Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua rèm cửa, trải lên sàn gỗ một lớp ánh vàng mỏng như lụa. Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót ngoài ban công vọng vào khe khẽ. Cánh cửa khẽ mở, giọng người giúp việc nhẹ nhàng cất lên:
“Tiểu thư, đã đến giờ thức dậy rồi ạ.”
Tường Vy cựa mình, tấm chăn trượt xuống khỏi vai. Cô chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt còn lờ đờ, ngơ ngác nhìn quanh như thể chưa thực sự tỉnh giấc. Im lặng một lúc, rồi cô quay sang, khẽ nói:
“Cô chuẩn bị đồ giúp cháu nhé.”
“Vâng ạ.” Người giúp việc gật đầu, nhẹ bước ra ngoài.
Tường Vy vẫn ngồi thừ ra, ánh mắt vô thức dừng lại nơi tủ đầu giường. Đôi hài đỏ nằm ngay ngắn tại đó, sắc đỏ dưới nắng mai như rực rỡ hơn một chút so với hôm qua, một vẻ đẹp lạ lùng, khó diễn tả thành lời.
Một ngày mới lại bắt đầu. Như thường lệ, sau khi thay đồ và dùng bữa sáng, cô bước lên chiếc xe sang đang chờ sẵn dưới nhà. Chiếc Lexus đen bóng êm êm lướt qua những con đường trong khu đô thị, rẽ vào đại lộ hướng về thị trấn Kim Phong. Mười phút sau, xe dừng trước một căn nhà nhỏ đầy những chậu hoa cảnh rực rỡ màu sắc.
Tuyết Nhung đang đứng bên chiếc xe đạp trước hiên nhà. Dì Hoa từ trong bước ra, tay còn cầm bình tưới, vừa chăm mấy chậu cúc vừa liếc nhìn ra cổng. Bác tài xế hạ kính xe, vui vẻ chào:
“Chào buổi sáng, cô Hoa! Chúc cô một ngày đông khách nhé.”
Dì Hoa mỉm cười, lau tay vào chiếc khăn vắt ở hông:
“Chào bác Tư, em cảm ơn bác.”
Tường Vy bước xuống xe, cúi đầu chào lễ phép:
“Con chào dì ạ!”
Dì Hoa gật đầu, ánh mắt dịu dàng:
“Đi học vui nha mấy đứa.”
Hai cô gái trao nhau ánh nhìn quen thuộc rồi đạp xe rời đi. Tuyết Nhung ngồi sau, ôm cặp trong lòng. Ánh mắt lướt xuống đôi chân bạn, nhướn mày hỏi:
“Ủa, nay cậu đi đôi giày đó đi học luôn à?”
Tường Vy mỉm cười:
“Ừ. Tớ cảm giác càng nhìn càng thấy nó đẹp lên ấy.”
Tuyết Nhung bật cười, trêu:
“Ảo thật đấy gái ơi!”
Cả hai phá lên cười, chiếc xe đạp vẫn bon bon trên con đường dẫn về trường Kim Phong. Dù tối qua Tuyết Nhung từng có chút lưỡng lự và cảnh giác khi Tường Vy mua đôi giày ấy, nhưng sáng nay, thấy cô bạn vẫn tươi cười như thường, cô cũng chẳng để tâm nữa. Có lẽ cảm giác bất an hôm qua chỉ là những lo nghĩ vu vơ, do đọc truyện ma quá nhiều mà ra.
Thế nhưng, không ai trong số họ để ý rằng, dưới ánh nắng sớm nhàn nhạt, sắc đỏ của đôi hài lại đậm hơn một chút, như đang dần hồi sinh điều gì đó...
Trường Kim Phong đón buổi sáng đầu tuần bằng ánh nắng dìu dịu, những tiếng cười nói rộn rã và nhịp trống quen thuộc vang lên giữa sân. Các tiết học bắt đầu và nối tiếp nhau như vốn nó là thế. Thế nhưng, mọi chuyện bắt đầu trở nên kỳ lạ hơn khi đến tiết học thứ ba. Tường Vy hai tiết trước vẫn còn hoạt bát, đến tiết này bỗng ngồi lặng yên ở bên cạnh Tuyết Nhung, tay cô siết chặt chiếc bút, ánh mắt cô trôi vô định, không ghi chép gì, cũng chẳng ngẩng đầu lên bảng. Trên bục giảng, thầy giáo Vật lý vẫn đều đều giảng giải những định luật khô khan. Tiếng phấn lướt trên bảng, tiếng giấy lật sột soạt. Nhưng với Tường Vy, tất cả âm thanh ấy như đến từ một nơi rất xa, xa đến mức chẳng còn thật nữa.
Một luồng gió lạnh bất ngờ lùa qua khung cửa sổ hé mở. Cô khẽ rùng mình, đưa mắt nhìn ra ngoài. Ánh nắng vẫn đẹp, tán cây khẽ đung đưa trong gió. Bình yên là thế... nhưng tim cô lại nhói lên. Có gì đó... sai sai.
“Nhảy đi.”
Tường Vy sững người.
Giọng nói ấy, rõ ràng như thể có ai thì thầm ngay sát bên tai, nhưng nó lạnh lẽo và xa lạ.
“Ta muốn được nhảy...”
Cô quay đầu lại, đảo mắt khắp lớp. Không ai tỏ vẻ bất thường, tất cả vẫn đang chăm chú ghi chép hoặc lắng nghe, có vẻ như không một ai có thể nghe thấy thứ âm thanh đó. Cô nuốt khan, nắm chặt tay, móng tay vô thức bấm vào da thịt. Một giọt mồ hôi lạnh lăn dọc thái dương.
‘Giọng nói này… giống tối qua…’
“Nhảy đi nào.”
Lần này, giọng nói vang lên rõ ràng hơn, trầm thấp và sắc lạnh như thép. Tim cô đập loạn cả lên, hơi thở càng trở nên gấp gáp.
Tuyết Nhung quay sang, thấy bạn mình tái nhợt, mắt dại đi, liền hoảng hốt:
“Cậu không sao chứ?”
Tường Vy không trả lời, đôi mắt cô bắt đầu mờ đục đi. Từ đôi hài dưới chân cô, một làn khí đen mỏng tang bắt đầu tỏa ra, rồi cuộn xung quanh cô như những làn hơi nước. Tất nhiên là chẳng có ai nhìn thấy cả. Bất chợt, cô không còn nghĩ được gì nữa, cơ thể cô mất kiểm soát, và tâm trí thì trống rỗng. Bóng dáng của một cô thiếu nữ trong bộ quần áo dân tộc thoáng lướt qua trong đầu cô, mờ nhòe. Rồi cơ thể cô đột nhiên tự cử động như một con rối đang bị điều khiển.
Ầm!
Tường Vy đứng phắt dậy khiến chiếc ghế cô đang ngồi đổ rầm xuống đất. Hành động đó khiến cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía cô.
“N–này, Vy, cậu làm gì vậy?” Tuyết Nhung lo lắng hỏi.
Cùng lúc đó, những tiếng xì xào của cả lớp cũng dần nhộn nhạo lên.
“Ẩm IC hả trời?”
“Đang ngồi học tự nhiên gây sự chú ý vậy?”
Cạch cạch!
Thầy giáo gõ cây thước gỗ lên bàn, rồi hắng giọng.
“Trật tự nào cả lớp. Tường Vy, em làm gì vậy?”
Tường Vy không đáp lời, chỉ đứng bất động giữa lớp. Ánh mắt cô dại đi, hơi thở dồn dập như thể đang bị ai đó bóp nghẹt. Hai tay buông thõng hai bên người, run rẩy. Cả phòng học lặng đi. Một bầu không khí nặng nề kỳ lạ lan dần ra khắp không gian, như có thứ gì vô hình đang tràn vào qua từng kẽ hở nhỏ nhất của thế giới này.
Bỗng nhiên, một tràng cười khẽ bật ra từ miệng cô. Nhưng đó không phải là giọng của Tường Vy. Nó lạnh lẽo, đứt quãng, vang vọng như từ cõi khác vọng về.
“Nhảy… cùng ta…”
Cô lẩm bẩm, rồi bắt đầu bước lên bục giảng. Dáng đi kỳ dị, bước chân nặng nề nện xuống nền gạch men vang lên từng tiếng “cộp cộp”, như thể muốn phá nát cả sàn lớp.
‘Gió… đổi chiều rồi…’
Tuyết Nhung gần như bật dậy theo bản năng. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ánh mắt Tường Vy giờ đây không còn là của cô ấy nữa. Đôi mắt ấy tối sầm, trống rỗng, thấp thoáng tia điên dại. Cô lùi lại một bước, ánh nhìn trượt xuống đôi hài đỏ dưới chân bạn mình. Nhưng giờ đây, sắc đỏ ấy không còn là vải hay da nữa. Nó như máu đã khô, đang rỉ ngược vào mắt cá chân Tường Vy, thấm vào lớp da thịt.
Bạn cùng lớp bắt đầu xì xào lo lắng. Một vài người đứng bật dậy, nhìn quanh, có kẻ đã lùi sát tường, nắm tay nắm áo bạn bên cạnh.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Tuyết Nhung bước nhanh tới, len lỏi qua dãy bàn ghế. Cô cúi xuống định tháo đôi hài ra.
Nhưng—
Thịch!
Tường Vy đột ngột tung chân đá ngược về sau. Cú đá không hề báo trước, mạnh như vũ bão, giáng trúng ổ bụng Tuyết Nhung.
“Khự—!”
Cô bật ngửa ra sau, đập lưng vào cạnh bàn, mắt trợn trừng. Cơn đau dữ dội khiến cô không thể thở nổi, nước mắt trào ra. Cô há miệng, cố hớp lấy chút không khí, nhưng ngực chỉ co giật trong tuyệt vọng.
“Ê!!”
“Hai đứa đó không phải là bạn thân à?!”
“Cậu ấy bị nhập hả?!”
“Chạy đi!!”
Tiếng la hét vang lên khắp phòng. Cả lớp hoảng loạn, bàn ghế xô lệch, học sinh chen nhau tháo chạy ra ngoài. Không một ai để ý đến Tuyết Nhung đang nằm quằn quại trên sàn.
Tường Vy tiếp tục bước lên bục giảng, miệng cười khanh khách. Đôi mắt trống rỗng mà hoang dại. Cô vung chân, đá bay bàn ghế. Mỗi cú đá như mang sức mạnh của một cơn bão, đập vỡ cả bàn gỗ, khiến mảnh vụn bay khắp nơi, cửa kính lớp học nứt toác, vỡ tan từng mảnh.
“Nhảy cùng ta…”
Thầy giáo giờ đã lùi sát bảng, mặt cắt không còn giọt máu. Tay run rẩy, ông vội móc điện thoại ra khỏi ngăn bàn, bấm một dãy số khẩn.
Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức.
—Xin chào, đây là trung tâm xử lý yêu quái của Tổ chức Tịch Diệt. Bạn gặp sự cố gì?
“Alo... tổ chức Tịch Diệt phải không? Tình huống khẩn cấp tại trường trung học Kim Phong! Học sinh của tôi... có dấu hiệu bị yêu quái chiếm xác!”
—Đã rõ. Pháp sư chiến đấu sẽ được cử đến ngay. Hãy sơ tán mọi người và cố gắng cầm cự trong thời gian chờ tiếp viện.
Trong khi đó, Tường Vy càng lúc càng tiến sát về phía thầy giáo. Cô bước đi bằng những động tác kỳ quái, chân nhún nhảy theo một điệu nhạc vô hình như đang trình diễn thứ vũ điệu nào đó.
“Tường Vy, tỉnh lại đi!”
Thầy giáo giơ tay về phía cô, cố gắng ra hiệu kìm chế, nhưng ánh mắt Tường Vy trống rỗng, không hề có dấu hiệu nhận thức. Cô không còn là chính mình nữa, mọi lời lẽ đều vô nghĩa với thực thể đang trú ngụ bên trong cô.
Tường Vy đột nhiên lao thẳng đến trước mặt thầy giáo, cô xoay người tung một cú đá xoáy 360 độ trên không, hét lên:
“Nhảy cùng ta!”
Thầy hoảng loạn né tránh, vớ lấy chiếc ghế sắt trên bục giảng chắn trước người. Nhưng cô chỉ vừa chạm chân, chiếc ghế đã móp lại như giấy vụn.
“Kẻ nào có thể nhảy cùng ta!”
Tường Vy ra đòn liên tiếp, từng cú đá đầy lực khiến ông giáo không sao đỡ nổi. Một cú đá trúng bả vai khiến ông gào lên đau đớn, ngã quỵ xuống đất, tay ôm lấy vai mình.
Tuyết Nhung run lên bần bật, thở hổn hển, lảo đảo đứng dậy. Dù hai chân mềm nhũn nhưng cô vẫn gắng từng bước tiến lại, ôm chặt lấy Tường Vy từ phía sau.
“Vy! Là mình đây mà! Là Tuyết Nhung đây, tỉnh lại đi!”
Cô bật khóc, ôm bạn thật chặt như thể chỉ cần giữ đủ lâu, mọi thứ sẽ quay lại như cũ. Nhưng Tường Vy xoay người, dễ dàng thoát khỏi vòng tay của cô và đẩy mạnh ra sau.
Tuyết Nhung ngã xuống sàn, vừa kịp ngẩng đầu thì thấy Tường Vy đã giơ cao một chân lên không trung, rồi giáng xuống một cú chẻ gót như muốn nghiền nát cô.
“Cút ra, con đàn bà!”
Tiếng thét the thé vang lên, và Tuyết Nhung chỉ còn kịp đưa tay lên che đầu, nhắm mắt lại. Sau những gì vừa chứng kiến, cô biết rõ nếu dính cú này, e rằng sẽ mất mạng.
Ngay khoảnh khắc ấy.
Bốp!
Một bao kiếm gỗ giơ ngang, đỡ lấy cú đá từ trên cao. Một vòng tay rắn rỏi choàng qua vai Tuyết Nhung, chắn trọn cơ thể cô.
Tuyết Nhung mở hé mắt, trước mặt cô là một chàng trai trong bộ áo tấc màu lam nhạt với gương mặt nghiêm nghị.
“D–Dương Vũ…?”
Anh không nói gì, chỉ khẽ vung tay hất mạnh chân của Tường Vy ra. Cô ta bị đẩy lùi, lộn một vòng giữa không trung rồi tiếp đất bằng hai chân, đứng thẳng trên mặt bàn giáo viên. Đôi mắt trắng dã liếc nhìn anh, gương mặt nở nụ cười điên loạn.
Thầy giáo tranh thủ lúc Tường Vy bị phân tâm, gồng người bỏ chạy về phía cửa lớp. Nhưng chưa kịp thoát ra ngoài, ông đã nghe một tiếng động mạnh phía sau.
Tường Vy định lao theo, nhưng Dương Vũ đã chắn ngang trước mặt cô.
“Lại là Tà vật à…” anh lẩm bẩm, đưa tay lên thủ thế, ánh mắt lạnh lẽo không rời khỏi kẻ địch.
“Ngươi sẽ nhảy cùng ta chứ?”
Giọng Tường Vy vang lên the thé, méo mó đầy vẻ điên dại. Thứ gì đó đang ẩn nấp bên trong cô bật cười khanh khách, rồi đột ngột nhào tới như một con thú hoang. Cô tung chân, nhắm thẳng về phía mang tai anh. Cú đá xé gió, đầy sát khí.
Dương Vũ phản ứng cực nhanh, giơ bao kiếm gỗ lên đỡ. Lực va chạm dữ dội đến mức tạo ra một làn sóng xung kích nhỏ, khiến bụi phấn trên bảng đen phía sau cũng bay tung tóe.
“...?” Dương Vũ thoáng bất ngờ trước uy lực đó, nhưng không hề nao núng. Anh lập tức phản công. “Vậy thì ta không nương tay nữa.”
Anh buông Tuyết Nhung ra, rút kiếm khỏi bao, ánh thép với những đường hoa văn nước lóe sáng lên.
Tường Vy nhếch mép cười. Lớp máu bao lấy chân cô dần trở nên đậm đặc hơn, chuyển sang màu nâu sẫm, như đang đông cứng lại. Đôi chân cô cứng như thép, mỗi cú đá đều mang theo âm thanh rít gió ghê người.
“Nhảy cùng ta!”
Cô gào lên, lao tới, tung liên hoàn cước nhắm vào những chỗ hiểm. Dương Vũ đỡ gọn từng đòn một, bước chân anh nhẹ như gió, chuyển động linh hoạt, hệt như đang khiêu vũ giữa trận mưa đòn. Mỗi lần né được, anh đều kèm theo một cú phản đòn chính xác, khiến Tường Vy phải lùi lại nửa bước.
Thấy đối thủ không những không bị áp đảo mà còn như đang… chơi cùng, ánh mắt Tường Vy càng trở nên hung hãn. Cô gầm lên, tung một chuỗi những cú đá xoáy và móc vòng, ép sát anh liên tục.
Dương Vũ nắm lấy thời cơ, khi cô tung một cú đá móc ngang, anh liền chém xéo một đường từ dưới lên, phá vỡ lớp giáp máu bọc quanh chân cô. Tường Vy chao đảo. Không để phí một khắc, anh xoay người, tay trái vung bao kiếm lên giáng một cú đánh ngược mạnh như búa bổ.
Bốp!
Tường Vy bị đánh bật ra sau, thân thể cô bay ngang qua lớp học, đập thẳng vào tường. Vết nứt hiện rõ, vữa tường bong ra rơi lả tả. Cô khụy xuống, miệng rít lên những tiếng ghê rợn như quỷ hú trong đêm. Đôi mắt trắng dã vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Vũ – kẻ vừa phá hỏng cuộc “khiêu vũ” của mình.
Dương Vũ tra kiếm vào bao, hạ thấp trọng tâm rồi bứt tốc. Anh vung tay, tuốt kiếm khỏi vỏ, lưỡi kiếm theo lực li tâm vẽ nên một đường sáng loáng.
Tường Vy bật người, đạp cả hai chân vào lưỡi kiếm, mượn đà nhảy vọt lên không trung, đá tung song sắt cửa sổ rồi lao ra ngoài.
Dương Vũ phóng theo không chút do dự.
“Dương Vũ, đây là tầng ba đó... khụ.”
Tuyết Nhung vẫn còn ngồi dưới sàn, ho khan, tay ôm bụng sau cú đá vừa rồi. Cô giơ tay định ngăn anh, nhưng chỉ kịp thở dốc một tiếng.
Bên ngoài, Tường Vy lộn vòng giữa không, đạp vào tường rồi đáp xuống một cành cây lớn. Lá vàng tung bay rào rào.
Dương Vũ theo sát, tiếp đất nhẹ nhàng như gió, mũi kiếm đã chĩa thẳng về phía đối thủ.
“Dừng trò đuổi bắt này lại được rồi đấy.” Anh siết chặt chuôi kiếm, giọng trầm xuống.
Tường Vy cười phá lên.
“Ta còn muốn nhảy nữa!”
Cô lộn người nhảy xuống đất, xoay người tung một cú đá bẻ gãy cả thân cây lớn, nhắm thẳng về phía anh. Dương Vũ vung kiếm, một nhát chém ngọt xả thân cây làm đôi.
Ngay sau đó, Tường Vy lại bật nhảy lên cao, giáng cú chẻ gót xuống đầu anh. Dương Vũ nghiêng người tránh, chuẩn bị phản công thì bất ngờ một quả cầu lửa lao vút từ xa tới.
“...!”
Tường Vy vội co người chắn đòn, ngọn lửa nổ tung khiến cô bị hất xuống đất. Trong làn khói dày đặc, cô xoay vòng tung liền mấy cú đá, xua tan lớp khói khét lẹt.
Dương Vũ khựng lại, mắt nheo đầy cảnh giác. Anh tra kiếm, xoay người.
Một người đàn ông trong chiến phục đen đang bước đến, bước chân thong thả như đi dạo, nhưng mỗi bước lại khiến không khí nặng nề hẳn. Trên lưng áo, biểu tượng mặt trời lấp lánh dưới nắng. Một nửa gương mặt bị che bởi chiếc mặt nạ, chỉ lộ ra ánh mắt sắc lạnh.
Từ trên cao, Tuyết Nhung níu vào thành cửa sổ vỡ, gắng nhìn xuống.
Một người đàn ông lạ mặt vừa xuất hiện trong sân trường, cao ráo, vóc dáng mạnh mẽ, ánh mắt quét đến đâu, người ta rùng mình đến đó.
‘Ai vậy...?’
Người đàn ông khẽ vẫy tay.
“Chào. Tôi là pháp sư được phái đến từ Tịch Diệt, đội hành động đặc biệt.”
Anh rút vài lá bùa từ túi bên hông, giọng điềm tĩnh như thể đã quen với việc kết liễu những thứ không còn thuộc về thế giới này.
Tường Vy nhìn người đàn ông, gầm gừ lên từng tiếng khe khẽ, cô giơ cao một chân, chuẩn bị cho đòn đánh tiếp theo.
Người đàn ông chỉ nhẹ nhàng phẩy tay, một lá bùa lập tức bay vút tới, dán chặt lên ngực Tường Vy. Cô khựng lại một nhịp, toàn thân run rẩy.
Nhưng rồi—
“Kẻ nào dám phá đám… vũ điệu của ta?!”
Cô gào lên, dùng cả hai tay xé toạc lá bùa, một làn khói đen tuôn ra từ vết rách. Pháp sư vẫn không đổi sắc mặt. Anh móc thêm ba lá bùa, vẽ một ký tự bằng tay giữa không trung.
Ầm!
Một ấn chú kích hoạt ngay dưới chân Tường Vy, tạo nên vòng chú sáng lập lòe. Tường Vy gào thét, cơ thể lảo đảo. Cô bật lùi, thoát ra khỏi vòng chú. Thấy vậy, Dương Vũ lập tức bứt tốc, lao đến từ bên hông, tung kiếm chém ngang.
Keng!
Lưỡi kiếm bị đôi chân đỏ máu kia cản lại, đòn thế đã khiến Tường Vy trượt lại vào vòng ấn. Cô lộn vòng, tiếp tục vùng vẫy. Không để cô có khoảng trống, Dương Vũ tung người lên không, kiếm vẽ thành đường cong bạc. Tường Vy phản công, đôi chân tung loạn như cuồng phong. Lần này, cô đã trở nên điên dại hơn, tàn độc hơn.
Pháp sư đứng ngoài, liên tục vẽ bùa và kích hoạt các kết giới nhỏ quanh sân. Bùa bay loạn xạ, từng lá phát sáng khi chạm vào không khí.
Soạt!
Một lá bùa bám vào sau lưng Tường Vy. Cô giật mình quay lại, liền bị Dương Vũ tung cú đá ngược, hất văng vào vùng kết giới. Kết giới bật sáng, giam chặt lấy Tường Vy như một chiếc lồng. Cô gào rú, đá điên cuồng vào vách kết giới, nhưng không phá được.
Pháp sư nhíu mày, nhấn mạnh tay vào tâm bùa:
“Trói Linh Ấn!”
Một loạt phù văn hiện lên trên cơ thể Tường Vy. Cô rít lên, hai mắt trắng dã:
“Đừng... ngăn ta... Ta còn chưa nhảy xong!”
Cơ thể cô bắt đầu co giật. Những làn khói đen trào ra từ mắt, tai, miệng... Một bóng người mờ ảo từ từ tách khỏi cơ thể Tường Vy, là hình bóng của một thiếu nữ trong bộ váy dân tộc rách nát, tóc dài xoã xuống, khuôn mặt trắng bệch méo mó vì phẫn nộ và tiếc nuối.
“Ta... chỉ muốn được nhảy tiếp mà thôi…”
Pháp sư niệm chú, giơ tay cao. Lá bùa cuối cùng trong tay anh phát sáng như thiêu đốt.
“Hỏa Thanh Trận!”
Bùm!!
Bùa hóa thành ngọn lửa trắng, thiêu đốt linh hồn Tà vật giữa không trung. Tà nữ thét lên một tiếng đinh tai rồi tan thành làn khói đen, bị hút hết vào bùa.
Mọi thứ trở lại im lặng.
Tường Vy gục xuống, Dương Vũ kịp thời lao tới đỡ lấy cô. Đôi hài đỏ rơi khỏi chân cô, dẫu đã bị ngọn lửa thanh tẩy đốt qua, nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Pháp sư của Tịch Diệt bước tới, nhặt đôi hài lên và đặt cẩn thận vào một chiếc hộp gỗ nhỏ dán đầy bùa chú.
“Ổn cả rồi. Chúng tôi sẽ tịch thu Tà vật này để điều tra thêm.” Anh liếc sang Dương Vũ, nheo mắt đánh giá. “Mà trông cậu lạ thật đấy. Thuộc đơn vị nào? Kiếm pháp không tệ.”
“Tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi.” Dương Vũ đáp nhạt, thậm chí còn chẳng buồn nhìn đối phương.
“Vậy à?” Pháp sư nhún vai như chẳng lấy làm ngạc nhiên. Anh rút điện thoại, nhanh chóng bấm số và áp lên tai. “Báo cáo. Mục tiêu đã được xử lý. Hiện trường an toàn.”
Nói dứt lời, anh cúp máy, xoay người định đi thẳng về hướng khu hiệu bộ.
Chưa kịp rời khỏi sân, thì một giọng nói vang lên đầy lo lắng:
“Tường Vy!” Tuyết Nhung chạy đến, thở dốc, quỳ xuống bên cạnh Dương Vũ và bạn mình.
“Yên tâm đi.”
Dương Vũ nói, giọng trầm ổn. Anh lấy ra một lọ nước nhỏ, đổ lên đôi chân của Tường Vy. Dòng nước vừa chạm đến làn da, những vết bầm tím, lớp máu đông như giáp kia liền bốc khói xèo xèo rồi tan biến hẳn. Tường Vy trố mắt ngỡ ngàng, như vừa tận mắt chứng kiến một phép màu.
Pháp sư Tịch Diệt quay lại, rút ra một lá bùa màu vàng, khẽ dán lên trán Tường Vy, lẩm bẩm niệm chú.
“Thanh tẩy.”
Lá bùa lập tức phát sáng, tỏa ra ánh vàng dịu dàng. Từ cơ thể Tường Vy, những làn khí đen mỏng như khói bếp bị hút ngược lên, rồi tan biến hoàn toàn vào tấm bùa.
“Ổn cả rồi. Cô đưa cô ấy lên phòng y tế giúp tôi nhé.”
Anh ta nói ngắn gọn rồi quay đi, bước thẳng, biến mất giữa ánh nắng và những tán cây sau dãy nhà hiệu bộ.
Tuy Tà Khí đã được trục xuất, nhưng Tường Vy vẫn chưa tỉnh lại. Cô chỉ nằm im, hơi thở đều đặn, có lẽ là đang ngủ. Thấy Tuyết Nhung lóng ngóng không biết phải làm gì, Dương Vũ khẽ thở dài, định giúp đưa cô bạn xuống phòng y tế. Nhưng đúng lúc ấy, vài học sinh và giáo viên chủ nhiệm đã vội vã chạy đến.
Không muốn gây chú ý, Dương Vũ lặng lẽ lùi lại, rồi biến mất khỏi tầm mắt họ.
Lát sau, khi thấy Tuyết Nhung cùng bạn bè dìu Tường Vy rời khỏi sân trường, anh mới quay bước định rời đi.
“Dương Vũ!”
Anh dừng lại, quay đầu nhìn. Tuyết Nhung đang chạy tới, tay vẫn giữ điện thoại, ánh mắt ngập tràn biết ơn.
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi, tay khoanh trước ngực.
“Cảm ơn…” Cô nói nhỏ, nhưng thật lòng. “Anh lại cứu tôi rồi… lần này còn là cả bạn tôi. Thật sự cảm ơn anh.”
“Cũng không phải công mình tôi.” Dương Vũ đáp gọn, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
“À… anh cho tôi xin số điện thoại được không?” Tuyết Nhung đưa ra chiếc điện thoại, hơi ngượng ngùng.
Dương Vũ nhướng mày.
“Để làm gì?”
“Nếu có dịp… tôi muốn mời anh ăn gì đó để trả ơn.”
“Ơn nghĩa gì, chuyện nên làm thôi. Ngày xưa sư phụ tôi…”
Anh đột ngột dừng lại, một cơn đau nhói kéo đến khiến anh đưa tay ôm đầu. Ánh mắt anh chao đảo.
“Anh sao vậy?” Tuyết Nhung hoảng hốt, bước lại gần.
“Không sao.”
Anh gượng đáp, giọng trầm hẳn. Nhận lấy chiếc điện thoại từ tay cô, anh nhanh chóng nhập số của mình, rồi trả lại.
“Đây là số tôi. Mà… lúc nãy cô bị đánh trúng à?”
“À… vâng…” Cô gật đầu khẽ, tay vẫn đặt lên bụng.
Nghe vậy, anh rút từ túi áo ra một gói nhỏ bọc giấy thô, bên trong là vài viên thuốc đen nhánh.
“Thuốc giảm đau. Thuốc thật, không phải bùa vớ vẩn đâu.”
“Cảm ơn anh.”
Cô nhẹ giọng, đưa tay nhận lấy. Dương Vũ không nói thêm gì nữa. Anh xoay người, bật qua bức tường bao quanh sân trường như một cơn gió, rồi biến mất giữa rặng cây.
“Tạm biệt!” Tuyết Nhung gọi với theo.
Cô đứng lặng một lúc, tay siết nhẹ gói thuốc trong lòng bàn tay. Trong cô vẫn còn xao động, không chỉ vì trận chiến vừa rồi, mà còn vì cảm giác rằng từ giây phút này, mọi chuyện sẽ không còn như trước nữa.
Lớp học bị phá tanh bành sau vụ việc. Cả lớp buộc phải chuyển sang phòng học tạm thời. Giáo viên chủ nhiệm lên tiếng trấn an và nhắc nhở tất cả học sinh:
“Chuyện hôm nay, tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài nhé, đây là yêu cầu từ Tịch Diệt đấy.”
Mãi đến chiều, Tường Vy mới tỉnh lại, thần sắc cô đã khá hơn nhiều, tuy vẫn còn chút mệt mỏi. Khi cô mở mắt, buổi học cũng vừa kết thúc. Tuyết Nhung ngồi bên cạnh liền thở phào nhẹ nhõm. Như thường lệ, Tuyết Nhung chở Tường Vy về nhà mình bằng xe đạp. Trên đường về, cô không giấu nổi vẻ lo lắng.
“Này… cậu thấy ổn hơn chưa?” Cô nghiêng đầu nhìn Tường Vy.
“Ừm… chuyện gì đã xảy ra vậy? Tớ chỉ nhớ là đến lớp, rồi đến tiết ba thì chẳng còn nhớ gì nữa. À, đôi giày của tớ đâu?”
“À…” Tuyết Nhung khựng lại, do dự một thoáng trước khi nhẹ giọng đáp, “Đôi giày đó... thật ra là một Tà vật. Cậu bị nó chiếm giữ. May là pháp sư của Tịch Diệt đã đến kịp.”
Tường Vy trợn tròn mắt.
“Hả? Tà vật á?! Là mấy cái đồ vật tích tụ oán niệm đấy à?”
“Ừ, nhưng đừng lo. Mọi chuyện đã được xử lý rồi, ổn cả rồi.”
Tường Vy im lặng. Ánh mắt cô cụp xuống, nét bối rối và mệt mỏi thoáng hiện trên gương mặt.
Cả hai tiếp tục đi. Khi đến trước tiệm Hoa Tuyết, chiếc Lexus đen quen thuộc đã đậu sẵn. Bác tài xế trung niên đang trò chuyện vui vẻ với dì Hoa ngoài cửa. Thấy hai cô gái trở về, bác tài xế lập tức tiến đến, cung kính cúi chào tiểu thư Tường Vy, rồi mở cửa xe đưa cô về nhà.
Tuyết Nhung đứng trước cổng, dõi mắt theo chiếc xe dần khuất sau hàng cây. Gió nhẹ lướt qua, khiến những cánh hoa giấy rung rinh, khẽ va vào tấm biển gỗ cũ treo trước hiên. Cô im lặng một lúc lâu, tâm trí vẫn còn rối bời vì những chuyện vừa xảy ra trong ngày.
Mọi thứ cứ như một cơn ác mộng. Tường Vy bị chiếm giữ bởi một thứ gì đó không thuộc về thế giới này, lớp học bị phá nát. Còn cô… cô chỉ biết lo lắng, đứng nhìn, và chờ người khác đến giúp. Lần trước, là chính bản thân cô rơi vào tình cảnh đó. Lần này, lại đến lượt người bạn thân thiết nhất.
Tuyết Nhung khẽ thở hắt ra, cô không rõ mọi thứ đã bắt đầu thay đổi từ khi nào. Chỉ biết rằng cuộc sống vốn rất yên bình của mình giờ đã bắt đầu có những vết nứt nhỏ, như thể một thế giới khác đang dần hiện lên từ sau tấm màn mỏng. Và trong thế giới đó, cô không muốn tiếp tục bất lực đứng nhìn như vậy nữa.


0 Bình luận