi thấm vào vai mẹ. Những giọt nước mắt bị kìm nén quá lâu, của những năm tháng chống chọi với cô đơn, của sự thèm khát một cái ôm từ người mà mình gọi là “cha”, của những nỗi nhớ mơ hồ chưa bao giờ được lấp đầy.
“Con cũng muốn được tiếp tục gọi Papa là Papa… để Papa vẫn còn nghe được. Chỉ một lần nữa thôi cũng được… Con sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì…”
Mẹ tôi không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên lưng tôi, nhịp điệu dịu dàng ấy như đang xoa dịu cơn bão lòng trong tôi. Dường như… bà cũng đang có những nỗi niềm riêng, những mất mát mà dường như cả đời tôi cũng chẳng thể hiểu, và cũng chẳng đủ tư cách để hiểu. Tôi không ngẩng lên, không dám xác nhận.
Tôi chỉ muốn giữ lấy khoảnh khắc này thật chặt, thật lâu, nơi cả hai mẹ con đều được yếu đuối một chút, được là chính mình một chút. Không còn gồng mình lên để mạnh mẽ thay cho nhau.
Đồ ăn trên bàn đã nguội dần, vài khoảnh khắc sau đó, tôi vẫn vùi mặt vào vai mẹ, cảm nhận nhịp tim yếu mềm đang dần chống lại những cảm xúc khó nguôi vốn đã ngủ quên bởi nhịp sống bận rộn.
Nhận ra rằng mình không thể tiếp tục yếu mềm, chí ít là trong khoảnh khắc này, chỉ trong khoảnh khắc này thôi, tôi muốn là điểm tựa tinh thần của mẹ, là một trong những tinh túy của Papa sẽ mang đến cơn mưa mùa hạ xoa dịu những đau khổ kia của mẹ. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng bình thường nhất có thể, rồi cố gắng trấn an, hỏi một ‘tông’ giọng vui tươi, nhằm thay đổi không khí:
“Mama này… nếu có một ngày con gặp được Papa thì sao nhỉ?”
Mẹ thoáng khựng lại trong một giây vì bất ngờ trước câu hỏi bất chợt, rồi dịu dàng xoa đầu tôi.
“Con bé này thật là… Nếu thế thì hãy thay mẹ chăm sóc ông ấy nhé.”
Tôi gật đầu. Lòng tôi như dậy lên một luồng quyết tâm kỳ lạ. Không biết vì sao… nhưng tôi cảm thấy như mình sắp bước vào một hành trình nào đó. Một điều gì đó không thể giải thích, nhưng tôi không còn thấy sợ nữa.
Phải mất một lúc lâu hai mẹ con mới ăn tối và hoàn tất việc dọn dẹp sau một khoảng thời gian đầy cảm xúc. Do hôm nay khá mệt nên tôi trở về phòng sớm hơn mọi ngày. Nằm dài trên chiếc giường quen thuộc, tôi ngước nhìn lên trần nhà. Nhắm mắt, tay vẫn nắm chặt một chiếc vòng nhỏ mà tôi luôn mang bên người từ bé, kỷ vật của Papa.
“Chỉ cần một cơ hội thôi…” tôi thầm nghĩ. “Chỉ một lần thôi, mình muốn hiểu Papa hơn nữa, mình muốn biết Papa đã sống thế nào, đã trải qua những gì…”
Tôi khẽ nhắm mắt lại, tâm trí trôi dần vào giấc ngủ. Nhưng rồi…
Một cảm giác lạ tràn đến.
Cơ thể tôi như trở nên nhẹ bẫng, không còn trọng lực. Như thể đang trôi… không gian xung quanh chao đảo, không còn là trần nhà của căn phòng thân thuộc, mà là một dòng xoáy mờ nhạt, ánh sáng nhòa đi trong ý thức. Tôi muốn mở mắt, nhưng không thể. Muốn gọi mẹ, nhưng cổ họng như bị chặn lại.
Và rồi…
Tôi bật dậy.
Một hơi thở gấp gáp tràn ra khỏi ngực. Tôi mở mắt, và cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt mình là… một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Trần nhà cao, ánh đèn vàng nhạt, không gian quen theo cách tôi không thể lý giải — như thể đã từng nhìn thấy trong một giấc mơ nào đó xa xăm. Và ngay trước mặt tôi…
Là một chàng trai trẻ, có vẻ cũng trạc tuổi tôi, đang đứng như trời trồng, mặt tái đi không chớp mắt, cùng một ánh mắt hoang mang tột độ.
Kì lạ thay, tựa một liên kết vô hình, vừa xoa dịu tâm hồn, vừa mở mang tầm mắt về hiện thực đang dần méo mó, chuyển mình từng giây qua lăng kính ngày một mơ hồ, nhưng lại quen thuộc. Ngay lúc này, tôi không hiểu, và tôi không muốn hiểu bất cứ điều gì cả.
Không cần ai nói. Không cần những dấu hiệu nào khác. Điều tôi quan tâm lúc này…
Chính là con người ấy, con người đã tay trong tay, chụp ảnh tốt nghiệp cùng Elira Saven được đóng khung đặt cạnh chiếc tivi nhà tôi, con người đã từng là thanh xuân của mẹ, là một nửa quan trọng mà dù thời gian có vùi lấp bao nhiêu năm tháng vẫn không thể xóa nhòa khỏi ánh mắt của bà.
Chính con người ấy… là khoảng trống lớn nhất trong ký ức tôi, là nỗi tò mò lớn dần theo năm tháng, là lý do cho bao lần tôi thầm nức nở vào những đêm yếu lòng vì không hiểu vì sao thế giới của mình lại thiếu đi một nửa quan trọng đến thế. Và giờ đây, khoảnh khắc ấy tôi được gặp ông, không phải qua tranh ảnh, không phải qua ký ức vụn vỡ… mà là một Ryn Velstar đang bối rối, còn sống, còn thở, còn đang cố hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt tôi. Không thể nào nhầm lẫn được…
Đó là Papa của tôi.
Tôi gần như không thở được. Cảm xúc dâng lên cuồn cuộn trong lòng, như một con sóng thần ngoài kia hàng chục hải lý cứ trào dâng mãi chẳng chịu rút, xô đẩy cả lồng ngực đến nghẹt thở. Tôi muốn ôm lấy Papa, muốn òa khóc như một đứa trẻ đã đi lạc quá lâu mới tìm lại được tổ ấm thân yêu… nhưng tôi biết, Papa vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Và tôi không muốn Papa thấy tôi như thế. Không muốn ông khó xử, không muốn khiến ông sợ hay gánh thêm một gánh nặng cảm xúc nào.
Vậy nên tôi siết nhẹ bàn tay, hít sâu một hơi thật dài rồi nuốt hết mọi giọt nước mắt vào trong.
Tôi không biết mình sẽ đánh đổi những gì. Tôi không cần biết. Tôi đã được cho một cơ hội. Và tôi sẽ không để nó vụt mất.
Xúc động. Bồn chồn. Đầy tự hào. Nhiều tâm tư, nhưng một tiếng lòng được cất lên trong đêm, tựa từng sợi ký ức rơi chầm chậm từ bầu trời, nhẹ nhàng phủ xuống những con phố đã ngủ yên
“Con… là Lian đây. Lian Saven Velstar.”


0 Bình luận