Mầm Máu
Bùi Mạnh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1: Đánh Mất

Chương 01 - Chap 4

0 Bình luận - Độ dài: 2,809 từ - Cập nhật:

Trời bắt đầu tối đi, cả lũ lần lượt thay nhau tắm. Tôi hay vào phòng mình để lấy cho họ những bộ quần áo có vẻ ổn để mặc lên. Ý tưởng cũng khá hay ho khi tôi lấy những bộ quá cỡ của ba mẹ mình đưa cho các cậu ấy nhưng lại thôi. Lúc lâu sau đã giải quyết xong hết rồi, tôi mới cùng vài đứa soạn cơm và chuẩn bị thức ăn, anh Hiếu sẽ phụ trách nấu chúng lên để có một bàn thịnh soạn. Nhưng lúc tôi đang chăm chú, anh ấy đến bên tôi rồi hỏi:

-       Nhà em có nến không?

Ngạc nhiên, tôi nhìn lên anh ấy rồi hướng mắt về phía cánh tủ:

-       Em nghĩ nó ở đó. Nhưng sao anh không bật đèn lên cho sáng?

Anh không nói gì rồi chạy nhanh đến chỗ đó. Lục lọi tìm đồ. Tôi không hiểu nhưng cũng mặc kệ và đi về phía công tắc đèn. Dù gì trời cũng tối rồi, nấu ăn bất tiện. Nghĩ vậy, tôi dần đưa tay lên. Bỗng, anh ấy tóm lấy cánh tay ấy rồi nhìn tôi không mấy trìu mến.

-       Các em biết mà, chúng ta vẫn sống trong một nơi loạn thế, không thể cứ bật điện lên được. Thứ nhất, những người sống sót khác có thể đến, chúng ta không thể hiện đó là bạn hay thù. Thứ hai, bọn quái vật đó có thể dựa vào ánh sáng mà tìm đến, sẽ rất nguy hiểm khi gặp trường hợp này. Hiểu không?

-       Dạ hiểu rồi ạ!

Anh ấy cũng bỏ tay tôi ra và đưa cho bọn tôi, mỗi người một cây nến và bảo:

-       Bây giờ, mỗi người cầm một cây nến mà thắp cho sáng, đóng hết cửa và kéo rèm, sao cho ánh sáng len lỏi ra ngoài là ít nhất. Đi làm đi.

Có được cây nến, tôi không biết nên làm gì mà đi theo mấy đứa bạn. Do căn phòng ba mẹ tôi tách biệt vì vậy sẽ không nhìn thấy họ. Nhưng khi đi qua cánh cửa ấy, tôi đã nhắm mắt, “Chẳng muốn đối mặt chút nào...”. Thở dài cắm cây nến xuống nền đất, tự hỏi rằng: “Liệu... có được không nhỉ?”. Tôi cũng thấy mình thật kì lạ. Chắc một chút nữa, mình sẽ nhổ nó ra. Khi quay về phòng ăn, nhìn thấy cửa đã đóng chặt, bên cạnh là một mâm thức ăn còn nóng, tỏa hơi ra tìm đường thoát thân. Anh Hiếu thì lục đục tìm thứ gì đó, tôi do dự rồi đi đến:

-       Anh đang tìm gì vậy?

-       Chẳng biết nữa, anh nghĩ mình sẽ thấy một số đồ dùng hữu ích để chặn cửa. – Anh Hiếu khẽ đáp lại.

Tôi nghĩ anh ta cũng chỉ đang tìm một đồ dùng có giá trị. Nhưng chắc không phải đâu, tôi lắc đầu, không biết nên làm gì tiếp theo. Bỗng anh ấy cất lời:

-       Thế, bọn họ đâu?

-       Bọn họ? Tôi khó hiểu đáp lại.

-       Những đứa bạn em ấy, bảo chúng xuống đây ăn cơm không nó nguội.

Tôi cũng sực nhớ ra mà chạy vào trong rồi gọi:

-       Các cậu ơi, xuống ăn cơm...

Dứt câu, từng đứa lũ lượt từ trên chạy xuống: “Cơm hả? Có nhanh vậy?”, Dũng bất ngờ nhìn về phía tôi. “Haha... cậu đoán xem”, tôi nghĩ mình trả lời cũng ổn đó. Đủ người, chúng tôi vừa cười vừa nói về bữa ăn rồi đi đến chỗ ấy.

-       Sao lâu quá vậy? – Anh ta mỉm cười nhìn chúng tôi.

Tôi nhún nhẹ vai rồi ngồi xuống chiếu: “Liệu có muộn quá không ạ?”. Anh Hiếu lắc đầu rồi ra hiệu cả bọn ngồi xuống. “Mời cả nhà ăn cơm.”, đồng thanh hô vang rồi thưởng thức một bữa ngon miệng. Một buổi tối kỳ lạ.

Chắc chắn, những điều này là khoảnh khắc bình yên nhất sau một ngày mệt mỏi.

Bữa ăn nhanh chóng kết thúc. Bầu không khí xung quanh im lặng đến đáng sợ. Anh Hiếu vừa rửa bát xong, đã chạy đến mấy cánh cửa. Chắc anh ta định khóa chúng lại, tránh để chúng xông vào. Tôi hiểu mà ngồi yên một chỗ.

-       Có gì chơi không? Bỗng Việt cất tiếng, phá tan cái lạnh lẽo xung quanh.

Cả bọn nhìn về phía cậu ta.

-       À không, tớ chỉ thấy chán quá thôi... haha. – Cậu ta cười trừ khi thấy những ánh mắt ấy.

-       Mình có bộ bài này. – Tôi hào hứng lấy thứ đó ra khỏi túi sách.

Minh Anh vội nhìn xung quanh đáp:

-       Ủa, cậu lấy cái túi đó từ khi nào vậy?

-       Việt Anh vừa nói là tớ chạy lấy luôn, chắc cậu không để ý đó. – Tôi cười nói nhìn cậu ta.

Bỗng nhiên, anh Hiếu từ bên trong đi ra:

-       Được, khởi động tí nào. Mọi người ngồi thành vòng rồi bắt đầu chơi ha.

Cả bọn nghe thấy thế, vui vẻ chọn chỗ ngồi cho mình. Từng lá bài được chia ra, tiếng xột xoạt khiến tôi hào hứng. “Nhưng... có vẻ bài hơi xấu thì phải...” tôi cảm thán rồi soạn bài một cách điệu nghệ, tỏ ra bộ bài của mình rất nguy hiểm. Lần lượt từ trái sang phải, bắt đầu từ người chia bài là anh Hiếu. Ba bích, bốn cơ, bảy rô, át chuồn... Đương nhiên cây heo sẽ được ra tiếp theo và tôi chưa đánh được cây nào cả. Thời gian cứ trôi đi, lá bài trên tay mọi người ngày càng ít khiến tôi lo lắng mà đánh cây to nhất của mình ra: “Heo cơ!” .

-       Haha, tao biết ngay mà. Việt cười lớn rồi ném thẳng xuống chiếu: “Ba đôi thông”

-       Hả? Tôi bất ngờ rồi hạ bài xuống, buồn tủi ngồi nhìn những người còn lại đánh bài.

Trận đánh diễn ra gay cấn khi chỉ còn lại anh Hiếu và Việt Anh, cậu ta từng là người chơi bài giỏi nhất lớp, và một người lớn tuổi. “Không biết ai sẽ thắng đây ta?”, thật khó khăn khi phải suy nghĩ. Nhưng trận chiến vẫn còn tiếp diễn. Hai người đó như dùng cái đầu để chiến đấu, những quân bài được đưa ra trở nên nguy hiểm khi bọn họ cố gắng suy nghĩ nước đi tiếp theo của đối phương. “Sắp rồi.”, tôi kinh ngạc khi nhìn vào những quân bài của họ. Bất ngờ khi cả hai chỉ còn hai lá, nhưng Việt lại nhắm mắt lại rồi mở ra nhìn vào nó đầy kiên quyết. “Heo bích!”, cậu ta lên giọng đầy mạnh mẽ. Quan sát về phía anh Hiếu, anh ấy nhíu mày khi nhìn thấy nó nhưng cũng mỉm cười:

-       Kết thúc rồi.

Anh ta xoay cây bài hướng về phía Việt Anh. Chúng tôi bất ngờ “ồ” lên:

-       Heo rô kìa.

Việt kinh ngạc há miệng rồi cũng bình tâm lại, hạ bài xuống. Trận đấu kết thúc nhanh chóng nhưng khiến tôi cảm thấy vui nhộn. Tưởng bạn mình sẽ thắng như bao lần, nhưng không ngờ lại thua chóng vánh. “Đúng là người lớn, thật nham hiểm mà...”, tôi lắc đầu. Bỗng Việt đứng dậy:

-       Chúng ta chơi thêm ván nữa, đấy là chú may mắn thôi!

Anh ấy khua cánh tay rồi bảo:

-       Cũng muộn rồi, mai chúng ta sẽ chơi tiếp. Tắt nến rồi đi ngủ đi.

Tôi gật đầu rồi hướng về phía Việt Anh, cậu ta cúi gằm mặt xuống rồi đi vào trong. “Có vẻ cậu ta cũng buồn nhưng biết sao giờ, hiện tại là chín rưỡi tối rồi. Đến lúc phải nghỉ ngơi”, tôi nghĩ rồi đứng dậy:

-       Tầng hai nhà tớ có hai phòng ngủ, tớ sẽ ngủ cùng Việt và Dũng, còn Minh Anh thì cậu ở phòng trong nha.

Dứt câu, Minh Anh ậm ừ rồi cùng Việt bước đi. Tôi hướng mắt về anh Hiếu:

-       Tối nay chăm sự nhờ anh.

Anh ta gật đầu rồi mỉm cười với tôi:

-       Anh sẽ ngủ bên dưới, chúc các em ngủ ngon nhé!

Tôi cúi đầu cảm ơn anh rồi chạy theo họ. Khi đi qua căn phòng ấy, tôi bất giác nhắm chặt mắt rồi men theo tường mà đi lên cầu thang. Quãng đường ấy đối với tôi như một chấp niệm kinh hãi mà chính bản thân cũng không dám đối mặt. Cầm theo cây nến, ngọn lửa vẫn cứ cháy hoài, cháy mãi, đung đưa theo gió, làm tôi cảm thấy thật bình yên. Bước chân đến tầng hai, tôi chỉ tay sang bên trái:

-       Đó là phòng ngủ ấy, cậu vào đi Minh Anh. Bên cạnh cầu thang lên tầng ba đó.

Cậu ta nghe thấy, gật đầu rồi cầm nến mang vào phòng. Hướng mắt theo Minh Anh, đến khi cậu ấy vào phòng rồi thì tôi mới an tâm mà đi về phía ngược lại. Căn phòng tôi ở có hai chiếc giường. Lần trước, chị tôi cưới, sợ cả nhà về không đủ phòng ngủ nên đã mua thêm một chiếc giường để cạnh cái bàn học của tôi. Tưởng tượng, một chiếc bên trái bàn, một chiếc bên phải bàn. Điều đó làm tôi nghĩ đến “Bánh mì kẹp thịt”, chắc lúc tôi vào học là đúng nghĩa luôn chứ còn gì. Như một thói quen, tôi đưa tay ra bật đèn nhưng nó không lên, cứ ấn công tắc mà tự hỏi: “Sao đèn không sáng nhỉ?” . Vừa nghĩ xong, tôi giật mình thut tay lại: “Chết, mình quên mất, nếu đèn sáng thật thì toi”. Bình tâm lại, tôi nghi ngờ nghĩ về điều đó: “Chắc anh ta kèo cầu giao xuống rồi, may mắn thật”. Nhưng tôi cũng phớt lờ nó đi và lên giường.

-       Các cậu ngủ hết chưa? - Dũng cất giọng hỏi nhỏ.

Việt quay sang bên cạnh nhìn tôi:

-       Cậu ngồi dậy là biết liền mà Dũng. Mới nằm lên, sao ngủ nổi...

-       Ừ ha. – Dũng khẽ cười.

Tôi gãi đầu:

-       Hôm nay thật kỳ lạ nhỉ? Các cậu có thấy đây là một giấc mơ không?

Nghe vậy, Dũng đáp:

-       Tớ không biết, đáng sợ quá đi. Nếu là giấc mơ, chắc đi ngủ sẽ tỉnh dậy nhỉ? Tớ không muốn sống trong cái nơi như này đâu...

Tôi rơi nước mắt nghe những lời đó mà nhói lòng:

-       Liệu chúng ta có ổn không? Tớ muốn ba... mẹ tớ...

Chưa nói xong, Việt đã gằn giọng:

-       Im đi! Ba mẹ cậu đã thế, ba mẹ chúng tớ thì sao? Giờ bọn tớ còn chẳng biết họ giờ như thế nào? Có an toàn không? Cậu phải nghĩ đi chứ!

Tôi nhẹ giọng rồi quay người về phía khác:

-       Tớ xin lỗi...

-       Chẳng hiểu tại sao lại trở nên như vậy, con người ăn thịt lẫn nhau... Chúng ta phải chứng kiến cái cảnh này đến bao giờ nữa...? – Dũng khóc lóc tâm sự.

Không ai nói gì, căn phòng bỗng chốc yên tĩnh đến lạ thường. Việt thở dài gắt:

-       Ngủ đi, mai là hết. Tao buồn ngủ rồi!

-       Ừ. – Tôi trả lời rồi dần lịm đi, chẳng biết tự khi nào câu chuyện ấy lại kết thúc. “Chán thật”, tôi nản lòng khi nghĩ lại nó.

Một lúc lâu, buổi đêm yên tĩnh lại có vài tiếng đập cửa đôm đốp, tiếng hét rồi tiếng gào rú hòa quyện vào nhau:

-       Mong họ may mắn, hiện thực tàn khốc quá mà...

Càng nghĩ, tôi càng khó ngủ, cứ trằn trọc nhìn lên trần nhà, lăn qua lăn lại. Có điều là não tôi giờ không muốn nghĩ đến những tiếng gào thét ngoài kia bởi nó khiến tôi nhớ lại đôi mắt sâu hoắm của ông lão đó vẫn còn in hằn trong tâm trí. Đành vậy, tôi bật dậy rồi rón rén đi ra khỏi căn phòng với ánh nến yếu ớt. Nhìn dãy hành lang, tôi chẳng biết làm gì tiếp theo mà đi lên tầng ba, định ra ban công ngắm trăng như mọi lần. Bất ngờ, tôi “ồ” lên:

-       Anh Hiếu!

-       Suỵt... – Anh ta đưa tay ngón trỏ lên môi mà nhìn tôi đầy ẩn ý.

Bỗng nhiên hiểu ra, tôi nhanh tay bịt miệng lại:

-       Xin lỗi anh, em hơi ấy quá.

Anh Hiếu thở dài khi đang ngồi khoanh chân trên lan can, ra hiệu cho tôi đến gần:

-       Sao bây giờ còn chưa ngủ?

Nhìn về phía khác, tôi đáp:

-       Em khó ngủ, nên em lên đây như mọi khi. Có gì không ổn ạ?

-       Ừ, trăng hôm nay cũng đẹp nên anh cũng mò lên đây ngắm cho nó đã. – Hiếu mỉm cười rồi nhìn lên bầu trời đêm huyền ảo ấy.

Hướng ánh mắt theo anh ta, tôi ngờ vực:

-       Người lớn như anh cũng thích ngắm trăng ư?

Anh Hiếu khó hiểu:

-       Sao người lớn lại không được phép ngắm trăng?

-       Em tưởng họ phải làm việc, kiếm tiền hay gì đó. Làm gì có thời gian để ngắm trăng đâu ạ!

Bỗng anh bật cười bế tôi ngồi trong lòng anh ấy:

-       Phải. Nhưng cũng chưa hẳn là đúng. Trẻ con là hoài bão nhưng điều kiện khiến chúng phải trưởng thành. Thật ra người lớn cũng có một tâm hồn trẻ thơ của bản thân. Nhưng không dám bộc lộ mà thôi...

Tôi nghiêng đầu nhìn lên khuôn mặt anh ta:

-       Vậy tại sao họ phải trưởng thành? Chúng ta có thể sống mãi với chính điều mình mong muốn mà.

Anh Hiếu gãi đầu:

-       Con người phải trưởng thành để hoàn thiện ước mơ. Chúng ta không thể áp đặt họ vào cách sống muôn thuở. Người lớn cũng yếu đuối, bỏ cuộc mà đừng nhìn mục tiêu phía trước bởi bốn chữ: “cơm, áo, gạo, tiền”. Điều kiện ép những đứa trẻ lớn lên nhưng không làm thay đổi tâm hồn trong sáng của họ. Dù trưởng thành đến đâu thì vẫn là trẻ con mà thôi!

-       Ồ, ra vậy... – Tôi ngạc nhiên.

“Có vẻ như hôm nay hơi vội, liệu anh có thể hỏi tuổi của em không?” – Hiếu mỉm cười nhìn tôi.

-       Có ạ! Em sắp mười tuổi, haha. – Tôi cười nói khi nghe thấy câu hỏi ấy.

Không hiểu vì sao, đêm nay lại dài đến thế. Tôi nhìn lên bầu trời trong lòng đầy câu hỏi chưa được giải đáp. Bỗng anh ta cất tiếng:

-       Hôm nay là lần đầu tiên, anh khóc thương cho một đứa trẻ không phải máu mủ của mình. Em thật sự, rất giống đứa con trai của anh.

Nói xong những giọt lệ ấy bỗng rơi xuống bàn tay tôi: “Anh... khóc ạ?”.

-       Không... có bụi rơi vào mắt của anh thôi... – Anh Hiếu vừa lắc đầu, vừa lau nước mắt.

Tôi đau lòng mà quay lại, lấy tay áo cọ lên mặt anh:

-       Đừng khóc mà anh. Em thấy anh buồn, em cũng buồn đấy...!

-       Ừ... anh xin lỗi. Giờ anh cười này, haha... – Anh Hiếu cười bật thành tiếng.

Sau đó tôi cúi mặt xuống, rồi lại quay ra:

-       Nếu anh buồn, anh có thể nói với em. Em không muốn ai xung quanh mình khóc cả. Chỉ mong tất cả đều hạnh phúc thôi. Còn em thì sao cũng được...

Anh ta ngạc nhiên hỏi:

-       Em buồn thì ai sẽ khóc cùng em?

-       Em không biết, nhưng em nhìn thấy bạn mình khóc thì lòng em lại đau. Tâm trí em cứ bảo phải ra đó an ủi để cậu ấy vui lên. Chẳng hiểu nữa...

Nhìn xuống mảng đen bên dưới, tôi cảm thán: “Đáng sợ anh nhỉ?”. Thoạt nhiên, anh Hiếu cũng cảm thán:

-       Đáng sợ thật! Haha...

Tôi không nói gì mà thiếp đi lúc nào không hay.

-       Thật kì lạ, cảm giác em ấy trưởng thành hơn so với những đứa trẻ bình thường. Theo mình quan sát, ngôi nhà này như một khu nghiên cứu thu nhỏ vậy. Ngày mai mình sẽ tìm hiểu căn hầm đó, nếu như dự đoán, mình sẽ tìm ra nguồn gốc của căn bệnh này.

-       Ai vậy...? – Tôi tự hỏi nhưng mí mắt nặng trĩu, cơ thể như kiệt quệ, không thể cử động. Theo đà, tôi ngủ quên mất trong lòng anh ta.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận