Tập 01: Ánh sáng và bóng tối
Chương 05: Cuối cùng cũng được
0 Bình luận - Độ dài: 2,431 từ - Cập nhật:
Bình minh của ngày thứ năm không mang lại chút ánh sáng nào cho căn hầm ẩm thấp, nhưng áp lực của nó thì lại hữu hình như một tảng đá đè nặng lên vai Logus. Cậu chỉ còn một ngày. Đêm qua cậu gần như không ngủ, tâm trí quay cuồng giữa những trang ghi chép điên loạn của người tiền nhiệm và hình ảnh đôi mắt sắc lạnh của kẻ mặc áo choàng.
Cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu, nhìn đống hỗn độn mà mình đã tạo ra trong hai ngày tìm kiếm vô vọng. Gõ gạch, cạy ván, rạch nệm... tất cả đều là những phương pháp của một kẻ tầm thường. Logus cũ không tầm thường. Hắn đa nghi, hoang tưởng và tự phụ. Hắn sẽ không giấu thứ quý giá nhất của mình theo cách một tên trộm giấu đồ. Hắn sẽ cất nó theo cách của một nhà giả kim.
Với suy nghĩ đó, Logus lật lại cuốn sổ tay bọc da thật sự, không phải để tìm công thức, mà để tìm manh mối về chính con người của Logus cũ. Cậu đọc giữa những dòng chữ, cố gắng nắm bắt lối suy nghĩ của kẻ đã chết. Những trang giấy đầy những lời tự than vãn, những cơn phấn khích điên cuồng và cả sự hoang tưởng tột độ. Và rồi, cậu tìm thấy một đoạn ghi chú nhỏ ở lề một trang giấy chi chít những công thức thất bại:
“Lũ ngu xuẩn sẽ chỉ nhìn vào thành công. Chúng tìm kiếm vàng trong kho báu. Nhưng một nhà giả kim chân chính biết rằng, đôi khi, trái tim của sự sáng tạo lại được cất giấu an toàn nhất bên trong chính lớp vỏ của sự thất bại.”
Một câu nói đầy tự phụ, nhưng nó như một chiếc chìa khóa mở toang cánh cửa bế tắc trong đầu Logus. Bên trong sự thất bại.
Ánh mắt cậu quét một vòng khắp căn phòng một lần nữa, và dừng lại ở một góc mà cậu đã bỏ qua hàng chục lần: một cái kệ chứa đầy những mẫu vật thí nghiệm hỏng. Trong số đó, có một cục kim loại xám xịt, xấu xí, trông như một mẩu chì luyện kim hỏng. Nó nằm đó, tầm thường đến mức bị lãng quên.
Logus chộp lấy cục chì. Nó nặng một cách khác thường. Trái tim cậu đập thình thịch. Bộ não cậu nhanh chóng đưa ra kết luận: mảnh ngọc có lẽ ở bên trong đây.
Nhưng rắc rối lại đến với cậu, thứ sần sùi, trông còn cứng như mấy cục bê tông ở thế giới cũ của cậu thế này, thử hỏi cậu sẽ dùng thứ gì để phá được lớp vỏ ngoài này đây.
Nơi đây không hề có một cái máy khoan… cậu tìm kiếm một hồi cũng chỉ kiếm ra được một cây đục, với một cái chầy nhỏ, cậu thử gõ nhẹ vào cục chì đó. Nhưng nhận lại chỉ là một âm thanh khô khốc, nó vang vọng lên trong không gian kín mít của căn phòng, rồi dừng lại như một nốt trầm.
Không bỏ cuộc, cậu lần này lấy nhiều lực hơn, tay đưa hơi cao, một lực mạnh được truyền xuống từ cái chùy, rồi nó truyền tới cây đục. Lần này cậu đã nhận được chút dấu hiệu tích cực hơn.
Một mảnh vụn nhỏ của cục chì rơi ra, nó bật mạnh ra khỏi viên chì, rồi rơi xuống phía dưới chân cậu. Cậu cầm mảnh chì hay thứ gì đó lên, đôi tay mân mê xung quanh mảnh vụn, cậu cố gắng quan sát nó, rồi lại hướng ánh mắt về phía cục chì to tướng kia.
Cậu thở dài thườn thượt.
“Đập từng mảnh thế này có mà đến ngày hôm sau cũng chưa thấy được hình bóng miếng ngọc mất…” Cậu thầm nghĩ trong lòng.
“Mình phải nghĩ cách khác thôi.” Cậu đặt lại cái chùy với cái dùi xuống mặt bàn, rồi tỉ mỉ quan sát lại cục chì, nó vẫn xừng xững dưới ánh đèn mờ ảo từ phía trên đầu.
Liệu có phải tên đó đã bí mật để một thứ như kiểu nơi trọng yếu của cục chì này không? Kiểu như khi tìm được nó, ta chỉ cần dùng một lực nhẹ vào điểm ấy là có thể dễ dàng chẻ đôi được cục chì này không?
Thế là cậu nhanh chóng tìm lại được sự hứng thú, cậu lần mò từng chi tiết dù là nhỏ nhất bên trên bề mặt, nhưng trái ngược lại với suy nghĩ của cậu… thứ đó không hề tồn tại.
Không lẽ suy nghĩ của cậu đã sai? Hay là tên đó không nghĩ như cậu?
Cậu bình tĩnh nghĩ lại. Thứ gì quen thuộc nhất với tên này chứ? Đó là hóa chất!
Ngay lập tức bừng tỉnh, cậu đã quên đi mất thứ mà tên này tự hào nhất, thứ hắn nghiên cứu rất nhiều. Cậu vội vã lấy ra một lọ axit yếu, cẩn thận nhỏ vài giọt lên bề mặt cục kim loại.
Xèo...
Một làn khói trắng bốc lên. Lớp chì mềm bắt đầu sủi bọt và tan chảy, lộ ra một thứ gì đó có màu xanh sẫm lấp lánh bên trong. Chính nó! Cậu cẩn thận đổ thêm axit. Lớp vỏ chì dần dần bị ăn mòn hết.
Lạch cạch.
Nằm trong lòng bàn tay cậu giờ đây là một miếng ngọc hình thoi, màu xanh lục đậm, bề mặt nhẵn bóng và mát lạnh. Khi những ngón tay của Logus chạm vào, ký tự cổ ẩn hiện bên trong nó dường như lóe lên một tia sáng mờ ảo trong thoáng chốc rồi vụt tắt. Ngọc Dẫn Lối. Nó không chỉ là một món đồ, nó có một mục đích bí ẩn nào đó mà cậu chưa thể hiểu được.
Niềm vui chưa kéo dài được bao lâu thì gánh nặng của nhiệm vụ còn lại đã ập xuống. Cậu phải bào chế một thứ được gọi là “Trấn”.
Logus trải công thức ra bàn, ánh đèn từ viên đá lửa vẽ nên những chiếc bóng dài ngoằng, méo mó trên tường đá. Các thành phần quý hiếm đã được Logus cũ cất giữ trong một chiếc hộp gỗ có khóa. Cậu bắt tay vào việc, nghiền Quặng Huyết Tinh ra thành bột, đối với thứ quặng này, nó hoàn toàn trái biệt với cục chì vừa nãy.
Nó nhẹ hơn rất nhiều so với những gì cậu đã tưởng tượng, khi cậu lần đầu cầm lên đã rất bất ngờ với độ nhẹ của nó. Dĩ nhiên là việc dã nó thành bột cũng chả tốn mấy sức đối với cậu. Nhưng cậu có hơi sợ sệt khi dã thứ này.
Viên quặng không phải là đá, mà giống như một khối máu đặc đã hóa thạch, vẫn còn hơi ấm và rung lên nhè nhẹ như có nhịp đập riêng. Mỗi nhát chầy giáng xuống, nó không vỡ vụn mà co lại như một sinh vật sống, rỉ ra một thứ bụi màu đỏ thẫm có mùi sắt tanh nồng nặc, lấp lánh những hạt ánh sáng li ti như những giọt máu sao. Cũng may nó không phát ra một mùi tanh đặc trưng của máu, không thì cậu sợ toát mồ hôi hột rồi.
Tiếp đến là chưng cất Tinh chất từ Rễ Cây Rên Rỉ, cậu thầm hiểu được tại sao nó lại được gọi với cái tên ấy. Mỗi nhát dao cắt vào thân rễ, không chỉ có tiếng rên rỉ, mà những vân gỗ trên đó còn co giật, uốn éo như thể đang chịu đau đớn. Nhựa của nó chảy ra không phải là chất lỏng trong suốt, mà là một thứ dịch đen ngòm, sánh quánh như mật, bốc hơi thành những làn khói xám vẽ nên những khuôn mặt đau khổ thoắt ẩn thoắt hiện trước khi tan biến. Sau mấy lần lọc, màu sắc của nước được chưng cất từ cây đã phần nào giống với những gì được mô tả.
Cuối cùng chỉ còn lại một cái bình, có vẻ đó chính là nước mắt của Hồn Ma Than Khóc. Giọt chất lỏng trong suốt nằm im trong lọ thủy tinh, nhưng khi lắc nhẹ, nó không chảy loang ra mà co cụm lại, lấp lánh đủ màu sắc như một viên ngọc trai lỏng. Khi mở nắp, không khí xung quanh nó dường như lạnh đi vài độ, và một tiếng khóc rất nhẹ, rất xa xôi vang lên rồi tắt lịm.
Không gian giờ đây đặc quánh mùi hóa chất và sự căng thẳng, mọi thứ cần thiết đều đã sẵn sàng. Cậu ngập ngừng một lúc, nhớ lại những lần tên này thực nghiệm điều chế hóa chất.
Cậu lấy ra một cái găng tay hơi mỏng, nó có lẽ được làm bằng một loại da mỏng, có lẽ của một con gì đó tựa bò hoặc là trâu giống với thế giới trước. Nhưng từ khi đến thế giới này, cậu chưa hề bắt gặp một con vật nào, hoặc là ở nơi Dusk tăm tối này, động vật khá là xa xỉ.
Lần thử đầu tiên, thất bại. Hỗn hợp trong nồi nung bỗng sôi lên một cách dữ dội rồi chuyển thành màu đen kịt, bốc lên mùi khét lẹt như mùi thịt cháy.
Hỗn hợp trong nồi không sôi mà sủi bọt một cách điên cuồng, những bong bóng vỡ ra không phải hơi nước mà là những làn khói đen ngòm có hình thù như những bàn tay bé nhỏ đang giãy giụa. Chúng bốc lên, kéo theo một mùi không phải khét, mà là mùi của nỗi tuyệt vọng và sự hư vô, khiến Logus phải bịt mũi và lùi lại bước. Một phần tư số nguyên liệu quý giá đã biến thành tro bụi.
Cậu không bỏ cuộc, cố gắng điều chỉnh lại suy nghĩ trong đầu, đúc kết lại bài học cho lần tới.
Lần thứ hai, kết quả vẫn là thất bại. Dung dịch đặc quánh lại với tốc độ chóng mặt, không phải thành một khối vô tri, mà thành một khối giống như thạch, trong mờ, và ở giữa nó lơ lửng một con ngươi màu vàng không hề chớp. Con ngươi ấy nhìn chằm chằm vào Logus một cách vô hồn trước khi toàn bộ khối thạch nứt vỡ thành một đống bột vụn tầm thường.
Mồ hôi túa ra trên trán Logus, hai tay cậu bắt đầu run lên. Cậu chỉ còn đủ nguyên liệu cho một lần thử cuối cùng. Nếu lần này cũng hỏng, cậu không biết mình sẽ phải đối mặt với kẻ mặc áo choàng bằng thứ gì.
Cậu ngồi sụp xuống, cố gắng trấn tĩnh. Mình đã sai ở đâu? Mình đã làm đúng từng bước trong ghi chép. Nhưng rồi cậu nhận ra, Logus cũ làm việc dựa trên kinh nghiệm và bản năng được rèn giũa qua hàng ngàn lần thử. Còn cậu, dù có kiến thức hóa học hiện đại, lại thiếu đi sự quen thuộc với những nguyên liệu ma thuật này.
Cậu quyết định làm lại từ đầu, nhưng lần này chậm hơn. Cậu không chỉ làm theo công thức, mà còn quan sát. Cậu dùng tư duy của một sinh viên thế kỷ 21 để phân tích từng phản ứng. Cậu nhận ra nhiệt độ từ viên đá lửa không ổn định, cậu phải liên tục điều chỉnh khoảng cách nồi nung. Cậu nhận ra bột Quặng Huyết Tinh cần phải mịn hơn nữa, đến mức gần như tan trong không khí.
Khi chuẩn bị cho lần thử cuối cùng, Logus để ý một chi tiết lạ trong cuốn sổ tay. Bên cạnh thành phần cuối cùng, có một dòng chữ nhỏ đã bị gạch đi, nguệch ngoạc: “Cần sự cộng hưởng tinh thần... không, quá nguy hiểm. Thay thế bằng Nước mắt...”
Sự cộng hưởng tinh thần? Đó là gì? Một phương pháp luyện kim cao cấp hơn chăng? Logus cũ đã tìm ra một cách khác nhưng lại cho là quá nguy hiểm? Bí ẩn này khiến sống lưng cậu lạnh toát, nhưng cậu không còn thời gian để tìm hiểu. Cậu buộc phải đi theo con đường “an toàn” hơn mà người tiền nhiệm đã chọn.
Căn phòng nín lặng, chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách và tiếng tim đập thình thịch của Logus. Từng giọt, từng giọt tinh chất được nhỏ vào. Hỗn hợp trong nồi nung không còn phản ứng dữ dội nữa. Nó từ từ chuyển sang màu xanh lục đậm, trong suốt như ngọc. Khi cậu nhỏ giọt “Nước mắt của Hồn Ma Than Khóc” cuối cùng vào, một tiếng khóc giống của tiếng trẻ con yếu ớt, vô định dường như vang lên từ trong nồi nung trước khi tan biến vào im lặng. Hỗn hợp tỏa ra một vầng sáng nhẹ nhàng, y hệt như những gì Logus cũ đã mô tả trong cơn phấn khích cuối cùng của đời mình.
Thành công rồi!
Cậu cẩn thận rót dung dịch vào một lọ thủy tinh nhỏ. Sau khi để nguội, cậu chấm một đầu kim nhỏ vào thứ thuốc rồi đưa lên lưỡi nếm thử, một thói quen kiểm tra chất lượng của nhà giả kim mà cậu đã thấy trong kí ức của tên này. Có lẽ thứ này hoàn toàn không có tác dụng với người thường, như những gì Logus cũ viết, nó dường như để kiềm chế thứ gì đó.
Vị của nó gần như không có, nhưng ở nơi cuống họng lại đọng lại một vị đắng rất nhẹ, gần như không thể phát hiện. Công dụng của nó có lẽ cũng sẽ bị giảm đi đôi chút. Nó chưa hoàn hảo cho lắm. Cậu đã đạt đến 90% trình độ của Logus cũ, nhưng 10% cuối cùng đó lại là khoảng cách giữa thiên tài và kẻ bắt chước.
Nhưng cậu không còn thời gian nữa.
Logus mệt mỏi dựa vào ghế, toàn thân rã rời. Trước mặt cậu là Ngọc Dẫn Lối đang im lìm và lọ thuốc “Trấn” gần như hoàn hảo. Màn đêm của Dusk đã buông xuống. Đã đến lúc phải đến Chợ Đen. Cậu không biết mình sẽ đối mặt với điều gì, chỉ biết rằng canh bạc lớn nhất vẫn còn ở phía trước.


0 Bình luận