Có lẽ vì nghe thấy tiếng động, chúng liền nhìn về phía chúng tôi rồi đột nhiên lao đến như hổ đói. Tất cả thủ thế chuẩn bị mở ra một con đường máu để chạy thoát như lần đó. Nghĩ vậy nhưng bất ngờ. Một tiếng gào lớn xé nát không gian khiến chúng tôi phải nhanh chóng bịt tai lại:
- Cái quái! – Việt gắt lên nhìn về mọi hướng.
Những con quái vật đang lao tới đột ngột dừng lại rồi lùi về sau. Xếp ngay ngắn thẳng hàng về hai bên cánh cổng. Tôi bất ngờ: “Là... là nó...”, hai sinh vật chầm chậm tiến tới. Thấy thế, trí nhớ tôi ùa về. Tôi nhận ra ngay lập tức con quái vật ấy:
- Bên trái... cái con đó đã nhìn em, lúc em thoát khỏi trường. Cái... cái ánh mắt chết người ấy...
Hiếu đưa tay ra, ngăn tôi dừng lại. Việt ngỡ ngàng, thét lên:
- Sao lại là mày! Thằng khốn! Con chó gớm ghiếc, tao vẫn còn nhớ loại súc sinh như mày còn đang gặm cánh tay của bạn tao đấy... Chết đi!
Việt lao lên khiến chúng tôi ngỡ ngàng mà không kịp đuổi theo, tôi hét lớn: “Dừng lại! Việt Anh...!”. Chưa kịp chuẩn bị, thân xác của Việt đè nặng lên người khiến tôi ngã xuống. “Làm cách nào...?”. Bỗng con quái vật đó mở miệng:
- Thất lễ thật...
Tôi nghiến răng định lao tới sống mái với nó, nhưng chợt khựng lại. “Kẻ đứng bên cạnh...”, mắt tôi mở to, miệng há hốc không thể tin vào mắt mình.
- Tuấn...?
Khánh khuỵu xuống, nước mắt chảy dòng dòng: “Tại sao cậu...?”. Đột nhiên, sự căm ghét đã lên tới đỉnh điểm, thứ đáng chết ấy xé miệng mình ra, cười điên loạn trước sự tuyệt vọng của chúng tôi:
- Con rối của tao đấy! Thấy đỉnh không?
Nó nghiêng đầu nở một nụ cười đẫm máu. Mỗi từ hắn thốt ra như những con dao găm thẳng vào lồng ngực, đau đớn đến nghẹt thở. Tôi cắn chặt răng, cảm giác bất lực bất chợt đến, tay run rẩy trong vô thức khi nhìn Việt đang bất tỉnh trong lòng tôi: “Tên khốn!”.
- Gì cơ? – Hắn tự đắc ngẩng cao đầu.
Hiếu đột nhiên lao tới kéo cổ áo ném hai đứa tôi về đằng sau:
- Mày nên hân hạnh khi được chết dưới lưỡi dao của bọn tao đi!
Đôi mắt anh ấy sắc lạnh, ngập tràn sự hận thù sâu sắc. Hiếu lao đến, hắn bỗng nhảy về sau để Tuấn đến bảo vệ cho nó. Trên tay cậu ta cầm một thanh kiếm dài, tôi khó hiểu:
- Cậu ta lấy ở đâu vậy?
Không nghĩ nhiều, tôi liền đặt Việt sang một bên, rồi kéo tay Khánh đang khóc lóc: “Làm như bao lần đi!”. Nó nhìn tôi trống rỗng, sụt sịt đứng dậy: “Phải ha...”. Sau đó quay đầu nhìn Dũng:
- Bảo vệ họ...
Cậu ta gật đầu. Tôi yên tâm phi đến chặn một con quái vật lại, số lượng đông đảo. Thấy vậy, anh Hiếu hét lên:
- Điểm yếu là đầu, cứ thế mà tấn công!
Tôi nhịn sự ghê tớm đá nó ra rồi phang thẳng vào đầu con quái vật. Bất ngờ, thứ đó bất động. Tôi nở một nụ cười tự tin, áp lưng vào Khánh. “Tớ bên trái, cậu bên phải nhá!”, nói xong cậu ta dùng cây gậy sắt của mình hạ gục hai con cùng lúc. Không thể kém cạnh, tôi cũng lao tới:
- Dị thức: Không Lưu Trảm – Nhất hình.
Đặt mình ở trạng thái mạnh nhất, nén lực lại và sau đó chém một đường ngang về phía trước. Tôi đã tự nghĩ ra chiêu thức này khi luyện tập vào chiều qua. Điều ấy giúp tôi có thể đạt được sức mạnh như một người trưởng thành trong một thời gian ngắn. Sau nhát chém, hai con phía trước cũng bị hạ gục. Tôi nhíu mày nhìn số lượng còn lại: “Nếu nó dùng số lượng lớn quái vật bao vây thì ít nhất cũng phải mấy trăm con, nhưng việc dàn đều ra mọi hướng khiến phía bên này ít đi hẳn.”.
- Ôi, kinh khủng thật! – Tôi kinh ngạc.
Vừa nhìn qua bên ấy, Anh Hiếu và Khánh đã cùng nhau quét sạch cả đám, xác chúng chồng chất lên nhau, rải rác khắp nơi. Cảnh tượng như bản thân mới là phản diện vậy. Máu bắn lên quần áo, khuôn mặt khiến chúng tôi trở nên ghê rợn hơn rất nhiều. Bỗng nhiên, một con quái vật từ đâu chui ra ra tấn công. Tôi bất ngờ đến chẳng kịp trở tay, đứng đờ người ra đó.
- Cứu... với...
Bỗng, tiếng “bùm” lớn vang lên, con quái vật đó ngã ngửa, khụy xuống mà chẳng kịp thét vài lời cuối. Tôi ngỡ ngàng nhìn về hướng phát ra âm thanh ấy: “Anh Hiếu...?”. Một tay cầm súng, một tay cầm dao. Ánh mắt thì sắc lạnh khiến tôi “ồ” lên: “Ngầu quá!”. Nhưng anh ta không nói gì mà chĩa súng thẳng về phía tên quái vật kia:
- Một viên cuối... cho mày nhé!
Nghe thấy vậy, nó mỉm cười dang rộng hai tay: “Bắn đi.”. Không chần chừ một phút giây nào, Hiếu lao tới.
- Phải bảo vệ... – Giọng nói trầm, khẽ cất lên từ đâu đó.
Tôi liền để ý đến thằng Tuấn, đột nhiên nó biến mất. Với lòng đầy lo âu, tôi cố gắng đứng dậy, nhưng ngay lập tức cảm thấy một cơn đau dữ dội từ vết thương trên vai. "A... nó rách mất rồi...", tôi nhịn đau, bàn tay siết chặt lấy bả vai. Máu bắt đầu tràn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc áo, cảm giác buốt nhói làm tôi lảo đảo..
Hiếu nghe tiếng hét, lập tức quay lại nhưng không kịp phản ứng. Tuấn như bóng ma lao tới, cú đã mạnh mẽ khiến Hiếu văng xa, đập mạng vào góc tường. Cơn đau làm anh khuỵu xuống, hơi thở dồn dập. Sau vài giây chật vật, Hiếu nắm chặt tay, gắng gượng đứng dậy, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm và lau đi vết máu trên miệng:
- Cú đó... nguy hiểm thật.
Anh ấy nhổ một cục máu xuống đất. Không để chúng tôi có thời gian phản kháng, Tuấn rút một thanh kiếm dài ra khỏi vỏ rồi phi đến chỗ tôi. Bây giờ, tay phải đã không thể cử động được nữa, tôi vội vàng vồ lấy con dao bằng tay trái nhưng, không kịp nữa rồi. Tôi đã thấy lưỡi kiếm đang ở ngay trước mặt, đầu rối bời đến mức quên cả việc né tránh. “Phải làm sao đây...?”.
Đột nhiên một bàn tay lớn chắn ngay trước mặt tôi. Tôi nghe tiếng “phập”, cảm nhận được hơi nóng của máu phun ra từ đó. Khi ngước lên, đôi mắt tôi trừng lớn trong hoảng loạn, thằng Tuấn thấy vậy liền lùi lại, ánh mắt ngờ vực. “Tại sao?” – Tôi hét lên, giọng nghẹn ngào, không rõ vì nỗi đau hay sự bất lực trước cảnh tượng ấy.
- Ít nhất... anh vẫn bảo vệ được em... – Giọng anh nhẹ dần, khe khẽ vài tiếng khó khăn.
Anh ấy gượng cười dù tôi biết, nó đau đến mức nào.
- Xin lỗi nhé...!
Một tiếng vỗ tay vang lên, bỗng một loạt quái vật từ đằng sau lao tới. Tôi liền chịu đau hét lớn:
- Khánh! Dũng! Ở đằng sau bảo vệ mọi người.
Tuấn nhẹ nhàng bước tới đá con dao về phía tôi, Hiếu căm thù nhìn nó nghiến chặt răng. Tiếng nghiến răng ấy tôi có thể nghe, mà còn nghe rất rõ.
- Không thể... Mạnh ơi, chúng quá đông! – Dũng hướng mắt cầu cứu về phía tôi.
Nhìn thấy ánh mắt ấy, lòng tôi như sụp đổ. Mặt tối đi, nhẹ nhàng nói:
- Anh ra kia giúp họ đi, em sẽ ở đây đến khi nào... em có thể.
Hiếu nhìn tôi, tưởng chừng không lỡ. Tôi hiểu...
- Đây là buổi tập của em!
Tôi vội vàng đẩy anh ấy về sau: “Xin anh. Hãy bảo vệ họ...!”. Anh Hiếu nhắm mắt, dùng tay còn lại vớ lấy con dao của tôi rồi đi về đằng sau, đầu không ngoảnh lại. Tôi chấp nhận sự thật rồi lấy con dao dưới chân mình:
- Chúng mày là thứ gì vậy? Lũ khốn.
Hắn ta nghe vậy, liền rống lên:
- Chúng tao... là loài thượng đẳng đứng đầu chuỗi thức ăn. Mày... cũng chỉ là một đứa trẻ, không đáng một cọng cỏ dưới chân tao!
- Vậy à...?
Mặt tôi dần đen kịt, vô cảm nhìn chúng: “Tao từng nhìn thấy một con chó gặm cánh tay của ai đó, nhìn tao với ánh mắt thèm thuồng. Là mày nhỉ?”. Bỗng nhiên, gân đỏ nổi trên mặt hắn:
- Đến đây, thằng khốn!
Cơn đau dần tan biến, tôi nắm chặt lấy con dao:
- Lâu rồi... ta mới phải dùng đến năng lực này...
Nó ngơ ngác, nghiêng đầu nhìn tôi xảo trá: “Năng lực gì cơ?”. Tôi lườm tên đứng trước mặt mình:
- Loại thượng đẳng sao hiểu được thứ hạ đẳng bọn tao!
Hắn cười lớn rồi chỉ tay về phía tôi:
- Giết nó đi!
Nghe thấy mệnh lệnh, Tuấn liền lao đến: “Tức thời: Diêm lưu cốt.”. Nó nhảy lền cao rồi bất ngờ chém xuống.
- Khả năng của thần: Sao chép.
“Ngay lúc này, tôi có ba phút để duy trì. Nếu không thể hạ cả hai đứa này... mình chết chắc”. Tận dụng thời cơ, tôi né đòn nhưng nhát chém vẫn cắt được vài cọng tóc của tôi. Tốc độ của nó nhanh đến nỗi, tôi cứ nghĩ: “Nếu mình chớp mắt, liệu có rơi đầu không?”. Nuốt nước bọt, tôi liền nhảy ra xa giữ khoảng cách. Sau đó thủ thế:
- Dị thức...
Chưa kịp dứt câu, nó lại tiến tới khiến tôi không thể tụ một lực đủ. “Thấy rồi!”, tôi bất ngờ: “Chuyện động của nó... đã chậm lại...”. Từng hành động, từng chiêu thức, tôi đều có thể nhìn rõ.
- Tức thời: Lưu sa.
Tuấn đột nhiên hạ thấp người khiến tôi không kịp thu dao lại. Nó đang chuẩn bị chém, tôi thở dốc nhìn thanh kiếm sắp cắt đôi người mình.
- Tức thời: Thiên Chú Lãm.
Tiếng kim loại va chạm chói tai. Khánh đột nhiên xuất hiện chặn lại đòn chém ấy, tiện cắt mất nửa cái cổ của Tuấn khiến máu ứa ra khắp nơi. Điều ấy làm tôi bất ngờ.
- Tiếp chiêu với tên kia đi. – Khánh nhẹ giọng nói.
- Nhưng mà...
- Hai đứa là bạn, bây giờ là chuyện của bọn tôi.
Tôi gật đầu, hít một hơi thật sâu, đứng lên với đôi chân đang run rẩy như muốn gục xuống bất cứ lúc nào. Lòng bàn tay siết chặt con dao, mồ hôi lạnh chảy dài khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt vô cảm của nó. Sau đó lao về sau Tuấn đối mặt trực diện với hắn ta.
“Ủa...? Vết rách trên miệng hắn đâu?”. Bất chợt, hắn ta xoay người:
- Sinh vật hạ đẳng như ngươi... cũng đáng để ta nếm thử...
Chưa kịp để hắn ta nói xong, tôi vội vàng phi đến như tên lửa:
- Tức thời: Lưu sa.
Trong lúc đó, tôi đã hoàn hảo tái dùng được chiêu thức của cậu ta. Thời điểm cận kề với chiến thằng, hắn đột nhiên bật nhảy lên cao rồi đá tôi bay ra xa.
- Ta cũng là một kẻ mạnh đấy.
Tôi ngơ ngác, nôn ra một bãi máu: “Ngực mình... đau quá...!”. Cảm thấy lồng ngực như bị đốt cháy, máu từ miệng cứ chảy ra không ngớt. Giờ đây, tôi mới nếm được vị máu là như nào, nó mặn, chát kinh người. Mùi tanh xộc thẳng lên não. Thật kinh khủng. Tôi gắng nhìn lên. Nhưng quá muộn rồi... bàn chân mục rữa của hắn...
- Chết đi...!
Tôi liền dùng dao hướng thẳng tới đòn tấn công. Hắn kinh ngạc. “Xẹt”, một nhát ngọt lịm cắt đôi bàn chân ấy. Không để nó kịp phản ứng, tôi chịu đau bật nhảy hết sức, chém một đường dọc về hướng của đối thủ. Dù đã nhận thức được: “Mình có thể...” nhưng lại không thể thăng bằng, mà ngã xuống. May thay, nó đã lùi về sau. Không còn thế chủ động. Tôi liền gắn chặt mắt vào hắn:
- Không... đánh nữa sao...?
Con quái vật ấy lườm tôi rồi phi đến. Nó nhảy lên cao, xoay người đá thẳng vào đầu tôi. Thấy thế, tôi liền lùi lại. Khi hắn chạm đất, hắn lại tiến đến, thu chân kích thẳng vào ngực tôi. Không kịp phản ứng, tôi đập mạnh lưng vào tường. Cảm giác như vai mình đã chết, không thể cử động được nữa. Ngay giờ đây, mắt tôi nặng trĩu, mờ đi chẳng còn ánh sáng. “Đã... hết ba phút rồi sao...? Mình muốn... chơi thêm một ván bài nữa...”. Bỗng, hắn xuất hiện, nắm lấy tóc tôi và giơ lên cao. “Cơn đau ấy... không còn đau nữa... lạ thật...”. Tôi nhắm mắt chấp nhận sự thất bại, hắn đưa một tay về sau, nắm chặt nắm đấm. “Sắp rồi...”. Đột nhiên, người tôi bắt đầu run rẩy, cơ thể như nóng lên, cảm giác tim mình đập nhanh hơn bình thường. Mắt tôi bỗng sáng lên đáng kinh ngạc. Trước khi nắm đấm ấy chạm vào mặt, tôi liền dùng con dao cắt đi chỗ tóc hắn đang cầm và rơi xuống. Tôi bất ngờ: “Hành động của hắn... chậm quá...!”. Giờ, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ động tác của nó. “Cảm giác nhẹ nhõm quá!”.
- “Biến mất rồi”. – Hắn kinh ngạc.
Con quái vật liền tung đòn về sau nhưng dư ảnh ấy lại biến mất. Sau đó xuất hiện ở đằng xa.
Mắt nó mở to bày ra sự kinh hãi. Được một lúc, hắn lại mỉm cười nhìn tôi khó hiểu: “Phản ứng lúc đó... không phải con người.”. Tôi cười trừ, buông thõng hai tay xuống. “Đau quá...” – Tôi bóp ngực mình, thở ra từng hồi khó khăn. “Chân nó... hồi phục rồi...”. Có vẻ nhìn ra sự bối rối của tôi, hắn liền nói:
- Sao nào...? Thấy năng lực của bọn ta... hoàn hảo chứ? Mày nên biết... tao là sinh vật bất khả chiến bại! Haha...
Nhìn vào nụ cười biến thái của hắn, tôi ghét bỏ nhưng vẫn bày ra vẻ mặt hồn nhiên: “Vậy là có nguồn thức ăn dự trữ rồi...”. Hắn không nói gì mà chỉ vào vết thương trên đầu mình:
- Mày chém tốt nhỉ? Mất cả một mảng đầu của ta.
Tôi mỉm cười không nói gì. Bỗng nhiên, vết thương ấy lành lại trong chốc lát, không để lại một vết sẹo nào. Giờ đây, tôi mới hiểu ra tên quái vật trước mắt là gì:
- Phải ha...
Hắn khó hiểu: “Cái gì vậy...? Ánh mắt nó...?”. Áp lực kinh hồn, khiếp vía xuất hiện, khi nhìn vào đứa trẻ ấy. “Tay mình...đang run ư...?”.
- Không! Tao sẽ giết mày!
Đối thủ trước mặt nó dù đang rất yếu ớt, nhưng vẫn tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo đến đáng sợ. Ánh mắt vô hồn ấy khiến ai cũng giật mình, và cảm nhận được. Mạnh không nói gì mà chỉ nhìn tên quái vật trước mắt. Hắn thoạt nhiên không chờ được mà lao tới với tốc đồ cực nhanh: “Chết đi!”.
- Sao chép... – Mạnh động nhẹ khuôn miệng.
“Hả...gì vậy? Nó đâu rồi?”, hắn nhìn quanh, hoang mang tột độ.
- Dị thức số ba: Loạn Trảm...
Ở trên không trung, Mạnh chém bốn đường về nhiều phía khác nhau, khiến ai cũng khó đoán lối đi tiếp theo của cậu ta là gì. Không kịp chặn đòn, đầu của hắn rơi xuống lạch cạch, máu phun ra khắp nơi, tay hắn đã cụt từ lúc nào, không ai hay biết. Cơ thể hắn ngã xuống dòng huyết số phận, rồi đọng lại thấm xuống lòng đất.
- Tứ hình!
Ánh mắt nó bắt đầu run rẩy nhìn thằng bé trước mắt:
- Sao... sao mày có thể chứ?
Mạnh không nói gì, mà chỉ quay lại, cầm đầu hắn lên:
- Ngươi hiểu không?
Thứ sinh vật đó thở dốc như lần đầu tiên được trải nghiệm cái chết, đang đến rất gần. Bỗng từ cái đầu ấy, mọc ra thêm bộ phận mới. Hắn đắc ý:
- Ta vẫn có thể sống sót để giết mày đấy, thằng nhãi!
Thấy vậy, đứa trẻ không còn ngạc nhiên. Mắt đối mắt. “Dù chặt đầu rồi nhưng vẫn có thể phục hồi được. Vậy là phải cho tất cả về cát bụi nhỉ?”, nghĩ thế cậu ta đập thẳng đầu hắn xuống đất, dùng hết sức chặt xuống khiến máu bắn lên tung tóe. Mắt hắn mở to nhìn con dao đang ở ngay trước mắt. Sau cùng, chỉ trong giây lát thôi. Tất cả chỉ còn đống mảnh thịt vụn, nhão nhoẹt, tỏa mùi hôi thối khiến ai cũng phải kinh sợ.
- Hãy... – Mạnh khó khăn bật lên một tiếng.
Chưa dứt câu, Tuấn đã xuất hiện ngay đằng sau. Thế kiếm hoàn hảo, ánh mắt vô hồn, mặt không biểu cảm hướng thẳng vào cái cổ của cậu ta. Đột nhiên, Việt ở đâu đó lao đến đạp thẳng vào nó khiến thằng đấy bay ra xa, đập người vào bức tường đằng sau:
- Chúng mày hiểu chứ?
Mặt cậu ta vẫn in một vệt đỏ, chỉ thẳng tay vào đối thủ trước mắt.
- Đến... tao!
Việt chạy tới chém con quái vật ấy. Tuấn nhận ra ngay liền dùng thanh kiếm đỡ lại. Nhưng...
- Mày biết thứ mà mày không có là gì không? Đó là sự thâm hiểm... của con người!
Cậu ta đột nhiên rút tay lại và luồn qua vết chém. “Xẹt”, một cái đầu rơi xuống chỉ chưa đầy một phút tham chiến. Tuấn – Đối thủ khiến ai cũng phải kiêng rè và gặp nhiều khó khăn khi đối đầu với hắn. Ngay giờ đây, khi đầu nó chạm đất, trận chiến thực sự đã kết thúc. Máu bắn ra khắp nơi, nhuộm đỏ một vùng trời. Điều đó đã chứng minh sự chiến thắng không thể phủ nhận.
Hiếu cố đi từng bước một, đầy khó khăn với cơ thể mang nhiều thương tích. Có vẻ, anh ấy đã làm tất cả để bảo vệ những đứa trẻ của mình. Ai ai cũng hướng về nơi ấy, chứng kiến cảnh cái đầu rơi xuống. Mạnh vẫn đứng đó, nhìn lên bầu trời bình minh sắp ló rạng. Đánh dấu một khởi đầu đầy khó khăn. Dù là vậy, những mầm non ấy vẫn kiên cường sống sót. Đó chính là điều ta phải tự hào. Và cũng là lúc, máu từ vết thương bắt đầu tuôn ra. Từ bây giờ, không còn ai tên là Mạnh cả? Chẳng có một cậu bé lạc quan, tươi cười mỗi lúc tồn tại trong gia đình này nữa. Thời gian đã hết, kết thúc một cuộc đời ngắn ngủi.
- Mình... đã chết rồi sao...? Họ còn sống chứ? Tại sao... cơ thể mình...? Buồn cười thật.
Một khoảng không trống rỗng, không còn ai đứng ở bên kia, chẳng còn người ở sau kéo lại. Dù có vậy đi chăng nữa, cậu bé ấy vẫn mỉm cười nhắm mắt nghỉ ngơi, sau một trận chiến dài đằng đẵng.
Thấy Mạnh lảo đảo, thân thể trùng rồi ngã xuống. Lúc ấy, thời gian như chết lặng, chậm đi kéo dài như đứng lại. Khoảng cách quá xa, đôi tay Việt Anh vươn tới trong tuyệt vọng. Chỉ khi tiếng va chạm “bõng”, nằm giữa nền máu tươi. Cậu ta sững người, tia huyết lệ táp thẳng niềm tin nhỏ nhoi rồi lại ngờ trống rỗng. Ngay bây giờ, cái bình tĩnh vỡ tan trong từng khoảnh khắc, Việt Anh quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy thân thể còn chút hơi tàn yếu ớt, vô vị, cảm giác bất lực bao trùm lấy cậu, chỉ còn... một màu đen phủ bóng giữa thế giới này. Nước mắt không ngừng trào ra, từng giọt lệ rơi đọng trên mái tóc đen đã bê bết mùi máu đỏ, như cố gắng gọi cậu ấy quay trở về. Tiếng nức nở, nghẹn lại giữa cổ họng vang lên giữa sự tĩnh lặng tàn nhẫn, từng tiếng nghẹn lại trong cuống họng, khiến Việt gần như không thể thở được làm nó càng ôm chặt hơn, cánh tay đã tê dại nhưng chẳng thể nào buông ra:
Không phải mày mà... thằng khốn này...!


0 Bình luận