King Of Rock Arc NewYork
Cỏ 6 Lá Ai Artist
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Cô đúng là vị tiểu thư rắc rối mà

Chương 2: Khởi đầu của rắc rối mới

0 Bình luận - Độ dài: 8,781 từ - Cập nhật:

Dưới làn gió đêm nhẹ như lụa lướt ngang ban công tầng cao ấy khung cảnh như đông lại trong một khoảnh khắc yên bình, nơi ánh đèn từ những toà cao ốc phía xa phản chiếu lên đôi mắt lấp lánh của bốn cô gái Shiori, Mita, Nijiko và Kyou. Mỗi người mang một màu tóc khác nhau bao gồm hồng, đỏ, vàng và xanh da trời đang đung đưa trong không khí yên tĩnh. 

Cả bốn thành viên vẫn đang tựa nhẹ vào lan can, ánh mắt hướng về những tòa cao ốc rực sáng. Đúng lúc ấy cánh cửa phòng chờ bật mở.

“Làm phiền một chút nhé, ban nhạc nổi tiếng của Nhật Bản~”

Giọng nói tươi vui có chút nghịch ngợm vang lên kéo cả bốn cô gái ra khỏi dòng suy nghĩ. Họ quay đầu lại.

Một dáng người quen thuộc bước vào, mái tóc vàng ngắn óng ánh được cắt ngang vai tung nhẹ theo từng bước chân như mang theo cả ánh nắng mùa xuân kèm đôi mắt màu đỏ. Nụ cười sáng bừng như thể thế giới này chẳng có điều gì đáng để lo cả của người con gái mang tên Chisa ấy. Cô đang mặc chiếc áo T-shirt trắng kết hợp váy xếp ly ngắn, chân mang giày thể thao màu pastel nhẹ nhàng. 

fd066526-5889-4c76-bd21-2e0532894244.jpg

Ngay sau cô là một dáng người trầm lặng hơn, dịu dàng hơn nhưng không kém phần cuốn hút. Mái tóc đen dài mượt và đôi mắt tím như mang theo ánh hoàng hôn. Váy xanh thủy tinh thanh thoát, phối cùng tất cao màu đen khiến cô trở nên nhẹ nhàng mà vẫn sắc sảo. Kina bước vào như một làn nước tĩnh lặng mà không quá phô trương.

59e15450-a724-4b5a-a1cb-1145ccad4a71.jpg

“ Hừm ~ người bạn ồn ào nhất trong chúng ta đến rồi kìa.”

Kyou là người đầu tiên lên tiếng, giọng pha chút mỉa mai nhưng không giấu được sự ấm áp.

“Halo ~ Chúc mừng nha, các gái!” 

Chisa giơ tay vẫy tiến thẳng đến gần họ. Đôi mắt đỏ lướt nhanh qua từng khuôn mặt, cuối cùng dừng lại nơi Shiori đang lúng túng nép sau lưng Mita.

Kina theo sau cùng cái gật đầu nhè nhẹ và khen ngợi. 

“Màn trình diễn... thật sự rất tuyệt vời.”

“ Đúng đó, màn trình diễn đỉnh thật đấy”.

Chisa reo lên đồng ý, đôi tay vung vẩy như một vũ công đường phố vừa hoàn thành điệu nhảy. Cô lướt đến bên Nijiko, vỗ vai cô nàng một cái đầy thân thiết. 

“Tụi tớ cổ họng khản cả vì hét tên Shiori đó.”

Kina thì lại điềm tĩnh đứng cạnh Mita, mắt liếc về phía Shiori một cách nhẹ nhàng. 

“Mình không nghĩ một bài hát nhẹ nhàng lại khiến người ta cảm thấy... buốt trong tim như vậy.”

Shiori giật mình. Cô còn chưa hoàn toàn tin được rằng hai người họ đang đứng ở đây trong cùng một không gian với mình. Đôi vai nhỏ co lại theo phản xạ nhưng rồi cô hít một hơi, cố lấy dũng khí cúi đầu thật sâu.

“Cảm ơn hai người đã xem ạ…”

“Ừ thì…” Chisa nháy mắt, giọng như reo lên.

“... Mấy khi được chứng kiến Shiori bắn tia sét hồng từ mắt lên sân khấu như thế đâu nhỉ!”

Kyou hơi rùng mình mà nhớ lại.

“Cái đó... đến giờ tớ vẫn còn nổi da gà đấy.”

Shiori đỏ bừng cả mặt mà vội vã cúi đầu. “E-em… không phải cố ý đâu… chỉ là… tự nhiên nó…”

“Vào Zone một cách thuần thục như vậy mà bảo là ‘không cố ý’ á?” 

Chisa trêu chọc trong khi nghiêng người chống khuỷu tay lên lan can cạnh Shiori, khoảng cách gần đến mức cô có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán Shiori. 

“Ánh mắt lúc đó ấy, như thể em đang bước ra từ một bộ shounen battle anime luôn rồi đó.”

Kina nhẹ nhàng lấy điện thoại ra từ túi váy. 

“Tớ đã ghi hình lại rồi. Để làm kỷ niệm.”

 “T-thật ra… tớ cũng chưa làm chủ được đâu. Có lẽ… là do cảm xúc thôi. Tớ… nghĩ về Saori… rồi về những gì cô ấy đã viết…”

Nijiko khựng lại. Ánh đèn thành phố phản chiếu trong mắt cô làm lấp lánh một thoáng gì đó rất xa như kỷ niệm, mất mát hay sự trưởng thành. Kyou thì rút trong túi áo ra một thanh kẹo cao su và khẽ nhai, cố ra vẻ bình thản nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ đồng cảm.

Chisa lúc này đã ngưng cười. Đôi mắt đỏ của cô phản chiếu ánh đèn mờ ảo từ thành phố phía xa trở nên sâu lắng lạ kỳ. Không còn nét rạng rỡ thường ngày, cô gái với mái tóc vàng cắt ngắn nhẹ nhàng lên tiếng bằng giọng dịu hơn thường thấy như thể chính cô cũng đang để trái tim mình chạm đến sự thật mong manh giữa khoảnh khắc này.

“Chị có xem phần phỏng vấn hậu trường rồi.” 

Chisa khẽ nói, mắt vẫn không rời khỏi Shiori. 

“MC có nhắc lại chuyện em là người hát chính. Thật sự… khi em cất giọng lên, cả khán phòng như nín thở đấy.”

Lời nói ấy không phải là một lời khen nông cạn mà là một sự công nhận chân thành đến tận đáy lòng. 

Kina vẫn đứng cạnh Chisa khẽ gật đầu. Mái tóc dài đen nhánh của cô lay nhẹ trong gió. Giọng cô nhẹ nhàng gần như thì thầm nhưng mang theo một sức nặng dịu dàng.

“Âm vực, độ rung, cảm xúc… Mọi thứ đều chạm đúng điểm. Như thể trái tim bọn mình bị dẫn dắt… rồi tan ra theo từng câu hát của cậu vậy.”

Shiori ngước mắt lên. Đôi đồng tử trong trẻo như mặt hồ vừa lặng sóng lúc này ướt ánh nước long lanh. Trong lồng ngực cô, có một dòng nước ấm đang len qua từng kẽ run rẩy như suối nguồn nhỏ chảy giữa những tầng đất khô cằn. Cô siết nhẹ tay vào vạt áo, cố nén cảm xúc đang trào dâng rồi khẽ cắn môi. Giọng cô nhỏ nhưng từng chữ rơi ra như thể đang tự xé ra từ bên trong.

“Em… em chỉ muốn… giọng hát đó… đến được với một ai đó… dù chỉ một người thôi.”

Một sự im lặng kéo dài trong một nhịp thở. Rồi bất chợt, Mita khẽ nghiêng người đưa bàn tay lên vai Shiori. Cái chạm nhẹ ấy không ép buộc, không quá nồng nhiệt nhưng đủ để truyền đi một điều gì đó: một sự ấm áp, một sự hiện diện, một thông điệp rằng “mình ở đây.”

Mita cười khẽ, không đùa cợt như mọi khi mà là một nụ cười chân thành, dịu dàng hơn bất cứ thứ ánh sáng nào.

“Và cậu đã chạm đến cả ngàn người rồi đó.”

Shiori khẽ thở ra. Vai cô buông lơi như thể áp lực vô hình trong lòng cũng vừa tan ra trong gió.

“Tất cả đều nghe thấy tiếng lòng của cậu.” 

Mita tiếp tục, mắt không rời khỏi gương mặt người bạn. Giọng nói ấy không lớn nhưng từng âm tiết vang vọng như một khúc ca đồng cảm.

Một làn gió nữa khẽ lướt qua, thổi nhẹ vạt áo mọi người tạo nên âm thanh vải bay phần phật. Ánh đèn thành phố phía dưới vẫn rực rỡ nhưng dường như lùi lại một chút để nhường lại sân khấu cho những nhịp tim đang lặng lẽ đập cùng nhau nơi đây.

Chisa quay đầu, ánh nhìn hướng về thành phố New York đang trải dài như một bức tranh không hồi kết. Giọng cô trầm xuống nhưng không buồn mà đầy xúc cảm như một lời thủ thỉ giữa đêm khuya.

“Em biết không… có người từng nói rằng, âm nhạc chân thành thì không cần hoàn hảo. Nó chỉ cần… sự chân thật.”

Cô ngừng một nhịp.

 “Và hôm nay, em đã hát bằng cả tâm can. Không cần kỹ thuật, không cần phô trương. Em chỉ cần là chính em. Và điều đó… chính là điều tuyệt vời nhất.”

Kyou đang dựa người vào lan can vẫn nhai kẹo cao su như thể không quan tâm. Nhưng rồi cô liếc sang, giọng lẩm bẩm như nói với chính mình.

“Hừm…nghe có vẻ hơi sến đấy…”

Một nhịp ngừng ngắn.

“…Nhưng mà đúng đó.”

Không ai cười nhưng tất cả đều biết Kyou vừa ngầm thừa nhận cảm xúc đang tràn trong tim mình.

Kina vẫn đứng yên, hai tay đan vào nhau phía sau, mắt cô lướt qua từng gương mặt như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào một nơi nào đó thiêng liêng. Giọng cô nhỏ nhẹ gần như là lời của một người viết nhật ký.

“Vậy là… ban nhạc nhỏ bé của mọi người lại có thêm một truyền thuyết để lưu vào nhật ký rồi đấy.”

Không khí chùng xuống như một dấu chấm lặng cho đến khi Mita bật cười khúc khích. Cô nháy mắt với Kina.

“Này, cậu nói nghe như sắp kết thúc câu chuyện ấy vậy, Kina. Chúng ta còn cả kỳ nghỉ hè dài ngày ở New York cơ mà!”

Tiếng cười lan ra như sóng. Từng người, từng người một: Shiori, Nijiko, Kyou, Chisa rồi cả Kina cùng bật cười. Không to, không rộn ràng nhưng là tiếng cười nhẹ nhõm, chân thật.

Shiori vẫn còn cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Những ánh đèn chói lóa, tiếng vỗ tay vang dội như sóng vỗ, tất cả vẫn còn in đậm trong tâm trí cô. Thế nhưng lần này không còn sự lo âu hay ánh mắt né tránh. Cô đứng thẳng, vai không còn co rúm như mọi khi. Một chút ngẩng cao đầu chỉ vừa đủ cũng đủ để cô bắt gặp ánh mắt của Chisa đang nhìn mình với nụ cười rạng rỡ tựa bình minh đầu hè.

“Shiori này!” 

Chisa cất tiếng, giọng nói như ánh nắng xuyên qua mây mù.

 “Tiếng Anh của em tiến bộ ghê lắm nha!” 

Cô giơ ngón tay cái một cách đầy kịch tính như thể đang vinh danh một học sinh xuất sắc giành giải thưởng quốc tế. 

“Em trả lời MC bằng tiếng Anh mượt đến nỗi chị cứ tưởng em bị tráo với một idol Hollywood nào đó rồi cơ!”

Gương mặt Shiori đỏ bừng như thể ai vừa mở van nước nóng ngay trong máu cô. 

“K-không phải vậy đâu… em chỉ... cố nhớ những câu Shinji dạy... với cả... chị Chisa cũng giúp mà…”

Mita đứng bên cạnh khúc khích cười, ánh mắt tinh nghịch.

 “Tớ cũng bất ngờ luôn ấy! Shiori mà dám trả lời nguyên một đoạn tiếng Anh như: ‘Thank you for listening to my song. I hope it reaches your heart’ thì đúng là ban nhạc tụi mình sang trang sử mới rồi đó.”

Kyou từ từ nhai viên kẹo gum, nhún vai như thường lệ. 

“Ừ thì ít nhất không còn là ‘I am fine thank you and you’ nữa… thế là có tiến bộ rồi.”

Kina gật đầu với vẻ tán thưởng chân thành: “Phát âm rõ ràng, ngữ điệu ổn định. Ước lượng TOEIC trên 800.”

Shiori suýt khuỵu xuống sàn gạch lát của ban công.

 “Đ-đừng đo điểm số nữa mà…!”

Chisa cười khanh khách, vòng tay khoác lấy vai Shiori như đang ôm một chiến lợi phẩm vừa đoạt được. 

“Dù gì thì chị cũng tự hào lắm. Nhớ năm ngoái em còn bị người ta tưởng là học sinh tiểu học vì nói sai đường ở Shibuya mà giờ đã có thể đứng tự tin trên sân khấu quốc tế rồi. Đúng là học trò cưng của chị và Shinji mà!”

Câu nói đó khiến không khí như chùng xuống một chút. Cái tên ‘Shinji’ vừa thốt lên, mọi ánh mắt vô thức giao nhau rồi lặng đi trong nửa giây.

Chisa nghiêng đầu, gật gù với vẻ thần bí như thể đang chuẩn bị tiết lộ một bí mật quốc gia. 

“Mà nhắc mới nhớ... chuyến bay tụi mình tới New York là hôm qua đúng không?”

Chisa khoanh tay, nhướng mày suy tư.

“Vậy thì tại sao cái tên thiên tài đó vẫn chưa xuất hiện nhỉ? Cậu ta đến trước tụi mình cả tuần rồi mà!”

Kina rút điện thoại từ túi áo, ánh sáng màn hình phản chiếu lên khuôn mặt điềm tĩnh của cô.

 “Shinji vừa nhắn cho em. Cậu ấy bảo vẫn bận vài việc với đối tác nhưng sẽ gặp tụi mình sớm thôi. Dặn mọi người cứ vui chơi thoải mái.”

“Vui chơi?”

 Nijiko nghiêng đầu, giọng hơi ngờ vực.

 “Ý em ấy là... tụi mình tự xử à?”

“Không. Cậu ấy đã đặt xong toàn bộ khách sạn, xe đưa đón, vé tham quan rồi. Còn chuyển vào tài khoản em ba mươi triệu yên để chi tiêu.”

Một sự im lặng như rơi xuống bầu trời. Sau đúng ba giây.

“EEEEEEEEHHHHHH!?”

Chisa là người hét to nhất, suýt chút nữa ngã nhào ra lan can nếu không có Kina túm kịp. 

“Ba mươi triệu!? Là ba mươi triệu thật á!? Không phải ba mươi triệu gói mì ăn liền đấy chứ!?”

Mita cũng không kìm được nữa, loạng choạng vịn vào tường như bị một cú sốc tâm lý tấn công bất ngờ. Mặt cô gần như trắng bệch vì kinh ngạc, đôi mắt mở to như hai chiếc đĩa CD.

“Đó là… nhiều hơn cả tổng ngân sách ban nhạc tụi mình từ khi thành lập tới giờ rồi đó!”

 Cô thốt lên như đang kể một chuyện huyền bí.

Kyou khựng lại trong vài giây rồi như có một bóng đèn bật sáng trong đầu, ánh mắt cô bỗng sáng rực, đôi môi cong lên thành một nụ cười tinh ranh.

“Vậy thì có thể tranh thủ mua vài cây guitar và bass xịn từ mấy tiệm nhạc cụ ở Brooklyn rồi.”

Không khí tưởng chừng sẽ chuyển sang một cuộc bàn bạc nghiêm túc về việc tiêu tiền nhưng...

“Thật đáng tiếc.”

Một câu nói ngắt ngang vọng đến từ phía sau. Giọng nói nhẹ như bông tuyết rơi nhưng lạnh lùng đủ khiến ai nấy phải khựng lại.

Kina bình thản như đang nói về thời tiết.

“Hở?” Kyou quay sang, cau mày nghi hoặc.

“Cậu ấy nhắn riêng cho em…”

 Kina mở điện thoại, màn hình sáng lên một tin nhắn với phông chữ gọn gàng, sắc nét. Cô chìa ra trước mặt Kyou.

“...Dù có thừa tiền cũng không được để Kyou mua thêm guitar và bass nữa. Số lượng đàn trong phòng cô ấy đủ để mở triển lãm quốc tế rồi đấy.”

Mọi người mất một giây để tiêu hóa thông tin.

Và rồi như một đợt sóng vỡ òa.

Một tràng cười bật ra. Chisa đập tay xuống lan can trong khi đầu ngửa ra sau, vai run lên từng đợt.

“AHAHAHA! Chỉ có Shinji mới chặn được bước tiến tiêu xài của Kyou thôi nhỉ!”

Kyou khoanh tay, bĩu môi ra vẻ tức tối nhưng không giấu nổi chút bẽn lẽn.

“Hừ. Quá mất tự do tiêu dùng.”

“Không phải tiêu dùng….” 

Nijiko vỗ vai Kyou, đôi mắt lấp lánh như thể đang kể lại một giai thoại kinh điển.

 “...Là tiêu xài vô tội vạ thì đúng hơn. Nhớ không, lần cậu bỏ ra 400 nghìn yên mua cây bass vintage rồi để nguyên trong hộp suốt 5 tháng mà không mở đấy?”

Kyou phẩy tay như thể xua tan lời buộc tội: “Tớ... đang chờ nó khai mở linh hồn mà.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, vén nhẹ mái tóc từng người kéo theo những âm thanh xào xạc của vải áo. Trong khoảnh khắc đó, Shiori lặng lẽ nhìn quanh. Những hồi hộp và căng thẳng khi đứng dưới ánh đèn sân khấu tưởng chừng như một sức ép khổng lồ giờ tan vào không khí nhường chỗ cho tiếng cười, tình bạn và cảm giác nhẹ nhõm khó tả.

Nơi đây, trên tầng cao nhìn xuống New York rực rỡ họ đã chạm đến một điều gì đó. Không phải chỉ là một màn biểu diễn thành công mà là một chương truyện đang mở ra trước mắt sống động, đa sắc, đầy hy vọng.

Chisa khẽ nghiêng người lại gần Shiori, tay chống cằm lên lan can. Đôi mắt lấp lánh ánh đèn như đang nhìn thấy viên ngọc chưa được mài giũa trọn vẹn.

“Này Shiori.” 

“Sáng mai đi dạo khu Soho với chị không? Có vài shop boutique dễ thương lắm. Chị sẽ chọn đồ cho em!”

Shiori như hóa đá. Mặt cô tái lại, miệng chỉ phát ra một âm thanh yếu ớt.

“E-em…”

Kina từ phía sau chen vào, dứt khoát như một cú đóng dấu trong cuộc họp công ty.

 “Em đồng ý.”

Shiori quay đầu lại tròn mắt.

 “Ơ!? Kina!?”

Kina khoanh tay gật đầu nghiêm túc, giọng nói không hề có dấu hiệu đùa cợt.

“Với khoản ngân sách này, em đề nghị chúng ta đầu tư cho hình ảnh của Shiori. Vài bộ quần áo mới là tối thiểu.”

Chisa hào hứng vỗ tay nhiệt tình.

 “Đúng rồi! Quảng bá thương hiệu Shiori ver. 2.0! Giao tiếp, ngoại ngữ, thời trang … mọi mặt đều nâng cấp luôn!”

Nijiko chống nạnh, nheo mắt đầy ẩn ý. 

“Sau hôm nay, fan quốc tế sẽ phát cuồng nếu Shiori chịu đổi style đấy!”

Mita búng tay một cái.

“Tụi mình nên quay vlog makeover cho Shiori luôn!”

Trong khi mọi người hăng say vẽ nên viễn cảnh tương lai rực rỡ như poster quảng cáo. Shiori rũ vai, từ từ trượt xuống ngồi bệt dưới sàn, hai tay ôm lấy đầu như đang đầu hàng trước số phận.

“Tớ… chỉ muốn sống yên ổn thôi mà…”

Nhưng không ai dừng lại cả. Tiếng cười giòn tan vẫn tiếp tục vang vọng, thứ âm thanh giản dị mà chân thật hơn bất cứ giai điệu nào từng được chơi trên sân khấu.

Trong góc ban công, Mita đang hí hoáy canh góc để chụp một tấm selfie nhóm thật hoàn hảo. Cô nghiêng đầu, chu môi, tay giơ cao điện thoại nhưng phải liên tục chỉnh bố cục vì Shiori cứ trốn phía sau người khác. 

“Shiori này, cậu ló mặt ra đây đi! Không ai ăn thịt cậu đâu!”

 Mita kêu lên đầy bất lực còn Shiori thì đỏ mặt núp sau cánh tay Chisa.

Trong khi đó, Chisa và Kina lại đang đứng sát lan can nhìn xuống đại lộ rộng lớn phía dưới với những dòng xe như dải sáng trôi chậm. Gió đêm thổi tung vài sợi tóc vàng của Chisa khiến hình bóng cô trong ánh đèn trông như một nhân vật bước ra từ trong phim.

“Kina này.” 

Chisa nghiêng đầu, mắt vẫn không rời khung cảnh thành phố. Giọng cô trầm và mềm như nhung. 

“Đêm cũng khuya rồi nhỉ. Quay về khách sạn nghỉ ngơi đi? Mai tụi mình còn shopping cả ngày. Không chăm sóc nhan sắc là hôm sau khỏi mặc gì đẹp luôn đó.”

Kina lập tức gật đầu, dứt khoát như một chỉ huy quân đội nhận lệnh.

 “Đồng ý. Theo nguyên tắc sinh hoạt tối ưu, mỗi người cần tối thiểu 7 tiếng ngủ để đảm bảo khả năng phục hồi cơ bắp, cân bằng hormone và tăng hiệu suất hoạt động não bộ vào ngày tiếp theo.”

Chisa bật cười khúc khích, lấy cùi tay huých nhẹ vào Kina. 

“Trời đất, chị chỉ nói cho vui thôi mà. Đâu cần học thuộc sách sinh lý học luôn vậy…”

Nhưng ngay khi hai người họ chuẩn bị xoay lưng bước vào trong thì…

Một âm thanh rất nhỏ vang lên. Nhưng nó không bình thường chút nào. Không phải tiếng gió, càng không phải tiếng giày cao gót gõ trên sàn gỗ mà là âm thanh rất đặc trưng của một… cú búng dây buộc tóc.

Kyou, nghệ sĩ bass thần bí với mái tóc xanh lòa xòa đang đứng phía sau với đôi mắt lấp lánh như mèo hoang giữa đêm. Không ai rõ cô đã rút dây nịt từ búi tóc của mình từ lúc nào. Nhưng giờ, sợi dây buộc tóc ấy đang căng ra giữa hai ngón tay như một chiếc ná mini. Một giây sau, cô búng mạnh.

Sợi nịt bay đi như một viên đạn nhỏ, quay tít giữa không khí.

Mita vừa kịp ngẩng đầu khỏi điện thoại hét lên trong kinh hoàng.

Nhưng đã quá muộn. Dây nịt bay như một tia chớp mini, xoáy tròn trong không khí nhắm thẳng vào trán Chisa.

Thế nhưng, Chisa đâu phải người thường.

Đôi mắt đỏ nâu sắc sảo của cô lóe lên một tia sáng sắc bén. Gió khẽ lay áo cô, một dấu hiệu nhỏ xíu mà người thường không thể cảm nhận. Chisa đã “nhìn thấy” toàn bộ chuyển động cơ bắp nơi cổ tay của Kyou, đo được độ căng sợi nịt và dự đoán chính xác đường bay của nó.

Cô nghiêng đầu sang trái với một động tác nhẹ nhàng y như khi tránh một con muỗi. Sợi dây buộc tóc bay sát qua thái dương cô như một mảnh thiên thạch chệch quỹ đạo.

Và tiếp tục bay… Tiếng va chạm vang lên phía sau.

 Nijiko, người đang thong thả ăn bim bim khoai tây và hoàn toàn vô tội trúng đạn thẳng vào trán. Miếng khoai còn trong miệng rớt xuống sàn. Trán cô đỏ ửng trong tích tắc như quả cà chua. Trong một giây sững người, cô đứng như tượng đá, mắt tròn xoe.

“KYOUUUUUU!!!”. 

Kyou nhanh chóng túm lại mái tóc rối tung của mình, lùi ba bước như ninja rồi bỏ chạy. 

“Đó là một thử nghiệm khoa học thôi mà! Chịu khó vì nghệ thuật đi!”

“CHỊU CÁI ĐẦU CẬU!! ĐỨNG LẠI!!!”

Cả hành lang rung chuyển vì tiếng rượt đuổi. Tiếng bước chân, tiếng hét, tiếng cười hòa vào nhau như một bản hòa tấu giữa đêm.

Kina với vẻ ngoài điềm tĩnh và lý trí luôn là người quan sát và ghi chép lại mọi diễn biến. Thay vì tham gia vào những trò đùa tinh nghịch, cô lại lặng lẽ đứng yên ghi chép một cách tỉ mỉ và khoa học những thông tin liên quan đến trò chơi khăm ngốc nghếch đó. 

Chiếc điện thoại trên tay cô trở thành một công cụ đắc lực, nơi những con số và biểu đồ được tạo ra để phân tích và đánh giá hiệu quả của từng người.

“Tỉ lệ trúng đích: 0%. Mục tiêu tránh thành công: Chisa 100%.”

Dòng chữ hiện lên trên màn hình điện thoại phản ánh một cách chính xác kết quả của trò chơi. Kina không chỉ đơn thuần ghi lại những con số mà còn phân tích và đánh giá những yếu tố ảnh hưởng đến kết quả. Cô quan sát kỹ thuật ném của Kyou, khả năng né tránh của Chisa và cả những yếu tố bên ngoài như tâm trạng và sức khỏe của từng người.

Chisa với sự tự tin và hài hước vốn có mỉm cười tự hào khi nghe Kina thông báo kết quả. 

“Lần này dễ quá. Cổ tay Kyou hôm nay không có lực. Có lẽ do hôm nay diễn căng thẳng quá chăng.” 

Cô không hề tỏ ra kiêu ngạo hay khoe khoang mà chỉ đơn giản là thừa nhận sự thật và đưa ra những lý giải hợp lý.

Kina với sự bình thản và khách quan đáp lại lời Chisa bằng một câu nói đầy ẩn ý.

“Chị có thể mở lớp dạy né đồ bay rồi đấy.”

Lời khen ngợi được thể hiện một cách kín đáo và hài hước, không quá phô trương nhưng vẫn đủ để Chisa cảm thấy tự hào về khả năng của mình.

Shiori, cô gái nhút nhát cũng muốn tham gia vào cuộc vui. 

“T...Tớ đăng ký một suất nhé”

Cô nhỏ nhẹ nói, đôi má ửng hồng vì ngại ngùng. Shiori không có khả năng né tránh như Chisa nhưng cô lại có một bản năng sinh tồn đặc biệt giúp cô né tránh những ánh nhìn dò xét và những lời nhận xét tiêu cực từ người khác.

Mita với tính cách hoạt bát và vui vẻ phá lên cười và đưa tay dụi nước mắt.

“Shiori à, né được ánh nhìn của người khác là cậu cũng đủ thành cao thủ rồi đấy!”

Cô không hề có ý chế giễu hay trêu chọc Shiori mà chỉ muốn khích lệ và động viên cô.

Shiori lập tức đỏ mặt và lấy tay che má, hành động quen thuộc mỗi khi cô cảm thấy ngại ngùng. 

“Đ-đó là bản năng... sinh tồn mà…”

Cô cố gắng giải thích nhưng giọng nói nhỏ nhẹ và vẻ mặt bối rối của cô lại càng khiến mọi người bật cười.

Từ cầu thang phía xa, tiếng thở hổn hển vang lên. Nijiko với tinh thần cạnh tranh và quyết tâm cao độ vừa leo lên vừa thở hồng hộc. 

“Tớ... tớ sẽ bắt được Kyou sớm thôi... đồ... tóc xanh hỗn xược…”

 Cô không hề bỏ cuộc dù đã thất bại nhiều lần. Cô vẫn quyết tâm đuổi theo Kyou và cố gắng trả đũa trong trò chơi hài hước này.

Cả nhóm phá lên cười, không ai cố kiềm lại. Tiếng cười lan khắp hành lang, vang dội như một lời khẳng định: dù đang ở đâu, dù có là New York xa hoa thì khi ở cùng nhau họ vẫn là chính họ. Họ không cần phải giả tạo hay gồng mình để thích nghi với môi trường mới. Họ chỉ cần là chính mình với những trò đùa tinh nghịch, những câu nói hài hước và những cảm xúc chân thật.

Chisa khoanh tay và nhìn theo nơi Kyou biến mất. 

“Cô ấy là một bí ẩn không thể lý giải được. Nhưng ít nhất cũng khiến tụi mình không bao giờ thấy chán.”

Kyou là một nhân tố đặc biệt trong nhóm, một người luôn mang đến những bất ngờ và thử thách. Cô là nguồn cảm hứng bất tận cho những trò đùa và những cuộc phiêu lưu của họ.

“Đúng vậy.”

Kina nói trong khi gật đầu. 

“Nhờ thế chúng ta mới có đủ dữ liệu cho biểu đồ cảm xúc và tỉ lệ đột biến hành vi.”

Kina luôn tìm thấy những khía cạnh thú vị và khoa học trong những trò đùa của họ. Cô biến những khoảnh khắc đời thường thành những nghiên cứu thú vị, giúp cô hiểu rõ hơn về tính cách và hành vi của từng người.

Mita chép miệng. 

“Bảng thống kê của cậu giống như một trò chơi nhập vai rồi đó.”

Mita nhận ra rằng Kina đã biến cuộc sống của họ thành một trò chơi nhập vai, nơi mỗi người có một vai trò và nhiệm vụ riêng. Cô tạo ra những quy tắc và hệ thống, biến những khoảnh khắc đời thường thành những trải nghiệm thú vị và đáng nhớ.

“Có bảng xếp hạng mà.” Kina trả lời một cách thản nhiên.

“Chị Nijiko đứng đầu danh sách bị bắn trúng.”

Kina không hề có ý chế giễu hay hạ thấp Nijiko mà chỉ đơn giản là công bố sự thật. Cô tin rằng việc biết được vị trí của mình trong bảng xếp hạng sẽ giúp Nijiko có thêm động lực để cải thiện và vươn lên.

“Đứng đầu à... cảm giác tự hào quá nhỉ... kiểu gì cũng phải bắt được Kyou lần này…”

Nijiko đáp lại với một chút mỉa mai và quyết tâm. Cô không hề cảm thấy xấu hổ hay thất vọng khi đứng đầu danh sách bị bắn trúng mà lại coi đó là một động lực để cố gắng hơn nữa.

Shiori vẫn che miệng nhịn cười, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

 “Chắc mọi người sẽ nghĩ tụi mình là một đoàn xiếc chứ không phải ban nhạc mất.”

Cô lo lắng rằng những trò đùa của họ có thể gây ấn tượng xấu với người khác, khiến họ bị đánh giá thấp và không được coi trọng.

“Ừ thì... đâu phải ai cũng có đặc quyền gây náo loạn đâu nhỉ?”

Chisa cố gắng trêu chọc trong khi xoa đầu Shiori. Cô muốn Shiori hiểu rằng họ không cần phải quá quan tâm đến những gì người khác nghĩ. Họ có quyền được là chính mình, được vui vẻ và hạnh phúc theo cách của riêng mình.

“C…Cái đó nghe nguy hiểm lắm ạ…”

Shiori rụt cổ lại trong khi vẫn còn hơi lo lắng nhưng rõ ràng trong cái hỗn loạn đầy tiếng cười ấy là cảm giác thân quen và tự do. Cô cảm thấy thoải mái và an toàn khi ở bên cạnh những người bạn này, những người luôn yêu thương và chấp nhận cô vô điều kiện.

Sau đó nhóm bạn rủ nhau rời khỏi nhà hát, dưới ánh đèn vàng nhạt bên ngoài nhà hát Beacon, dòng người vãn dần. Những bậc thềm đá cẩm thạch trước cửa rạp lúc này chỉ còn lại tiếng cười và bước chân lười biếng của những cô gái trẻ vừa bước ra khỏi một đêm diễn sôi động.

Kina là người cuối cùng đút điện thoại vào túi xách. Cô sánh bước bên Chisa, người đang tung tăng như một đứa trẻ vừa được cho ăn kem. Đột nhiên, giọng nói của Kina vang lên trầm hơn thường lệ và mang theo chút chiêm nghiệm.

“Chị Chisa cũng đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi ha. Không còn cái kiểu bánh bèo như hồi trước nữa.”

Chisa hơi khựng lại một nhịp nhưng rồi cười rạng rỡ, mái tóc vàng óng khẽ tung bay khi cô hất nhẹ qua vai, tư thế như một minh tinh bước trên thảm đỏ.

“Dĩ nhiên! Dù sao thì chị cũng là nữ sát thủ dễ thương và mạnh mẽ nhất Nhật Bản mà. Ai dám phủ nhận điều đó chứ!”

Đúng lúc đó, Kyou từ phía sau chạy ào tới, hơi thở dốc như vừa thoát khỏi một cuộc truy đuổi tốc độ cao, cụ thể là sau cuộc chạy trốn với Nijiko dọc hành lang hậu trường. Cô ngồi phịch xuống một bậc đá, đôi chân vắt chéo đầy mệt mỏi nhưng ánh mắt lại lấp lánh tinh quái. Khi nghe đến từ “sát thủ dễ thương”, cô suýt nữa phun ra miếng Pocky đang gặm dở.

“Pfff! Chisa à, thiệt không tin nổi cậu có thể nói câu đó mà mặt không đỏ luôn á!”

Kina đứng bên cạnh, gương mặt điềm tĩnh như một học sinh vừa hoàn thành bài kiểm tra mà không sai một câu.

“Ừm, mạnh mẽ thì công nhận. Nhưng dù mạnh mấy cũng chưa từng thắng Shinji lần nào thì phải?”

Chisa như bị đánh trúng vào vùng yếu, biểu cảm méo xệch thấy rõ. Cô rên rỉ, khoanh tay bĩu môi.

“Ê ê ê, em nhắc lại chuyện đó làm gì chứ! Với lại… đâu phải thua thảm… chỉ là chưa thắng thôi mà!”

Kina bắt đầu đếm từng ngón tay, giọng đều đều không chút thương xót.

“Nửa năm trước, du thuyền hạng sang bảo vệ đá quý. Ba lần trong cùng một ngày. Một là giải mật thư. Hai là rượt theo tên cướp giả mạo. Ba là bơi đuổi theo khủng bố rồi bị đuối sức phải kéo lên bằng phao vịt màu hồng.”

“Cái vụ khủng bố là tai nạn do chuột rút, không tính!!”

 Chisa hét lên đầy phẫn nộ nhưng ai cũng nghe ra sự bất lực trong giọng.

Kyou bật cười ngả lưng lên bậc thềm, hai tay gối đầu như đang xem một sitcom đang chiếu tập hay.

“Trời ơi tiếc ghê á, lúc đó Nijiko và tớ đang ở nhà ôn thi đại học nên không theo được. Nhưng nghe Mita kể lại là Shinji cân cả ba màn như đi dạo trong công viên vậy.”

“Tớ nhớ rồi!” 

Nijiko chạy tới, chen ngang vào cuộc trò chuyện. Gò má đỏ bừng vì chạy nhưng vẫn kịp hậm hực phụ họa.

“Mita kể mà mắt lấp lánh như sao, cứ như xem live show vậy á! Chisa thua trắng!”

Chisa vẫn cố giữ chút tàn dư tự tôn, khoanh tay quay mặt đi.

“Hồi đó tớ chưa nghiêm túc thôi. Giờ thì khác rồi. Nếu đấu lại lần nữa... chưa chắc thua đâu nha!”

Kina không bỏ qua cơ hội hờ hững đáp.

“Không thua thảm thì vẫn là thua. Từ lúc quen Shinji đến giờ, em chưa từng thấy ai khiến cậu ấy nghiêm túc. Đa phần là cậu ấy thắng trong trạng thái... ‘Ờ, cũng vui đấy.’”

Kyou lẩm bẩm như nói cho riêng mình.

“Với cái biểu cảm như đang đánh cờ với con mèo á… chán muốn xỉu luôn.”

Đúng lúc đó, Mita xuất hiện từ phía sau, tay cầm túi bắp rang caramel lén lấy từ túi áo khoác. Cô vừa nhai vừa nói.

“Dù gì thì mỗi lần tụi mình nhắc tới Shinji là như đang... triệu hồi thần thú ấy. Ai cũng phải góp lời.”

Shiori từ nãy vẫn im lặng, gò má đỏ bừng khẽ kéo nhẹ tay áo Mita mà lí nhí.

“M-Mọi người ơi... em nghĩ... chắc Shinji không thích bị gọi là thần thú đâu...”

Lại một tràng cười giòn tan lan dài trên con phố đêm đã vắng người. Cả nhóm cứ thế bước đi, tiếng nói chuyện ríu rít vang vọng giữa những toà nhà cao tầng của đại lộ New York. 

Ánh đèn thành phố hắt xuống mặt đường những vệt sáng vàng mờ, trải dài theo mỗi bước chân của các cô gái. Gió đêm New York nhẹ thổi, mang theo mùi thơm phảng phất của bánh nướng từ một tiệm cà phê đêm còn mở cửa. Trên hè phố lát đá cũ, giữa âm thanh lạo xạo của giày gõ nhẹ và tiếng taxi từ xa vọng lại, Kina khẽ liếc quanh.

Cô dừng lại vài giây, ánh mắt sắc sảo quét qua từng ngóc ngách của con phố trước mặt như thể vẫn đang tìm kiếm một cái bóng quen thuộc giữa dòng người đang thưa dần. Nhưng rồi sau một khoảnh khắc im lặng ngắn, cô thở ra nhè nhẹ và rút điện thoại khỏi túi áo khoác. Màn hình sáng lên, phản chiếu đôi mắt đang nheo lại vì tập trung.

“…Lại vắng mặt à.” 

Kina lẩm bẩm rồi cất máy. Cô xoay cổ tay, đồng hồ ánh lên sắc kim loại lạnh lẽo trong ánh sáng đường phố.

 “Nãy cậu ấy nhắn bảo tụi mình cứ về khách sạn trước đi. Nói là đang bận tiếp đối tác, chắc phải làm việc nhiều ngày đây.”

Giọng cô trầm, bình thản như thể đã quen với việc Shinji biến mất đột ngột vì công chuyện. Nhưng những người còn lại đều biết đó là cách anh thường rút lui để âm thầm xử lý một kế hoạch nào đó mà không để ai vướng bận.

Kyou đang ngồi nghỉ mà xoài chân trên bậc thềm liền bật dậy ngay lập tức, mắt sáng lên vì tò mò.

“Ê? Về khách sạn? Khách sạn nào vậy? Có phải loại mà có buffet đêm không đó?”

Kina nhún vai, nét mặt hơi ngả về phía hóm hỉnh như thể sắp quảng cáo một gói nghỉ dưỡng cao cấp.

“Khách sạn hạng sang, loại năm sao bên Midtown. Có suối nước nóng kiểu Nhật mà chị Chisa chắc sẽ thích. Phòng tắm riêng nhìn ra ban công. Rồi hồ bơi tràn viền tầng thượng, bơi buổi đêm thì chill phải biết. Còn có một phòng piano cổ kiểu châu Âu... dành cho ai đó muốn hồi tưởng lại thời điểm lịch sử đen tối của cuộc đời.”

Giọng cô kéo dài cố ý ở đoạn cuối, ánh mắt lướt sang Chisa như một mũi tên lặng lẽ. Và đúng như mong đợi.

“Kina à!!”

 Chisa hét lên, gương mặt vừa tức vừa bối rối. Mái tóc vàng khẽ tung lên vì cử động mạnh còn ánh mắt thì long lanh vì... nhớ lại các kỉ niệm thất bại cũ.

Nhưng Kina vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường lệ. Cô búng tay nhẹ một cái như người dẫn chương trình chuyển cảnh.

“Còn có rạp chiếu phim mini. Ghế da cao cấp, màn hình cong 120 inch. Tụi mình có thể chiếu lại mấy show ca nhạc mùa thi mà chị Nijiko đã bỏ lỡ.”

Nijiko, người vừa nãy còn đang nhịp chân theo giai điệu bài hát cũ trong đầu bỗng khựng lại, biểu cảm hơi gượng.

“… Mình vừa định cảm ơn mà giờ thấy hơi bị xúc phạm... Nhưng mà có thật là có ghế da không vậy?”

Mita từ phía sau chen vào như thể chờ sẵn một cú đấm hài hước.

“Ghế da thiệt đó. Nhưng chị Kyou đừng có mơ. Sảnh khách sạn còn có một tiệm guitar mini loại boutique ấy. Nhưng Shinji đã ra lệnh cấm chị mua rồi. Sợ chị vét sạch đem về Nhật luôn.”

“Êêê! Thiên tài gì mà nhỏ nhen dữ vậy trời!” 

Kyou nhún vai, cố làm ra vẻ bất mãn nhưng đôi mắt lại sáng lên đầy thèm muốn. 

“Nhưng mà… nếu có cây bass nào bản giới hạn thì chị vẫn sẽ... mượn thử đó nha.”

Chisa từ đầu vẫn đứng gắt gỏng nhưng cuối cùng cũng phá lên cười. Cô vòng tay khoác lấy vai Kina, ánh mắt lấp lánh như sắp lên kế hoạch gì đó lớn lao.

“Ghi nhớ đi Kina. Mai phải dẫn chị tới Arcade lớn nhất New York. Chị sẽ phá kỷ lục của Shinji ở mấy trò bắn súng. Trả lại danh dự đã mất!”

Kina liếc qua bằng ánh mắt đầy hoài nghi.

“Danh dự mà chị nói… là cái hôm chị bắn vịt trong trò carnival rồi hết giờ mà không trúng con nào đó hả?”

“Không phải không trúng!!” 

Chisa phản ứng ngay lập tức, gương mặt đỏ bừng.

 “Là do mấy con vịt đó... quá nhanh! Còn nhảy qua chướng ngại vật nữa chứ!”

Nijiko xen vào che miệng cười khúc khích.

“Mình nhớ hôm đó mà. Cậu la lên ‘nó dùng cheat code!’ rồi ném cả súng bắn xuống đất luôn mà.”

Tiếng cười giòn tan lan ra như làn sóng. Trên vỉa hè lát đá, giữa ánh đèn lấp lánh và bầu không khí yên ả nhưng không buồn, nhóm bạn gái cười đùa ríu rít như thể chẳng có gì trên đời quan trọng bằng khoảnh khắc hiện tại.

Những ngón tay đan nhẹ vào nhau, những câu nói khẽ khàng, những nụ cười rực sáng trong đêm. Họ tiếp tục bước đi, sáu dáng người nhỏ bé giữa đại lộ rộng lớn của New York. Thành phố vẫn chưa ngủ. Và trong thành phố ấy, một mùa hè đang được viết ra bằng thanh xuân và tình bạn, bằng âm nhạc và những ký ức không thể lặp lại.

Bầu không khí phố đêm New York lúc ấy phủ lên một gam màu êm dịu như nhung phản chiếu lấp lánh lên đôi mắt vẫn còn ngân ngấn cảm xúc của Shiori. Cô gái nhỏ đứng yên đó, vai vẫn đeo cây guitar như một phần thân thể dường như dư âm của tiếng vỗ tay, ánh sáng sân khấu và cảm giác nghẹn ngào khi hát vẫn chưa chịu rời khỏi ngực mình.

Và rồi một lực bất ngờ đâm vào vai khiến cô lảo đảo. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Shiori khẽ “a” lên một tiếng, suýt nữa thì mất thăng bằng mà đâm sầm vào cột đèn đường ngay bên cạnh nếu không có Chisa phản xạ kịp thời vươn tay đỡ lấy.

“Ui da!” 

Một giọng nữ vang lên cùng lúc. Một người phụ nữ sang trọng và đầy khí chất đang lùi lại một bước, một tay đỡ lấy vai, một tay giữ túi xách không để rơi.

Người vừa va vào cô là một phụ nữ trẻ khoảng chừng 25 tuổi, mái tóc hồng uốn nhẹ phần đuôi và tô son tông hồng đồng bộ như thể vừa bước ra từ tạp chí thời trang. Cô ấy mặc một bộ đầm blazer trắng tinh, khuôn mặt xinh đẹp, tay xách túi Chanel nhìn như vừa bước ra từ buổi tiệc Hollywood nào đó

“Ôi, xin lỗi! Chị xin lỗi nhé, em gái!” 

 Cô cúi đầu một cách duyên dáng, giọng Mỹ pha chút ngữ điệu Nhật nghe như bước ra từ một lớp học phát âm chuẩn mực.

Shiori còn chưa kịp hoàn hồn thì người phụ nữ kia đã nheo mắt như vừa nhận ra điều gì đó. Đôi mắt ánh lên một tia vui sướng bất ngờ.

“Khoan đã… Em chính là cô gái hát chính và chơi guitar trong buổi diễn cuối cùng ở nhà hát Beacon nãy đúng không? Trời ơi!!” 

Cô vỗ tay hai cái, bàn tay trắng muốt trang sức tinh xảo phản chiếu ánh đèn.

“Chị phải nói thật là tuyệt vời luôn đó! Mê quá trời mê!”

Cả nhóm sững người chưa kịp phản ứng. Shiori đỏ ửng cả mặt, mắt chớp liên tục, môi run run như không biết nên cười hay trốn.

“Ơ… v-vâng… cảm ơn chị ạ…”

Người phụ nữ khẽ đặt tay lên ngực, hơi cúi đầu như thể đang diễn một đoạn độc thoại sân khấu.

“Chị tên là Carly. Là diễn viên sân khấu ở Broadway! Có thể tụi em chưa nghe tên chị nhưng ở Manhattan thì chị có chút tiếng tăm đấy!”

Chisa bất giác mỉm cười, ánh mắt sáng lên nhận ra điều gì đó.

“Khoan… Carly? Em nhớ rồi. Chị từng đóng vai Juliet bản hiện đại đúng không? Em từng xem trích đoạn trên phim đó, diễn hay lắm.”

Carly lập tức sáng bừng như đèn sân khấu được bật lên.

“Đúng rồi trời ơi cảm ơn em! Đúng là Juliet đó đó, chị đây!”

Ở bên cạnh, Kyou thì thầm vào tai Nijiko.

“Ê… có phải cô ta trông giống cái poster quảng cáo mỹ phẩm hôm qua gần Times Square không?”

Nijiko gật nhẹ nhưng mắt vẫn tròn xoe nhìn Carly như đang cố kiểm tra lần hai.

“Các em đang đi đâu vậy?” 

Carly hỏi rồi chìa tay chỉ về phía một chiếc xe đen bóng đang đỗ ven đường. 

“Nếu tiện đường thì để chị đưa về. Xe chị ở kia, chị có tài xế riêng luôn nha.”

Chiếc Limousine trông như bước ra từ video quảng bá hãng xe cao cấp. Đèn xe LED sắc nét, lớp sơn bóng đến mức phản chiếu cả những vì sao lấp lánh trên trời đêm.

Mita lịch sự cúi đầu.

“Cảm ơn chị Carly, rất vui được gặp. Tụi em đang đi bộ về khách sạn Hostel, gần đây thôi.”

Chisa mắt sáng rỡ mà reo hò.

“Trời, xe đẹp thế! Hay là mình đi nhờ luôn đi Kina, chân chị sắp gãy rồi!”

Nhưng ngay khi cô vừa định bước tới thì Kina không nói nhiều đã đặt tay lên vai cô nhẹ như sương mà kéo về phía sau. Đôi mắt sắc lẹm của cô nhìn Carly đầy cảnh giác.

“Chị ấy chỉ mới gặp chúng ta lần đầu. Em nghĩ mình nên tiếp tục đi bộ thì hơn.”

Carly thoáng nhướng mày như ngạc nhiên vì phản ứng bất ngờ ấy nhưng rồi lại mỉm cười duyên dáng.

“Oh wow, cô bé này đúng là cẩn trọng ghê. Không sao đâu. Vậy hẹn gặp các em ở khách sạn nhé!” 

Cô nói trong khi nháy mắt một cái rồi xoay gót giày cao gót, bước đi như một vũ công ballet đang lướt qua màn nhung.

Cả nhóm cùng cúi đầu chào theo phép lịch sự rồi quay trở lại với hành trình của mình.

Chisa vẫn còn luyến tiếc, ánh mắt liếc nhìn theo chiếc Limousine đang rời đi.

“Kina à… Chẳng phải tiện đường sao? Xe xịn thế mà mình bỏ qua, chị đau chân gần chết nè…”

Kina khoanh tay, ánh mắt như đang lục lại ký ức.

“Shinji từng dặn phải luôn cẩn thận với người lạ đó chị.”

Cả nhóm bất giác im lặng. Rồi Kyou bỗng phá ra cười trong khi ôm bụng.

“Trời ạ! Lại là thần chú của Shinji nữa à!”

Tiếng cười lan ra như sóng vỗ cuốn lấy cả nhóm trong nhịp bước nhẹ nhàng.

Không ai để ý ở bên kia con phố, Carly đã yên vị trong khoang ghế sau của chiếc Limousine. Nội thất bọc da đen bóng, ánh sáng xanh dương dịu nhẹ phát ra từ viền đèn LED chạy dọc trần xe tạo nên một không khí vừa tinh tế… vừa rợn người.

Ánh đèn đường New York nhấp nháy, lướt qua từng nhịp một trên mặt kính limousine đen tuyền như mực. 

Những vệt sáng vàng cam kéo dài thành các dải sáng mờ ảo, phản chiếu lên làn da trắng bệch gần như phát sáng trong bóng tối của người thanh niên được gọi bằng hai chữ đầy trọng lượng “Thiếu gia”. 

Hắn ngồi lặng như tượng trong khi nghiêng đầu tựa nhẹ vào cửa kính, hắn đang dõi nhìn theo dáng sáu cô gái đang khuất dần giữa đại lộ đêm mênh mang ánh sáng. Mái tóc trắng phau thả lơi trên cổ áo vest đen tuyền.

“Điểm đến của họ là đâu?” 

Giọng hắn khàn, trầm rơi ra khỏi môi như một câu lệnh từ vực sâu, không màu sắc, không cảm xúc.

Carly quay đầu lại, nụ cười ngọt ngào ban nãy tan biến như sáp dưới lửa. Thay vào đó là nụ cười cong mép gần như chế nhạo.

“Bẩm Thiếu gia, họ sẽ nghỉ tại khách sạn Hostel loại hạng sang, bậc nhất New York, khá phù hợp với danh tiếng của tên nhóc đó.”

Thiếu gia gật đầu rất chậm. Một nụ cười lạnh lẽo như kim loại lướt qua môi hắn.

“Tốt. Rất tốt.”

Carly hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt long lanh như sắp reo vui. Giọng cô ta rền rĩ một cách nguy hiểm.

“Sao chúng ta không ra tay ngay từ bây giờ? Sáu con mồi đi lạc giữa đại lộ vắng. Một hiệu lệnh của Ngài là đủ…”

Câu nói bị ngắt giữa chừng khi Thiếu gia giơ tay lên không vội vàng, không mạnh mẽ mà chỉ một động tác nhẹ như gió thổi nhưng áp lực tỏa ra khiến cả khoang xe chợt lặng đi.

“Bình tĩnh, Carly.” Hắn nói mà không nhìn cô. 

“Ngươi quên mất tên nhóc ‘Tiến sĩ’ Shinji rồi sao? Những lời đồn về hắn không phải chuyện vỉa hè. Cha ta và ta đã dốc bao nhiêu tâm lực, cài bao nhiêu tầng lưới, bày bao nhiêu cạm bẫy mà chỉ có thể khiến hắn trọng thương. Kết quả? Hắn vẫn thoát.”

Hắn quay đầu nhìn thẳng ra đường theo dõi một chiếc xe buýt đêm chạy vụt qua.

“Bắt giữ lũ bạn hắn? Tất nhiên là đơn giản. Nhưng như thế thì... chán lắm. Ta muốn thứ gì đó nghệ thuật hơn. Một trò săn tinh tế. Sự tuyệt vọng cần được nêm gia vị. Hắn phải từ từ nhận ra rồi tự mình dấn thân vào.”

Một âm thanh khẽ khàng phát ra từ cổ họng hắn gần như là một nụ cười.

“Lưới đã giăng. Cả thành phố này là bàn cờ. Hắn chỉ là quân Vua đang cố bảo vệ đám Hậu của mình. Nhưng bàn cờ này... là của ta.”

Carly nghiêng đầu mắt ánh lên sự khoái trá.

“A... Thiếu gia lại định chơi trò đó? Tán tỉnh những ‘đóa hoa mới nở’? Rồi từ từ... ngắt từng cánh một?”

Cô ta giơ hai ngón tay giả làm động tác bẻ cánh hoa.

“Lần này là cô bé tóc hồng ấy sao? Shiori?”

Thiếu gia không trả lời mà chỉ nghiêng đầu để ánh mắt trắng dại nhìn qua lớp kính nơi cô gái tên Shiori vừa biến mất sau một góc phố. Một tia gì đó lạnh lẽo hơn cả ban nãy lóe lên trong mắt hắn…sự hứng thú. Nhưng nó không có tình cảm. Chỉ là sự tò mò của một kẻ thích cắt xẻ món đồ chơi mới.

Từ góc tối phía sau, một giọng nói khác chen vào. Giọng khô như rắn lướt trên đá.

“Xin Thiếu gia… sau khi Ngài chán rồi, thuộc hạ xin được... dùng lại. Con bé nhìn nhút nhát nhưng mùi vị... trong trẻo. Loại đó, thường kêu hay lắm…”

Thiếu gia vẫn không nhìn lại. Hắn chỉ gật đầu rất nhẹ. Không như ban phát mà như thể tất nhiên rồi.

Một giọng thứ hai vang lên mỉa mai hơn.

“Có điều… số đơn kiện về hành vi ‘ngắt hoa’ của Thiếu gia hình như cũng kha khá rồi nhỉ? Dăm bảy vụ gì đó? Cũng may… lão gia có luật sư chuyên biến xác hoa thành phân bón.”

Một tràng cười khẽ vang lên trộn lẫn mùi thuốc lá và nước hoa cao cấp trong không khí.

Thiếu gia nhắm mắt, môi vẫn cười.

“Khách sạn Hostel... cũng là của gia đình ta. Những cô bé ấy tưởng như đang tới chốn nghỉ ngơi?” 

Hắn mở mắt với ánh nhìn sáng lóa.

 “Thực chất, chúng đang bước vào chiếc hộp nhung ta đã bày ra. Từng camera, từng hành lang, từng tấm gương soi đều là mắt ta.”

Giọng hắn đột ngột trầm xuống như lưỡi dao ép sát cổ.

“Nhưng đừng khinh thường tên nhóc đó. Một trong số sáu đứa kia, ít nhất có một kẻ là vệ sĩ hắn cài vào. Có thể là đứa lạnh lùng khước từ lời mời Carly. Các ngươi chạm vào nhầm đứa thì cả kế hoạch sẽ sụp đổ đấy.”

Carly cúi đầu giọng rắn như thép bọc nhung.

“Thiếu gia thông minh tuyệt đỉnh. Chúng ta sẽ từ từ siết sợi dây. Rất từ từ.”

Thiếu gia gật đầu lần nữa rồi nói nhẹ như gió thoảng.

“Lái xe. Về Hostel trước bọn họ đi.”

Limousine lăn bánh không một tiếng động như con thú đen ẩn mình trong đêm lao qua sáu cô gái đang trò chuyện phía xa rồi biến mất vào dòng xe. Hai đèn hậu đỏ thẫm loé lên như mắt của ác quỷ lạnh lùng, thèm khát và nhẫn nại.

Trên bầu trời New York mây kéo dày hơn, ánh trăng nhạt mờ nhòe sau sương đêm. Đâu đó giữa các tòa nhà cao vút, chiếc bóng của âm mưu vừa lặng lẽ trườn đi như con nhện đã giăng lưới và con mồi ngây thơ bước vào.

Bốn con người mang theo những âm mưu đen tối đã cùng nhau hướng về khách sạn, nơi sáu cô gái trẻ đang tiến về nghỉ ngơi mà hoàn toàn không hay biết về những gì đang chờ đợi họ phía trước. Trong đêm tối, chiếc Limousine lướt đi như một con quỷ khát máu mang theo những lời hứa hẹn về sự đau khổ và tuyệt vọng.

 Cuộc trò chuyện trong xe đã phơi bày một sự thật trần trụi: thế giới này đầy rẫy những kẻ sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích của mình, bất kể cái giá phải trả là gì. Sáu cô gái với những tài năng và ước mơ đã vô tình bước vào một trò chơi nguy hiểm, nơi mạng sống của họ treo lơ lửng trên sợi chỉ mỏng manh. Số phận của họ giờ đây nằm trong tay những kẻ ác độc và vô lương tâm. Liệu họ có thể thoát khỏi bàn tay của quỷ dữ hay sẽ trở thành những con rối bị thao túng và hủy hoại? Câu trả lời vẫn còn là một ẩn số chìm trong bóng tối của màn đêm New York.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận