Tập 01: Quá khứ của những khởi đầu
Chương 10: Sữa dâu, Khuyên tai và... Cỏ bốn lá
0 Bình luận - Độ dài: 3,942 từ - Cập nhật:
Tiệm mì nhỏ mà Lian đưa chúng tôi vào nằm ở góc phố, nơi mùi nước dùng nóng hổi quyện với hương thịt heo chiên xù và hành lá lan khắp gian phòng. Tôi ngồi ở bàn áp sát cửa sổ, vị trí trung tâm như thể vô tình mà thành “ngai vàng”, bên phải là Lian với đôi mắt sáng lấp lánh, bên trái là Elira trong bộ đồng phục gọn gàng, dáng ngồi ngay ngắn nhưng vẫn toát lên vẻ thanh nhã.
Từ góc nhìn của người ngoài, khung cảnh này hẳn giống một bức tranh trưng bày, đặc biệt là khi ánh sáng trưa hắt qua khung cửa, ôm trọn cả ba chúng tôi vào một quầng sáng vàng dịu. Tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, xen lẫn tò mò và… có chút ghen tị. Không chỉ thu hút sự chú ý của gần như cả tiệm, khi tâm điểm chính là hai mỹ nhân nhà Saven Velstar, mà còn có vài nam sinh ở bàn gần đó vừa húp mì vừa liếc sang, ánh mắt như muốn nói: Tên kia… số đỏ thế! Đến mức tôi phải kìm lắm mới không bật cười thành tiếng, vì cảm giác như mình vừa vô tình tham gia vào một vở kịch trữ tình lãng mạn mà khán giả lại là nguyên cả tiệm.
“Cơ mà Lian này… trước đây chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ? Không hiểu sao nhưng nhìn Lian mình có cảm giác quen thuộc lắm.”
Câu hỏi ấy của Elira rơi xuống bàn như một giọt nước trên mặt hồ tĩnh lặng. Tôi lập tức cảm nhận được bàn chân Lian khẽ dịch về phía tôi dưới gầm bàn, như thể tìm kiếm một điểm tựa. Tôi cũng hơi cứng người lại, chẳng biết nên chen vào hay im lặng. Ánh mắt con bé hơi dao động, nhưng rồi, bằng cách nào đó, con bé nhanh chóng ổn định lại, tựa như một diễn viên đã kịp lấy hơi trước khi bước vào phân đoạn khó nhất.
“À … có lẽ cậu từng gặp ai đó giống mình thôi. Chứ mình chắc chắn đây là lần đầu tiên chúng ta trò chuyện mà.”
Elira chống cằm, đôi mắt như đang soi xuyên qua từng lớp vỏ bọc của Lian. Cái nhìn ấy không gay gắt, nhưng lại đủ để khiến một người như tôi thấy hơi mất tự nhiên, còn Lian thì tôi nhận ra con bé đang khẽ bấu lấy gấu áo tôi ngay sát bên cạnh.
“Cơ mà lạ thật,” Elira tiếp lời, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng chứa chút gì đó khó đoán.
“Cảm giác này… không giống kiểu ‘trông quen’ bình thường đâu,” Elira chậm rãi nói, đôi mắt hơi nheo lại như muốn xuyên qua lớp sương mỏng của bí mật.
“Mình vốn tự tin về khoản nhớ mặt mọi người lắm, và… cứ như là mình đã nhìn thấy Lian nhiều lần rồi vậy.”
Tôi khẽ nghiêng đầu nhìn sang, thấy Lian mím môi, hàng mi cụp xuống khẽ rung như đang che giấu cả một dòng suy nghĩ bên dưới. Chỉ vài giây, con bé đã ngẩng lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng như cơn gió lướt qua mặt hồ, gợn sóng mà không để lại dấu vết.
“Nếu cậu đã bảo thế thì,” Lian nghiêng đầu một chút, ánh mắt ánh lên tia tinh nghịch, “... liệu mình bảo rằng mình là họ hàng của cậu đến từ tương lai, thì cậu có tin không?”
Elira khẽ bật cười, nửa chào thua, nửa cảm thấy thuyết phục, như đã bị chiếu tướng mà không thể kháng cự. Giọng điệu ấy ngọt ngào, toát lên nét mượt mà uyển chuyển, vừa đủ để đánh lạc hướng, lại không gượng ép, dường như khiến Elira chẳng để lại những nghi ngờ nào đáng kể. Không chỉ là phản xạ nhanh, mà còn là cách Lian điều chỉnh lời nói, thay đổi tông giọng một cách hoàn hảo đến mức khiến người nghe khó mà nghi ngờ.
Nhưng rồi, khi ánh mắt tôi lướt qua gương mặt hai người… một sự thật gần như hiển nhiên ập vào mắt, đến mức không thể chối cãi. Mái tóc bạc ánh như tơ của cả hai, sắc thanh lam ánh lên lên nơi cửa sổ tâm hồn thẫm sâu như hồ nước mùa đông của Elira, hồn lục bích của Lian ánh lên như rừng thông đầy kiêu hãnh, cùng sống mũi thẳng, và nhất là cái nét cong nhẹ ở khóe môi mỗi khi mỉm cười, tất cả cứ như hai bức tranh được vẽ từ cùng một bản phác thảo, chỉ khác nhau ở gam màu và vài đường cọ nhỏ. Nếu Lian là phiên bản buổi sáng tinh khôi, tràn đầy sức sống, thì Elira là buổi chiều muộn, chín chắn và lấp lánh ánh hoàng hôn. Và tôi, chẳng khác nào một kẻ đứng giữa hai khoảng thời gian ấy, vừa nắm tay quá khứ, vừa che chở tương lai, biết rõ chỉ cần buông ra, tất cả sẽ tan biến như cát trôi qua kẽ tay.
“Mà Elira này, đừng chất vấn mình nữa! Thưởng thức buổi trưa đi mà! Nhanh lên kẻo Ramen nguội đó, mình biết rằng có một số người không thích ăn khi Ramen bị trương lên đâu. Với cả không thể để thịt heo chiên xù nguội như thế được, có thể Elira sẽ cảm thấy mất ngon vì nó đã ngấm quá nhiều nước dùng đó nha.”
Tôi ngồi đó, đũa còn chưa kịp chạm vào bát, mà cảm giác như mình vừa chứng kiến một cuộc “tấn công chớp nhoáng” được lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước. Lian nói liền một hơi, không ngắt quãng, vừa khéo léo, vừa đầy áp lực, đến mức tôi cũng phải chớp mắt vài lần để bắt kịp nhịp. Không ngoài dự đoán, vì đến từ tương lai nên những gì về Elira đều bị Lian nắm gọn trong lòng bàn tay, một thứ vũ khí đáng sợ. Con bé hiểu rõ đến từng chi tiết sở thích ăn uống của Elira, từ việc ghét Ramen bị trương, đến chuyện không chịu nổi món thịt heo chiên xù khi đã ngấm nước dùng. Những thứ ấy, rõ ràng chỉ có thể biết khi đã từng ăn cùng, từng quan sát thật kỹ, ở một tương lai mà tôi vẫn chưa bước tới.
Nhưng Lian không chỉ làm tôi thấy ngợp. Lần đầu tiên, một Elira đầy tự tin, đầy hiên ngang và toát lên khí chất không nhún nhường ai cũng phải chào thua. Đọng lại những chần chừ, những bối rối được thể hiện qua lăng kính nơi Elira gần như bất lực, không thể làm gì hơn, khi đũa trên tay hơi lơ lửng giữa không trung, như thể đang cố tìm một câu gì đó để phản bác… để rồi cuối cùng chỉ thở ra một vài cái gật gù, kèm tiếng cười nhẹ, nhún vai chịu thua. Có lẽ, những lời vừa rồi của Lian quá chính xác để có thể phủ nhận, và Elira cũng nhận ra rằng mình chẳng có cách nào thắng nổi trong một cuộc đấu lý kiểu này.
Tôi đảo mắt nhìn Lian ngồi kế bên, ánh lên đầy phân vân, nhưng đồng thời cũng không kém phần thán phục, kèm một chút e dè. Con bé dường như cũng hiểu ý tôi, đưa hai ngón tay giơ thành chữ V đặt kế bên mắt, rồi toe miệng cười như thể vừa lập được chiến công vang dội, khi thành công giải vây và dồn ép tướng địch đến bước đường cùng.
Thật đáng sợ, đây có phải một Lian trẻ con, nhõng nhẽo, hay vòi Papa không vậy…?
Dù chưa đầy một ngày nhưng ấn tượng Lian để lại trong tâm trí tôi, rõ là tương đối khác. Một Lian vừa bám lấy tay tôi mỗi khi qua đường sáng nay, luôn miệng “Papa ơi” mỗi khi cần gì đó, hay đơn thuần chỉ muốn thể hiện tình thương. Con bé đó giống như một chú mèo con mềm mại, ấm áp, nằm gọn trong vòng tay, từng tiếng kêu nhỏ cũng chỉ để làm nũng và tìm chút vuốt ve. Lian ấy là hình ảnh tôi muốn ôm trọn, bao bọc, và chẳng ngại yếu đuối trước mặt tôi, là một tiểu Lian chính hiệu.
Nhưng… khi tình huống thay đổi, đặc biệt là khi xuất hiện Elira, một đối thủ đáng gờm, tôi lại chứng kiến một Lian hoàn toàn khác. Giây trước vẫn là con mèo con, giây sau đã trở thành báo hoang, ánh mắt rực lửa cùng những bước đi không hề do dự, như đang chuẩn bị lao đến tấn công con mồi một cách trực diện. Cách con bé nói lên những câu chữ vừa dồn dập, cùng cách con bé gợi ý cả đám vào quán mì gần quảng trường ăn, chẳng để bất cứ ai kịp phản công. Không vòng vo, không chần chừ, từng lời từng chữ như mũi tên chuẩn bị phóng trên dây cung đã căng sẵn, một khi rời cung thì sẽ cắm thẳng vào điểm yếu đối phương.
“Nào Lian, thế được rồi… giữ thể diện cho Papa chút đi mà. Đây là lần đầu được đi ăn chung với Mama của con đấy.”
Tôi vừa nói vừa khẽ khều nhẹ cánh tay con bé, ra hiệu thôi đừng “bắn pháo” vào Elira nữa. Chất giọng khe khẽ, ngoảnh đầu sang bên phải khi được kẹp giữa hai mỹ nhân, chỉ vừa đủ để Lian nghe thấy, cùng với ánh nhìn đầy trìu mến “nếu thương Papa thì tha cho Papa đi mà”. Lian sau đó đứng hình đôi chút, đôi mắt tròn xoe quay sang tôi như vừa được khai sáng bí mật của vũ trụ.
“Papa nói… đây là lần đầu á?”
Con bé thì thầm, nghiêng đầu đầy ngờ vực, cặp mắt long lanh ấy cứ trô trố lên như đứa trẻ đang nghe ngóng chuyện người lớn, cứ như đang cố gắng đối chiếu thông tin trong trí nhớ tương lai của mình với những gì đang xảy ra. Tôi gật, thản nhiên đáp:
“Ừm, bộ con nghĩ Papa của con đào hoa đến thế sao?”
Ánh mắt Lian dần nới lỏng sự cảnh giác, nhưng khóe môi lại nhếch lên thành một nụ cười mang hình hài của một bé tiểu quỷ, nửa đùa nửa nghiêm túc. Cứ như chỉ qua một câu nói, con bé đã mở ra thêm một cánh cửa tò mò mới, một thế giới, một hiện thực mà nó chưa được khám phá qua lăng kính ấy bao giờ. Tôi biết chắc, lúc này trong đầu Lian đang chạy hàng loạt kịch bản: rốt cuộc Papa và Mama đã gặp gỡ, nói chuyện, rồi trở thành một đôi như thế nào để nên vợ nên chồng trong tương lai? Có phải từ một buổi trưa tình cờ thế này mà tất cả bắt đầu? Hay là… tương lai đã khác đi ngay từ khoảnh khắc này rồi? Lian chống cằm, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt ranh mãnh không lẫn vào đâu được, như thể vừa bắt được một bí mật béo bở.
“Thế thì Papa phải tận dụng triệt để cơ hội đấy nhé, vì cơ hội ăn trưa cùng Mama của con đâu phải lúc nào cũng có. Hay là nhờ có Lian hôm nay nên Papa mới được ăn trưa lần đầu cũng Mama nhỉ? Nếu vậy thì phải đãi thưởng cho Lian dài dài đó nha.”
Tôi lườm con bé, cố tỏ ra nghiêm nghị nhưng khóe môi lại bất giác giật giật, không thể nào phản bác, nên đành bất lực xoa đầu Lian cười trừ.
