• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Ánh sáng và bóng tối

Chương 04: Thời hạn là năm ngày

0 Bình luận - Độ dài: 2,265 từ - Cập nhật:

Logus tỉnh dậy trong tiếng rên rỉ của chính mình.

Cậu đưa tay lên xoa mặt, những ngón tay run rẩy chạm vào làn da lạnh ngắt. “Mình đã làm gì sai? Mình đã bỏ lỡ điều gì ư?” Câu hỏi xoáy sâu trong đầu, nhưng ký ức về kiếp trước nhắc nhở cậu, kẻ mà cậu vừa tiếp xúc, hắn không hề là một kẻ tầm thường, thậm chí chỉ với những lời nói của hắn cũng  khiến cậu cảm thấy có chút sợ hãi.

Đây có lẽ là hậu quả của một đống hỗn độn mà cậu kế thừa từ Logus cũ, với một kẻ nhập cư vụng về vào một thế giới không thuộc về mình. Có lẽ, Logus cũ đã biết trước điều này sẽ xảy đến. Có lẽ, tất cả những gì xảy ra đêm qua chỉ là hệ quả tất yếu của một quá khứ mà cậu đã vô tình hứng chịu thay tên kia.

Toàn thân cậu ê ẩm, một cơn đau nhức dai dẳng như búa bổ ở sau gáy cậu khiến cậu tỉnh táo hơn. Cậu chậm rãi ngồi dậy, tay chống xuống mượn lực từ nền đá lạnh, ẩm ướt. Cậu hì hục lê đôi chân rệu rã qua những con ngõ nhỏ heo hút không một bóng người. Mùi cống rãnh nồng nặc quen thuộc và cái lạnh lẽo của nền đá ẩm ướt xộc vào mọi giác quan, nhắc nhở cậu rằng cơn ác mộng vừa rồi hoàn toàn là sự thật.

Khi về đến căn hầm quen thuộc, cậu đóng sập cửa lại, tựa lưng vào tấm gỗ mục nát và trượt người xuống sàn, thở hổn hển. Cậu bây giờ mới cảm nhận được chút sự an toàn tạm bợ, nhưng nó không thể xua đi thứ câu nói như một mệnh lệnh đang vang vọng trong đầu cậu, lạnh lẽo và sắc bén đến rợn người.

“Năm ngày… Chợ Đen… Mang thứ thuốc đó đến... Nhớ mang theo mảnh ngọc.”

Cơn hoảng loạn trào lên, bóp nghẹt lấy lồng ngực cậu. Kẻ đó biết cậu là “Dược sư”. Hắn biết điều gì đó về Logus cũ. Và nếu hắn đã theo dõi cậu đủ lâu, hắn chắc chắn cũng biết về Adrill, về bà dì bán súp, về lão Garret, tất cả những người thân với người chũ cũ. Ý nghĩ đó còn đáng sợ hơn cả lưỡi dao kề cổ. Chạy trốn không phải là một lựa chọn. Biến mất đồng nghĩa với việc thừa nhận mình có tội, và sẽ càng khiến bạn bè cậu gặp nguy hiểm.

Cậu ép mình phải đứng dậy. Cậu phải duy trì vỏ bọc, phải tỏ ra bình thường.

Buổi sáng hôm sau, Logus vẫn ép mình đến quầy hàng của lão Garret.

“Này, thằng nhóc! Mơ ngủ à?” Một giọng nói cộc cằn vang lên, một người đàn ông thợ mỏ to lớn vỗ mạnh lên quầy. “Tao cần một bộ đánh lửa loại tốt, không phải thứ đồ rẻ tiền mà mày đang nhìn chằm chằm kia!”

Logus giật mình, vội vàng với lấy một bộ đá lửa khác. “Xin lỗi, thưa ngài. Loại này… loại này tốt hơn.”

“Ừ, được rồi.” Gã thợ mỏ chìa đồng xu ra, ánh mắt tò mò nhìn cậu. “Trông mày như vừa thấy ma vậy. Cẩn thận kẻo Công Đoàn Đầu Lâu nó tóm cổ đấy.”

Logus chỉ có thể gật đầu cười trừ. Cậu cố gắng tập trung vào công việc, cân đo những viên đá lửa cho khách, nhưng tâm trí lại bay đi nơi khác. Mỗi khách hàng có vóc dáng to cao đi ngang qua đều khiến cậu giật mình, tưởng là người của Công Đoàn Đầu Lâu. Mỗi khách hàng mặc áo choàng che mặt đều khiến cậu nín thở, sợ rằng đó là một thành viên khác của tổ chức bí ẩn kia. Cậu cảm giác như cả thế giới ngầm này đang theo dõi mình, những con mắt vô hình ở khắp mọi nơi.

“Này, trông mặt cháu xanh xao quá đấy, có cần nghỉ ngơi không?” Lão Garret càu nhàu khi thấy cậu, tay xoa xoa tấm lưng còng. “Đêm qua không ngủ được phải không?”

“Không... không có gì ạ,” Logus lắp bắp, vội quay đi để giấu đi vẻ mặt hoảng sợ của mình. “Chỉ là… đêm qua không ngủ được.”

“Chuyện đó thì có gì lạ?” Adrill cười, vỗ vai cậu một cái khiến Logus suýt nhảy dựng lên. “Khu này đêm nào chả ồn ào. Này, tối nay qua chỗ bà dì súp ăn tối nhé? Bà ấy cứ hỏi thăm cậu mãi.”

Không! Đừng lại gần tôi! Cậu muốn hét lên như vậy. Mọi sự thân thiết lúc này đều là mồi lửa cho thảm họa. Cậu lắc đầu, cố gắng tỏ ra bình thường. “Tôi… tôi bận một chút. Vài hôm nữa đi.”

Ánh mắt Adrill thoáng chút thất vọng, nhưng rồi hắn lại toe toét. “Ừ, thôi kệ. Nhớ ăn cái bánh đi, trông cậu sắp thành bóng ma rồi.” Lòng tốt của Adrill, sự vô tư của cậu ấy, giờ đây lại như những lưỡi dao cứa vào tim cậu. Cậu đang làm tất cả những điều này là để bảo vệ họ.

Ngày đầu tiên trôi qua trong sự tra tấn tinh thần. Cậu trở về căn hầm với một quyết định duy nhất được hun đúc từ nỗi sợ hãi… cậu sẽ làm theo lời hắn.

Áp lực của thời hạn năm ngày đè nặng lên vai cậu. Cậu có hai nhiệm vụ cần phải thực hiện: tìm một miếng ngọc bí ẩn và bào chế một thứ thuốc mà cậu không hề biết rõ. Cậu quyết định bắt đầu với thứ hữu hình hơn: miếng ngọc.

Cậu phải suy nghĩ như Logus cũ. Một kẻ đa nghi, hoang tưởng, nhưng cũng là một thiên tài trong lĩnh vực của gã. Một người như vậy sẽ cất giấu thứ quan trọng nhất ở đâu?

Những mảnh kí ức rời rạc mà cậu đã thấy ngay khi xuyên không vào thân xác này, chúng không hề chứa đựng chút thông tin hay một manh mối nào tới thứ ngọc như vậy. Mấy hôm trước cậu cũng đã vật lộn biết bao nhiêu thứ ở nơi đây, mà cũng chưa hề thấy mảnh ngọc nào hết.

“Chả nhẽ là cái lúc mà cuốn sách kia há cái mồm nuốt chửng hầu hết số đồ…” Cậu thầm nghĩ trong lòng.

Có khả năng nào là nó đã bị nuốt vào trong cuốn sách kia hay không?

Nếu là như vậy, thì cậu đã gặp phải rắc rối to rồi đây.

Càng nghĩ cậu lại càng thấy bất ổn, nhưng cậu vẫn có một hi vọng rằng với một tên cẩn trọng như Logus cũ, hẳn hắn sẽ không để hớ hênh như vậy.

Cuộc tìm kiếm bắt đầu trong sự lo lắng. Cậu gõ lên từng viên gạch lót sàn, lắng nghe âm thanh để tìm ra những chỗ rỗng. Cậu cạy từng tấm ván gỗ ọp ẹp, chui đầu vào những gầm bàn, gầm giường đầy mạng nhện. Cậu lật tung từng trang sách cũ, hy vọng tìm thấy một cuốn đã bị khoét rỗng. Căn hầm bị cậu biến thành một bãi chiến trường còn hơn cả lúc bị quái vật tấn công, nhưng thứ cậu tìm vẫn biệt tăm.

Lẽ nào cũng chẳng phải ở đây ư? Cậu đã suy nghĩ rất nhiều, còn dựa vào chút mảnh kí ức rời rạc của chủ cũ, nhưng vẫn chưa thể tìm thấy nó.

Lẽ nào… nó không được giấu ở nơi đây không?

Suy nghĩ đó len lỏi trong lòng cậu, cậu biết nơi đây có lẽ là nơi an toàn nhất với Logus cũ, không dấu ở đây thì có thể giấu đi đâu được chứ?

Nhưng cậu vẫn không hiểu được… tên kia cứ lằng nặc đòi cậu mang theo mảnh ngọc đó đến làm gì.

Bộ nó có giá trị lớn với hắn lắm hay sao, hay là tên chủ cũ này đã ăn trộm, hay giữ hộ hắn mảnh ngọc. Để giờ đây hắn đến đòi lại nó, báo hại cậu lại phải đối mặt với một mối nguy khác.

Buổi trưa, Adrill đã ghé qua quầy hàng, hắn toe toét đưa cho cậu một mẩu bánh mì khô.

“Cậu sao thế?” Adrill nhíu mày. “Trông cậu cứ như vừa vật lộn với mấy tên côn đồ ở phía cuối chợ Bắc ấy.”

“Không... không có gì,” Logus lắp bắp, vội quay đi để giấu đi vẻ mặt hoảng sợ của mình. Lòng tốt của Adrill, sự vô tư của cậu ấy, giờ đây lại như những lưỡi dao cứa vào tim cậu. Cậu đang làm tất cả những điều này là để bảo vệ họ.

Đêm thứ hai cũng kết thúc trong vô vọng. Căn hầm ngổn ngang với hàng loạt đồ vật bị cậu vứt tung tóe. Thậm chí cậu đã tìm kiếm hết mọi ngóc ngách, nhưng đến cả chút mảnh vụn của nó còn chưa thấy. Miếng ngọc vẫn bặt vô âm tín. Và đồng hồ cát vẫn đang đếm ngược. Chỉ còn ba ngày nữa.

Sự tuyệt vọng bắt đầu gặm nhấm Logus. Cậu ngồi phịch xuống sàn, nhìn đống lộn xộn quanh mình. Tìm kiếm một cách mù quáng sẽ không có kết quả. Phải có một cách nào đó.

Logus cũ là một nhà giả kim thuật. Tên này sẽ không giấu đồ theo cách thông thường.

Ý nghĩ đó lóe lên. Cậu có thể đã tìm sai thứ. Cậu không thể bào chế thuốc nếu không có công thức. Có lẽ... gã đã giấu công thức và miếng ngọc cùng một chỗ? Hoặc công thức sẽ hé lộ vị trí của miếng ngọc? Cậu quyết định chuyển hướng: tìm công thức trước.

Cậu biết những ghi chép vứt bừa bãi trên bàn thí nghiệm chỉ là đồ bỏ đi hoặc ngụy tạo. Cuốn sổ tay thật sự phải được cất ở một nơi an toàn hơn, riêng tư hơn. Nơi nào một kẻ ẩn dật như Logus cũ sẽ dành nhiều thời gian nhất ngoài bàn thí nghiệm?

Ánh mắt Logus hướng về chiếc giường gỗ ọp ẹp ở góc phòng.

Cậu tiến đến, lật tấm nệm rơm cũ kỹ, bốc lên mùi ẩm mốc nồng nặc. Nó nặng một cách kỳ lạ ở một góc. Logus rút con dao nhỏ luôn mang theo người, rạch một đường dứt khoát trên lớp vải bố sờn cũ. Bên dưới lớp rơm khô vàng úa, được bọc cẩn thận trong một tấm vải dầu chống ẩm, là một cuốn sổ tay bọc da khác.

Đây rồi. Ghi chép thật sự của Logus cũ.

Cậu dành cả ngày hôm đó ở quầy hàng của lão Garret, nhưng tâm trí hoàn toàn đặt vào cuốn sổ đang giấu trong áo. Từng giây từng phút trôi qua thật chậm chạp. Cậu chỉ muốn lao ngay về căn hầm để giải mã những bí mật bên trong.

Ngay khi hết ca làm, Logus lao về nơi trú ẩn của mình. Dưới ánh sáng vàng vọt của viên đá lửa, bàn tay cậu run rẩy mở cuốn sổ ra. Nét chữ bên trong viết vội vàng, điên cuồng, đầy những gạch xóa và những ký hiệu lạ lùng cậu chưa từng thấy trong các ghi chép khác. Nó không giống một công trình nghiên cứu khoa học, mà giống nhật ký của một kẻ đang chìm dần vào điên loạn hơn.

Kiến thức hóa học từ thế kỷ 21 và ký ức kế thừa giúp cậu giải mã những dòng chữ nguệch ngoạc. Cậu lướt qua những công thức thuốc, từ những loại được xem là để chữa bệnh thông thường, những ghi chép về các loại khoáng chất kỳ lạ, những thứ mà Logus cũ đã dùng để bán ở chợ đen và tạo dựng nên danh hiệu “Dược sư”. Và rồi, cậu tìm thấy nó. Một trang giấy được đánh dấu đặc biệt, tiêu đề chỉ có một từ duy nhất: “Trấn”.

Cậu đọc, và sắc mặt ngày càng trắng bệch.

Đây không phải là công thức của một liều thuốc chữa bỏng đơn giản. Các thành phần đều là những thứ cực kỳ hiếm, nghe rất lạ và có vẻ mạnh mẽ: Tinh chất từ Rễ Cây Rên Rỉ, bột nghiền từ Quặng Huyết Tinh, và một chất xúc tác được ghi chú là “Nước mắt của Hồn Ma Than Khóc”. Những thuật ngữ đi kèm không phải là “chữa lành” hay “tái tạo”, mà là “kiềm hãm,” “trấn áp thể linh,” “ổn định tinh thần chủ thể.”

Dù không hiểu hết, Logus cũng nhận ra đây là một loại dược liệu mạnh mẽ dùng để kiểm soát một loại sức mạnh siêu nhiên nào đó. Nó có thể cứu người, nhưng cũng có thể là một loại xiềng xích. Kẻ mặc áo choàng muốn thứ này để làm gì? Để khống chế ai đó, hay để tự cứu lấy chính mình?

Logus gập cuốn sổ lại, trái tim đập thình thịch. Cậu không biết mình đang dấn thân vào âm mưu gì, nhưng cậu biết rằng mình không còn đường lui. Cậu đã có công thức. Bây giờ, cậu phải tìm ra miếng ngọc và bắt tay vào việc điều chế thứ thuốc định mệnh này, một canh bạc mà tính mạng của cậu và bạn bè mình là vật thế chấp.

Chỉ còn một ngày nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận