Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cánh cổng trường Trung học Phổ thông Kim Phong dần hiện ra trong tầm mắt Tuyết Nhung. Cô leo rào vào sân trường, lăn một vòng trên nền đất rồi đứng bật dậy, chạy thẳng về phía dãy hành lang phía sau, phòng vệ sinh nữ nơi mọi chuyện bắt đầu.
Sau lưng, tiếng bước chân méo mó vẫn vang lên đều đặn, rượt theo cô như một đàn rối.
‘Cố lên… gần tới rồi…’
Cô lao vào nhà vệ sinh, nơi duy nhất vẫn còn giữ nguyên ánh sáng trắng nhợt của bóng đèn huỳnh quang. Hơi thở dồn dập, Tuyết Nhung đứng trước tấm gương lớn gắn trên bồn rửa mặt. Cô nắm chặt trong tay một khối đá mà cô vớ được gần bồn cây, nó nặng, cứng và đủ sức làm vỡ tấm gương.
“Chấm dứt ở đây đi,” cô lẩm bẩm, giơ cao khối đá lên.
Ngay lúc đó, một bàn tay trắng bệch thò ra khỏi mặt gương, nó túm chặt lấy cổ tay cô với sức mạnh đáng kinh ngạc. Khối đá rơi xuống nền nhà đánh “bốp” một tiếng nặng nề. Từ bên trong tấm gương, một nửa thân trên của Tuyết Nhung bản sao trồi ra, mái tóc che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen sâu thẳm vô đáy và nụ cười mờ nhòe như được tô bằng bóng tối.
“Tuyết… Nhung…”
Đối phương không chỉ bắt chước ngoại hình cô, mà còn… biết nói.
Tuyết Nhung vùng vẫy, cố rút tay ra nhưng cánh tay ấy như gọng kìm tóm chặt lấy tay cô không buông, nó ra sức lôi cô vào bên trong tấm gương Đúng lúc đó, những bản sao còn lại cũng bắt đầu lục tục tiến vào nhà vệ sinh, lấp kín cửa ra vào.
“Chú ơi, dì ơi! Bố mẹ, cứu con!”
Tuyết Nhung hét lên, cô nhắm nghiền mắt, hứng chịu cái kết đến với mình.
Thế nhưng—
Xoẹt!
Những đường cong màu lam nhạt lóe lên trong bóng tối, tiếng cắt xé gió vang lên, trong khoảnh khắc Tuyết Nhung nhắm nghiền mắt, tưởng như cái chết đã cận kề, thì một luồng sát khí ập đến, nhanh đến nỗi cô không kịp cảm nhận gì ngoài một âm thanh chói tai và những vệt sáng xanh lướt qua.
Xoẹt— xoẹt— xoẹt—
Rầm!
Năm cái đầu rơi xuống nền gạch, lăn lông lốc như những quả bóng. Máu đen phun ra từ cổ họng đã bị chém đứt, bốc lên làn khói mỏng, nhanh chóng tan thành những mảng khói đen rồi biến mất, không hề để lại một giọt máu nào.
Tuyết Nhung run rẩy mở mắt.
Ánh trăng đổ dài trên nền đất, phản chiếu thân ảnh của một chàng trai cao ráo, hơi gầy. Mái tóc nâu sẫm của anh khẽ tung bay trong gió đêm, từng sợi lòa xòa trước trán càng làm nổi bật đôi mắt sắc lạnh, như có thể nhìn xuyên qua màn đêm dày đặc. Anh khoác trên người một bộ áo tấc màu lam nhạt, đơn giản nhưng tinh tế, cùng với thanh kiếm ánh lên tia sáng bạc phản chiếu từ ánh trăng đêm. Tuyết Nhung chưa kịp thốt nên lời thì–
Soạt!
Bàn tay từ trong gương đang túm lấy cổ tay cô, giật mạnh.
“Á—!”
Chưa kịp phản ứng, cả người Tuyết Nhung đã bị lôi tuột vào trong tấm gương.
Một giây lơ là.
Chỉ một giây.
Người thanh niên kia lập tức lao tới, tà áo tấc tung bay theo đà chuyển động, ánh kiếm trong tay anh xoẹt qua không trung để chém đứt cánh tay quỷ quái đang kéo Tuyết Nhung, nhưng không kịp.
Ầm!
Tấm gương rung lên, rồi cả cô và con yêu quái đã biến mất vào bên trong.
Không do dự, người thanh niên tung người, cắm thẳng mũi kiếm xuống sàn làm điểm bật, lao thẳng vào mặt gương trước khi nó khép lại. Tấm gương dao động như mặt nước, hút cả anh vào thế giới bên kia.
Tách.
Gương vỡ một đường nứt nhỏ, rồi tĩnh lặng, căn phòng trống rỗng, chỉ còn lại ánh trăng chiếu lên sàn nhà…
Bên trong chiếc gương là một thế giới u ám, ánh sáng nhờ nhờ chiếu rọi từ trên cao. Ở một góc không gian, nơi ánh sáng yếu ớt không chạm tới được, một nhóm người co cụm lại. Đó chính là những người đã bị thông báo mất tích – hai người phụ nữ trung niên, một cậu thanh niên trẻ, một cậu bé và cô nữ sinh. Quần áo họ rách rưới, người mệt mỏi, đôi mắt lộ rõ sự hoảng loạn.
Khi chàng thanh niên với thanh kiếm trong tay hạ mình đáp xuống nền đất lạnh buốt, ánh sáng xanh lướt qua trong khoảnh khắc khiến toàn bộ không gian như được xé toạc ra bởi sự hiện diện của anh.
“Cứu chúng tôi với!”
“Là người của Tịch Diệt phải không?”
“Xin hãy cứu chúng tôi, tôi không muốn chết… tôi còn mẹ già ở nhà…”
Những người ấy, nửa bò nửa quỳ, lê lết thân thể đầy thương tích về phía anh như bám lấy tia hy vọng cuối cùng. Dáng vẻ họ tiều tụy, da nhợt nhạt, dường như đã bị giam cầm ở nơi này suốt một thời gian dài, linh hồn lẫn thể xác đều bị rút cạn.
Người thanh niên nắm chắc chuôi kiếm, ánh mắt quét một vòng, cảnh giác.
“Ở yên đó,” giọng anh trầm thấp, dứt khoát.
Ngay lúc ấy, một tiếng rít rợn người vang lên từ trên cao, kéo dài như xoáy thẳng vào não bộ của tất cả mọi người.
Chiếc gương bị vỡ, nhưng thế giới bên trong vẫn còn nguyên. Và con yêu quái gương, thứ sinh vật tạo nên cơn ác mộng này đang ở rất gần.
“Tà vật…?”
Con yêu quái dần dần xuất hiện mờ nhạt dưới ánh sáng, nó đang ở trong hình dạng thực của nó, gầy guộc, xương xẩu và mờ ảo. Cánh tay nó lê trên mặt đất, như thể đang lôi kéo thứ gì đó – là Tuyết Nhung, cô đã ngất đi từ lúc nào rồi.
“Khí này…?”
Chàng thanh niên khựng lại trong thoáng chốc. Mắt anh ánh lên vẻ sắc lạnh, tay siết chặt lấy chuôi kiếm – một thanh kiếm có lưỡi kiếm mảnh với hoa văn như những dòng nước chảy khắc chạy dọc sống kiếm, ánh lên sắc lam nhạt dưới thứ ánh sáng nhờ nhờ.
Ngay giây sau đó, anh bật người lên như một mũi tên, lao tới tên yêu quái. Thanh kiếm trong tay vạch một vòng cung sắc lẻm trong không trung, ánh sáng lam lóe lên theo đường chém.
Tên yêu quái gào lên một tiếng chói tai, lập tức lùi lại, buông rơi Tuyết Nhung. Cơ thể nó vặn xoắn, chuẩn bị chống trả.
Ngay khoảnh khắc chàng trai lao đến, yêu quái gương bất ngờ giơ hai tay lên trời. Các mảnh gương từ đâu lập tức bay vụt lên, xoay vòng tạo thành một vòng tròn, phản chiếu vô số hình ảnh hỗn loạn. Từ trong từng mảnh gương, hàng loạt bản sao của chàng trai xuất hiện, từng kẻ đồng loạt vung kiếm lao vào anh từ mọi phía như một cơn sóng.
Anh lùi lại một bước, ánh mắt sắc bén đảo nhanh từng chi tiết. Rồi ngay khi một bản sao chém tới, anh xoay người né rồi tung một đòn chém ngược khiến nó vỡ tan như thủy tinh. Từng bước chân của anh trở nên nhẹ như gió, cơ thể luồn lách giữa hàng loạt đòn đánh ảo ảnh. Chỉ trong vài giây, năm bản sao bị hạ gục, mỗi lần chạm kiếm, là một mảnh gương vỡ toang, kéo theo những tiếng nứt gãy lan dần bên trong thế giới gương.
Tên yêu quái gầm lên giận dữ, lớp da bắt đầu mờ dần, ánh sáng nhợt nhạt nơi ngực nó rung động, đó chính là Tà vật, thứ đang cung cấp sức mạnh cho nó.
Anh siết chặt kiếm, gầm lên:
“Thuỷ Lưu Chi Vũ!”
Chàng trai lao tới, thân hình xoay lượn giữa không gian u ám như một dòng nước mềm mại nhưng đầy sát khí. Mỗi bước chân anh chạm đất nhẹ như lướt, mỗi cú xoay người đều mang theo kiếm khí lam nhạt uốn lượn như sóng. Thanh kiếm trong tay anh vẽ nên một vòng cung uyển chuyển giữa không trung, rồi xoáy thành hình lưỡi trăng lam nhạt, lao thẳng vào tên yêu quái như một cơn sóng thần.
Cú chém ấy vừa nhẹ nhàng, vừa sắc bén đến rợn người, xả đôi thân thể tên yêu quái thành hai nửa trong tiếng gào thét tuyệt vọng. Những bản sao còn lại, như bị vũ điệu ấy cuốn theo, đồng loạt tan biến thành ánh sáng, để lại một không gian im lặng đến rợn người.
Rắc!
Tên yêu quái tan biến trong một làn sương mờ đen đặc. Từ giữa cơ thể đã rách toạc của nó, một chiếc gương nhỏ rơi xuống mặt đất, xoay tròn vài vòng trước khi dừng lại. Phần khung gương được chạm khắc tinh xảo bằng những hoa văn cổ xưa, ánh lên sắc bạc lạnh lẽo dưới ánh sáng u ám của không gian.
Trên mặt gương, một vết nứt dài chạy chéo, để lại âm vang mơ hồ từ cú chém vừa rồi.
Chàng trai siết nhẹ thanh kiếm trong tay, đôi mắt lóe lên ánh lạnh. Anh bắt lấy chiếc gương, tung nó lên không trung với một cú hất cổ tay dứt khoát, tung ra một nhát kiếm cuối cùng. Thanh kiếm xé gió, vẽ nên một vòng cung lam nhạt, chiếc gương vỡ tan thành hai nửa, tung tóe những tia sáng đen như mực. Từ những mảnh gương vỡ, một làn khói đen kịt phụt ra, gào thét như tiếng vong hồn rồi nhanh chóng bị gió cuốn sạch, tan biến vào hư vô.
Không gian chợt trở nên mờ ảo, rồi trở lại hiện thực – chính là nhà vệ sinh trường Trung học Phổ thông Kim Phong. Trên nền gạch lạnh tanh, Tuyết Nhung đang nằm bất tỉnh, ánh sáng đèn huỳnh quang nhạt nhòa hắt xuống cô. Chàng trai đảo mắt một vòng, những người bị bắt cóc không còn ở đó.
“Những người mất tích khác đâu rồi?”
Anh tra lại thanh kiếm vào bao, tự hỏi, giọng trầm thấp vang vọng trong không gian yên tĩnh. Anh cúi xuống, quan sát gương mặt tái nhợt của Tuyết Nhung, mái tóc còn vương chút sương mù từ thế giới kia.
“Chậc… Có lẽ họ đã quay trở lại nơi bị con yêu quái gương bắt đi. Như cô gái này vậy.”
Anh nhẹ nhàng nhấc Tuyết Nhung lên, đặt cô dựa vào tường, rồi… quay lưng bỏ đi.
Ngay khi anh vừa bước được một bước, một lực kéo nhẹ níu lấy vạt áo tấc của anh từ phía sau.
“Hửm?”
Anh đứng khựng, ngoái đầu nhìn, rồi xoay hẳn người lại.
Trên sàn, Tuyết Nhung đang ngồi dậy, tay cô vẫn nắm lấy áo anh, đôi mắt mở to, ánh lên sự kinh ngạc xen lẫn biết ơn.
“Tỉnh rồi à?” Anh hỏi, giọng trầm mà dịu dàng.
“C-Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Tuyết Nhung lí nhí đáp, giọng run run vì mệt lả nhưng đầy chân thành.
“A, anh là người của Tịch Diệt được cử đến cứu tôi à?” Tuyết Nhung chớp mắt hỏi.
“Không. Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
“Hể, sao lại… À mà!” Tuyết Nhung giật mình như sực nhớ ra điều gì, vội dáo dác nhìn quanh. “Những người bị mất tích… họ đâu rồi?”
“Tôi không biết nữa,” anh nói, ánh mắt trầm xuống, “có lẽ họ cũng quay trở lại nơi mà bản sao đầu tiên của họ được tạo ra, giống như cô.”
Anh dừng lại một nhịp, rồi nhẹ nhàng trấn an:
“Nhưng nếu cô đã kịp liên hệ với Tịch Diệt thì họ sẽ lần theo dấu vết thôi. Yên tâm đi, họ giỏi chuyện này lắm.”
Tuyết Nhung siết chặt lấy gấu áo, ánh mắt vẫn chưa giấu được nỗi sợ hãi còn sót lại. Cô liếc nhìn mảnh gương vỡ nằm rải rác trên sàn, rồi nhìn sang anh.
“Um… anh có thể… đưa tôi về được không?” Cô hỏi, giọng lí nhí, nhưng vẫn đủ để anh nghe thấy.
Anh khẽ nhướng mày, không nói gì ngay. Một cơn gió đêm lùa qua khung cửa sổ vỡ, làm mái tóc nâu của anh tung bay nhẹ như sóng nước, vạt áo tấc lam nhạt cũng khẽ bay bay trong bóng tối.
“Cô vẫn chưa hết sợ à?”
“Thật lòng thì… tôi vẫn chưa tin mình còn sống,” Tuyết Nhung nói, cố nặn ra một nụ cười run rẩy. “Nếu bây giờ đi một mình, chắc tôi chết vì hoảng loạn mất.”
Anh nhìn cô một thoáng, rồi bật ra một tiếng thở nhẹ.
“Được rồi,” anh quay người, giọng bình thản. “Tôi sẽ đi cùng cô…”
Tuyết Nhung đứng dậy, chập chững chạy theo sau, giữ khoảng cách vài bước so với anh. Khi cả hai đến gần hàng rào, cô khựng lại, hơi lo lắng nhìn qua chướng ngại vật cao hai mét trước mặt mình.
Anh liếc nhìn cô. “Không qua được à?”
“Ừm…” Tuyết Nhung khẽ gật, ánh mắt tránh đi vì ngượng, không phải cô không qua được, mà là vì cô không muốn phải trèo tường ra trước mặt người lạ.
Chàng trai thở ra một hơi, rồi không nói gì, bước lại gần cô.
“Giữ chặt vai tôi.” Anh ra lệnh.
Cô rụt rè làm theo, tay đặt nhẹ lên vai anh. Ngay sau đó, anh nhún người, bật lên kéo theo cả Tuyết Nhung vượt qua hàng rào chỉ trong một cú nhảy. Tiếp đất nhẹ tênh, anh buông tay và quay bước đi, như thể chuyện vừa rồi chẳng đáng nhắc tới. Tuyết Nhung khẽ thở dốc, ngỡ ngàng vì cú di chuyển phi thường, rồi vội vàng bước theo. Cả hai lặng lẽ khuất trong con đường đêm tĩnh mịch.
“À, ừm… cảm ơn anh.”
Giọng cô nhỏ nhẹ vang lên trong bóng tối, như muốn xua đi chút căng thẳng còn sót lại.
Chàng trai không trả lời ngay. Anh chỉ khẽ liếc nhìn cô, ánh mắt lấp loáng dưới ánh đèn đường, rồi lại quay đi.
“Anh… tên là gì?” Cô ngập ngừng hỏi tiếp.
Một thoáng im lặng.
“Vũ,” anh đáp. “Dương Vũ.”
Tên anh rơi vào khoảng lặng như tiếng gió thoảng, để lại trong cô cảm giác vừa xa lạ, vừa… an toàn đến kỳ lạ.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, bóng hai người kéo dài trên mặt đường. Cô bước chậm lại, chân còn hơi run, nhưng không còn cảm giác bị săn đuổi. Như thể chỉ cần có bóng lưng kia ở phía trước, cô sẽ không bị nuốt chửng bởi nỗi sợ.
“Anh sống gần đây sao?” Tuyết Nhung lên tiếng.
“Không,” Dương Vũ đáp ngắn. “Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”
“Vậy… sao lại đến đúng lúc như thế?”
Anh hơi cúi đầu, thoáng trầm ngâm, rồi đáp:
“Chắc là trùng hợp.”
Tuyết Nhung khẽ cười. Trong tiếng cười vẫn vương chút run rẩy.
“Nếu thế thì… cảm ơn sự trùng hợp ấy.”
Họ tiếp tục bước trong đêm, chỉ còn tiếng gió và lá khô xào xạc dưới chân. Dọc đường, cô nhận ra mình đang vô thức điều chỉnh nhịp bước, không để tụt lại phía sau anh, dù cô vốn không dễ tin người lạ.
Khi đến gần con hẻm dẫn vào khu dân cư, cô chỉ tay về phía trước:
“Nhà tôi ở hướng kia… nếu anh đi khác đường thì có thể rẽ tại đây. Tôi ổn rồi.”
Dương Vũ dừng lại, nhìn con hẻm tối, rồi quay sang.
“Cô tên gì?”
“Tôi là Hà Tuyết Nhung.”
Nghe đến cái tên ấy, anh thoáng sững lại, nhưng rồi nhanh chóng gạt đi.
“Ừm. Về cẩn thận nhé.”
Anh gật đầu, quay bước. Lần này, bước chân anh chậm hơn, như để chắc rằng cô đã an toàn vào trong hẻm.
Tuyết Nhung đứng nhìn theo, rồi cúi chào thật khẽ.
“Tuyết Nhung!”
Đúng lúc đó, chú dì của cô hớt hải chạy ra khỏi nhà, ánh đèn hiên hắt lên khuôn mặt đầy lo lắng của họ.
“Tuyết Nhung, con đi đâu vậy? Con có sao không?” dì Hoa chạy tới, vội vã đặt hai tay lên vai cô, ánh mắt lướt nhanh khắp người để kiểm tra xem cô có bị thương không.
“May quá…” chú An thở hắt ra, giọng vẫn còn run, “Chú thấy cửa nhà mở toang mà không thấy con đâu… đang định gọi cảnh sát đấy.”
Tuyết Nhung cắn môi, cố giữ bình tĩnh.
“Con… xin lỗi. Chắc do mấy hôm nay thay đổi sinh hoạt sau kỳ nghỉ hè, lại đang hay thức khuya nên…” Cô cúi đầu, giọng nhỏ hẳn xuống. “Con chỉ định ra ngoài ngõ đi dạo cho tỉnh táo lại một chút thôi, thế mà lại quên khóa cửa, con làm chú dì lo lắng rồi.”
Dì Hoa thở dài, ôm chặt lấy cô.
“Ra ngoài đêm hôm thế này, nếu có chuyện gì xảy ra thì biết làm sao…”
“Dạ… con xin lỗi. Con không cố ý làm mọi người lo lắng.”
“Ừ, miễn là con không sao là tốt rồi.” Chú An nhìn cô nghiêm khắc hơn một chút. “Nhưng lần sau nếu có chuyện gì thì phải bảo với cô chú đấy. Dù con đã lớn, nhưng thành phố Lạc Minh không còn an toàn như ngày xưa nữa đâu.”
Tuyết Nhung gật đầu, ánh mắt lặng lẽ đầy áy náy. Ba người cùng quay trở vào nhà, ánh đèn ngoài hiên dần tắt sau cánh cửa đóng lại. Cô bước từng bước chậm rãi lên cầu thang, lòng vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Dù đã trở về nhà an toàn, hình ảnh về tấm gương vỡ và những bản sao vặn vẹo kia vẫn hằn rõ trong tâm trí.
Phòng cô vẫn tối, chỉ có ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào một mảng mờ nhạt trên sàn gỗ. Trên sàn, nơi chiếc gương để bàn từng được đặt, là những mảnh vụn lấp lánh còn sót lại. Phần khung gương bị vỡ làm đôi, lộ ra những đường vết gãy xiên xẹo. Tuyết Nhung cẩn thận nhặt từng mảnh lên, bỏ vào túi nilon. Tay cô vẫn hơi run, như thể bất kỳ lúc nào từ những mảnh gương kia sẽ lại thò ra một bàn tay túm lấy cổ tay mình. Nhưng không có gì xảy ra cả, không có bóng người trong gương, không có tiếng thì thầm, không có ánh mắt dõi theo. Chỉ còn cô, và căn phòng yên ắng.
Tuyết Nhung thở ra một hơi dài, rồi vội vã dọn hết những gì còn lại, buộc kín túi rồi nhét sâu vào ngăn tủ dưới cùng. Dù biết rằng chiếc gương thật đã bị phá hủy trong không gian kia, cô vẫn chẳng thể hoàn toàn dứt khỏi cảm giác bất an. Cô tắt đèn, chui vào trong chăn, cô nằm nghiêng, mắt nhìn ra khung cửa sổ. Ngoài kia, ánh trăng đã lên cao, chiếu thứ ánh sáng bạc lạnh lẽo xuống con phố vắng lặng. Cô nhắm mắt lại, trong lòng vẫn còn đó chút sợ hãi vương vất, lẫn lộn với cảm giác biết ơn kỳ lạ dành cho người thanh niên xa lạ ấy. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ… và thanh kiếm lóe sáng trong bóng tối.
“Dương Vũ…” cô lẩm bẩm.
Chỉ một tiếng gọi trong vô thức, rồi chìm dần vào trong giấc ngủ.
***
Dương Vũ thong thả bước, rời khỏi thị trấn, đi vào con đường mòn uốn lượn dẫn lên núi, hai bên là rừng cây rậm rạp, ánh trăng rọi lốm đốm qua tán lá như những vệt sáng lặng lẽ. Không còn tiếng bước chân của ai khác, chỉ còn tiếng gió xào xạc và nhịp thở đều đều của chính anh. Từ khu dân cư đến nơi ở của anh – đền Linh Nguyệt – mất gần ba mươi phút đi bộ, nhưng anh đã quá quen với con đường này. Mỗi bước đi đều chắc chắn và bình thản, như thể anh là một phần của khung cảnh tịch mịch nơi đây.
Ngôi đền nhỏ hiện ra sau một khúc quanh, một công trình gỗ cổ kính ẩn trong sương mù mỏng, tọa lạc trên mỏm đá cao. Mái ngói rêu phong cùng cánh cổng sẫm màu theo năm tháng, và hàng lồng đèn đá hai bên lối vào vẫn âm ỉ phát sáng. Không gian nơi đây hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới hiện đại bên dưới.
Dương Vũ bước qua cổng, đi qua khoảng sân nhỏ, anh rút chìa khoá, mở cửa chính của gian chính điện, tiếng then gỗ vang lên lạch cạch giữa đêm tĩnh. Mùi gỗ cũ và tro nhang thoảng lên, quen thuộc và an yên. Anh đặt thanh kiếm lên giá treo cạnh bàn thờ, rồi bước ra ngoài, đến bên bệ đá giữa sân, nơi có giếng nước thánh. Vốc nước lạnh rửa qua mặt, anh hít một hơi thật sâu.
Ánh trăng chiếu lên mặt nước, phản chiếu gương mặt nghiêm nghị của chính anh, và bất chợt, một hình ảnh khác lướt qua tâm trí: gương mặt của cô gái đó… Tuyết Nhung.
“Hà… Tuyết Nhung.”
Anh thì thầm, mắt nheo lại, như thể chỉ cần cố thêm một chút thôi là có thể lần ra thứ gì đó đang ẩn sâu trong tâm trí. Nhưng thay vào đó, một cơn đau nhói bất chợt ập đến.
“Khự...!”
Dương Vũ cau mày, tay siết chặt lấy trán, hơi thở gấp gáp. Cảnh vật trước mắt chao đảo trong khoảnh khắc, một tia ký ức bị bóp méo chợt thoáng qua, nhưng chỉ là một tiếng gọi mơ hồ. Không có hình ảnh nào hiện lên rõ ràng. Chỉ là một khoảng trống mờ đục. Một khoảng trống… và cơn nhức đầu âm ỉ bất chợt dội lên phía sau trán khi cái tên ấy vang vọng trong đầu.
Mọi thứ sau đó lại rơi vào tĩnh lặng, anh chống tay lên thành giếng, nhắm mắt, đợi cho cơn đau dịu xuống.
“Chỉ là cái tên thôi mà…” anh khẽ thở ra, nhưng trong mắt vẫn còn vương nét bất an.
Dương Vũ quay đầu lại nhìn về phía xa, nơi thị trấn Kim Phong vẫn còn sáng đèn lấp lánh phía dưới chân núi. Bóng anh đổ dài trên nền gạch cổ kính, chập chờn cùng sương khuya. Anh không biết mình đã vô tình chạm vào điều gì. Nhưng trực giác mách bảo anh, đây không phải lần cuối cùng họ gặp nhau.
Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cơn đau dịu dần rồi chìm xuống, anh bước vào trong chính điện, thắp một nén nhang. Ánh lửa nhỏ rung rinh chiếu lên gương mặt anh, điềm tĩnh, nhưng không hoàn toàn thanh thản. Anh không biết cô gái đó là ai, và cũng không rõ vì sao lại cảm thấy quen đến thế. Anh quay người bước về gian phòng nhỏ phía sau đền, nơi anh vẫn thường một mình vẽ bùa. Trên bàn gỗ, giấy chú và mực đen đã sẵn sàng. Dương Vũ ngồi xuống, tay đặt lên cây bút.
Chưa biết vì sao, nhưng anh có cảm giác: cái tên ấy rồi sẽ còn quay lại… và kéo theo quá khứ mà anh đã lãng quên.


5 Bình luận