Khoảnh khắc cú vồ của nó kết nối với thân thể cậu không phải là một cú va chạm gọn ghẽ, mà là một cú đâm sầm nặng nề, ẩm ướt. Sức nặng của một vật chết đẩy một người sống, tạo ra một âm thanh thịch thịch ghê rợn. Cả hai đổ nhào về phía sau, lưng Logus đập mạnh vào một cái kệ gỗ ọp ẹp chất đầy dụng cụ thí nghiệm. Tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng, tiếng kim loại va vào nhau ken két hòa cùng tiếng va đập của xương thịt vào gỗ, tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn và chết chóc.
Ngay lập tức, mọi giác quan của Logus bị tấn công một cách tàn bạo. Cái mùi hôi thối, ngọt ngậy của sự phân hủy mà cậu ngửi thấy lúc trước giờ đây trở nên đậm đặc, xộc thẳng vào cuống họng, quện với mùi nước cống tù đọng và một thứ mùi hắc ín khó tả, như thể hóa chất bảo quản đã thất bại trong việc ngăn chặn sự thối rữa. Nó áp đảo, khiến cậu buồn nôn và choáng váng.
Qua lớp áo mỏng, cậu cảm nhận được sự ẩm ướt lạnh lẽo đến bất thường từ quần áo và da thịt của nó thấm vào người. Cái lạnh không phải của nước, mà là cái lạnh của một nấm mồ. Bàn tay nó siết chặt lấy cậu, không phải bằng sức mạnh cơ bắp của người sống, mà bằng một sự căng cứng dai dẳng, tàn nhẫn như những sợi dây thừng cũ kỹ sắp đứt. Nó là một sức mạnh không có sự sống, chỉ có mục đích.
Âm thanh duy nhất phát ra từ nó không phải là tiếng người. Đó là một tiếng khò khè, òng ọc, ướt át phát ra từ sâu trong cổ họng, cùng với tiếng sền sệt ghê tởm mỗi khi nó cử động.
Cơn hoảng loạn thuần túy, nguyên thủy bùng lên, dập tắt mọi suy nghĩ lý trí. Cái ý nghĩ ngớ ngẩn rằng đây có thể là một trò đùa, một màn kịch công phu, đã bị cơn đau nhói ở lưng và thực tại kinh hoàng của cái ôm lạnh lẽo này nghiền nát thành tro bụi. Cậu không còn là một người quan sát xuyên không, không còn là một sinh viên đang cố gắng thích nghi. Cậu là con mồi.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Cậu điên cuồng đẩy nó ra, nhưng hai bàn tay lại lún sâu vào một thứ thịt mềm nhũn, có cảm giác như đất sét ướt, khiến cậu rùng mình ghê tởm và suýt nữa thì buông tay. Mục tiêu của nó thật đơn giản và khủng khiếp: đưa cái miệng há hốc với hàm răng đen kịt, thối rữa về phía mặt và cổ cậu. Cậu có thể thấy rõ những mảng nướu thâm đen, hoại tử. Ranh giới giữa thế giới cũ và thế giới mới đã bị phá tan trong khoảnh khắc này, không phải bằng ma thuật kỳ diệu, mà bằng hàm răng của một xác chết.
Bằng một nỗ lực tuyệt vọng, Logus dồn sức vào chân, lợi dụng một khoảnh khắc mất thăng bằng của con quái vật để xoay người và thoát ra khỏi gọng kìm của nó. Cậu chộp lấy một chiếc ghế đẩu bằng gỗ nặng trịch gần đó, ném thẳng vào giữa hai người. Chiếc ghế văng đi, tạo ra một khoảng trống quý giá. Logus lảo đảo lùi lại, đưa chiếc bàn làm việc trung tâm, nơi vẫn còn ngổn ngang giấy tờ của chủ nhân cũ, trở thành vật cản giữa cậu và nó.
Thứ sinh vật kia không hề cho thấy một tia trí thông minh nào. Nó chỉ có một mục tiêu duy nhất: máu thịt của cậu. Nó không tìm cách đi vòng qua chướng ngại vật, nó lao thẳng vào chúng. Chiếc bàn làm việc bị nó húc mạnh, kêu lên một tiếng răng rắc. Giấy tờ, bình cổ cong, những dụng cụ chưng cất tinh xảo rơi loảng xoảng xuống sàn đá, vỡ tan tành. Sự tàn phá của nó không có ác ý, chỉ có sự ngu muội của một cỗ máy không thể ngăn cản.
Sự hỗn loạn của căn phòng, thứ từng khiến cậu bực bội, giờ đây lại trở thành đồng minh duy nhất. Trí óc của Logus, vốn được rèn giũa để giải quyết vấn đề, bắt đầu hoạt động hết công suất giữa cơn hoảng loạn. Cậu không thể đối đầu trực diện, nó quá mạnh, quá bền bỉ. Cậu chỉ có thể dùng trí thông minh để trì hoãn nó.
Cậu lao về phía một cái kệ cao chứa đầy sách cũ và đồ thủy tinh, dồn hết sức đẩy mạnh. Cái kệ đổ sập xuống, tạo ra một rào cản tạm thời bằng sách vở và mảnh vỡ. Con quái vật gầm lên một tiếng rỗng tuếch, bắt đầu cào bới qua đống lộn xộn. Logus không lãng phí một giây. Cậu chộp lấy một cái nồi nung bằng kim loại nặng, không phải để gây thương tích, mà để ném vào chân nó, khiến nó mất thăng bằng và mua thêm cho cậu vài giây quý giá.
Cuộc rượt đuổi biến thành một vũ điệu hỗn loạn của sự hủy diệt. Căn phòng thí nghiệm, pháo đài bí mật của Logus cũ, đang bị phá hủy từng chút một. Mỗi bước chạy của Logus đều là một tính toán nhanh chóng, mỗi hành động đều nhằm mục đích tạo ra chướng ngại, làm chậm kẻ săn mồi. Đây không phải là cuộc chiến giữa hai chiến binh, mà là cuộc đối đầu giữa một trí tuệ hiện đại, linh hoạt và một thực thể quái vật, tàn bạo.
Bị dồn vào một góc, lưng cậu chạm vào bức tường đá lạnh lẽo, con quái vật đã vượt qua rào cản cuối cùng và đang lừ lừ tiến tới. Hết đường lui. Trong cơn tuyệt vọng tột cùng, Logus vớ lấy thứ duy nhất trong tầm tay: một cái khay gỗ đựng hàng chục lọ thủy tinh nhỏ có nút bần – chính là bộ sưu tập những thí nghiệm thất bại của người chủ cũ. Không một chút do dự, cậu dùng hết sức bình sinh ném cả cái khay vào mặt nó.
Hầu hết các lọ vỡ tan vô hại, những chất lỏng không màu, không mùi bắn tung tóe lên cơ thể ẩm ướt của nó rồi chảy xuống sàn. Nhưng một vài lọ lại tạo ra hiệu ứng đầy kịch tính.
Một chất lỏng màu đen, đặc quánh bắn lên cánh tay nó. Thay vì chỉ chảy xuống, nó bắt đầu bốc khói. Lớp da thịt bên dưới xèo xèo như bị tạt axit, bốc lên một mùi khét lẹt ghê tởm. Lần đầu tiên, con quái vật phát ra một âm thanh khác ngoài tiếng gầm gừ – một tiếng rít cao, chói tai, phi nhân tính, một âm thanh của sự đau đớn thực sự. Nó lùi lại một bước, cánh tay co rúm lại.
Cùng lúc đó, một dung dịch màu lục đục bắn lên chân nó. Ngay lập tức, chuyển động của nó trở nên chậm chạp, cứng đờ một cách kỳ lạ, như thể bộ máy ma thuật đang duy trì sự sống cho nó đột nhiên bị trục trặc.
Khoảnh khắc đó, một tia sáng lóe lên trong tâm trí Logus. Giữa tiếng tim đập thình thịch và hơi thở hổn hển, bộ não phân tích của cậu, thứ tài sản quý giá nhất từ kiếp trước, đã nắm bắt được dữ liệu mới. “Hóa chất? Nó có phản ứng với hóa chất!”
Cuộc chiến thay đổi hoàn toàn. Logus không còn chạy trốn một cách mù quáng. Cậu chủ động lao về phía những cái kệ còn sót lại, mắt quét nhanh qua những chiếc lọ. Cậu bắt đầu một quá trình thử và tính toán đầy căng thẳng. Cậu giật nút bần của một lọ chất lỏng trong veo, ném đi. Vô dụng. Cậu chộp một lọ khác chứa bột màu xám. Cũng không có tác dụng. Rồi cậu nhìn thấy một lọ có nhãn ghi nguệch ngoạc: “Màu gần đúng… nhưng vị và mùi vẫn sai lệch”. Cậu ném nó. Chính là nó, thứ chất lỏng màu lục đục làm chậm chuyển động của con quái vật.
Cậu trở thành một nhà hóa học điên cuồng giữa trận chiến sinh tử, biến những thất bại của người tiền nhiệm thành vũ khí của mình. Thật trớ trêu, những công thức bị coi là “hỏng”, “sai lệch”, những sản phẩm phụ đầy độc tố mà Logus cũ đã vứt bỏ, lại chính là chìa khóa để cậu sống sót. Trong khi đó, thứ “Thần Dược” hoàn hảo mà hắn tạo ra lại là thứ đã giết chết hắn. Sự thất bại của người này lại là sự cứu rỗi của người kia.
Cuộc chiến giờ đây đã có phương pháp. Logus né tránh những cú vồ chậm chạp của nó, đồng thời ném chính xác những lọ hóa chất có tác dụng. Căn phòng thí nghiệm giờ đây nồng nặc mùi hóa chất cháy, mùi thịt thối và nỗi kinh hoàng.
Với một lọ axit ma thuật cuối cùng được ném trúng ngực, con quái vật đổ ầm xuống sàn đá. Nó không chết hẳn. Nó co giật, tại những vết cháy đen, những dòng khói đen bốc lên từ từ, da thịt nó tan chảy và sủi bọt. Một sự im lặng ghê rợn bao trùm căn phòng, chỉ còn lại tiếng xèo xèo của hóa chất và tiếng thở dốc của Logus.
Cơn sợ hãi dần rút đi, để lại một sự mệt mỏi rã rời và một nỗi sợ hãi lạnh lẽo. Nhưng trên tất cả, sự tò mò của một sinh viên ngành hóa học, một bản năng đã ăn sâu vào con người cậu từ kiếp trước, lại trỗi dậy. Cậu phải biết nó là cái gì.
Cầm một thanh sắt dài để phòng thân, Logus thận trọng tiến lại gần cái xác đang tan rã. Cậu quan sát những chi tiết mà một xác sống tự nhiên không thể có.
Ngay ở cổ, nơi da thịt đã bong tróc, cậu thấy một hàng kẹp kim loại màu đen, thô kệch, đang ghim hai mép da lại với nhau. Đây không phải là vết thương, đây là phẫu thuật. Một cuộc phẫu thuật cẩu thả và tàn bạo.
Dưới lớp vải rách nát ở cổ tay, một hình xăm mờ nhạt lộ ra khi lớp bùn đất bị trôi đi. Đó không phải là một hình xăm thông thường, mà là một ký hiệu phức tạp, xoắn xuýt, mang dáng dấp của một ấn ký giả kim thuật. Trí nhớ kế thừa từ Logus cũ mách bảo cậu rằng đây là một dấu ấn của sự sáng tạo, hoặc quyền sở hữu.
Và cuối cùng, là phản ứng của nó với các loại thuốc. Một xác chết bình thường sẽ không bị ảnh hưởng bởi những thứ này. Nhưng sinh vật này lại phản ứng một cách có chọn lọc: bị ăn mòn bởi chất này, bị tê liệt bởi chất kia. Nó không phải là một cái xác được hồi sinh một cách ngẫu nhiên. Nó là một cấu trúc sinh học và ma thuật phức tạp, một sản phẩm được chế tạo có chủ đích.
Những mảnh ghép đột nhiên khớp lại với nhau trong đầu cậu. Cậu nhớ lại những kiến thức về các Đạo Lực trong quyển sổ da. Đây không thể là tác phẩm của một ai đó đơn thuần. Sự can thiệp vào da thịt, sự ghép nối, sự biến đổi sinh học… tất cả đều chỉ về một nhánh quyền năng duy nhất, một nhánh đen tối và đáng sợ của Đạo Lực Dược Kim:
Nhục Thể Sư…
Nó là một sản phẩm nhân tạo. Một vũ khí sinh học. Kẻ đã tạo ra nó là một Kẻ siêu phàm, một bậc thầy về việc biến đổi xác thịt. Con quái vật này không phải tự nhiên mà có, nó đã được làm ra. Và nó có lẽ đã men theo đường cống ngầm, ngửi thấy mùi máu thịt của cậu – nguồn sống duy nhất trong khu hầm biệt lập này và tấn công.
Logus đứng sững giữa đống đổ nát của phòng thí nghiệm, chiến thắng nhỏ nhoi của cậu giờ đây khá vô nghĩa và rỗng tuếch. Kiến thức mà cậu vừa khám phá ra còn đáng sợ hơn cả hàm răng của con quái vật.
Ánh mắt cậu bị hút về phía góc phòng tối tăm, nơi con quái vật lần đầu xuất hiện. Đó không phải là một góc tường đơn thuần. Giờ đây, khi một cái kệ đã bị xô đổ, cậu mới nhìn rõ. Đó là một ô cửa hình vòm xây bằng đá, một lối đi đã bị mục nát, dẫn thẳng vào bóng tối sâu thẳm của hệ thống cống ngầm khổng lồ bên dưới Dusk.
Cậu chợt nhận ra một sự thật kinh hoàng. Thế giới này thật sự quá kinh khủng, nó nằm ngoài suy nghĩ của cậu.
Một suy nghĩ lạnh buốt chạy dọc sống lưng, đóng băng mọi hy vọng vừa nhen nhóm. Cậu đứng đó, một mình trong căn phòng tan hoang, được chiếu sáng bởi ánh sáng vàng vọt duy nhất từ viên đá lửa, nhìn chằm chằm vào cái miệng cống đen ngòm, ẩm ướt. Cậu có thể ngửi thấy mùi hôi thối của thành phố từ dưới đó bốc lên và cậu hiểu rằng, nỗi kinh hoàng vẫn chưa kết thúc. Nó chỉ vừa mới bắt đầu.
Cái im lặng sau trận chiến còn đáng sợ hơn cả tiếng gầm gừ của con quái vật. Chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của Logus, tiếng xèo xèo của hóa chất đang ăn mòn cái xác và mùi hôi thối nồng nặc của thịt cháy, hóa chất và sự mục rữa. Cậu đứng sững giữa đống đổ nát, nhìn chằm chằm vào cái miệng cống đen ngòm, ẩm ướt – cánh cửa dẫn đến một nỗi kinh hoàng mà cậu chưa thể hình dung hết.
Ở lại đây không phải là một lựa chọn. Căn phòng đã bị phá hủy và quan trọng hơn, nó không còn an toàn. Bất cứ thứ gì đã trèo lên từ dưới đó một lần, đều có thể trèo lên lần nữa.
Với một quyết tâm lạnh lẽo được sinh ra từ nỗi sợ hãi, Logus bắt đầu hành động. Ký ức của Logus cũ dẫn lối cho cậu. Cậu tìm thấy một thùng nước mưa sạch hiếm hoi được trữ trong góc, vội vã rửa sạch mùi hôi và máu me trên người. Cậu lục lọi trong chiếc rương gỗ duy nhất còn nguyên vẹn, tìm thấy vài bộ quần áo vải thô cũ kỹ nhưng sạch sẽ của Logus cũ và thay vào. Cuối cùng, cậu tìm thấy một túi da nhỏ chứa vài đồng xu bằng đồng và bạc – toàn bộ gia tài của một kẻ ẩn dật.
Cậu liếc nhìn quyển sổ bìa da đang nằm trên bàn, thứ đã kéo cậu đến thế giới này. Một sự thôi thúc muốn bỏ lại nó, vứt bỏ nguồn gốc của mọi rắc rối, dâng lên trong lòng. Nhưng lý trí của một sinh viên hiện đại mách bảo cậu rằng, trong một thế giới xa lạ, kiến thức chính là vũ khí mạnh nhất. Với một tiếng thở dài, cậu nhét quyển sổ vào trong áo, cảm nhận sự mát lạnh, thô ráp của nó áp vào da thịt.
Cậu không đi ra bằng lối cống ngầm. Thay vào đó, cậu men theo một hành lang hẹp, leo lên một cầu thang xoắn ốc bằng kim loại đã mòn vẹt. Cuối cùng, cậu đẩy một tấm lưới sắt nặng trịch và chui ra.
Không khí bên ngoài, dù vẫn ẩm ướt và thiếu trong lành, lại toát ra một cảm giác như một sự giải thoát. Cậu đang đứng trong một con hẻm nhỏ, tối tăm. Phía trước là một con đường rộng lớn hơn, nơi ánh sáng từ vô số ngọn đèn lồng đá lửa và những thứ phát quang kỳ lạ hòa quyện vào nhau, tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp và hỗn loạn. Chào mừng đến với Khu Giao Thương phía Bắc của Dusk.
Đây là trái tim đang đập của thế giới ngầm. Một dòng người đông đúc chen chúc qua lại. Những tiếng rao hàng, mặc cả, chửi thề và tiếng búa rèn từ một lò rèn gần đó tạo thành một bản giao hưởng ồn ào không ngớt. Mùi của thịt nướng, gia vị lạ, mồ hôi và kim loại nóng chảy trộn lẫn vào nhau. Đối với một người đến từ thế kỷ 21, đây là một cú sốc văn hóa toàn diện. Nhưng đối với ký ức của Logus, nó lại quen thuộc đến đau lòng.
Cậu bước đi một cách vô định, để cho đôi chân được dẫn lối bởi những ký ức không phải của mình. Cậu thấy những quầy hàng bán đủ thứ kỳ lạ: những con bọ cánh cứng phát sáng trong lồng, những loại rau củ méo mó, nhợt nhạt chỉ mọc được ở các vùng bên trên kia và những món vũ khí trông thô kệch nhưng chết người.
“Này, cái xác biết đi kia! Cuối cùng cũng chịu vác mặt ra khỏi cái lỗ của cậu rồi à?”
Một giọng nói quen thuộc, có phần trêu chọc, kéo Logus ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu quay lại. Một thanh niên trạc tuổi cậu, với mái tóc đỏ rối bù và một nụ cười toe toét đang vẫy tay. Hắn mặc một chiếc áo da cũ sờn, đeo một chiếc túi đưa thư chéo vai. Adrill. Người bạn duy nhất của Logus nguyên bản.
“Cậu đi đâu cả tuần nay vậy?” Adrill bước tới, huých vai Logus một cái thân mật. “Trông cậu như vừa vật lộn với một con quỷ dưới cống ấy. Tệ hơn cả mọi khi.”
Logus chỉ biết cười gượng. Lời nói của Adrill vô tình lại gần sự thật đến đáng sợ. “Chỉ là... gặp chút chuyện thôi.”
“Chuyện à? Mấy bác ở khu hàng thực phẩm cứ hỏi tôi về cậu suốt đấy,” Adrill nói, rồi hất hàm về phía một dãy quầy hàng đông đúc. “Họ lo cậu chết đói ở xó nào rồi. Đi thôi, ra chào họ một tiếng đi.”
Adrill kéo Logus đi, xuyên qua đám đông. Họ dừng lại trước một quầy hàng bán một loại bánh mì đen cứng như đá và súp rau củ. Một người phụ nữ trung niên với bắp tay to khỏe đang múc súp lia lịa. Thấy Logus, bà dừng tay, chống nạnh.
“Tưởng cậu hóa thành nấm trong cống rồi chứ, thằng nhóc!” Bà gắt lên, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ lo lắng. “Lại đây ăn bát súp cho nóng. Nhìn cái mặt xanh như tàu lá chuối kia kìa.”
Không đợi Logus trả lời, bà đã múc một bát súp nóng hổi, đưa cho cậu. Những người bán hàng ở các quầy kế bên – một ông lão bán nấm phát quang, một người phụ nữ chuyên vá quần áo cũng quay sang nhìn cậu, miệng thì cằn nhằn nhưng ánh mắt đều lộ rõ sự quan tâm. Đây là “mấy người bác, người dì” đã cưu mang Logus mồ côi từ nhỏ, mỗi người một tay, người cho cái bánh, người cho bộ quần áo cũ, giúp cậu sống sót qua những năm tháng khắc nghiệt nhất.
Cầm bát súp nóng trong tay, một cảm giác ấm áp lạ lùng – một cảm xúc không phải của cậu, mà là của Logus nguyên bản còn sót lại lan tỏa trong lồng ngực. Cậu nhận ra, kẻ ẩn dật này, dù sống trong một cái lỗ dưới cống, cũng không hoàn toàn cô độc.
Sau khi ăn xong và cảm ơn mọi người, Adrill vỗ vai cậu. “Này, tôi có việc phải đi giao hàng đây. Cậu định làm gì tiếp? Lại chui về cái lỗ đó à?”
“Không,” Logus đáp, giọng chắc chắn hơn. “Tôi cần tiền. Và cần nghe ngóng chút thông tin.”
“Vậy thì đến chỗ lão già Garret đi,” Adrill gợi ý. “Lão già đó mấy hôm nay cứ than vãn đau lưng, cần người trông quầy hàng giúp. Cậu biết quầy của lão mà, ngay cuối con đường này.”
Nói rồi, Adrill hòa vào đám đông và biến mất. Logus đứng đó một mình giữa khu chợ ồn ào. Ký ức về lão Garret và quầy hàng bán đồ tạp nham của ông hiện lên rõ mồn một. Đó là một công việc. Một khởi đầu. Một cách để bám víu vào thế giới này.
Cậu đi về phía cuối con đường, nơi một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu, tay liên tục xoa bóp tấm lưng còng. Quầy hàng của ông bán đủ thứ thượng vàng hạ cám: từ những cuộn dây thừng, dầu đèn, đến những món đồ kim loại cũ kỹ và những viên đá lửa lấp lánh.
Thấy Logus, ông lão nheo mắt. “Logus? Thằng nhóc trời đánh! Lại đây!”
Logus bước tới. “Cháu nghe nói bác cần người giúp ạ.”
Lão Garret cười khà khà, để lộ hàm răng ố vàng. “Đúng lúc lắm. Lưng của lão sắp gãy làm đôi rồi. Trông quầy hàng giúp lão một buổi. Trả cho cậu năm Don đồng. Chịu không?”
“Cháu chịu.”
Logus nhận lấy vị trí sau quầy hàng. Cậu ngồi xuống chiếc ghế đẩy, xung quanh là những món đồ xa lạ mà lại quen thuộc nhờ ký ức kế thừa. Lão Garret thở dài, xoa lưng rồi lục trong túi áo, lôi ra một chiếc ví da cũ kỹ. Lão mở khóa, lấy ra năm đồng xu nhỏ màu đồng thau đã xỉn, bề mặt in hình một cái đe và cái búa chéo nhau - Don đồng, đơn vị tiền tệ nhỏ nhất ở Dusk lẫn Siruss.
“Cầm lấy, tiền công trước cho cháu,” lão khàn khàn nói, đặt từng đồng xu một vào lòng bàn tay Logus. Chúng lạnh ngắt và nặng trịch so với kích thước bé nhỏ. “Coi chừng mấy thằng móc túi ngoài chợ. Giấu kỹ vào.”
Logus gật đầu, nắm chặt năm đồng Don đồng, cảm nhận những đường rãnh thô ráp in hằn vào da thịt. Một cảm giác kỳ lạ - đây là số tiền đầu tiên cậu kiếm được trong thế giới này.
Thời gian trôi qua chậm rãi. Gian hàng của lão Garret được kẹp giữa một tiệm bán hoa quả kỳ dị và một quầy thịt nướng bốc khói thơm lựng mùi gia vị lạ, chỉ đón vài vị khách lơ đãng. Logus đáp lại họ bằng những cái gật đầu và những câu trả lời tự động, đôi tay thoăn thoắt cân đo mấy loại đá thường dùng làm chất dẫn dùng trong nấu ăn.
Một người đàn ông ăn mặc tươm tất hơn hẳn dân chợ bình thường bước tới, chỉ vào cái đèn còn hơi mới. “Bao nhiêu?”
“Mười hai Don đồng, thưa khách,” Logus đáp, giọng còn hơi lạc lõng.
Người đàn ông gật đầu, thò tay vào túi và lôi ra một đồng xu lớn hơn hẳn, ánh lên màu bạc sáng loáng dưới ánh đèn lờ mờ - hai Don bạc. “Không có đồng lẻ. Thối lại ta.”
Logus ngẩn người một giây. Từ ngăn kéo dưới quầy, cậu lục tìm. Lão Garret đã dặn qua: “Thấy đồng bạc thì lôi tám đồng đồng ra thối lại, nhớ chưa? Mười Don đồng mới đổi được một Don bạc đấy.” Cậu đếm đủ tám đồng Don đồng xỉn màu, đặt chúng cạnh nhau trên mặt quầy gỗ xước. Chúng trông nhỏ bé và tầm thường đến thảm hại bên cạnh đồng bạc sáng lấp lánh của khách. “Dạ, của ngài đây ạ. Tám Don đồng.”
Người đàn ông liếc nhìn đống xu đồng, hơi nhăn mặt như thể sợ bẩn, vội hất tay gom chúng vào túi rồi cầm cuộn dây bước đi, không một lời cảm ơn.
Lát sau, một tiếng cười khúc khích vang lên. Một cô gái trẻ mặc váy vải thô nhưng sạch sẽ, tay cầm một viên đá lửa nhỏ xinh. “Chị mua viên đá này. Giá bao nhiêu nhỉ?”
“Hai Don đồng, thưa cô,” Logus đáp.
Cô gái cười tươi, lật chiếc ví vải nhỏ trên tay, lôi ra hai đồng xu đồng duy nhất đã mòn gần hết hoa văn đặt lên quầy. “Của cậu đây. Giữ lấy, đừng để ai thấy đói nó cướp mất!” Cô vừa nói vừa liếc nhìn mấy bóng người đáng ngờ đang lảng vảng cuối chợ.
Logus nhặt đồng xu, cảm nhận sự mỏng manh của nó. Chỉ hai đồng. Chỉ đủ mua nổi một bát súp bên quầy bà cụ đầu hẻm. Sự chênh lệch giàu nghèo ở Dusk hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết qua những đồng xu trong tay.
Đột nhiên, một làn sóng im lặng lướt qua khu chợ ồn ào. Một nhóm người mặc trang phục sang trọng bằng lụa sẫm màu, khác hẳn vải thô của dân chợ, đi ngang qua. Trên cổ tay của người đàn ông đi đầu lóe lên một thứ ánh sáng trắng lạnh, tinh khiết - một đồng xu bằng bạch kim lớn bằng móng tay cái, được đeo như vật trang sức trên một sợi dây chuyền tinh xảo. Người đàn ông không thèm nhìn xuống các quầy hàng, bước đi với dáng vẻ của kẻ kiêu ngạo. Logus nhận ra ánh mắt thèm muốn lẫn sợ hãi của những người xung quanh hướng về đồng xu đó. “Don bạch kim,” một giọng thì thầm đầy kính nể vang lên từ quầy nấm phát quang bên cạnh. “Một đồng thôi, nhưng đủ mua cả dãy chợ này... và mạng sống của bất kỳ kẻ nào dám nhòm ngó nó.” Logus nín thở, bàn tay siết chặt đồng xu đồng mòn vẹt trong túi. Sự cách biệt ở đây không chỉ là vài đồng xu. Đó là một vực thẳm.
Buổi chiều sau đó trôi qua trong sự tĩnh lặng và nhàm chán gần như tuyệt đối. Gian hàng bán đủ loại thứ của lão Garret được cậu trông được kẹp giữa một tiệm bán hoa quả và một quầy thịt nướng bốc khói thơm lựng mùi gia vị lạ, chỉ đón vài vị khách lơ đãng. Logus đáp lại họ bằng những cái gật đầu và những câu trả lời tự động, đôi tay thoăn thoắt cân đo mấy loại đá thường dùng để làm chất dẫn dùng trong nấu ăn. Tâm trí cậu ở một nơi khác, lạc trong những trang ghi chép dày đặc của Logus cũ để lại, những ghi chép chỉ toàn về đặc tính của rễ Cây Rên Rỉ hay cách tinh chế Quặng Huyết Tinh, chứ không hề có một dòng nào về con đường trở về.
Khi màn đêm nhân tạo của Dusk buông xuống, không phải bằng sự tắt dần của ánh sáng mà bằng một cú sập đột ngột, cả khu chợ bừng lên một sức sống ma quái. Những ngọn đèn nấm trên các mái hiên bắt đầu phát ra thứ ánh sáng xanh lam, tím biếc, vẽ nên những chiếc bóng dài ngoằng, méo mó trên mặt đất ẩm ướt. Không khí đặc quánh mùi thịt nướng, mùi hương ngọt ngào của những loại trái cây chưa từng thấy và mùi tanh nồng của cá và mùi lạ của mấy quặng thô. Tiếng mời hàng bằng những thứ ngôn ngữ líu lo, tiếng kim loại va vào nhau từ lò rèn của một gã người lùn, tất cả hòa thành một bản giao hưởng hỗn loạn. Đối với Logus, nó chỉ là một tiếng ồn nền, một lời nhắc nhở thường trực rằng cậu không thuộc về nơi này.
Ánh mắt cậu lướt qua đám đông một cách vô định và rồi tại một góc gian hàng, nó dừng lại.
Tim cậu như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Hơi thở tắc lại trong lồng ngực.
Ở một góc chợ, dưới ánh sáng lập lòe của một cây đèn tảo, một bóng người mặc áo choàng trùm kín đầu đang lảo đảo bước đi. Dáng vẻ liêu xiêu, đôi mắt nhìn trừng trừng vào hư không. Kẻ đó va phải một gã đàn ông to cao, lực lưỡng, người có bắp tay cuồn cuộn và một hình xăm con nhện giăng tơ trên mu bàn tay – biểu tượng của Công Đoàn Đầu Lâu. Logus đã nhận ra nó từ kí ức của Logus cũ sau một lần suýt bị chúng tống tiền ở khu hẻm phía sau.
Từ trong lớp áo choàng của kẻ lảo đảo, một vật rơi ra, phát ra một tiếng “cộp” khô khốc trên nền đá.
Đó là một cuốn sách.
Logus gần như nín thở. Mọi âm thanh, mọi mùi vị của khu chợ tan biến. Thế giới của cậu co lại chỉ còn vừa bằng hình dáng của vật thể đó. Bìa sách không làm bằng da, cũng chẳng phải giấy. Nó có một màu đen thạch anh sâu thẳm, với những đường vân bạc mờ ảo xoáy tít như những dải ngân hà bị thu nhỏ. Một cảm giác buồn nôn quen thuộc cuộn lên trong dạ dày cậu, một ký ức ma quái về cảm giác bị xé toạc khỏi thực tại. Chất liệu này... nó giống hệt cuốn sách đã ném cậu vào địa ngục này.
Chính là nó. Manh mối đầu tiên. Hy vọng đầu tiên. Và cũng là nỗi kinh hoàng lớn nhất của cậu.
Gã đầu trọc của Công Đoàn cúi xuống, nhặt cuốn sách lên. Hắn ta lật qua lật lại nó với vẻ tò mò, rõ ràng chưa từng thấy thứ gì tương tự. Hắn túm lấy cổ áo của kẻ đội mũ trùm, giọng gầm gừ như sấm: “Mày lấy cái của nợ này ở đâu?”
Kẻ đội mũ chỉ run rẩy, miệng ú ớ những âm thanh vô nghĩa. Gã Đầu trọc gầm lên một tiếng nữa rồi đẩy hắn ngã sõng soài, sự chú ý hoàn toàn dồn vào vật thể kỳ lạ trong tay.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Logus, nhưng ngay sau đó là một sự quyết tâm cứng như thép. Quai hàm cậu nghiến chặt. Hơi thở trở nên đều đặn. Cậu phải có được nó, bằng bất cứ giá nào.
Tâm trí cậu vận hành nhanh chóng, lướt qua những kiến thức về lừa lọc mà cậu biết ở thế giới cũ. Nấm Mốc Bóng Đêm. Chiếc hộp ghỗ nhanh chóng ập vào mắt cậu. Một kế hoạch hình thành. Cậu nhanh chóng bước tới, chen vào. “Xin lỗi đã làm phiền,” cậu nói, giọng cố tỏ ra lo lắng, tay giơ ra một chiếc hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo. “Thưa ngài, tôi không thể không chú ý. Thứ ngài đang cầm... nó tỏa ra một luồng năng lượng rất bất ổn. Ngài có thấy những đường vân bạc kia đang khẽ dao động không?”
Gã Đầu trọc nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cuốn sách, cố gắng tìm kiếm thứ mà Logus vừa nói.
“Tôi là một chuyên gia về các cổ vật bị nguyền rủa,” Logus nói tiếp, giọng đầy uy tín. “Thứ này, nếu tôi không nhầm, đang bị nhiễm Nấm Mốc Bóng Đêm. Nó ăn mòn linh hồn từ từ qua da. Rất nguy hiểm. Ngài phải cho nó vào một chiếc hộp được yểm bùa bảo quản ngay lập tức, nếu không...”
Cậu bỏ lửng câu nói, để sự sợ hãi tự len lỏi vào tâm trí gã khổng lồ. Bằng một loạt những động tác nhanh nhẹn và khéo léo, Logus nhận lấy cuốn sách từ tay gã Đầu trọc, giả vờ cẩn thận đặt nó vào hộp. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi nắp hộp che khuất tầm nhìn, cậu đã tráo nó bằng một cuốn sổ kế toán cũ kỹ mà cậu lấy của lão Garret. Cậu đóng sập nắp hộp, tiếng “cạch” vang lên đầy thỏa mãn.
“Đây, của ngài. An toàn rồi.”
Gã Đầu trọc nhìn chằm chằm vào chiếc hộp quý giá, rồi liếc nhìn kẻ tội nghiệp vẫn đang nằm trên đất. Gã gầm gừ một tiếng, rồi sải bước đi, tay ôm khư khư chiếc hộp chứa cuốn sổ kế toán.
Logus không lãng phí một giây. Cậu vội vã quay về gian hàng, đóng sập cửa, rồi len lỏi qua những con hẻm tối tăm, hôi thối, tay ôm chặt cuốn sách thật vào ngực. Trái tim cậu đập thình thịch, một nửa vì phấn khích, một nửa vì kinh hoàng. Cậu lại về nơi trú ẩn của mình. Không khí bên trong vẫn ngột ngạt, đặc quánh mùi thuốc hóa học, mùi ẩm mốc. Góc phòng vẫn còn đó là cái xác mà cậu đã khổ công mới thoát được vẫn ngổn ngang ở đó.
Cậu đặt cuốn sách lên chiếc bàn gỗ duy nhất. Đây rồi. Chìa khóa của cậu. Hi vọng của cậu. Cậu hít một hơi thật sâu, bàn tay run rẩy vươn ra, vừa chạm vào bìa sách thì...
RUUUÙM!
Đó không phải là một âm thanh. Đó là một sự rung động, bắt đầu từ cuốn sách, truyền qua mặt bàn, chạy dọc cánh tay Logus và lan tỏa khắp lồng ngực cậu. Cuốn sách không tự mở ra. Thay vào đó, một khoảng không gian ngay phía trên bìa sách bị xé toạc. Không khí bị bóp méo, vặn vẹo như một tấm vải bị kéo căng đến cực hạn, rồi rách toạc ra, tạo thành một cái miệng đen ngòm, vô định. Nó không có môi, không có răng, chỉ có những cạnh sắc lởm chởm của hư không, những góc cạnh phi vật lí làm mắt cậu đau nhói khi nhìn vào.
Cái miệng đó lao thẳng về phía cậu.
Bằng một phản xạ được rèn giũa qua lần trước đã đối mặt với hiểm nguy, Logus ngã vật ra sau, lăn một vòng trên sàn nhà bẩn thỉu. Cái miệng hư không lướt qua vị trí cậu vừa đứng và với một tiếng soạt rợn người, nó bắt đầu hút mọi thứ trên đường đi của nó.
Đống lọ thuốc vỡ nát trên sàn bị kéo vào. Những cuốn sách nghiên cứu dở dang của cậu bị nuốt chửng. Cả cái xác trong góc phòng cũng bị cái miệng đó xé toạc thành những mảnh vụn và kéo vào trong sự trống rỗng đen kịt. Chỉ trong vài giây, cái miệng đã “dọn dẹp” sạch sẽ mớ hỗn độn khủng khiếp, trước khi co rúm lại và biến mất với một tiếng “phụt” nhẹ nhàng.
Cuốn sách rơi “bịch” xuống bàn, im lặng như chưa có gì xảy ra. Căn phòng giờ đây sạch sẽ một cách đáng sợ.
Logus, tim vẫn đang đập loạn xạ, từ từ đứng dậy. Cậu chưa kịp định thần thì một giọng nói đã vang lên, không phát ra từ cuốn sách, mà vọng thẳng vào trong tâm trí cậu, lạnh lẽo và sắc bén như tiếng kim loại cào vào xương.
[...Năng lượng hỗn tạp. Mùi vị không tệ.]
Giọng nói phi giới tính, không chút cảm xúc.
[Kẻ may mắn tránh được bữa ăn đầu tiên. Ngươi có tên chứ?]
“Lo... Logus,” cậu lắp bắp, mắt không rời khỏi cuốn sách chết chóc.
[Logus. Người đời gọi ta là Cấm Thư Phàm Ăn. Ta ăn để tồn tại. Ngươi muốn kiến thức. Ngươi muốn sức mạnh. Ngươi muốn câu trả lời về sự tồn tại của mọi sự vật.]
Cuốn sách im lặng một thoáng, như để những lời nói của nó ngấm vào tận xương tủy Logus.
[Ta cảm nhận được sự khao khát của ngươi. Nó rất... ngon miệng. Hãy lập một khế ước với ta, Logus. Hãy trở thành người nuôi dưỡng ta. Đổi lại, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn biết. Ngươi dám không?]


0 Bình luận