Vừa tỉnh dậy sau một đêm dài, những giọt nắng ấm len lỏi qua rèm cửa, rồi rọi nhẹ lên trần nhà và lướt qua khuôn mặt của tôi. Vẫn đâu đó thoang thoảng mùi lá phong xuyên qua khắp các khe cửa được sưởi ấm ngoài kia tiết trời hửng nắng sáng sớm tại Zalerith để chuẩn bị cho một ngày dài tất bật. Tựa lằn ranh giữa hai thế giới, không gian vẫn còn mờ sương và im lặng như thể cả thành phố vẫn còn ngái ngủ, thế nhưng những gì phản ảnh tại căn hộ 901 hoàn toàn trái ngược. Vì ngay cạnh tôi lúc này tồn tại một sự hiện diện ấm áp và mềm mại, đang nép chặt vào lòng mà vẫn chìm vào cơn say giấc nồng sáng sớm.
Đó là Lian.
Tôi chưa vội cử động. Mắt vẫn nhìn thẳng lên trần nhà, thầm để thời gian tự chảy qua mình trong sự bỡ ngỡ. Tay con bé đang đặt lên ngực tôi, ôm ghì lấy không rời, như thể nếu buông ra, tôi sẽ biến mất khỏi thế giới này.
“Ưm…”
Bỗng dưng con bé tiếp tục trở người, mái tóc bạc ấy giờ đây đã phủ khắp mặt, thoang thoảng một mùi hương gỗ cháy xen lẫn theo mùi thảo dược dễ chịu, gương mặt ấy giờ đây đã không còn cách một khoảng như tôi đã tự ‘giới hạn’ mình như đêm hôm trước nữa. Không thể nói là không ngượng, nhưng chí ít trải nghiệm này không gợi lên những cảm giác ‘không đúng đắn’ với những cô bạn trạc tuổi khác.
Cậu ấy… Không, con bé ấy đã thật sự ở đây.
Đây không phải mơ.
Tôi đã cố tự nhủ và tự tìm hiểu điều đó cả tối qua, nơi tâm trí lờ mờ vốn đã lụi tàn vào màn đêm tĩnh mịch; bởi lẽ sau những gì xảy ra, sau cái cách mà Lian liên hồi khóc nấc lên trong vòng tay tôi, cái cách con bé run rẩy như một con mèo con lạc mẹ, hay thậm chí cố gắng bấu víu vào tay tôi để lại những vết da đến sứt mẻ, rồi chìm vào giấc ngủ trong lúc vẫn nắm lấy tay tôi chặt đến mức đầu ngón tay tôi tê dại. Thật lòng mà nói, cả đêm hôm qua tôi đã gần như thao thức cùng những cơn mộng mị ngắn kéo dài qua màn đêm.
Lian đã cựa mình không ít lần trong đêm, nhưng đôi bàn tay nhỏ xíu ấy vẫn ôm chặt lấy tôi, như thể buông ra thôi là tất cả sẽ vụn vỡ. Tôi từng thử nhẹ nhàng gỡ tay con bé ra, để nó có thể ngủ thoải mái hơn, nhưng rồi lại chẳng thể làm được, không phải vì lực, mà vì cảm giác… cảm giác rằng cái ôm ấy cần được giữ lại cho riêng Lian bé bỏng đang cần một điểm tựa tinh thần ngay lúc này.
Và có lẽ, mọi chuyện đâu đơn giản chỉ là một cô bé đến từ tương lai đang tìm về quá khứ. Không, không hề đơn giản như thế. Nhất là khi tôi nhớ lại từng mẩu chuyện đứt quãng được Lian kể tối qua về một tuổi thơ không trọn vẹn, về những khoảng trống không ai khỏa lấp, về một mái nhà chỉ còn vắng bóng nơi miền ký ức vốn vẫn chưa thể được xoa dịu. Tôi đã không ngủ được lâu, và có lẽ cũng không muốn. Vì giữa màn đêm tĩnh lặng, tôi nghe thấy những âm thanh ấy, như những lời thì thầm lẫn trong tiếng thở đều đặn, như vọng lại nơi hiện thực từ một thế giới khác:
“Papa đừng bỏ Lian…”
“Lian sẽ ngoan mà… đừng bỏ Lian ở lại…”
Từng lời như một nhát cắt lặng lẽ, xuyên qua im lặng của căn phòng. Đêm càng về khuya, bóng tối càng dày, thì những âm thanh ấy lại càng vang lên rõ ràng. Tôi chỉ có thể nằm im, cảm thấy trái tim mình như bị ai đó siết chặt, không khí vô cùng ngột ngạt và ảm đạm, như Lian đang vô thức chới với nơi vòng tay tổ ấm dang rộng để kết nối những phần sâu thẳm nhất bên trong con bé để được cầu cứu.
Tội nghiệp… hẳn là Lian đã đau khổ lắm…
Đưa tay truyền chút hơi ấm mà bấy lâu Lian đã luôn thèm khát, vuốt ve mái tóc bạc nơi từng sợi cứ thế quấn vào nhau vì đượm lên những giọt mồ hôi căng thẳng trong cơn mơ, như một em bé cuối cùng đã chịu ngủ yên sau hằng giờ đồng hồ trằn trọc quấy khóc vì những điều luôn âm ỉ khó chịu bên trong tâm trí nhỏ bé ấy vậy.
Tôi vẫn chưa thể rời mắt khỏi Lian lúc này, dù có mang trong mình dòng máu của Elira đi nữa, nhưng Lian vẫn là Lian, dẫu là cùng một ‘khuôn’ với Elira nhưng vẫn toả ra những nét nữ tính rất riêng, và thật sự…
Con bé đáng yêu này là con gái của mình sao?
Không ngoài dự đoán, sau khi nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ để Lian không tỉnh giấc giữa chừng, tay khẽ nâng ly cà phê còn vương hơi ấm, lặng lẽ hít hà chút dư vị đắng đầu ngày trong tĩnh lặng, cánh cửa phòng ngủ bất chợt đóng sầm lại sau lưng như một vết cắt xé toạc không gian bình yên buổi sớm. Âm thanh không ồn ào, nhưng đủ sâu, đủ sắc để ngân lên từng hồi âm thổn thức, khẽ chạm vào một góc ký ức đã phủ bụi rất lâu, chỉ để tôi chứng kiến hình bóng của một đứa trẻ rưng rưng ngấn lệ vì cha mẹ của chúng chuẩn bị rời xa vậy.
Những thước phim xưa cũ từ vực sâu của quên lãng cứ thế ngày một hiện hữu rõ hơn trong tâm trí. Đó là những lần ‘tiểu Ryn Velstar’ vòi vĩnh không muốn để cha mẹ nó rời khỏi căn nhà vào mỗi sáng sớm, là những lần nó đưa ra những yêu cầu vô lý buộc cha mẹ nó không rời khỏi Ascalon Heights dù chỉ nửa bước. Tôi nhớ lại ánh mắt van lơn non nớt năm nào, nhớ những lần tôi nằng nặc bắt cha mẹ hứa sẽ về thật sớm, những ngày cuống quýt chỉ vì lo rằng họ sẽ chẳng quay về nữa. Một đứa trẻ làm gì có thước đo đúng sai, càng không đủ từ ngữ để gọi tên cảm xúc mình đang mang, nó chỉ biết run rẩy với nỗi lo bị quên lãng, chỉ biết thổn thức với ý nghĩ mình không còn quan trọng, không còn được yêu thương.
Dĩ nhiên, không cha mẹ nào lại bỏ qua những cảm xúc, những phiền muộn như những cơn sóng xa bờ liên tục dồn dập vỗ vào bờ, từ những đứa trẻ tội nghiệp và đáng thương này. Suy cho cùng, những món quà mà chúng hằng mong ước, hay những lần cả gia đình cùng nhau đi mua sắm ở trung tâm thương mại, hay những bữa ăn thịnh soạn ở cuối ngày… Hoặc đơn thuần chỉ là những bữa cơm gia đình giản dị, nơi ‘mỗi người một tay’ cùng nhau cười nói, cùng nhau nấu ăn để thưởng thức bữa tối trong ấm cúng và tràn đầy tình thương, cùng nhau chia sẻ những phiền muộn cuộc sống bận rộn.
Nhưng… nếu kì vọng cứ mãi treo lửng lơ, hay không được đáp ứng, hay những phiền muộn cứ thế chồng chất, những cơn sóng nay đã hoá thuỷ triều sẵn sàng quét sạch bãi bờ yên bình, ắt sẽ để lại vết thương lòng, những ‘đứa trẻ’ không thể nào nguôi ngoai, vì cho rằng mình bị bỏ rơi, vì nghĩ rằng mình không được yêu thương.
Hoặc phải chứng kiến người đã luôn gắn bó như một phần tuổi thơ, một phần ký ức không thể xoá nhoà tựa huyết quản lưu thông từng ngóc ngách, tế bào của trái tim, tâm hồn đang dần héo mòn, một ngày nào đó, phải rời xa chúng, mãi mãi.
Vì thế, nên là…
“Chậc… Lian lúc nào cũng nhõng nhẽo thế này sao. Ngoan nào… Papa sẽ không rời xa Lian nữa nhé.”
Thật ấm áp, giờ đây tôi không thể cử động một chút, vì đã được con bé bám chặt lên như một bé gấu koala vậy. Đôi tay siết chặt sau lưng, đó không phải cái ôm vội vã, mà là một vòng tay như muốn ghì lấy cả thế giới nhỏ, trân quý những điều còn sót lại sau những cơn ác mộng không kể xiết. Cằm con bé tựa vào vai tôi, thật khẽ, thật nhẹ, nhưng tôi cảm nhận được hơi thở đều đều run rẩy phả lên cổ áo như vừa trốn khỏi cơn bão xoáy vào hư vô và cuối cùng tìm được một mái hiên trú tạm.
Từ lúc nào không hay, lưng áo tôi đã ướt đẫm, chỉ là vài giọt ấm áp len lén thấm qua lớp vải, nhưng chúng truyền đi nhiều hơn bất kỳ lời nói nào. Không gian bỗng trở nên lặng như tờ, và trong khoảnh khắc ấy, tôi biết, nếu tôi lên tiếng, dù chỉ một tiếng động nhỏ thôi, tôi có thể sẽ khiến một điều gì đó vỡ òa. Vậy nên tôi đứng yên, để mặc cái ôm ấy nói lên tất cả. Tay tôi cuối cùng cũng đưa lên, đáp lại. Không phải để dỗ dành. Mà là để lặng thầm giữ lại mảnh vỡ vừa tìm được đường về.
“K-Không có nhõng nhẽo… Papa là đồ đáng ghét…”
Lời lắp bắp lẫn lộn trong tiếng thở, vùi sâu trong vai tôi như một lời trách móc yếu ớt, vừa đủ để nghe, vừa đủ để khiến tim tôi nhói lên. Nhưng tôi không cười, không trêu lại, chỉ khẽ gật đầu, như thể thừa nhận tội lỗi của một kẻ đã không hiểu hết, và vẫn chưa có tư cách để hiểu nỗi lòng ai đó.
“Được rồi không nhõng nhẽo. Lian của Papa mạnh mẽ lắm.”
Tôi cảm thấy đôi tay nhỏ kia siết lại thêm chút nữa, như thể muốn lưu giữ cảm giác này lâu hơn, chỉ một lúc thôi, trước khi buông ra để thế giới tiếp tục quay. Và rồi, rất khẽ, Lian lùi lại nửa bước, ngẩng mặt lên. Đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, nhưng đã thấp thoáng ánh sáng quen thuộc, một ánh sáng lém lỉnh, một hào quang ương bướng và trong đôi mắt ấy ánh lên sự thách thức và đầy quyết tâm. Con bé dụi mũi vào tay áo tôi, cố gắng lau đi những dấu vết vừa rồi, rồi nhoẻn miệng cười, dù còn hơi méo xệch.
“Papa trốn con dậy sớm để pha cà phê một mình mà không đánh thức con dậy,” Lian phụng phịu, “Thế là không công bằng.”
“Dậy sớm để còn chuẩn bị bữa sáng cho Lian đang ngủ say nữa đấy chứ. À mà, Papa chỉ có vài lát bánh mì nướng bơ lạt thôi, nếu Lian không chê thì…”
Đôi mắt con bé sáng lên, sự hứng khởi bỗng trỗi dậy dần thay thế những xúc cảm nặng nề vừa rồi, như cơn mưa mùa hè tưới mát tưới lên những phiền muộn thời thơ ấu vậy. Con bé bật khỏi lòng tôi như một chiếc lò xo, đôi chân trần chạm nhẹ sàn gỗ, phát ra tiếng cạch khẽ khàng, rồi chạy vụt vào bếp như thể sợ mất phần.
“Bánh mì nướng bơ lạt là chân ái!” Lian tuyên bố, giọng vang vang như đang diễn thuyết trước hội đồng bảo vệ khóa luận tốt nghiệp vậy. “Để con làm nước uống cho. Sữa dâu cho Lian, còn Papa uống gì? Cà phê đen? Hay Latte? Hay trà?”
Sữa dâu á…? Nhưng tủ lạnh làm gì có dâu nhỉ?
Tôi bật cười, vươn tay kéo ngăn tủ lấy thêm ly xuống để đặt ngay chỗ con bé. “Miễn là được tận tay Lian pha thì thứ gì Papa cũng muốn uống cả”
“Hứa đấy nhé.”
Lian nghiêng đầu, dứt khoát như đang mặc cả. Rồi nhanh nhẹn xoay người, mở cửa tủ lạnh hơi vụng về một chút khi vô tình đánh rơi một vài thứ bên cánh cửa tủ.
“Papa mua dâu từ khi nào đấy, trông ngon mắt thật”
Tôi nheo mắt. Dâu?
Bước lại gần, tôi nhìn thấy trong tay con bé là một hộp nhựa trong suốt, đựng đầy những trái dâu đỏ mọng, lớp sương mỏng còn đọng trên bề mặt như vừa được lấy ra từ siêu thị sáng nay, từ hãng Ember của phân khúc đắt đỏ nhất thị trường. Dâu Ember vốn là thứ trái cây xa xỉ mà tầng lớp trung lưu hằng mong ước, được trồng đạt chuẩn Organic cho giới thượng lưu và được kiểm duyệt chất lượng nghiêm ngặt nhất. Mỗi hộp như thế này dễ cũng đã quá nửa tiền ăn trên tháng cho riêng mỗi tôi rồi.
“Thường ngày Papa thích ăn dâu lắm à. Lian cũng thích dâu lắm!”
“À ừm… chắc là hôm nào siêu thị có giảm giá ấy mà.”
“Chắc là Papa lúc buồn ngủ đi siêu thị rồi không nhớ thôi. Người lớn hay vậy lắm mà.” Con bé mỉm cười đầy hào hứng, mắt không rời những quả dâu đang được rửa dưới vòi nước.
Không muốn làm mọi chuyện trở nên gượng gạo, phá đi sự hào hứng của cô con gái đang hí hửng làm sữa dâu, tôi im lặng, tay vô thức rót cà phê từ phin vào ly khi nãy mình vừa pha. Hơi nóng lan lên mũi, nhưng đầu tôi lại đang lạnh dần. Không, tôi chưa từng mua dâu. Bấy năm qua chưa từng có ai đặt chân vào căn hộ 901 ngoài chính mình. Rõ ràng tối hôm trước, tủ lạnh chỉ có vài miếng bánh mì và hộp bơ lạt bé xíu, thậm chí còn định bụng phải đi chợ vào cuối tuần.
“Papa không sao chứ? Sao lại im lặng với Lian như thế…”
Tôi giật mình vì nghe thấy giọng con bé, không lớn, không gắt, nhưng nghe như một nhát dao cắt ngang dòng suy nghĩ đang cuộn xoáy trong đầu. Lian đã quay lại, tay còn vương vài giọt nước từ những trái dâu vừa rửa, nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi, hơi cụp mi dưới mái tóc bạc lòa xòa trong bộ đồng phục Học viện Liera mà tôi chưa thấy bao giờ.
“Không có gì đâu,” tôi đáp, nhanh chóng nhếch môi cười, cố giấu đi chút bối rối vẫn còn sót lại. “Chỉ là Papa... đang nghĩ xem hôm nay nên ăn kèm thêm gì với bánh mì nướng bơ thôi.”
Lian hơi nheo mắt, như con bé không hoàn toàn tin vào câu trả lời lấp liếm đó của tôi. Nhưng rồi con bé cũng không hỏi thêm. Lian sau đó tiếp tục quay lại bàn bếp, lúi húi kiểm tra những chiếc nồi đang sôi tỏa ra hương dâu ngào ngạt chẳng khác nào như đắm mình trong tiệm bánh vậy, rồi cẩn thận múc chúng từ nồi ra cho vào hai chiếc ly nhưng rồi tầm nhìn này sớm bị khuất bởi bóng lưng phủ đầy ánh bạc đó, rướn người lên kiểm tra ly sữa dâu đã hoàn tất.
“Sữa dâu làm xong rồi. Papa đừng hòng trốn uống nha.”
“Trời ạ… ai mà nỡ làm thế,” tôi bật cười, xoa đầu rồi tay đón lấy ly nước từ con bé.
Ly sữa dâu hồng nhạt được rót đầy gần miệng ly, vài lát dâu xếp ngay ngắn như thể đã được làm bởi một tay pha chế chuyên nghiệp. Một lớp bọt mịn nổi lên phía trên, tô điểm bởi lớp mứt dâu phía dưới cùng, hòa cùng sắc hồng chủ đạo phủ lên ly sữa đọng mát lạnh. Không hiểu con bé đã làm cách nào, vì tôi tin rằng để hoàn thành được một ly sữa dâu chỉn chu, chuyên nghiệp đến thế thì đời nào căn bếp nhỏ này tồn tại những máy xay hay dụng cụ gì cầu kỳ đến thế.
Tôi khẽ nhấp một ngụm. Ngọt mát nơi hậu vị, hơi chua nhẹ nơi đầu lưỡi, mùi dâu không hề gắt, trái lại lan tỏa khắp vòm miệng nhẹ nhàng cùng hương sữa tươi mà tự nhiên đến lạ. Ngon quá.
“Ngon không Papa?”
Tôi chưa kịp trả lời thì con bé đã chống cằm lên bàn, đôi mắt sáng lấp lánh như đang mong đợi một huy chương.
“Vượt chỉ tiêu rồi còn gì, đại thành công!” Lian bật cười khúc khích, dường như đã có được câu trả lời qua biểu cảm của tôi sau khi thưởng thức ly sữa dâu ấy, rồi xoa xoa hai bàn tay như vừa hoàn thành một phi vụ xuất sắc.
Tôi nhìn con bé thêm vài giây nữa. Hệt như một mảnh màu ấm áp ai đó vô tình đặt vào cuộc sống đơn sắc của tôi: lấp lánh, sống động, nhưng cũng thật bí ẩn. Chẳng biết từ lúc nào, gian bếp bé xíu, nơi tôi thường đứng lặng lẽ mỗi sáng với một ly cà phê nguội và vài lát bánh mì khô khốc, lại vang lên tiếng rửa ly, tiếng thìa va nhẹ vào thành cốc, tiếng Lian ngân nga một giai điệu chẳng rõ tên mà nhưng vô cùng ấm áp. Không khí buổi sáng hôm nay có mùi dâu tươi, tiếng cười khẽ và mùi bơ chảy lan trên mặt bánh mì nướng. Những mảng màu cũ kỹ nơi góc tường sờn sơn cũng dường như bớt xám lại một chút.
“Được rồi ăn thôi nào”
Tôi đưa lát bánh mì nướng bơ lạt cho Lian, tay còn lại đặt ly cà phê xuống bàn gỗ đã cũ màu. Con bé đón lấy bánh mì bằng cả hai tay như đang nhận một kho báu. Mắt long lanh, miệng lẩm nhẩm gì đó như “Cảm ơn Papa” rồi cắn một miếng rõ to, để lại vệt bơ dính nhẹ nơi khóe môi.
“Ngon như nhà hàng năm sao ấy, đúng là hương vị khó quên mà!” Lian vừa nhai vừa nói, giọng líu ríu đầy thành thật khiến tôi bật cười.
“Nhà hàng năm sao chắc không dùng bơ lạt hết hạn vào tuần sau đâu.” Tôi lẩm bẩm, bắt gặp thấy con bé khẽ nhoẻn miệng cười nơi một chút bơ còn vương lại, tự nhấp một ngụm cà phê. Đắng, nhưng không gắt như mọi khi.
“Thói quen ăn uống của Papa đúng là ở ‘hiện thực’ nào cũng vẫn vậy nhỉ?”
Tôi quay sang.
“Gì cơ?”
Lian khẽ mỉm cười. Nhưng là một nụ cười có vị lạ, như hòa lẫn giữa chút dịu dàng và gì đó không thành lời.
“Papa vẫn ăn đúng kiểu này,” con bé lẩm bẩm, mắt vẫn dán vào lát bánh mì. “Dù tất bật vào những buổi sáng muộn tàu điện, hay những lúc ở nhà thảnh thơi, thì vẫn là bánh mì nướng, quét một lớp bơ lạt mỏng, và không thêm gì khác. Gần như sáng nào cũng vậy. Cứ như thể…”
Con bé ngừng lại, hơi cúi gầm mặt xuống, mắt đảo sang nơi khác, rồi nhai tiếp một miếng nữa.
“…như thể chẳng có gì thay đổi, dù đã trải qua nhiều năm như vậy.”
Tôi siết nhẹ tay quanh ly cà phê. Chất lỏng bên trong vẫn còn nóng, nhưng có thứ gì đó mát lạnh nhói lên vừa len vào lồng ngực. Không ai nói gì thêm. Tôi nhìn lát bánh mì trong tay mình, phần bơ đang chảy từ từ nơi mép vỏ bánh, ánh lên dưới nắng sớm, cắn một miếng ở giữa chiếc bánh nơi lớp bơ được phết dày đặc nhất, nhưng rồi cổ họng nghẹn lại khô khốc và không tài nào nuốt trôi. Hóa ra, có những thói quen không chỉ đơn thuần là thói quen.
Chúng là những vết chỉ khâu mảnh mai, đính lặng lẽ vào dòng thời gian. Là sợi tơ vô hình gắn chặt lấy sinh mệnh của một con người, không ồn ào nhưng bền bỉ. Là mảnh hồi ức nằm yên trong tim kẻ ở lại, như hương bơ thoảng qua, như hơi ấm chưa tan khỏi ly cà phê nguội. Là điều gì đó mà ai đó, ở một nơi xa hơn, một thời khắc khác, đã từng ngắm nhìn, từng khắc ghi, và đã từng yêu thương.
“Thật là, cái con bé này… Papa vẫn sống như thế, không phải vì không thể thay đổi,” tôi nói, chậm rãi. “Mà là vì chưa từng có ai khiến Papa muốn thay đổi.”
Tôi đặt ly cà phê xuống, nghiêng người vươn tay xoa nhẹ đầu con bé. Mái tóc mềm mại hơi rối vì mới ngủ dậy, lấm tấm ánh nắng buổi sớm từ cửa sổ tràn vào. Lian giật mình, ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt vẫn còn vương nét ngậm ngùi không giấu.
“Cho đến khi có một cô bé kỳ lạ xuất hiện trong căn phòng ngủ của mình, tự xưng là con gái đến từ tương lai, nói chuyện như thể đã quen mình từ lâu, rồi còn được pha sữa dâu đạt chuẩn năm sao nữa chứ...”
Lian khúc khích cười, cái kiểu cười vừa nhẹ tênh vừa kìm nén, như thể xúc động đang chạy quanh khóe mắt. Tôi nhéo nhẹ chóp mũi con bé:
“Nên đừng nói mấy lời như ‘chẳng có gì thay đổi’ nữa. Papa nghĩ, rất nhiều thứ đã bắt đầu đổi thay rồi đấy, kể từ hôm qua, kể từ lúc con đặt chân xuống căn hộ 901 này.”
Tôi đứng dậy, rót thêm một ít nước vào bình thủy, nhìn ánh nắng len qua vạt rèm bếp và nghiêng đầu nói bâng quơ như thể tiện miệng, nhưng kỳ thực là đã băn khoăn từ sáng:
“Dù sao thì cũng đâu thể để con gái của mình mặc mỗi bộ đồng phục kia như thế được, thiếu nữ thì phải lộng lẫy chứ đúng không nào? Để hôm nay Papa dẫn Lian đi mua sắm ở khu trung tâm thương mại mới rồi dạo quanh thành phố nhé, Lian hẳn cũng chưa quen đường xá Zalerith chục năm về trước đâu.”
“Nhưng hôm nay là thứ Ba, chẳng phải Papa có tiết ở tr—...”
“Không nhưng nhị gì cả, Papa đã quyết vậy rồi, Lian chỉ việc đi theo và tận hưởng thôi”
“Nhưng còn phí sinh hoạt…”
“Lian không định nghe lời Papa sao?”
Lian bồi hồi chớp mắt liên tục sau khi tôi xoa đầu con bé, đôi môi khẽ hé như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Thay vào đó, con bé cúi đầu, lặng lẽ cười một cái thật nhỏ, nhưng là kiểu cười khiến tôi thấy tim mình khẽ nhói. Như thể niềm vui đang cố giấu bên trong một điều gì đó sâu hơn, kín đáo hơn.
***
Phố xá buổi sáng cuối tuần đông đúc vừa đủ, không quá ngột ngạt, nhưng đủ để không cảm thấy cô đơn. Nắng phủ lên từng mái ngói cũ kỹ, len qua những tán cây xanh đung đưa nhè nhẹ theo gió. Tôi và Lian đi dọc con phố gần ga trung tâm, chỗ này có đủ tiệm quần áo, nhà sách, quán trà sữa… và những thứ lấp lánh làm mắt con bé cứ đảo quanh không ngơi nghỉ, dù bên ngoài là hình hài của một thiếu nữ trung học, nhưng trong khoảnh khắc này như một đứa trẻ lần đầu hào hứng được đi dạo phố cùng cha mẹ nó vậy.
“Đó! Cái váy kia! Trời ơi màu y chang kẹo nho luôn!”
Tôi vừa bước vừa cười, tay cầm túi đồ mua lúc nãy, nghiêng đầu theo con bé đang líu ríu không dứt. Nhưng rồi bỗng dưng, Lian khựng lại.
“Ơ… Khoan đã.”
Con bé chồm hẳn người về phía tôi, mắt nheo lại, rồi hừ một tiếng rõ dài.
“Papa đeo khuyên tai hả?”
Tôi ngạc nhiên nhìn con bé, chưa kịp phản ứng gì thì Lian đã nhíu mày nói tiếp:
“Nhìn ăn chơi quá nha! Trong thời của con, Papa không hề đeo mấy thứ này đâu! Chắc là con về nhầm dòng thời gian dẫn đến một hiện thực khác rồi!”
Tôi bật cười, đưa tay gãi má, hơi nghiêng đầu để lộ rõ chiếc khuyên nhỏ xíu ở tai phải: đó là một vòng bạc trơn, đơn giản, không cầu kỳ, đến mức nhiều khi chính tôi cũng quên mất mình có đeo.
“Cái này hả? Có gì đâu. Hồi nhỏ Papa bị té, đập đầu xuống sàn gạch, tai cạ trúng góc bàn nên là—”
“Á á! Đừng kể chi tiết! Ghê quá!”
Tôi phì cười, quan sát vẻ mặt nhăn nhó, rồi lấy hai tay che kín tai của Lian.
“Thì đại khái là nó để lại một cái sẹo nhỏ, không lành hẳn được, lâu ngày thành ra có một lỗ nhỏ. Sau này lớn lên Papa thấy nó cứ trống trống nên đeo khuyên vào để thẩm mỹ hơn chút, chứ sao mà ăn chơi được chứ.”
Lian vẫn bước bên cạnh tôi, nhưng không còn nói líu lo nữa. Con bé chống tay sau lưng, hơi rướn về phía trước, mặt nhăn nhăn như đang tính toán điều gì đó nghiêm trọng rồi lẩm bẩm gì đó như “trông học sinh gương mẫu vậy mà đeo khuyên tai…” rồi thở dài ra đầy bất lực.
Tôi liếc nhìn. “Sao thế?”
Con bé không đáp ngay. Rồi sau vài bước nữa, Lian buột miệng:
“Ước gì Papa chưa từng đeo khuyên tai…”
Tôi dừng lại, nửa ngạc nhiên, nửa buồn cười.
“Sao vậy? Con ghét nó tới mức đó à?”
“Không phải ghét…” Lian ngập ngừng. “Chỉ là… không hợp với hình ảnh Papa trong lòng con thôi. Trong tương lai, Papa… lúc nào cũng là người giản dị, chỉn chu. Không có khuyên tai, không có sẹo, không có mấy thứ… ‘tuổi trẻ nông nỗi’ như vậy đâu.”
Con bé nói xong thì quay đi, như thể sợ ánh nhìn từ tôi sau khi phân trần sự thật mất lòng. Tôi cũng chỉ cười, không phản bác vì biết rằng không thể trách con bé được. Nhưng rồi, có gì đó khẽ động đậy nơi vành tai. Một cơn gió nhẹ thổi qua. Rất nhẹ, đến mức gần như không thể cảm nhận nếu không đứng yên lặng như tôi lúc ấy. Mặt trời vẫn rọi xuống những tia nắng ấm đầu ngày, nhưng cảm giác lành lạnh nơi vành tai của khuyên bạc nay đã biến mất.
Tôi vội đưa tay lên, những ngón tay chạm vào vành tai phải như thể để xác nhận một điều gì đó vẫn luôn hiện diện. Nhưng rồi khựng lại: không khuyên tai; không lỗ; không cả vết sẹo nhỏ từng hằn lên da thịt từ cái té ngã thuở bé; chỉ là một bề mặt trơn mịn, nguyên vẹn như trang giấy chưa từng bị nhàu, chưa từng bị ai vẽ lên những đường gấp gãy của thời gian.
Một làn hơi lạnh len nhẹ qua gáy như thể thế giới vừa âm thầm đổi hình dáng. Trong khoảnh khắc đó, tôi không còn chắc đâu là điều từng có, đâu là điều vừa mới bị tẩy xoá. Tôi quay đầu, mắt chạm vào ánh nhìn của Lian. Con bé đang đứng đó, đã nhận ra sự khác thường đột ngột, vẻ mặt hơi ngơ ngác, như thể chính bản thân Lian cũng không ngờ tới… thứ vừa xảy ra.
“Lian… chuyện này…”
“Con nghĩ… mình có chuyện cần phải nói với Papa…”
Tôi khựng lại khi nghe giọng nói ấy, nhỏ thôi, nhưng có thứ gì đó như vết nứt mảnh lan dọc không gian, khiến tim tôi siết lại. Gió ngoài phố thổi hắt vào qua ô cửa sổ của các cửa hàng, mang theo mùi hương của những ngày sắp mưa. Không ai trong hai chúng tôi cử động. Không khí quanh con phố nơi chúng tôi chùng xuống, như để dành chỗ cho điều gì đó lớn lao và khó đoán ập đến bất cứ lúc nào hơn.
Lian bước chậm về phía tôi, không nhìn thẳng mà nhìn vào lòng bàn tay mình, như thể đang cố gắng nắm lấy một điều gì vừa tuột khỏi tay, hoặc vừa vô tình tạo ra. Nét mặt con bé nghiêm lại, không còn là vẻ ngây thơ thường thấy, cũng chẳng còn sự tinh nghịch khi vừa trêu tôi chuyện khuyên tai.
“Papa…” Lian ngẩng lên. “Thế giới này… có lẽ không giống những gì Papa từng nghĩ. Chí ít là ở hiện thực này. Và có lẽ, con cũng không chỉ là một cô bé bình thường xuất hiện tình cờ tại dòng thời gian này.”
Tôi nuốt khan.
“Vậy… con là ai?”


0 Bình luận