Một tuần trôi qua.
Tuyết Nhung cũng dần ổn định lại sau biến cố kỳ lạ với con yêu quái trong gương. Cuộc sống học sinh cuối cấp cuối cùng cũng bắt đầu, những buổi sáng vội vã đến trường, những tiết học đều đặn, những buổi chiều tự học trong ánh nắng nhạt. Mọi thứ tưởng chừng như đang quay lại quỹ đạo bình thường. Không có gì khiến cô phải bận tâm.
Thỉnh thoảng, cô cảm thấy sống lưng lạnh buốt hoặc mơ hồ như có ai đó đang nhìn mình, nhưng chỉ lắc đầu cho qua, tự an ủi rằng chắc là do mất ngủ hoặc căng thẳng vì chuyện học hành. Cô không hề hay biết, bên trong mình, một điều gì đó đang âm thầm thay đổi. Còn ở bên ngoài, những ánh mắt từ một thế giới khác cũng bắt đầu lặng lẽ hướng về phía cô.
“Haizzz… chán quá, không biết giờ này Vy đang làm gì nhỉ?” Tuyết Nhung lẩm bẩm, nằm dài ra giường, ánh mắt nhìn trân trân lên trần nhà.
Hôm nay là Chủ nhật, không phải đi học, mà cô thì chẳng có gì để làm. Cảm giác trống rỗng cứ quẩn quanh khiến cô lười nhấc cả ngón tay.
Sau vài giây đắn đo, Tuyết Nhung cầm điện thoại, bấm số gọi Tường Vy.
“Chắc cũng rảnh thôi, chẳng lẽ Chủ nhật mà lại không?”
Vài tiếng chuông vang lên, rồi đầu dây bên kia bắt máy.
—Alo? Nhung à?
Giọng Tường Vy vẫn đầy năng lượng như mọi khi.
“Đang làm gì vậy gái ơi?” Tuyết Nhung hỏi ngay, giọng ngán ngẩm. “Ở nhà chán như con gián ấy, tối đi chơi không?”
—Đang nằm giường xem mấy mẫu thiết kế thôi, cũng chẳng có gì vui.
Tường Vy bật cười.
—Gái muốn đi đâu nào?
“Tối nay ở quận Bắc có tổ chức lễ hội Ánh sáng mùa Thu đấy! Lâu rồi tớ cũng chưa qua đó chơi.” Tuyết Nhung bật dậy, giọng đầy hào hứng.
—À, hình như năm nay là kỷ niệm 120 năm thành lập thành phố thì phải? Được rồi, thế 7 giờ tớ qua đón nhé?
“Ok luôn!” cô cười.
Cúp máy, Tuyết Nhung thấy nhẹ nhõm hẳn. Ít nhất tối nay sẽ không phải vật lộn với mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Cô bật khỏi giường, mở tủ, chọn một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jeans vừa thoải mái vừa gọn gàng. Sau khi tắm và thay đồ xong xuôi, cô đứng trước gương chỉnh lại tóc.
Còn hơn hai tiếng nữa mới tới giờ hẹn. Tuyết Nhung xuống nhà, bước ra ngoài hiên. Bầu trời trong veo, không gợn một đám mây. Gió nhẹ làm mấy chậu hoa trước cửa rung rinh. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác dễ chịu lan khắp lồng ngực.
“Dì ơi, tối nay con đi chơi với Tường Vy, không ăn cơm nhà đâu ạ!” cô gọi vọng vào nhà.
“Ừ, nhớ về sớm nghe con.” giọng dì Hoa vang lên từ bên trong, không quên dặn dò.
Dì Hoa đang gói hoa cho khách, tay thoăn thoắt, ánh mắt dịu dàng. Bà là người ít khi áp đặt, luôn cho Tuyết Nhung sự tự do để lớn lên theo cách riêng. Không phải kiểu nuông chiều, mà là đặt niềm tin rằng nếu được lắng nghe và thấu hiểu, đứa trẻ nào cũng có thể trưởng thành vững vàng.
“Con biết rồi mà!” Tuyết Nhung cười toe toét.
Thời gian nhanh chóng trôi qua. Khi đồng hồ điểm đúng 7 giờ, một chiếc xe đen bóng dừng trước cổng. Cửa kính hạ xuống, để lộ gương mặt rạng rỡ của Tường Vy.
“Hế lô! Đi thôi nào!” Tường Vy vẫy tay.
“Ok!”
Tuyết Nhung mỉm cười, bước ra khỏi cổng. Cô mở cửa, chui vào ghế sau, ngồi cạnh Tường Vy. Khi hai cô gái đã yên vị, người tài xế nhẹ nhàng khởi động xe, và chiếc Lexus lặng lẽ lăn bánh, hướng về quận Bắc, trung tâm thành phố Lạc Minh. Trong khoang xe ấm áp, hai cô gái ngồi cạnh nhau, im lặng tận hưởng chuyến đi. Ánh đèn đường phản chiếu qua lớp kính, vẽ lên gương mặt họ những vệt sáng dịu dàng.
Thành phố dần hiện ra với nhịp sống sôi động và rực rỡ. Những tòa nhà cao tầng, biển hiệu phát sáng và dòng xe cộ tấp nập tạo nên một khung cảnh hoàn toàn trái ngược với sự tĩnh mịch của vùng ngoại ô. Tuyết Nhung áp má lên cửa kính xe, ánh mắt dõi theo từng vệt sáng vụt qua trước mắt.
Khoảng ba mươi phút sau, xe dừng tại hầm gửi xe cách cổng chính khu lễ hội không quá xa. Tường Vy bước xuống trước, chiếc váy trắng khẽ lay động theo gió đêm, như một dải mây trôi giữa phố phường rộn rã. Tuyết Nhung nối gót, áo phông trắng đơn giản, quần jeans rách nhẹ và mái tóc ngắn hơi rối khiến cô trông khỏe khoắn đầy sức sống.
Lễ hội Ánh Sáng năm nay được tổ chức quy mô lớn hơn mọi năm, trùng với dịp kỷ niệm 120 năm thành lập thành phố. Khắp khu vực trung tâm đều được bao phủ bởi ánh đèn trang trí muôn màu. Dọc hai bên phố là những gian hàng ẩm thực, đồ thủ công và những gian trò chơi được dựng bằng khung gỗ và vải màu, tô điểm bằng dây đèn led nhỏ và những dải cờ tam giác rực rỡ. Không khí ngập tràn âm thanh và hương vị.
Trên cao, hàng trăm chiếc đèn lồng kiểu cách hình hoa, hình mây, cả những mặt trăng và tinh tú bằng lụa được treo lơ lửng, đung đưa theo gió. Dưới ánh sáng ấy, mọi thứ trở nên ấm áp đến lạ.
Tuyết Nhung ngẩng đầu chiêm ngưỡng dãy đèn, mắt ánh lên niềm thích thú. Bên cạnh, Tường Vy lướt điện thoại, tay lướt rất nhanh như đang tìm điều gì đó. Một lát sau, cô reo lên đầy phấn khích:
“Đây rồi! Buổi ra mắt bộ sưu tập mới của cô Tống Khánh Linh ngay trong lễ hội luôn đó! Đi với tớ chút đi!”
Không đợi Tuyết Nhung trả lời, Tường Vy đã kéo tay bạn mình len qua đám đông, bước nhanh vào một hội trường lớn phía bên trong quảng trường. Ánh sáng dịu vàng từ các chùm đèn pha lê rọi xuống tạo nên một không gian sang trọng và mộng mị.
Sàn diễn được dựng bằng nguyên vật liệu trong suốt, phản chiếu ánh sáng lung linh như mặt nước. Từ sau cánh gà, các người mẫu lần lượt bước ra, mỗi người đều khoác lên mình một thiết kế táo bạo nhưng đậm chất nghệ thuật: áo choàng dài xẻ tà làm từ vải ánh kim, váy chiến đấu kết hợp giữa dệt truyền thống và giáp nhẹ công nghệ cao, cùng những chiếc mũ đội đầu được chạm khắc tinh xảo bằng các biểu tượng cổ.
Ở hàng ghế đầu, giới báo chí và các phóng viên thời trang chăm chú theo dõi, không ngừng ghi chép hoặc livestream. Xung quanh là những dãy ghế dài dành cho khách tham quan, và khắp hội trường cũng được bố trí các mẫu thiết kế trưng bày để người xem có thể chiêm ngưỡng ở khoảng cách gần.
“Đây là bộ sưu tập ‘Chiến Khí Ảo Mộng’ của cô Khánh Linh đó!” Tường Vy thì thầm, mắt sáng rực lên như trẻ con. “Trời ơi, nhìn cái áo kia kìa! Kỹ thuật may viền phát sáng này mới được phát triển mấy tháng trước thôi mà cô ấy đã ứng dụng rồi!”
“Là nhà thiết kế nổi tiếng à?” Tuyết Nhung hỏi nhỏ, cô chẳng hiểu mô tê gì về thời trang cả.
“Ừ, nổi như cồn luôn ấy! Nhưng không chỉ thế đâu…” Tường Vy mỉm cười, hơi nghiêng đầu về phía bạn, “nghe nói cô ấy còn là một pháp sư đấy. Mấy thiết kế này đều có thể được phù phép cho thực chiến, ảo diệu lắm luôn.”
Tuyết Nhung nhíu mày nhìn kỹ hơn. Quả thật, một số bộ trang phục phát ra thứ ánh sáng lạ, không giống kiểu phản quang thông thường. Một chiếc váy xòe được thêu những dải khói bạc mờ ảo lơ lửng quanh tà váy, lượn lờ theo từng bước chân của người mẫu như những đám mây.
Tường Vy dừng lại trước một tủ kính lớn, bên trong là một chiếc áo khoác da đen với đường cắt mạnh mẽ, phần cầu vai gắn chi tiết kim loại chạm trổ, đường chỉ phát sáng chạy dọc như những tia sét khắc vào lớp phải.
“Uầy… đẹp thật sự…” cô thì thầm, tay khẽ lướt trên mặt kính như muốn cảm nhận chất liệu bên trong. “Đúng chất của cô Tống Khánh Linh luôn. Ước gì tớ cũng thiết kế được kiểu như này…”
“Cậu sẽ làm được mà.” Tuyết Nhung khẽ cười. “Phong cách ‘tương lai’ của cậu đâu có thua gì mấy nhà thiết kế nổi tiếng.”
Tường Vy bật cười, ánh mắt vẫn dán chặt vào bộ chiến phục như thể muốn ghi nhớ từng đường may, từng góc cạnh. Cả hai nán lại thêm một lúc, rồi cô nói:
“Thôi, ra ngoài đi.”
“Ừ!”
Đôi bạn quay người, rời khỏi hội trường. Bên ngoài, phố xá đã nhộn nhịp hơn hẳn. Càng về tối, lễ hội càng đông. Trẻ con chạy nhảy khắp nơi, tiếng cười đùa vang lên rộn rã giữa ánh đèn lấp lánh giăng dọc các con đường.
Tường Vy xoa bụng, quay sang nói:
“Hay là tụi mình kiếm gì ăn đi.”
“Ừ, tớ cũng đói rồi. Cứ đi vòng vòng xem, nhiều quán lắm.”
Cả hai rẽ vào khu phố ẩm thực. Chỉ vừa đặt chân đến, mùi thơm từ đủ món ăn đã xộc thẳng vào mũi: nướng, chiên, xào, lẩu... quyện vào nhau trong bầu không khí, tuy có hơi nóng nhưng đầy sức hấp dẫn. Tiếng xèo xèo của chảo dầu, tiếng xoong nồi va nhau leng keng, tiếng rao hàng... tất cả tạo nên một bản hòa tấu náo nhiệt của buổi tối lễ hội.
Dọc hai bên phố là những quầy hàng nối tiếp nhau: bún, phở, cơm, xiên que, bánh nướng, chè lạnh... Cả hai vừa đi vừa háo hức lựa chọn.
Chưa đi được bao xa thì có ai đó gọi với theo:
“Ơ, Nhung với Vy đấy à?”
Tuyết Nhung nghe tiếng gọi quen liền quay lại, rồi reo lên:
“A, bác Kha đấy à? Nay bác cũng ra bán hội ạ?”
Người gọi là bác Kha, bác gái trung niên bán bún chả trong chợ Dốc Gió mà Nhung vẫn hay ghé.
“Ừ, bác xin được một chỗ nên tranh thủ bán luôn. Hai đứa có ăn ủng hộ bác không nào?”
“Có ạ!” cả hai đồng thanh.
Gian hàng của bác được dựng tạm bằng khung sắt và vải bạt, không rộng lắm nhưng đủ để kê mấy bộ bàn ghế nhựa. Không khí trong lều ấm cúng, thoảng hương nước mắm pha chua ngọt, thơm lừng. Chẳng mấy chốc, hai tô bún chả nóng hổi được mang ra, khói bốc nghi ngút, thịt nướng thơm lừng cùng với dưa góp giòn tan.
Tường Vy vừa ăn vừa thao thao kể chuyện: nào là chuyện lớp học, những bộ truyện tranh mới phát hành, rồi lại hào hứng nói về những mẫu thiết kế trang phục “tương lai” mà cô đang ấp ủ. Tuyết Nhung vừa ăn vừa mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng bật cười khe khẽ, mắt ánh lên vẻ thư giãn hiếm hoi.
Sau bữa ăn, cả hai đều cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
“Khỏe người rồi, đi chơi thôi!” Tường Vy vừa xoa bụng, vừa cười tươi rói.
“Ừ, đi thôi!” Tuyết Nhung gật đầu.
Đôi bạn lại kéo nhau ra một dãy phố khác, nơi vẫn rực rỡ ánh đèn và tràn ngập tiếng cười, tiếng nhạc, tiếng bước chân và cả tiếng reo hò từ các gian hàng trò chơi. Đến khu trò chơi thì Tường Vy như cá gặp nước, mắt sáng lên, nhanh chóng kéo Tuyết Nhung thử hết từ trò bắn súng lấy thưởng, ném vòng, đập niêu đến trò “bịt mắt bắt vịt” mà rõ là dành cho trẻ con.
Sau một hồi chạy nhảy khắp các gian hàng, cả hai dừng lại trước một sạp ném phi tiêu. Phía trước là hàng dài thú nhồi bông với đủ loại hình dáng và kích thước: từ những con gấu bông cao đến nửa người, đến mấy con mèo, con thỏ nhỏ nhắn xinh xắn được treo lủng lẳng đầy hấp dẫn. Ở giữa sạp là khung gỗ đan xen như một bàn cờ, với những quả bóng bay được gắn vào từng ô vuông.
“Luật chơi đơn giản lắm,” anh chủ sạp tươi cười, vẫy tay mời gọi. “Ném trúng càng nhiều bóng thì phần thưởng càng to. Mười quả là ẵm ngay con gấu bự chảng kia luôn!”
Tường Vy nghiêng đầu ngắm nghía, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở một con capybara bông nhỏ màu hồng được treo ngay trước mặt.
“Ê, con capybara kia dễ thương ghê á!” Cô cười khúc khích, chỉ tay.
“Thấy cũng dễ thôi, hay là thử ném xem?” Tuyết Nhung đứng cạnh gợi ý, tay khoanh lại trước ngực.
“Giá bao nhiêu vậy anh?” Tường Vy hỏi.
“Hai mươi nghìn ba phi tiêu. Ném trúng ba cái là lấy được mấy con nhỏ nhỏ đó rồi.”
“Vậy lấy cho em mười tiêu nhé.”
“Ok luôn. Mười tiêu thì sáu chục nha.”
Anh chủ sạp nhanh tay lấy phi tiêu từ trong rổ đưa cho Tường Vy. Cô rút ví, trả tiền, rồi nhận lấy mười chiếc phi tiêu, thực chất chúng chỉ là mấy cái đinh nhọn gắn vào vài cọng lông gà, trông hơi thô sơ nhưng lại mang đến cảm giác dân dã thú vị. Tường Vy cầm một cái lên, xoay nhẹ trong tay rồi bất ngờ ném mạnh.
Pốp!
Một quả bóng bay nổ tung.
“Trúng rồi nè!” Tường Vy reo lên, quay sang cười với Tuyết Nhung.
Cú thứ hai lệch một chút, nhưng cú thứ ba lại nổ trúng bóng.
“Được hai quả, không tệ ha?” Tuyết Nhung gật gù.
“Này, cậu ném đi!” Tường Vy dúi bảy chiếc phi tiêu còn lại vào tay Tuyết Nhung.
“Ơ, tớ ném dở lắm…” Tuyết Nhung chần chừ.
“Không sao, chơi cho vui thôi!” Tường Vy cười, vừa cổ vũ vừa vỗ nhẹ lên vai bạn.
Tuyết Nhung hít một hơi, ném thử chiếc đầu tiên, có lẽ do cô hơi run nên phi tiêu lệch sang một bên. Chiếc thứ hai, cô tập trung hơn.
Pốp!
“Ê trúng rồi kìa.” Tường Vy vỗ tay.
Tự tin hơn, Tuyết Nhung đứng thẳng người, nhắm kỹ hơn, rồi ném tiếp. Bóng nổ liên tục, bốn quả, năm quả... cuối cùng cô ném trúng cả sáu phi tiêu còn lại.
“Ui, các em được tám quả luôn này.” Anh chủ sạp tấm tắc khen, rồi chỉ tay sang bên phải. “Đây, bên này ba tiêu đổi một con, bên kia năm tiêu. Tha hồ chọn.”
Tuyết Nhung cúi xuống, cầm lấy con capybara hồng mà Tường Vy thích, đưa cho bạn. Trên mũi nó còn có một cục bông tròn nho nhỏ như giọt nước mũi, trông vừa ngố vừa hài.
“Cảm ơn bà nha!” Tường Vy cười rạng rỡ, ôm con capybara vào lòng.
Tuyết Nhung cũng chọn một con cáo vàng với gương mặt ngái ngủ, khá giống cô lúc mới tỉnh dậy mỗi sáng.
Cả hai dần cảm thấy mỏi chân, quyết định kết thúc buổi dạo chơi. Tay đung đưa mấy con thú bông nhỏ, họ rảo bước chậm rãi giữa ánh đèn, khói thơm từ những xe đồ ăn, tiếng nhạc du dương và tiếng người cười nói rộn ràng.
Đúng lúc ấy, một loạt tiếng pháo nổ lụp bụp vang lên từ phía quảng trường trung tâm. Tuyết Nhung và Tường Vy đồng loạt ngẩng đầu lên, theo phản xạ.
Bầu trời đêm vừa trong vừa sâu, giờ được tô vẽ lên bằng những đóa pháo hoa rực rỡ. Những quả pháo bắn lên với đủ các loại hình thù, những vệt sáng màu đỏ, vàng, xanh lá lần lượt bung nở rồi rơi xuống như mưa sao. Cả quảng trường gần như ngừng lại vài giây, mọi người đều ngẩng đầu, mắt dõi theo từng tràng pháo nở bung trên cao.
“A, tớ quên mất tối nay họ bắn pháo hoa đấy.” Tường Vy thì thầm, ánh sáng pháo hoa phản chiếu trong mắt cô lấp lánh.
“Đẹp ghê,” Tuyết Nhung mỉm cười, tay đung đưa con cáo bông. “Lâu rồi mới xem pháo hoa gần thế này.”
Tường Vy nghiêng đầu nhìn bạn, cười khẽ:
“Cảm giác như hồi nhỏ ấy nhỉ.”
Tuyết Nhung liền lấy điện thoại ra, giơ lên quay lại đoạn pháo hoa rực rỡ đang nở bung trên bầu trời. Những tiếng nổ đì đùng vang vọng giữa quảng trường, kéo dài suốt hơn mười phút, rồi dần thưa thớt và tắt hẳn trong một tràng lụp bụp nhỏ cuối cùng.
Đôi bạn rảo bước rời khỏi khu trung tâm lễ hội, đi dọc theo những dãy phố dần thưa người dẫn ra khu hầm gửi xe. Ánh sáng rực rỡ lùi dần phía sau, nhường chỗ cho những con đường lát đá xám rợp bóng tán cây, yên tĩnh và mờ tối hơn. Khi băng qua khu phố lưu niệm, Tường Vy chợt khựng lại trước một cửa tiệm nhỏ nằm lọt thỏm giữa hai cửa hàng hiện đại, nổi bật lên bởi vẻ mộc mạc đến lạc lõng giữa khu trung tâm hào nhoáng này.
Tấm biển gỗ treo nghiêng trước hiên khắc hàng chữ: [Đồ thủ công vùng núi.]
Chữ viết tay bằng mực nâu đã nhòe theo năm tháng, những nét mực đã mờ đi rất nhiều như chính sự tồn tại âm thầm của nó giữa con phố tấp nập này.
“Ủa, tiệm này mở ở đây hồi nào vậy?” Tường Vy nghiêng đầu, giọng đầy tò mò.
“Chắc mới mở? Nhìn lạ ghê nhỉ.” Tuyết Nhung cũng nheo mắt nhìn theo, vẻ ngờ ngợ.
Tiếng chuông gió lách cách vang lên khe khẽ khi Tường Vy đẩy cửa bước vào. Không gian bên trong khá tối và nhỏ, ánh đèn vàng mờ phủ lên mọi thứ một lớp màu cũ kỹ. Hương trầm nhè nhẹ lan tỏa trong không khí, mùi thơm vừa dịu vừa lạ khiến Tuyết Nhung khẽ rùng mình mà không hiểu vì sao, cô bỗng cảm thấy lạnh dù nhiệt độ không hề thay đổi, hay đúng hơn là cô đang lạnh sống lưng.
Khắp tiệm là những kệ gỗ phủ bụi, bày biện đủ thứ vật phẩm kỳ lạ: những chiếc mặt nạ gỗ méo mó, những chiếc chuông gió làm từ xương thú nhỏ, những vòng tay tết bằng chỉ đỏ xen lẫn với lông thú; và một tấm vải thô treo ở góc phòng, in họa tiết xoắn lạ mắt như bùa chú cổ, có vẻ được dệt tay bằng kỹ thuật xưa cũ không còn phổ biến.
Chính giữa tiệm, một chiếc tủ kính cũ kỹ phủ lớp vecni đã sậm màu đứng nổi bật. Bên trong, như một món trưng bày đặc biệt, là một đôi giày da nâu sẫm. Mũi giày nhọn, viền thêu hoa văn thổ cẩm bằng sợi chỉ bạc lấp lánh. Bề mặt da được đánh bóng tỉ mỉ, phản chiếu ánh sáng ấm theo sắc nâu đỏ kỳ lạ, như ẩn chứa một tầng màu không xác định được rõ.
Tường Vy dán mắt vào đôi giày, chân đã bước tới từ lúc nào không hay.
“Cái này... đẹp ghê. Hợp với mấy bộ váy dài nữa,” cô thì thầm.
“Ê, gu thời trang của cậu đúng là kỳ quái thật,” Tuyết Nhung khẽ kéo tay bạn, ánh mắt lướt qua đôi giày rồi chau mày. “Tớ thấy nó cứ là lạ sao ấy.”
“Đẹp mà,” Tường Vy bật cười, nhưng trong lòng lại lăn tăn một cảm giác mơ hồ. Cứ như thể có thứ gì đó đang khẽ gọi tên cô từ phía sau lớp kính.
Khi hai cô gái còn đang quanh quẩn trong cửa tiệm, một bà lão từ sau tấm rèm vải bước ra. Bà mặc áo chàm bạc màu, dáng gầy nhỏ, làn da sạm đen nhăn nheo như vỏ cây già, giọng nói khàn đặc:
“Ồ... hai cháu đến mua đồ à?”
“Cháu chào bà ạ,” cả hai đồng thanh.
“Ờ,” bà lão cười nhẹ, gương mặt càng nhăn nhúm, “ta là chủ tiệm. Hai cháu muốn tìm gì nào?”
“À, bọn cháu thấy cửa hàng lạ quá nên ghé vào xem thử thôi ạ,” Tuyết Nhung xua xua tay, lịch sự đáp.
Tường Vy không nói gì. Cô vẫn dán mắt vào đôi giày trong tủ kính, đắn đo một lúc rồi chỉ tay:
“Đôi giày này... nhìn lạ quá. Bà bán bao nhiêu ạ?”
Bà lão nheo mắt, tiến lại gần tủ kính, ngó xuống đôi giày như đang nhìn một vật linh thiêng rồi chậm rãi nói:
“Khéo mắt đấy, cháu gái. Đây là đôi hài da do một nghệ nhân ở miền núi phía Bắc làm ra, chỉ có một đôi duy nhất thôi. Mà thôi, nay gặp nhau là cái duyên, ta lấy ba trăm.”
Tuyết Nhung đơ mặt, ‘Gì...? Ba trăm cho cái đôi giày xấu xấu bẩn bẩn này á?’, cô thầm nghĩ. Quả thực, ba trăm cho một đôi giày không rõ thương hiệu, lại bày bán trong một cửa tiệm cũ kỹ thế này thì có hơi... cao.
Tường Vy chớp mắt, cô mở túi xách ra, lấy ra ba trăm nghìn rồi đưa cho bà lão.
“Gói lại cho cháu đôi này nha bà.”
“...?” Tuyết Nhung ngay lập tức quay phắt sang nhìn bạn mình bằng ánh mắt khó hiểu, môi trề ra.
“Haha, biểu cảm đó là gì vậy gái?” Tường Vy bật cười, cô đánh nhẹ vào vai Tuyết Nhung, “Yên tâm đi, tớ thích đôi này.”
“Đợi ta một chút.”
Bà lão lom khom cầm mấy đồng tiền trên tay, cất vào trong cái túi vải thô nhỏ treo bên hông rồi quay vào gian trong. Lát sau, bà lão quay lại với một chiếc túi đan bằng lạt và một tấm vải đỏ. Bà tiến về phía tủ kính, chầm chậm mở cửa tủ kính lấy đôi hài ra.
“Cháu có muốn đi thử không?”
Bà nhẹ nhàng đặt đôi hài xuống đất. Không chút do dự, Tường Vy cúi xuống xỏ giày, vừa xỏ vào chân, cô bất giác khựng lại, đôi hài ôm sát bàn chân đến kỳ lạ, mềm mại như nhung, nhẹ như không khí. Không có chút lỏng lẻo hay gò bó nào, như thể nó được làm riêng cho cô vậy.
“Chà, mềm quá đi.”
Cô khẽ xoay người mấy vòng, váy lay nhẹ theo từng bước. Đôi hài lướt trên mặt đất trơn tru, không phát ra một tiếng động. Dưới ánh đèn vàng vọt, lớp da sẫm màu bỗng ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt.
Tuyết Nhung nheo mắt nhìn, lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an. Rõ ràng ban nãy đôi giày trông cũ kỹ, xỉn màu, vậy mà giờ đây... trông như nó đẹp lên hẳn. Thậm chí, còn có phần sinh động đến kỳ lạ. Nhưng cô lắc đầu, tự trấn an rằng chắc do ánh đèn hắt xuống tạo cảm giác vậy thôi.
Tường Vy tháo đôi hài ra một cách trân trọng, bàn tay vuốt nhẹ qua lớp da như thể không nỡ rời. Bà lão gật đầu, quấn đôi hài vào trong tấm vải đỏ, bỏ vào chiếc túi đan bằng lạt, rồi trao tận tay cô với một nụ cười nhăn nheo.
“Cảm ơn cháu nhé.”
Tường Vy đón lấy, nhẹ nhàng đáp lại bằng một cái gật đầu và nụ cười kín đáo. Tuyết Nhung cũng lễ phép cúi đầu chào. Cả hai rời khỏi tiệm trong tiếng chuông gió nhẹ leng keng.
Ra đến cổng chính của trung tâm thương mại, ánh đèn vàng hắt xuống mặt đường lát gạch khiến bước chân họ càng thêm nhẹ tênh. Tường Vy nháy điện thoại, chỉ vài phút sau, chiếc Lexus đen quen thuộc đã lướt đến dừng trước mặt.
Bác tài xế chỉnh tề bước xuống xe, cung kính mở cửa sau cho Tường Vy và Tuyết Nhung.
“Cô chủ, mời lên xe.”
Tường Vy gật đầu, bước vào xe, vẫn ôm chiếc túi trong lòng như một món đồ quý. Bác tài xế trung niên trở lại ghế lái, chiếc Lexus từ từ lăn bánh rồi tăng tốc, ánh đèn đuôi xe dần khuất khỏi trung tâm thương mại nhộn nhịp.
Bên trong xe, không khí trầm lắng và êm dịu. Tuyết Nhung ngả đầu nhìn những ánh đèn đường lướt qua cửa kính. Đôi khi cô liếc sang Tường Vy, thấy bạn mình vẫn giữ nét mặt thanh thản, đôi mắt khẽ cụp như đang suy nghĩ gì đó. Chiếc túi lạt đặt gọn trong lòng cô, yên tĩnh đến lạ.
Chừng ba mươi phút sau, xe đã về tới thị trấn Kim Phong. Dừng trước cổng nhà Tuyết Nhung, bác tài xế mở cửa, cô vội quay sang:
“Về nha, tớ vào nhà đây.”
“Ok. Chúc cậu ngủ ngon.”
Tuyết Nhung bước nhanh vào nhà. Ánh đèn cổng đã bật sẵn như chờ cô từ trước. Chiếc Lexus phía sau quay đầu, bóng đèn hậu lướt một vệt đỏ nhẹ qua cánh cổng rồi khuất dần trong màn đêm, tiếp tục đưa Tường Vy trở lại thành phố.
Xe tiến sâu vào khu đô thị biệt lập dành cho giới thượng lưu, lướt qua những hàng cây cắt tỉa tỉ mỉ cùng các dãy biệt thự sang trọng nép mình trong ánh đèn vàng dịu. Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự tráng lệ mang phong cách bán cổ điển. Cửa chính tự động mở ra. Tường Vy bước xuống, nhấc vạt váy, chầm chậm bước vào nhà. Vài người giúp việc đã đứng đợi sẵn, đồng loạt cúi chào.
“Chào tiểu thư.”
“Tiểu thư mới về.”
Cô gật đầu nhẹ, không nói gì, rồi chạy lên cầu thang như cơn gió, chiếc túi đan nhỏ lắc lư theo từng bước chân.
“Hihi, mình phải nghiên cứu đưa đôi hài này vào một bộ sưu tập riêng mới được. Mười điểm không có nhưng luôn!” cô lẩm bẩm với giọng điệu tinh nghịch.
Tường Vy vào phòng, ném chiếc túi xách hiệu cao cấp lên giường, rồi lập tức mở túi đan, cẩn thận lấy đôi hài ra như thể sợ chúng trầy xước. Cô ngắm nghía đôi giày một lúc lâu dưới ánh đèn chùm pha lê, mắt ánh lên vẻ thích thú tột độ. Sau đó, cô bước đến hai chiếc tủ gỗ lớn đối diện giường, kéo nhẹ cánh cửa. Bên trong đúng là một bộ sưu tập rực rỡ, toàn những bộ trang phục thời thượng, được thiết kế riêng theo số đo, phân loại theo màu sắc, chất liệu và mùa.
Cô đưa mắt lướt qua một lượt, rồi dừng lại trước một chiếc váy đỏ dáng ôm lệch vai, đường cắt táo bạo nhưng đầy tinh tế. Tường Vy nhấc nó ra khỏi móc treo, áp lên người, quay nhẹ trước gương, khóe môi cong lên. Tường Vy thay váy, soi mình trước gương lớn trong phòng. Chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể tôn lên vóc dáng mảnh mai, phần tà xẻ bên hông vừa đủ để tạo nét quyến rũ mà không quá lố. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng xỏ chân vào đôi hài mới, đôi hài da mềm mại ôm sát lấy chân cô.
Đứng thẳng dậy, cô xoay một vòng trước gương. Mái tóc dài khẽ tung bay theo động tác, ánh đèn phản chiếu khiến cả cô và hình ảnh trong gương như sáng bừng lên.
Và rồi... một cảm giác thôi thúc không rõ từ đâu dâng trào trong lồng ngực. Cô bỗng cảm thấy... muốn nhảy múa. Không phải kiểu múa trình diễn trên sân khấu, mà là khiêu vũ, kiểu khiêu vũ cổ điển, đầy tính nghi lễ. Chân tự động bước theo một nhịp điệu xa lạ, nhưng lại vô cùng tự nhiên. Tường Vy xoay người, giơ tay, chân phải bước theo một vòng cung mượt mà. Váy đỏ bay lên theo từng động tác, hòa vào ánh đèn như một vũ điệu ma mị.
Cô nhắm mắt, để cơ thể dẫn lối. Từng bước chân, từng cú xoay người đều đúng nhịp như thể đã được luyện tập hàng ngàn lần. Gót hài chạm nhẹ mặt sàn, tạo nên những tiếng "cạch cạch" đều đặn và vang vọng lạ lùng.
Rồi giữa khoảnh khắc ấy...
Một giọng nói khe khẽ vang lên trong đầu cô, trong trẻo, lạnh lẽo. Như vọng từ nơi rất xa, mà cũng như từ chính trong tim mình:
“Cuối cùng... ta cũng được nhảy lần nữa…”
Tường Vy giật mình khựng lại, cô đứng bất động giữa căn phòng, mắt mở to, váy đỏ khẽ đung đưa theo từng nhịp thở. Cảm giác như một luồng khí lạ lướt qua gáy cô.
“Gì vậy...?”
Cô hấp tấp nhìn quanh. Căn phòng vẫn sáng đèn, không một bóng người nào ngoài chính mình.
Đúng lúc ấy, từ chiếc TV lớn gắn trên tường, một giọng phát thanh viên nữ vang lên, tiếng nói rất nhỏ:
“Chương trình ‘Góc nhìn văn hóa’ hôm nay xin mời quý vị cùng tìm hiểu về nghi lễ múa tế cổ xưa, từng được lưu truyền tại vùng núi phía Tây Bắc…”
Trên màn hình là những thước phim tài liệu, quay cảnh một nhóm người trong trang phục dân tộc đang múa vòng quanh một bàn thờ giữa rừng. Nhạc nền chậm rãi và nhịp điệu bắt tai, vang vang như vọng từ một thế giới xa xăm.
Tường Vy khựng lại. Cô bật cười gượng:
“Má, giật cả mình.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, bước lại giường, cầm chiếc điều khiển TV đang nằm bên dưới túi xách của cô lên
‘Chắc lúc nãy vứt cái túi đụng trúng điều khiển rồi.’ cô thầm nghĩ rồi tắt TV đi.
Tường Vy lắc đầu, nhìn lên đồng hồ, đã 10 giờ hơn rồi. Cô cởi đôi hài ra, cất lại vào trong túi đan rồi để gọn gàng trên chiếc tủ đầu giường. Nhanh chóng lấy một bộ đồ ngủ rồi bước nhanh vào phòng tắm, tắm nhanh một chút rồi lên giường đi ngủ, kết thúc một ngày dài.
Tường Vy tắt đèn, chui vào trong chăn, phát một bài nhạc du dương trên điện thoại rồi nhắm mắt.
Ở trên chiếc tủ đầu giường kia, đôi hài ánh lên sắc đỏ theo từng nhịp dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt. Nó nằm đó, im lìm như mọi vật vô tri khác. Nhưng trong khoảnh khắc Tường Vy vừa nhắm mắt lại... ánh sáng đèn ngủ khẽ nhấp nháy, như phản chiếu từ một tia nhìn đang dõi theo.
Đôi hài dường như... đang quan sát cô.


0 Bình luận