Người ta vẫn bảo, Hà Nội này là “không vội được đâu”. Cậu nghe câu ấy đã không biết bao nhiêu lần, khi đeo chiếc ba lô vẫn còn chứa đống giáo trình, lần thứ N cậu đi tìm một mái nhà trọ. Người ta tả nhịp sống nơi đây như dòng sông Hồng lững lờ buổi hoàng hôn, đỏ rực như dải lụa. Họ say sưa kể về tiếng leng keng xe đạp chở hoa sớm mai, hương cà phê phin thơm nồng trên vỉa hè, tiếng rao hàng ngân nga theo mùi bánh mì nóng hổi – tất cả quyện vào bản “Nhịp Hà Thành” đầy khoan thai.
Còn cậu, một sinh viên năm ba đang nóng rừng rực giữa cái nóng 40 độ Hà Nội, chỉ thấy nhịp ấy... xa vời như trong mơ. Sương sớm trên mái ngói cổ thì đẹp đấy, nhưng thôi, khép mộng mơ đi mà “nhấc mông” tìm ngay một chỗ yên thân giữa phố xá xô bồ này! Cậu đi ngang mấy quán ăn hấp dẫn, chúng như đang vẫy gọi: “Vào đây, ngon lắm!” Nhưng nghĩ đến cảnh tối nay không có chỗ ở, phải nằm vạ vật ngoài vỉa hè, cậu đành nuốt nước bọt, gạt phăng cám dỗ.
Sống chậm ư? Với cậu lúc này, Hà Nội là những bước chân gấp gáp trên bản đồ Google Maps, là tiếng thở dài trước cánh cửa nhà trọ cũ kỹ vừa bị từ chối, là cảm giác mệt nhoài khi lần thứ n đặt chân đến một con ngõ nhỏ với hy vọng mong manh.
“Sao người ta có thể cho thuê căn phòng ấy với cái giá hơn 2 triệu được chứ, thậm chí cái tường đó còn sắp mọc rêu tới nơi kìa!” Cậu thầm nghĩ.
Hi vọng tìm được chỗ “an thân” ngày càng mong manh, mà với cái túi tiền eo hẹp và tiêu chí “rẻ - sạch - đẹp” của cậu thì kịch bản ấy gần như... viễn tưởng. Thế nhưng, ông trời hình như nghe thấu tiếng lòng kêu cứu. Một bà cô ngoài năm mươi bỗng nhiên bắt chuyện khi cậu đang thất thểu trong con ngõ nhỏ:
“Cháu tìm trọ hả? Cô có phòng giá chỉ 1 triệu thôi!”
Nguyên tắc sống “của rẻ là của ôi” khiến cậu suýt lắc đầu. Nhưng nghĩ kĩ lại. “Xem thử có mất gì đâu?” Thế là cậu lon ton theo bà. Vị trí nơi đây khá tốt, cách phố chính chỉ hơn trăm mét, không gian thoáng đãng, cây cối um tùm, hiếm có khó tìm giữa lòng Hà Nội chật chội. Hàng xóm thì thân thiện, cười nói rôm rả có khi không ai ý kiến gì. Tất nhiên là yên tĩnh tuyệt đối luôn. Vì nó... ngay sát nghĩa địa!
Từ ngoài nhìn vào, căn nhà có vẻ bình thường như bao căn. Nhưng khi bà cô mở cửa. Một sự bất an ùa ra lập tức. Cả một bãi chiến trường hiện ra trước mắt cậu.
Đồ đạc nằm ngổn ngang như vừa hứng chịu... trận động đất 9 độ Richter.
Ấy thế mà không có mạng nhện hay bụi mù, nhưng cảnh tượng hỗn độn đủ khiến cậu há hốc mồm.
Cậu liếc bà chủ nhà với cái nhìn đầy nghi vấn. Bà cô nở nụ cười gượng gạo, giọng ngọt như mía lùi:
“Cháu thấy không? Rộng rãi, thoáng mát đúng như cô nói, phải không?”
Cậu thẳng thừng: “Nhưng... bừa bộn quá cô ơi?”
Thấy cậu như chuẩn bị cất cánh, bà vội đưa ra ưu đãi chết người: “Thôi, cô giảm cho cháu 50% tiền trọ hai tháng đầu! Thế nhé?”
“Giảm 50%” ba từ ma thuật như đánh trúng tim đen. Một căn phòng hơn ba mươi mét vuông, đầy đủ điều hòa, nóng lạnh? Quá hời rồi! Nhưng bản năng mách bảo cậu. “Rẻ thế này, ắt có vấn đề!” Cậu hỏi dò:
“Cô ơi, chỗ này... trước chỗ này có vấn đề gì không ạ?”
Bà cô ngập ngừng, mắt nhìn lảng đi: “Ôi dào... có đôi bạn trẻ trọ hồi trước, bảo là thấy ma quỷ gì đấy! Sợ quá nên dọn ra luôn.”
Cậu chỉ đống đồ đạn tan hoang: “Thế còn đống này?”
Bà cô thở dài: “Chúng nó lục tung nhà lên để tìm con ma! Không thấy đâu, sáng hôm sau dọn đi vội quá, để thế này...” Bà cô lắc đầu. “Tuổi trẻ bây giờ, thế đã sợ nhặng lên!”
“À... vâng.” Cậu gật gù. Triết lý sống của cậu. Không sợ ma, chỉ sợ không có chỗ ở và hết tiền! Ma quỷ chỉ có thể làm ta sợ hãi, chứ hết tiền với vô gia cư mới chính là thảm họa.
Sau một hồi cân não (và cân ví), cậu gật đầu chốt đơn ngay. Nếu ai đó chứng kiến, chắc sẽ thốt lên: “Thằng này điên thật rồi!”
Vâng, cậu điên thật! Nhưng mà… mấy con ma nếu có dám xuất hiện, gặp cậu, một thằng sinh viên trọ rách ví mỏng, có khi chúng nó còn phải gõ cửa trước rồi mới dám vào ấy chứ!
Kẻ bị định mệnh ghét bỏ trong chuyện nhà trọ. Mấy trọ trước, sinh viên ở yên ổn cả năm trời. Còn cậu? Tuân thủ quy định nghiêm ngặt, không gây sự, thế mà năm lần bảy lượt trọ của cậu lại dính đủ thứ chuyện như phim hài.
Một lần, ông chủ hiền lành đùng đùng “nhớ quê, về lấy vợ”, bán sạch dãy trọ khiến cậu vội vã dọn đi như trốn nợ. Lần khác, bà chủ trọ bỗng dưng mê ma túy, bị cảnh sát ập vào cuốn đi, trọ đóng cửa ngay trong đêm. Nhưng lần này mới đỉnh điểm: bà chủ mới của cậu, không hiểu sao lại phải lòng một gã đàn ông “õng ẹo” trẻ hơn bà gần… hai con giáp! Và cái giá của mối tình lãng mạn ấy chính là căn phòng của cậu! Bà ta đòi lại để dành cho tình trẻ “tiện tình tứ”.
May thay, bà còn chút lương tri khi báo trước cho cậu… một ngày. Trời ơi, chỉ có một ngày! Sáng hôm nay đang chúi đầu vào tiết học nhàm chán, tin nhắn bà ta hiện lên: “Cháu tìm chỗ khác đi, cô trả lại nửa tiền tháng này.” Cậu chỉ muốn gào lên: “Cô ơi, tìm trọ dễ như lượm rau ngoài chợ hả cô?”
Thế là đồ đạc cậu lại lên xe chuyển nhà. Giờ mà có con ma nào hiện ra đòi đuổi nữa, cậu cũng mặc kệ. Đã quá mệt mỏi để sợ hãi.
Căn phòng trọ mới này, đồ đạc cũ kỹ chất đống như bãi chiến trường. Bà chủ nói: “Cứ dùng đi, không cần trả thêm tiền đâu.” Nghe thế, con người thực dụng trong cậu bỗng hưng phấn: “Đồ free à? Ôi thần tài lộc! Dù có là đồ phế thải, cậu cũng sẽ hô biến ngươi thành vàng!” Sau một hồi vật lộn, quăng quật, căn phòng dần hiện hình. Bật đèn lên, ánh sáng vàng vọt yếu ớt rọi xuống, nhưng ít nhất cũng đỡ hơn cái cảnh hoang tàn ban đầu. “Tạm ổn,” cậu tự nhủ, “miễn là rẻ.”
Phía sau còn một căn phòng nhỏ ngay sát nhà vệ sinh, dường như là kiểu phòng kho để đồ. Mở cửa bước vào, mùi ẩm mốc nồng nặc xộc thẳng lên mũi. Ánh sáng lờ mờ lọt qua ô cửa sổ nhỏ hẹp, lộ ra mấy thùng carton cũ rích chất cao ngất, cùng lỉnh kỉnh đồ điện gia dụng từ thời… có lẽ trước khi cậu sinh ra. Cậu cầm lên cái máy sấy tóc bám đầy bụi. “Trông còn cứu được chăng?” Vừa nghĩ thế, tiếng giòn rụm vang lên “rắc… rẹt… Bụp!” Nó vỡ tan tành trong tay cậu, mấy mảnh nhựa văng lăn lóc dưới sàn. “Thôi chết, đồ free mà cũng không free nổi!” Cậu thở dài, đặt mớ đồ hư lên kệ với vẻ mặt tiếc nuối như vừa đánh rơi tờ vé số trúng độc đắc.
Đói bụng cồn cào, cậu lóc cóc ra đầu đường mua hộp cơm bụi. Ăn xong, vật lộn với đống bài tập đến tận khuya. Đồng hồ điểm mười hai giờ, mắt cậu díp lại, cơ thể rã rời sau một ngày dài biến động. “Thôi, chuyện ma quỷ gì để mai tính.” Cậu vật mình xuống giường, chui tọt vào chăn, bật điều hòa rồi chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.
Đến nửa đêm…
“Cụp.”
Một tiếng động khô khốc, ngắn gọn, như cái gì đó nặng nề rơi xuống sàn bê tông, vang lên từ phía phòng kho. Cậu cựa mình, mí mắt nặng trịch. “Chắc là chuột… hoặc cái gì đó rớt. Kệ đi.” Cậu vùi mặt vào gối, cố ngủ tiếp.
Nhưng rồi…
… Lạch cạch… lạch cạch…
Âm thanh ấy lại vang lên. Đều đều. Chậm rãi. Như thể ai đó đang lê một vật gì nặng nề trên sàn. Lần này không giống tai nạn. Nó có chủ đích. Tim cậu đập thình thịch. Cậu bật ngồi dậy, tay mò mẫn trong bóng tối tìm công tắc đèn. Ánh sáng vàng vọt bật lên, xua tan một phần bóng tối, nhưng không xua tan được nỗi bất an đang dâng lên. “Mình đã khóa cửa chưa nhỉ? Hay là… gió?” Cậu lắng nghe. Căn phòng im phăng phắc. Quá im lặng. Một sự im lặng nặng nề, đè nén.
Rồi…
… Xèo… xẹt… xèo…
Tiếng sột soạt, như giấy bị xé, lại như móng tay dài cào nhẹ lên tường gạch. Cộng thêm một tiếng… “Hu… út…” nhẹ như hơi thở, như tiếng gió lùa qua khe cửa hẹp, nhưng lạnh buốt đến rợn người. Toàn thân cậu co cứng. Hai bàn tay nắm chặt mép chăn. Mắt đảo liên hồi, quét từ góc tối này sang góc tối khác. Âm thanh rõ ràng nhất đang phát ra từ sau cánh cửa phòng kho để đồ. Cái cửa gỗ cũ kỹ, sơn bong tróc, lúc chiều còn kêu cót két như sắp rời bản lề.
“Thôi chết… thật sự có gì đó trong ấy rồi,” cậu nghĩ, vừa sợ vừa tức. “Đồ free mà cũng lắm chuyện! Lần này xong, kiếm chỗ nào không có kho cất đồ ma quái này nữa!” Lòng dũng cảm hay là sự bực tức trỗi dậy. Cậu rón rén bước xuống giường, chân trần chạm sàn lạnh ngắt. Từng bước, từng bước một tiến về phía cánh cửa định mệnh. Tay nắm lấy cái quả đấm cũ bằng đồng đã xỉn màu. Hít một hơi sâu…
… Két… ẹt… ẹt…
Cánh cửa được đẩy ra chậm rãi, tiếng kêu rên rỉ như một lời than van từ cõi âm. Ánh sáng từ phòng ngủ hắt vào, rọi vào cảnh tượng bên trong.
Đồ đạc ngổn ngang. Mấy thùng carton chiều còn xếp ngay ngắn giờ đã đổ sụp. Đồ điện tử cũ rơi vãi lả tả dưới sàn. Như thể có một cơn lốc nhỏ quét qua. Cậu thở phào nhẹ nhõm phần nào: “À, chắc do xếp không chắc, nó đổ thôi. Mình suy nghĩ linh tinh…” Cậu bước vào, cúi xuống nhặt nhạnh mớ đồ hỗn độn. Bụi bặm bốc lên làm cậu hắt xì liên tục.
Và rồi cậu thấy nó.
Một quyển sổ. Nằm lặng lẽ giữa đống hỗn loạn. Không một hạt bụi. Trái ngược hoàn toàn với mọi thứ xung quanh. Bìa sổ màu nâu sẫm, sờ vào mát lạnh, thô ráp một cách kỳ lạ, như thể làm bằng da thuộc nhưng nó hơi khác một chút xíu. Một cảm giác ghê rợn lướt qua sống lưng.
“Kỳ quái…” Cậu lẩm bẩm, tay run run nhấc nó lên. “Chiều vào đâu có thấy quyển sổ nào? Hay mình mệt quá không để ý? Hay…” Mắt cậu liếc về phía cửa sổ nhỏ phòng kho. Nó vẫn đóng chặt. Không một ngọn gió nào lùa được vào. “Vậy cái đống này tự nhiên đổ như có… tay ai đẩy xuống?” Suy nghĩ ấy khiến tim cậu đập loạn xạ. Nhưng sự tò mò chiếm lĩnh. Ngón tay cậu lật mở bìa sổ da.
Khoảnh khắc ngón tay cậu chạm vào trang giấy đầu tiên…
Cả thế giới như chỉ còn một màu đen. Ánh sáng từ phòng ngủ phía sau bỗng tắt ngúm, như bị một bàn tay vô hình vặn nhỏ công tắc. Bóng tối không phải tràn tới, mà “nuốt chửng” cậu trong nháy mắt. Không khí đặc quánh, lạnh buốt thấu xương, ép lấy lồng ngực, nghẹn lấy họng. Cậu không thở nổi. Tiếng tim đập thình thịch trong tai lớn dần, át đi mọi âm thanh, như một chiếc trống lễ tang giục giã. Cậu đang chìm. Chìm sâu, chìm nhanh vào một vực thẳm không đáy của tĩnh lặng và lạnh giá. Ý thức mờ đi… tắt dần…
Không biết đã bao lâu trôi qua, cậu từ từ tỉnh dậy.
Đôi mắt mở ra chậm rãi, nặng trĩu. Một thứ ánh sáng xám xịt, lờ mờ chiếu xuống, đủ để cậu nhận ra mình đang nằm trên một nền sàn đá lạnh ngắt, không phải nền gạch lát phòng trọ. Một mùi ẩm mốc nồng nặc, hắc của gỗ mục và giấy cũ xộc thẳng vào mũi, khác hẳn mùi bụi phòng kho. Không gian tĩnh lặng đến rợn người.
“Mình… đang ở đâu?” Cậu khẽ lên tiếng.
Ý nghĩ thoáng qua. Và rồi… một khối lượng khổng lồ những hình ảnh, âm thanh, cảm xúc “không phải của mình” ập vào đầu óc cậu như một cơn lũ quét. Một căn phòng u ám với bàn gỗ đầy giấy tờ lộn xộn. Những tiếng thì thầm đầy lo âu. Một cái tên lạ hoắc. Một nỗi tuyệt vọng tột cùng. Đau! Đầu cậu như muốn nổ tung. Cậu quằn quại trên sàn đất lạnh, hai tay ôm lấy đầu, gào thét nhưng không thành tiếng. Những mảnh ký ức xa lạ đâm chồi, đan xen, cào xé tâm trí vốn đang hoảng loạn.
Khi cơn bão ký ức qua đi, cậu nằm thở dốc, mồ hôi lạnh toát đầm đìa làm ướt cả cổ áo. Từ từ cậu mở mắt lần nữa.
Căn phòng u ám. Chính xác là căn phòng trong ký ức vừa tràn vào. Ánh sáng xám lọt qua một lỗ cửa sổ nhỏ bám đầy bụi. Một chiếc bàn gỗ cũ kỹ nứt nẻ ở giữa phòng, chất đầy giấy tờ viết nguệch ngoạc những ký tự lạ. Những bức tường đá bong tróc loang lổ vết ẩm. Không khí ngột ngạt, tù đọng, nặng trĩu một nỗi buồn và sự bí ẩn đáng sợ. Mọi thứ đều lạ lẫm nhưng kinh khủng thay, lại quen thuộc đến rợn người.
Cậu chống tay đứng dậy, người còn bải hoải. Vô tình, ánh mắt lướt qua một mảnh gương vỡ treo lệch trên tường. Và khoảnh khắc ấy…
Toàn thân cậu đông cứng. Máu như ngừng chảy, cậu như muốn hét lên.
Trong tấm gương nứt toạc, phản chiếu không phải khuôn mặt quen thuộc của cậu. Mà là một chàng trai xanh xao, gầy gò đến hốc hác, đôi mắt thâm quầng chứa đầy mệt mỏi và… hoảng loạn. Mái tóc rối bù, khuôn mặt xương xẩu, mặc bộ quần áo rộng thùng thình, lạ hoắc.
Không… Không thể nào…
Cậu giơ tay lên. Người trong gương cũng giơ tay lên. Cậu sờ lên mặt. Người trong gương cũng sờ lên mặt. Một sự thật kinh hoàng ập tới, đè nặng lồng ngực.
Chả nhẽ… Mình đã… Xuyên không! Và thân thể này… là của ai?
Cậu gượng đứng dậy, dựa lưng vào bức tường đá thô ráp lạnh ngắt, cố gắng thu xếp lại mớ hỗn độn trong đầu. Mớ ký ức này… là của chàng thanh niên xấu số mà giờ đây cậu đang mắc kẹt trong thân xác sao?
Những mảnh ghép dần hiện ra. Logus. Tên hắn là Logus. Một kẻ mồ côi từ thuở lọt lòng, được một góa phụ tốt bụng nhận nuôi, xem như con ruột. Căn phòng đá ẩm thấp này, nằm sâu trong một ngóc ngách tối tăm của đường cống ngầm, chính là “pháo đài” bí mật của hắn. Không phải nơi ở, mà là một sào huyệt nghiên cứu, nơi Logus vật lộn với những bí ẩn siêu nhiên và bí thuật cấm kỵ mà hắn tin rằng có thể thay đổi số phận những kẻ bị ruồng bỏ như mình.
Cái tên đó vang lên trong đầu không phải như một thông tin, mà như một vị đắng trên lưỡi. Không khí đặc quánh, đè nặng lên phổi. Cậu nếm được mùi ẩm mốc của đá cũ, mùi hôi thối của cống rãnh từ đâu đó bên ngoài và một thứ mùi ngọt khé của rượu rẻ tiền len lỏi qua khe cửa. Hơi thở của Dusk. Ký ức của Logus thì thầm như vậy và cơ thể này của Logus co rúm lại theo bản năng.
Ánh mắt cậu tìm đến một lỗ hổng nhỏ trên tường, thứ có lẽ được gọi là cửa sổ. Bên ngoài không có ánh mặt trời. Chỉ có một thứ ánh sáng xám xịt, yếu ớt hắt lên từ những ngọn đèn lồng treo lơ lửng dọc theo những lối đi chật hẹp bên dưới, soi rõ những bức tường gạch lở lói đối diện. Xa hơn, cao hơn, lờ mờ trong màn sương mù vĩnh cửu, là những cấu trúc sáng sủa hơn. Thế giới bên trên. Siruss.
Một cơn co thắt của sự căm ghét và khao khát không phải của cậu, mà của Logus cuộn trào bên trong lồng ngực. Một hình ảnh loé lên: Logus, khi còn là một đứa trẻ, ngước nhìn lên những tòa tháp lấp lánh đó, nơi những quý tộc sống trong ánh mặt trời và không khí trong lành, trong khi hắn phải hít thở mùi hôi thối của cống rãnh. Hình ảnh đó đi kèm với một cảm giác bị khinh bỉ sâu sắc, cảm giác mình chỉ là một con chuột cống không hơn không kém.
Cơn đói cồn cào chợt ập đến, một cảm giác rất thật trong cơ thể gầy gò này. Ở Dusk, đói là chuyện thường tình. Mọi thứ, từ miếng bánh mì đen cứng ngắc đến ngọn nến sáp, đều phải nhập từ thế giới bên trên qua những con đường nguy hiểm và cái giá của chúng thì cắt cổ. Ký ức về vị bánh mì mốc thếch và cảm giác phải trả giá đắt cho nó chợt ùa về.
Cậu quay đi, không dám nhìn nữa. Ánh mắt cậu quét qua căn phòng đá ẩm thấp. Ở một góc, một biểu tượng được vẽ nguệch ngoạc bằng thứ gì đó màu đen, một chiếc đầu lâu có răng nanh với một con dao găm xuyên qua. Lại một cú giật khác, một ký ức không mời mà đến: bàn tay run rẩy của Logus dúi vài đồng xu bẩn thỉu vào lòng bàn tay của một gã đàn ông mặt sẹo mang cùng biểu tượng đó trên áo. Cảm giác phải trả tiền bảo kê. Cảm giác mình là con mồi. Luật lệ ở đây không được viết trên giấy, mà được khắc bằng dao và nắm đấm.
Bóng tối trong góc phòng dường như đặc quánh lại và cậu nhận ra, nó không chỉ là sự thiếu vắng ánh sáng. Nó là kẻ đồng lõa cho mọi tội ác ở nơi này. Và giờ, cậu đang kẹt lại ở chính nơi đây.
Mâu thuẫn giữa thế giới trên cao rực rỡ và thế giới dưới đất ô uế như một thùng thuốc súng khổng lồ, chỉ chờ một tia lửa. Sự khinh bỉ, bóc lột từ trên cao đổ xuống. Sự căm phẫn, tuyệt vọng và bản năng sinh tồn tàn khốc bùng lên từ dưới sâu. Hơi thở của Dusk là thứ không khí ẩm mốc, nặng mùi mồ hôi, rượu mạnh rẻ tiền, máu khô và… hi vọng tắt ngúm.
Ánh mắt cậu lướt qua một chiếc đèn lồng đá lửa đặt góc bàn. Viên đá bên trong, loại đá phát sáng chỉ có ở những mỏ sâu thẳm dưới lòng đất được nhập từ một nơi khác, tỏa ra thứ ánh sáng vàng vọt, lờ đờ, đủ để soi rõ những đường nứt trên tường đá và bóng người nghiêng ngả như bóng ma. Phong cách của nó rõ ràng là thứ fantasy kỳ bí, xa lạ nhưng lại là hiện thực sống động ở nơi tối tăm này.
Sự thật phũ phàng về Logus chợt lóe lên. Người này đang vật lộn với một loại thần dược được mô tả trong một quyển sổ.
Quyển sổ. Chính nó đã kéo cậu từ thế giới hiện đại, rơi thẳng vào thân xác gầy gò này, trong căn phòng ngầm ẩm mốc này. Một cơn rùng mình lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Nó ở đâu? Nó không đi cùng cậu sao?
Bị thôi thúc bởi sự tò mò lẫn nỗi sợ hãi mơ hồ, cậu bước về phía chiếc bàn gỗ nứt nẻ, chất đầy giấy tờ viết nguệch ngoạc. Kỳ lạ thay, những ký tự lạ hoắc của thế giới này, từ những đường nét cong queo, góc cạnh, vừa chạm mắt, ý nghĩa của chúng lập tức hiện lên trong đầu cậu, rõ ràng như thể cậu vốn biết ngôn ngữ này tự bao giờ. Có lẽ là di sản còn sót lại từ ký ức của Logus.
Những trang giấy là một chuỗi dài thất bại đáng thương. Chúng ghi lại nỗ lực điên rồ của Logus trong việc bào chế một thứ được hắn gọi là “Thần Dược”, một chất lỏng hứa hẹn ban cho người uống sức mạnh siêu nhiên vượt trội. Cậu lật giở những trang nhật ký nghiên cứu, mỗi dòng chữ thấm đẫm sự tuyệt vọng và ám ảnh:
“Lại hỏng! Mùi thối rữa... nó bám đầy phòng, đầy da thịt ta. Có thể nào tất cả chỉ là ảo tưởng?”
“Bán cả đống sách quý cho lão hàng đồng nát. Đổi lấy mấy cục quặng lấp lánh như máu khô. Phải thành công. Phải…”
Trang giấy sau rách toạc, chỉ còn vài dòng chữ nguệch ngoạc, đâm xuyên qua giấy như gào thét: “Sai! Sai nữa! Mắt ta nhìn mọi thứ nhòe nhèo... chúng nó thì thầm trong bóng tối! Có phải chất xúc tác là...?”
Và rồi... một trang giấy tương đối bằng phẳng, nét chữ đột nhiên rõ ràng, kiêu hãnh, run rẩy vì phấn khích:
“Ngày không rõ… Cuối cùng! Màu lục ngọc! Không mùi! Không vị! Ánh sáng tỏa ra từ nó... Đúng y như sổ ghi chép! Ta đã... Thành công?”
Không còn dòng nào sau đó. Trang giấy trắng tinh. Quá trắng. Quá trống trải. Ánh mắt cậu lướt xuống sàn đá gần bàn. Ở đó, những mảnh thủy tinh vỡ vụn và một vệt chất lỏng đặc quánh, màu xanh lục nhạt đã khô cạn, bám dính như nhựa đường dưới ánh đèn lờ mờ. Câu trả lời quá rõ ràng. Logus đã uống nó. Và nó đã giết chết hắn ngay lập tức. Có lẽ chính khoảnh khắc hắn chết đi, là lúc cậu bị kéo vào thân xác này.
Nhưng “ghi chép” nào? Nhật ký của Logus luôn nhắc đến quyển sổ rồi văn bản cổ. Cậu quét nhanh mặt bàn lộn xộn. Và rồi… Một góc bìa da quen thuộc thò ra từ dưới một tập bản thảo dày. Tim cậu đập thình thịch. Cậu lôi nó ra. Chính xác là nó! Quyển sổ da không bụi, mát lạnh, thô ráp y hệt cái cậu đã mở trong phòng kho thế giới cũ. Làm sao nó ở đây? Hay… nó luôn ở cả hai nơi?
Tay run run, cậu mở quyển sổ. Và sốc đến nghẹt thở. Trang đầu tiên hiện ra không phải thứ chữ lạ của Siruss hay Dusk. Mà là Tiếng Việt! Rành rọt, rõ ràng!
Quyển sổ này do một người cũng xuyên không giống mình ư?
Cậu lật vội các trang, nuốt từng chữ. Bên trong là một kho tàng kiến thức về các loại thần dược và quyền năng của chúng, được gọi là “Đạo Lực”. Mỗi công thức đều đi kèm với những hình vẽ chi tiết và những lời cảnh báo. Cậu tìm thấy công thức mà Logus đã theo đuổi. Và bên dưới nó, một dòng ghi chú viết tay bằng tiếng Việt, nguệch ngoạc như viết vội:
“Lưu ý: Công thức này thiếu một chất xúc tác tinh thần. Nếu không có ‘ý chí sắt đá’ hoặc nền tảng vững chắc, thuốc sẽ biến kẻ uống thành một cái vỏ rỗng. Một xác chết biết đi.”
Rõ ràng Logus đã chọn một công thức trong này để theo đuổi thứ “Thần Dược” định mệnh. Nhưng tại sao nó lại giết chết hắn? Sai sót trong quá trình? Hay bản thân công thức đã ẩn chứa nguyền rủa?
Điều gây choáng váng hơn nằm ở phần tiếp: Sổ mô tả 8 Cấp Độ của quyền năng mà các Đạo lực có thể đạt tới, chúng miêu tả với những từ ngữ vô cùng cao siêu.
Một sự im lặng đầy ám ảnh bao trùm căn phòng. Ánh đèn đá lửa chiếu lên quyển sổ da, những dòng chữ Tiếng Việt như nhảy múa trong ánh sáng vàng vọt. Logus đã chạm vào thứ quyền năng này và gục ngã. Còn cậu? Quyển sổ này, thứ đã đưa cậu đến đây, liệu có phải là chìa khóa để trở về? Hay nó sẽ dẫn cậu vào một hố sâu tăm tối hơn, như nó đã làm với chủ nhân trước? Bí ẩn của nó, giống như bóng tối của Dusk, dày đặc và đầy hiểm nguy.
Cậu suy nghĩ mãi, nhưng mớ bòng bong trong đầu vẫn không thể gỡ rối. Tại sao mình lại bị kéo đến đây? Trong thân xác này? Phải chăng có bàn tay nào đang giật dây phía sau, hay đơn giản chỉ là một sự trùng hợp nghiệt ngã của định mệnh? Cậu chẳng thể đoán trước tương lai mù mịt phía trước. Những mảnh ký ức rời rạc của Logus chợt lóe lên, có lẽ chúng chính là manh mối dẫn cậu đến quyển sổ định mệnh này. Có lẽ… chỉ khi tìm được chủ nhân thực sự của quyển sổ, mình mới hy vọng tìm được đường về. Cậu thở dài não nề, nỗi cô đơn và bất an như bóng tối Dusk bủa vây lấy tim.
Nhưng ngay khi cậu tưởng rằng đêm nay sẽ chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ, một âm thanh chói tai vang lên từ góc phòng tối nhất.
Lạch… Cạch… Lạch… Cạch…
Chúng phát ra đều đặn, khô khốc, như một cỗ máy hư hỏng đang cố gắng vận hành. Từng tiếng động như búa đập thẳng vào màng nhĩ, khiến mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm lưng áo, thân nhiệt cậu tụt dốc không phanh. Tim đập thình thịch, cậu nín thở, hy vọng âm thanh sẽ dừng lại.
Và rồi nó dừng lại. Một khoảnh khắc yên tĩnh chết người trở lại. Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm, cố trấn tĩnh lại trái tim đang loạn nhịp. Nhưng sự yên bình mong manh ấy tan vỡ ngay lập tức. Âm thanh lại lẫn nữa vang lên, lần này mạnh mẽ hơn hẳn, gấp gáp hơn nhiều, quyết liệt gấp bội, như thể thứ gì đó đang giãy giụa, cố sức thoát ra. Rồi một tiếng động như cánh cửa gỗ mục bị phá tung từ chính góc tối ấy. Cậu giật bắn người, hai mắt đờ đẫn dán chặt vào khoảng đen sâu hoắm, lồng ngực thắt lại trong chờ đợi kinh hoàng. Rốt cuộc là cái gì?
Một bóng người lờ mờ hiện ra từ màn đêm, lê từng bước nặng nề về phía cậu. Niềm vui thoáng qua khi nghĩ đây là sinh linh đầu tiên cậu gặp ở thế giới này nhanh chóng tắt ngúm. Cậu rụt rè cất tiếng, giọng khàn đặc vì sợ hãi: “Cho hỏi… anh tới có việc gì không vậy?”
Người đàn ông im lặng. Không một phản ứng. Không một cái gật đầu. Chẳng lẽ mình chỉ thừa hưởng khả năng đọc chữ của Logus, chứ không nói được tiếng ở đây? Nghĩ vậy, cậu vội vàng giơ tay lên, thử làm vài ký hiệu giao tiếp cơ bản nhất cậu từng thấy trên phim, một hy vọng mong manh.
Vô ích! Bóng người vẫn tiến tới, từng bước một, chậm rãi, nặng trịch. Ánh sáng vàng vọt yếu ớt từ viên đá lửa trên bàn hắt lên người hắn khi hắn bước vào vùng nửa sáng nửa tối. Cậu cúi gằm xuống, cố nhìn rõ khuôn mặt kẻ bí ẩn. Da mặt hắn xám xịt, nhăn nheo và ẩm ướt, như ngâm nước lâu ngày. Và rồi… một cú sốc điện giật xuyên thẳng hệ thần kinh! Hai hốc mắt hắn trống rỗng, sâu hoắm như hai cái giếng chết chóc, không một ánh sáng, không một sự sống. Toàn thân cậu lạnh toát, rùng mình kinh hãi.
Khi kẻ lạ tiến sát hơn, dưới ánh sáng đủ nhìn rõ, cậu mới vỡ lẽ. Người đàn ông mặc một bộ quần áo vải thô rách tươm, dính đầy bùn đất sẫm màu. Toàn thân hắn ướt sũng, nước nhỏ giọt lộp bộp xuống nền đá lạnh theo mỗi bước đi nặng nề. Qua những mảng vải rách toạc, cậu nhìn thấy những mảng da thịt nhợt nhạt, bong tróc, vài chỗ lộ cả phần thịt thâm đen bên trong như đã hoại tử. Mùi ẩm mốc nồng nặc của gỗ mục, đất ướt lẫn với một thứ mùi ngọt ngậy, thối rữa đặc trưng mùi của xác chết, xộc thẳng vào mũi, khiến cậu buồn nôn.
Không thể nào… nó y hệt như… xác sống trong phim kinh dị! Suy nghĩ ấy đập vào đầu cậu như sấm. Trong cơn hoảng loạn cùng cực, một ý nghĩ ngớ ngẩn chợt lóe lên như tia hy vọng cuối: “Phải chăng mình đang ở trong một phim trường tối tân nào đó? Có thể mình đã ngất đi, bị bắt cóc đến đây và tên đạo diễn kia đang cố diễn để lấy cảm xúc chân thật?” Ý nghĩ ấy khiến cậu bỗng dưng hơi… hưng phấn. Được, nếu là diễn, thì mình sẽ diễn cho ra trò! Một nạn nhân sợ hãi đến tột cùng!
Cậu hít một hơi thật sâu, cố nhập tâm vào vai diễn. Mắt mở to đầy kinh hãi, chân tay run lẩy bẩy, cậu lùi từng bước chậm rãi, giọng nói giả vờ run rẩy: “Đừng lại gần! Tôi cảnh cáo đấy!” Cậu giơ hai tay lên trước ngực như một hàng rào phòng thủ yếu ớt.
Nhưng “diễn viên” kia dường như không mảy may quan tâm. Thấy cậu giơ tay, hắn đột ngột gầm lên một tiếng khàn đặc, rỗng tuếch, như gió lùa qua một cái ống rỗng. “Khụ… Grừừ…” rồi bất thình lình phóng người về phía cậu với tốc độ kinh ngạc, hai cánh tay gầy guộc, ướt nhẫy vươn ra như những cái móc câu! Mùi thối rữa xông lên nồng nặc, áp đảo cả mùi ẩm mốc của căn phòng.
Bản năng sinh tồn bùng lên mạnh hơn mọi kịch bản. Cậu vật người sang trái một cú né ngoạn mục, tránh khỏi cú vồ chí mạng. Lưng cậu đập mạnh vào góc bàn gỗ lởm chởm, đau điếng. Tay cậu chạm phải một vũng nước lạnh buốt dưới sàn. Kẻ tấn công, thứ mà giờ cậu không còn nghi ngờ gì nữa là một xác sống thực sự, nó vừa vồ hụt, mất đà, đập ầm xuống nền đá ngay chỗ cậu vừa đứng. Tiếng va đập khô khốc của xương thịt vào đá. Nó lập tức lật người dậy, cái đầu quay một góc không tự nhiên về phía cậu, hai hốc mắt đen ngòm như hai lỗ đốm hướng thẳng vào cậu, miệng há hốc để lộ hàm răng đen xỉn, nướu thâm. Một tiếng gầm gừ phẫn nộ, đói khát, “Gràoooo…!” vang lên từ cổ họng rỗng tuếch của nó, khiến không khí lạnh thêm vài độ.
Cậu nhìn cảnh tượng trước mắt, tim đập như trống trận, nhưng trong đầu không còn sợ hãi đơn thuần. Một sự khó hiểu kỳ lạ trào lên. Nếu đây là phim trường… thì cú vồ ấy chết người thật sự! Mùi thối này… làm sao giả được? Và cái cách nó cử động… không thể là diễn xuất! Ranh giới giữa hiện thực và ảo giác, giữa diễn và thật, trong đầu cậu bỗng chốc tan vỡ hoàn toàn, để lại một mớ hỗn độn của sự kinh hoàng thực sự và nỗi bất lực tột cùng. Thế giới quái quỷ này… rốt cuộc là gì?!


1 Bình luận
Nhưng mà 2/3 sau thì nó lại bị nhồi thông tin dữ quá🫠 3, 4 đoàn dài ngoằng chỉ để miêu tả địa danh Dusk. Rồi sau đó còn một đống thông về "Thần dược" và các thông tin bên lề. Nó bị ngợp quá bác.