“Mới đến đây chưa được bao lâu đã muốn đi guốc trong bụng cả Papa lẫn Mama luôn rồi, con bé này!”
Lian bật cười khúc khích, đôi mắt cong cong thành hình trăng khuyết, trông vừa đắc ý vừa vô hại một cách đáng sợ.
“Thế mới gọi là con gái Papa chứ.”
Con bé nói nhỏ đủ cho tôi nghe, rồi còn nháy mắt tinh quái, như thể đang ngầm tuyên bố mình là “đồng minh” đặc quyền giữa bàn ăn này. Elira ngồi đối diện khẽ nhướng mày, ánh nhìn đảo qua lại giữa tôi và Lian. Dù chẳng nói gì, tôi vẫn có cảm giác như cậu ấy đang cố gắng xâu chuỗi, ghép các mảnh ghép lại với nhau nhằm cố gắng giải mã mối quan hệ của chúng tôi, điều đó khiến tôi không khỏi cảm thấy thoáng lạnh gáy. Quyết định không để tình hình tiếp tục căng thẳng leo thang, tôi quyết định mở lời để át đi những băn khoăn, nơi Elira đang cau mày vì bất đắc dĩ khuất phục trước Lian, từ đầu buổi ăn đến giờ.
“Elira này, bình thường cậu hiếm khi nào ra ngoài ăn khi nghỉ trưa lắm nhỉ?”
“Ừm, chẳng qua hôm nay ở quảng trường trung tâm có quầy hàng kia có khuyến mãi Tart Dâu nên… à không cũng chẳng có gì to tát đâu, chỉ thay đổi không khí chút thôi.”
“Ồ… ra là Elira cũng thích Tart Dâu à? Mình cũng mới biết luôn.”
Elira lập tức chau mày, lắc đầu, rồi lẩm bẩm tiếp tục dùng đũa khuấy tô mì đã hết sạch, chỉ còn lại nước dùng thừa.
“Không phải! Mình chẳng biết Ryn nói gì hết! Chẳng hiểu gì hết! Chỉ là… tiện đường thì ghé qua xem thôi, với lại không khí ở quảng trường trung tâm cũng dễ chịu mà.”
Mẹ con nhà này sản xuất theo lô à…
Nhưng khi ánh mắt lơ đãng quét qua Lian, tôi bỗng khựng lại. Con bé vẫn ngồi im, vẻ ngoài vô tội đang tập trung gắp miếng thịt heo cuối cùng, nhưng đôi mắt thì ánh lên thứ gì đó… khó gọi tên. Không phải cái vẻ nghịch ngợm thông thường, mà ngược lại, giống như cảm thấy hài lòng khi thấy Elira ở đây.
“Lian này, không lẽ…”
Tôi lại ghé tai qua thỏ thẻ với con bé, nhưng vẻ mặt đang giãn ra, hài lòng ấy nhanh chóng biến sắc, chỉ còn hiện lên những bối rối và thậm chí còn có chút… lấp liếm, và trái với mong đợi, con bé đáp lại đầy khó hiểu rồi tiếp tục ngồi im ngắm xa xăm ra phía quảng trường qua khung cửa sổ nhỏ kế bên.
“Không đâu, Lian biết Mama cũng thích ăn Tart Dâu, nhưng Lian cũng không ngờ là hôm nay lại xuất hiện Mama ở chỗ đó đâu. Đời nào lại có chuyện Lian “sắp đặt” những thứ này được.”
Từ ly sữa dâu trên bàn bếp con bé vừa làm sáng nay, trong khi rõ ràng tối qua tôi không hề mua dâu; từ việc Lian bảo rằng không thích tôi đeo khuyên tai, rồi lại khiến nó biến mất như chưa hề tồn tại; từ cái cách những hiện thực méo mó ban sáng xuất hiện khi Lian đang chuẩn bị nói những điều quan trọng, để rồi bằng một cách thần kì nào đó, vượt xa tầm hiểu biết của tôi, như lại tua ngược thời gian về thời điểm trước đó; từ cái cách Elira xuất hiện “tình cờ” ở quảng trường trung tâm, một người vốn luôn ăn trưa ở trường, lại chọn đúng hôm nay để ra ngoài, trùng hợp với quầy Tart Dâu mà Lian nhắc tới từ sớm, và…
Quan trọng hơn hết, từ một thoáng lấp liếm lóe lên trong đôi mắt nhỏ bé ấy, ánh nhìn của kẻ biết mình đã thành công sắp đặt một quân cờ vào đúng vị trí trên bàn cờ ý niệm. Tất cả nối liền thành một chuỗi như sợi chỉ đỏ mảnh mai, căng giữa thực tại và một tầng hiện thực khác, nơi ý niệm của Lian có thể len vào, khẽ lay động và sắp xếp lại. Tôi không biết con bé đã làm thế nào, chỉ biết rằng trong thế giới của Lian, “ngẫu nhiên” và “sắp đặt” dường như chỉ cách nhau đúng một cái chớp mắt, một ranh giới mong manh nơi những khái niệm có thể được đánh tráo, đồng nhất bất cứ lúc nào.
Nếu bình thường, tôi sẽ dễ dàng gạt bỏ những giả thuyết như vậy, xếp chúng vào mục “ảo tưởng do suy diễn quá mức” rồi tiếp tục sống cho yên ổn. Nhưng với Lian, mọi thứ lại khác. Con bé không để lại những dấu vết rõ rệt như một mánh khóe lộ liễu; thay vào đó, Lian gieo rải những mảnh ước nguyện, những mảnh chúc phúc vụn nhỏ, đủ vô hại để khiến người ta không chú ý, nhưng khi xâu chuỗi lại, chúng ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh đến đáng ngờ. Điều đáng sợ ở đây không đơn thuần là năng lực mà Lian có thể sở hữu, như một dạng khả năng thao túng thực tại, hay ít nhất là “điều chỉnh” dòng chảy sự kiện, mà nằm ở sự tinh vi và tự nhiên của nó. Không có màn khói, không có tiếng pháo nổ, chỉ là một sự dịch chuyển mượt mà từ khả năng thành hiện thực, như thể thế giới vốn đã được sinh ra để chiều theo ý định của con bé.
Nếu quả thật Lian đang làm điều mà tôi nghĩ, thì cái giá phải trả sẽ không chỉ đơn thuần là chút mệt mỏi hay choáng váng thoáng qua. Hiện thực giống như một tấm thảm dệt khổng lồ, nơi từng sợi chỉ là một khả năng, một mối liên kết nhân-quả. Muốn thay đổi một chi tiết, không thể chỉ nhổ một sợi và luồn lại cho đẹp mắt, phải kéo, phải cắt, phải buộc lại hàng chục sợi xung quanh để chúng khớp với mô hình mới. Và mỗi lần như vậy, lực kéo ấy phải xuất phát từ đâu đó.
“Ryn… Ryn ơi? Này, mình về trường trước đấy nhé.”
Câu hỏi của Elira như một cú giáng đưa tôi trở về thực tại. Tôi lắp bắp, đứng dậy theo phản xạ vì nhìn thấy Elira đã đứng được một lúc, chuẩn bị rời khỏi tiệm để quay về trường tiếp tục tiết học buổi chiều.
“À… ừm… Xin lỗi Elira, mình mải suy nghĩ chút chuyện. Cậu về trường trước nhé.”
Mặt tôi đỏ ửng, thở dài, kèm một thoáng bối rối khi vô tình để lộ những khoảnh khắc đáng quên trước Elira thật chẳng ra làm sao. Tuy lần này không để lại nhiều ấn tượng, như lần được “Lian về báo mộng” trong lớp được Mama của con bé cứu một bàn thua trông thấy ngay giữa lớp, nhưng quả thật, có lẽ tôi nên ngưng tự làm bẽ mặt mình trước Elira nếu muốn giữ một hình tượng đủ ấn tượng với cậu ấy. Nhắc đến Lian mới nhớ… sao con bé lại lúi húi dưới gầm bàn làm gì thế kia? Vẻ mặt tái nhợt không còn một giọt máu, kèm động tác quơ tay loạn xạ dưới nền gạch, có gì đó không đúng lắm…
Vòng tay, chiếc vòng tay Cỏ bốn lá của con bé đâu rồi!?
Tôi không hỏi, và cũng sẽ chẳng có ý định hỏi Lian, mà lập tức cúi xuống nhìn xung quanh khu vực ghế ngồi, thầm mong ước rằng dù chỉ là một miếng kim loại lấp lánh dưới sàn nhà cũng mong rằng đó là chiếc vòng ấy. Biết rằng Elira là một người nhanh hiểu chuyện, tôi nhanh chóng quay ngoắt sang rồi giải thích nhanh gọn tình hình, mặc dù vẫn thoáng lên một vài nét cau mày khó hiểu, kèm không phục nhưng Elira không hỏi gì thêm mà cũng nhanh chóng tìm chiếc vòng cổ tay ấy xung quanh chỗ ngồi của mình. Không ổn, không thể để tâm trạng con bé tệ hơn được, bằng không mọi chuyện sẽ vô cùng khó lường.
Bỗng, một giọng nam cười khẽ vang lên từ bàn phía sau:
“Em gái à, mỹ nhân như vậy mà lăn lê bò trườn dưới nền gạch thì bẩn đấy, ngồi lên để anh nói chuyện và đừng tìm mấy món đồ vớ vẩn nữa nào.”
Tên thanh niên ấy chưa kịp “ốm đòn” với tôi, Lian đã đứng phắt dậy, nơi đồng tử lục bích đã dãn ngày càng căng và quay mặt sang nhìn trừng trừng tên ấy, cùng đôi vai nhỏ đã căng cứng và chỉ thẳng mặt.
“Đó không phải món đồ vớ vẩn!”
Tiếng thét vang dội hơn sức tưởng tượng. Ngay khoảnh khắc âm thanh bật ra, không khí trong tiệm như chấn động. Sàn nhà rung lên từng hồi, chén đũa lạch cạch va nhau. Một vài bát mì đặt trên bàn khách khác chao đảo, rồi nứt rạn và vỡ toang, nước dùng nóng hổi tràn xuống nền gạch. Cả tiệm mì lặng đi trong vài giây, chỉ còn tiếng bát đũa rơi lộp bộp và hơi nước bốc lên. Tôi đứng chết lặng, mắt mở to, tim đập thình thịch như trống tan trường, nhưng vẫn vội chủ động nắm lấy tay Elira, người cũng đang hoang mang, run rẩy, ánh lên một chút sợ sệt không kém. Không chỉ tôi, tất cả mọi người trong tiệm đều sững sờ nhìn về phía Lian.
“Này Lian à…”
Lian trơ mắt, như thể chính bản thân cũng không tin nổi vừa rồi mình đã làm gì. Cơn giận trong đôi mắt nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một thoáng hốt hoảng, rồi… hối hận. Ánh mắt ấy, vốn sáng lấp lánh khi nãy, giờ ngấn nước, long lanh như sắp tràn ra bất cứ lúc nào. Giọng con bé run lên nhưng chưa kịp nói hết câu, đôi môi đã mím chặt lại.
“Papa… con…”
Không chờ tôi hay Elira kịp phản ứng, Lian xoay người bỏ chạy, bóng áo của con bé lướt qua cửa tiệm, biến mất vào dòng người phía ngoài. Cánh cửa kính còn chưa kịp khép hẳn, thay vì một cơn gió nóng thường thấy vào buổi trưa oi ả, một luồng gió lạnh đã ùa vào, thốc thẳng vào ngực.
Chỉ vài phút trước, trời còn trong xanh, nắng vàng như đổ mật xuống mặt phố. Giờ đây, mây đen ùn ùn kéo đến, như bị ai đó đổ cả một thùng mực khổng lồ lên bầu trời. Những tia chớp mảnh như gân lá xé ngang từng lớp mây, báo hiệu cơn bão sắp ập xuống. Không khí nặng trĩu, mùi đất ẩm ướt và mùi sắt rỉ của hơi mưa len lỏi vào từng hơi thở. Tôi hình dung Lian đang chạy ngoài kia, dưới ánh sáng mỗi lúc một nhạt đi, giữa những cơn gió quất rát vào má, hẳn lòng con bé cũng đang rối bời. Cảm giác ấy… như thể cả bầu trời cũng đang phản chiếu tâm trạng của nó: giận dữ, hối hận, rồi buồn bã, tất cả cuộn xoáy vào nhau.
Và có lẽ, giống như bầu trời kia, Lian đang cố nuốt lấy tất cả cảm xúc vào bên trong, chỉ chờ một khoảnh khắc yếu lòng là sẽ trút xuống thành cơn mưa xối xả.


0 Bình luận