Tiếng trống tan học vang lên, cũng là lúc cả lớp 12A2 như vừa được cởi trói, tiếng xô bàn xô ghế, tiếng cười nói râm ran khắp phòng.
“Trời ơi, cuối cùng cũng xong!”
“Mai kiểm tra Sinh đó, đừng quên nha tụi bây!”
“Đừng nhắc nữa… đau đầu thấy mẹ!”
Tuyết Nhung thu dọn sách vở, trong khi Tường Vy ngồi bên cạnh vừa vươn vai vừa hí hoáy nhắn tin. Một lúc sau, cô quay sang:
“Đi thôi nào.”
“Ừa.” Tuyết Nhung đeo cặp lên vai, vỗ nhẹ vào lưng bạn. “Tớ đói muốn xỉu luôn rồi đây.”
Hai cô gái rảo bước ra hành lang, bầu trời ban sáng còn nắng, vậy mà giờ mây đen đã kéo đến kín trời rồi. Vừa đi, cả hai vừa rôm rả chuyện trò.
“Ê, dạo này trông cậu ‘ngon’ hơn đó nha, da đẹp hơn thấy rõ luôn. Có chế độ gì hả?” Tường Vy huých vai trêu.
“Hả thiệt hả? Chắc nhờ mấy hôm nay tớ chăm tập thể dục với thiền á.”
“Ái chà, tự nhiên điệu hẳn. Hay là cậu để ý ai rồi đúng không?”
“Không có đâu má, tớ tập vì sức khỏe bản thân thôi mà, hehe!”
Tiếng cười rộn rã vang lên giữa sân trường đang dần vắng. Chẳng mấy chốc, cả hai đã về tới cửa tiệm Hoa Tuyết, trước cửa, những chậu cúc, đồng tiền, lan hồ điệp xếp ngay ngắn, ngập hương thơm nhè nhẹ. Đối diện bên kia đường là một chiếc Lexus đen bóng, xe riêng của nhà Tường Vy.
“Dì Hoa ơi, con về rồi ạ!” Tuyết Nhung cất tiếng gọi, rồi bước vào trong nhà.
Từ phía sau, giọng dì Hoa vọng ra:
“Hai đứa về rồi đấy à, đi học có mệt không?”
Trong nhà, bác tài xế của Tường Vy đang uống ly trà mát. Thấy cô chủ đến, ông liền đứng dậy chào, sau đó cùng Tường Vy ra xe, không quên chào dì Hoa và Tuyết Nhung trước khi rời đi.
Tuyết Nhung tiễn bạn ra đến cửa, vẫy tay:
“Mai gặp nha!”
“Bái bai!” Tường Vy vẫy tay lại, cười tít mắt.
Tuyết Nhung khẽ khép cửa kính lại, cơn gió mang theo hơi ẩm phảng phất mùi cỏ ngoài sân. Trong nhà, ánh đèn vàng dịu hắt xuống nền gạch hoa, tạo nên một không gian ấm cúng lạ thường. Từ bếp, hương cơm chín quyện với mùi tiêu cay, mùi hành phi thơm lừng, khiến bụng cô réo lên từng chập.
“Rửa tay đi con, dì dọn cơm xong rồi đấy.”
Giọng dì Hoa vang lên từ sau bếp, dịu dàng mà thân quen như bao ngày.
“Dạ!”
Tuyết Nhung reo khẽ, tháo cặp đặt lên ghế rồi chạy ù vào rửa tay. Mâm cơm đơn giản được bày sẵn trên chiếc bàn gỗ vuông giữa gian bếp: trứng chiên hành vàng ươm; canh bí nấu tôm trong veo, những lát bí mềm nhừ như tan ra trong nước; và dĩa cá bống kho tiêu sậm màu, dậy lên hương thơm đậm đà đến mức chỉ cần ngửi thôi cũng thấy ấm bụng.
“Dì nấu toàn món con thích nè.” Dì Hoa mỉm cười.
“Trời ơi, thương gì đâu á!” Tuyết Nhung vừa ngồi xuống vừa xới cơm, ánh mắt sáng lên rạng rỡ. “Cá kho của dì vẫn là số một thiên hạ luôn đó.”
“Thế thì ăn nhiều vào. Học hành vất vả cả ngày rồi mà.”
Hai dì cháu ngồi đối diện nhau, tiếng đũa chạm vào bát sành lách cách. Tuyết Nhung gắp một miếng cá bống, chấm nhẹ vào nước kho sền sệt rồi đưa lên miệng. Vị mặn ngọt đậm đà lan dần trong khoang miệng, thơm lừng, hơi cay của tiêu xộc lên mũi khiến cô phải xuýt xoa:
“Món này ăn đúng hao cơm luôn dì!”
Dì Hoa gắp cho cô thêm miếng trứng chiên, nói như mọi hôm:
“Năm nay cuối cấp rồi, ráng mà ăn đầy đủ.”
“Con biết rồi mà.” Cô cười, miệng vẫn còn nhai, hai má phồng lên như bánh bao.
Ngoài hiên, trời bất chợt đổ mưa. Ban đầu là những hạt lộp bộp trên mái tôn, sau đó thành cơn mưa rào xối xả. Mùi đất ướt, mùi hoa dưới mái hiên quyện vào không khí, thấm đẫm cảm giác quê nhà. Và cả gian bếp ấm cúng như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Ăn xong, Tuyết Nhung xung phong rửa chén như mọi ngày. Nước rửa mát lạnh, bọt xà phòng trắng xóa, lấp lánh dưới ánh đèn vàng. Dì Hoa thì rót trà, sắp lại mấy chậu hoa nhỏ bị gió hất lệch trước hiên.
Rửa bát xong, Tuyết Nhung ngáp một cái dài.
“Con lên phòng nha dì, buồn ngủ quá trời.”
“Ừ, con đi ngủ đi, chiều dậy thì ăn bánh ngọt dì để trong tủ này.”
“Vâng.”
Cô bước lên cầu thang, tiếng mưa gõ lộp độp lên mái khá êm tai. Vào đến phòng, cô thay bộ đồng phục ra rồi nhảy lên giường, trùm chăn ngủ. Ánh đèn ngủ dịu nhẹ soi mờ căn phòng nhỏ với chiếc bàn học kê cạnh cửa sổ, một kệ sách gọn gàng, và con gấu bông cũ kỹ ôm chặt lấy đầu giường.
Đến chiều, trong lúc đang ngủ, Tuyết Nhung chợt giật mình. Một cảm giác mơ hồ, lành lạnh chạy dọc sống lưng như thể có ánh nhìn vô hình đang ghim vào người cô từ đâu đó. Cô mở choàng mắt, ánh đèn ngủ dịu nhẹ nhuộm cả căn phòng bằng một lớp sáng nhạt màu hổ phách. Ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa bay bay, rèm cửa khẽ lay theo gió, để lộ một phần khung kính mờ đọng nước.
Và rồi cô thấy nó.
Một cặp mắt xanh lục, sáng rực như hai đốm lửa nhỏ giữa màn mưa chiều, đang nhìn chằm chằm vào cô qua ô cửa sổ tầng hai. Tuyết Nhung cứng người. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, một cảm giác lạnh toát lan dọc sống lưng. Cô nhoài người ngồi dậy, tay run nhẹ khi kéo mép rèm ra thêm, mắt dán chặt vào khung kính lấm tấm nước.
Ngay khoảnh khắc đó, một bóng đen vụt qua, lao vút xuống dưới như một cái bóng lướt qua mặt gương.
“Là nó…!” cô rùng mình, gần như thốt ra thành tiếng.
Không do dự, cô bật dậy, bước nhanh đến tủ, mở ngăn kéo lôi ra tấm bùa nhỏ mà Dương Vũ từng đưa. Cô không rõ nó có tác dụng gì, nhưng bằng một cách nào đó, chỉ cần cầm trong tay là cô thấy an tâm hơn hẳn. Phía sau gáy, gió lùa lạnh buốt, như thể có thứ gì đó vừa lướt ngang qua sau lưng.
“Con Bông…” cô thở ra, chậm rãi, nhưng chắc chắn.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Sinh vật vừa nhìn cô qua cửa sổ chính là con mèo đen của Trà My. Không kịp nghĩ nhiều, Tuyết Nhung chạy vụt xuống tầng dưới. Căn nhà trống không, tiếng gió lùa xào xạc qua hiên và mùi đất ẩm tràn ngập qua cửa.
Chiếc xe máy của dì Hoa không có trong sân.
“Dì đi giao hoa rồi…” cô lẩm bẩm. “Giờ này chú An chắc cũng chưa về…”
Cô đảo mắt nhìn quanh, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Ngoài sân, mưa lất phất rơi đều đều, phủ một màn trắng nhạt lên khoảng sân lát gạch đỏ. Trong không khí, một luồng Khí lạnh lẽo vẫn lẩn khuất, không phải của người, cũng chẳng phải của thiên nhiên.
Một thứ gì đó đang quanh đây. Rất gần.
“Meo~”
“...?!”
Tuyết Nhung giật bắn người, quay phắt lại. Thì ra là Mimi, con mèo tam thể nhỏ của nhà cô. Nó nhẹ nhàng bước tới, đôi mắt tròn xoe long lanh ngước nhìn, rồi dụi đầu vào chân cô nũng nịu.
“Trời ạ, em dọa chị muốn chết...” cô thở phào, cúi xuống xoa đầu Mimi vài cái.
Rồi cô đứng dậy, ánh mắt cô lại trở nên tập trung. Cảm giác đó vẫn còn. Cô nhắm mắt lại, siết chặt lá bùa trong tay. Hít một hơi sâu, giữ hơi ở bụng dưới, rồi thở ra thật chậm. Trong vài giây tĩnh lặng ấy, cô dồn toàn bộ sự chú ý vào từng dao động đang lay động không gian.
‘Ở đó…!’
Cô mở bừng mắt, quay phắt lại.
Con Bông – hay đúng hơn là yêu quái Bông – chưa hề rời đi. Nó đang ẩn mình ngay gần đó, che giấu khí tức một cách tinh vi. Nhưng với những ngày gần đây luyện tập hít thở, thiền định và tập trung nội lực, Tuyết Nhung đã có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa Khí thuần và Tà Khí, dù còn rất kém.
Soạt!
Một bóng đen lao tới từ phía sau. Tuyết Nhung phản xạ trong tích tắc, nghiêng người sang bên, cú vồ sượt ngang vai để lại luồng gió rít và tiếng “gừ” như tiếng mèo gầm trong họng.
Cô loạng choạng lùi lại, tay siết bùa chặt hơn. Lần này, con Bông không bỏ lỡ, nó lại lao đến, bốn chân nhún mạnh đạp vào tường rồi bật ngược lại như tên bắn. Hai bộ vuốt sắc như dao bắt chéo về phía trước, rạch ngang không khí.
Tuyết Nhung không kịp né. Cô giơ tay lên đỡ theo bản năng.
“Á—!”
Ba vết cào rạch dài trên cánh tay phải cô, rớm máu đỏ tươi. Cô lùi lại, cảm giác đau buốt lan ra từng ngón tay. Nhưng đúng lúc đó, một luồng năng lượng bùng lên từ bụng dưới, như một dòng nước nóng dâng lên ngực rồi trào thẳng ra cánh tay đang nắm chặt lá bùa. Lá bùa trong tay cô phát sáng, từ dòng chữ mực đen, ánh sáng màu xanh ngọc bích bừng lên, rồi tạo thành một lốc xoáy nhỏ xoáy cuộn quanh lòng bàn tay cô, trong chớp mắt, nó lao thẳng về phía con yêu.
“MÉO—!!!”
Con Bông gào lên, thân hình bị đánh văng sang một bên, lăn lộn trong sân ướt sũng. Rõ ràng là nó đã bị thương. Nó chống chân bật dậy, quăng cho cô một ánh mắt đầy thù hận, rồi quay ngoắt, chạy mất hút vào màn mưa.
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Tuyết Nhung đứng đó, ngơ ngác ôm lấy cánh tay rỉ máu, hơi thở đứt quãng, vừa vì sợ, vừa vì hoảng hốt.
“Ái…” Giờ cô mới thấy cơn đau lan ra. “Vừa rồi… là gì vậy? Lá bùa… cơn lốc đó…?”
Cô quay vào nhà, bước loạng choạng. Vào tới nhà tắm, cô vội rửa sạch vết thương bằng nước muối, cố gắng giữ bình tĩnh, dù vết thương không sâu, nhưng rạch dài và rát buốt. Sau khi băng bó vết thương cẩn thận, Tuyết Nhung bước vào phòng tắm, cởi đồ, đầu vẫn ong lên vì những gì vừa xảy ra.
‘Chắc là nó chạy mất rồi…’
‘Kỳ lạ thật… con Bông đã chết rồi cơ mà, hồi còn sống nó cũng rất dễ thương và quấn người, nếu vậy thì tại sao…?’
Dòng nước mát lạnh từ vòi sen dội xuống đỉnh đầu, trôi qua mái tóc dài, len qua từng đốt sống cổ, rồi chảy dọc theo tấm lưng mảnh khảnh. Tuyết Nhung nhắm mắt lại, để mặc cho làn nước cuốn trôi hết bụi bẩn, và cả sự hỗn loạn trong lòng cô. Cô phải giơ cánh tay phải bị thương lên để không bị dính nước vào, hơi lạnh khiến những vết xước trên cánh tay rát buốt hơn một chút, nhưng cũng giúp cô tỉnh táo. Mỗi nhịp thở, mỗi giọt nước rơi trên da đều kéo cô ra khỏi cảm giác choáng váng ban nãy.
Tắm xong, cô lau khô người, thay một bộ đồ thun đơn giản, áo phông trắng và quần đùi, rồi bước ra khỏi nhà tắm. Trời bên ngoài đã ngớt mưa, chỉ còn lất phất vài hạt mỏng. Gian nhà chính vắng lặng, dì Hoa vẫn chưa về. Đồng hồ treo tường chỉ gần sáu giờ. Tuyết Nhung buộc tóc gọn lại, rửa tay lần nữa rồi bước vào bếp. Cô lôi từ tủ lạnh ra một ít thịt băm, cà rốt, đậu cô ve và hai quả trứng. Dù trong người vẫn còn mệt, nhưng cô biết rõ, để đầu óc bình tĩnh nhất, tốt nhất là cứ làm việc gì đó quen thuộc.
‘Chiên trứng, nấu canh, xào rau… đơn giản thôi…’
Tiếng băm dao trên thớt, tiếng dầu nóng sôi lách tách trong chảo, mùi hành phi lan ra khắp gian bếp nhỏ, những âm thanh và mùi hương đó khiến cô bình tĩnh lại.
Lát sau, cửa nhà mở ra.
“Chú dì về rồi đây!”
Chiếc xe hơi KIA màu mận đỏ đỗ kịch vào trong sân, chú An và dì Hoa đã về. Tuyết Nhung lật đật chạy ra đón hai người.
“Ủa, con tưởng dì đi xe máy mà.”
“Ừ, nhưng đang đi thì xe dì chết máy nên dì để lại ở tiệm sửa xe rồi.”
“Chà, dù gì thì nó cũng gần bằng tuổi con luôn mà.” Tuyết Nhung mỉm cười. “Thôi, chú dì vào nhà đi, con nấu cơm xong rồi đó.”
Chú An cùng dì Hoa bước vào nhà, mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi, hai người cùng rửa tay, rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn. Dì Hoa thì lấy dao ra bổ quả dưa hấu vừa mới mua về.
“Tay con bị sao thế Nhung?” Chú An hỏi khi nhìn thấy băng gạc trắng trên tay Tuyết Nhung.
“À, hồi chiều con trêu Mimi nên bị ẻm cào thôi, không sao đâu ạ.” Tuyết Nhung vừa nói vừa dọn mâm ra.
“Chết thật, bình thường Mimi ngoan lắm mà nhỉ. Con phải cẩn thận đấy, hay để mai dì đưa con đi tiêm nhé.”
“Không sao đâu ạ, xước nhẹ thôi. Mà Mimi nhà mình chắc không có bệnh gì đâu.”
“Có vấn đề gì thì phải nói với chú dì ngay đấy.”
“Con biết rồi mà, ăn cơm thôi nào. Con mời chú dì ăn cơm!”
Bữa cơm tối diễn ra như thường lệ. Dì Hoa gắp cho Tuyết Nhung miếng trứng chiên vàng ruộm, chú An thì cẩn thận rưới một ít nước mắm tỏi ớt vào đĩa thịt băm xào. Ngoài hiên, ánh hoàng hôn chạng vạng hắt vào cửa sổ, rọi ánh cam dịu nhẹ lên những chén cơm trắng nóng hổi.
“Dạo này Nhung nấu ăn ngon hơn rồi đấy.” Dì Hoa cười hiền, vừa gắp rau vừa nói. “Lúc trước trứng lúc thì khét, lúc thì sống nhăn à nha.”
Tuyết Nhung che miệng cười, mắt cong cong. “Thì con cũng phải lên trình dần để mai mốt còn nấu cho chồng ăn chứ!”
“Ồ, mới mười bảy tuổi đầu mà đã lo chuyện chồng con rồi nha.” Chú An phá lên cười.
“Chà, chú dì cẩn thận đó, mai mốt con dọn đi rồi không ai nấu cơm cho đâu nghen.”
“Ờ thì… dì không lo cơm, dì lo... vết mèo cào trên tay con kia kìa.” Dì Hoa nghiêng đầu nhìn kỹ. “Coi vậy chứ dài ghê ha. Thật là do Mimi sao?”
Tuyết Nhung hơi khựng lại một chút, tay cầm đũa chững lại trên không trung.
“Dạ… chắc vậy ạ.” Cô cúi đầu nói nhỏ, rồi vội cười trừ cho qua chuyện.
Sau bữa cơm, Tuyết Nhung phụ dì rửa bát, rồi lấy một miếng dưa hấu cắn nhẹ. Mát lạnh và ngọt lịm. Cô nhìn ra sân, mưa đã tạnh hẳn. Ngoài kia, bóng tối đang dần phủ xuống như một tấm chăn đen kéo dài đến tận chân trời. Gió đầu đêm nhẹ lướt qua, khiến những chậu hoa cúc trước hiên khẽ lay động.
“A! Con quên mất, còn cái bánh ngọt chưa ăn!” Tuyết Nhung reo lên, lật đật chạy tới tủ lạnh.
“Hehe!”
“Ăn tối rồi mà còn ăn bánh, dễ béo lắm đấy.” Dì Hoa mắng yêu.
“Dì yên tâm, dạo này con tập thể dục đều đặn lắm! Con đem lên phòng ăn nha!”
“Ừ, nhưng đừng ăn vụng rồi rơi vụn bánh đầy giường đấy.”
“Con biết rồi mà~”
Tuyết Nhung chạy tót lên phòng, ngồi phịch xuống giường, xắn một miếng bánh ngọt đút vào miệng. Đang nhai, cô sực nhớ ra điều gì đó. Cô lấy điện thoại, chụp ảnh vết thương ở tay rồi gửi cho Dương Vũ kèm một dòng tin nhắn:
—Này, hôm nay tôi bị yêu quái tấn công đấy.
Thông báo “Dương Vũ đang soạn tin…” hiện lên ngay lập tức.
—Tôi đang ở gần nhà cô. Ra đây đi.
“Hể?” Tuyết Nhung nghiêng đầu, mắt chớp chớp nhìn màn hình.
“Đúng là anh ấy nhạy mấy chuyện này thật.”
Cô ăn nốt phần bánh, xỏ dép rồi chạy xuống dưới nhà.
“Chú dì ơi, con ra ngoài một lát nhé!”
“Ừ, về sớm đấy con!” dì Hoa nói với theo từ gian bếp.
Ra khỏi ngõ, Tuyết Nhung nhanh chóng nhận ra bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới gốc cây bàng đầu đường, Dương Vũ trong bộ áo tấc màu lam, dáng người cao gầy đang khoanh tay, dựa vào thân cây, lặng lẽ chờ cô.
“Dương Vũ!”
Cô vẫy tay. Thấy vậy, anh liền bước về phía cô, ánh mắt lập tức dừng lại nơi cánh tay đang quấn băng trắng. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, tháo băng ra. Tuyết Nhung giật mình đỏ mặt, vừa định lên tiếng thì anh đã rút ra một lọ nước nhỏ, rưới lên vết thương.
“A–anh làm gì vậy?” Cô lùi nhẹ nửa bước.
“Nước thánh. Nếu không rửa kỹ, Tà Khí có thể thấm vào cơ thể cô.”
“Ồ…”
Dòng nước thấm vào vết thương, lập tức bốc lên từng làn khói mờ nhạt, nhưng kỳ lạ là nó không hề đau rát. Dường như nó chỉ đang rửa trôi một thứ gì đó… bẩn thỉu và âm u. Sau đó, anh lại cẩn thận băng lại vết thương cho cô.
“Cái vòng tôi đưa cho cô đâu?”
Tuyết Nhung bỗng nhớ ra, liền thuật lại toàn bộ sự việc: chuyện con Bông – vốn là mèo của Trà My – đã chết, nhưng linh hồn vẫn quanh quẩn, rồi việc cô đưa chiếc vòng bảo vệ cho Trà My và bị con yêu quái chuyển sang tấn công mình.
“Động vật à?” Dương Vũ khẽ nhíu mày.
“Vâng. Là một con mèo đen.”
“Hừm… đã hóa yêu rồi.”
“Hả?”
“Vật nuôi khi quá gắn bó với con người hoặc sống đủ lâu sẽ sinh ra linh tính. Khi chết đi, nếu có oán niệm hoặc ràng buộc chưa dứt, nó có thể hóa thành yêu quái.”
“Ra là vậy…” Tuyết Nhung lẩm bẩm. Cô lại nhớ tới ánh mắt của con Bông, đó không phải là một con mèo bình thường.
“Tìm nó.” Dương Vũ nói ngắn gọn.
“Ờ… lúc chiều ấy, tôi bị nó tấn công. Tôi phản xạ lùi lại, rồi bỗng Khí trong người bùng lên, truyền vào lá bùa. Thế là… một cơn lốc nhỏ xuất hiện, đánh văng nó đi.”
Dương Vũ liếc nhìn cô một lúc.
“Tốt. Vậy thử tập trung, dò lại Khí của nó xem.”
Tuyết Nhung gật đầu, nhắm mắt lại, hít sâu, cố gắng cảm nhận, nhưng sau một hồi im lặng, cô lắc đầu.
“Không thấy gì cả. Chắc tôi còn yếu quá…”
Anh không đáp, chỉ xoay lưng, sải bước rời đi. “Còn phải luyện nhiều. Theo tôi.”
“Vâng!”
Cô lập tức chạy theo, sóng bước bên cạnh anh. Hai người len qua vài con hẻm tối, rồi rẽ thẳng ra đường lớn. Một lúc sau, họ dừng lại trước một căn nhà hai tầng khang trang, có hàng rào trắng và một giàn hoa giấy đang trổ tím rực rỡ.
“Meo!!”
Tiếng gào vang lên sắc lạnh. Tuyết Nhung lập tức nhận ra, là giọng của con Bông.
“Chính là nó… đây là nhà Trà My!”
Qua khe cổng, họ thấy con mèo đen to lớn, lông nó xù lên, đang cào cấu vào cánh cửa kính tầng một. Nhưng Trà My bên trong dường như không nhìn thấy nó. Sau một lúc vô vọng, con Bông quay đầu, đôi mắt xanh lục lóe sáng, nó đã cảm nhận được sự hiện diện của Tuyết Nhung. Và ngay lập tức, nó bay lên không trung, hướng thẳng về phía Tuyết Nhung.
Cô khẽ run, nhưng cảm thấy yên tâm vì Dương Vũ đang ở bên cạnh cô.
Một lần nữa, con Bông lại giương vuốt lao về phía Tuyết Nhung, nhưng nó chưa kịp chạm vào cô thì một bàn tay phát sáng ánh lam đã đặt lên trán nó. Cả cơ thể con Bông khựng lại giữa không trung. Nó như bị đóng băng, gồng cứng, chân không chạm đất, không thể nhúc nhích. Dưới ánh sáng từ tay Dương Vũ, bộ lông của nó bắt đầu rũ xuống, ánh mắt rực lên sắc xanh lục từ từ dịu lại, như thể một lớp sương mỏng đang xóa dần cơn cuồng nộ của nó.
“Ngoan nào…” Giọng Dương Vũ rất khẽ, nhưng đầy uy lực và trấn an.
Con Bông dưới bàn tay anh khẽ run lên bần bật
“Chà…”
Tuyết Nhung tròn mắt ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng con yêu quái từng vồ cô mấy lần liền lại có thể bị khống chế chỉ bằng một cái chạm tay. Con Bông khẽ rên lên, tiếng gầm gừ ban đầu chuyển thành âm thanh nhỏ, nghẹn lại trong cổ họng như tiếng mèo con yếu ớt. Cơ thể nó đã thôi giãy giụa, nhưng toàn thân vẫn căng cứng vì cảm xúc dồn nén. Dương Vũ khép mắt, tay vẫn đặt lên trán con Bông. Một lát sau, anh mở mắt, giọng trầm xuống, hơi tiếc nuối:
“Ra vậy… Nó từng là một con mèo rất trung thành. Gắn bó với cô gái kia từ nhỏ, được chăm sóc, yêu thương, coi như người thân. Nhưng nó chết vì tai nạn, oán niệm chưa tiêu tan, nên cứ quanh quẩn bên nhà.”
“…”
“Cô ta không còn thấy nó nữa, không thể nghe tiếng nó. Cô ta… đã quên nó rồi. Và chính điều đó đã khiến linh hồn con Bông oán giận. Tình thương hóa thành căm hờn.” Anh thở dài. “Loại yêu quái như vậy… nếu không được thanh tẩy đúng cách, sớm muộn cũng hoàn toàn hóa thành yêu quái.”
Tuyết Nhung cúi đầu, lòng cô bối rối khi nghe những lời Dương Vũ vừa nói. Cô nhìn con Bông – hay đúng hơn là linh hồn từng gắn bó với Trà My – ánh mắt nó lúc này không còn hung dữ nữa, chỉ còn là đôi mắt mèo buồn, lạc lõng giữa đêm đen.
“Nó không hề xấu,” cô khẽ nói. “Chỉ là… đau lòng thôi.”
Dương Vũ không đáp, chỉ liếc nhìn cô một cái. Trong ánh mắt ấy không có sự phản bác, chỉ là một sự im lặng chứa đầy cân nhắc.
“Anh Dương Vũ này…” Tuyết Nhung ngập ngừng, “Nếu… nếu nó không còn oán niệm nữa, thì liệu có thể… thu phục nó, rồi đem về nuôi không?”
“Nuôi?” Anh nhíu mày, nhắc lại với chút khó tin. “Cô tính nuôi một con bán yêu vừa mới suýt giết cô đấy à?”
“Tôi biết.” Cô gật đầu, ánh mắt kiên định. “Nhưng tôi cảm thấy… nó vẫn còn tình cảm. Chỉ cần có người thương nó, chắc nó sẽ trở lại như trước thôi… đúng không?”
Dương Vũ nhìn con Bông. Ánh sáng trong lòng bàn tay anh mờ dần rồi tắt hẳn. Đôi mắt xanh lục của con mèo ngước lên nhìn Tuyết Nhung, như đang chờ đợi một lời hứa.
“Thật ra…” Anh trầm giọng. “Trừ yêu không nhất thiết phải tiêu diệt. Đôi khi, chỉ cần thanh tẩy thôi.”
Anh đưa tay vào túi, lấy ra một lá bùa, dán nhẹ lên trán con Bông. Miệng đọc một câu chú ngắn gọn:
“Thanh tẩy.”
Ánh sáng lam nhạt bao lấy toàn thân sinh vật. Dưới ánh sáng ấy, cơ thể to lớn của con Bông dần tan thành từng làn khói mỏng, rồi co lại, tụ lại trong lòng bàn tay Dương Vũ, trở thành một con mèo đen bé xíu. Nó hé mắt nhìn anh, rồi quay sang nhìn Tuyết Nhung.
“Meo~”
“Woa…”
Tuyết Nhung tròn mắt, cúi người xuống xoa xoa đầu nó, và ngay lập tức, nó thè lưỡi liếm đầu ngón tay cô một cách thân thiện.
“Ái cha, hồi chiều cưng còn định hóa kiếp chị đấy.” Rồi cô quay sang nhìn Dương Vũ, lém lỉnh: “Nè, hay là anh đem về nuôi đi?”
“Không phải cô muốn nuôi à?”
“Không đâu, nhà tôi đang nuôi một con rồi, không có nhu cầu nuôi thêm. Anh mang nó về đền Linh Nguyệt đi, nuôi cho đỡ buồn cũng được mà.”
Dương Vũ thở dài:
“Đành vậy… Dù sao thì người thường cũng chẳng nhìn thấy được nó.”
“Tại sao?” Tuyết Nhung nghiêng đầu, khó hiểu.
“Vì nó chưa hoàn toàn hóa yêu,” Dương Vũ giải thích, giọng trầm ổn, “Bản chất vẫn là linh hồn của một con vật đã khuất, chỉ vì oán niệm mà sinh ra Tà Khí. Khi tôi thanh tẩy, phần oán niệm bị rút sạch, nên nó không còn là yêu quái nữa, chỉ còn lại linh thể thuần khiết.”
“À!” Tuyết Nhung gật gù như hiểu ra, mắt sáng lên. “Vậy… cũng có nghĩa là nó không còn nguy hiểm nữa, đúng không?”
“Đúng. Dù vẫn là linh hồn, nhưng đã không còn mang tà ý. Loại linh này khá hiếm, vì phần lớn linh hồn sau khi bị Tà Khí xâm nhiễm đều mất lý trí. Con mèo này vẫn giữ được bản tâm, có lẽ do tình cảm nó dành cho người chủ cũ vốn quá sâu đậm.”
“Vậy là… cưng có thể được nuôi lại, nhưng lần này là dưới hình dạng linh hồn, ha?” Tuyết Nhung khẽ cúi xuống vuốt nhẹ vào không khí, dù cô biết tay mình chẳng thể chạm vào nó. Cô mỉm cười: “Nếu tái sinh theo cách này rồi… thì cũng nên có một cái tên mới nhỉ.”
Cô ngẫm nghĩ vài giây, rồi búng tay: “Từ giờ, cưng sẽ tên là Huyền nhé!”
“Huyền?” Dương Vũ nhướng mày khó hiểu.
“Meo?” Con mèo cũng kêu lên một tiếng y như đang phản đối.
“Ừ thì… nhìn nó đen tuyền thế này mà.” Tuyết Nhung bật cười, vẻ đắc ý.
Dương Vũ chẳng nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đặt con mèo – bây giờ là Huyền – lên vai. Nó ngoan ngoãn ngồi yên, cái đuôi dài gấp đôi cái thân nó quấn quanh cổ anh như một chiếc khăn mềm.
“Ta về thôi.”
Anh quay người bước đi, bước chân vững chãi dưới ánh đèn đường vừa hắt sáng. Tuyết Nhung đứng nhìn theo, lòng chợt thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Gió đêm lướt qua khu phố, mang theo hương hoa cúc nhè nhẹ từ hiên nhà ai đó, lẫn mùi đất sau cơn mưa vừa tạnh. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Dương Vũ lặng lẽ bước đi, trên vai anh, con mèo đen nhỏ quấn đuôi quanh cổ, khẽ dụi má vào má chủ mới. Anh đưa Tuyết Nhung về đến đầu ngõ, sau khi chắc chắn cô đã vào nhà rồi thì mới tiếp tục đi về đền.
Cùng lúc ấy, trong căn nhà sáng đèn bên kia đường, Trà My đang ngồi trên ghế, ôm gối xem lại những bức ảnh cũ trong điện thoại. Mỗi tấm ảnh đều có một thứ quen thuộc lẩn quẩn quanh chân cô, một đốm lông đen, một cái đuôi mượt, hay một ánh mắt lấp ló sau bậu cửa sổ. Những tấm ảnh ấy giờ trở thành hoài niệm.
Cô khẽ thở dài, rồi đặt điện thoại xuống bàn. Đúng lúc đó…
“Meo…”
Tiếng mèo kêu vang lên bên ngoài cửa sổ, rất khẽ, như tiếng gọi từ một giấc mơ cũ. Trà My giật mình ngẩng đầu, ánh mắt lập tức hướng ra phía cửa. Một cảm giác quen thuộc trỗi dậy, khiến cô bật dậy khỏi ghế, chạy ra ngoài hiên.
“Bông?” Cô gọi khẽ, gần như thì thầm.
Cửa mở. Gió đêm lùa vào mái tóc cô, mát lạnh. Sân vắng tanh, chỉ có ánh đèn hắt xuống chiếc ghế đá cũ bên hàng rào. Không có ai. Không có gì cả. Cô đứng lặng một lúc, rồi mỉm cười, không rõ vì sao. Có lẽ chỉ là nghe nhầm thôi. Nhưng… tim cô lại cảm thấy dịu lại một cách kỳ lạ.
“Ngốc thật.”
Cô lẩm bẩm rồi quay vào nhà, tay vẫn khẽ vuốt ve cổ tay mình, nơi trước đây con mèo nhỏ thường nằm ngủ mỗi buổi trưa hè.
Đêm xuống hẳn. Bầu trời không trăng, nhưng đầy sao.
Ở một góc nào đó của thành phố, có một linh hồn nhỏ đã thôi lạc lối.


0 Bình luận