Ma Đạo Chiến Ký
Lolyne Suelie, Fydelia
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1: Khai mở

Hồi 08: Mèo

0 Bình luận - Độ dài: 3,864 từ - Cập nhật:

Gió mát bỗng nổi lên, lướt nhẹ qua mái tóc và làn da của Tuyết Nhung. Trong lành, dịu nhẹ, mà sâu lắng đến lạ kỳ. Cô khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Gió mang theo hương cỏ cây, ngai ngái mùi đất ẩm, quyện với hương hoa dại thoảng đâu đó giữa tán lá. Một cảm giác lạ lùng bỗng dâng lên khiến cô hơi ngẩn người. Ngay khoảnh khắc ấy, mơ hồ mà rõ rệt, cô cảm nhận được điều gì đó... như một nhịp động mong manh ẩn trong gió. Không phải luồng Khí từ chính bản thân mình, mà là thứ đang len lỏi trong từng cọng cỏ, từng hơi thở của núi rừng. Nhỏ bé, mảnh mai, như lời thì thầm của thiên nhiên.

Và rồi, những mảnh ký ức xa xăm theo đó ùa về. Tất cả chỉ là thoáng qua, như ánh nắng xuyên qua kẽ lá, như gió chạm khẽ qua má, nhưng đủ để đánh động một điều gì đó sâu kín trong tim. Cô mở mắt, lặng lẽ nhìn rừng cây phía trước và thị trấn dưới chân núi. Trong lồng ngực, một nỗi nhớ không tên chậm rãi dâng lên. Khung cảnh yên bình này khiến cô nhớ về những kỷ niệm bên gia đình, những điều tưởng chừng vĩnh viễn... giờ chỉ còn là dư vị lẩn khuất trong tiếng gió rừng.

“Bố… mẹ…” Cô bất giác thốt lên.

Dương Vũ liếc nhìn cô, không nói gì, chỉ khẽ thở ra.

“Nghĩ gì thế?” anh hỏi.

“À… chỉ là thấy nhớ bố mẹ chút thôi.”

Dương Vũ không đáp. Ánh mắt anh hướng về phía xa, nơi thị trấn Kim Phong dưới chân núi.

Tuyết Nhung chắp hai tay sau lưng, ánh mắt rơi vô định trong không trung.

“Bảy năm trước… họ biến mất, không một dấu vết. Cho đến bây giờ… tôi vẫn chưa tìm được họ.”

“Bảy năm trước?”

Giọng Dương Vũ chùng xuống, một thoáng xao động lướt qua ánh mắt anh.

“V–vâng… vào ngày 11 tháng 9…”

“Ngày đó…” Anh ngập ngừng. “Cha mẹ tôi cũng—”

Đột nhiên, một cơn đau nhói xuyên qua thái dương anh. Dương Vũ loạng choạng lùi lại, một tay ôm trán, hơi thở đứt quãng. Những hình ảnh vỡ vụn chợt lóe lên: ánh lửa rực cháy, một bàn tay giơ ra trong tuyệt vọng, và tiếng gọi lạc giọng giữa hỗn loạn.

“Dương Vũ?!” Tuyết Nhung vội đỡ lấy anh, hoảng hốt.

“Tôi… ổn.” Anh gạt tay cô ra, cố gắng đứng vững.

Một lúc sau, giọng anh trầm lại, như thể đang nói với chính mình.

“Lẽ nào… ngày đó đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết?”

Tuyết Nhung ngơ ngác nhìn anh, đầy bối rối.

“Ngày cha mẹ cô mất tích… cũng chính là ngày cha mẹ tôi qua đời.”

Cô chết lặng. Đôi mắt mở to, hai tay buông thõng. Câu nói ấy như một lưỡi dao cắt ngang không gian tĩnh lặng, mảnh, lạnh, và sắc.

Một sự trùng hợp ư? Hay là điều gì đó khác đang bị chôn vùi?

Hai người im lặng, không ai nói gì, mỗi người đều theo đuổi một dòng suy nghĩ của riêng mình. Xung quanh chỉ còn tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc bên tai.

Một lát sau, Dương Vũ cất tiếng.

“Thôi, trưa rồi, xuống đền đi. À mà, cô có cảm nhận được gì không?”

“A… lúc nãy, tôi có cảm nhận được khí của cây cỏ, nhưng rất mờ nhạt.”

“Tốt.”

Anh đáp một từ gọn lỏn, rồi quay lưng lại, đi xuống phía đền Linh Nguyệt, Tuyết Nhung lại lẽo đẽo theo sau.

“Nhớ tập trung và phải thở bằng mũi.” Anh dặn thêm.

‘Vẫn phải tập hả trời…!’

Suốt đường đi, Dương Vũ không nói lời nào, gương mặt điển trai của anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng như một tảng băng. Tuyết Nhung cũng im lặng, tiếp tục tập trung vào bài luyện cảm nhận Khí của mình.

Vừa bước vào sân đền, Dương Vũ rẽ sang bên cạnh giếng, múc một gàu nước mát lạnh.

“Rửa mặt mũi tay chân đi. Trưa nay ở lại ăn cơm nhé.”

Tuyết Nhung hơi bất ngờ trước sự chu đáo đó, nhưng cô nhanh chóng mỉm cười:

“Được thôi.”

Dương Vũ chẳng đáp, chỉ lẳng lặng bước vào trong, đi theo hành lang dẫn ra sân sau nơi căn bếp nhỏ nép bên hông đền. Tuyết Nhung cúi xuống vốc nước lên mặt. Nước giếng trong vắt, lạnh buốt, khiến cô tỉnh táo hẳn. Những dòng suy nghĩ rối ren cũng theo đó mà dịu lại. Lau mặt xong, cô vội vã chạy theo anh. Căn bếp nhỏ, gọn gàng, dù chỉ dùng bếp củi, nhưng mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, ngăn tủ bằng gỗ, vài chiếc nồi gang treo trên tường, bên ngoài là mảnh vườn trồng rau xanh mướt.

“Nè, anh có cần tôi giúp gì không?” Tuyết Nhung hỏi, mắt sáng rỡ.

“Không.” Dương Vũ đáp gọn lỏn, không buồn ngẩng đầu. “Lên điện ngồi uống trà đi.”

“Hể, nhưng tôi muốn giúp anh mà.” Tuyết Nhung trưng ra đôi mắt long lanh hết cỡ.

Dương Vũ liếc nhìn cô, chau mày, nửa miệng nhếch lên đầy vẻ phán xét như thể cô là một kẻ phá rối không biết điều. Một giây sau, anh thở ra, chỉ vào rổ rau cải bên góc bếp.

“Thôi được, cô rửa chỗ rau đó giúp tôi.”

“Ok!”

Tuyết Nhung hí hửng xách rổ rau ra sân sau, chiếc vòi bơm tay cũ kỹ kêu kẽo kẹt mấy lần mới chịu phun nước. Cô cúi xuống rửa rau, miệng không quên bắt chuyện:

“Anh ở một mình mà chăm quá ha, còn trồng rau luôn. Phải tôi chắc ngày nào cũng mì tôm, trà sữa sống qua ngày mất.”

Dương Vũ, lúc này đang nhóm lửa, liếc mắt: 

“Hử? Tôi tưởng cô cũng ở một mình mà?”

“Không đâu. Từ khi bố mẹ mất tích, tôi về sống với chú dì rồi.”

Anh im lặng trong chốc lát, tiếng củi nổ lách tách trong bếp nghe rõ mồn một.

“Xin lỗi... Tôi tưởng chúng ta giống nhau.”

“Không sao. Về bản chất thì giống mà.”  Tuyết Nhung mỉm cười, ánh mắt dịu đi.

Khoảng ba mươi phút sau, mâm cơm đạm bạc được dọn lên: cá thu sốt cà chua, rau cải luộc và cơm trắng. Dương Vũ lấy bát, đũa, sắp lên bàn gỗ nhỏ trong bếp. Anh xới cơm cho Tuyết Nhung trước, rồi mới đến phần mình.

“Mời cô dùng bữa.”

“Vâng! Mời anh ăn cơm nhé!”

Tuyết Nhung xắn một miếng cá, vừa thổi vừa cho vào miệng. Thịt cá mềm, sốt cà chua đậm đà vừa miệng đến lạ.

“Ngon thật. Tôi không ngờ anh là con trai mà lại nấu ăn khéo vậy đó.”

“Hoàn cảnh tạo nên con người thôi.” 

Anh đáp đều đều, gương mặt không lộ chút tự hào nào, anh vẫn luôn ăn uống nhã nhặn như vậy.

Tuyết Nhung thì ăn chẳng giữ ý tứ gì cả, tay gắp lia lịa, miệng không ngớt khen:

“Ngon quá trời luôn á! Cá mềm ơi là mềm, nước sốt cũng vừa miệng nữa, rau thì xanh mướt…”

Đang nói dở, cô bỗng khựng lại, vỗ thùm thụp vào ngực mình.

“Ưm… ưm…” Cô trợn mắt, mặt nhăn nhó.

Dương Vũ vội rót cốc nước rồi đưa sang:

“Này, uống đi. Ăn từ từ thôi, tôi đâu có giành phần của cô.”

Tuyết Nhung đón lấy, ngửa cổ tu cạn, còn khà một tiếng rõ to:

“Khàaaa… sống rồi! Anh phải chịu trách nhiệm đó nha, đồ anh nấu ngon quá mà!”

Dương Vũ bật cười, một tiếng cười thật, không gượng ép, cũng chẳng nửa miệng như mọi khi.

“Ồ, anh cười rồi nha!” Tuyết Nhung reo lên như bắt được vàng.

“Cô đúng là… vừa ngố vừa hài.”

“Này này, đừng có mà chọc tôi! Tôi không có ngố nha!”

Cô giơ tay, vỗ một cái rõ kêu vào vai anh. Nhưng ngay sau đó, như chợt nhận ra mình hơi… bất lịch sự, cô khựng lại, chớp mắt nhìn anh dò xét. Dương Vũ vẫn không nói gì, chỉ nhìn cô với vẻ gì đó… không rõ là ngạc nhiên, hay thú vị. Cả hai lại tiếp tục bữa ăn. Tuyết Nhung lúc này đã ý tứ hơn, ăn chậm lại, nhai kỹ, không còn vội vàng như ban nãy. Khi bữa cơm kết thúc, Dương Vũ đứng dậy, bê bát đũa ra sân rửa. Tuyết Nhung hơi ngại vì đã ăn chực, nên nhanh chóng chạy theo.

“Để tôi rửa phụ cho!” cô nói.

Dương Vũ lườm nhẹ, nhưng rồi cũng nhún vai.

“Tuỳ cô.”

Anh quay người đi lên chính điện, để cô lại với chậu nước và đống bát đũa. Lát sau, khi mọi thứ đã sạch sẽ, Tuyết Nhung lau tay, bước lên điện. Dương Vũ đã ngồi chờ sẵn, trước mặt là khay trà gỗ đơn sơ.

“Tôi rót sẵn rồi đấy.”

Cô ngồi xuống, nhấp một ngụm. Trà nóng, thoảng hương gừng và cỏ dại, rất nhẹ nhưng cũng đủ ấm lòng. Họ cùng im lặng vài giây, rồi Tuyết Nhung lên tiếng:

“Dương Vũ này…”

“Sao?”

“Ờm…” cô hơi ngập ngừng, “Anh có nhớ gì về ngày 11 tháng 9, bảy năm trước không?”

Anh khựng lại, mắt khẽ nheo.

“Ý cô là sao?”

“Ý tôi là… hôm đó, sau trận động đất ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cả cha mẹ tôi và cha mẹ anh đều…?” cô nói chậm, như sợ chính mình thốt ra những điều ấy.

Dương Vũ khoanh tay, trầm ngâm. Giọng anh trầm xuống:

“Tôi từng nói rồi… tôi không nhớ gì cả. Ký ức của tôi dừng lại đúng ở ngày đó, và chỉ quay lại cách đây không lâu.”

Tuyết Nhung nuốt nước bọt, ánh mắt lo lắng.

“Cứ như là có ai… xóa mất một phần ký ức của anh vậy.”

“Có thể lắm.” Anh thở ra, đôi mắt tối lại. “Tôi từng nghĩ cha mẹ mình chỉ đơn thuần gặp tai nạn. Nhưng… nếu ký ức biến mất, nếu cả cô và tôi đều liên quan đến ngày hôm đó…”

“Thì không thể là trùng hợp được…”  cô nói khẽ.

“Phải,” anh gật đầu. “Tôi sẽ tìm hiểu thêm. Cả về ngày hôm ấy… và về thứ đã xóa đi ký ức của tôi.”

Không khí nặng nề lại bao trùm lấy hai người, cả hai im lặng, không ai nói gì thêm cả, chỉ lẳng lặng uống trà. Lát sau, Dương Vũ nói.

“Nghỉ ngơi chút đi, chiều nay có muốn tập tiếp không?”

“À… chắc là tôi về ngay đây, chiều nay tôi còn phải làm bài tập cho ngày mai nữa.”

“Ừ, thế cũng được. Ở nhà nhớ tập luyện đàng hoàng đấy, có gì khó khăn thì gọi cho tôi.”

 “Tôi biết rồi.” 

Tuyết Nhung mỉm cười, rồi đứng dậy. Cô cùng Dương Vũ đi xuống núi. Sau lời chào ngắn ngủi, cô lên xe đạp rời đi, bóng lưng dần khuất sau khúc quanh phủ đầy bóng cây. Dương Vũ vẫn đứng đó, mắt dõi theo cho đến khi cô đi khuất hẳn. Lặng lẽ xoay người, anh quay lại lên đền, sải bước dứt khoát nhưng ánh mắt trầm ngâm hơn trước.

Vừa lên đến nơi, anh bước ngay vào căn phòng sách phía sau điện, một căn phòng yên tĩnh, kín đáo, nơi những kệ gỗ cao phủ đầy sách pháp thuật, sách cổ và tài liệu lịch sử của đất nước Lạc Thiên được xếp ngăn nắp. Dù đã đọc thuộc hầu hết, Dương Vũ vẫn quyết định một lần nữa lật lại từng trang, tìm kiếm bất cứ manh mối nào về ngày định mệnh đó – ngày 11 tháng 9 bảy năm trước. Một trận động đất, hai hoặc nhiều gia đình tan nát, và những ký ức trống rỗng…

***

Tuyết Nhung trở về cửa hàng Hoa Tuyết ở bên rìa thị trấn Kim Phong khi trời đã ngả chiều. Vừa dựng xe đạp trước cửa, cô khẽ thở ra một hơi, trong đầu vẫn vương lại cảm giác lành lạnh của bóng râm trên núi và ánh mắt trầm mặc của Dương Vũ khi anh nhìn cô rời đi.

 

Những ngày sau, cô quay lại với guồng quay quen thuộc của cuộc sống học sinh. Trường học, bài vở, bạn bè… tất cả dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng trong lòng cô, có một điều gì đó đã bắt đầu chuyển động. Mỗi ngày sau giờ học, Tuyết Nhung lại dành ít nhất một tiếng để luyện tập cảm nhận và vận dụng Khí như lời Dương Vũ dặn. Cô đứng giữa sân nhà, nhắm mắt, thả lỏng, tập trung vào hơi thở và cảm nhận những dao động nhỏ nhất xung quanh mình. Có khi là cảm giác râm ran trong lòng bàn tay, có khi là tiếng gió thổi qua mái hiên cũng trở nên rõ ràng khác lạ. Những lúc ấy, cô tranh thủ chụp vài tấm ảnh gửi cho Dương Vũ như một kiểu “báo cáo tiến độ”, kèm theo một dòng tin nhắn ngắn gọn:

 

—Hôm nay cảm giác Khí rõ ràng hơn hôm qua một chút, chắc là tôi tiến bộ rồi đó?

 

Dương Vũ thường chỉ trả lời cụt lủn bằng một chữ “Ừ” hoặc “Tốt”, nhưng đôi khi cũng gửi lại một tấm ảnh sân đền kèm lời nhắc “Nhớ giữ tập trung”.

 

Song song với luyện tập, Tuyết Nhung cũng không thôi băn khoăn về ngày 11 tháng 9 bảy năm trước – ngày mà cha mẹ cô biến mất lẫn cha mẹ Dương Vũ qua đời. Cô bắt đầu lên mạng tìm kiếm thông tin. Dò từng mẩu tin cũ, từng bản tin địa phương, thậm chí vào cả các diễn đàn bàn chuyện kỳ bí. Nhưng tuyệt nhiên, không có lấy một dòng nào đề cập đến một thảm họa hay tai nạn nào xảy ra vào ngày hôm đó tại thành phố Lạc Minh hay thị trấn Kim Phong.

 

Không động đất, không mất tích tập thể, không tin tức báo chí, không gì cả. Chẳng khác gì… cả sự kiện ấy đã bị xóa sạch khỏi dòng thời gian, hoặc được ai đó cố tình giấu đi. Mỗi lần tìm kiếm lại chỉ khiến cô thêm bất an, như đang bước đi giữa một mê cung không lối ra. Nhưng đồng thời, sự im lặng ấy lại càng khiến cô chắc chắn hơn: Có điều gì đó đã thực sự xảy ra vào ngày hôm đó. Và nó không chỉ liên quan đến riêng mình cô…

Thời gian chầm chậm trôi. Một sáng thứ hai, khi vừa bước chân vào lớp 12A2, Tuyết Nhung lập tức cảm nhận không khí khác lạ. Cả lớp đang xôn xao quanh một góc, một số bạn thì thầm, vài người nhìn nhau đầy ái ngại. Ở bàn gần cửa sổ, Trà My – bạn cùng lớp cô – đang ngồi cúi đầu, gương mặt tiều tụy thấy rõ. Mắt thâm quầng, tóc rối bời, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo, run lên từng chập.

“Có chuyện gì vậy?” Tuyết Nhung quay sang hỏi Tường Vy.

“Hả? Tớ cũng như cậu thôi, tối cổ như nhau.” Tường Vy cũng nhìn về phía Trà My, lắc đầu.

Ngay lúc đó, một bạn khác phía sau ghé sát lại, thì thầm:

“Cậu ấy mất ngủ cả tuần nay rồi. Cứ nửa đêm là hét lên, bảo có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Giờ cậu ấy còn không dám về nhà nữa…”

Tuyết Nhung cau mày, rồi chậm rãi bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh Trà My. Dù không thân thiết, nhưng ít ra họ cũng đã học cùng nhau suốt ba năm.

“Trà My… cậu ổn không? Có chuyện gì xảy ra à?” Cô hỏi nhẹ.

Trà My ngước lên. Ánh mắt lạc thần và nặng nề khiến Tuyết Nhung thấy nghèn nghẹn.

“Cậu còn nhớ con mèo đen của mình không? Con Bông…”

“Ừ, con mèo dễ thương mà, lần trước cậu đem lên lớp nó còn chui vào cặp tớ ngủ cơ.” Tuyết Nhung mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt đi khi Trà My thì thào:

“Nó chết rồi. Hơn một tháng trước.”

Tuyết Nhung khựng lại.

“Tớ đã chôn nó sau nhà. Nhưng dạo gần đây… đêm nào cũng nghe tiếng nó cào cửa, rít lên khe khẽ. Có lúc… tớ thấy bóng nó lướt qua hành lang. Đôi mắt… sáng rực như hai đốm lửa.”

Trà My nắm lấy tay Tuyết Nhung, giọng run rẩy:

“Tớ không dám kể với ai. Ai cũng bảo tớ bị ám ảnh. Nhưng… tớ biết nó vẫn ở đó. Và hình như… nó giận tớ.”

Một luồng lạnh bất chợt lướt qua gáy Tuyết Nhung. Trực giác của cô bỗng được đánh thức, có thứ gì đó đang quanh quẩn bên Trà My, một thứ không thuộc về thế giới này.

“Hừm… Thế… cậu đã thử liên hệ cho Tịch Diệt để nhờ họ giúp đỡ chưa?”

“Tớ– tớ chưa, nhưng tớ nghĩ là do tớ quá nhớ nó và vì căng thẳng học tập nên bị ám ảnh thôi… Nên là tớ chưa nói cho ai biết cả.”

Tuyết Nhung chau mày, đưa tay xoa cằm như đang suy nghĩ điều gì đó. Chợt, như nhớ ra, cô búng tay.

“À, đúng rồi!”

Tuyết Nhung tháo ra chiếc vòng chỉ ngũ sắc trên tay, đó là món đồ Dương Vũ đã đưa cho cô, thứ đã giúp cô ngăn được ảnh hưởng của yêu quái khoảng thời gian qua.

“Cậu đeo cái này vào đi. Nó sẽ bảo vệ cậu khỏi những thứ… không nên thấy.”

“Th–thật hả?” Trà My run run đỡ lấy.

“Thật mà. Nhìn tớ uy tín thế này?” Tuyết Nhung nháy mắt, giơ ngón cái lên đầy tin tưởng.

Trà My khẽ cười, rồi cẩn thận đeo vòng vào tay. Lập tức, một ánh sáng vàng nhạt lan ra từ sợi vòng, mờ mờ như màn sương mỏng, bao phủ lấy cô.

“Cảm giác yên tâm hơn thật đấy…”

Trà My thở ra, mỉm một nụ cười yếu ớt. Tuyết Nhung cũng cười với cô, dù trong lòng vẫn thấp thỏm. Đúng lúc đó, tiếng trống trường vang lên, tiết học đầu tiên trong ngày bắt đầu.

***

Tối hôm đó.

Trà My nằm trên giường, tay khẽ vuốt ve chiếc vòng chỉ ngũ sắc đang đeo nơi cổ tay. Ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ khiến căn phòng nhuốm màu vàng nhạt, ấm áp một cách lạ thường. Không gian im ắng đến lạ, đã lâu rồi cô mới cảm nhận loại được sự tĩnh lặng này. Không còn tiếng cào cửa gai người, không còn những tiếng rít, cũng không có bóng đen nào lướt qua hành lang như mọi đêm trước.

Cô khẽ bật cười nhẹ nhõm, rồi thở ra một hơi dài.

“Chắc chỉ là… ảo giác thật.” cô thì thầm, đôi mắt từ từ khép lại trong sự yên tâm.

Nhưng ngoài cửa sổ, nơi bóng đêm phủ xuống khu vườn ẩm thấp phía sau, có thứ gì đó đang đứng đó lặng lẽ. Đôi mắt nó sáng rực lên màu xanh lục giữa bóng tối, lạnh lẽo và giận dữ. Nó nhìn chằm chằm cửa sổ, xuyên qua lớp rèm cửa nhìn Trà My đang ngủ say… rồi quay đi.

“Meo!”

Sáng hôm sau. Một ngày mới lại bắt đầu, trường học nhộn nhịp, tiếng cười đùa vang lên khắp hành lang, mọi thứ vẫn diễn ra như một buổi sáng bình thường. Tuyết Nhung bước vào lớp, thả chiếc cặp xuống bàn rồi ngồi phịch xuống ghế, ngửa mặt nhìn lên trần nhà thở dài:

“Muốn nghỉ học…”

Tường Vy ngồi kế bên bật cười, vỗ nhẹ vào vai cô:

“Này, hôm nay trông Trà My khá hơn nhiều rồi đấy. Chắc là nhờ cái vòng của cậu thật ha?”

“Ừ thì, tớ uy tín đẳng cấp số một Lạc Thiên mà.” Tuyết Nhung nhún vai, nhoẻn miệng cười hì hì.

Ngay lúc đó, Trà My bước lại gần với vẻ rạng rỡ hơn hẳn hôm qua. Trên tay cô là một chai trà Ô Long mát lạnh.

“A, Tuyết Nhung! Cảm ơn cậu nhiều nhé. Đêm qua tớ ngủ ngon lắm luôn!” Trà My nói, rồi chìa chai nước ra. “Cho cậu này, gọi là cảm ơn ấy mà.”

“A, vậy tớ xin nhé!” Tuyết Nhung hí hửng nhận lấy, vặn nắp và tu một hơi. “Quá đã. Bạn bè giúp nhau là chuyện thường ngày thôi mà, hehe.”

Tiếng trống báo vào tiết vang lên, và lớp học dần im ắng. Tiết đầu tiên là Toán, môn được xem là đặc sản đau đầu của lớp 12A2. Vì đây là lớp chọn, phần lớn học sinh đều chăm chú lắng nghe, tập trung ghi chép, không khí nghiêm túc đến mức nghe rõ cả tiếng gió lùa qua cửa sổ, chỉ trừ Tuyết Nhung. Ấy thế mà hôm nay thì khác, thường ngày cô vốn hay mơ màng, tâm trí phiêu lạc về tận đâu, vậy mà hôm nay, cô lại thấy lời giảng lọt tai một cách bất ngờ. Mọi thứ đều rõ ràng, sáng sủa, không còn rối như mớ tơ vò nữa.

Cô hơi ngẩn người ra một chút, tự hỏi…

‘Chẳng lẽ là nhờ việc luyện Khí mỗi ngày thật à? Mình thiền định, vận khí, ăn ngủ đúng giờ… và giờ thì não cũng hoạt động mượt hơn chăng?’

Cô cúi xuống nhìn cuốn vở đang viết dở, cười khẽ.

‘Trình là gì mà là trình ai chấm.’

Nhưng chẳng biết có phải vì tập trung quá không mà đột nhiên, Tuyết Nhung khựng lại. Một luồng Khí lạ lướt qua sát sau lưng cô, lạnh buốt, khô khốc, không hề giống với dòng Khí của thiên nhiên.

Cô dừng bút, quay phắt lại. Phía sau chỉ là Tường Vy, vẫn đang cắm cúi chép bài như thường lệ, ánh mắt bình thản, chẳng có biểu hiện gì khác lạ. Tuyết Nhung hơi chau mày, lặng lẽ quay lên nhưng trực giác của cô vẫn đang réo lên từng hồi cảnh báo.

‘Gió đổi hướng rồi…’

Chẳng ai thấy. Nhưng trong góc phòng, phía sát cửa sổ, một cái bóng đen đang ngồi đó, lặng lẽ và bất động. Dáng nó như con mèo, nhưng lớn bất thường. Bộ lông xù lên lởm chởm, ánh mắt xanh lục phát ra một thứ ánh sáng kỳ dị, lạnh lẽo. Nó gầm gừ, một âm thanh khàn đục và đầy oán hận, và rồi, trong khoảnh khắc kế tiếp, bóng đen phóng vút lên, lướt ngang trần lớp học như một làn khói, rồi biến mất ra ngoài ô cửa sổ đang hé mở.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận