Nghe thấy một tiếng lớn, tôi ngó lại rồi kéo tay Dũng chạy ra chỗ vừa nãy. Cảnh tượng như một bức tranh máu đáng sợ. Anh Hiếu đang nắm chặt lấy bàn tay của Việt, Minh Anh như không còn sức lực, mặt tái mét, chân tay bủn rủn, run sợ. Điều đó khiến tôi sững sờ mà bật tiếng:
- Chuyện gì vậy?
Việt nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Thứ đó làm tôi khiếp đảm, bất giác lùi về sau. “Cái... cái quái gì vậy...?”, tôi tự hỏi rồi mạnh mẽ tiến đến. Bỗng nhiên, Việt bỏ tay Minh Anh ra rồi đánh thẳng vào anh Hiếu. Cú đấm ấy mạnh đến mức khiến anh ta phải hất tay nó ra và lùi về sau né tránh.
Tôi khó hiểu, vừa nãy thôi chúng ta còn cười đùa với nhau. Sao bây giờ lại thành như thế này? Không kịp suy nghĩ, Việt lại vươn đến tóm lấy tay đứa con gái đang cố gắng chạy thoát.
- Tớ xin lỗi... tớ không biết mà...!
Minh Anh bật lên những tiếng thảm thiết, nước mắt lăn dài trên má. Nhìn thấy vậy, lòng tôi rối rít lao thẳng đến bóp chặt lấy tay cậu ta. Mồ hôi tôi chảy xuống từng giọt.
- Cậu... bỏ ra đi. Chuyện gì vậy hả?
- Mày không liên quan! Việt gắt lên rồi đá tôi bay ra xa.
- Cút!
Hiếu không nhịn được nữa mà tối mặt đi:
- Mày... chán sống rồi à?
- Hử? – Việt lườm anh ta.
Đùng một cái, tôi đã thấy anh túm đầu Việt rồi nhấc lên như một kẻ yếu ớt. Từ lúc nào, người con gái ấy đã đứng ở một bên khác. Cậu ta la lên những tiếng đau đớn, tôi thấy tóc của nó đang dãn ra như sắp đứt không chừng. Vậy là, tôi liền chạy đến cầu xin anh ấy tha cho Việt. Dù gì, chúng tôi cũng là bạn của nhau, không thể vì một số xung đột mà chia rẽ mà còn đang trong hoàn cảnh như thế này.
Anh Hiếu thở dài khi nhìn thấy ánh mắt của tôi, rồi thả cậu ấy ra:
- Vào ăn cơm, không nguội.
Tôi mệt mỏi đỡ cậu ta dậy rồi đi theo sau anh ấy. “Đôi lúc Việt nóng tính nhưng cũng không thể trách cậu ta được, chúng tôi vẫn còn bé mà sao thể suy nghĩ như người lớn chứ.”. Cậu ấy không ăn cơm mà bỏ lên tầng im bặt, chẳng thành tiếng. Tôi vừa ăn mà cũng vừa lo lắng:
- Liệu cậu ấy có đói không...?
Nghe thấy câu hỏi nhỏ nhẹ của tôi, anh Hiếu nhìn hai đứa còn lại rồi lắc đầu:
- Để lại cho nó một chút thức ăn. Tí xong thì ngủ trưa đi, chiều anh cho chạy bộ đấy!
Vừa nhận thức được phải luyện tập, tôi liền giờ tay hào hứng:
- Em không ngủ có được không anh?
- Được, nhưng vẫn phải tập! Anh ấy mỉm cười nhìn tôi kì lạ.
“Đúng là khó đỡ”, tôi thì thầm.
- Nói gì đấy!
- Không, không ạ...! Em có nói gì đâu...
Tôi nhìn đi hướng khác và đưa tay tay ra sau đầu.
- Được rồi! Ăn xong chưa để anh mày đi rửa bát.
Cả bọn đồng thanh: “Ăn xong rồi ạ!”. Anh Hiếu gật đầu rồi ra hiệu chúng tôi về phòng. Tôi liền đứng dậy và chạy lên tầng, trong lòng cứ nôn nóng không thôi. Càng gần phòng, tôi càng đi chậm lại rồi đứng yên trước bậc thang cuối.
- Gì vậy? Dũng đằng sau cất lời.
Tôi không nói gì. Bỗng nhiên, cậu ta chạy lên trước rồi kéo tôi thằng vào phòng và đóng cửa lại. Ngỡ ngàng, không nói lên lời. Tôi đành nhìn qua phía Việt đang nằm đó, quay lưng về phía chúng tôi.
- Cậu... ổn chứ? Tôi lên tiếng hỏi.
Nhưng cậu ta chỉ quay đầu nhìn tôi với ánh mắt chán nản rồi lại quay đi không một lời đáp. Tôi rầu rĩ ra hiệu cho Dũng lên giường tôi nằm. Dũng gật đầu rồi thì thầm vào tai tôi:
- Cậu ta lâu lâu thế, kệ đi!
Lòng tôi cũng an tâm phần nào rồi nằm xuống. Nhìn lên trần nhà, đầu óc tôi trống rỗng. Tưởng tượng những vết bẩn trên đó như siêu anh hùng đang đánh nhau với quái vật bảo vệ hòa bình. Chuyển động cứ lặp đi lặp lại, cũng thật sinh động.
Bỗng, Việt Anh quay người về phía bọn tôi và hỏi:
- Lúc ở trường, cậu có thấy Vũ không?
Chưa kịp thoát ra khỏi trí tưởng tượng, tôi ngơ ngác.
- Ở trường, có thấy Vũ không? – Cậu ta lặp lại.
Nghe thấy câu hỏi, tôi nhắm mắt hình dung lại cảnh tượng lúc ấy.
- Không...? Tôi trả lời trong sự thắc mắc.
- Ừ, ngủ đi. Chiều dậy đi tập...
Tôi gật đầu rồi từ từ nhắm mắt.
- Vũ là ai...?
- Là cậu ta đó. Ai cơ?
- À... phải ha. Đúng rồi, là nó.
Không hiểu tại sao, nhưng tôi thích được nói chuyện một mình. Nó giúp tôi ngộ ra nhiều điều khi mình đặt câu hỏi và chính mình lại là người trả lời câu hỏi ấy. “Liệu... có ai như mình không nhỉ?”.
Ở một khu phế liệu cũ, có ba đứa trẻ đang run rẩy, sợ hãi nhìn khắp nơi.
- Mày có thấy gì không?
Một trong những đứa trẻ lên tiếng.
- Chúng ta đã không ăn gì trong hai ngày rồi. Không còn sức để chạy nữa! Mày biết không hả Khánh!
Tiếng thở cứ liên tục, dồn dập đè nặng lên bầu không khí lạnh lẽo. Bỗng cánh cửa bên ngoài vang lên những tiếng ríu rít, nó rung lắc. Khánh thấy vậy liền chạy đến lấy cái khung sắt bên cạnh cài cửa lại.
- Chúng ta không thể cầm cự được lâu nữa. Thằng Tuấn, mày mau đưa Mai chạy về cửa sau. Tao sẽ gia cố thêm một chút.
Thằng Tuấn gật đầu rồi vác Mai chạy đi. “Khốn kiếp, một đứa thì ngất, hai đứa còn lại thì sắp chết vì đói rồi. Không biết sống như nào đây.” Khánh chợt nghĩ rồi nhanh chóng lấy hết đồ chặn cửa lại. Cảm thấy khá an toàn nên nó đã chạy về phía cửa sau, tiện đường nhặt một thanh sắt bên cạnh làm vũ khí. “Bùm”, một tiếng nổ lớn, cánh cửa bị đá văng ra khiến hai đứa khiếp sợ.
- Chạy đi!
Khánh hét lên rồi chạy thẳng về trước, không quay đầu ngoảnh lại. Tuấn thấy vậy liền đi ra bên ngoài rồi đá cửa vào trong. Lè lưỡi nhìn con quái vật ấy.
- Kế hoạch là gì? Tuấn vừa chạy theo vừa thắc mắc.
- Chẳng có gì cả, chạy đến khi nào cắt đuôi được nó thì thôi!
Nó bày ra vẻ mặt nghiêm nghị:
- Rốt cuộc, con súc sinh đó là sao chứ! Không chỉ có khả năng tư duy mà còn chơi kiểu mèo vờn chuột thế này. Mấy ngày nay có thấy con nào như vậy đâu...!
Vừa chạy, mấy đứa tỏ ra vẻ mặt kì lạ. Một cung đường... không một con quái vật nào. Những cái xác máu me la liệt khắp nơi nhưng tuần tự như đang dọn đường cho một thứ gì đó kinh khủng, to lớn. Bọn nó chậm rãi chạy vào một căn nhà gần một ngã ba.
- Sao chúng ta lại vào đây. – Tuấn thắc mắc nhìn lên căn nhà lộng lẫy, khang trang đầy sắc màu rực rỡ.
Khánh lắc đầu rồi bật nhảy trèo vào trong nhà, sau đó đứng trên tường kéo hai đứa còn lại lên. Đột nhiên Tuấn hỏi:
- Sao mày còn sức mà kéo được bọn tao vậy?
- Đương nhiên tao không thể bỏ mặc chúng mày! – Khánh mỉm cười đáp.
Sau khi vào được bên trong. Thằng Tuấn hãi hùng, Khánh thì kinh sợ. Cảnh tượng trước mắt là một mớ bầy nhầy hỗn độn. Có một con quái vật to lớn đang ngấu nghiến một cái xác mặc chiếc váy màu hồng đậm mùi máu tanh. Nó cứ gặm, nhấm, rồi bẻ, nhìn thấy mấy đứa trẻ ấy. Trong lòng nó cồn cào, cười toe toét hướng mắt về nỗi sợ hãi vô cùng tận. Một thứ gì đó rơi ra từ miệng con quái vật, nó đỏ thẫm không thể hình dung. Tuấn run rẩy lùi lại. Khánh quay ra liền chấn an:
- Hãy nhớ rằng tại sao chúng ta có thể sống tới bây giờ!
Thằng Tuấn chợt hiểu ra rồi bế Mai đặt xuống nhẹ nhàng.
- Phải... rồi, hừ... hừ...
Tiếng thở dốc cứ khắc khoải trong tâm trí, điều đó khiến nỗi sợ ngày càng tăng. Đột nhiên con quái vật ấy lao đến với tốc độ cực nhanh rồi đấm thẳng vào Khánh khiến cậu ta bay ra, đập thẳng lưng vào tường. Tuấn không kịp phản ứng, bị nó bóp cổ rồi nâng cao lên đối mặt với nó. Bỗng con quái vật cất tiếng:
- Chúng... chúng... mày là bọn... nó... sao?
“Bọn nó... bọn nó nào?”, Tuấn nghĩ bụng liền mở miệng:
- Không! Chúng tôi không phải!
Nó không nói gì mà bóp càng ngày càng chặt. Cảm giác sắp gãy cổ đến nơi thì Khánh đột nhiên xuất hiện đánh gãy cánh tay hắn.
- Mày không được phép làm hại bạn tao!
Dứt câu, nó đột nhiên lấy ra một mẫu thuốc và cắm thẳng vào cánh tay của mình.
Tuấn liền kinh ngạc:
- Cậu định dùng nó sao?
Trên mặt của nó nổi lên những đường gân rõ rệt, tất cả cơ bắp được cường hóa đến mức tối đa, nhiệt độ cơ thể tăng cao đáng kinh ngạc. “Trạng thái này chỉ có thể duy trì trong hai phút, nếu không thể, mình sẽ chết chắc!” Khánh kiên quyết lao thẳng đến con quái vật còn đang ngắm nghía cánh tay mình.
- Tức thời: Diêm Lưu Cốt.
Khánh nhảy lên cao rồi xoay người chém một đường tròn hoàn hảo nhắm thẳng đến đầu con quái vật. Không để kế hoạch thành công, nó liền dùng hai tay đỡ lấy. Khánh kinh ngạc: “Mình đã chém gãy tay nó rồi mà...”. Nghĩ vậy, cậu ta không kịp né tránh bị con quái vật đá móc bay thẳng về phía Tuấn, gần như bất tỉnh nhân sự. Tuấn sợ sệt đỡ lấy Khánh rồi nhìn về nó. Một sức mạnh kinh khủng, như này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.Tất cả trở nên tuyệt vọng.
- Mình... không thể đứng nhìn nữa!
Tuấn liền vớ lấy cây gậy. “Có lẽ mình phải câu một chút thời gian...”, cậu ta cầm hai tay, đứng vững, nhìn thẳng vào con quái vật. Bỗng, “Biến mất rồi...” chưa kịp định hình, một bàn tay đã xuất hiện ngay trước mắt.
- Tức thời: Lưu Sa...!
Nó cúi thấp người nhanh chóng, rồi chém một đường ngang sắc lẹm về phía trước. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bụng con quái vật đã chia nửa. Có lẽ vì đó chỉ là cây gậy sắt, nên đã không thể chém nó làm đôi. Không muốn để thứ đó kịp trở tay, Tuấn lại xoay người nhảy lên cao:
- Tức thời: Diêm lưu cốt!
Con quái vật liền nhận ra ngay, rồi cố gắng chống đỡ nhưng đã quá muộn. Nó gục xuống, đập mạnh đầu xuống đất khiến mặt sàn vỡ ra, chỉ trong vài tích tắc. Thân thủ nhanh đến đáng sợ đã khiến thứ ấy gục ngã. Thấy vậy, Tuấn đã bỏ gậy ra rồi lay người Khánh đang ở đằng sau. Cậu ấy thở mạnh, đường gân đã biến mất nhưng tác dụng phụ quá lớn. Nhìn con quái vật, Tuấn để ý: “Vết thương ở bụng nó... đâu rồi”, để chắc ăn, cậu ta đã đập vào đầu nó đến thịt nát xương tan thì mới thôi.
Một lúc lâu sau, Khánh tỉnh dậy cố đứng lên nhưng lại ngã xuống, đầu óc choáng váng, không thể thăng bằng. Nhìn sang bên cạnh, đã thấy Tuấn nằm ngủ say tự khi nào. Cậu ta nhẹ nhang di chuyển đứa trẻ ấy ra một chút rồi lăn sang chỗ khác, đứng dậy thêm lần nữa. “Ngôi nhà này, có một con quái vật kinh khủng như vậy... thật khó tin”, Khánh thở dài rồi đi vào sâu bên trong. Càng tiến tới, mùi máu tanh với xác thịt phân hủy tạo nên một cái mùi thối khó tả. Bỗng nhiên, cậu ta ngỡ ngàng:
- Cái... quái gì đây?
Cảnh tượng trước mắt là cái trần nhà bị thủng một lỗ lớn, đồ đạc bị đập phá khắp nơi, cảm giác đã từng có ai ở trong này. Nhưng sự tò mò không thể chiến thắng cái đói âm ỉ ngày đêm. Cậu ta đành đi khắp nơi và tìm thấy vô số thức ăn đóng hộp trong nhà kho. Mừng rỡ, Khánh chạy thẳng ra bên ngoài rồi đá vào người Tuấn:
- Dậy đi, có thức ăn rồi!
Nghe thấy từ “thức ăn”, Tuấn bật dậy cười khúc khích rồi lay người Mai đang tựa vào chiếc ghế. Nhưng cho dù cậu ấy làm gì thì Mai cũng không tỉnh dậy nữa.
- Mai...
Khánh đứng hình, lạnh sống lưng, những cái hộp thức ăn rơi xuống đất “cọc cạnh...” từ lúc nào không hay.
- Ú òa!
Mai bỗng đứng dậy rồi dọa cho cả bọn một vố. Tuấn sợ hãi đã xuất hiện ngay đằng sau Khánh khiến cậu ta cũng giật mình.
- Cái gì vậy má!
Mai bật cười. Khánh liền đi tới:
- Dọa này!
Cậu ta trưng ra bộ mặt đáng sợ khác để trả thù nhưng không được nên cũng cười lớn. Tuấn đằng sau chạy tới khoác vai hai đứa bạn:
- Đừng dọa nhau kiểu đấy nữa nhé...!
Mặt trời dần hạ xuống, hoàng hôn vàng tỏa sáng giữa một bầu trời đen kịt, chẳng còn sức sống.
- Xin hãy... trở lại... – Giọng nói bí ẩn vang lên từ màn đêm vô tận, một bàn tay đưa ra nắm trọn lấy thứ ánh sáng cuối cùng ấy – Tia hy vọng bắt đầu lung lay!
Cuộc tập dài hơi, cả buổi chiều chạy đến nỗi chân tê hết cả. Không nhấc nổi lên nữa. Tôi thở dài rầu rĩ:
- Mới chạy được một phút, tớ đã thở không ra hơi. Không biết sau này tớ sống sao...
Việt Anh không nói gì mà nhìn lên bầu trời với lòng nặng trĩu. Dù cậu ta có sức mạnh và thể lực hơn tôi nhưng về tốc độ, mình ăn chắc. Tôi tiến đến vỗ vai đứa bạn rồi ngoảnh đầu về phía Dũng. Cậu ta đang lấy những món đồ chơi của tôi khua đi khua lại trên giường, không thấy làm lạ bởi mình cũng hay như vậy mà... Bỗng, tiếng gõ cửa “cọc... cọc” vang lên, Dũng dừng lại rồi nhìn về phía tôi. “Hiểu rồi...”, tôi cười khẩy rồi chạy đến mở cửa.
- Ồ, Minh Anh. Muộn rồi sao chưa ngủ vậy?
Cậu ta ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Không hiểu người trước mắt định làm gì, tôi liền dắt cậu ta vào rồi đóng cửa lại. Thấy thế, Việt Anh mới ngó sang rồi chậm rãi bước tới:
- Mày đến đây? Làm gì hả?
Minh Anh mím chặt môi, giọng run run đáp:
- Tớ... tớ... muốn xin lỗi cậu... vì lúc đó...
Việt lắc đầu, nghiến chặt răng và quay lưng về phía chúng tôi:
- Chuyện đó qua rồi! Đáng lẽ lúc này tôi mới phải xin lỗi.
Người con gái đó bỗng cúi mặt xuống:
- Đáng lẽ, lúc đó tớ nên... cứu Vũ nhỉ?
- Ừ! Nhưng nó xảy ra rồi, không thể quay lại nữa. – Việt khoanh tay lại rồi bảo:
- Cậu về phòng ngủ đi. Quên hết nó và cứ coi như hôm nay không có chuyện gì cả. Xin lỗi vì đã đánh cậu...
Minh Anh sụt sịt lau đi nước mắt:
- Cảm ơn cậu...!
Cậu ấy mở cửa đi về phòng, không quay đầu ngoảnh lại. Cảm giác, bóng lưng đó nặng trĩu. Tôi... sợ điều gì?
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, tôi hiểu mình đang làm gì... và chắc chắn, đó không còn nữa. Trằn trọc trên giường, tôi cứ gắng nhắm chặt mắt để lơ đi những câu hỏi trong đầu. Tôi tự ái với chính mình, ngồi dậy tức giận đập mạnh tay xuống gối:
- Muốn ngủ quá...
Nhìn vào chiếc đồng hồ bé xíu trên đầu giường, tôi giật mình:
- Đã hơn ba giờ sáng rồi sao! Nhanh thật...
Tôi nhẹ nhàng trèo ra khỏi giường để xuống nhà uống nước. Điều này làm tôi nhớ đến buổi sáng hôm nay, nó cũng giống y như vậy nhưng chỉ khác là nhu cầu của tôi mà thôi...
Bỗng nhiên, tôi nhận ra, càng gần bậc cuối thì tim tôi đập càng nhanh. “Thật ra, đến chính mình cũng không biết mình sợ gì nữa.”. Chỉ là bên dưới, tối quá! Tôi thở dài rồi quay lại lấy cây nến và dùng bật lửa để thắp lên. Điều đó khiến tôi dũng cảm hơn để đối mặt với nó. Đi chầm chậm về phía nhà ăn, qua căn phòng ấy tôi ngỡ ngàng:
- Anh ta... đâu rồi?
Tôi nuốt nước bọt rồi đi càng chậm hơn nữa, sợ rằng mình sẽ gây ra một tiếng động nào đó. Đến nhà ăn, tôi cảnh giác tiến đến bình nước, nhìn xung quanh rồi rót cho mình đầy chiếc cốc. Định đưa lên uống thì cánh cửa đằng sau bật tung ra một tiếng lớn khiến tôi giật mình, đánh rơi cốc làm nó vỡ ra thành nhiều mảnh. Bỗng, tôi nghe thấy từng tiếng thở nặng trĩu như đang có gì đó ở ngoài kia. Tôi cất tiếng run rẩy:
- Ai... ai đó?
Không một tiếng đáp lại, tiếng chân thì ngày càng gần. Tôi liền nhảy ra rồi vớ lấy một cái kéo bên cạnh. Chợt, một bóng hình cao lớn đi qua cánh cửa, rồi thả một thứ gì đó trên lưng xuống:
- Là anh đây!
Tôi ngỡ ngàng: “Gì... gì cơ?”.
- Hiếu đây em!
Bên đó gắt lên, tôi giật mình liền cầm nến chạy ra quan sát. Một lần nữa khiến tôi bất ngờ, quần áo anh ta thì xộc xệch, mồ hôi thì nhễ nhại, lại còn mang thêm một người con gái và một thằng con trai về. Tôi nhanh chóng hỏi han:
- Anh sao vậy? Hai người này là ai?
Anh Hiếu nhìn tôi lạnh lẽo rồi đứng dậy: “Lấy anh cốc nước!”.
- Vâng!
Tôi quay lại lấy nước nhưng chợt bị mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào chân khiến cả người mình ngã về đằng sau. Hiếu lo lắng liền chạy đến:
- Bất cẩn thế em.
Mặt tỏ ra bình tĩnh lắc đầu rồi cố đứng dậy, nhưng cảm giác đau điếng người khiễn tôi không vững mà ngã vào anh ta. Tôi ngại ngùng:
- Anh có thể tự lấy được không?
Anh ấy thở dài rồi dùng một chiếc dẻ lau phủi qua một bên rồi tự mình lấy nước. Uống xong, anh Hiếu liền xé một tờ giấy trên bàn và rút mảnh vỡ khỏi chân tôi.
- A! Đau...
- Một chút thôi!
Anh nhẹ nhàng từng chút một băng bó lại vết thương:
- Tí phải để ý vào đó!
Mặc cho sự quan tâm đó, tôi giận dỗi: “Do anh làm em giật mình đấy!”.
- Ừ...ừ... Biết rồi! Anh xin lỗi...
Dù không thấy hài lòng, tôi cũng thở dài rồi hỏi:
- Hai người kia là sao ạ?
Nghe thế, anh ấy liền đáp: “Cứu được bọn nó ở gần cái nhà cũ mà hai anh em mình gặp nhau đấy.”.
- Cứu? Anh nói rõ hơn được không?
Một tiếng thở nặng trĩu được cất lên:
- Một con quái vật kì lạ đang săn đuổi chúng. May lúc đó anh đến kịp không thì khó nói lắm...
- Thế anh về nơi cũ ấy làm gì? – Tôi hỏi tiếp.
Anh ta nhíu mày nhìn tôi: “Lên tầng ngủ đi!”.
Tôi chán nản rồi dựa theo tường mà đi lên đó. Do miếng đệm ở chân, nên cũng chẳng thấy đau đớn lắm. “Nhà mình mà, lên tầng thì cần nến làm gì... cứ để cho anh ấy là được”, tôi nghĩ rồi mò đường lên đó. Nằm được lên giường, tôi mệt lả đi, cơn buồn ngủ đè lên cơn đau phải nhận. Bỗng lại chợp mắt từ lúc nào không hay.
Bên dưới nhà, Hiếu đang quan sát hai đứa nhỏ đang ngất đi vì mệt. Bỗng Khánh tỉnh dậy:
- Tuấn... Tuấn đâu?
Cậu ta thở từng tiếng nặng trĩu, Hiếu giật mình nhưng vội hỏi:
- Tuấn nào? Đi qua thấy mỗi hai đứa...
Khánh nuốt nước bọt liền cởi chiếc áo ra:
- Cái anh kia, đưa cho tôi cái bật lửa!
- Kính ngữ chút đi! – Hiếu khó chịu nhìn vào một đứa trẻ đang hoảng loạn.
- Không còn thời gian nữa!
Thấy nó nói vậy, Hiếu cũng lấy một cái bật lửa ra. Vừa nhận được, khánh liền đột trụi chiếc áo dính máu ấy.
- Này! Đang làm gì vậy?
Đứa trẻ ấy lắc đầu nhìn chiếc áo:
- Anh không hiểu gì sao?
- Hả? Gì cơ? Hiếu mông lung.
Khánh nheo mày nhìn về đứa con gái ấy, những giọt máu đỏ tanh lăn dài trên chán rồi rơi xuống đất khiến nó nhuộm màu:
- Anh giúp em băng bó giúp cậu ấy với...
Nghe thế, Hiếu vội lấy một tấm vải sạch và nhiều tờ giấy ăn vá lại với nhau, quấn quanh đầu cô bé rồi dùng vải cố định lại:
- Chuyện này là sao? Sao các em lại thành ra thế này?
Cậu ta thở dài:
- Lúc anh gặp chúng em, anh thấy nó chứ?
- Có! – Hiếu khẳng định chắc nịch.
- Con quái vật ấy có thể lần theo mùi chúng em hay sao ấy. Nó đã đuổi theo cả bọn suốt một chặng đường dài.
Khánh khóc lóc nhìn xuống:
- Em cứ tưởng nấp ở trong căn nhà ấy là được rồi... nhưng em... em... không nghĩ nó có thể tìm ra. Chúng em đã không kịp trở tay...
- Tại sao nó lại có thể làm như vậy? Những con quái vật khác có vậy đâu? – Hiếu cất tiếng hỏi.
Cậu ta lau nước mắt, nghiêm nghị đáp:
- Bọn em từng học kiếm thuật đã rất nhiều năm. Nên rất tự tin khi đánh nhau với chúng. Nhưng cho đến khi em gặp con đấy ở trường cấp một, nó đã ngăn cản tất cả những con khác tiến đến mà một mình đi lên. Điều ấy khiến em bất ngờ, cảm giác kì lạ đến nỗi khiến tay em run bần bật sợ hãi. Nhưng để bảo vệ họ, em đã thử giao chiến với nó nhưng thất bại rồi đành chạy đi.
- Vậy là nó có ý thức? – Hiếu nhìn xung quanh.
- Em đoán vậy...
Chưa kịp dứt câu, hàng loạt tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài. Hai người giật mình liền chạy đến đóng cánh cửa lại.
- Còn thằng nào tên Tuấn. Nó là sao?
Khánh thở dốc: “Nó đã cõng chúng em ra nơi an toàn và bảo sẽ trở lại. Vì thế, em mới hỏi anh...”. Hiện tại là năm giờ bốn mươi ba phút, tiếng rền, tiếng rên, gào lên bỗng xuất hiện một cách đông đảo. Hiếu liền chạy lên tầng gọi mấy đứa trẻ dậy:
- Tụi này! Dậy nhanh! Quái vật đến rồi!
Tôi mơ màng thức giấc, nghe thấy từ “quái vật” khiến tôi tròn mắt giật mình: “Sao bọn chúng biết ta ở đây?”.
- Không tiện nói bây giờ, xuống nhà mau! – Hiếu rối rít khiến cả bọn xoay vòng như chong chóng.
Khi gấp rút chạy ra vẩy chút nước vào mặt rồi vội vàng đi xuống. Giờ tôi mới nghe thấy, sự yên ắng bây giờ thay thế bằng tiếng gào thét đáng sợ. Thấy tôi, Khánh giật mình: “Mạnh?”. Vừa dứt câu, cậu ta liền im bặt khiến tôi ngỡ ngàng.
- Để tí nữa nói chuyện, giờ cậu bế Mai vào phòng đi!
Một phần lo lắng, một phần thương, tôi gật đầu rồi bế đứa bạn đang bất tỉnh này vào giường và đắp chăn cho cậu ấy. Vừa đi, tôi vừa nghĩ:
- Tốt quá... Mai còn sống...
Không để rơi lệ, tôi gượng gạo nở một nụ cười và đi ra ngoài. Đột nhiên, anh Hiếu tiến tới đưa cho tôi một con dao lớn, nhìn vào nó tôi lại tưởng tượng ra cảnh những người bán, thịt dùng nó để chặt xương vậy. Dù thế, tôi vẫn nhìn lên: “Anh muốn em làm gì?”.
- Tự vệ chứ làm gì? – Hiếu vừa nói vừa hé cửa, hướng mắt nhìn ra bên ngoài: “Đông thật!”.
Vừa xong, những đứa bạn tôi cũng dụi mắt đi xuống:
- Chuyện gì thế ạ...? Minh Anh mở lời nhưng đột ngột dừng lại: “Khánh?”.
Khánh bất ngờ rồi tiến đến mừng rỡ:
- Là cậu sao...? Tớ cứ tưởng...
Dù vui là vậy nhưng cũng đành yên lặng và nhìn về đằng sau:
- Việt... Dũng... lâu rồi không gặp nhỉ...?
- Ừ, nhìn mày vậy là tao đỡ lo rồi.
Việt còn đang ngáp ngủ nhưng vẫn cười khi nhìn thấy Khánh. Có lẽ, ba cậu ấy từng là bạn thân. Tôi đi đến: “Chúng đến rồi, chắc bây giờ phải xem trốn đường nào đây.” Cả lũ gật đầu. Bỗng tiếng “uỳnh” vang lên khiến tôi giật mình. Anh Hiếu liền vứt cho mấy đứa khác vài vũ khí rồi nói: “Anh sẽ bảo vệ mấy đứa! Cứ ở đằng sau là được.” Tôi kiên định nhìn anh ta:
- Chuẩn bị chưa? Những gì ta đã luyện tập đến lúc áp dụng rồi.
- Ừ, đi thôi. – Dũng đáp và tiến về phía chúng tôi.
Anh Hiếu đẩy cửa đi ra ngoài, cả bọn đứng cạnh cây nhãn to giữa nhà nhìn về phía trước, nơi cánh cổng dần bị phá tan. Cảnh tượng trước mắt nó y hệt như lúc ấy.
- Đông... đông quá...!


0 Bình luận