• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Quá khứ của những khởi đầu

Chương 03: Con gái... đến từ tương lai!?

0 Bình luận - Độ dài: 5,335 từ - Cập nhật:

Trời đã ngả chiều khi tôi rời khỏi trường, balô đeo lỏng lẻo trên vai, từng bước chậm rãi dọc con đường lát đá dẫn về khu chung cư Ascalon Heights. Hôm nay không có gì đặc biệt, nhưng trong lòng cậu lại vương lại chút dư âm kỳ lạ từ giấc mộng với cô gái lúc chiều, cùng sự chân thành ấm áp đến từ một chút thiếu nữ của Elira khi nãy

Ascalon Heights vào buổi chiều có một vẻ gì đó cô độc hơn mọi nơi khác tôi từng biết. Dù chỉ là một khu chung cư ‘đứng tuổi’ 9 tầng với những mảng tường rạn nứt và đèn hành lang chập chờn, nhưng mỗi lần tôi bước vào thang máy, nghe tiếng cửa sắt đóng lại ken két, và nhấn nút tầng 9, đều có cảm giác như mình đang tự cách biệt khỏi cả thế giới bên ngoài. Đó là căn hộ 901 nơi tôi ở nằm ở góc cuối cùng hành lang, sát ban công kỹ thuật, yên tĩnh đến mức gần như bị lãng quên.

Căn hộ ấy là nơi duy nhất không bị ánh đèn đường lọt vào ban đêm. Gió lùa qua khe cửa sổ phòng khách luôn mang theo mùi ẩm nhẹ, pha lẫn chút gì đó của gỗ cũ, sơn cũ, và… ký ức nơi gia đình 3 người chúng tôi đã từng có khoảng thời gian ấm áp bên nhau. 

Tuy khoảng không này là nơi ít ai ngó ngàng đến, nhưng tôi lại thấy dễ thở hơn bất kỳ nơi nào khác. Cửa chính căn hộ bật mở, tiếng bản lề khẽ rên lên từng tiếng ken két, chào đón tôi như một nghi thức quen thuộc. 

“Thưa ba mẹ, con đã về rồi đây.”

Những tâm tư ấy khẽ vang ra nơi đầu môi... rồi tan biến ngay lập tức, phần nào tạm thời lắp đầy tâm hồn vốn trống trải.

Không ai đáp lại. Không một tiếng dép lạch cạch, không còn tiếng bóng đá náo nhiệt pha lẫn những câu nói tục tĩu của ba tôi, không tiếng nồi niêu trong bếp của người mẹ yêu dấu, không có tiếng cười ấm như từ một thời xa cũ.

Chỉ có tiếng cánh cửa khép lại sau lưng và sự yên lặng đáp trả, đặc quánh và sâu hoắm như một cái giếng khô. Không khí trong căn hộ 901 sau một ngày dài vắng bóng hơi người luôn có một mùi rất riêng, thứ mùi cũ kỹ của gỗ tạp lâu năm, trộn lẫn hương trà đã nguội tôi pha mỗi sáng, và một chút gì đó như... tro bụi.

Căn hộ chẳng bao giờ bật đèn quá mức cần thiết. Tôi chỉ dùng đúng ba nguồn sáng: một chiếc đèn bàn ở góc học tập, ánh sáng bếp, và một bóng điện trần ấm vàng trong phòng tắm. Mọi thứ khác tôi để mặc cho bóng tối phủ lấy.

Không phải vì tôi thích sống trong bóng tối. Chỉ là… tiền điện khá đắt đỏ. Và tôi thì không thể chi tiêu tùy tiện.

Tiền sinh hoạt đến từ hai nguồn chính: tiền làm thêm ở cửa hàng tiện lợi gần ga tàu điện của học viện Liera trường tôi học, và một khoản học bổng của đội tuyển Anh Ngữ thành phố. Cả hai cộng lại đủ để tôi sống. À không, phải gọi là phí sinh tồn mới đúng; không xa xỉ, không dư dả, đôi lúc thắt lưng buộc bụng thì vẫn còn chút tiền nhàn rỗi mà tôi sẽ tự thưởng vào một dịp ngẫu nhiên nào đó.

Ngoài ra, tôi vẫn còn phần thừa kế của ba mẹ để lại, nhưng tôi tự nhủ sẽ không đụng đến khối tài sản dư dả ấy, nếu đó không phải là trường hợp thật sự cần thiết.

Được rồi… Bữa tối hôm nay có gì ăn nào?

Tôi bước vào bếp dưới ánh đèn huỳnh quang chập chờn. Mở tủ lạnh, bên trong chỉ có vài quả trứng, mì gói, hộp đậu đóng hộp và một ít rau luộc còn lại từ hôm qua. Tôi lấy hộp đậu ra, bật bếp gas, hâm nóng cùng một bát cơm nguội để ‘đẩy’ cho nhanh cùng nước tương rồi còn nghỉ ngơi. Đó là món ăn đơn giản. Không mùi vị đặc biệt, nhưng no là được.

Vừa ăn, tôi vừa nghe tiếng gió luồn qua khe cửa kính, như tiếng ai đó thì thầm từ một thế giới khác. Không phải là tiếng an ủi, cũng chẳng phải tiếng gọi. Chỉ là… một thứ gì đó nhắc tôi rằng thế giới này vẫn luôn vận động, ngày qua ngày, tháng qua tháng, và chúng ta vẫn phải tiếp tục đấu tranh.

***

Tôi dọn dẹp xong bát đũa, đặt mọi thứ về đúng chỗ, rồi tắt đèn bếp. Ánh sáng cuối cùng trong căn hộ giờ đây chỉ còn đến từ ngọn đèn trần lờ mờ ở góc lối đi. Tôi đứng một lúc giữa khoảng tối ấy, rồi bước đến sát cửa ban công phòng khách. Rèm vải màu tro đã khép kín cả ngày. Tôi đưa tay kéo chúng sang một bên.

Ngoài kia là thành phố về đêm, lặng lẽ, lung linh, và thật xa vời.

Tầng 9 đủ cao để thấy trọn một góc rộng. Những dải đèn đường chạy dài như mạch máu đang âm thầm vận hành trong thân thể khổng lồ của đô thị. Những tòa cao ốc, từng ô cửa sáng lặng lẽ tựa những mảnh đời chứa đựng vô vàn những câu chuyện riêng biệt, không ai hay ai kể. Ánh đèn xe lướt chậm dưới chân, như sao rơi ngược chiều. Xa xa, có thể thấy một đoàn tàu điện đang rẽ qua con dốc gần cầu Ascalon, ánh sáng của nó chớp tắt như nhịp đập của quá khứ và tương lai đang lướt qua nhau.

Tôi tựa trán vào kính.

Lạnh.

Tôi đứng yên, hai tay buông thõng, mắt lặng lẽ quét qua toàn cảnh. Cảm xúc dâng lên trong lồng ngực, không hẳn là buồn, cũng chẳng phải bình yên. Nó giống như một thứ trống rỗng được chấp nhận từ lâu, một thói quen đã chai lì với mọi đổi thay theo nhịp sống bận rộn.

Thành phố lộng lẫy, nhưng tôi chẳng thấy đó là nơi mình thuộc về. Nó luôn bận rộn, nhưng chưa từng gọi tên tôi. Nó sống động, nhưng không ôm chằm lấy tôi khi đêm xuống.

Tựa trán vào khung kính lạnh, tôi thì thầm trong đầu như một câu thần chú quen thuộc:

“Solace in solitude.”

Đó là châm ngôn sống tôi chọn cho mình.

Không phải vì tôi thích cô đơn. Mà bởi tôi đã học cách tìm thấy sự an ủi trong nó.

Không ai giận tôi, cũng không ai trông đợi tôi. Không ai hỏi han, nên cũng chẳng ai thất vọng. Tôi tự dọn bữa cơm, tự rửa chén, tự bật đèn, tự ngủ rồi lại tự tỉnh. Như một cỗ máy ấm áp vừa đủ để không chết cóng, nhưng không bao giờ nóng đến mức gọi là sống.

Tôi từng nghĩ rằng sống như thế là đủ, không cần quá vui, không cần quá buồn. Miễn là yên ổn.

Nhưng…

“Khi nãy cậu gặp ác mộng à?”

“Ba năm qua, từng phút từng giây trôi qua tại lớp học này, mình hiểu rõ Ryn không phải là người dễ mất bình tĩnh,”

“...Đôi khi những điều nhỏ nhen lại là những khởi đầu của thứ gì đó quan trọng đấy.”

Tôi bất giác phì cười.

Một tiếng cười nhỏ, khô nhẹ như hơi thở giữa đêm. Không hẳn là vui, cũng chẳng mỉa mai, mà giống như… một dấu chấm lặng giữa dòng suy nghĩ đang trôi lênh đênh vô định. Tôi vẫn nhớ rõ những gì Elira nói với tôi lúc chiều, rõ đến mức chúng cứ lặp đi lặp lại trong đầu, như thể những giọt thanh âm ấy vẫn mượt mà rót vào tai vậy.

Sống một mình, đơn giản, yên ổn. Không ai giận, không ai trông đợi. Không thất vọng, không rối ren. Tôi từng tin đó là đủ. Là đúng. Là cách duy nhất để không đánh mất chính bản thân mình khi dần sa vào bản ngã.

Nhưng hôm nay…

Ký ức về Elira không ồn ào, nhưng lại len lỏi khắp những khe trống trong tâm trí tôi. Tựa như ánh sáng rọi qua lớp rèm nặng, không chói lóa, nhưng khiến tôi không thể không nhận ra rằng mình đang sống trong bóng râm.

Cảm giác được hỏi han… có lẽ như thế này cũng không tệ lắm…

Tôi cụp mắt xuống, buông rèm lại.

Ánh sáng bên ngoài bị dập tắt như ngắt đi một ảo ảnh. Phòng khách trở lại với bóng tối dịu nhẹ, và tôi bước vào không gian quen thuộc của chính mình như thường lệ

Tôi thay đồ ngủ, nhắm mắt nằm xuống giường sau một ngày dài thăng trầm, thở dài. Lưng chìm vào chiếc nệm cứng như sàn gỗ. Đèn bàn vẫn bật ở mức sáng thấp nhất, vàng ấm, chỉ đủ soi nửa gối.

Khoan đã… nệm cứng á? Tôi nằm đệm cao su cơ mà…

Nơi đây. Không phải phòng ngủ của tôi.

Mở mắt, khung cảnh trước mắt chỉ là một khoảng không trừu tượng, kéo dài vô định như thể ai đó vẽ ra một thế giới mới bằng mực loãng và để nó nhòe ra giữa trang giấy. Ánh sáng nơi đây không chiếu từ đâu cả. Nó phát ra từ chính không gian, từ nền đất như nước, từ không khí như thủy tinh, từ sương như khói.

Trần nhà cao hơn. Tường sẫm màu. Không có đèn bàn. Không có chiếc tủ quần áo quen thuộc treo những bức ảnh gia đình. Không có tủ sách cũ góc phòng. Không có bất cứ dấu vết nào của căn phòng tôi đã sống cùng hàng trăm đêm im lặng.

Tôi bật dậy, hoang mang. Tim đập không nhanh, nhưng đầu ong ong choáng váng nhẹ, vì chưa thể biết vừa xảy ra chuyện gì, kèm theo tấm lưng lúc này áo lên dần những giọt mồ hôi lạnh đến run người.

Tôi lao vụt đến cánh cửa, tim đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Đôi tay run run chộp lấy nắm cửa, xoay thật nhanh, gấp đến mức suýt trượt khỏi tay, rồi đẩy mạnh ra ngoài.

Cánh cửa bật tung với một tiếng rầm nặng nề, âm thanh ấy vang dội như xé toạc không gian tĩnh lặng.

Tôi quay phắt lại, vung tay đóng sầm lại sau lưng mà chẳng kịp suy nghĩ, khuỵu xuống sàn gỗ. Tiếng kim loại rít lên gay gắt, bản lề như rú lên phản kháng, chới với trước lực đóng quá đà.

Hơi thở tôi dồn dập. Đôi vai run lên. Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi nhận ra mình không còn phân biệt rõ đâu là thực tại nữa rồi.

“C-Chuyện quái gì thế này…? P-Phòng ngủ của mình đâu rồi? Cái thứ ấy là gì vậy chứ!?”

Tôi khựng lại trước cánh cửa vừa sập mạnh, rồi chầm chậm trượt người ngồi xuống, lưng tựa vào bức tường lạnh sát hành lang. Tim tôi vẫn còn đập loạn, cổ họng khô khốc như vừa nuốt phải một khối băng. Tôi đưa tay lên xoa trán, cố sắp xếp lại mọi thứ vừa xảy ra… nhưng chẳng có thứ gì ăn khớp cả.

“Lại là mơ à…? Hay do hôm nay mình mệt quá chăng?” 

Tôi thì thầm, giọng gần như lạc đi trong tiếng quạt gió yếu ớt của tầng chín. Nhưng căn phòng ấy, không gian ấy… rõ ràng vốn không phải phòng tôi. Cảnh tượng ấy, những hoa văn đầy đủ sắc màu lạ lẫm trên tường, ánh sáng xoáy tròn như vượt qua mọi giới hạn của không-thời gian mà ta vẫn luôn thấy trên các phim khoa học viễn tưởng… Tôi có bị ảo giác không?

Tôi nhắm mắt, hít một hơi dài. 

“Chỉ cần vào lại căn phòng thêm lần nữa là được. Mình nhìn nhầm thôi. Đúng. Căn phòng vẫn là căn phòng ấy, vẫn là phòng ngủ của mình.”

Ngay lúc tôi định đứng dậy, phía sau cánh cửa vừa đóng bỗng vang lên một tiếng ‘thịch’ nặng nề. Không lớn, nhưng đủ khiến máu trong người đông lại khiến cơ thể gần như tiếp tục cứng đờ.

Không khí xung quanh như ngưng đọng. Tôi siết chặt hai tay, ép bản thân đứng dậy, nuốt khan rồi vặn nhẹ nắm cửa. 

Cạch…

Gom hết đủ dũng khí, tôi từ từ mở mắt nhìn vào trong, không còn những hình ảnh siêu thực hay ánh sáng mờ ảo như lúc nãy. 

Tất cả trông… như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vẫn là chiếc bàn học ấy. Vẫn là cái tủ sách cũ kĩ phô ra những gáy sách đã sờn màu theo thời gian. Vẫn là chiếc tủ quần áo với những kỉ niệm gia đình tôi trên đó.

Nhưng… tôi chợt nhận ra.

Trên giường tôi. ngay chính giữa chiếc nệm cao su cũ kỹ ấy, là một người con gái đang nằm ngủ. Mái tóc bạc xõa dài phủ lấy gối. Cô ấy mặc đồng phục của trường nào đó mà tôi chưa từng thấy bao giờ, hoàn toàn không thuộc về ngôi trường nào tôi biết. Người cuộn tròn nằm co ro, chân hơi co lại như một đứa trẻ đang mơ màng giữa cơn mộng mị. 

Không thể nào. Khuôn mặt kia… dù nhắm mắt vẫn cho tôi một cảm giác quen thuộc đến nghẹn ngào. Đó là…

Cô gái mình đã thấy trong mơ chiều nay.

Tôi lùi lại một bước, tay vẫn bám vào mép tường như sợ mình sẽ ngã.

Rồi cô ấy khẽ cựa mình.

Một cái cau mày, hàng mi run rẩy, rồi đôi mắt dần hé mở. Đôi mắt ấy chạm phải ánh nhìn của tôi, và tôi thấy một tia bối rối, sợ hãi và lạc lối cuộn trào lên trong giây phút cô hoàn toàn tỉnh dậy.

Cô gái ngồi phắt dậy. Đảo mắt nhìn quanh căn phòng một lượt, hơi thở gấp gáp. Tay cô siết lấy mép chăn như thể đang bám víu vào thứ gì đó còn sót lại từ nơi cô đến. Căn phòng tiếp tục dấy lên sự im lặng. Cô gái kia, người vừa rơi từ một thế giới xa lạ nào đó vào cuộc đời tôi, dường như cứng người trong giây lát. Đôi tay mảnh khảnh ấy nắm chặt run liên hồi, đôi môi khẽ mở rồi mím lại, như đang chiến đấu với thứ cảm xúc gì đó từ bên trong. Đôi mắt ấy vẫn còn ánh lên chút sợ hãi, nhưng giờ đây là xúc động. Một thứ cảm xúc không lời, nghẹn lại nơi cổ họng cô như một vết cắt mờ không bao giờ lành.

“Đây… là… Ryn… Velstar… Là Papa!”

Hả!? Cái gì cơ?

Tôi nhìn cô gái đang ngồi trên giường của mình, người vừa gọi tôi bằng cụm từ khó tin đến mức như một gáo nước lạnh dội thẳng vào ý thức mơ hồ. Căn phòng vốn im ắng giờ lại thêm phần rợn người. Không gian chật chội vốn là của riêng tôi, giờ bỗng như quá hẹp để chứa được một hiện thực kỳ quái đang hiện hữu trước mắt.

Cô gái vẫn hướng ánh nhìn ngấn lệ vào tôi, không rời, không chớp mắt. Dường như cô cũng nhận ra mình đã buột miệng nói ra điều gì đó chưa phù hợp. Tay cô vẫn ôm chặt lấy chăn, như một bức tường cuối cùng còn sót lại ngăn cô khỏi cảm giác trần trụi và lạc lõng.

“Con… là Lian đây. Lian Saven Velstar”

Tôi chết lặng trong giây lát. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Velstar

Là họ của gia đình tôi. Mà tôi thì chắc chắn chưa từng gặp hay biết một người nào khác mang cái họ ấy ngoài tôi ra, ngay cả họ hàng xa cũng chẳng còn ai. Một cái họ chẳng mấy ai dùng ở đất nước này, cũng chẳng có trong hồ sơ lớp học hay khu phố tôi sống.

Chưa kể lại còn Saven nữa chứ… Chuyện này… Không, không thể như thế được

“Velstar…?” 

Tôi nhắc lại, gần như thì thầm.

Cô gật đầu. Đôi mắt ươn ướt nhưng trong veo, không hề né tránh.

Khoan đã… Saven…

Tôi ngẩng đầu nhìn Lian một lần nữa, như thể vừa bị tát tỉnh. Đó là họ của Elira.

Tim tôi đập mạnh một nhịp, như có ai đó vừa xoay một chiếc chìa khóa trong ổ khóa đã rỉ sét nhiều năm trong lồng ngực.

Nếu tôi là Velstar, và Elira là Saven, thì cô gái trước mặt đây, Lian Saven Velstar đều mang họ của cả hai người.

Tôi nuốt khan. Trong đầu vụt hiện ra điều gì đó mà tôi từng nghe lướt qua trong một buổi giáo dục công dân buồn ngủ rằng; nếu cha mẹ muốn, con cái có thể mang cả họ cha lẫn mẹ.

Không phổ biến, nhưng không phải là chưa từng có tiền lệ.

Tôi quay nhìn Lian lần nữa, lần này như nhìn thấy cô dưới một ánh sáng khác. Những nét mờ nhòe của giấc mơ kia bắt đầu hiện rõ: đôi mắt ấy, sự quyết liệt pha chút u buồn trong ánh nhìn ấy, thứ cảm xúc như bị xé ra từ tương lai và quăng về quá khứ. 

Tất cả, tất cả những điều này đang bắt đầu xâu chuỗi lại thành một hiện thực hoàn toàn khác vốn không thể chối bỏ.

Tôi hít sâu một hơi. Ngực nặng như bị đá đè. Đầu tôi quay cuồng, cố gắng níu lấy mảnh logic cuối cùng để không trôi dạt theo cơn sóng phi lý đang kéo đến.

“E-Elira á…?”

Tôi thì thầm, gần như chỉ là hơi thở. Nhưng Lian nghe thấy, cô ấy khẽ gật đầu.

“Là Mama của con.”

Không thể nào. Mình… với Elira?

Không. Không đời nào. Con người vừa ‘mở lòng’ lúc chiều đấy ư? Còn tôi? Chỉ là một thằng học sinh bình thường chẳng có điểm gì nổi bật ngoài việc cố gắng sống qua ngày cả.

Chuyện này… thật sự là không thể.

Nhưng Lian thì vẫn ở đó, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt vừa lạ lẫm, vừa thân thuộc đến rợn người, như thể cô đã biết tôi từ lâu lắm rồi, theo một cách mà ngay cả tôi cũng không thể hiểu nổi.

“Thật ra thì… con vừa đi ngủ được một lát thôi. Con cũng chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra lắm, và vừa tỉnh dậy đã thấy mình ở căn phòng này mất rồi.” 

Gì cơ…? Đi ngủ rồi thức dậy ở căn phòng này cơ á?

“Nhưng có một điều con có thể chắc chắn, rằng người hiện hữu trước mắt là Papa, không thể nào nhầm được”

Tôi vẫn chưa biết nên phản ứng ra sao với tất cả những thứ đang diễn ra. Một cô gái lạ mặt vừa xuất hiện từ hư không, tự xưng là con gái tôi với Elira trong tương lai, và giờ thì lại đang mỉm cười với tôi 

Như thể… như thể đây chỉ là một buổi đoàn tụ tình cảm nhỏ giữa hai cha con sau bao năm xa cách vậy.

Cô ấy không có vẻ gì là sợ hãi nữa. Thay vào đó, ánh mắt ấy, ánh mắt từng làm tôi sững người vì sự xúc động ban đầu, giờ lại ánh lên sự ấm áp và phấn khích như thể cô vừa gặp lại người thân ruột thịt sau bao ngày tháng lạc mất.

Nhìn có điểm gì đó rất chi là ‘Elira’ đấy chứ…

“Con thật sự không ngờ Papa trẻ thế này đâu nhé,” cô ấy cười tươi, cái cười ngây ngô khiến tôi chẳng biết phải giận, phải lo, hay phải… gật gù thừa nhận rằng ít ra trong cơn cuồng phong này, cũng còn chút không khí để thở.

Tôi thì vẫn đứng đó, người cứng đờ như tượng gỗ, não vẫn đang loay hoay làm việc trong vô vọng.

“Khoan đã… Lian này, con vừa bảo là… chỉ vừa đi ngủ thôi đúng chứ?”

“Vâng ạ,” con bé gật đầu chắc nịch. “Con nhớ rõ là mình vừa nằm xuống giường, còn chưa kịp mơ gì thì cảm giác bản thân có chút lâng lâng, nhưng con cũng cho là mình mệt quá nên mới thế. Nhưng khi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở đây rồi, trong căn phòng nhỏ, khá ấm áp và... mùi hơi bụi một chút, thì thấy Papa đã đứng như trời trồng ở đây rồi”

Tôi chớp mắt. Nghe như du hành thời gian vậy? Thành thật mà nói, chẳng khác gì trò đùa trong phim viễn tưởng hạng B, nhưng lý trí tôi giờ đây cũng chẳng thể nghĩ theo hướng đó nữa rồi.

“Chuyện đó là… bình thường à?”

“Cũng không hẳn,” Lian đáp, vai nhún nhẹ như thể đang kể một điều vặt vãnh. “Ở thành phố Zalerith tương lai, thỉnh thoảng cũng có vài vụ xuyên không bất ngờ xảy ra. Không ai biết rõ nguyên nhân. Có người đi ngủ rồi tỉnh dậy ở một thời điểm khác, có người bước qua cánh cửa thang máy rồi biến mất… Chính quyền cũng từng thông báo về một số vụ mất tích không lý giải được. Nhưng phần lớn sau đó đều quay lại, hoặc để lại dấu vết không thể giải thích.”

Tôi há miệng nhưng không nói gì.

Tôi có theo dõi tin tức vào mỗi sáng, và thừa biết, nói đúng hơn tôi biết mà chẳng ngó ngàng đến những tin tức ‘giật gân’ sáng sớm ấy, rằng vẫn tồn tại nhiều trường hợp mất tích không rõ nguyên nhân. Đặc biệt tần suất xảy ra tại Zalerith là nhiều vô kể, và có một số trường hợp đúng những gì con bé nói: có người đi ngủ rồi tỉnh dậy ở một thời điểm khác, có người bước qua cánh cửa thang máy rồi biến mất.

“Và giờ con chắc chắn rằng Papa chính là Papa…?” tôi hỏi lại, vẫn chưa tin lắm dù mọi thứ đang xếp chồng lên nhau như những quân domino định mệnh.

Lian gật đầu, không một chút do dự.

“Con đã lớn lên mà không có Papa bên cạnh. Nhưng những hình ảnh, video, giọng nói đều được lưu lại, và tất cả đều khắc sâu trong trí nhớ con. Dù là trẻ hay đứng tuổi đi nữa, làm sao con có thể nhầm được chứ?”

Tôi thấy cổ họng mình khô khốc. Không phải vì cô bé này cứ liên tục gọi tôi là Papa, mà vì… tôi tin con bé.

Một cách kỳ lạ, tôi tin.

Dù điều đó đi ngược với mọi quy luật vật lý, khoa học, lẽ thường, thì cái cách Lian nhìn tôi, gọi tôi, cái vẻ không thể giả vờ trong giọng nói ấy… khiến tôi không thể không tin.

Khoan đã…

“Lớn lên mà không có Papa bên cạnh… ý con là sao chứ?”

Lian khựng lại khi tôi hỏi câu đó. Nụ cười tắt dần trên môi cô bé, như thể tôi vừa vô tình đụng vào một vết thương chưa kịp lành, hoặc tệ hơn thế nữa…

“Ý con là…” con bé ngập ngừng, mắt không nhìn thẳng vào tôi nữa. Giọng nói bắt đầu chậm lại, run lên, không còn cái vẻ tếu táo vô tư ban nãy. “Papa ở tương lai… đã mất rồi.”

Một khoảng lặng tràn ngập căn phòng. Tôi như bị ai đó đấm thẳng vào ngực, không phải vì câu nói, mà vì… cái cách con bé nói.

“Mất…?”

“Con lên sáu thì Papa mất,” Lian nói khẽ, như đang phải moi ra từng chữ từ một ký ức nặng nề. “Do một chấn thương nhỏ thôi, nhưng lại mất quá nhiều máu…”

Tôi cảm thấy máu trong người lạnh đi. Trái tim như co thắt lại.

Máu…? Quá nhiều máu…?

Không, không thể nào…

“Con cũng không hiểu lắm lúc còn nhỏ,” cô tiếp tục, giọng nhỏ dần, “chỉ biết rằng Papa mắc một căn bệnh hiếm. Sau này lớn lên, con tìm hiểu thì biết Papa bị chứng máu khó đông… là Hemophilia A, biến chủng phổ biến nhất”

Tôi gần như không thở nổi. Đầu óc quay cuồng.

Con bé biết chuyện đó.

Không ai biết chuyện đó cả. Không ai ngoài bố mẹ tôi, họ vốn cũng mất sớm vì căn bệnh quái ác này. Tôi chưa từng nói với bất kỳ ai. Ngay cả hồ sơ y tế, tôi cũng không bao giờ để ở trường học hay bệnh viện địa phương, vì sợ bị xem là người “bệnh hoạn”. Tôi giấu rất kỹ. Giấu để có thể sống một cuộc đời bình thường, sống như không có gì khác biệt với những đứa trẻ khác.

Vậy mà con bé… ngồi trước mặt tôi đây, vừa nói chính xác, không trật một chữ nào.

“Làm sao con biết chuyện đó…?” tôi lắp bắp, cổ họng khô khốc như giấy ráp.

“Vì đó là điều con luôn tự hỏi… tại sao lại là Papa?” Lian nói, mắt con bé long lanh nhưng vẫn kiên định. “Sau này, con mới hiểu, đó không phải lỗi của ai cả. Chỉ là thời đại lúc đó không thể làm gì hơn. Nhưng vài chục năm sau, ở tương lai của con… đã có thuốc chữa hoàn toàn.”

Tôi như bị rút hết sức lực, gục người, chống tay vào đùi, mắt nhìn xuống sàn nhà mà không thấy gì cả.

Thuốc chữa hoàn toàn…? Căn bệnh đã khiến ba mẹ tôi qua đời vì tai nạn không thể cầm máu cơ á? Căn bệnh tôi mang theo như một bản án. Và giờ, chỉ vì sinh nhầm thời điểm, tôi sẽ… chết vì nó?

“Con không rõ mình vừa xuyên không về đây như thế nào,” con bé nói tiếp, “nhưng nếu định mệnh đã thật sự sắp đặt để đưa con về quá khứ, thì hẳn đây là cơ hội để thay đổi tất cả. Để Papa được sống một đời an yên và hạnh phúc cùng Mama, cùng Lian nữa.”

Cổ họng tôi nghẹn lại.

Tôi chưa từng tin vào số phận. Chưa từng nghĩ có người từ tương lai sẽ đến… để cứu tôi.

Tôi đã luôn tin rằng ở một mình sẽ giúp tôi không tổn thương ai, và cũng không bị ai tổn thương. Căn bệnh quái ác này chỉ khiến mọi thứ thêm chắc chắn: tôi là một thế giới riêng biệt, biệt lập với tất cả những gì có thể gọi là tương lai.

Nhưng lúc này, khi Lian ngồi trước mặt tôi, bằng xương bằng thịt, với ánh mắt lấp lánh vừa thân quen vừa xa xôi, tôi không thể tự nhủ điều đó là đúng nữa.

Giờ đây tôi đã không còn một mình nữa

Một sinh mệnh nào đó, đến từ tương lai xa vời, vừa gọi tôi là Papa cùng tình yêu, với nước mắt, với nụ cười, và mang theo một hy vọng mà tôi chưa từng dám nghĩ tới: tôi có thể sống. 

Không chỉ sống để tồn tại, mà là sống thật sự.

Solace giờ đây không còn nằm trong solitude nữa. Mà là trong ánh mắt con bé ấy, trong tiếng gọi thân thương Papa, trong một tương lai đang chờ được viết lại, từ khoảnh khắc này.

Tôi còn chưa kịp nói gì thêm thì Lian bỗng nhào tới rồi bắt đầu nức nở.

“Papa… cuối cùng thì Papa vẫn còn sống…”

Con bé ôm chặt lấy tôi với thân hình của một thiếu nữ, mái tóc bạc ánh lên trong màn đêm vụt sáng qua như một tia hy vọng, giải tỏa những nỗi niềm của con bé suốt thời gian qua. Bất ngờ, rụt rè lúc đầu, nhưng rồi như thể mọi cảm xúc bị dồn nén suốt bao nhiêu năm qua vỡ òa trong một khoảnh khắc duy nhất ấy. Hai cánh tay mảnh khảnh ấy siết chặt quanh lưng tôi như sợ tôi sẽ tan biến nếu lơi đi chỉ một giây.

Tôi đứng khựng lại. Không gian quanh tôi bỗng chậm lại, tiếng ve ngoài khung cửa sổ cũng trở nên xa xăm. Có thứ gì đó rất thật trong cái ôm đó. Một nỗi khát khao. Một sự tiếc nuối. Và một tình yêu vô điều kiện.

“Ở tương lai…” giọng con bé nghẹn lại, giàn giụa trước những giọt lệ đã ướt đẫm chiếc áo phông tôi “đã lâu lắm rồi con không còn cảm nhận được hơi ấm của Papa. Chỉ còn lại ảnh, ký ức… và những giấc mơ không có lời đáp. Papa cứ thế mà bỏ con với Mama đi mà chẳng nói một lời nào, quá đáng lắm!”

Phải rồi… vậy là Elira cũng…

Tôi khẽ giơ tay, chạm nhẹ rồi xoa đầu con bé, như thể để xác nhận rằng đây không phải là ảo ảnh. Rằng tôi, dù vẫn còn đầy hoài nghi và hỗn loạn, cũng không thể quay lưng với một cảm xúc chân thành đến vậy.

Thành thật mà nói, tôi vẫn còn chưa hiểu nổi thế giới này đang vận hành theo quy luật gì nữa… Nhưng tôi hiểu một điều: mình không thể ‘bình chân như vại’ được.

Tôi siết nhẹ vai cô bé trong vòng tay, cảm nhận được từng nhịp run khẽ nơi bờ lưng nhỏ. Hơi ấm của Lian, vừa mong manh, vừa quen thuộc một cách kỳ lạ, tựa một mảnh ký ức vốn thất lạc từ lâu đang dần quay trở lại. Không phải quá khứ. Mà là… một phần tương lai tôi chưa từng nghĩ mình sẽ cảm nhận được ở thực tại.

“Papa sẽ cố gắng,” tôi thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ đủ để người trong vòng tay mình nghe thấy. “Dù chuyện này là mơ hay thật, dù Lian có đến từ đâu đi nữa… Papa sẽ làm mọi thứ có thể. Để bù đắp cho tất cả những năm tháng thiếu vắng hạnh phúc thật sự”

Lian không trả lời, chỉ gật đầu thật nhẹ trên vai tôi. Như thể lời hứa đó đủ để sưởi ấm một trái tim đã đợi chờ quá lâu.

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm Zalerith buông xuống chậm rãi. Không ồn ào. Không xáo động. Một thứ tĩnh lặng rất đỗi yên bình, như thể thành phố cũng đang lặng người trước một điều thiêng liêng vừa được chạm tới. Ánh đèn đường hắt lên vách tường tạo thành những vệt sáng nhòe, rung rinh theo làn gió nhẹ, như vệt mực ấm trên trang giấy trắng tưởng chừng đã bị bỏ quên.

Căn hộ nhỏ 901, vẫn là nó, vẫn là nơi tôi sống từng ngày trong lặng lẽ và cô đơn, nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm… lại mang theo hơi thở ấm áp của điều gì đó gọi là “gia đình”.

Tôi không biết ngày mai sẽ ra sao. Nhưng ngay lúc này, trong khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này, giữa ánh đèn mờ và tiếng thở đều của một cô bé đang tựa vào mình mà thiếp đi… tôi biết: mình đã có lý do để tiếp tục phấn đấu.

Và tôi sẽ làm tất cả. Vì bản thân. Vì Elira. Và đương nhiên, vì con gái tôi nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận