Vol 1: Cô đúng là vị tiểu thư rắc rối mà
Chương 1: Người hát chính
0 Bình luận - Độ dài: 9,822 từ - Cập nhật:
Bầu không khí phía sau sân khấu nhà hát Beacon tại New York ở nước Mĩ lúc này giống như một quả bóng bay căng tròn đang chờ được ai đó chích một cái.
Âm thanh từ buổi biểu diễn trước dội về từng đợt, cộng hưởng cùng tiếng bước chân chạy dọc hành lang và tiếng micro thử nghiệm khiến tim người nghe như lỡ một nhịp.
Bên trong một căn phòng nhỏ được ngăn tạm bằng vách gỗ, bốn cô gái của J-Rock Band đang ngồi nghỉ ngơi chờ tới lượt bước ra sân khấu.
Buổi diễn hôm nay là buổi kết màn của một chuỗi concert xuyên lục địa và họ: ban nhạc học sinh đến từ Nhật Bản sẽ là nhóm biểu diễn cuối cùng nhờ vào lời giới thiệu đặc biệt từ một người đặc biệt.
Đồng hồ treo tường hiển thị 21:50.
Còn đúng mười phút nữa.
“Cậu nhóc thiên tài của chúng ta lại lặn đâu mất rồi.”
Kyou buông ra một câu lửng lơ, giọng trầm đều như tiếng dây bass. Cô đang ngồi trên ghế, chân bắt chéo, tay cầm lon nước ngọt lạnh không ga mà ban tổ chức để sẵn. Ánh đèn chiếu xiên qua mái tóc xanh khiến gương mặt Kyou nổi bật lên một vẻ bất cần thường thấy.
“Cứ mỗi lần biểu diễn quan trọng là lại không thấy tăm hơi đâu cả.”
Mita ngồi kế bên đang cột lại dây giày, ngước lên đáp với tông giọng nhẹ mà đầy hàm ý.
“Cậu ấy đang bận trò chuyện với đối tác gì đấy mà. Em có nhắn thử rồi nhưng chỉ nhận được tin trả lời: ‘Làm tốt vào nhé, mọi người.’ Xem ra hôm nay chúng ta vẫn sẽ chỉ có bốn người thôi.”
Kyou cười khẩy mà nghiêng đầu tựa vào vách với ánh mắt nửa đùa nửa thật.
“Thật không ngờ đấy. Ban nhạc của chúng ta lại chỉ là tiện thể được giới thiệu trong buổi diễn hoành tráng ở New York thế này, một buổi diễn tầm cỡ thế giới vậy mà cuối cùng vẫn chỉ là ‘tiện thể’. Tại sao một người như cậu ta lại không làm chuyện này từ lâu rồi chứ. Tài năng có, tiền có, mối quan hệ có nốt. Trong khi tuổi đời chỉ bằng Shiori với Mita.”
Nijiko đang chỉnh lại dùi trống trong túi bỗng ngẩng đầu lên hơi cười.
“Em ấy không thích cảm giác bị dựa dẫm đâu mà. Em ấy từng nói là nếu có làm gì thì cũng chỉ hỗ trợ từ xa. Em ấy muốn tụi mình bước đi bằng chính đôi chân của mình.”
“Phát biểu như ông thầy truyền cảm hứng ấy nhỉ.”
Kyou bĩu môi nhưng không cãi thêm.
“Với lại…” Mita nói tiếp, ngón tay đan vào nhau khi đã buộc xong giày.
“...Cậu ấy còn phải chăm lo cho hơn trăm đứa nhỏ trong trại trẻ của cậu ấy nữa. Em không tưởng tượng được làm sao một người lại có thể cáng đáng từng ấy thứ khi chỉ mới mười bảy tuổi. Em nghĩ biểu diễn chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch dài hơi của cậu ấy thôi. Bọn mình... chỉ đang được góp mặt trong một thế giới mà cậu ấy tạo ra từng chút một.”
Trong khi cả ba vẫn tiếp tục trò chuyện, Shiori đang ngồi phía bên phải góc hậu trường trong khi ôm cây đàn vào lòng. Cô chẳng lên tiếng. Mắt nhìn xuống sàn không chớp. Không ai để ý rằng từ nãy giờ cô chưa nói lời nào. Không phải vì không có gì để nói. Mà là… trong lòng cô, những cảm xúc đang vỡ ra như bong bóng bị siết chặt.
Và như thể để trả lời, một tiếng trống từ nhóm diễn trước vang lên dội cả trần nhà như hồi chuông báo hiệu thời khắc của họ sắp điểm.
Đột nhiên một giọng nói cất lên, nhẹ như tiếng gió thổi qua dây đàn còn đang ngân nhưng rõ ràng và sắc như lưỡi dao mảnh cắt ngang sự yên tĩnh.
“Xin hãy để em làm người hát chính hôm nay.”
Âm thanh ấy không to nhưng lại khiến mọi sự chuyển động trong căn phòng như vỡ vụn rồi dừng lại. Ba người còn lại quay đầu đồng loạt như thể phản xạ.
Shiori lần đầu tham gia cuộc trò chuyện, mái tóc hồng phớt rũ nhẹ xuống một bên mặt, đôi mắt nửa mơ màng nửa trốn chạy, lúc nào cũng như đang lạc bước vào một chiều không gian chỉ riêng cô tồn tại.
Nhưng bây giờ, Shiori đang đứng thẳng lưng. Đôi vai cô không còn khép nép như mọi khi mà đang căng lên vừa đủ để không run rẩy. Hai tay cô nắm chặt dây đeo cây guitar màu đen sậm, bàn tay nhỏ nhắn khẽ siết vào từng đường vải như bám lấy điểm tựa cuối cùng. Không ai nhầm được chất giọng ấy và càng không ai ngờ sẽ nghe được câu nói đó… từ chính cô.
Kyou là người phản ứng đầu tiên, lông mày cô hơi nhíu lại trong khi tay vẫn cầm chai nước mát lạnh.
“Chờ đã, cái gì cơ?”
Nijiko thì quay phắt người lại, đôi mắt cô mở to như một chiếc đèn sân khấu vừa bật sáng.
“Shiori… em vừa nói gì vậy?”
Chỉ có Mita là người không hoàn toàn sửng sốt. Nhưng trong ánh nhìn của cô vẫn ánh lên một tia dịu dàng.
Vì Shiori… hiếm khi nói lớn. Hiếm khi xin điều gì. Hiếm khi hoặc… chưa bao giờ tự mình xin được đứng ở chính giữa nơi ánh đèn sân khấu hội tụ, nơi mọi ánh mắt dồn vào một người.
Kyou khẽ thở ra, giọng không gay gắt nhưng đầy lý trí:
“Em biết đây là buổi diễn quan trọng thế nào không? Nếu em chỉ muốn… thử nghiệm điều gì đó thì… giờ không phải lúc.”
Nijiko dường như muốn nói gì thêm. Cô chỉ nhìn Shiori thật lâu.
“…Em có giọng nói rất dễ thương mà không ai phủ nhận thật.”
Cô nói chậm rãi như đang lật từng trang ký ức.
“Nhưng em có chắc chứ? Lần cuối chị nhắc đến việc để em thử làm vocal chính là khi nào nhỉ?”
“…Năm ngoái ạ.” Shiori đáp với giọng nhỏ nhưng vững.
“Lúc đó em… chạy vào toilet. Rồi mất tích ba tiếng.”
Không khí bỗng lặng đi. Và rồi… Kyou bật cười khẩy nhưng không phải giễu cợt.
“Chính xác luôn.”
Mita vẫn im lặng. Cô nhìn Shiori thật sâu như đang soi qua từng lớp vỏ bọc. Và rồi như chạm đến tận cùng, cô nhận ra trong đôi mắt ấy lần đầu tiên không còn sự né tránh. Không còn ánh nhìn mơ màng như đang bay lơ lửng giữa âm thanh mà là một tia sáng, nhỏ thôi nhưng bền bỉ, một sự quyết tâm lặng thầm, cháy âm ỉ dưới làn tóc che mặt, dưới ánh đèn vàng đục hắt từ phía sau sân khấu.
Mita hít thở thật nhẹ rồi mỉm cười.
“…Mình hiểu rồi.”
Kyou và Nijiko đồng loạt ngoảnh sang cô gần như đồng thanh trong ánh mắt:
“Hả?”
Mita không quay lại. Cô vẫn nhìn Shiori.
“Là vì để tưởng nhớ Saori đúng không?”
Không gian gần như đóng băng.
Đôi mắt Shiori chỉ khẽ chớp rồi cúi đầu xuống với môi mím lại.
Không ai cần thêm lời xác nhận. Vì tất cả đều hiểu.
Mita nhớ lại lá thư được gấp cẩn thận giấu giữa quyển nhạc cũ nát. Bức thư cuối cùng của Saori gửi Arima. Một bản tình ca không bao giờ cất lên lần thứ hai. Hôm đó trong căn phòng nhỏ nhà Arima, mọi người đang ồn ào bên ngoài xem TV. Chỉ có Shiori rúc vào góc phòng đọc thư một mình, tay run nhẹ trên từng dòng chữ.
Cô không nói gì sau đó. Nhưng đôi mắt ấy… đã khác.
Và Mita cũng nhớ một người khác. Người luôn lặng lẽ đứng ở phía sau, người chưa bao giờ đòi mình phải tỏa sáng nhưng lại là kẻ nhìn thấu tất cả.
“Buổi diễn này… có lẽ sẽ có điều bất ngờ đấy”.
Cậu ấy từng nói vậy ngay trước chuyến bay đến New York. Có lẽ… đây chính là điều bất ngờ ấy.
Mita nhẹ nhàng đặt tay lên vai Shiori.
“Nếu là chuyện xuất phát từ trái tim…”
Mita nói thật khẽ nhưng đủ để từng từ lan vào lồng ngực.
“…Thì cậu cứ làm đi nhé Shiori.”
Một khoảng lặng ngắn. Shiori nhìn Mita như thể chưa tin rằng mình vừa được cho phép. Nhưng ánh mắt ấy… đang dần sáng lên.
Nijiko thở dài rồi nở nụ cười có chút mệt mỏi nhưng chân thành.
“Chị không phản đối. Dù sao… chúng ta là J-Rock Band. Chúng ta sẽ hỗ trợ em đến cùng.”
Kyou nhún vai trong khi uống cạn nốt chai nước.
“Chị cũng không có ý kiến. Miễn là em đừng chui vào thùng rác lúc đang hát là được.”
Cả nhóm bật cười nhẹ. Không to, không rộn ràng. Nhưng đủ để làm tan đi lớp sương căng thẳng phủ mờ không khí.
Mita bước lui một bước, gõ nhẹ lên cần đàn đang đeo sau lưng.
“Vậy hôm nay để tớ làm guitar phụ. Cậu hãy dẫn dắt tụi mình nhé Shiori.”
Shiori cúi đầu thật sâu, lần này không vì sợ hãi.
“…Cảm ơn… mọi người…”
Và trong khoảnh khắc ấy trong lồng ngực cô, những nốt nhạc rời rạc từng ngày như đang tụ lại. Ký ức, âm thanh, ánh sáng … tất cả đang sắp thành hình như một bản nhạc mới chưa từng tồn tại.
Lần đầu tiên, Shiori biết mình muốn hát.
Không phải vì ai đó đẩy lên. Không phải vì phải làm cho xong. Không phải vì trốn tránh.
Mà là vì có điều gì đó… cần phải nói ra. Một lần thôi. Nhưng đủ để chạm đến những trái tim đang sống.
Trước ánh đèn. Trước hàng ngàn người. Trước những người cô yêu quý.
Chỉ cần một lần.
Và đêm nay tại New York này, thành phố không ngủ sẽ vang lên một giọng hát mà cả thế giới chưa từng được nghe.
Dưới ánh sáng vàng dịu đổ xuống từ hàng ngàn bóng đèn sân khấu như sao trời rơi xuống, bao quanh bằng những bảng điện tử nhấp nháy liên tục, hiện rõ dòng chữ rực rỡ “LIVE IN NEW YORK - SUMMER NIGHTS”,cả hội trường dường như ngừng thở.
Kim đồng hồ lớn phía sau hậu trường khẽ dịch chuyển. Âm thanh của kim phút khi vượt qua con số 12 phát ra một tiếng rất khẽ nhưng nghe như một tiếng còi xuất phát. 22 giờ đã điểm.
Tại một góc hậu trường, nơi ánh sáng chỉ hắt vào một phần khuôn mặt với bốn cô gái đứng thẳng hàng. Không ai cử động. Không ai nói gì. Không còn gì để chuẩn bị. Chỉ còn thời gian chờ đợi khoảnh khắc bắt đầu.
Tiếng loa sân khấu của MC vang lên dứt khoát, vang dội nhưng không làm mất đi sự trang trọng của buổi trình diễn quốc tế:
“Và bây giờ, ban nhạc cuối cùng của đêm hôm nay... Xin chào đón J-Rock Band, ban nhạc đến từ Nhật Bản!”
Như một con sóng lớn vỗ vào vách đá, khán giả rộ lên tiếng hoan hô và vỗ tay không ngớt. Âm thanh ấy, từ ngàn người bên dưới như nâng bổng cả sân khấu lên khỏi mặt đất.
Những tay máy ảnh ở hàng ghế đầu nhấc máy đồng loạt, ống kính như những con mắt đen đang chăm chú dõi theo thời khắc lịch sử.
Bức màn nhung đen vẫn chưa mở. Nhưng ở phía sau, nơi ánh đèn rọi tới chỉ lấp lóa đôi chân và phần cánh tay, không khí đang căng ra như sợi dây đàn sắp bật.
Bốn cô gái vẫn đứng đó, thở đều. Cùng hít vào một nhịp như đã tập luyện rất nhiều lần. Nhưng lần này không còn là tập luyện nữa. Đây là thực tại.
Và rồi... giữa sự im lặng như chờ nổ tung đó, một giọng nói nhỏ vang lên:
“Đi thôi, mọi người.”
Tiếng nói phát ra từ Shiori.
Không phải một tiếng thì thầm sợ hãi. Không phải tiếng xin phép hay đề nghị. Chỉ là một lời dẫn đường. Âm điệu nhẹ nhưng cứng rắn như dòng suối nhỏ nhưng mang dòng chảy dứt khoát.
Cả nhóm khựng lại một tích tắc. Không phải vì ngạc nhiên mà vì một điều gì đó trong giọng nói ấy khiến họ phải nhìn Shiori một lần nữa.
Cô đã bước lên một bước. Đôi vai thẳng, bàn tay siết chặt cần đàn như ôm lấy chính bản thân mình. Không còn ai phải kéo tay cô ra khỏi góc tường. Không còn chiếc hộp giấy nào để trốn vào. Shiori … người từng gục ngã trong căn phòng nhỏ vì sợ đối diện thế giới lúc này đang dẫn dắt họ ra ánh sáng.
Mita là người đầu tiên mỉm cười, nụ cười có chút ngỡ ngàng, có chút xúc động. Đôi mắt đỏ của cô dường như bắt sáng từ sân khấu, long lanh như sắp rơi lệ.
“Shiori… thay đổi thật rồi nhỉ.”
Nijiko gật nhẹ, miệng mỉm cười nhưng mắt đã ươn ướt.
“Ừ… không còn là đứa nhóc chuyên chui vào thùng giấy nữa rồi…”
Kyou nhún vai, khuôn mặt bình thản nhưng tay cô khoanh lại trước ngực, một cử chỉ quen thuộc khi cô không muốn ai thấy mình đang xúc động.
“Hừm. Không tệ. Mạnh mẽ lên rồi đấy.”
Và rồi...
“Á”
Tiếng hét vang lên phá vỡ khoảnh khắc đẹp như tranh vẽ.
Shiori trong lúc quay người bước tới, không hề nhận ra dây đàn của mình đã vướng vào mép dưới của tấm rèm sân khấu. Một bước chân mạnh mẽ... kéo theo cả chiếc rèm đen giật về phía sau. Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt.
Cô loạng choạng, mắt mở to hoảng hốt như chú thỏ non thấy đèn xe. Tay trái bấu lấy dây đeo đàn, chân phải trượt ra phía trước, trông như đang trượt băng lần đầu. Khoảnh khắc cô chuẩn bị đổ sập về phía trước, không ai thở nổi.
Mita kịp phản xạ, vươn tay giữ lấy vai áo Shiori. Cô kéo lại trong tích tắc vừa đủ để Shiori không đâm thẳng ra ngoài tấm rèm trước ánh nhìn hàng ngàn người.
Không khí yên lặng đúng một giây.
Nijiko nghiêng đầu rồi thở hắt ra.
“Rút lại lời khen nãy giờ được chưa nhỉ?”
Mita khúc khích cười, cố gắng không phá lên quá to.
“Ừm… cậu ấy vẫn là Shiori như ngày nào…”
“…Đúng thật vẫn là cô nhóc rắc rối mà.”
Kyou lẩm bẩm, cạn sạch chút cảm xúc xúc động vừa dâng lên cách đây 30 giây trước.
Nijiko cúi xuống giúp Shiori gỡ dây đàn khỏi gờ rèm, vừa làm vừa nói nhỏ:
“Ừ… vẫn như cũ. Có mạnh mẽ hơn nhưng hậu đậu là bản sắc rồi.”
Mặt Shiori đỏ rực như quả cà chua chín giữa mùa hè. Cô lí nhí:
“Xin… xin lỗi… chân em hơi hào hứng quá…”
Kyou vỗ nhẹ lưng cô một cách nhẹ nhàng và trêu chọc:
“Chân em có niềm tin nhưng mắt em thì chưa phối hợp kịp nhỉ.”
“Đi thôi, ‘hát chính’ của hôm nay...”
Kyou nói, lần này là thật lòng.
“...Đừng khiến tụi chị hối hận khi nhường mic cho em đó.”
Nijiko tiếp lời, mắt long lanh nhưng miệng vẫn ranh mãnh.
Mita thì thầm bên tai Shiori, nhẹ như cơn gió từ đại dương thổi qua khán phòng:
“Tụi mình tin cậu mà.”
Shiori nuốt một ngụm nước bọt, nhưng lần này đôi mắt cô không còn dao động nữa. Cô gật đầu chậm rãi chắc chắn.
Và rồi bốn người bước ra khỏi hậu trường. Từng bước chân hoà vào nhịp sáng của đèn sân khấu. Tiếng vỗ tay nổi lên như thác đổ, hòa cùng tiếng hò reo từ khán giả như biển gọi về.
Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ và sang trọng ở New York, nơi hội tụ tinh hoa âm nhạc khắp năm châu, bầu không khí như được kéo căng đến tận cùng.
Các hàng ghế khán giả lấp đầy bởi những khuôn mặt đến từ đủ quốc gia, các tín đồ âm nhạc, các nhà sản xuất danh tiếng và cả những người chỉ đơn giản là muốn chạm vào một đêm huyền thoại, tất cả đều đang hướng ánh nhìn lên sân khấu trung tâm, nơi MC với bộ vest nhung đen, tay cầm micro mạ bạc bước ra với nụ cười đĩnh đạc.
Ông dừng lại một nhịp như để hít vào không khí của thời khắc quan trọng rồi đưa micro lên sát môi.
“Thưa quý vị khán giả” .
Ông cất giọng sang sảng, vừa đủ trầm để gợi cảm giác uy nghiêm nhưng cũng đầy nhiệt huyết.
“Chúng ta đã cùng nhau trải qua những phần trình diễn đỉnh cao nhất của các ban nhạc rock đến từ khắp nơi trên thế giới trong đại tiệc âm nhạc mùa hè năm nay…”
Giọng ông hơi ngân dài như để mọi người kịp nhớ lại từng khoảnh khắc vừa qua, từng nốt nhạc, từng tiếng vỗ tay không dứt.
“…Và giờ, xin được giới thiệu tiết mục cuối cùng trong đêm diễn hôm nay với ban nhạc J-Rock Band, đến từ Nhật Bản!”
Sân khấu không bùng nổ ngay. Thay vào đó là một tràng pháo tay kéo dài, đều đặn như một đợt sóng đang rì rào tràn vào bờ. Lẫn trong đó là vài tiếng hò reo phấn khích, một số tiếng huýt sáo của khán giả phương Tây vốn quen thể hiện cảm xúc trực diện.
MC xoay người nhẹ nhàng, liếc mắt về phía cánh gà.
“Họ sẽ mang đến cho chúng ta một ca khúc có tên… ‘Morning Light Falls on You’ có nghĩa là Ánh sáng ban mai phủ lên bạn.”
Tiếng xì xào trong khán phòng vang lên ngay khi tên bài hát được đọc lên. Một cái tên không mang vẻ “rock” thông thường. Không có lửa. Không có giông bão. Mà là một thứ gì đó ấm áp và riêng tư.
Ba người đầu tiên bước ra, Mita với dáng đứng thẳng, mái tóc đỏ rực tỏa sáng như ánh dương cười nhẹ và vẫy tay chào khán giả; Nijiko tay cầm dùi trống vừa đi vừa nhịp nhịp lên tay như để kiểm tra nhịp tim chính mình; Kyou chậm rãi hơn với ánh mắt lơ đãng nhưng sắc bén, đứng vào vị trí bass của cô lạnh lùng như thường lệ nhưng hơi thở vẫn mang màu hồi hộp.
Và rồi… vẫn còn một người chưa bước ra.
Ở sau cánh gà, ánh sáng từ đèn sân khấu chỉ rọi lấp ló vào một góc, soi lên khuôn mặt đang lo lắng của cô gái nhỏ bé ôm cây guitar màu đen nhạt, tay kia đang cầm micro với vẻ bối rối như thể chính cây mic ấy là một vật thể lạ đáng sợ.
MC mỉm cười, ánh nhìn ông hướng về phía cô có một chút gì đó ấm áp như người cha đang cổ vũ một đứa trẻ nhút nhát lần đầu bước lên sân khấu lớn. Ông chìa micro về phía cô và hỏi với giọng đầy thiện chí:
“Bạn là người hát chính hôm nay đúng không? Có điều gì muốn gửi gắm đến khán giả không?”
Cả khán phòng chìm vào một khoảng tĩnh.
Shiori nuốt nước bọt. Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực, một tiếng trống mạnh mẽ, thô ráp và gấp gáp đến nghẹt thở. Tay cô hơi run, đầu ngón tay lạnh buốt nhưng cô vẫn giữ chắc cần đàn như thể bám lấy một mảnh gỗ giữa đại dương mênh mông.
Cô hít sâu.
“Vâng…”
Giọng nói vang lên qua micro, khẽ run nhưng rõ ràng như tiếng chuông nhỏ vang trong buổi sớm.
“Bài hát này… là do em viết lời. Nó không phải một bản rock bùng nổ như các bài khác hôm nay. Giai điệu dịu dàng… và mang chút gì đó buồn bã. Nhưng em hy vọng… nó sẽ chạm đến trái tim của ai đó.”
Không gian bỗng như vỡ ra thành nhiều dòng cảm xúc. Một số người ồ nhẹ lên, một vài ánh mắt nhìn nhau, một số ống kính máy ảnh lập tức xoay về phía cô gái nhỏ. MC chậm rãi gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ bất ngờ thú vị.
“Vậy thì…” ông quay về phía khán giả, giọng lắng xuống như lời mời gọi.
“...Chúng ta hãy cùng chờ xem… điều khác biệt sẽ bắt đầu như thế nào nhé.”
Shiori khẽ cúi đầu rồi chậm rãi bước ra sân khấu.
Mỗi bước đi của cô như giẫm lên một quãng đời. Tấm rèm sân khấu phía sau dường như đóng lại ngay khi cô ra đến nơi giống như một cánh cổng cuối cùng đã khép, chấm dứt mọi con đường lùi.
Ánh đèn hội tụ vào cô như một dòng chảy vàng ròng đổ xuống, vẽ nên hình ảnh một Shiori đứng giữa bốn phương tám hướng với ánh mắt không có mái tóc che mặt và không có bóng tối trong mắt.
Chỉ có cô. Và bài hát.
Cô nhắm mắt lại.
Và rồi… như thể một cuộn phim đang được chiếu ngược trong tâm trí cô. Những hình ảnh bắt đầu ùa về như một cuộn phim tua chậm.
Ba năm đã trôi qua.
Từ khoảnh khắc cô run rẩy bước vào phòng tập nhạc lần đầu tiên đến lúc lần đầu biểu diễn… trong một cái thùng các-tông.
Từ lần đầu cảm thấy trái tim mình hòa vào tiếng trống của Nijiko, tiếng bass trầm lặng của Kyou và ánh nắng rực rỡ từ giọng hát Mita.
…Lá thư cuối cùng từ Saori làm nước mắt cô rơi suốt cả đêm.
…Và cả giấc mơ mờ nhòe mà cô từng viết lên tường phòng mình bằng bút chì nhạt màu:
“Được biểu diễn ở nơi có người lắng nghe cùng mọi người…”
Khi Shiori mở mắt ra, ánh sáng chói lòa không còn làm cô chớp mắt. Khán giả phía dưới, máy quay, dàn loa khổng lồ, tất cả dường như đứng lặng.
Dưới ánh đèn trắng dịu mát đổ từ phía trên, nơi trung tâm sân khấu rộng lớn chỉ còn lại một cô gái nhỏ bé đứng đó.
Cô không còn là Shiori của quá khứ, người thường núp trong bóng tối, trốn trong thùng các-tông hay phía sau màn hình. Cô là người sẽ bước ra và đón nhận toàn bộ ánh sáng sân khấu, không một lần né tránh.
MC với sự chuyên nghiệp thường thấy chỉ mỉm cười nhẹ và lặng lẽ bước lùi về phía sau nhường lại toàn bộ sân khấu cho Shiori. Ánh đèn hội tụ, tách biệt hoàn toàn cô khỏi thế giới ồn ào ngoài kia, biến cô thành trung tâm tuyệt đối của vũ trụ âm thanh đang chuẩn bị bùng nổ. Chính trong khoảnh khắc ấy… điều gì đó không thể gọi tên được đã bắt đầu thay đổi.
Trên bục trống phía sau, Nijiko vô thức nhíu mày. Cảm giác ấy… là gì?
“Khoan đã… cảm giác này…”
Cô lẩm bẩm, nhịp trống chưa kịp gõ đã khựng lại trong lòng.
Cùng lúc đó bên trái sân khấu, Kyou… người vẫn luôn bình tĩnh như mặt hồ lặng khẽ co vai lại như thể vừa cảm nhận được một làn sóng năng lượng lạnh lẽo lướt qua sống lưng. Tay cô đặt trên dây bass nhưng ngón tay không cử động. Cô khẽ rít nhẹ qua kẽ răng:
“Đây là… không khí... đang thay đổi?”
Và Mita ở bên góc phải đang siết chặt lấy cây guitar phụ với đôi tay có chút mồ hôi bỗng nhiên cảm thấy từng sợi da gà nổi lên dọc cánh tay. Trực giác của cô gào thét, một linh cảm mạnh mẽ đến mức khiến cô nín thở. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Shiori, giọng thì thầm như một lời tự nhủ mà không ai ngờ tới:
“Không thể nào… cậu ấy thực sự… vào được Zone lần nữa rồi sao…?”
Shiori vẫn đứng yên. Vẻ ngoài hoàn toàn tĩnh lặng như mặt hồ trong veo. Nhưng không khí xung quanh cô không còn như cũ nữa, nó dao động, rung lên như thể sân khấu đang bị một lực hấp dẫn vô hình kéo về phía cô. Những bóng đèn phía trên khẽ chớp, không phải vì trục trặc kỹ thuật mà như thể đang rung động bởi luồng năng lượng mới xuất hiện.
Và rồi ngay lúc ấy một tia sáng đầu tiên lóe lên trong đáy mắt của cô.
Không phải ánh đèn phản chiếu. Không phải hiệu ứng sân khấu.
Mà là một tia sét màu hồng, sắc sảo và dữ dội bắn thẳng qua đồng tử màu xanh của cô. Một ánh nhìn khác hẳn Shiori thường ngày, không lảng tránh, không né tránh, không run rẩy.
Đó là một ánh nhìn tập trung đến tuyệt đối. Trong veo như pha lê. Sắc bén như lưỡi dao rút khỏi vỏ. Và sâu đến mức tưởng chừng có thể xuyên qua lớp không khí để chạm đến từng trái tim trong khán phòng.
Một luồng áp suất vô hình bỗng bao phủ toàn bộ sân khấu.
Kyou bất giác lùi nửa bước. Đôi mắt mở to hết cỡ.
“...Mình từng thấy ánh mắt đó của em ấy lần cuối cùng là khi nào nhỉ? Nhưng… lần này còn rõ ràng hơn... mạnh hơn rất nhiều...”
Nijiko đứng sau bục trống, cảm giác như mình không còn đứng trên sân khấu mà là trước một cơn bão đang cuộn trào. Cô thốt lên:
“Cái cảm giác này… là mình đang đứng gần tâm bão hay là một thứ gì khác à? Bầu không khí của em ấy đang ép xuống cả sân khấu...”
Mita thì không thể nói nên lời. Cô nuốt khan, đôi tay run lên không vì sợ hãi mà vì xúc động. Một thứ cảm giác thánh khiết, tựa như đang đứng trước điều gì đó vượt xa âm nhạc thông thường.
“Đây là lần đầu tiên… mình thấy cậu ấy hoàn toàn làm chủ được trạng thái Zone.”
Cô nói gần như không tin vào lời mình.
Nijiko gật đầu chậm rãi, trái tim vẫn đập thình thịch.
“Chị từng nghe kể rằng Zone là trạng thái thần kinh thi đấu tuyệt đỉnh. Zone là thuật ngữ chỉ trạng thái của người chơi khi họ đạt đến tiềm năng tối đa. Đây là một cấp độ cao nhất của sự tập trung cùng sự chú ý thường xuyên và chỉ thiên tài mới làm được. Nhưng… Shiori… em ấy không chỉ bước vào Zone… mà còn biến nó thành một phần của bản thân.”
Kyou vẫn nhìn không rời.
“Tia sét hồng từ ánh mắt đó… không phải hiệu ứng ánh sáng, phải không?”
Mita khẽ lắc đầu.
“Em cũng không chắc… nhưng ánh mắt đó... đúng là ánh mắt của người không còn gì để sợ. Chỉ còn âm nhạc. Và niềm tin vào chính mình.”
Và rồi mọi thứ im lặng. Một nhịp tim chậm lại thời gian như ngừng trôi.
Shiori với đôi mắt ánh sét hồng, trái tim trong Zone và một tinh thần chạm đến ranh giới siêu việt đưa mắt quét ngang qua khán đài. Hàng trăm con người đến từ nhiều quốc gia, văn hóa khác nhau không ai dám chớp mắt. Bởi họ biết, người con gái ấy…
Không chỉ là một nghệ sĩ. Mà là một hiện tượng. Một tia sét màu hồng giữa đêm tối.
Shiori hít một hơi thật sâu rồi thốt ra bằng giọng nói chỉ đủ để ba người đồng đội nghe thấy như một lời tuyên ngôn:
“...Hôm nay, mình sẽ đánh thức ánh sáng. Không chỉ vì âm nhạc. Mà vì chính bản thân mình.”
Shiori cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt những ngón tay đầu tiên lên dây đàn.
Không còn tiếng ồn. Không còn tiếng thở. Không ai trên sân khấu cử động.
Shiori với ánh nhìn thiêu đốt và nội lực dâng trào gảy xuống nốt nhạc đầu tiên của “Morning Light Falls on You”.
Một tia sét màu hồng khác lóe lên không phải từ mắt cô mà từ tiếng đàn. Như một giọt nắng đầu tiên rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng vào buổi sớm.
Và màn trình diễn đã bắt đầu.
Âm trống đầu tiên vang lên không vội vã, không phô trương chỉ như một nhịp thở sâu, chậm rãi như nhịp tim đập đều trong lồng ngực một người vừa trút bỏ gánh nặng.
Nijiko chạm nhẹ đầu dùi vào mặt trống, từng nhịp trầm thấp như tiếng gọi từ trái tim. Âm thanh đó lan rộng trong không gian, không gào thét mà thấm vào từng dãy ghế, thấm vào không khí như sương sớm lặng lẽ phủ lên mặt hồ phẳng lặng.
Ngay sau đó, Kyou bắt đầu hòa nhịp. Tiếng bass của cô không cầu kỳ, không phức tạp chỉ là một chuỗi âm trầm đều đặn, ấm áp như hơi thở vào một buổi sáng mùa hạ. Mỗi nốt bass rơi xuống như những bước chân điềm đạm trên con đường lát đá còn đọng sương. Không gian sân khấu dường như hạ thấp nhịp thở, lắng lại để lắng nghe.
Và rồi...
Shiori đặt tay lên dây đàn. Cô gảy nốt đầu tiên.
Một âm thanh ngân lên trong vắt. Mỏng nhẹ mà sâu lắng. Như tiếng nắng đầu tiên của ngày mới len lén trượt qua khung cửa sổ, chạm nhẹ vào mí mắt người đang mơ màng ngủ.
Toàn bộ khán phòng chìm trong sự im lặng thiêng liêng.
Hàng trăm chiếc lightstick trong tay khán giả bắt đầu đung đưa. Không ai hét. Không ai reo hò. Chỉ những ánh đèn nhỏ bé ấy nhè nhẹ dao động như đang thở như đang hòa nhịp với từng âm thanh lặng lẽ đang đổ xuống từ sân khấu. Cả không gian ấy trở nên mong manh như một giấc mơ sắp tan nếu có ai đó lỡ tay động mạnh.
Rồi Shiori bắt đầu hát.
Tiếng hát ấy... nhẹ như hơi thở khẽ thốt ra vào một buổi sớm, khi mặt trời vừa nhú qua chân trời. Một âm thanh mong manh đến mức tưởng như có thể tan vào không khí bất cứ lúc nào nhưng lại bám vào mọi trái tim nơi khán phòng không thể rời đi. Giọng cô ban đầu như một lời thì thầm run rẩy, nhút nhát nhưng mỗi từ cất lên lại được dán chặt vào âm nhạc. Chúng gắn bó, quyện lại như hai tâm hồn đang ôm lấy nhau để không tan biến.
Một người trong đám đông bất giác quên cả việc hít thở.
Trên bục trống, Nijiko đang chăm chú nhìn Shiori. Đôi tay vẫn tiếp tục nhịp trống đều đặn nhưng đôi mắt thì tròn xoe. Một nụ cười dịu dàng thoáng hiện trên môi cô như thể không tin được điều mình đang chứng kiến.
“…Đây là Shiori thật sao?”
Cô thầm nghĩ mà cảm giác như đang nhìn thấy một Shiori hoàn toàn khác. Không còn run rẩy. Không còn nép sau bóng tối.
Kyou cũng khẽ cúi đầu, đôi mắt lim dim như đang dâng trào một điều gì đó khó gọi tên. Tay cô gảy bass thật nhẹ như đang dọn lối cho tiếng hát ấy tỏa sáng.
“Không cần cao trào... Chỉ bằng một câu đầu tiên, em ấy đã khiến người ta muốn khóc rồi.”
Mita đứng gần micro phụ, đang cắn nhẹ môi dưới. Đôi mắt cô bắt đầu ươn ướt nhưng cô không rời mắt khỏi Shiori dù chỉ một giây.
Còn trên sân khấu, Shiori vẫn đứng đó yên lặng như một bức tranh sống. Cô không nhìn về phía khán giả. Đôi mắt khép lại. Cái đầu hơi nghiêng sang guitar như thể đang trò chuyện cùng người bạn tri kỷ duy nhất trong thế giới này.
Trong tim cô thì thầm.
“Chị đã viết bài hát này… từ những nỗi buồn mà không ai biết.”
“Chị từng ôm lấy cảm giác cô đơn đến rỉ máu, từng đêm, từng tháng… rồi dần dần biến nó thành âm nhạc.”
“Saori… nếu em có nghe thấy ở đâu đó dưới kia… chị mong em mỉm cười. Vì hôm nay… chị không còn trốn chạy nữa.”
Khán giả vẫn lặng lẽ đung đưa những lightstick trong tay. Những ánh sáng nhỏ bé ấy bồng bềnh giữa không gian âm nhạc như những ngôi sao lấp lánh trôi giữa đại dương yên bình. Mỗi nốt nhạc trôi qua không hấp tấp, không nặng nề mà như những hạt mưa mùa hạ lặng lẽ rơi xuống tâm hồn người nghe.
Và rồi bài hát chạm đến đoạn chuyển tiếp.
Giai điệu bắt đầu nâng lên không gấp, không vội mà như mặt trời đang từ từ ló rạng sau tầng mây. Shiori mở mắt.
Ánh mắt ấy không nhìn khán giả.
Mà ngước lên hướng về một nơi vô hình nào đó. Như thể cô đang thấy được ánh sáng không ai khác thấy được.
Như thể đang nói chuyện với chính ký ức, với nỗi đau, với Saori ở một tầng trời nào đó.
Một ngọn gió nhẹ luồn qua sân khấu. Lùa vào mái tóc hồng đã ướt mồ hôi, lay nhẹ nó như vỗ về. Như hồi đáp.
Và khi Shiori cất tiếp câu hát, giọng cô không còn run nữa.
Đó là tiếng hát của một người đã từng chìm xuống tận cùng của bóng tối và giờ đây đang bước ra ánh sáng. Cô không xóa bỏ nỗi buồn, không quên đi quá khứ. Mà đang ôm lấy chúng, hát lên từ chính trái tim mình. Để biến mọi tổn thương thành âm nhạc. Để thả chúng ra trong một buổi sáng chan hòa.
Một nốt nhạc nữa vang lên. Như một giọt sương cuối cùng rơi xuống và rồi tan ra thành ánh sáng.
Màn trình diễn vẫn tiếp tục.
Nhưng trái tim của tất cả mọi người trong khán phòng đã không còn như trước nữa.
Và rồi… thời gian như bỗng trôi ngược lại.
Tâm trí Shiori dần cuốn về quá khứ… về một chiều hôm qua, tại nơi mà gió không ngủ và những cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn như mới xảy ra.
Tại NewYork ở cầu Brooklyn. Chiều tháng Bảy.
Những thanh sắt đen của lan can trải dài như nét vẽ thô ráp vắt ngang chân trời. Bầu trời đang dần nhuộm đỏ, rực rỡ mà lặng lẽ như thể chính nó cũng đang chầm chậm khép lại một ngày dài.
Shiori đứng đó, trong chiếc hoodie hồng nhạt đã sờn nhẹ ở cổ tay. Shiori đeo guitar, chiếc dây đeo quấn quanh vai như một phần cơ thể.
Bên cạnh cô là Mita, ánh sáng rực rỡ không bao giờ lùi bước đang tựa hờ vào lan can, mái tóc đỏ bay phất phơ, lấp lánh trong ánh chiều như những sợi lửa.
Dưới chân họ, xe cộ vẫn tấp nập qua lại, những âm thanh rì rào từ thành phố sống động này vẫn hiện diện… nhưng trong khoảnh khắc ấy, thế giới như chỉ còn hai người họ và những điều chưa từng nói.
“…Cậu vẫn còn buồn à Shiori?”
Giọng Mita cất lên nhẹ như gió thoảng, như không muốn làm kinh động đến sự yên lặng mong manh đang bao phủ lấy Shiori. Cô không quay sang, mắt vẫn dõi theo dòng người phía xa, nơi ánh đèn bắt đầu sáng lên trên nền trời rực đỏ.
“Saori… đã mất được ba tháng rồi mà.”
Shiori siết chặt cây guitar bên người. Cô không trả lời ngay. Một giây… rồi hai… đôi mắt cụp xuống, hàng mi khẽ rung. Ánh sáng hoàng hôn phản chiếu trong mắt cô như những mảnh gương vỡ đang cố gắng ghép lại.
“…Ừm.”
Cô khẽ đáp rồi nhoẻn một nụ cười, yếu ớt mà chân thành.
“Nhưng mình vẫn thấy như… nó chỉ vừa mới xảy ra thôi vậy.”
Cô ngẩng nhìn về phía xa, nơi sông Hudson đang nhẹ nhàng nuốt lấy ánh sáng cuối ngày, nơi bầu trời và mặt nước gặp nhau trong một vệt sáng cam nhạt kéo dài mãi tận chân trời.
“Hôm đọc bức thư… mình đã khóc. Khóc rất nhiều.”
Cô cắn môi rồi cười buồn.
“Mà lạ lắm… lần nào đọc lại cũng vẫn khóc. Vẫn như lần đầu vậy…”
Một cơn gió nhẹ thổi qua lùa vào cổ áo, cuốn đi những âm thanh cuối cùng trong câu nói của cô, khiến nó tan vào không khí như tiếng đàn chưa kịp ngân hết.
Mita liếc sang Shiori, người luôn co mình trong vỏ ốc, người đã dũng cảm bước lên sân khấu, người từng lặng thinh đến mức thế giới tưởng chừng đã quên cô tồn tại. Giờ đây, cô ấy đang đứng đó, tay ôm chặt lấy cây đàn như bấu víu vào điều cuối cùng còn lại của một người đã đi xa.
“Shiori này…”
Mita lại cất tiếng, lần này dịu dàng hơn cả ánh nắng đầu ngày.
“Cậu nghĩ sao… về tình yêu giữa Saori và Arima?”
Shiori khẽ giật mình. Câu hỏi ấy như chạm vào một phần ký ức cô chưa sẵn sàng đối diện. Cô cúi đầu, đôi môi mím lại. Gió thổi qua lần nữa không lạnh nhưng khiến lòng người se lại.
“…Mình nghĩ…”
Giọng cô vang lên hơi run nhưng rõ ràng đến lạ.
“…Tình yêu… không nhất thiết phải được đáp lại.”
Mita quay sang, ánh mắt ánh lên sự chú ý.
“Không cần phải bên nhau, kết hôn hay sống trọn đời hạnh phúc...”
Shiori vẫn không nhìn cô. Cô nhìn xa, rất xa về phía những toà nhà đang dần chìm trong ánh vàng cuối ngày.
“Mình nghĩ… chỉ cần được nhìn thấy người đó. Chỉ cần được tồn tại trong cùng một thế giới. Dù là một ngày hay chỉ một khoảnh khắc… chỉ cần như thế thôi đã là đủ rồi.”
Cô dừng lại một nhịp. Rồi tiếp:
“Vậy mà… em ấy lại không còn cơ hội đó nữa.”
Giọng cô bắt đầu vỡ ra.
“Em ấy sẽ không bao giờ… không bao giờ được nghe Arima chơi đàn nữa. Sẽ không còn được gọi tên cậu ấy… không còn được thấy cậu ấy đứng dưới ánh đèn sân khấu…”
Một giọt nước mắt rơi xuống, chậm và nặng lăn dài xuống má như muốn khắc một dấu ấn lên buổi chiều đang dần phai.
“Mình… mình không thể chấp nhận được.”
Cô bật khóc.
Tiếng khóc không lớn, không vang nhưng thật như một vết thương vừa bị mở lại.
Shiori đưa tay lên che mặt, những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên xen giữa tiếng gió, giữa tiếng xe chạy dưới cầu, giữa ánh sáng của một thành phố không bao giờ ngủ.
Mita không nói gì. Cô chỉ đưa tay ra, ôm lấy vai Shiori, kéo cô sát lại để cả hai cùng đứng đó cùng run rẩy, cùng lặng thầm.
“Shiori à…”
Giọng Mita ngập ngừng như một lời nguyện cầu.
“Cậu không cần phải chấp nhận nó ngay đâu. Có những nỗi đau phải mất cả đời để hiểu.”
Cô hít vào một hơi thật sâu.
“Nhưng… tớ tin một ngày nào đó, cậu sẽ tìm được một lý do. Một lời giải thích. Một người để cậu có thể nhìn thấy mỗi ngày… và nghĩ rằng: ‘Mình thật may mắn vì đã sống cùng thời với người này.’”
Shiori không đáp. Cô chỉ gật đầu, chậm rãi trong nước mắt.
Mặt trời đang lặn dần phía sau những toà nhà, nhuộm ánh đỏ lên mặt sông, lên làn tóc hồng của Shiori, lên vai áo của Mita.
Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, ánh hoàng hôn nhạt dần thành màu cam sậm, loang dọc theo những đám mây rách như thể thời gian cũng đang chậm lại để lắng nghe cuộc trò chuyện của hai cô gái nhỏ.
Shiori co vai lại một chút, rúc sâu hơn vào lớp hoodie màu hồng nhạt, hai tay siết lấy cây guitar ôm trước ngực như một cái ôm lặng lẽ. Cô hít nhẹ một hơi, hơi thở mỏng như sương phả ra nơi đầu môi.
“Lạnh quá…” Cô lẩm bẩm với giọng nói như tan vào gió.
Mita quay sang, ánh mắt lấp lánh sự trêu ghẹo.
“Tại cậu cứ ngồi yên như tượng thôi. Bộ não không đốt đủ calo đấy?”
Shiori lí nhí gần như là nói với chính mình:
“Không phải tượng…”
“Thế là gì?”
“…Chỉ là mình đang nghĩ...”
Mita nghiêng đầu, gió đùa nghịch những sợi tóc đỏ của cô bay tung để lộ gương mặt tinh nghịch đầy sức sống.
“Về tình yêu à?”
Giọng cô như nhấn nhá, kéo dài ở từ cuối khiến Shiori gần như giật nảy mình.
“Ể…?!” Shiori quay phắt sang, hai má bừng đỏ.
“Tớ… tớ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó!”
“Thiệt hả?” Mita nhướng mày, ra vẻ nghi ngờ rồi nhún vai.
“Ừ thì… cũng đúng. Một cô gái sống trong tủ quần áo thì làm sao có cơ hội tiếp xúc với tình yêu nhỉ…”
Shiori cúi đầu gần như muốn giấu cả khuôn mặt vào cổ áo.
“Đó là vì… vì tình yêu phức tạp lắm.”
“Phức tạp?” Mita chống tay lên lan can, nghiêng người về phía trước.
“Cậu là kiểu người suy nghĩ kiểu ‘Tớ sẽ yêu từ xa như ngắm hoa trong lồng kính’ đúng không?”
Một thoáng im lặng.
“…Đúng là kiểu của mình đấy.” Shiori thở dài thú nhận, giọng như cười tự giễu.
“Biết ngay mà”.
Mita phá lên cười, tiếng cười vang nhẹ giữa không gian lộng gió.
“Cậu sẽ là kiểu yêu một người nhưng không dám nói, không dám lại gần rồi sau đó tự tưởng tượng ra 10 season drama trong đầu đúng không?”
“K…Không phải 10 đâu…” Shiori lẩm bẩm, nhỏ đến mức chỉ có gió mới nghe rõ.
“…chỉ 6 thôi…”
“Hả?!”
“À không, mình nói nhầm! Mình chưa từng nghĩ tới chuyện đó mà!”
Cô vội xua tay, đỏ mặt tía tai như thể muốn xoá sạch mọi dấu vết của lời vừa nói.
Mita cười nghiêng ngả, chống cằm lên tay vịn cầu với ánh mắt dịu lại.
“Dễ thương ghê luôn ấy. Nhưng mà Shiori này…”
“H…Hửm?”
“Cậu nghĩ tình yêu là gì vậy?”
Câu hỏi đó không phải đùa cợt. Nó đến nhẹ như một làn gió nhưng lại dội vang trong lòng Shiori. Cô hơi khựng lại, mắt nhìn xa về phía bầu trời đỏ rực đang dần tắt.
“Mình nghĩ…” cô bắt đầu chậm rãi, từng từ như được gọt giũa trong lòng.
“…Tình yêu là khi mình nhớ ai đó vào lúc không nên nhớ nhất.”
“Câu đó nghe như lời bài hát rồi đó.”
“Mình viết nháp rồi… mà chưa dám phổ thành nhạc.”
“Vậy còn nữa không?” Mita hỏi nghiêng đầu như chờ đợi.
Shiori im lặng một chút rồi nhẹ nhàng nói tiếp.
“Yêu là khi mình nhìn thấy người ta cười… và tim tự nhiên muốn bảo vệ nụ cười đó bằng bất cứ giá nào.”
Lần này, Mita không cười. Cô nhìn Shiori một lúc thật lâu, ánh mắt dịu lại thành một nốt trầm rồi nhẹ huýt sáo.
“Woa… Lời này đáng ghi vào lyric đấy.”
“Mình nghĩ mình sẽ đưa nó vào bài tiếp theo…”
“Thế có ai khiến cậu cảm thấy như vậy chưa?”
Câu hỏi đó như một làn gió lạnh buốt bất ngờ quét qua giữa những cơn gió dịu dàng trước đó. Shiori im lặng, mắt cụp xuống rồi khẽ quay đi.
Cô không trả lời.
Mita không hỏi thêm. Không trêu đùa nữa. Vì trong khoảng lặng giữa những tiếng còi xe xa xa và tiếng sóng đập vào mố cầu, cô đã hiểu được câu trả lời.
Cô chỉ mỉm cười nhẹ rồi đưa mắt nhìn về chân trời nơi ánh mặt trời đang tàn lụi sau những mái nhà xa tít.
Sau một lúc Mita nói, giọng gần như là một lời hứa:
“Không sao. Khi nào cậu sẵn sàng… tớ sẽ là người cổ vũ đầu tiên.”
Shiori vẫn không nói gì nhưng đôi vai khẽ run lên, lần này không phải vì gió mà vì một thứ gì đó ấm áp đang len lỏi vào sâu trong lòng ngực.
“…Cảm ơn cậu, Mita.”
Giọng cô nhỏ như lời thì thầm nhưng thật hơn bất cứ điều gì.
Và tại khoảnh khắc đó, giữa cây cầu gió lộng, dưới bầu trời nhạt nắng, hai cô gái bên cạnh nhau không cần nói thêm gì nữa mà vẫn hiểu nhau nhiều hơn hàng ngàn câu hát có thể truyền tải.
Vì có những điều… chỉ cần bên cạnh nhau trong im lặng cũng đã là một định nghĩa đẹp đẽ của tình yêu.
Âm nhạc trở lại.
Trên sân khấu, Shiori đang ở đỉnh điểm của bài hát.
Cô mở mắt. Một tia sét màu hồng lóe lên trong ánh nhìn ấy: dữ dội, mãnh liệt như thể trái tim cô vừa gào lên trong tiếng nhạc. Không ai còn nhận ra một Shiori hay trốn trong thùng các-tông nữa.
Trước mắt họ là một cô gái đang hát với tất cả những gì mình có: nỗi đau, sự hy sinh, những giọt nước mắt và những gì còn chưa nói.
Tiếng hát của cô dần chậm lại, giai điệu trầm xuống, từng từ ngữ như tan ra trong không khí như những giọt mưa rơi vào lòng người.
Những âm cuối cùng của bài hát Morning Light Falls on You được viết nên bởi chính Shiori khẽ ngân lên như một lời thì thầm cuối cùng trước khi ánh sáng ban mai vụt tắt.
Đôi tay Shiori siết nhẹ lấy cần đàn, mắt vẫn nhắm hờ. Nhưng rồi trong một khoảnh khắc, cô hé mở mắt.
Đôi mắt ấy dù vẫn lấp lánh bởi ánh đèn sân khấu nay đẫm lệ.
Zone, trạng thái siêu tập trung mà cô đã chạm tới đang dần rút lui như màn sương tan biến khi mặt trời lên.
Không còn tia sét hồng lấp lánh quanh ánh nhìn, không còn ánh aura dịu dàng nhưng mạnh mẽ bao lấy cô nữa. Thứ còn lại chỉ là Shiori, cô gái bình thường, nhút nhát, dịu dàng và đôi má ướt đẫm nước mắt.
Một tiếng nấc nhỏ, thật khẽ.
Gương mặt cúi xuống, vai khẽ run.
Shiori… bật khóc.
Không phải khóc vì thất bại. Mà là vì tất cả cảm xúc dồn nén suốt những tháng ngày qua, từng nốt nhạc, từng câu hát cô vừa dồn vào từng hơi thở… đã rút kiệt toàn bộ trái tim cô.
Và rồi điều không ai ngờ tới đã xảy ra.
Trong khán phòng ngập ánh sáng, những chiếc gậy phát sáng từng đung đưa nhẹ theo giai điệu đã dừng lại từ bao giờ. Không một ai nói gì. Không một tiếng huýt sáo, không một tràng pháo tay. Chỉ là một khoảng lặng, một sự tôn trọng đến nghẹt thở.
Rồi những tiếng nức nở đầu tiên vang lên. Một người lau mắt. Rồi người thứ hai, thứ ba… Đến khi cả một vùng khán giả phía trước sân khấu bắt đầu cúi đầu, ánh sáng từ gậy dạ quang hạ xuống như để lắng nghe trái tim của Shiori.
Có người bắt đầu khóc. Không ai xấu hổ vì điều đó.
Trên sân khấu, Kyou đã quay đi, cô quệt nước mắt bằng mu bàn tay áo. Cô vốn lạnh lùng, ít biểu lộ cảm xúc nhưng lần này không thể giữ được vẻ điềm nhiên nữa. Đôi mắt đỏ hoe, cô vẫn tiếp tục chơi phần đệm, tay run khẽ.
Nijiko... luôn là người giữ vững tinh thần của nhóm. Nhưng giờ đây, tiếng trống của cô chậm lại, cánh tay khựng nhẹ một nhịp, nước mắt lăn dài trên gò má. Cô không khóc vì buồn mà vì tự hào, vì xúc động, vì cảm nhận được toàn bộ cảm xúc của Shiori đang truyền tải tới tất cả mọi người.
Còn Mita… người luôn sống bằng ánh sáng và nụ cười… đang lặng lẽ gục đầu xuống cần guitar, vai run lên từng hồi. Cô biết rõ Shiori đã cố gắng đến mức nào. Cô biết lý do đằng sau bài hát ấy. Và cô biết… từ tận đáy lòng… Saori nếu có thể nghe thấy chắc hẳn cũng đang mỉm cười.
Giữa màn đêm, không khí không còn là một buổi diễn sôi động.
Nó đã trở thành một nghi thức tiễn biệt. Một lời nguyện ngắn ngủi gửi tới ai đó đã từng hiện diện. Một buổi hoài niệm từ một cô gái gửi tới một người con gái khác, người đã không còn trên cõi đời này nhưng vẫn sống mãi trong từng giai điệu.
Khi nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, khán phòng vẫn im lặng.
Không tiếng pháo tay.
Chỉ là những giọt nước mắt.
Shiori nhẹ nhàng đặt tay khỏi cây đàn. Cô cúi đầu thật sâu không phải cúi chào như thường lệ mà là cúi đầu như một lời cảm ơn.
Cảm ơn vì đã lắng nghe. Cảm ơn vì đã thấu hiểu. Cảm ơn vì đã cùng khóc với mình. Cô không cần lời khen. Cô không cần sự tung hô.
Chỉ cần một người cảm nhận được điều cô muốn truyền tải… là đã đủ rồi.
Một giây sau đó, đèn sân khấu mờ dần. Tấm màn từ từ khép lại. Zone đã tan biến. Shiori trở về là chính mình.
Sau khi tấm màn nhung đỏ khép lại, ánh đèn sân khấu tắt dần, cả bốn người bước từng bước chậm rãi vào hậu trường trong tiếng vang lặng lẽ của những bước chân. Không ai nói gì ngay. Mỗi người đều chìm đắm trong cảm xúc của riêng mình như thể dư âm của buổi biểu diễn vẫn còn đọng lại trong không khí chưa tan hết.
Shiori là người đầu tiên buông cây đàn xuống, đặt nó cẩn thận lên giá rồi khụy người ngồi bệt xuống sàn. Mái tóc hồng rối nhẹ, vai cô hơi run. Cô ôm hai đầu gối vào ngực, ngẩng đầu nhìn trần nhà với đôi mắt còn ươn ướt. Không còn ánh đèn sân khấu, không còn ánh nhìn từ khán giả, cô giờ chỉ là chính mình. Cô hít sâu một hơi, đôi môi mấp máy:
“Cảm giác như… trái tim mình bị moi ra, đem đưa cho từng người một vậy…”
Lời nói nhẹ như gió thoảng nhưng mang nặng sự chân thành đến nghẹn ngào. Cô không khóc nữa nhưng đôi mắt ấy, tràn đầy cảm xúc mà khó có thể gọi tên.
Kyou bước tới gần, thở dài một cái rồi… ngồi bệt xuống bên cạnh. Cô chẳng nói gì cả, chỉ đưa cho Shiori một chai nước. Lúc mở nắp, bàn tay Kyou vẫn còn run nhẹ. Kyou vốn không phải kiểu người dễ xúc động nhưng hôm nay... ánh mắt cô ánh lên một sự thừa nhận đặc biệt, lặng lẽ nhưng rõ ràng. Cô liếc nhìn Shiori một cái rồi khẽ lẩm bẩm.
“...Chị sai rồi.”
Shiori ngạc nhiên nhìn sang. Kyou không quay lại mà tiếp tục nói, mắt nhìn xuống sàn:
“Chị từng nghĩ em sẽ không bao giờ chịu hát chính. Nhưng hôm nay… chị hiểu rồi. Âm nhạc của em không cần phải lớn tiếng. Nó chạm vào người khác… theo một cách khác.”
Nijiko từ phía sau bước tới, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau mặt, vừa lau vừa… khóc tiếp. Không còn nước mắt, chỉ là thói quen. Cô cười qua làn nước mắt, cố giữ giọng bình thường nhưng nghe vẫn khàn khàn:
“Shiori à… chị phải công nhận, hôm nay em ngầu thật đấy.”
Cô ngồi thụp xuống bên cạnh, tựa đầu vào vai Kyou rồi vỗ nhẹ vào lưng Shiori.
“Dù có vụng về ngã vào rèm trước khi diễn… nhưng trên sân khấu em là người toả sáng nhất hôm nay đấy.”
Shiori chỉ cười rồi cúi gằm mặt, má ửng hồng như thường lệ. Không phải vì ngại ngùng… mà vì được lắng nghe.
Mita bước đến sau cùng. Không giống những lần cười toe toét hay ôm chầm lấy bạn mình, hôm nay cô bước chậm rãi như thể sợ làm vỡ bầu không khí đang yên tĩnh này. Cô ngồi xuống, nắm lấy tay Shiori, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng rạng ngời.
“Shiori… cảm ơn cậu. Cảm ơn vì đã hát hôm nay. Cảm ơn vì đã để bài hát đó đến với thế giới này.”
Mita nắm tay thật chặt rồi cười:
“Saori chắc chắn sẽ tự hào lắm.”
Nghe đến đó, Shiori siết chặt tay Mita. Cô nhắm mắt khẽ gật đầu, cảm xúc nghẹn lại nơi cổ họng. Đó là sự giải tỏa. Là lời từ biệt. Là một khúc tiễn biệt đúng nghĩa mà cô muốn gửi đến người con gái đã ra đi và người con trai vẫn luôn ở lại với nỗi tiếc nuối không nguôi.
Một lúc sau, khi những tiếng vỗ tay cuối cùng đã lặng đi, khi âm vang của những cảm xúc vẫn còn quẩn quanh nơi hậu trường, cả nhóm mới chậm rãi đứng dậy. Không ai nói gì. Không có tiệc ăn mừng hoành tráng, không có pháo hoa nổ tung rực rỡ giữa trời đêm. Chỉ có bốn trái tim sau những giây phút sống thật đến tận cùng giờ đây cùng hòa nhịp với một sự tĩnh lặng đầy thiêng liêng.
Họ bước ra khỏi cánh gà, từng bước chân khẽ khàng vang lên trong hành lang dài dẫn tới ban công tầng cao nhất của trung tâm nghệ thuật. Một cánh cửa kính được đẩy nhẹ và gió đêm New York ùa vào như một làn sóng tươi mới.
Ngoài kia, thành phố vẫn thức. Những tòa nhà cao tầng rực sáng, ánh đèn từ biển quảng cáo, từ đèn đường, từ những con xe chạy dọc đại lộ Broadway phản chiếu lấp lánh trong mắt họ. Trên cao, bầu trời đêm sâu thẳm, những vì sao mờ nhạt vì ánh đèn đô thị nhưng vẫn hiện hữu, âm thầm.
Gió đêm lùa qua mái tóc của Nijiko khiến mái tóc của cô rối nhẹ. Cô đưa tay vuốt lại rồi khẽ mỉm cười, giọng nói vang lên như một lời xác nhận từ sâu trong tim:
“Đêm nay…” Cô khẽ nói, mắt hướng về đường chân trời.
“...Chúng ta đã thực sự là một ban nhạc.”
Mita nghiêng đầu, mái tóc đỏ lay động dưới ánh đèn vàng mờ rồi bật cười khúc khích như thường lệ, nụ cười mang theo chút ngỡ ngàng và hạnh phúc:
“Không phải chúng ta luôn là một ban nhạc sao?”
Kyou đứng cạnh đó, tay đút túi áo khoác nhướng một bên mày, giọng khẽ như gió thổi qua những phím đàn trầm:
“Chỉ là… đến giờ mới thực sự giống một.”
Và giữa ba người họ, Shiori lặng lẽ đứng ở mép ban công. Cô không nói gì. Chỉ đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm, nơi những vì sao chớp nháy như lắng nghe từng nhịp đập của những người còn đang tìm kiếm giấc mơ.
Mái tóc hồng nhạt khẽ bay trong gió. Gương mặt cô không còn giấu sau lớp tóc mái như thuở nào. Đôi mắt không còn cúi xuống trốn chạy. Chúng đang mở to nhìn thẳng, trong trẻo và sáng như thể có cả một vũ trụ đang sinh sôi nơi đáy mắt.
Rất khẽ như để không phá vỡ khoảnh khắc này, Shiori thì thầm. Nhưng lời thì thầm ấy không chỉ là âm thanh mà nó như là một lời hứa:
“Mình sẽ còn viết tiếp. Câu chuyện này, âm nhạc này… cho những người mình yêu quý. Và cho chính mình.”
Những lời nói đó hòa cùng gió trôi vào đêm New York, một đêm lấp lánh không chỉ bởi ánh đèn mà còn vì sự rực rỡ âm thầm từ trái tim của bốn cô gái.
…
Phía dưới trong một góc tối nơi con hẻm nhỏ tiếp giáp với sân sau trung tâm nghệ thuật, một cô gái đang đứng im lặng. Mái tóc vàng dài óng ả đổ nhẹ qua vai, làn da trắng như sáp nổi bật trong bóng đêm. Cô mặc một chiếc áo khoác đen dài, mắt ngước nhìn lên ban công nơi bốn cô gái đang đứng.
Đôi mắt cô có màu như một màu xanh lam thẳm như biển đêm đang dõi theo hình bóng của Shiori ở phía trên và khi ánh nhìn dừng lại nơi cô gái tóc hồng vừa nói những lời đầy xúc động, khóe môi cô khẽ cong lên.
“Thú vị thật đấy…” Giọng cô nhẹ như làn khói vang lên trong màn đêm.
“...Cô gái Nhật Bản đó.”
Một cơn gió thoảng qua. Và trong ánh nhìn xanh thẳm ấy, một tia sét vàng vụt qua nhanh như chớp, mạnh mẽ như một lời tuyên chiến vô hình.
“Trong cuộc thi tìm kiếm tài năng trẻ âm nhạc toàn cầu sắp tới… mình rất mong chờ màn thể hiện tiếp theo của cậu đấy cô gái Nhật Bản ạ.”
Cô gái hơi nghiêng đầu như đang lắng nghe tiếng vọng lại từ những phím đàn xa xôi. Rồi không nói thêm gì, cô quay lưng bước đi, giày gót thấp nện nhẹ lên mặt đất lát đá. Bóng cô dần khuất sau bức tường gạch cổ, tan vào bóng tối của một New York huyền bí và rộng lớn.


0 Bình luận