- Này, đi ăn cơm thôi...! Nhưng ít nhất anh nên đi tắm nha.
Lời đùa khiến anh ấy bật cười: “Ừ, đi tắm, rồi ăn thôi.”. Tôi thở dài dậy, lấy khăn lau mặt rồi dựa vào Tường, đi ra nhà ăn và mở Bảo vệ. Thức ăn tỏa mùi hương thơm lừng, giống như món quà cuối cùng mà ba mẹ tặng cho tôi vậy. Quá trình chuẩn bị đã ngừng, đã bắt đầu một tiến trình hành động mới.
- Mà này, chúng ta phải đặt tên gì cho nhóm của mình sao chút chút nhỉ? Haha... – Dũng nói.
- Cũng phải ha, đó là một ý kiến hay – Việt Anh đồng tình đặt tay lên vai Dũng.
- Tùy các cậu, nhưng thấy cậu quan quan như thế là tớ vui rồi. Mong rằng chúng ta sẽ mãi như thế này... – Minh Anh đáp.
- Ăn xong rồi đi tắm đi nha, những đứa con của anh – Anh cảnh sát Dũng cảm (vọng ra ở trong nhà tắm).
Vì vậy, nhóm tên của chúng ta là: “Gia đình”. Liệu có được không? Hay cái tên: “Đội Diệt Quái Vật” cho Sau hơn. Nghĩ mãi không thông, tôi liền quay ra hỏi cả đám đang bàn tán xôn xao:
- Này các bạn, tên: “ Gia Đình” ổn không? Hay đặt tên là: “Đội Diệt Quái Vật” cho độc?
Vừa nói xong, cả nhóm liền kề lên nhất chọn cái tên “Đội Diệt Quái Vật”. Cũng có điều gì ngạc nhiên, tôi cũng thích cái tên đó. Lâu dài xem phim hoạt hình trên ti-vi, cũng có nhiều kỷ niệm. “Nhưng mà, mình đặt có hợp lí không ta...? Đặt thế có nghĩa, chúng ta phải đi săn quái thú ngoài kia hả? Im... kệ đi , có cái tên thôi mà, đổi lúc nào đó được.”.
- Này, hay chúng ta đặt tên “Gia Đình” đi... – Minh Anh liên tục cửa hàng tiếng.
Cuồng nhiên, hai đứa trẻ con trai bên cạnh mép tay phản đối. “Nhưng mình nghĩ tên đó cũng đẹp…”
- Không được, cái tên “Đội Diệt Quái Vật” cũng được mà, cậu cũng vừa đồng ý rồi kia - Việt Anh hùng biện mình nhìn sói cậu ta.
Có vẻ như không khí nặng nề, tôi đành lên tiếng:
- Hay cậu ấy đi, chỉ là cái tên thôi mà, sau này đổi lại cũng được.
Việt Anh Thở dài, ngoảnh mặt đi chỗ khác: “Tùy!”. Tôi trả lời hướng mắt về cậu ấy nói lời cảm ơn, thay cho bạn nữ duy nhất trong nhóm. Tôi đứng lên:
- Vì vậy, chúng ta sẽ là một gia đình, một tổ ấm mới để bảo vệ lẫn nhau, cùng chơi những trò chơi,... nhiều lắm, nhưng hãy cùng vượt qua và sống một cuộc đời tươi đẹp nhất nhé!
- Ồ, vậy sao? – Tiếng nói phát ra từ cánh cửa phía sau, có vẻ như chú ấy đã tắm xong.
“Đã đến giờ ăn rồi.” Mặt tôi như bông hoa nở, hé mở ngồi xuống chiếu:
- Vâng ạ! Chúng ta sẽ là một gia đình đó, haha...
- Vậy thì tốt rồi, mong các cụ trẻ chiếu cố nhé - Chú cảnh sát nói vọng vào căn phòng.
Dù bên ngoài cổng đã khóa, nhưng bọn quái vật vẫn đang đập cửa rầm rầm. Kiểu gì chúng cũng vào được đến đây, đó chỉ là vấn đề thời gian thôi. Sẽ ra sao đây? Hồi hộp quá! Những đứa trẻ này, thật đáng để ta dành thời gian. Hãy cho ta thấy... các ngươi sẽ đối đầu với bọn chúng như nào? Địa ngục thật sự bây giờ mới bắt đầu thôi, cố mà sống sót nhé, một lũ đần! Hahaha...!
Bữa ăn bắt đầu bằng những tiếng ca, những bài hát mà chúng tôi yêu thích. Nhưng nó cũng nhanh chóng kết thúc. Cầm đôi đũa lên, tôi bất chợt nhìn thấy ba mẹ, những người chị của mình... “Không biết giờ đây các chị có an toàn không...? Mình muốn được ôm họ... thêm một lần nữa quá...!”. “Tại sao... đau...?” , tôi lắc đầu nhìn chăm chú vào đôi đũa, quen tay cào nó như một thói quen. “Khó xử...thật...”.
Có thể đã nhận ra điều đó, anh ấy đứng dậy và tìm cho tôi một chiếc thìa nhỏ. Khi nhận được nó, tôi không biết nên làm gì. Tâm trí tôi giờ đây trống rỗng, vô định nhìn vào món ăn trước mắt. Tôi thở dài cầm chiếc thìa và múc từng miếng cơm lớn trong bát. Dù chỉ là cơm canh giản dị như bao ngày, nhưng sao hôm nay lại đậm đà quá vậy...? Nước mắt tôi chảy dài, từng giọt rơi vào bát cơm nhạt nhẽo. “Tại sao cơm mặn thế nhỉ...? Chẳng hiểu nữa...”.
- Giới thiệu lại ha? Anh tên là Hiếu, rất vui được ở đây và ăn cơm với các em. Dù có ra sao đi nữa, anh cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của mình. Đôi lúc, ta cũng phải chấp nhận những điều như thế.
Bất chợt, vai tôi cảm nhận được những bàn tay vô hình, lạnh lẽo. Tuy nhiên lòng tôi lại thấy ấm áp đến lạ.
- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, qua cơn bão trời lại sáng mà. Cố gắng lên!
Mọi người nhỏ nhẹ, nhưng sao tôi lại nghe rõ ràng đến thế, ở gần quá ha, hay là...? À không, gia đình mình chính là những bàn tay này, của cha, của mẹ và tất cả mọi người. Họ là mảnh ghép hoàn chỉnh để tạo thành 1 bức tranh hoàn hảo. Tôi thở dài:
- Cơm ngon quá nên tớ khóc thôi mà, mọi người làm gì vậy, haha?
Không một câu trả lời đáp lại, nhưng họ cũng dần nở nụ cười vì hình như, mình đã tới một nơi được gọi là an toàn. “Hạnh phúc thật đấy...!”. Bỗng tiếng đập cửa “Đuỳnh đuỳnh...” vang lên từ trong nhà, tôi hiểu và có lẽ mọi người cũng hiểu. Bây giờ tôi phải kết thúc nó. Không nghĩ nhiều, tôi đứng bật dậy rồi cầm lấy một con dao trên bàn:
- Đó không phải cách giải quyết tốt nhất đâu!
Anh Hiếu dùng tay gạt phăng con dao tôi đang cầm ra, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ tức giận.
“Mình không hiểu... đáng lẽ anh ta phải ủng hộ mình chứ? Tại sao vậy...?”, tôi mếu máo nhìn người đang đứng trước mặt. Bây giờ, tôi chỉ muốn được nghe tiếng của mẹ thêm một lần nữa. Giá mà tôi có thể chạy hết sức về nhà, liệu tôi có thể bảo vệ họ không? Thấy như vậy, anh Hiếu cố nén lòng mà rơi nước mắt:
- Giờ em thử nghĩ xem, những người bạn của em thì sao? Họ cũng có gia đình, cũng có cha mẹ như em! Và giờ cha mẹ của các bạn ấy cũng có thể đã như gia đình của em! Em phải nhận ra chứ...?
- Anh cũng muốn khóc lắm nhưng... là người lớn, anh phải làm một tấm gương bất đắc dĩ. Vì vậy, anh phải mạnh mẽ! Chúng ta giống nhau, vì thế mới trở thành một gia đình. Đúng không? Vậy... hãy giải quyết nó như chúng ta đã làm để vượt qua nào!
Anh ấy đứng trước tôi, vươn tay ra. Ngước lên, tôi thấy đôi mắt anh ấy long lanh lạ thường. Không biết làm sao nữa, tôi lắc đầu rồi đưa tay nắm chặt lấy cái bàn tay thô ráp ấy. “Nhưng giống tay ba mình thật...”, bỗng nhiên ba người họ cũng đứng dậy, hướng ánh mắt về phía căn phòng ấy, tôi hiểu, anh Hiếu nhặt con dao lên rồi dẫn tôi đến trước cánh cửa đang rung lắc. Bất chợt anh cất tiếng nói:
- Anh sẽ đẩy mạnh cửa vào để đẩy hai người đó ra xa một chút... anh nghĩ bốn đứa chúng ta sẽ giải thoát được cho họ.
Tôi gật đầu đồng ý, chúng tôi nhanh chóng bày ra thế trận . Tôi và Việt Anh – Người to con nhất và đứa nhanh nhẹn nhất, đứng hai bên anh ấy. Còn Dũng và Minh Anh sẽ ở đằng sau yểm trợ. “Nhưng mình muốn... tự chấm dứt mọi chuyện... nhớ về quãng thời gian được chơi cùng ba mẹ, con cảm ơn hai người.” Nghĩ vậy, tôi dùng thân mình đẩy anh Hiếu ra làm anh ngã xuống người Việt Anh, hai người đằng sau không hiểu gì mà nói:
- Cậu làm gì vậy Mạnh?
Không có thời gian giải thích, tôi nhìn họ rồi mỉm cười thật tươi:
- Tớ sẽ giải quyết mọi chuyện! Theo cách mà tớ thấy là tuyệt vời nhất.
Tôi cúi xuống nhặt lấy con dao bị văng ra do cú đẩy vừa rồi mà lao thẳng vào cửa. Cánh cửa mở toang hiện lên một vùng hỗn độn, họ nằm trên giường, uốn éo đứng dậy một cách kinh dị. “Cảm ơn!”, tôi đóng cánh cửa lại và khóa nó từ bên trong.
Giờ chỉ còn tôi và hai sinh vật mang hình hài của họ và có lẽ là của mình nữa. “Cha... mẹ... xin hai người hãy ngủ đi...”. Tôi thì thầm rồi đối diện với những kẻ đó, chúng lao lên với toàn thân đầy máu. “Bây giờ... con phải làm sao đây...?”.
- Không phải cậu muốn sống hay sao? Mạnh!
“Tiếng này?”.
- Mau mở cửa ra! Anh Hiếu, dùng cây búa đằng kia đi. Nhanh lên!
Khuôn mặt tôi dần vô cảm, rơi nước mắt, ngắm nhìn cánh tay đang dần tiến tới giết chết tôi. “Ha...ha... mình nên lựa chọn như nào đây? Bởi vì, ba mẹ vẫn còn ở đó, vẫn còn có thể quay lại với con phải không?”, nói hết câu, một bàn tay ấn đầu tôi đập mạnh xuống đất. Người ba đè lên tôi, nước dãi chảy ra rơi xuống chiếc áo. Thay vào đó tôi lại mỉm cười mãn nguyện, lấy tay chạm vào cơ thể ấy. Bỗng nhiên, ba rơi nước mắt trong khi chiếc lưỡi vẫn thè ra, thở dốc không ngừng. Bàn tay ông ấy run rẩy, cố gắng nắm chặt lại ra hiệu cho tôi, điều đó làm tôi nhớ rằng:
- “Đến một ngày con phải giết bố, liệu con có làm không?
- Đương nhiên là con không rồi!
- Vậy tới lúc đó, bố sẽ nắm chặt bàn tay lại, đó có nghĩa con phải sống. Đồng ý với bố chứ?
- Hả...? Hừm... dạ, bố muốn gì cũng được.”
“Đúng rồi, mình phải sống. Và ít nhất, bố đã lựa chọn như vậy...”, tôi vùng lên đạp người mẹ dưới chân ra xa, đẩy bố sang một bên và lùi về sau. “Chắc hai người đau lắm nhỉ?”, đôi mắt tôi mở to với lòng đầy kiên định đâm thẳng vào đầu của bố rồi nhanh chóng đạp ông ta ra sau đó dùng con dao đè mạnh lên miệng của mẹ mình. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Người mà tôi đang đè lên có một sức mạnh kì lạ, bà ấy dùng những ngón tay cào cấu, xé toạc da thịt tôi khiến tôi thét lên trong đau đớn. Bên ngoài nghe thấy vậy chắc cũng sốt ruột mà đập cửa liên tục. Dù có đau đớn đến mấy, tôi vẫn cắn chặt răng mà bảo họ rằng: “Mình không sao.” Nhưng thật sự... quá đau rồi!
Bỗng nhiên, người mà tôi đẩy ngã cũng lao thẳng về phía tôi. Dù không muốn, nhưng tôi chẳng còn cách nào khác. Rút con dao ra, tôi dùng tay tay ấn đầu bà xuống rồi chém một đường ngang nhằm vào kẻ đang lao tới, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được hắn.
“Nguy rồi!” – Tôi nghĩ thầm, cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống này. Tôi không thể bị xé xác ở đây được.
Tôi phải sống!
Tôi cố bật người lên cao rồi đáp xuống giường. Bên ngoài vẫn không ngừng đập cửa, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy vật dụng nào có thể giúp tôi vượt qua tình cảnh này.
Nhân lúc hai bọn họ đang ngơ ngác, tôi nhảy đến rồi dùng chân ghì chặt cánh tay của bố, đâm thật nhiều nhát dao lên người ông, mỗi nhát là một nỗi đau, một dòng nước nước mắt, mặc cho mẹ tôi cắn xé. Máu tươi phun thẳng lên mặt của tôi, nhiều đến nỗi tôi tự thấy mình còn giống quái vật hơn.
Một lần dứt khoát theo lối từng nhát đâm.
Thứ này... chẳng còn rửa trôi được nữa.
Nghĩ rồi, tôi giáng một dao thật mạnh lên trán cha mình. Ông bỗng bất động, bàn tay đang cào cấu cơ thể tôi cũng buông thõng xuống. Không kịp nghĩ, tôi quay ngoắt lại, vung dao chém một đòn thật mạnh ngay thái dương bà ta nhưng con dao lại mắc kẹt. Thấy vậy, tôi đẩy mạnh, lấy đà, rồi đâm thẳng vào đỉnh đầu của bà. “Con xin lỗi... mẹ ơi, con xin lỗi...”, thứ ấy bỗng nhuộm cả người tôi. Nó thật tanh tưởi, nhưng cuối cùng... mọi thứ cũng kết thúc rồi. “Mùi máu cũng kinh quá thôi...?”.
“Rồi cuối cùng mình đang làm gì?” - Mạnh bật khóc nức nở quỳ xuống trước cái xác của hai người họ.
Con dao trên tay cũng dần rơi xuống. Cậu ta cúi đầu, chạm trán xuống nền đất đã toàn là máu tanh – thứ mà nó ghét nhất bởi sự kinh tởm và khó chịu. Nó hoàn toàn chấp nhận để kết lại là chết trong chính trái tim mình. “Con sẽ mỉm cười, cười đến lúc nào con không thể tạo ra biểu cảm ấy nữa mới thôi. Bởi vì, hai người sẽ không chết oan uổng đâu, ba mẹ à...”, ánh mắt đứa trẻ đó biến thành một lưỡi dao, nhìn chằm chằm vào những cái xác phía trước rồi đứng dậy và ngã ngửa ra sau khiến những giọt máu bắn lên khuôn mặt ấy. Mạnh bất tỉnh trước khi cánh cửa bị đạp mở toang ra trong khi tay nó vẫn nắm chặt như lời hứa chắc chắn sẽ phải trả.
Với người đầy những vết cào cấu cùng nhiều vết cắn chi chít trên lưng và tay phải. Máu của cậu ta hòa lẫn với máu tươi đang bám chặt trên cơ thể từ những vết thương chồng chất. Những ai bị cắn hay tiếp xúc vết thương với dịch cơ thể của người bị bệnh thì sẽ biến thành quái vật như chúng. Nhưng mà cậu bé này không chỉ tiếp xúc mà còn có rất nhiều vết thương bị chúng gây ra. Tỉ lệ biến thành quái vật rất cao, gần như không thể làm con người được nữa. Một cuộc đời sẽ lại kết thúc, ngắn ngủi thật. Hiện thực đúng là tàn khốc với những chú chim sẻ tự do nhỉ?
Mở mắt tỉnh dậy, tôi thấy cơ thể mình bị trói chặt, chẳng thể cử động... nó thật khó chịu, khiến tôi chẳng thể ngồi yên. Ngước đầu lên, tôi thấy anh Hiếu đã chuẩn bị vũ khí, còn những người bạn tôi cũng nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi. Bỗng, một cơn đau điếng người khiến tôi thét lên , thở dốc. Tôi nhìn họ với ánh mắt cầu cứu, nhưng họ vẫn đứng đó, nhìn tôi, run rẩy. “Khụ... khụ...”, tôi ho dữ dội, từng tiếng mang theo một nỗi đau, từng bãi máu to nhỏ từ tiếng ho mà đi ra ngoài, tạo nên một cảnh tượng mà chính tôi cũng phải cảm thấy sợ hãi. Lần đầu tiên, tôi cố nuốt vào một ngụm máu, nó thật kinh khủng, tanh tưởi, buồn nôn... cảm giác khó tả vô cùng. Chợt, tôi nhìn vào cánh tay bị trói, những hàng gân xanh nổi trên da, nó rõ nét rồi căng ra giống như một buổi xiếc hỗn độn của cơ thể. “Khó thở quá...!”.
Điều này, giống với lúc đó, cái lúc Duy biến thành chúng, cái lúc cô giáo lao vào tôi. “Mình bây giờ chắc cũng sắp rồi...”. Một cái bóng lớn dần hiện ra trước mắt tôi, chắc là anh ấy rồi, tôi mỉm cười và ngước lên. Đôi mắt của anh đỏ ửng, hàm răng nghiến chặt, tay nắm lấy cây gậy sắt. Tôi hiểu... hiểu mà...
- Em vẫn sống... đúng không? Vậy nên... mọi người... đừng khóc nhé...
Tôi khó khăn bật lên từng chữ một. Cảnh bầu trời đêm huyền bí khiến con người ta suyễn xao... Yêu thật đấy! Nghĩ vậy thôi, nhưng mà bất lực thật khó chịu. Tôi tiếc một đời này quá! “Ước chi mình có thể sống tiếp thì tuyệt thật đó”. Những hàng nước mắt cuốn trôi máu tanh trên khuôn mặt tôi. “Nhưng hình như không chỉ mình tôi khóc... thì phải? Từng tiếng sụt sịt, tôi có thể nghe thấy được mà... ha...ha...”. Đến cả người mạnh mẽ như anh, cũng phải khóc ư? Cho cái mạng của một đứa như mình sao? Từng giọt nước mắt rơi xuống tay tôi. Anh ấy, đang khóc thật...?
- Mày đúng là điên rồi! Đáng lẽ người phải bị trói đây là tao chứ! Sao mày lại lao vào đó hả? Tại sao...?
Vừa nói, anh ấy vừa khóc nấc lên, vứt vũ khí đi rồi đấm vào mặt tôi . Dù rất đau nhưng tôi không nói gì cả. Thật sự rất khó nói, cũng chẳng thể lên tiếng. Tôi mỉm cười, sắp đến lúc được gặp lại họ rồi nhỉ... vui thật... tôi từ từ nhắm mắt lại. Trong bóng tối, tôi thấy ba mẹ, thấy cô, thấy các bạn và thấy cả chính mình đang co quắp lại một góc nhỏ. Tôi muốn cảm nhận bàn tay của ba mẹ một lần nữa. Chạy đến, tôi nắm lấy tay mẹ rồi dần đi về phía bóng tối đằng kia. Bất chợt quay lại đằng sau, tôi nhìn thấy anh Hiếu, Việt, thấy Dũng và cả Minh Anh nữa. Họ vẫn ở đó... khó nói quá, nhưng tôi đã ôm tất cả mọi người, cái xoa đầu của ba, tiếng yêu của mẹ, sự cổ vũ của bạn bè và cô. Tôi bật khóc lớn bởi tôi muốn sống, muốn sống thêm một lần nữa, chạy về:
- Em sẽ không như vậy nữa... em quay lại rồi... mình đi tiếp thôi...
Nhưng càng chạy, hình bóng của họ lại càng xa, bố mẹ thì lại càng gần. Tôi không hiểu mà cứ chạy hoài, chạy mãi rồi mệt lả đi. Chắc chắn mình đã chạy rất xa rồi, mà sao... hình bóng của ba mẹ vẫn đứng bên cạnh mình... cảm giác thật nhẹ nhõm. Thân thể tôi như một đám mây lơ lửng, lơ lửng giữa bầu trời tối mịt mờ. Dần dần, bàn tay tôi mờ đi, tôi ngạc nhiên quay lại nhìn về phía đám đông. Họ đang dần biến mất... nhưng lại nở một nụ cười rất tươi, không chỉ họ, mà cả ba mẹ tôi. Trước khi biến mất, hai người đã ôm tôi, thêm một lần nữa...
Bỗng dưng, tôi tỉnh dậy, ngạc nhiên nhìn thấy anh Hiếu và ba người bạn đang nấp đằng sau . Ngơ ngác không hiểu họ làm gì nên mới chợt cất tiếng hỏi:
- Chuyện gì vậy ạ?
Dần dần, từ biểu cảm sợ hãi, mọi người nhíu mày bỗng òa khóc trước mặt tôi. Tôi nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt lắc nhẹ đầu. Quả thật nó rất đau nhưng đỡ hơn hồi nãy.
- Em... tại sao...? Em đã... – Anh Hiếu bất ngờ bật lên những lời run rẩy, không thành tiếng.
Tôi khó hiểu: “Là... gì ạ?”. Không kịp suy nghĩ, một tiếng cạch của cây gậy thép rơi xuống giòn tan đập vỡ bầu không khí. Anh Hiếu đi đến và cởi dây trói cho tôi. Vừa được cởi, tôi liền chộp lấy và ôm cánh tay của anh. Ngạc nhiên, tôi cảm thán: “Ấm quá...!”. Tôi đỏ mặt và bỏ tay ra. Ngước nhìn lên, thấy anh ấy khóc : “Cảm tạ trời đất!” . Dù chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra, nhưng vài đứa bạn tôi cũng thở dài rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Mặc kệ mùi máu tanh trên cơ thể tôi. Anh ấy liền bế tôi lên:
- Tí tất cả lại phải đi tắm đấy, tại em đó.
Tôi cười nói: “Đi tắm càng sạch á anh, em nghĩ mình có thể tắm cả ngày liền luôn đấy, hehe.”. Chắc thấy tôi vẫn lạc quan đến kì lạ, anh ấy không nói gì , “Mà sao... vẫn chưa thả mình xuống nhỉ?” . Nhưng điều này, khiến tôi nhìn thấy bóng dáng người ba của mình.
Nhìn vào cánh tay, vết thương vẫn ở đó, máu thì vẫn rỉ ra nhưng những đường gân dài thì lại không còn nữa. Không biết, lúc mình như vậy... có đáng sợ không nhỉ? “Thú vị thật”, tôi khẽ cười.
“Bát đĩa còn chưa rửa nữa kìa, đáng lẽ lúc mình ngủ thì phải ra cất dọn chứ ta”. Nghĩ vậy, tôi thở dài rồi cựa quậy thân mình, một lúc sau anh ấy thả tôi xuống. Nhưng vẫn không thể đứng vững. Tôi quay đầu lại vẫy tay thì thầm:
- Anh có thể rửa bát chứ...? Em cảm thấy hơi mệt, hehe.
Nghe vậy, anh ta kinh ngạc và cười lớn: “Rồi rồi, sẽ rửa mà, yên tâm đi tắm đi” . “Sẵn lòng”, tôi vui vẻ mà gượng dậy, men theo tường đi về phía phòng tắm . Ở giếng nhà, tôi nghe thấy tiếng lõng bõng nước chảy, cùng âm thanh bát đũa va vào nhau, nghĩ thầm rồi bước chân vào nơi ấy. Ngẫm lại thì giấc mơ lúc đó, kì lạ thật, chẳng hiểu tại sao nhưng nó giống như hiện thực vậy, đúng là đáng sợ!
Nhìn vào bản thân mình, trước tấm gương, chi chít những vết cào trên ngực và tay. Nhớ lúc đó, mẹ cắn mình, máu tuôn ra từ vết thương cũng đau quá rồi. Chẳng hiểu, mình lúc đó ngu như nào mà chạy một mình vào đó nữa. Thở dài một hơi, tôi gãi đầu, tiện tay vuốt tóc mái lên, làm đủ kiểu dáng, cũng thấy mình khá đẹp trai đấy haha... “ Em vuốt thế không đẹp đâu, đừng có mà vuốt...”, một tiếng nói vọng vào từ bên ngoài. Ngại ngùng, tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác, chẳng nói gì nữa. Hạ hỏa mà mở vòi tắm lên. Từng dòng nước lạnh lẽo thấm vào cơ thể, sót vô cùng tận nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng, rửa trôi đi tội lỗi máu thịt, tôi không thể tự chủ mà rơi nước mắt, cuốn theo dòng máu đỏ thẫm ấy. Nhớ lại lúc đó, mình đã dùng hết sức đâm vào thân thể của ba. Nhớ rằng, mình đã không do dự kết thúc người mẹ của mình . Chỉ cần nghĩ vậy thôi đã khiến sống lưng tôi lạnh đi, chân tay run lẩy bẩy chẳng thể kiểm soát.
Tôi bình tâm lại, lặng lẽ tắt vòi nước. Quay người ra sau để mặc quần áo như thói quen. “Ủa, nó đâu?” Tôi bất ngờ ngó nghiêng:
- Ôi chết, mình quên mang rồi...
Tôi cười trừ rồi ngại ngùng cất tiếng:
- Liệu... mọi người có thể lấy giúp tớ bộ quần áo được không...?
Bỗng một bộ quần áo luồn qua khe cửa đưa về phía tôi. “Biết mà, nãy tớ để ý rồi” , Việt nhẹ nhàng thì thầm rồi vụt đi mất. Dù không hiểu cậu ấy nghĩ gì nhưng cũng vội đỡ lấy, nhìn vào thứ đó, tôi cảm thán: “Đây là bộ đồ của ba mình mà” . Thở dài, không còn cách nào khác mà mặc vào.
- Hơi quá cỡ... một chút...
“Không biết họ sẽ nghĩ gì khi thấy mình mặc như này đây...” . Tôi lắc đầu rồi mở cửa đi ra ngoài. Dù biết có thể sẽ bị cười một vố, nhưng mình đoán những người đó không nói gì đâu... nhỉ? Nhưng, đến chính mình cũng không ngờ họ tròn mắt, nói bộ này hợp với mình. Những lời khen và ngưỡng mộ khiến tôi quên mất mình đang bận trên mình bộ đồ của ba. Hay có thể đây chính là cơ hội để mình còn lưu giữ lại kí ức về người ấy, tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản... như bọn họ. Và chẳng, lớn lên được...
Dù chỉ trong thoáng chốc, tôi tưởng hiện tại chỉ khoảng từ hai đến ba giờ là cùng nhưng đến lúc nhìn lên bầu trời. Khoảng đại dương xanh ấy lại trở mình, ông mắt trời cũng đang lấp ló ở rặng tre. “Chẳng biết tự bao giờ, bình minh lên nhanh như vậy...” Tôi nhẹ giọng cất tiếng.
- Hả? – Dũng ngạc nhiên đáp lại rồi nhìn về phía tôi khó hiểu.
Tôi chưa hiểu rõ, tôi đã dự đoán:
- Gì cơ?
“ Bây giờ là hoàng hôn mà cha nội.”, Dũng bật cười quay sang phòng Việt kể lại. Nghe vậy, tôi nở một nụ cười nụ rồi đáp:
- Thật à? Không biết luôn ý, hay là cậu sai vậy Dũng...?
Chưa đáp ứng được câu nói, tôi thấy Dũng lại ôm bụng cười lớn: “ Giờ cậu còn được chắc tôi phải gọi cậu là bạn rồi đấy, haha…”. bập bẹ, anh Hiếu lại gần:
- Thằng Dũng nói đúng rồi đó, giờ là buổi chiều tà hay người ta hay gọi là hoàng hôn chứ không phải bình minh nhá.
Dù không muốn, nhưng tôi cũng gật đầu và lảng đi chỗ khác, nghĩ lại thì mình thấy đúng nên thôi. Nhưng cảm giác giác hơi ức... thì phải? Nếu nói về thức ăn thì nhà mình phải cực kỳ phong phú. Cha mẹ tôi thường mua rất nhiều đồ nên nhà không phải lo gì. Đôi lúc, một lần mua sắm tết mà mẹ tôi mua luôn cả một dưỡng thịt cả tháng vẫn chưa hết. Nghĩ lại cũng thật đáng sợ . Nhưng hiện tại, nhờ điều đó chúng tôi có thể biến nơi này thành một nơi trú ẩn tạm thời. Vào nhà, mở tủ lạnh ra, nó vẫn thế, vẫn đầy đủ đồ ăn uống, không thiếu một thứ gì. Dù vậy nhưng tôi mong rằng mình có thể ngồi ăn những thứ này cùng ba mẹ.


0 Bình luận