Mầm Máu
Bùi Mạnh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1: Đánh Mất

Chương 01 - Chap 2

0 Bình luận - Độ dài: 6,965 từ - Cập nhật:

-       Mày điên rồi sao? Muốn chết lắm rồi hả?

Việt Anh hét thẳng vào mặt tôi, nắm đấm của cậu ta dường như đã sẵn sàng đã chuẩn bị đánh tôi lúc nào cũng không hay. Thấy vậy, tôi ngơ ngác lắm, chỉ yếu ớt bật lên được vài âm thanh nhỏ:

-       Cậu không thấy sao... chúng ta sẽ chết... như bọn nó đấy.

-       Thế sao...?

Nó đột nhiên tung hẳn một nắm đấm to, dường như sắp va chạm tới khuôn mặt của tôi nhưng bất chợt dừng lại. Dũng đứng bên cạnh, chặn đứng đòn tấn công và lên tiếng giải quyết:

-       Ít nhất, các cậu vẫn còn sống mà. Phải không? Vì vậy, hãy cho tớ xem tất cả sẽ sống được nữa không khi tiếp tục tiến về phía trước.

Căn phòng tối lặng đi, chẳng có một âm thanh đáp lại ngoài tiếng gào thét của những kẻ săn mồi ngoài kia. Đứa con gái đứng sau cũng không muốn phải chết ở một nơi như này, cũng muốn sống, muốn được tự do và thực hiện ước mơ còn dang dở. Nó tiến tới, tiếp tục đưa tay về phía Mạnh, nhẹ nhàng nói:

-       Không phải ở trong lớp, cậu bảo cậu ổn sao? Và bây giờ, cậu vẫn ổn chứ?

Điều ấy làm Mạnh chần chừ, chưa biết phải trả lời ra sao nhưng cũng không muốn cậu ta phải mất thời gian đợi mình lên tiếng, Mạnh đành đáp lại:

-       Ừ... tớ không ổn, cho dù tớ đã sẵn sàng để chấp nhận nó.

-       Vậy thì chấp nhận đi... nó sẽ rất dễ dàng đúng chứ? – Minh Anh hào hứng đáp lại, cánh tay vẫn giữ ở đó để Mạnh còn cơ hội để đưa ra.

Thấy thằng Mạnh cứ do dự, Việt Anh tức giận hét lớn: “Tao không ngờ mày còn để một đứa con gái đợi câu trả lời đấy.” Nó dường như làm chất xúc tác cho cảm xúc đang dần vỡ lẽ, nó làm Mạnh phải đứng bật dậy phản bác ngay:

-       Là sao? Ý cậu là gì?

-       Vậy thì, nắm lấy tay nó đi. Nắm được có nghĩa là mày vẫn còn sống và ở đây để tiếp tục đứng lên. Dù tao muốn đấm chết mày lắm rồi...

Nghe được câu ấy, đứa trẻ đó nhìn vào cánh tay vẫn còn sẵn sàng để đón nhận lời khẳng định muốn sống của cậu ta.

-       Và, ai cũng muốn sống cả!

Dũng đột nhiên nhảy vào, ôm lấy lưng tôi khi tôi nắm lấy bàn tay của Minh Anh, người con gái đã cho tôi hiểu cách mà cơ hội được sẵn sàng trao đi mà không cần nhận lại.

“Tùng... tùng... tùng...” Liên tiếp những tiếng trống vang lên khiến bọn quái vật đang đuổi theo, tiếng bước chân cứ liên tục chói tai hòa lẫn tiếng rên ư ử, tiếng gào rú dài miên man. Tôi nhìn về hướng đó, mắt tôi đỏ ửng khi nhìn thấy thầy hiệu trưởng đang cố gắng đánh những hồi trống thật to, cho dù biết mình sẽ chết khi làm điều ấy nhưng nó vẫn không dừng lại. Chớp lấy thời cơ, tôi nhặt cây gậy sắt xung quanh và hỏi:

-       Như này, là sống rồi đúng không?

-       Ít nhất là vậy. – Việt Anh trả lời rồi vứt cho hai đứa còn lại những đồ có thể cho là vũ khí.

“Mình vẫn chưa sẵn sàng cho điều ấy, vậy mình sợ cái gì? Và liệu mình còn ngã bao nhiêu lần nữa đây?”, tôi nuốt nước bọt ngó qua chiếc lỗ nhỏ trên tường nhà, quan sát động tĩnh của chúng và đợi chúng đi qua để tẩu thoát đến một nơi an toàn hơn.

Cuối cùng, sau một hồi lâu tôi cũng chẳng thấy kẻ nào nữa. Lúc đó, tôi mới an tâm rủ mọi người đi ra bằng cửa sau, nó thông qua một căn nhà và đến được ngã ba. Dù vẫn lẩn trốn sau những bức tường nhưng có một cảm giác bất an, lo lâu khó tả, bởi khi suy nghĩ lại những sự việc vừa nãy, có lẽ Việt Anh chỉ đang giận vì tôi sợ chết nên mới có hành động như vậy, thật ra cậu ta không muốn điều đó xảy ra thêm một lần nào nữa.

-       Vẫn còn nhiều người quá nhỉ? – Dũng nhẹ cất lời.

Nghe thế, tôi thở dài ngó ra nhìn khắp nơi bỗng một căn nhà đập vào mắt bằng sự lộng lẫy, trang nghiêm và vô cùng to lớn. Tôi hào hứng quay ra bảo bọn họ:

-       Các cậu nhìn kìa, tớ thấy ngôi nhà kia cũng được đấy.

-       Nhưng mày định vào kiểu gì đây? – Việt Anh nhăn mặt hỏi lại.

Giữ chặt bàn tay đang run rẩy, tôi kiên quyết ngẩng đầu lên nói:

-       Ở bên cạnh ngôi nhà đó có một con ngõ nhỏ, tớ có thể dùng một số viên gạch để tạo thành một chỗ đứng, chắc là có thể trèo lên từ đó.

Việt Anh không thể kiềm chế mà quát:

-       Im ngay, đó là kế hoạch ư? Sao lại có một kế hoạch tồi tàn như vậy? Nếu trong lúc xếp, bọn chúng tìm được mày thì sao? Tao không đồng ý. Sao tao lại phải vào căn nhà đó chứ?

Nghe những lời như vậy, tôi lo lắng ngó nghiêng xung quanh rồi lên tiếng phản bác:

-       Ngôi nhà đó là quá phù hợp còn gì? Không chỉ là nơi nghỉ ngơi lại sức, vừa là nơi trú ẩn an toàn và dễ dàng thoát thân khi gặp biến. Chúng ta bây giờ chẳng biết những thứ kia có còn là con người hay không, hay chỉ là quái vật chỉ biết thỏa mãn cơn đói của mình nữa...

Một lúc sau, đáp lại tôi chỉ còn sự im lặng của nó. Nó cứ lắc đầu, mắt nhắm mắt mở như muốn khóc tới nơi nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ.

-       Vậy đi. Bởi lúc này đâu còn chỗ nào để trốn nữa đâu.

Dũng đứng dậy rồi chạy băng qua đường để tiến vào con ngõ nhỏ phía trước sự bât ngờ của ba đứa chúng tôi.

-       Khốn thật! – Việt nhắm chặt mắt chạy theo.

Thấy hai người đi qua, tôi cũng đành cầm lấy cánh tay Minh Anh chạy vụt qua. Sợ rằng chúng sẽ nhìn thấy mà đuổi theo không ngừng.

Kế hoạch khá ổn, bọn tôi đã dần dần trèo vào được mà không làm kinh động đến bọn chúng. Từng đứa ,từng đứa kéo nhau trèo qua bức tường lớn . Đúng như dự đoán, còn một đứa bé sống sót, chắc cũng tầm 6 đến 8 tuổi, nhỏ hơn chúng tôi 2 tuổi. Nó đang co quắp, ôm mình sợ hãi . Tôi liền tiến đến an ủi:

-       Có anh chị đây rồi, tất cả sẽ bảo vệ em, đừng lo nhé!

Đứa bé ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi với đôi mắt trong sáng, ngây thơ. Tự nhiên, tôi lại nhìn thấy bản thân của chính mình, một bản thân nhát cáy, run rẩy và cô lập khỏi bất cứ ai. Không hiểu lí do gì nữa, dù tôi và những người bạn đồng hành của mình đã an ủi nhưng em ấy vẫn sợ, “Sợ... Vì điều gì? Là gì cơ chứ...?” Bỗng Minh Anh lên tiếng:

-       Nhìn quần áo các cậu kìa.

Nhìn lại, tôi thấy chính mình trước cái áo trắng đang nhuốm một màu đỏ của máu tươi, thật tanh nồng mà không hề nhận ra. Dũng, Việt Anh cũng nhìn mà cười sảng khoái với nhau như rằng những chuyện mà chúng tôi trải qua vừa rồi là một giấc mơ vậy... nhìn vậy tôi cũng bật cười thành tiếng. Quay sang đứa trẻ, em ấy có vẻ khá sốc trước nhiều cảnh tượng như vậy, nhưng tại sao... Một luồng suy nghĩ lướt qua cái đầu của tôi: “Thế bố mẹ của em ấy đâu? Em ấy vào đây kiểu gì trong khi cửa cổng bên ngoài đang khóa...?”, tôi nghiêng đầu sang một bên. Em ấy ngước lên, có vẻ nhìn thấy sự bối rối của tôi mà bật ra những tiếng thút thít: “Ba... mẹ... em đang ở trong phòng đằng kia, họ đang vật lộn với nhau... em... em rất sợ”.

Bỗng tôi lạnh sống lưng, nhìn về đằng sau, nơi mà 3 người sống sót khác đang cười đùa. Nhìn thấy, tôi run rẩy, họ ngừng lại và đi về phía tôi:

-       Có chuyện gì vậy Mạnh, sao mặt lo lắng thế? Dũng mở lời.

Tôi định trả lời nhưng bé ấy đã nói thẳng vào:

-       Bố mẹ em đang ở trong phòng. Tôi có thể nhìn thấy được sự dứt khoát của em ấy.

Bọn bạn tôi nghe thấy cũng lặng mình, ắt hẳn ai cũng có suy nghĩ của riêng mình. Tôi đứng dậy nói:

-       Hiện tại ở bên ngoài chúng không ở gần đây, chắc bị thu hút bởi tiếng trống từ thầy hiệu trưởng, tốt nhất là nên rút lui sớm. Tớ nghĩ chúng ta nên lấy chút đồ ăn, ai cũng đói mà.

Tôi quay sang nhìn em ấy. Chắc em ấy cũng hiểu mà đi vào trong. Một lúc sau, nó ôm một đống kẹo với bánh và một chút cơm còn thừa. Tôi cúi đầu cảm ơn cậu bé và nhìn về những đứa bạn còn đang loay hoay xử lí mùi máu trên cơ thể. Tôi chạy ra:

-       Vào ăn cơm thôi còn lấy sức mà chạy chứ.

Nhìn mặt đứa nào đứa nấy cũng tươi tỉnh, hớn hở chạy vào. Nhìn thấy vậy, tôi cũng mỉm cười mà theo sau. “Nhưng cảm giác bất an thật...” Bỗng, tôi để ý mái tóc của Minh Anh, nó được búi lại thành một nhúm ở sau làm tôi cười khúc khích.

Thế là cả một đám trẻ sống sót cùng nhau ăn ở dưới lầu một.

Trên tầng hai, hai con xác sống đang đập cửa. Không thể chịu nổi, nó cũng dần nứt ra.

-       Kẹo ngon thật đấy, haha. – Dũng vừa cười vừa nói.

Tôi cũng cầm 1 thanh kẹo, vừa ăn vừa nhìn các cậu ấy, cảm giác thật ấm cúng làm sao. Đúng là khi đói, ăn gì cũng ngon. Bỗng nhiên, một tiếng “phình” lớn ở trên lầu vang khắp cả căn phòng. Tôi nhận ra hình như mình quên mất lời cậu bé vừa dặn, đứng dậy tôi hét lớn:

-       Cầm vũ khí... lên...

Chưa kịp dứt câu, “Phập” một con quái vật với thân hình to lớn bỗng đập vỡ trần nhà rồi rơi xuống, đáp đúng giữa bàn ăn. Nó tỏa ra một ánh sáng màu tím xanh khắp người, tôi hãi hùng không thể di chuyển dù chỉ là một bước chân.

-       Tại sao... tại sao nó lại phá được vậy...?

Không kịp chạy trốn, nó quá nhanh lao đến tóm lấy cổ tôi bóp chặt và nhấc lên không trung. “Con này chắc cũng phải gần mét tám chứ chẳng chơi” , tôi khó thở, nhíu mày . Phía sau, một con quái vật khác mặc váy hồng lao thẳng đến ba đứa bạn của tôi. Thấy vậy, tôi bóp chặt lấy cái cánh tay mục rữa của hắn nhưng vô ích, tầm nhìn tôi mờ dần, “khó thở quá”. Tôi nghiến chặt răng và vùng vẫy . “Tại sao chứ?” tâm trí lừ đừ, dần mất cảm giác mà buông tay thõng xuống. Đột nhiên, một tiếng “Bùm” vang lên, tôi cảm giác mình đang rơi xuống, căm hận hét lên:

-       Tên khốn!

Song, đứng bật dậy, tôi cầm lấy con dao bên cạnh, rồi đâm thẳng vào người con quái vật, dùng sức bật nhảy, đạp thẳng khiến nó ngã lăn xuống sàn nhà. Sau đòn đó, tôi thở dốc, kiệt sức mà ngã xuống, “Muốn ngủ quá!”.Tôi từ từ quay sang nhìn những đứa bạn của mình. Dũng đang bị đè xuống, “con quái vật đó định xâu xé cậu ấy?”, Minh Anh thì nằm bất động một chỗ, Việt cũng chẳng khá hơn. Tôi nắm chặt bàn tay đang run rẩy, loạng choạng đứng dậy nhưng, không kịp nữa rồi. “Con trai bỏ cuộc là không ra dáng một đấng nam nhi đâu, mấy chàng trai trẻ”, một tiếng nói từ xa vọng đến rồi “Bùm” một tiếng. Cái thứ đó bỗng ngửa đầu ra sau và bất động, tôi mừng rỡ cố lết thân xác của mình đến mà kéo Dũng ra, đến chỗ Việt và Minh Anh nhưng cũng không biết phải làm gì. Nhìn về phía sau, Dũng thở dốc, sợ hãi nhìn về phía Việt :

-       Liệu cậu ta có bị biến thành cái thứ kia không?

Nghe xong, tôi cũng không chắc mà trả lời một cách đầy mệt mỏi:

-       Không biết, thời gian sẽ trả lời tất cả, giờ ngồi xuống nghỉ một chút đi!

Nhìn vào mảnh gương vỡ, cái cổ của mình bị in hằn một vệt tay đỏ, dù còn khó thở nhưng đúng là đáng sợ, sợ rằng mình sẽ chết. “Mà... tại sao hắn lại không xé xác mình luôn như những người đó? Đúng là kì lạ...”

Bỗng nhiên, Dũng chỉ tay về phía trước run nẩy bẩy :

-       Nhìn kìa...

Nhìn về sau, tôi ngạc nhiên, cái thứ mà tôi đạp ra vừa nãy nó vặn vẹo người, rồi nhe những chiếc răng nhọn hoắt lao thẳng về phía bốn đứa chúng tôi. Bất thình lình, một người đàn ông cao lớn chạy đến đứng thẳng trước mặt tôi, chú ấy cầm vũ khí lên rồi kích thẳng vào đầu con quái vật đó. Bất ngờ thay, nó lại bị hạ gục chỉ sau một tiếng nổ lớn:

-       Các em không sao chứ? Anh là cảnh sát ở gần đây, có nghe thấy động tĩnh từ ngôi nhà này nên đã đi vào xem thử. Có vẻ như đã đến kịp nhỉ?

Một tiếng nói khàn khàn từ con người đó, tôi cảnh giác. Bỗng, Minh Anh tỉnh dậy, cùng lúc đó Việt cũng thở dài và chậm rãi đứng lên . Điều đó làm tôi mừng rỡ, chạy đến chỗ hai người họ ôm lấy họ thật chặt, không lỡ buông ra, “Đi chơi thôi... các cậu”, tôi mỉm cười và nói. Dù là vậy, Việt đẩy tôi ra: “Người đó là ai vậy?”.

“Mình không chắc đó là bạn hay thù”. Đột nhiên người đó bước đến, không kịp suy nghĩ, tôi liền chộp lấy một mảnh kinh vỡ, rồi giơ thẳng mặt gã ta. Không biết tên đó nghĩ gì mà đưa hai tay lên trời, tôi ngờ vực, nghiêng đầu sang một bên, và từ từ buông lỏng cảnh giác. “Chú có thể giới thiệu không?”, nghe vậy tôi gật đầu.

-       Anh là đội cảnh vệ được cử đến đây để bảo vệ người dân . Nếu có thể giúp các cháu bớt nghi ngờ thì chú là dân Hà Nội. Được chứ?

Dù không hiểu người đó nói gì, nhưng tôi cũng đặt mảnh kính sang một bên . Phần vì cầm đúng chỗ sắc khiến tay hơi đau, phần vì gã đó cũng đã cứu chúng tôi một mạng. Thở dài một tiếng, tôi đứng dậy: “Cháu có thể bắt tay với chú không?”.  Người đó bất ngờ rồi từ từ hạ tay xuống, đưa về phía tôi . Do dự, nhìn bàn tay thô ráp đó, cuối cùng tôi quyết định bắt tay và mỉm cười.

-       Chúng ta có thể coi đây là đồng đội được không? – Dũng ngờ vực nhìn chúng tôi.

Dù rõ ý cậu ta là gì, nhưng tôi cũng tự tin đáp lại:

-       Chắc chắn rồi! Vậy bây giờ, cháu nên gọi chú là gì đây?

-       Hiếu nhé, cứ gọi là anh được rồi. Nhìn như này gọi chú là hơi già đấy. Haha.

Hiếu bật cười rồi ngồi xuống an ủi, lúc ấy tôi nhìn thấy dưới thắt lưng của anh ta có cái thứ đen đen kì lạ mà đưa tay sờ vào thử. Thấy vậy, anh nhẹ nhàng gạt tay tôi ra và cất vật đó đi. Tôi nhăn nhó, rơm rớm nước mắt đòi cho mượn. Ba đứa bạn tôi thấy vậy cũng chạy đến xin người ta cho xem thử. Trước ánh mắt tò mò của chúng tôi, anh ta cũng đành chịu thua, thở dài, rồi rút nó ra, cẩn thận gạt cái gì đó trên thứ màu đen ấy, trước khi đưa cho chúng tôi.

-       Có thể ở đây đã xuất hiện một cái gì đó khiến con người trở nên như vậy. Các cháu có thể sống được đến bây giờ chắc là một kì tích rồi đấy.

Anh ta nói trong khi cười nhẹ, rồi bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, bảo chúng tôi rằng:

-       Tiếng súng vừa rồi chắc đã thu hút bọn quái vật bên ngoài, chúng ta phải rời khỏi đây sớm thôi . Mà trước đó, anh có nhìn thấy một đứa bé trèo ra ngoài, nhưng tiếc đã không thể cứu được nó.

Nghe những lời đó, tôi sững sờ, mắt mở to nhìn người thanh niên trước mắt. Tôi ôm đầu, suy nghĩ quay cuồng về những gì vừa xảy ra và mình nhận ra: “Đứa bé đó... đâu rồi?” . Những người bạn của tôi khi nghe thấy cũng ngạc nhiên nhưng dường như không muốn nhớ lại những điều đó mà chỉ im lặng. Tôi nhắm mắt cất tiếng để phá tan bầu không khí khó chịu này:

-       Em nghĩ mình nên rời khỏi đây sớm trước khi chúng nhảy vào đây.

Anh ta ầm ừ, gật đầu rồi bảo: “Nên thu thập trước những thông tin cần thiết, chắc nó sẽ có ích sau này” . Nghe vậy, tôi xin đi cùng để giải đáp những thắc mắc của mình vừa nãy: “ Tại sao lúc nó bắt được mình thì lại không xé xác mình luôn...? Tại sao trần nhà lại dễ bị phá như vậy chứ...?” .

Mang theo nỗi băn khoăn, tôi nhìn thấy hình bóng của ba mình trên người lạ ấy. Anh ta dần tiến về phía hành lang, vẫy tay ra hiệu cho tôi theo sau. Tôi khó khăn đứng dậy, loạng choạng theo sau, bọn họ cũng không thể để tôi một mình, mà lặng lẽ đi cùng. Cuối hành lang, chúng tôi bắt gặp những bậc thang dẫn thẳng lên tầng hai. Thiết kế ngôi nhà thật kì lạ; thông thường cầu thang sẽ được đặt ở giữa nhà hoặc cạnh phòng khách. Một ý nghĩ chợt thoáng qua, nhìn lên người cảnh sát, tôi nhận thấy vẻ mặt nghiêm nghị đến lạ thường của chú ấy. Một cảm giác bất an khó tả dâng lên trong lòng, khiến không khí cũng trở nên ảm đạm.

Khi lên đến tầng hai, chúng tôi nhìn thấy một hành lang dài với một căn phòng bị phá banh cửa. Tôi thầm cảm thán:

-       Con quái vật đó đã làm kiểu gì vậy?

Cánh cửa bị nứt đôi, bức tường xung quanh cũng nứt toác ra như sắp đổ sụp. Anh ta bước vào trước, nhưng khi chúng tôi nhìn vào lại bị người ấy đẩy thẳng ra ngoài. Dù vậy, tôi đã nhìn thấy nó. Một căn phòng đầy máu với những bình ống nghiệm được đặt chật kín trên bàn. Bất chợt, tôi nhận ra một điều gì đó và đứng dậy, bình tĩnh lại, rồi đặt tay lên vai Việt Anh, nhìn hai người còn lại, nhẹ lắc đầu:

-       Có vẻ chúng ta đã nhìn thấy những thứ không nên thấy. Nên xuống dưới xem bọn quái vật đã vào được chưa còn cất dọn nào!

Nghe vậy, ba người bọn họ cũng thất vọng cùng tôi đi xuống. Nhìn ra bên ngoài, bọn chúng đang cố gắng để trèo vào, những cánh tay đang nhấp nhô, nhấp nhô đằng đó, trở nên thật ám ảnh. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, lòng tôi bỗng rấy lên nỗi sợ hãi. Gấp rút thu dọn đồ đạc và chút ít thức ăn có trong tủ lạnh. Sau một lúc, anh ta cũng xuống và bảo chúng tôi chuẩn bị lên đường.

Bởi vì chúng đang ở phía trước, kế hoạch là sẽ trèo tường ở sau nhà. Anh ta sẽ trèo trước thám thính rồi sau đó giúp cả bọn ra ngoài. Bất ngờ thay, ở đằng sau lại yên tĩnh một cách rợn người. Quẩn quanh một lúc thì cuối cùng cũng ra được cái ngôi nhà đáng nguyền rủa đó. Nghĩ lại, nếu không có người kỳ lạ này cứu, không biết lúc đó sẽ ra sao. Vừa đi, anh ta vừa tâm sự:

-       Thật ra, đứa bé trong ngôi nhà đó đã chạy ra đây nhờ anh giúp. Có vẻ, nó đã nghe thấy tiếng súng nên tìm đến. Đáng tiếc, lúc đó lại có một con quái vật xuất hiện ngay bên cạnh, anh đã không kịp bắn chết nó mà để nó cắn xé em ấy. Đến khi sắp chết, cậu ta vẫn cố gắng bật lên vài câu... anh thật sự xin lỗi đã không bảo vệ được bạn của các em...

Tôi nghe mà nhói lòng, cũng chỉ có thể nhắm mắt lại và lau nước mắt trên gò má của mình. Việt Anh nhìn tôi dịu xuống chấp nhận, Minh Anh thì che mặt khóc nức nở, Dũng cũng vậy. Ai ai đều chua xót nhưng không dám bật nên thành tiếng bở tất cả đều sợ, sợ sẽ trở thành con mồi tiếp theo. Anh ta cũng thở dài:

-       Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi...! Giờ đây chúng ta sẽ là một gia đình.

Tôi nói, cố mỉm cười thật tươi khi khoác tay lên vai các bạn của mình. Anh ta gật đầu: “Gia đình à...”, nó cũng là một bức tranh đẹp đấy nếu không có những sự việc này xảy ra. Trên con đường tĩnh lặng, với bầu trời đêm vẫn còn những ánh sao len lỏi qua từng kẽ hở. Dù sao, hy vọng vẫn luôn rực rỡ mà. Tôi tự hỏi : “Liệu... bố mẹ mình... bây giờ ra sao rồi...? Sống lưng tôi lạnh đi khi nghĩ về điều đó. Ngờ vực, tôi quay sang nhìn mấy đứa bạn mà nhỏ nhẹ:

-       Hiện tại liệu bố mẹ chúng ta sao rồi...?

“Phải ha...” Dũng lên tiếng:

-       Bố mẹ tớ rất mạnh mẽ, họ là những anh hùng của tớ, đã bảo vệ và thắp lên những niềm vui của các thành viên trong gia đình... Vậy nên, tớ sẽ tin rằng họ sắp ra đây để đón chúng mình về nhà và nấu một bữa ăn thật ngon...

Minh Anh chạm vào vai Dũng đáp lại:

-       Có lẽ là vậy, tớ cũng muốn về nhà và ăn một bữa thật ngon cùng ba mẹ...

Việt Anh nghe vậy cũng gật đầu: “ Nghe nói, mẹ cậu nấu ăn rất ngon đó, tớ cũng muốn thử”...

Minh Anh mắt tròn xoe nói với giọng tự hào:

-       Đúng đó, mẹ tớ nấu ăn cực... cực... kì ngon luôn á!

Có lẽ cậu ấy, cũng muốn trở thành một người tuyệt vời như vậy. Không muốn để im, tôi cũng tỏ vẻ khoe khoang về bố mẹ của mình:

-       Bố mẹ tớ á, đỉnh lắm đấy, họ có thể làm bất cứ việc gì từ nấu nướng, làm việc đến chăm lo gia đình. Mẹ tớ còn đỉnh hơn nữa với những bữa ăn ngon đến nỗi cả cửa hàng năm sao cũng muốn mời mẹ tớ làm đầu bếp chính cơ, nhưng mẹ tớ từ chối và bảo muốn ở nhà chăm tớ đến hết đời luôn á!

Nghe xong, cả bọn ồ lên kinh ngạc mà chạy đến bên tôi, rủ nhau đến nhà tôi ăn một bữa ngon như cửa hàng năm sao. Anh ta bên cạnh cũng cười trừ nhìn phía tôi:

-       Này, em có một người mẹ tuyệt vời như vậy, chắc chắn em rất hạnh phúc khi được sinh ra trong gia đình đó...

Tôi mỉm cười thật to và gãi đầu: “Thật á, em cũng nghĩ em may mắn như vậy, haha”.

Một hồi nói chuyện trước con đường yên tĩnh, đôi lúc thì cũng nghe thấy vài tiếng đập cửa, gào thét nhưng không làm chúng tôi lo lắng. Dù vậy, tất cả vẫn đi về phía trước một cách vô định. Tôi cất tiếng:

-       Này, mọi người ra nhà tớ đi. Bên phía đường kia, đi sâu vào ngõ gặp căn nhà màu trắng ba tầng thì đó là nhà tớ .

Vừa nói, tôi vừa chạy trước, vừa háo hức nghĩ về bữa ăn mẹ chuẩn bị. Dù là vậy nhưng lòng tôi vẫn không khỏi lo lắng khi nhìn về phía đó. Những tiếng gầm rú, rít lên trong con hẻm nhỏ. Trải qua biết bao nhiêu chuyện là vậy mà tôi vẫn run lên. Bắt buộc phải qua đó, không còn đường nào khác để dẫn vào làng. Bởi khung cảnh trước mắt mờ dần khi tôi quay bước. Con đường về nhà dường như trải dài vô tận, bao phủ bởi những cái bóng run rẩy từ hàng cây hai bên. Tôi lắc đầu, nghĩ lảng qua chuyện khác cất tiếng:

-       Em có nghe nói trong làng đang có một khu đóng quân ngăn cản đại dịch lan rộng.

-       Ừ... anh nghĩ vậy.

Anh ta bỗng nhíu mày nhìn về phía trước. Người đó rút khẩu súng bên hông mình ra rồi vẫy tay ra hiệu tiến về phía trước. Tôi hiểu và chắc các bạn của tôi cũng hiểu. Nơi đó có một cánh cổng lớn đang mở. Sau khi ra hiệu, anh lao nhoài người ra và đứng sau cây nhãn bên cạnh. Không thể lỡ nhịp, tôi nhìn về sau khẽ gật đầu, rồi khẽ đi đến núp sau cánh cổng. May mắn thay, không ai trong chúng tôi bị phát hiện. Thở phào nhẹ nhõm.

Dù ở đằng trước, số lượng quái vật không nhiều nhưng chúng lại rất nhanh nhẹn như thể bọn chúng là những sát thủ trong phim vậy. Tôi không khỏi lo lắng khi thấy chúng đứng ngay trước cánh cổng nhà tôi. “Tại sao nó lại mở toang thế kia...?”, điều này làm tôi nhớ lại cảnh bọn chúng phá cổng ở trường. Nhìn rõ, đó không phải căn nhà của mình.

-       Chắc không sao đâu... – Tôi tự nhủ.

Bỗng nhiên, anh ta đưa tôi một cây gậy sắt:

-       Ta tìm được ở đầu ngõ đấy, cầm mà bảo vệ lẫn nhau.

Tôi ngờ vực: “Tại sao lại là mình nhỉ?”

Dù có chút băn khoăn, nhưng cũng chẳng sao cả, tôi tự tin vào khả năng của mình. Nghĩ vậy, nhưng đằng sau những đứa bạn tôi lại thầm khác,bỗng Việt Anh đến gần và nhấn nhẹ ngón tay vào lưng tôi:

-       Nếu được, cậu hãy để tớ, dù gì tớ cũng là đứa to con nhất ở đây còn gì.

Tôi cười khẩy, có lẽ cậu ấy muốn thử sức, nhưng thân hình của Việt không cho phép, nói ra thì sợ mất lòng. Tôi thở dài nói:

-       Không sao... tớ là đứa nhanh nhẹn nhất. Dũng thì đang bị sang chấn tâm lí sau khi bị đứa bê đê màu hồng đè lên. Tốt hơn hết cậu nên đứng sau quan sát và thông báo cho tớ để bảo vệ Minh Anh và Dũng.

Dù sau khi tôi nói, cậu ta có vẻ thất vọng mà quay về đằng sau,nhưng tốt hơn hết là an toàn vượt qua chúng.

-       Lên nòng!

Anh ta hét lên rồi bắn thẳng vào phía bọn quái vật.

Bất ngờ đến chói cả tai, tôi bịt tai lại rồi ngồi ngắm từng con, từng con một ngã xuống. Có vẻ tôi đã quen cảnh này hoặc có lẽ tôi đã từng vô cảm như vậy. Một vài con lọt lưới, tôi dùng cánh áo của mình rồi lao lên, vả thẳng vào mặt chúng, rồi dùng cây gậy đánh mạnh. Phần còn lại để anh lo liệu. Cuối cùng, tất cả những kẻ đó không còn cử động, trước mặt tôi toàn là xác của chúng, tôi mỉm cười thật tươi rồi nhìn về phía người cảnh sát. Đây là lần thứ ba tôi đối mặt trực diện với chúng, có vẻ tôi đã mạnh mẽ hơn. Nhìn vào bàn tay đang đỏ ửng lên, tôi bỗng quyết tâm rồi nắm chặt , và giơ cao lên trời. Có vẻ như, vũ khí trong tay chú ấy thật sự một thứ mạnh mẽ mà.

-       Em làm được rồi...! – Tôi cười tươi và chạy đến bên họ.

Anh ta thấy vậy cũng không nói gì, chỉ giơ ngón cái lên và mỉm cười với tô. Những người bạn tôi cũng làm như vậy.

-       Có thể nói đó là “ Làm tốt lắm!” nhỉ?

“Tiếp tục thôi, cuộc hành trình của tôi”, tôi thầm nghĩ khi nhìn vào lòng bàn tay đang nắm chặt với sự tự hào. Nhưng, sự yên tĩnh không duy trì được lâu. Tiếng động lớn đã thu hút vô số quái vật, tôi có thể nghe thấy tiếng gầm rú của bọn chúng, những cái dẫm đạp lên nhau để tìm ra con mồi. Tôi hiểu đó là gì. Đã sống sót qua bao đợt tấn công, mạnh mẽ tìm ra hướng giải quyết chính là niềm tin duy nhất của bọn này. Bất chợt, tôi nhận ra, một con ngõ quen thuộc. Tôi vui vẻ cười to rồi nhìn về phía người anh đang dạy dỗ mấy đứa bạn tôi:

-       Đến nhà con rồi...!

Chưa kịp dứt câu, tôi đã hào hứng chạy đến gần cuối con ngõ. Mấy người đằng sau cũng không hiểu gì mà vội vã chạy theo. Vừa chạy vừa nghĩ: “Chắc hẳn, bố mẹ đang chờ mình với bữa cơm thịnh soạn ở nhà, phải về nhanh thôi”. Chạy đến đó, căn nhà vẫn thế, cửa cổng vẫn đóng. Chắc chắn là an toàn. Anh ta chạy mà cũng mất sức, đồng bọn thì cũng chẳng khá hơn. Tôi kiêu ngạo quay lại sau mà cười lớn. Có vẻ, nhìn biểu cảm của họ cũng bất lực trước hành động của tôi. Tự tin, tôi chạy đến mở cánh cổng và bước vào ngôi nhà thân yêu của mình. Sân thì rộng, nhà thì mát. Còn gì bằng một buổi nghỉ ngơi ở đây chứ. Nghĩ vậy mà cứ thản nhiên bước đi. “Con về rồi thưa ba mẹ”, như thường lệ họ sẽ nói câu chào đón tôi, nhưng giờ thì bầu không khí lại im ắng đến lạ thường. Tôi nghiêng đầu không hiểu chuyện gì mà ngơ ngác. Những người đằng sau cũng có một dấu hỏi chấm to đùng trên đầu mà đùa giỡn:

-       Chắc bé... nhầm nhà rồi nhỉ?

Thoạt nghe, tôi phùng má nhìn về phía họ rồi đi vào nhà như bình thường. Bữa cơm vẫn thịnh soạn như vậy, vẫn đang chờ tôi quay về để ăn . Nhưng không thấy ai, tôi tò mò đi về phía phòng của ba mẹ mình. Bất lình lình, tôi giẫm lên thứ gì đó nhầy nhụa, đỏ chót nhuốm màu tanh tưởi kinh người, chảy ra từ căn phòng vẫn còn đóng cửa. Và ít nhất, mình về muộn mất rồi: “Con xin lỗi...”.

Cảnh tượng trước mắt là hai thi thể đang nổi những đường gân xanh máu đáng sợ, máu tràn ra từ nhiều vết cắn trên cơ thể, lan rộng đến đôi chân của tôi. Tôi khó thở, sững sờ một hồi lâu rồi mếu máo gục xuống, bàn tay không còn cảm nhận được sự ghê tởm mà thứ đó chảy ra mà tôi cứ liên tục múc từng chút máu đổ vào vết thương của họ. “Ba... mẹ, con vẫn ở đây mà, con về với ba mẹ rồi đây mà...”. Ba người phía sau đi theo cũng chẳng thể giữ được bình tĩnh mà che miệng lại, anh ta thì chạy đến bên tôi và cố gắng lôi tôi đi:

-       Không...! Anh bỏ em ra... mau bỏ ra!

Tôi hét lớn, nghiến răng, dùng tay giằng cánh tay của con người ấy ra ra. Không chỉ vậy, cái chân cũng đá ngược lên. Tim của tôi đập nhanh từng nhịp, tất cả như chuẩn bị vỡ tung, muốn đứng lại lúc nào cũng chẳng biết. Có thể, nếu để ra, nó sẽ biến thành từng mảnh nhỏ, không thể ghép lại được nữa. Mắt tôi đau nhừ, đỏ thẫm nhìn về những người bạn của mình. Tôi phải làm gì bây giờ? Bàn tay nắm chặt giờ đã chảy máu, từng giọt, từng giọt rơi xuống. Hòa lẫn dòng chảy đớn đau. Nhưng tại sao mình chẳng cảm thấy đau chứ?  Đây là tưởng tượng của mình ư? Hay mình đã chết từ cái lúc ở trường học rồi? Bỗng hai cái xác đó từ từ đứng dậy trước sự kinh ngạc từ tất cả mọi người, tôi thì vẫn thẫn thờ ngước mắt nhìn lên:

-       Ba... mẹ... đi ăn cơm thôi. Con về rồi...

Nói dứt câu, hai người họ lao thẳng đến tôi với cái miệng há to, nhưng sao tôi không cảm thấy sợ? Tôi bất giác mỉm cười. Bỗng, một chiếc ghế nhựa đập thẳng vào mặt họ, khiến chúng ngã nhào ra đất. Một cánh tay run rẩy chạy đến và cố gắng kéo tôi ra khỏi đây. Tôi hiểu, họ đang làm gì, nhưng tôi chẳng còn sức lực để nói thành lời nữa, mặc để người ấy kéo tôi đi. “ Rốt cuộc, định mang mình đi đâu vậy?”, tôi nghĩ thầm rồi cũng mệt mỏi mà ngất lịm đi lúc nào mà tôi cũng không biết.

Lúc mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong sân nhà cùng những người bạn và anh ta. Chợt tôi nhận ra, chắc nãy, chỉ là tưởng tượng của tôi thôi, giờ đây mới là cái hiện thực mà tôi mong mỏi. Dù cảm giác bất an, nhưng tôi cũng cất tiếng:

-       Ba... mẹ ơi, con về rồi đây ạ!

Trong nhà bỗng vọng ra tiếng của mẹ tôi:

-       Mừng con đã về...

Rồi từ cửa trước, mẹ tôi đi ra. Nhìn thấy tôi cùng những người bạn, mẹ tôi đã ngạc nhiên sau đó mỉm cười nói:

-       Ôi, thất lễ quá! Để tôi vào pha trà mời mọi người, sau đó nếu được, hãy ở lại với chúng tôi để ăn một bữa cơm.

Tôi vui mừng chạy vào trong nhà rồi ôm chầm lấy người mẹ một hồi lâu. Sau đó lại quay sang ôm lấy người ba đang dọn mâm bát:

-       May quá! Thật là, may quá rồi! Ba mẹ... vẫn còn ở bên con. Từ giờ, con sẽ bảo vệ hai người.

Vừa dứt câu, ba bỗng há chiếc miệng rộng thùng thình và nuốt chửng lấy tôi. Ở trong đó, tôi thấy mình lơ lửng, lơ lửng giữa khoảng không vô định... bị bóng đêm ăn tươi, nuốt trọn mãi mãi...

“Mông lung quá nhỉ đứa con của ta. Nếu con nghe thấy, hãy thay bọn ta bảo vệ những sinh linh bé nhỏ khác. Ta sẽ dõi theo con, bảo vệ con đến mãi về sau. Hỡi đứa con yêu dấu của ta...”

Bỗng tôi chợt giật mình tỉnh giấc sau giấc mơ đẹp, cứ ngỡ rằng đó là hiện thực. Nhưng giờ đây, thực tại mới hiện hữu trước mắt tôi. Anh Hiếu, thân mình đầy những vệt máu đỏ lòe lan rộng trên cánh áo xanh quen thuộc. “Bên dưới chân người đó là ba mẹ mình sao?”, tôi vẫn chưa thể chấp nhận nổi. Họ đã từng mạnh mẽ, họ đã yêu thương tôi biết bao. “Nhưng tại sao... tại sao chứ?”

-       Con không hiểu. Ba mẹ ơi, hai người đã bảo vệ con, nuôi dưỡng con khôn lớn từng ngày. Hai người rốt cuộc đã phải cố gắng đến nhường nào vậy. Xin hãy kể cho con nghe đi...

Vừa khóc tôi vừa nức nở nhìn về phía ba mẹ mình.

-       Họ là những người cha, người mẹ tuyệt vời, em thật sự đã có một gia đình hạnh phúc.

Tôi sụt sịt ngẩng lên nhìn anh ấy: “Tại sao...?”.

-       Họ đã nắm tay nhau trước khi ra đi, em thấy không? Hạnh phúc là vậy nhưng không thể nghĩ đến sự an toàn của em. Hãy nhìn lồng ngực của họ mà xem, những nhát dao chính xác đâm thẳng vào tim... có lẽ hai họ đã biết khi bị cắn, sẽ biến thành quái vật và sẽ gây nguy hiểm cho em khi trở về nhà. Một tình thương to lớn khiến ai cũng phải ghen tị.

-       Thật đấy, anh ngưỡng mộ gia đình em. Một tổ ấm làm tan chảy mọi trái tim. Nếu có cơ hội, em hãy trao cho họ một cái ôm thật chặt. Dù đó có là trong mơ đi chăng nữa...

-       Hiện tại họ đã không còn, nhưng chúng ta sẽ đặt họ bên nhau, đắp lên bằng những nhánh hoa đẹp nhất. Gác lại đau thương, tiến về phía trước. Đó mới chính là tinh thần của một người đàn ông thực thụ. Cố lên nào, đứa em nhỏ của anh!

Sau đó, anh ấy bước tới và đưa bàn tay dính máu của mình về phía tôi. Tôi vẫn còn nức nở, nước mắt sắp trào ra. Tâm thức tôi cố gắng giữ bình tĩnh rồi lau đi những giọt còn đọng trên khóe mi.

-       Nhưng em... vẫn chưa chấp nhận được nó. Em không thể, không thể chấp nhận nó!

-       Vậy nó có giúp em hạnh phúc không? Lưu giữ lại điều đó có khiến em hạnh phúc không? Hay chỉ cho em nỗi đau và lòng căm phẫn?

Anh Hiếu cắn chặt răng nhìn trực diện vào con mắt của tôi và nói tiếp:

-       Thế họ tự sát để làm gì? Để em được sống, chỉ vậy thôi. Nhưng em lại cố gắng phủ nhận nó chỉ giữ lại nỗi đau trong trái tim mình. Em không hề nghĩ đến người khác, ích kỷ như vậy là không tốt đâu...

-       Anh hiểu gì chứ? Em đã mất họ, đó là tất cả của em... và em đã...

-       Đã sai! Em đã sai khi không thể chấp nhận, vì đó là hiện thực. Tại sao em cứ cãi anh chứ? – Anh ta tức giận cắt lời, dùng ngón tay chọc thẳng vào ngực tôi.

Điều đó làm tôi khó chịu nắm chặt bàn tay của mình lại.

-       Em định đánh anh? Em ích kỷ đến thế sao?

Anh ta rơi nước mắt. Những giọt lệ ấy làm tôi cũng khóc. Tôi khóc nấc lên vì đau đớn, khóc nấc lên vì bất công mà hiện thực dành cho tôi.

-       Em khóc vì điều gì nữa chứ? Ai cũng mất tất cả mà...

Đứa trẻ đó khóc trong một lúc lâu, có lẽ những giọt nước mắt ấy sẽ cuốn trôi đi nỗi buồn mà đứa trẻ ấy phải chịu, và có lẽ sẽ giúp nó mạnh mẽ hơn khi phải đối mặt với những nỗi đau phía trước.

Đột nhiên, anh ấy bế tôi lên, đung đưa an ủi chậm rãi như tôi là một cậu bé bé bỏng, mít ướt và vô cùng dễ bị tổn thương. Nó làm tôi cảm thấy thật yên bình và có phần ấm áp mà dần ngừng khóc, lau đi những vết nhòe trên mặt, chỉ còn lại những tiếng sụt sịt không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

-       Thôi... mọi chuyện đã qua rồi. Em tên Mạnh nhỉ? Bố mẹ em đặt tên như vậy là muốn em mạnh mẽ chứ không muốn nhìn thấy một con người dễ khóc đâu. Họ sẽ buồn lắm đấy.

Tôi phùng má lên nhìn anh ấy, dụi mắt và đề nghị được thả xuống vì tôi không thích được bế kiểu đấy. Và ít nhất tôi vẫn còn những người bạn họ cũng ôm chầm lấy tôi: “Tất cả sẽ ổn thôi... không có gì phải buồn hết.”. “Cảm ơn mọi người...”, tôi bất giác mỉm cười, cảm nhận được sự ấm áp khó lòng buông bỏ.

Bởi trẻ con mà, dễ khóc, dễ giận mà cũng dễ dỗ bởi chúng trong sáng và mang những cảm xúc nhất thời, những cảm xúc chỉ mang mục đích là muốn được quan tâm và an ủi. Nó không bị pha tạp bởi những điều phía sau vì tâm hồn chúng luôn là một vì sao chẳng bao giờ bị khuất phục bởi thế giới mà chỉ bị tác động bởi sự tiêu cực bị dồn nén bấy lâu nay. Vì thế, có lẽ cậu ấy mới dễ dàng chấp nhận đến như vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận