• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Ánh sáng và bóng tối

Chương 07: Chạy trốn

0 Bình luận - Độ dài: 2,615 từ - Cập nhật:

Không khí trong căn hầm đặc quánh và nặng trĩu. Năm cặp mắt đều đổ dồn về phía Logus, những cái nhìn sắc lẹm, đa nghi và tò mò. Ánh sáng xanh lục từ viên đá phép thuật hắt lên khuôn mặt cậu, khiến làn da vốn đã xanh xao càng thêm nhợt nhạt.

Thấy thế, năm người kia mới dừng lại ánh nhìn nãy giờ. Cậu nghĩ rằng, viên đá này không chỉ là vật để dẫn đến nơi đây, mà nó còn mang một ý nghĩa khác. Nó chứng minh được cậu là một người nằm trong nhóm này.

Người mặc áo choàng sẫm màu, kẻ cầm đầu, định bước tới về phía cậu đang đứng, nhưng hắn đột nhiên dừng lại, hắn có đôi chút cảnh giác với cậu. Giọng nói của hắn vang lên, đều đều và không một chút cảm xúc, y hệt như trong trí nhớ của Logus.

“Ngươi đã đến như lời ta đã nói. Hẳn là đã có thứ ta cần?”

Logus không nói gì, chỉ gật đầu. Cậu thận trọng bước tới, rút lọ thuốc “Trấn” và miếng Ngọc Dẫn Lối ra khỏi áo, đặt chúng lên chiếc thùng gỗ. Ánh sáng xanh lục chiếu xuyên qua lớp thủy tinh, khiến dung dịch bên trong ánh lên một màu sắc ma mị.

Gã cầm đầu im lặng một hồi. Ánh mắt từ trong bóng tối của vành mũ trùm như hai hố sâu không đáy, dán chặt lấy Logus, khiến làn da cậu rát lên vì cảm giác bị dò xét. Ngón tay đeo găng của hắn bắt đầu gõ nhẹ, đều đều lên thành thùng gỗ. Tích... tắc... tích... tắc... Mỗi nhịp gõ như một giọt nước thấm dần vào sự bình tĩnh mong manh của Logus, khiến trái tim cậu đập thình thịch theo nhịp điệu chết chóc ấy.

Cả căn hầm nín thở, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của chính Logus và tiếng lách tách của viên đá phép.

Rồi cuối cùng, giọng nói lạnh lẽo, không một tia cảm xúc vang lên, cắt ngang sự im lặng: “Tạm chấp nhận được.” Hắn dừng một nhịp, ánh mắt vẫn không rời khỏi Logus, như thể đang thưởng thức vẻ sợ hãi của cậu. “Lần này.”

Hai từ cuối cùng vang lên nhẹ nhàng như một lời đe dọa ngọt ngào, ám chỉ rõ ràng rằng Logus may mắn thoát tội chết, nhưng sẽ không có lần thứ hai.

“Màu sắc có hơi chút khác với mọi lần,” hắn lẩm bẩm, rồi chấm một ít ra đầu ngón tay đeo găng, nếm thử. Hắn khựng lại một thoáng. “Có một chút vị đắng. Công dụng có lẽ sẽ bị ảnh hưởng đôi chút.”

Tim Logus như rơi xuống vực thẳm. Bị phát hiện rồi sao?

“Nguyên liệu không đủ độ tinh khiết,” Logus vội đáp, giọng nói cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Quặng Huyết Tinh còn sót lại ở chỗ tôi có chất lượng rất kém. Đây đã là thành phẩm tốt nhất có thể trong điều kiện hiện tại.”

Gã cầm đầu nhìn chằm chằm vào Logus qua vành mũ trùm, dường như đang cân nhắc lời giải thích của cậu. Cuối cùng, hắn gật đầu. “Tạm chấp nhận được.” Hắn cất lọ thuốc đi, rồi cầm miếng ngọc lên trả lại cho cậu. “Ngươi đã hoàn thành giao kèo, Dược sư.”

Bầu không khí căng thẳng dường như giãn ra đôi chút. Người đàn ông gầy gò với đôi mắt láo liên, người mà Logus đã để ý lúc đầu, bước tới với vẻ mặt đầy phấn khích.

“Tuyệt vời! Tôi chưa bao giờ được thấy thuốc ‘Trấn’ ở cự ly gần thế này,” gã nói, giọng nói hơi a dua. “Ta là Kael. Một người sưu tầm những câu chuyện lạ. Nghe danh Dược sư đã lâu. Không ngờ cậu lại trẻ như vậy. Kỹ thuật của cậu thật đáng kinh ngạc!”

Kael, người này có chút sự bí ẩn, với chiếc áo choàng được chùm quá nửa gương mặt, cộng thêm gương mặt bị che phủ hầu hết chỉ để lộ chút da thịt. Nhưng với cậu, người này không hề tỏa ra luồng không khí đáng sợ như gã cầm đầu kia, dù có vẻ ngoài lập dị, lại tỏ ra khá cởi mở. Thấy Logus vẫn còn căng cứng, gã cười xòa, rồi mời cậu ngồi vào chỗ còn trống bên cạnh gã.

Cậu bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế, nó kêu lên một tiếng rên rỉ rồi dừng ngay. Đúng lúc này thì gã cầm đầu lên tiếng, giọng lạnh như băng: “Nói đi… lần này ngươi muốn trao đổi thứ gì?”

Ngay khi cậu vừa nghe câu đó, tâm trí cậu dường như đông cứng lại. Trao đổi? Mình phải đưa ra thứ gì? Cổ họng hơi nghẹn, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu tuôn ra. Cậu cố gắng lục lọi trong đống ký ức hỗn độn, liệu Logus cũ thường trao đổi thứ gì với hắn? Thông tin? Dịch vụ? Hay một loại thuốc đặc biệt khác? Mỗi khả năng hiện lên đều nguy hiểm. Nếu cậu trả lời sai, nói ra một thứ mà Logus cũ chẳng bao giờ thèm ngó tới, sự giả mạo của cậu sẽ bị phơi bày ngay lập tức. Nhưng nếu cậu từ chối, sự do dự đó cũng đủ để hắn nghi ngờ.

Tim đập thình thịch, cậu đang cố gắng mở miệng đưa ra một câu trả lời chung chung nhất, thì...

“Thôi được rồi.” Gã cầm đầu lên tiếng, cắt ngang sự im lặng ngột ngạt. Ánh mắt dưới vành mũ trùm dường như đã đọc được sự bối rối tột độ của cậu. “Xem ra ngươi vẫn chưa nghĩ ra được thứ gì xứng đáng. Không sao. Ta sẽ cho ngươi thứ này.”

Hắn với tay vào trong túi áo choàng, lôi ra một vật nhỏ bọc trong một miếng vải nhung đen. Hắn đặt nó lên bàn, trước mặt Logus. Đó là một chiếc hộp tròn nhỏ xíu, làm bằng một loại gỗ sẫm màu, được khả những đường vân kỳ lạ.

“Một món quà nhỏ,” giọng hắn vẫn đều đều không chút cảm xúc, nhưng ẩn chứa một sự mỉa mai. “Hãy xem nó như một lời nhắc nhở về sự hợp tác lâu dài của chúng ta. Giữ nó bên mình. Đến một lúc nào đó, khi ngươi thấy nó nóng lên, hãy mở nó ra. Có lẽ nó sẽ cứu mạng ngươi, hoặc cũng có thể là lời nguyền cuối cùng của ngươi. Tùy vào cách ngươi sử dụng.”

Logus nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, lòng đầy hoài nghi và sợ hãi. Nhưng cậu không dám từ chối. Cậu đưa tay ra, nhặt lấy nó. Chiếc hộp bất ngờ lạnh buốt, như một cục nước đá chạm vào da thịt.

Kael bên cạnh huýt sáo nhẹ, vẻ đầy hứng thú: “Ồ! ‘Lời thì thầm của Bóng Đêm’! Đồ chơi thú vị đấy. Hiếm lắm mới thấy lão đại hào phóng như vậy đấy, Dược sư ạ.”

Gã cầm đầu không thèm bình luận, chỉ quay đi, dường như xem như giao dịch đã kết thúc. Logus nhanh chóng cất chiếc hộp vào túi trong áo, cảm giác lạnh lẽo của nó như một vết bỏng âm ỉ trên ngực, một lời hứa hẹn mơ hồ về nguy hiểm và sự bảo vệ trong tương lai.

“Thôi nào, thư giãn đi. Giao dịch đã xong. Giờ là lúc chia sẻ kiến thức.” Gã hất hàm về phía gã cầm đầu. “Lão đại của chúng tôi không thích nói nhiều, nhưng đám bọn tôi thì rất tò mò. Thứ thuốc đó thực sự kiềm hãm được ‘Đạo lực’ sao? Tôi nghe nói khi đến một giai đoạn nào đó, người sở hữu sẽ bị tâm trí của thứ sức mạnh lấn át hoàn toàn.”

Logus cứng họng, những may thay cậu đã đọc được chút thông tin về thứ thuốc này, được khơi gợi đúng vào thứ cậu đã biết, cậu cũng thả lỏng hơn đôi chút. “Về lý thuyết là vậy. Nó ổn định tinh thần chủ thể, tạo ra một loại ‘xiềng xích’ vô hình lên bản năng của chủ sở hữu.”

Kael cứ liên tục lải nhải, nhưng Logus không ngừng quan sát những người còn lại.

Gã trông lớn lên tiếng: “Dạo này mấy tên của Công Đoàn Đầu Lâu cứ như mấy tên khùng điên ấy nhỉ? Lần trước ta còn nghe thấy chúng đang truy lùng một thằng nhãi con đấy.” Hắn nói xong cười một tràng. Khi cái tên “Công Đoàn Đầu Lâu” được nhắc đến, gã trông nhỏ con như cậu đang dựa tường bỗng khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt ti hí của gã mở to hơn một chút, ánh lên vẻ cảnh giác của một con thú săn mồi. Bàn tay gầy gò nhưng chưa đến nỗi như cậu, đầy sẹo của gã siết chặt lấy chuôi kiếm ngắn giấu trong áo, một cử chỉ hoàn toàn vô thức nhưng đầy đe dọa.

Người phụ nữ phía đối diện cậu thì vẫn im lặng từ đầu đến giờ, nhưng khi Kael nói về sức mạnh làm “lấn át tâm trí” của Đạo Lực, các ngón tay thon dài của cô khẽ co lại. Một cách vô thức, cô đưa tay lên, lướt nhẹ qua một vết sẹo hình móng vuốt khuất dưới cổ tay áo, như một ký ức đau đớn vừa được đánh thức.

Người thứ năm với cậu thì luôn cảm thấy ánh nhìn của kẻ im lặng trong góc tối dán chặt vào gáy mình, lạnh lẽo và sắc bén như lưỡi dao găm. Hắn không hề nhúc nhích, hòa lẫn hoàn toàn vào bóng tối, một sự hiện diện âm thầm nhưng khiến người khác không thể thở nổi.

Kael trái ngược lại với toàn thể, gã cười nói rôm rả, nhưng đôi mắt láo liên không ngừng đảo quanh căn phòng, ghi nhận từng phản ứng nhỏ nhất của mọi người. Sự nhiệt tình của gã có vẻ quá mức, như thể đang cố tình dẫn dắt cuộc trò chuyện để khai thác thông tin từ Logus và đồng thời... thử phản ứng của những đồng bạn kia.

“Nhưng căng thẳng nhất vẫn là chuyện ở Siruss,” Kael hạ giọng, ra vẻ bí mật. “Cậu nghe về ‘Sự kiện Thanh Tẩy’ chưa? Ủy ban Giám sát của Siruss đang mở một chiến dịch truy quét cực lớn nhắm vào những tên tội phạm và các tổ chức sâu mọt, chuyên làm những việc mờ ám, bỉ ổi. Họ cho rằng đó là mầm mống của những rắc rối gần đây, cần phải được loại trừ. Trong đó có đội phó của Ủy ban nổi tiếng là tàn nhẫn và mạnh mẽ. Đó là lý do dạo gần đây có hơi nhiều mấy tên phải chui rúc ở cái xó xỉnh khắp nơi dưới Dusk.”

Logus gật đầu theo lời kể của Kael, cố gắng tỏ ra am hiểu. Nhưng trong đầu cậu, một mớ hỗn độn: Ủy ban Giám sát là gì? Mình đang nói về cái gì thế này?

Cậu buộc phải chọn lọc từng từ, mỗi câu trả lời đều là một bước đi thận trọng trên lớp băng mỏng, vừa để học hỏi, vừa để không lộ ra mình chỉ là một kẻ mới nhập cuộc hoàn toàn mù thông tin. Bản năng mách bảo cậu rằng một sự thiếu hiểu biết ở đây có thể được xem là một mối đe dọa.

Bỗng, do quá tập trung suy nghĩ, cậu vô tình buột miệng: “Ủy ban đó... họ thực sự mạnh đến thế sao?”

Ngay lập tức, ánh mắt của gã cầm đầu và tên nhỏ con trong góc tối đổ dồn về phía cậu. Sự cảnh giác lạnh lùng trong ánh mắt họ khiến Logus biết mình vừa mắc một sai lầm nghiêm trọng, như thể vừa giẫm phải một cái bẫy mà chính mình không hề hay biết.

“Họ là những cá nhân được huấn luyện, rèn rũa và được tuyển chọn rất nghiêm ngặt… Chúng hoạt đọng độc lập, không dưới sự chỉ huy của một đại gia tộc nào cả, tất cả có một nhiệm vụ trọng yếu nhất, đó là bảo vệ sự bình yên của Siruss.” Kael từ tốn giải thích.

Thông tin đó khiến Logus sững người. Một thế giới phức tạp và đầy rẫy nguy hiểm hơn những gì cậu tưởng tượng đang dần mở ra. Cậu nhận ra mình chỉ là một con tốt nhỏ vô tình bị cuốn vào một bàn cờ khổng lồ. Còn về phía mấy người kia, ban đầu tên nhỏ con cũng có chút phản ứng nhỏ, rồi ngay lập tức trở lại như bình thường.

Đúng lúc cuộc trò chuyện đang đến hồi hứng thú nhất, người thứ năm, kẻ vẫn im lặng trong góc tối từ đầu đến giờ, đột ngột cử động.

Một tiếng huýt sáo ngắn, chói tai vang lên.

Gã cầm đầu lập tức đứng bật dậy. “Cái gì?”

“Có kẻ bám theo,” giọng nói khàn khàn của người thứ năm vang lên. “Sáu tên. Đang tiến vào con hẻm. Dẫn đầu là một người phụ nữ. Chết tiệt, là người của Ủy ban!”

TUUUUYT!

Một tiếng huýt sáo chói tai, thê lương, xé toang bầu không khí vừa mới lắng xuống.

Phản ứng của cả nhóm diễn ra nhanh đến chóng mặt, như một cơ thể duy nhất được lập trình sẵn.

Gã cầm đầu hắn bật dậy, giọng nói lạnh tanh và đầy uy quyền vang lên, không một chút dao động: “Rút lui! Kế hoạch B. Phân tán ngay!”

Gã to con ngay lập tức phản ứng, chỉ với một động tác duy nhất, gã dùng hết sức bình sinh đạp mạnh vào một điểm yếu trên bức tường gạch. Gạch vỡ vụn, bụi bốc lên mù mịt, để lộ ra một đường hầm tối om.

Người phụ nữ với người thứ năm, họ không nói một lời, cũng không nhìn nhau, nhưng hành động ăn khớp hoàn hảo. Họ biến mất vào trong đường hầm nhanh như những cái bóng, im lặng đến rợn người.

Kael thì nét mặt tái mét đi vì sợ hãi, nhưng đôi mắt gã lại sáng lên một tia phấn khích kỳ lạ, pha lẫn sự quen thuộc với cảnh hỗn loạn. “Đứng đó làm gì nữa, Dược sư!” Gã hét lên, giọng khàn đặc vì gấp gáp, “Muốn bị bắt về Siruss làm tù nhân à? Đi lối này!” Gã túm lấy cánh tay Logus một cách thô bạo.

“Mình lại sắp chết ư? Lại một lần nữa?” Ý nghĩ đó như một gáo nước lạnh dội vào mặt, khiến chân tay cậu tê liệt, dính chặt vào nền đất lạnh. Cậu đứng đó, như trời trồng, giữa tiếng la hét và ồn ào đang vỡ òa từ phía ngoài. Cho đến khi cánh tay của Kael kéo mạnh, một lực kéo gần như giật đứt khớp vai, xé tan sự tê liệt đó và kéo cậu vào cuộc tẩu thoát trong màn đêm.

Cậu rơi xuống một đường trượt bằng đất ẩm ướt, rồi lăn vài vòng trên nền đất lạnh. Phía trên, tiếng la hét, tiếng kim loại va chạm và âm thanh của một cuộc chiến vừa nổ ra bắt đầu vọng xuống. Cánh cửa dẫn đến sự an toàn mong manh vừa hé mở đã bị đóng sầm lại, thay vào đó là một cuộc tẩu thoát không báo trước trong màn đêm vô tận của Dusk.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận