Toàn tập: King Of Rock Arc NewYork
Chương 4: Trò chơi câu đố kèm phần thưởng
0 Bình luận - Độ dài: 9,016 từ - Cập nhật:
Khi đồng hồ điện tử treo trên mặt tiền một tòa nhà ngân hàng nào đó lặng lẽ nhảy sang 00:12, New York không vì thế mà chìm vào giấc ngủ.
Trái lại phố xá như vừa chuyển sang một tầng nhịp mới trầm hơn, sâu hơn và có phần kỳ ảo. Những dải đèn neon dọc các dãy phố vẫn sáng rực, hắt ánh xanh đỏ lấp lóa lên mặt đường.
Tiếng còi xe taxi vọng lên từng đợt đều đặn như nhịp thở quen thuộc của thành phố. Một nhóm nhạc đường phố còn sót lại đang ngồi tụm dưới mái hiên một quán ăn nhanh, âm thanh saxophone dày và trầm vang lên đoạn ballad cũ kỹ lạc giữa tiếng bước chân và tiếng gió.
Gió lùa qua các tán cây thưa lá ven đường mang theo chút hơi ẩm lạnh và hương thức ăn đêm đẩy cả bầu không khí vào trạng thái vừa thức vừa mơ.
Nhóm sáu cô gái cuối cùng cũng đã đứng trước khách sạn Hostel, một tòa cao ốc hiện đại mang dáng vẻ uy nghi nhưng không phô trương.
Từ xa tòa nhà như một khối đá đen bóng được mài nhẵn đến hoàn hảo, mặt kính phản chiếu ánh đèn xung quanh thành vô vàn mảnh vụn ánh sáng rải khắp vỉa hè.
Những con chữ HOSTEL sáng dịu màu vàng kim nổi bật trên nền trời thành phố khiến người ta có cảm giác như đang đứng dưới một cột mốc phát sáng giữa sa mạc.
Phía trước sảnh là một khu vực bán lộ thiên lát đá xám nhạt, sạch bóng đến mức in rõ bóng đèn pha của từng chiếc xe vừa tới.
Một vài chiếc limousine và sedan sang trọng đang nổ máy lặng lẽ dưới sự giám sát nghiêm ngặt của các tài xế mặc comple đen.
Một cặp đôi vừa bước ra từ cửa quay với quần áo chỉn chu kéo theo hai chiếc va li hàng hiệu đắt tiền, tiếng trò chuyện bằng tiếng Pháp lướt qua tai nhóm bạn như một đoạn nhạc nền nhẹ nhàng.
Người gác cửa đứng thẳng tắp bên cạnh khung cửa kính tự động, đồng phục tối màu được là phẳng không một nếp nhăn, tay đeo găng trắng, ánh mắt nghiêm nghị. Anh không nói cũng không gật đầu nhưng sự hiện diện ấy khiến mọi thứ trước sảnh có cảm giác như đang đứng trên sân khấu, nơi mỗi chi tiết đều được tính toán.
“Cuối cùng… cũng tới nơi rồi.”
Shiori lẩm bẩm như người vừa qua được một chặng đường hành xác. Giọng cô nhỏ nhưng lẫn trong đó là cả một đợt sóng thở phào nhẹ nhõm.
Chisa duỗi tay ra sau cổ, các khớp xương phát ra tiếng lách cách rất nhỏ. Cô nàng nghiêng đầu cười với đôi mắt lấp lánh ánh đèn pha phản chiếu từ mặt đường.
“Không khí kiểu này đúng là khiến người ta muốn buông mình xuống nệm ngay lập tức nhỉ… dù mình không thấy mệt mấy.”
Kyou bước chậm rãi phía sau, ánh mắt vẫn chưa thôi đăm chiêu. Trên má cô, vệt tương cà khô lại thành một dải màu cam thẫm kéo dài từ quai hàm đến gần thái dương. Không ai nói ra nhưng mọi người đều âm thầm né ánh nhìn để khỏi bật cười.
Đặc biệt là Chisa, người đã vô tình “vẽ” lên tác phẩm ấy nửa tiếng trước bằng một cú va chạm định mệnh.
Cánh cửa kính tự động phát ra tiếng rì rì nhẹ nhàng khi Mita bước lên đầu tiên, tay vẫn cầm điện thoại đang hiển thị bản đồ khu vực.
Nhưng điều khiến tất cả khựng lại chính là khung cảnh bên cạnh cánh cửa, một xe đẩy hành lý inox sáng bóng với bề mặt phản chiếu ánh đèn rực rỡ như được đánh bóng cẩn thận.
Trên đó, sáu chiếc vali thuộc về nhóm cô gái đã được xếp ngay ngắn, mỗi chiếc đều quay logo thương hiệu ra ngoài như thể đang tham gia một buổi chụp ảnh thương mại du lịch.
“Ơ? Xe hành lý này… là của tụi mình hả?”
Mita lùi lại một bước trong khi nghiêng đầu nhìn, ánh mắt cô xoáy một vòng khắp sảnh như radar dò tìm bất thường.
Kyou hít sâu một hơi mà bước đến gần và ngửi sát một chiếc vali màu đen nhám.
“Mùi da thật. Hàng Ý. Không lẫn vào đâu được cái này thuộc về chị.”
“Ủa mà… tụi mình tới trước hay hành lý tới trước vậy nhỉ?” Nijiko ngó quanh mà nhíu mày.
Kina lặng lẽ mở điện thoại rồi lướt xem một dòng thông báo hiện lên từ hệ thống khách sạn. Giọng cô đều và nhỏ.
“Shinji đã yêu cầu dịch vụ concierge cao cấp từ trước đó mọi người. Họ đã đến kho hàng của sân bay lấy hành lý ngay khi máy bay hạ cánh. Không cần đợi tụi mình phải khiêng vác nặng nhọc gì cả.”
“Tiện như… cái xe bán hot dog biết bay hồi nãy ấy nhỉ…”
Shiori lẩm bẩm với giọng gần như hòa tan vào tiếng gió, ánh mắt vẫn còn mơ hồ từ vụ “chó lái xe” hồi nãy.
Không ai kịp bình luận thêm bởi lúc đó, một giọng nói vang lên rõ ràng và lạnh hơn cả làn gió đang luồn qua các khe phố.
“…Tớ đi tắm đây.”
Kyou lên tiếng. Cô nàng đứng nghiêng người, ánh đèn từ khách sạn rọi xuống khuôn mặt chưa được lau sạch nơi vệt tương cà đã chuyển sang màu gần như đỏ sẫm tạo thành một đường nét kỳ lạ hằn lên làn da trắng hồng của cô nàng.
“Ừ nhỉ… em nhớ là chị còn dính tương cà trên mặt mà.”
Mita gãi đầu trong khi cố nén cười nhưng khóe miệng cô nàng cứ giật nhẹ.
“Không phải tương cà nhé.” Kina chỉnh lại bằng chất giọng ngắn gọn mà gần như thầm thì.
“Là thương tích danh dự đó chứ.”
“Là tổn thương danh dự thì đúng hơn chứ con mắm này…”
Chisa lẩm bẩm mà phản đối sau lưng Kina trong khi cố tránh bị Kyou nhìn thấy.
“Mọi người cứ về phòng trước đi. Tớ sẽ đi tắm chút đã, số phòng sẽ hỏi quản lý khách sạn sau.”
Kyou không phản ứng gì nhiều. Cô bước tới xe hành lý rồi cúi người mở một vali màu đen bóng loáng lấy ra một bộ đồ ngủ vải cotton gấp ngay ngắn mà nhẹ nhàng đặt lên tay.
Cô nàng bước thẳng qua cửa kính để lại sau lưng một vệt hương mờ nhạt với mùi hương nửa là giấm táo, nửa là tương cà như dư ảnh của một chiến binh sau trận địa.
Kyou đã biến mất khỏi tầm mắt, sảnh khách sạn dần nuốt lấy bóng dáng ấy chỉ còn lại chiếc xe hành lý lặng lẽ nằm đó như chưa từng có ai chạm vào.
Để lại năm người còn lại đứng đó thở ra những làn hơi mỏng tan giữa đêm New York.
Kina đứng gần cửa sảnh, ánh mắt cô nàng không rời màn hình điện thoại đang hiển thị bản đồ chi tiết của khu vực Midtown Manhattan.
Ngón tay cô lướt nhanh qua ứng dụng nhắn tin rồi dừng lại ở đoạn trao đổi gần nhất với Shinji.
Tin nhắn cuối cùng hiện rõ:
“Đã đặt ba phòng đôi ở tầng 19 rồi nhé. Mọi thứ đã hoàn tất nhé mọi người. Giao dịch xác nhận lúc 22:46.”
Cô nàng đọc lại một lần nữa như để chắc chắn rằng không có gì bị bỏ sót.
“Chúng ta đã đặt ba phòng đôi. Tầng mười chín.”
Giọng cô vang lên đều đặn mà không gấp gáp nhưng đủ để cả nhóm nghe rõ.
“Chị nhớ rồi.”
Nijiko gật đầu trong khi đưa mắt nhìn nhanh từng người trong nhóm như xác nhận sự sẵn sàng.
“Chúng ta đi trước thôi nhỉ.”
Cô quay người rồi bước lên trước vài bước, mái tóc vàng nhẹ lay động theo từng chuyển động của vai áo khoác rồi chậm rãi hòa vào luồng ánh sáng mềm mại trong sảnh.
Ngay khi cánh cửa kính khép lại sau lưng người cuối cùng, mọi âm thanh náo nhiệt của phố đêm lập tức bị nuốt chửng.
Trong sảnh khách sạn không gian được bao trùm bởi một sự yên tĩnh có chủ đích, một sự tĩnh lặng được tạo nên bằng kỹ thuật cách âm tỉ mỉ và hệ thống điều hòa tỏa hương tinh tế.
Sảnh khách sạn trải dài thảm nhung đỏ sạch sẽ và mượt mà. Mỗi bước chân đặt xuống đều tạo nên một vết lõm nhẹ rồi ngay lập tức hồi phục lại nguyên trạng.
Hai bên lối đi là những bức tranh trừu tượng kích cỡ lớn với khung viền kim loại được đánh mờ ánh sáng, bố trí với khoảng cách vừa đủ để tạo nên cảm giác cân bằng thị giác.
Sắc xám lặng lẽ của tường đối lập với ánh sáng từ các chùm đèn pha lê treo cao, mỗi giọt đèn phản chiếu ánh sáng thành một vầng lóe nhẹ lên trần nhà. Trên nền đá cẩm thạch bóng loáng, những dải sáng mảnh mai trôi qua như dòng nước mỏng trượt trên mặt hồ phẳng.
Người tiếp tân đứng phía sau quầy đón chào bằng một cái cúi đầu nhỏ. Ông là một người đàn ông trung niên với mái tóc điểm hoa râm cùng nước da sáng, áo vest màu xám tro vừa vặn với dáng người thanh mảnh. Ông không chỉ mỉm cười theo thói quen mà ánh mắt còn có một chút ấm áp thực sự.
“Chào buổi tối… à không, chào sáng sớm các quý cô.”
Ông sửa lại lời rồi nụ cười nở rộng hơn một chút.
“Nhóm quý khách có đặt phòng dưới tên cô Kina. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Và cũng xin chúc mừng về màn trình diễn tại Beacon Theater. Một vài vị khách ở đây có nhắc đến buổi biểu diễn rất ấn tượng đó của các cô.”
Shiori lập tức cúi đầu, gò má ửng đỏ. Động tác cúi của cô nàng quá nhanh gần như đổ người về phía trước. Giọng cô phát ra như tiếng thở bị ép lại thành âm thanh.
“Cảm… cảm ơn… ạ…”
Chisa nhẹ bước đến mà đặt một tay lên vai Shiori như để trấn an. Giọng cô vang lên mềm mại nhưng không thiếu nét đùa vui.
“Đó, thấy chưa? Em đang nổi tiếng dần rồi đấy.”
Kina thì không tham gia cuộc trò chuyện. Cô nàng nhẹ nhàng cất điện thoại vào túi áo khoác với từng động tác trơn tru và quen thuộc. Sau đó cô đưa tay nhận ba chiếc thẻ phòng từ người tiếp tân.
“Cảm ơn nhiều. Chúng tôi sẽ lên phòng ngay.”
Cùng lúc ấy từ hành lang phía sau quầy, ba nhân viên bellboy trong đồng phục màu đen viền vàng xuất hiện. Họ ăn mặc giống hệt nhau: áo sơ mi trắng dưới lớp áo khoác gọn gàng, găng tay trắng không một nếp gấp.
Người đi đầu với vóc dáng cao lớn, tóc húi cua nở một nụ cười chuyên nghiệp đủ để không gây cảm giác xa cách nhưng cũng không vượt quá ranh giới lịch thiệp.
“Xin chào các quý cô. Chúng tôi sẽ mang hành lý lên phòng trước. Ba phòng đôi, đúng không ạ?”
Kina gật đầu nhẹ, mắt không rời khỏi xe hành lý.
“Đúng rồi đấy. Tầng mười chín. Hai giường mỗi phòng, xếp theo nhóm hai người một phòng.”
Một bellboy khác với dáng người thấp hơn và có đôi mắt hơi lo lắng nhìn vào chiếc vali màu hồng phấn đang lồi ra ở hai bên mép dây kéo.
“Vali của ai chứa nhiều đồ nhất ở đây vậy ạ?”
Mita giật mình, má đỏ bừng. Cô giơ tay như học sinh báo danh, giọng lí nhí.
“Ahh! Của em đó ạ… Mong các anh nhẹ tay với nó một chút…”
Các bellboy gật đầu đồng thanh như thể đã quen với tình huống tương tự. Họ bắt đầu đẩy xe hành lý về hướng thang máy phía cuối hành lang, bánh xe cao su lăn trên mặt đá phát ra âm thanh gần như không nghe thấy.
Nhóm năm người còn lại bước theo sau với tốc độ chậm dần. Cảm giác từ mặt thảm, từ mùi hương, từ ánh sáng… tất cả như đang dần trấn an từng dây thần kinh đã căng cứng suốt một ngày dài. Bước chân không còn nặng nề mà có phần thả lỏng hơn.
Trên khuôn mặt họ, vẻ mỏi mệt vẫn còn hiện rõ nhưng có điều gì đó trong ánh mắt đã bắt đầu dịu xuống, sự nhẹ nhõm của những người sắp được an trú trong không gian an toàn, có nệm êm, nước nóng và một cánh cửa khóa kỹ.
Nhưng giữa khoảnh khắc đó vẫn có một điều nhỏ nhoi thoát khỏi nhịp thư giãn chung.
Chisa chậm lại nửa bước. Cô quay đầu rồi nhìn về phía cửa kính sau lưng. Ánh mắt dừng lại ở khoảng trống phía bên kia đường nơi mặt đường ẩm ướt hắt sáng từ một biển quảng cáo lớn. Một cơn gió nhẹ luồn qua khe cửa kính không đủ mạnh để lay tóc nhưng đủ để khiến cổ áo của cô hơi động.
“Mình tưởng gió đã ngừng rồi cơ mà nhỉ…”
Cô nàng thì thầm, mắt vẫn dõi theo thứ gì đó không rõ ràng ngoài kia. Nhưng ngay sau đó cô khẽ lắc đầu, tự nhủ có lẽ chỉ là do mình tưởng tượng rồi lại quay lại đi cùng nhóm.
Trong khi đó ở nơi không ai để ý trên tầng trệt của tòa nhà, một chiếc camera nhỏ xoay nhẹ, ống kính lấp lánh ánh đèn đỏ từ đèn báo hoạt động. Nó không thuộc về hệ thống an ninh khách sạn. Một màn hình phụ trong căn phòng tối phía trên cao đã ghi lại chuyển động của sáu người từ khi họ vừa bước qua cửa sảnh.
Góc phải màn hình hiện dòng ghi chú nhỏ bằng phông chữ đơn giản: Đối tượng đã tới nơi.
Cửa thang máy tại sảnh chính khách sạn “Hostel”, một trong những khách sạn năm sao đắt đỏ bậc nhất ở trung tâm New York mở ra với âm thanh nhẹ và tròn như một lời mời lịch sự vang lên giữa không gian sang trọng ngập tràn ánh sáng ấm.
Ánh đèn pha lê từ trần cao phản chiếu lên mặt trong kim loại của cửa thang máy tạo thành những vệt sáng uốn lượn di chuyển theo từng bước chân.
Dưới chân các cô gái, lớp thảm nhung đỏ đậm mềm mại hút chặt lấy đế giày làm tan biến mọi tiếng động.
Kina là người bước vào đầu tiên. Vẻ mặt cô không biểu lộ gì ngoài sự tập trung. Một tay cầm chặt điện thoại, ngón cái lia đều qua danh sách hiển thị trên màn hình, tay còn lại lơ đãng giữ dây kéo túi khoác.
Cô nàng tựa nhẹ vai vào thành thang máy bên phải, ánh mắt không rời thông tin đang cập nhật. Giọng cô vang lên đều đặn và nhỏ như đang tự nói cho chính mình nhưng vẫn đủ để người khác nghe thấy.
“Sáu chiếc vali đã được chuyển tới tầng mười chín. Nhân viên đang đưa đến ba phòng của chúng ta rồi.”
Ngay sau Kina là Mita lách vào. Gương mặt cô rạng rỡ, tay vẫn cầm điện thoại mở ra một bức ảnh selfie chụp cùng Shiori trước xe hot dog cách đó chưa đầy một giờ.
Cô nàng khúc khích cười, vừa nhìn ảnh vừa tự gật đầu hài lòng trong khi mím môi như thể đang cố nhịn phấn khích. Mắt cô liếc sang phản chiếu của chính mình trên tường inox thang máy lại càng cười rõ hơn.
Người thứ ba là Shiori. Cô nàng bước vào nhẹ đến mức gần như không tạo nên tiếng động nào. Chân bước nhỏ, vai hơi thu lại, ánh mắt dõi xuống nền thảm như thể ngại ngần mỗi lần đế giày chạm xuống. Hai tay giữ lấy dây đeo guitar trước ngực, gương mặt vẫn còn hơi đỏ.
Dấu hiệu ấy chưa kịp tan hết sau trận cười kéo dài lúc nãy khi thấy Chisa đá tương cà bắn trúng mặt Kyou, dù chính cô mới suýt là nạn nhân.
Chisa theo sát ngay sau đó với bước chân nhẹ và không có vẻ vội. Khi đứng cạnh Shiori, cô liếc nhanh bằng đuôi mắt với ánh nhìn lanh lợi như thể đã xác định được mục tiêu trong trò chơi mà những người khác còn chưa nhận ra là đã bắt đầu.
Cuối cùng là Nijiko bước vào sau cùng. Tay cô vươn ra bấm nút tầng mười chín một cách dứt khoát. Khi đèn số phát sáng, cô rút tay về rồi lùi nhẹ một bước trong khi đưa mắt lướt một vòng quanh không gian nhỏ. Mắt cô dừng lại vài tích tắc ở từng khuôn mặt trong nhóm rồi khẽ gật đầu hài lòng.
Khi cánh cửa inox từ từ khép lại, âm thanh bên ngoài chợt tắt ngấm. Trong thang máy chỉ còn tiếng thở nhẹ, tiếng điện thoại rung lặng và đâu đó dù rất khẽ là tiếng tim đập gấp của Shiori.
“Ba phòng và sáu người à.”
Kina vẫn giữ tông giọng không đổi.
“Chia thế nào đây nhỉ?”
Câu hỏi tưởng như vô thưởng vô phạt đó lại ngay lập tức khiến bầu không khí trở nên căng hơn một nhịp. Như một tín hiệu vô hình, ba ánh nhìn cùng lúc hướng về phía Shiori. Người bị nhìn lập tức phản ứng.
Shiori giật mình, vô thức lùi một bước, lưng chạm vào mặt gương lớn phía sau.
“Gì… gì vậy?” Giọng cô mỏng như tờ giấy.
Mita bật cười, đưa ngón tay lên búng tách một cái rồi nói với vẻ vui tươi như đang tuyên bố một trò chơi nhóm.
“Rõ ràng rồi còn gì nữa. Ba phòng, hai người một phòng. Ai cũng biết Shiori là chiếc gối ôm dễ thương nhất nhóm. Câu hỏi là… ai sẽ là người ở chung phòng với cậu ấy?”
Shiori lúng túng nhìn quanh, môi mấp máy không thành lời.
“Hở… ủa… cái gì?”
Chisa không bỏ lỡ thời điểm. Cô cười tươi tiến lên một bước, hai tay xoa vào nhau nhẹ nhàng như đang lên kế hoạch.
“Tất nhiên là chị rồi. Chị và em ấy chưa có dịp ngủ riêng phòng bao giờ. Đây là cơ hội lý tưởng để chúng ta làm vài chuyện nhỏ giữa đêm như tâm sự, massage cổ vai, vẽ lông mày cho nhau, chơi UNO…”
Kina lập tức chen ngang, cô nàng không quay sang nhìn Chisa mà chỉ khẽ nghiêng đầu nói với tông giọng cắt ngang lạnh như mặt đá.
“Không. Em sẽ ở với Shiori.”
Chisa quay đầu nhướng mày không hiểu.
“Ơ, gì cơ chứ?”
Kina không thay đổi biểu cảm. Cô nàng tiếp tục nói từng chữ rõ ràng như đang đọc báo cáo.
“Vì cô ấy ít nói, không gây ồn, không xịt nước hoa sặc mùi mỗi đêm và không trùm chăn kín mít như xác ướp… như ai kia.”
“Ý em là ai đó hả con bé này?” Chisa quay phắt lại với khuôn mặt ánh lên tia nguy hiểm.
Kina vẫn không biểu lộ cảm xúc trong khi liếc về phía Chisa.
“Chị biết rõ mà nhỉ.”
“Chị xịt nước hoa có tí thôi, nước hoa của Pháp thơm kiểu tinh tế đó chứ!”
“Mùi như nến thơm trái cây trong toilet ấy. Tinh tế ở đâu thế nhỉ?”
“Còn hơn ai đó ngáy nhỏ mà đều như đồng hồ báo thức quân đội!”
“Đó là do chị mở máy điều hoà tới 26 độ và bật cả máy lọc không khí siêu âm, phòng thiếu oxy thì em mới ngáy đó thôi.”
“À há, bắt đầu đổ thừa rồi ha! Sao không nói luôn là tại trăng tròn nữa đi!”
Mita cười không ngớt che miệng lại như sắp nổ tung.
Shiori thì đã dán lưng vào gương như dính keo, hai tay ôm chặt balo trước ngực như vật bảo vệ cuối cùng.
Nijiko vẫn im lặng trong khi tay khoanh trước ngực, ánh mắt lướt qua từng người một cách bình thản. Không ai nhận ra cô đang âm thầm quan sát để tính phương án can thiệp khi cần thiết.
Và rồi như một tia chớp vui tươi giữa cơn dông cảm xúc Nijiko cười hì hì mà khoanh tay trước ngực, mắt ánh lên vẻ đắc thắng.
“Hai người tranh làm gì chứ?”
“Từ lúc nhóm mới thành lập, tớ đã là người đầu tiên bắt chuyện với Shiori đấy nhé! Tớ là đội trưởng và là người dẫn dắt tinh thần cả nhóm, cũng là người hiểu cô ấy nhất! Nên dĩ nhiên, Shiori phải ở cùng tớ!”
Chưa kịp có ai phản ứng, Mita đã bước lên một bước như thể bước chân ấy là lời tuyên chiến. Ánh mắt cô sáng lấp lánh như vừa nhìn thấy ngôi sao biểu diễn riêng cho mình.
“Đừng hòng nha! Shiori là bạn cùng trường với em đó!”
Cô nàng đưa tay lên tim ra vẻ trang nghiêm.
“Em còn chuẩn bị sẵn playlist nhạc nền cho giấc ngủ chung, đã chọn theo nhịp thở của cậu ấy luôn đó! Và…” Cô rút nhanh một quyển sổ nhỏ trong túi áo khoác.
“...Em còn có cả sổ tay ‘những điều dễ thương Shiori từng nói’ nữa nè. Cả nhóm không ai có thể hiểu Shiori sâu sắc và đầy tính nghệ thuật như em đâu!”
Giữa vòng vây bốn phía Shiori đứng co người, hai tay ôm chặt dây guitar trước ngực như một tấm khiên cuối cùng chống đỡ. Cô đảo mắt nhìn từ người này sang người khác, mồ hôi bắt đầu rịn ra nơi thái dương.
Mặt cô đỏ lên, mắt mở to, lúng túng như một học sinh bị gọi lên bảng mà không biết mình đang học môn gì.
“Tớ… có thể ở riêng cũng được mà…”
Shiori lắp bắp, giọng nhỏ như tiếng mèo con ngái ngủ.
Bốn giọng nói vang lên cùng lúc như thể đã chờ sẵn từ rất lâu.
“Không nha gái!”
Âm thanh đó vang dội như một tiếng còi khởi đầu cho một trận chiến quy mô lớn. Bầu không khí trong thang máy giờ như thể đang chịu sức ép của một hội nghị thượng đỉnh.
Kina bước lên nghiêng đầu với giọng điềm tĩnh nhưng đầy trọng lượng.
“Vì sự yên tĩnh và trật tự, rõ ràng em là người phù hợp nhất. Em không gây tiếng ồn, không mất thời gian chuyện phiếm. Cô ấy cũng sẽ không làm phiền em đọc tài liệu kỹ thuật. Và…”
Cô liếc mắt sang Chisa như vừa ném một đòn ngầm.
“… Em cũng có sạc điện thoại siêu nhanh, không như ai đó tối nào cũng cắm nhầm dây tai nghe.”
Chisa chớp mắt nhưng lập tức phản đòn bằng một nụ cười lém lỉnh.
“Ồ vậy cơ à? Chị thì có máy massage vai bằng nhiệt, đồ ngủ đôi hình gấu và kinh nghiệm đọc truyện cổ tích trước khi ngủ đấy. Shiori sẽ thấy như đang ở cùng mẹ hiền, vừa dễ chịu vừa ấm áp.”
Nijiko lúc này cũng không chịu kém cạnh. Cô hắng giọng, giơ một ngón trỏ lên trời như giảng viên chuẩn bị nêu luận điểm.
“Nghe lý thuyết nhiều quá chán rồi. Tớ biết cách gấp chăn kiểu quân đội, vệ sinh phòng sạch như mới mỗi sáng. Và tớ còn nấu mì siêu ngon chỉ bằng ấm siêu tốc! Shiori cần một người bạn chăm sóc thực tế và không màu mè. Chính là tớ!”
Mita không cần nói gì. Cô chỉ đơn giản rút điện thoại mở một đoạn video ngắn rồi đưa ra trước mặt mọi người.
“Đây là đoạn Shiori cười khi em kể chuyện con cún mặc quần yếm. Cô ấy cười tươi hết cỡ! Cười duy nhất với em! Bằng chứng cảm xúc sống động nhé!”
Không khí trong thang máy trở nên náo loạn như một phiên tòa đa phương diện, nơi mỗi người đều có lý do “hợp tình, hợp lý, hợp tâm lý”.
Những lời tranh luận qua lại, ánh mắt lóe sáng, tiếng cười chen lẫn phản biện. Mỗi người một lý lẽ, một chiến thuật, một ngôn ngữ, tất cả chỉ để giành lấy… một chỗ ngủ cạnh Shiori.
Giữa vòng xoáy đó, Shiori từ từ trượt xuống ngồi bệt trên sàn thang máy. Cô co gối, ôm chặt ba lô, gương mặt trắng bệch và môi run run.
“Tớ… chỉ muốn một giấc ngủ yên bình thôi mà…”
Im lặng bao trùm chốc lát.
Rồi Mita chợt reo lên, ánh mắt sáng lên như được thắp lửa. Cô vỗ hai tay vào nhau một cách phấn khích.
“Hay là bốc thăm đi! Công bằng tuyệt đối luôn!”
Lời đề nghị vang lên như một hồi chuông làm dịu căng thẳng. Nhưng chưa kịp ai gật đầu, một giọng phản đối dứt khoát lập tức vang lên.
“Không được nhé.”
Kina lắc đầu bước nhẹ một bước về phía trước. Hàng chân mày cô khẽ cau lại, giọng nói chậm rãi và chắc chắn như thể đang phát biểu trong một cuộc họp ban điều hành.
“Không thể để yếu tố xác suất quyết định một điều mang tính lâu dài. Đây là vấn đề sắp xếp sinh hoạt hàng ngày, liên quan đến chất lượng nghỉ ngơi và hiệu suất hoạt động. Quyết định phải dựa trên tính logic và khả năng tương thích giữa các thành viên.”
Lời nói của Kina sắc gọn như một nhát dao chẻ đôi mọi cảm xúc mơ hồ. Mita hơi nhăn mặt định phản bác thì Chisa đã nhanh chóng chen ngang trong khi hai tay khoanh lại trước ngực, đôi mắt hơi nheo lại với giọng nhẹ nhưng đầy âm sắc:
“Cảm tính mới là thứ gắn kết tình bạn. Logic không giải thích được sự ăn ý giữa hai người cùng xem một bộ phim buồn rồi bật khóc cùng lúc đâu.”
Cô nghiêng đầu mỉm cười một cách tự nhiên như đang kể một câu chuyện cũ.
“Trực giác trái tim luôn đúng trong những câu chuyện hay như thế này đấy.”
Không khí chưa kịp chuyển biến thì một tiếng hét lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của tất cả.
“Không! Phải là sức mạnh!”
Nijiko hét lên như đang bước ra khỏi một trận thể thao. Cô vung tay với nắm đấm cao ngang vai, mái tóc vàng rực theo đà chuyển động mà lượn một đường tròn trong không khí.
“Hay chúng ta thi đấu đi! Ai thắng thì được quyền ở cùng phòng với Shiori!”
Lời đề nghị vang lên giữa thang máy nhỏ hẹp như một đòn sấm động giữa ngày hè. Một khoảnh khắc im lặng bao trùm, sâu đến mức tưởng như cả thang máy ngừng rung động. Ánh đèn trắng trên trần chớp nhè nhẹ phản chiếu những đôi mắt đang mở lớn.
Rồi…
“Được thôi!”
Ba tiếng đồng thanh vang lên. Như một hiệu lệnh kích hoạt cơ chế thi đấu nghiêm túc.
Kina hơi gập tay trái lại với bàn tay chống cằm, mắt nhìn thẳng lên bảng đèn LED thang máy đang nhảy số từ 3 sang 4. Giọng cô vang lên đều và bình thản nhưng mang theo sức nặng của một quyết định không thể lay chuyển:
“Chúng ta sẽ thi đấu bằng một trò chơi logic.”
“Ồ~”
Chisa nhướng mày, môi nở nụ cười như thể đang được bật công tắc.
“Em có vẻ chuẩn bị sẵn tinh thần từ lúc trong sảnh rồi nhỉ?”
Kina gật nhẹ với ánh nhìn không rời bảng đèn.
“Là biện pháp dự phòng thôi chị. Nếu các phương án cảm tính không dẫn đến đồng thuận thì dùng trí tuệ để phân định là cách tối ưu nhất.”
Nijiko vỗ tay nhẹ ba cái, gật đầu lia lịa.
“Thi logic nghe ngầu ghê! Giống như mấy vòng thử thách trong game. Chị thích lắm!”
Mita thì cắn móng tay trong khi mắt mở to, rõ ràng là hồi hộp hơn là hứng thú.
Còn Shiori...
Cô nàng lặng lẽ lùi nhẹ một bước tựa sát vào vách thang máy mạ thép sau lưng. Ánh mắt cô đảo quanh như thể đang đo lường khả năng tẩu thoát trong không gian kín. Rồi sau vài giây im lặng cô ngẩng đầu, lấy hết can đảm để cất tiếng.
“Ưm…”
“Mình… mình có một câu đố logic, nếu mọi người muốn thì có thể thử chơi?”
Giọng cô nhẹ như gió nhưng đủ rõ để cả thang máy nghe thấy. Bốn người kia đồng loạt quay sang. Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh trong thang máy như rơi vào khoảng lặng chỉ còn ánh đèn nhấp nháy và tiếng gió máy quạt thông gió nhỏ.
Shiori lúng túng lấy trong ba lô ra một mảnh giấy hơi nhàu, mép đã sờn. Nét chữ trên đó nguệch ngoạc bằng tiếng Anh nhưng hàng lối rất ngay ngắn, rõ ràng như thể đã được chép lại từ một quyển sổ tay quý giá.
Cô cầm tờ giấy bằng hai tay, gương mặt ửng đỏ. Mắt đảo nhìn quanh nhóm một lượt rồi hít một hơi thật sâu như đang lấy hết dũng khí.
“Đây là câu đố Shinji đưa cho mình mấy tháng trước… trong giờ học. Cậu ấy nói: ‘Giữ lấy, lúc nào gặp người thông minh thật sự thì thử đưa họ giải xem sao.’ Mình… không dám đưa ai hết. Nhưng nếu mọi người muốn thi trí tuệ thì…”
Cô hạ tờ giấy xuống ngang ngực với giọng run nhưng kiên quyết.
“E…Em xin ra đề ạ.”
Mita giơ tay thật cao như học sinh gương mẫu.
“Tuyệt! Một trò trí tuệ ngay trong thang máy, nghe hay đó!”
Chisa bật cười mà hào hứng.
“Ui, game đấu trí trong không gian kín á? Giống mấy vụ phá án bí ẩn nhỉ! Cho chị tham gia nhé!”
Kina thì không nói gì chỉ gật đầu một cái nhưng đôi mắt đã chuyển hẳn sang chế độ thi đấu. Từng tế bào trong não cô như đang lên dây cót.
Nijiko khoanh tay dựa lưng vào góc tường thở ra một hơi cùng đôi mắt lim dim.
“Ờ, nghe cũng hay đó nhưng mà đừng có khó kiểu hại não là được nha…”
Shiori đỏ mặt cúi nhẹ đầu, giọng càng nhỏ lại nhưng vẫn rõ ràng.
“Ừ thì… câu này có vẻ hơi… ừm… khó chút… Nhưng mà em nghĩ nó rất thú vị đó…”
Gương mặt Shiori thoáng bối rối khi ngẩng lên nhìn các bạn rồi cô hít sâu một hơi và nói:
“Câu này tên là… ‘Zebra Puzzle’. Nó là một câu đố logic. Mọi người chỉ cần nghe kỹ và suy luận thôi.”
Một thoáng im lặng nữa nhưng lần này là sự im lặng của sự tập trung. Nụ cười của Chisa dần nghiêm lại. Kina đã rút điện thoại ra để ghi chú. Mita mở sổ tay. Nijiko hơi nghiêng đầu mà chuẩn bị tinh thần.
Và như thế trong không gian hẹp đầy ánh sáng phản chiếu kim loại, một cuộc đấu trí chuẩn bị bắt đầu không phải để tranh phần thưởng cao quý gì mà để giành lấy chiếc giường nằm cạnh Shiori, cô gái nhút nhát nhất trong nhóm nhưng lúc này lại là người cầm cán cân quyền lực tuyệt đối.
Trong làn ánh sáng dịu phát ra từ trần thang máy, Shiori hít một hơi thật sâu. Đôi bàn tay nhỏ siết nhẹ tờ giấy đã được gập gọn, các mép giấy mềm đi vì được cô lật xem không ít lần.
Mắt cô nhìn thẳng về phía các bạn, nơi bốn gương mặt đều đang chờ đợi với những cảm xúc khác nhau như hiếu kỳ, hồi hộp và một chút bất an.
Giọng cô cất lên nhẹ nhàng nhưng có điểm nhấn rõ ràng ở từng từ như thể mỗi câu nói đều đang được đặt cẩn trọng vào một bàn cờ tinh thần.
“Có năm ngôi nhà cạnh nhau, mỗi ngôi nhà có một màu khác nhau. Chủ nhân mỗi nhà có các quốc tịch khác nhau, uống đồ uống khác nhau, hút loại thuốc lá khác nhau và nuôi một loài vật khác nhau. Không ai có cùng đặc điểm với người khác.”
Những câu đầu còn vang lên khá mượt nhưng đến phần mô tả các yếu tố lồng ghép nhau, nhịp thở của cả thang máy gần như chậm lại. Chỉ còn giọng của Shiori đều đều và cẩn thận.
“Dưới đây là 15 gợi ý:
Người Anh sống trong ngôi nhà màu đỏ.
Người Thụy Điển nuôi chó.
Người Đan Mạch uống trà.
Ngôi nhà màu xanh lá ở ngay bên trái nhà màu trắng.
Chủ nhà màu xanh lá uống cà phê.
Người hút Pall Mall nuôi chim.
Chủ ngôi nhà màu vàng hút Dunhill.
Người ở nhà giữa uống sữa.
Người Na Uy sống trong nhà đầu tiên.
Người hút Blends sống cạnh người nuôi mèo.
Người nuôi ngựa sống cạnh người hút Dunhill.
Người hút BlueMaster uống bia.
Người Đức hút Prince.
Người Na Uy sống cạnh nhà màu xanh dương.
Người hút Blends sống cạnh người uống nước.”
Khi Shiori ngẩng lên, ánh mắt cô có chút lúng túng như người vừa đưa ra một thử thách và không chắc liệu mọi người sẽ hưởng ứng hay nổi giận. Má cô vẫn ửng hồng nhưng giọng nói vẫn không hề run rẩy khi thốt ra câu hỏi kết thúc.
“Câu hỏi là… Ai là người nuôi cá và ai là người uống nước?”
Cả thang máy rơi vào im lặng tuyệt đối. Không ai cười. Không ai nhúc nhích.
Mita là người đầu tiên phản ứng, cơ thể cô như đông cứng trong một khoảnh khắc. Mắt mở to rồi miệng hơi há ra, tay buông thõng theo kiểu “xin dừng cuộc chơi tại đây”. Cuối cùng cô thốt lên.
“Cái gì… Năm nhà? Mười lăm dữ kiện? Còn phải so từng yếu tố? Bộ tớ đang thi bằng tiến sĩ hả?!”
Nijiko đứng cạnh bên nở nụ cười gượng gạo như thể đang bị gọi tên bất ngờ trong giờ kiểm tra miệng. Cô giơ tay lên vẫy nhẹ, dáng vẻ đầu hàng rõ rệt.
“Thôi xong, đầu chị chưa tiêu hóa nổi dữ kiện số 3 nữa là… bỏ qua đi, đây không phải trò cho người bình thường mà…”
Ngay lúc đó, một âm thanh rất đặc trưng vang lên: tiếng điện thoại được mở ra, màn hình sáng nhè nhẹ. Kina đã lấy máy ra mở app ghi chú, ngón tay cô nàng lướt nhanh không chần chừ.
Mắt cô quét lại từng dữ kiện trong đầu, trầm ngâm như đang đọc to bảng tuần hoàn nguyên tố. Không một lời thở dài, không vẻ mặt hoảng loạn mà chỉ có sự tập trung tuyệt đối như thể cô đang bước vào vùng thi đấu chính thức.
Chisa thì ngược lại hoàn toàn. Cô chẳng động vào thiết bị nào. Tay khoanh lại trước ngực, người tựa nhẹ vào vách thang máy, khuôn mặt đầy hào hứng. Đôi mắt nheo lại, miệng nở nụ cười rất “Chisa”: vừa thoải mái, vừa đầy năng lượng. Không cần nói mà ai cũng thấy cô đang nghĩ:
“Chà, trò này thú vị đấy.”
Không khí trong thang máy dần đặc quánh lại không vì căng thẳng mà vì thứ không khí chỉ xuất hiện khi hai bộ óc rất khác nhau cùng bước vào một bài toán không lời giải sẵn.
Những con số tăng dần trên thang máy nhưng không ai để ý. Cảm giác như thời gian đã chậm lại, từng khung giây dài hơn, từng cử động đều được lọc qua lăng kính chú ý cao độ.
Kina bắt đầu ghi chú hệ thống dữ liệu vào ô, cô phân tích sự tương quan giữa màu nhà, quốc tịch, loại thức uống và vật nuôi. Cô đang dựng lên một bảng logic hoàn chỉnh trong đầu. Không tiếng động mà chỉ ánh mắt lia qua từng điểm dữ kiện, tay lướt rất nhẹ trên điện thoại.
Chisa vẫn chưa rút điện thoại, cô đang tự lặp lại các gợi ý trong đầu. Môi mấp máy, đôi mắt long lanh ánh lên tia tinh nghịch. Không cần bảng, không cần giấy cô đang chơi như đang thử thách một mật mã vui vẻ được gửi vào chiều cuối tuần. Nhưng ở mỗi lần nhíu mày thoáng qua, có thể thấy rõ cô cũng đang nghiêm túc hết mình.
Trong góc Shiori nhìn tất cả họ. Gương mặt cô pha lẫn nhiều cảm xúc ngạc nhiên, tự hào và chút lo lắng. Cô không ngờ chỉ một tờ giấy mà Shinji từng đưa lại có thể dẫn đến một tình huống thế này. Mình chỉ muốn họ bớt cãi nhau thôi mà…Đó là những gì cô nghĩ.
Mita thì đứng gần cửa trong khi tay chống cằm, mắt dõi theo Kina và Chisa như khán giả đang xem trận chung kết không hẹn trước. Cô quay sang Nijiko mà hỏi nhỏ.
“Chị có hiểu gì không vậy?”
Nijiko lắc đầu chậm rãi, mắt vẫn chưa rời khỏi dòng “người Đức hút Prince” vừa được Shiori đọc.
“Cái này cần giấy A3 với bút dạ dòng mảnh. Chị nói thật đấy…”
Và thế là giữa lòng khách sạn cao tầng tại New York, trong một chiếc thang máy chỉ đơn thuần chở người từ tầng này sang tầng khác, một cuộc thi đấu trí tuệ đã nảy sinh. Không sân khấu, không trọng tài. Chỉ có năm người bạn, một tờ giấy và một câu hỏi duy nhất: Ai là người nuôi cá và ai là người uống nước?
Thang máy vẫn đang lặng lẽ di chuyển lên từng tầng như một nhịp đập đều đặn của thời gian, cuộc thi đấu trí vẫn đang âm thầm diễn ra bên trong.
Và ở đó hai tâm trí bắt đầu bộc lộ những quỹ đạo hoàn toàn khác biệt nhưng lại cùng hướng về một mục tiêu: tìm ra kẻ nuôi cá, người uống nước từ một bài toán tưởng chừng trừu tượng đến phi lý.
Kina không nói gì cũng không cử động dư thừa. Đôi mắt cô đã chuyển hẳn sang trạng thái phân tích cao độ như một cỗ máy được lập trình để sàng lọc dữ liệu. Từng mệnh đề hiện lên trong trí óc như hàng cột số.
“Na Uy ở nhà đầu tiên… Nhà màu xanh lá ở bên trái nhà trắng… Người hút Blends ở cạnh người uống nước…”
Trong đầu cô một bảng dữ liệu được sắp xếp thành năm cột, năm hàng, mỗi ô là một đặc điểm, một chi tiết.
Cô nàng bắt đầu liên kết ai uống gì, sống ở đâu, hút thuốc gì, nuôi con gì.
Kina đứng tựa nhẹ vào vách inox, lưng thẳng, hai tay đan trước bụng, gương mặt lạnh như băng. Nhưng ở phía sau vẻ bình thản đó, tốc độ xử lý trong đầu cô đang tăng vọt mà xâu chuỗi từng khối dữ kiện, kiểm tra mối quan hệ kề bên, đối chiếu tương quan màu sắc và vị trí.
Ở phía đối diện, Chisa trông hoàn toàn trái ngược. Cô khoanh tay dựa nghiêng vào góc thang, một chân nhẹ co lên mà mắt khép hờ. Nhưng sự thoải mái ấy chỉ là vỏ bọc cho một dạng suy nghĩ trực giác hoàn toàn khác.
Chisa đang không “giải” bài toán theo cách tuần tự mà để các mảnh thông tin trượt dần vào vị trí như những nốt nhạc từ nhiều bản phổ đang tự nhiên hòa âm.
Cô không cần ép bản thân phải nhớ từng dòng bởi não bộ cô đang tự động gắn hình ảnh với dữ kiện như việc cô biết “chim” sẽ gắn với “Pall Mall”, hay “nhà xanh dương” phải nằm cạnh “Na Uy”.
Mỗi khi một chi tiết rơi đúng vị trí, một nụ cười lại thấp thoáng trên môi cô. Với Chisa đây không phải là một “câu đố logic” mà là một trò chơi nhịp điệu, nơi cô đang dò theo giai điệu trật tự của thế giới thu nhỏ trong năm ngôi nhà.
Trong khi đó, Mita thì đã từ bỏ hoàn toàn mà co người lại ngồi bệt dưới sàn tay ôm đầu gối, môi thì thầm.
“Quốc tịch… màu nhà… thú nuôi… Chưa kịp nhớ đã mất dấu rồi… Thế này khác gì giải mê cung mà vừa chạy vừa nhắm mắt đâu chứ…”
Nijiko đứng gần nút điều khiển thang máy, vai dựa vào inox lạnh, tay khoanh lại như đang quan sát một cuộc đối đầu kỳ lạ giữa hai thế giới, một bên là sự chính xác gần như toán học, một bên là cảm nhận trực giác lạ kỳ. Cô nhếch môi mà lẩm bẩm.
“Chị sẽ không bất ngờ nếu lát nữa một trong hai người này bắt đầu bốc khói từ đỉnh đầu đâu…”
Shiori với hai tay giữ tờ giấy ghi đề bài, ánh mắt di chuyển liên tục giữa Kina và Chisa, hai người duy nhất còn tập trung cao độ. Câu đố được đọc lên từ vài phút trước, một bài toán logic phức tạp bậc nhất đã nhanh chóng khiến Mita và Nijiko giương cờ trắng từ rất sớm.
Đèn tầng chớp sáng số “10”.
Đúng lúc ấy Chisa mở mắt.
Một cái chớp nhẹ. Ánh nhìn cô không thay đổi mà vẫn thư thả. Rồi cô khẽ quay đầu sang phía Kina, giọng vang lên nhẹ tênh như tiếng chuông thủy tinh.
“Người Đức ở nhà số bốn và nuôi cá.”
Kina hơi giật mình. Cô chưa lên tiếng nhưng đôi mắt khẽ động những liên kết trong đầu cô vừa rơi về đúng vị trí sau cùng.
“Và ở nhà một… người Na Uy uống nước.”
Chisa thêm một nhịp xác nhận với giọng đều và chắc.
Kina không trả lời ngay. Cô kiểm tra lại toàn bộ bảng dữ liệu trên điện thoại lần cuối. Không một chi tiết nào lệch khỏi logic. Đáp án trùng khớp.
Một nhịp thở nhẹ rồi cô gật đầu. Không cay cú. Không bất mãn. Chỉ là sự thừa nhận chiến thắng cho người đến trước dù chỉ sớm hơn đúng một vài giây.
“Chính xác tuyệt đối luôn.”
Kina thừa nhận với vẻ mặt thán phục cùng ngưỡng mộ.
Shiori nãy giờ vẫn đứng co mình ở một góc thang, mắt mở to như đang chứng kiến điều không tưởng giờ mới giật mình lật lại tờ giấy đề bài. Ngón tay run nhẹ lần xuống dòng cuối.
Rồi cô hít vào mà cố giữ giọng đều đều.
“Đúng… đúng rồi! Người Đức nuôi cá và người Na Uy uống nước!”
Cô ngẩng mặt lên gật mạnh với một nụ cười hồi hộp pha lẫn thán phục.
“C…Chị Chisa đã chiến thắng!”
Shiori vẫn đứng yên, hai tay giữ chặt tờ đề bài trước ngực. Ánh mắt cô dừng lại nơi Chisa, người vừa đưa ra đáp án cuối cùng bằng một giọng nói nhẹ và rõ mà không chút do dự.
Không một mảnh giấy, không chiếc bút, không cần thì thầm tính nhẩm chỉ có trí óc và giọng nói. Khoảnh khắc ấy khiến Shiori gần như không chớp mắt như thể đang cố lưu lại từng biểu cảm của Chisa vào sâu trong tâm trí mình.
Chisa đan tay ra sau lưng. Cô đứng thẳng người, hơi nghiêng đầu sang trái khi cảm nhận được sự chú ý đang hướng về mình. Không cần ai lên tiếng cô cũng biết họ đang đợi điều gì. Nụ cười vẫn vương nhẹ trên môi.
“Muốn nghe chị giải thích không?”
Cô hỏi với giọng ngân vang đều đặn, không vội vã.
Mita không kìm được đưa tay lên trời như thể đang giành quyền trả lời trong lớp học. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ bối rối, đôi mắt mở to.
“Có! Có chứ! Giải thích đi! Làm sao chị biết được người Đức ở nhà số 4 nuôi cá vậy?”
Chisa gật đầu, nét cười biến mất. Ánh mắt cô chậm rãi đảo qua từng người. Không còn vẻ nhẹ nhàng thư thả như trước, giọng cô chuyển sang mạch lạc và trầm ổn.
“Trước tiên, chúng ta có năm căn nhà. Chúng nằm liên tiếp nhau. Đánh số từ trái sang phải, từ 1 đến 5.”
Cô đưa tay ra trước mặt, vẽ một đường ngang tưởng tượng sau đó nhẹ nhàng chia thành năm đoạn bằng những cử động đều nhau. Tay cô dừng lại ở điểm ngoài cùng bên trái.
“Gợi ý số 9: Người Na Uy sống ở nhà số 1.”
Chisa gõ đầu ngón tay vào đoạn đầu tiên của đường ngang vô hình.
“Tiếp theo là gợi ý số 14: Người Na Uy sống cạnh nhà màu xanh dương. Vậy nhà số 2 là màu xanh dương.”
Cô không đợi ai phản ứng mà tiếp tục.
“Gợi ý số 8: Người ở nhà số 3 uống sữa.”
Một tiếng “Ừm” nhỏ vang lên từ Nijiko. Cô đang đứng yên, đầu hơi gật gù như đang theo kịp dòng suy luận.
“Gợi ý 4 và 5 nói rằng nhà màu xanh lá nằm bên trái nhà màu trắng. Người ở nhà xanh lá uống cà phê. Hai nhà đầu tiên không thể là xanh lá vì xanh dương đã ở nhà số 2. Nếu xanh lá là nhà 4 thì trắng là nhà 5. Cà phê hợp lý ở vị trí đó.”
Kina không nói gì nhưng ánh mắt đã chuyển động đều theo từng logic. Trong đầu cô, các cặp mối liên hệ bắt đầu xâu chuỗi lại, từng khối thông tin được gắn nhãn và định vị.
“Gợi ý 1: Người Anh sống trong nhà màu đỏ. Màu đỏ chưa xuất hiện nhưng tạm giữ lại. Chúng ta sẽ đặt sau.”
“Gợi ý 7: Người ở nhà màu vàng hút thuốc Dunhill. Nhà số 1 chưa xác định màu vậy đây là màu vàng. Người Na Uy sống ở đó và hút Dunhill.”
Nijiko khẽ bật thành tiếng: “À ha…”
“Gợi ý 11: Người nuôi ngựa sống cạnh người hút Dunhill. Nếu Dunhill ở nhà 1 thì người nuôi ngựa ở nhà 2.”
Chisa vẫn giữ giọng đều và nhịp. Không một khoảnh ngắt, không một lần dừng để tra cứu. Câu nói của cô tiếp nối nhau giống như các dòng lệnh chạy liên tục trong một hệ thống không sai sót.
“Gợi ý 3: Người Đan Mạch uống trà. Nhà 2 còn chưa có quốc tịch. Gán vào người Đan Mạch sống ở nhà 2, uống trà, nuôi ngựa, màu xanh dương.”
“Gợi ý 1 quay lại: Người Anh sống trong nhà đỏ. Nhà số 3 còn trống quốc tịch và màu đang uống sữa. Màu đỏ phù hợp. Gán người Anh vào nhà 3.”
“Gợi ý 6: Người hút Pall Mall nuôi chim. Nhà 3 đang là người Anh có thể hút Pall Mall và nuôi chim.”
Chisa tạm dừng. Một nhịp thở ngắn. Cô ngẩng lên mắt quét qua một lượt những người xung quanh. Kina giờ đây ánh mắt dán chặt vào Chisa không nói gì. Nhưng những chi tiết trong đầu cô đang dần ăn khớp với nhau. Một biểu hiện nhẹ nơi đuôi mắt cho thấy cô cũng đã đến được mốc đó.
“Gợi ý 13: Người Đức hút Prince. Nhà số 4 còn trống. Vị trí này hợp lý.”
“Gợi ý 5: Nhà màu xanh lá uống cà phê. Nếu nhà 4 là màu xanh lá cà phê đúng chỗ. Nhà 5 còn lại là trắng.”
“Gợi ý 12: Người hút Blue Master uống bia. Nhà 5 còn trống thuốc và đồ uống. Gán vào. Gợi ý 2: Người Thụy Điển nuôi chó. Thêm vào nhà 5. Thỏa mãn.”
Chisa hạ nhẹ tay xuống. Khuôn mặt cô không thay đổi nhưng có điều gì đó trong giọng nói bắt đầu mềm lại.
“Còn lại nhà số 4 người Đức, hút Prince chưa rõ thú nuôi. Con vật duy nhất chưa ai có là… cá.”
Kina khẽ nhắm mắt. Một từ hiện lên rõ ràng trong đầu cô: Cá.
“Gợi ý 15: Người hút Blend có hàng xóm uống nước. Chỉ có nhà 2 hoặc 4 có thể hút Blend. Nhưng người Đức ở nhà 4 đã hút Prince. Vậy Blend là nhà 2. Còn lại nhà 1 vẫn chưa có đồ uống đó là… nước.”
Không khí như ngừng lại. Mita lẩm bẩm.
“Hợp lý quá đi mất…”
Chisa quay sang Shiori. Lúc này Shiori vẫn chưa nhúc nhích. Cô đang giữ tờ đề bài nhưng cả ánh mắt lẫn tư thế đều đã trôi theo câu chuyện. Cô nhìn Chisa như thể đó không còn là một lời giải đề mà là một vở diễn hoàn chỉnh.
“Người Na Uy ở nhà số 1 uống nước. Người Đức ở nhà số 4 nuôi cá. Đó chính là đáp án.”
Shiori gật đầu. Lần này cô không nói gì ngay mà đưa tờ giấy lên kiểm tra một lần nữa. Mắt cô lướt nhanh xuống phần cuối.
“… Trùng khớp hoàn toàn. Đáp án chuẩn xác.”
Không ai nói gì trong khoảnh khắc sau đó. Kina là người phá vỡ sự im lặng. Cô nghiêng đầu ánh mắt hướng về Chisa không còn sự cạnh tranh mà là sự thừa nhận.
Kina đứng im lặng. Bờ vai cô hơi hạ xuống một chút như thể vừa thở ra một hơi thật nhẹ. Âm thanh ấy không đủ để ai khác nghe thấy nhưng lại đủ để tự mình nhận ra. Ánh mắt cô vẫn hướng về phía Chisa không còn phòng bị hay nghi ngờ gì cả.
Cô lên tiếng, giọng nhỏ hơn bình thường nhưng dứt khoát.
“Chị không chỉ đúng… mà còn nhanh hơn em. Còn không cần giấy bút nữa chứ.”
Không có ý giấu sự ngưỡng mộ trong ánh nhìn, cô đã thật lòng thừa nhận. Đó không phải là sự thất bại mà là một lời hứa với bản thân.
Chisa nghiêng đầu trong khi đôi tay khẽ vòng ra sau lưng, dáng đứng vẫn ung dung như thể tất cả chuyện vừa xảy ra chỉ là một trò đố nhỏ trong một ngày bình thường. Rồi cô nháy mắt không giấu vẻ trêu đùa.
“Chị học theo phong cách của Shinji thôi.”
Shiori khẽ giật mình trước câu nói ấy rồi bật cười. Tiếng cười không quá lớn nhưng lan rộng trong không khí mang theo sự nhẹ nhõm như vừa trút được điều gì. Cô gấp tờ đề bài lại, nâng lên ngang ngực như một tờ giấy công nhận chiến thắng rồi tuyên bố với giọng rõ ràng một lần nữa.
“N…Người thắng cuộc sau cùng là: Chisa Nishikigi! Chị ấy sẽ được ở cùng phòng với tớ đêm nay!”
Mita đứng gần đó lập tức ôm trán vờ làm động tác đổ nghiêng sang một bên như thể ngất xỉu. Hành động hoàn toàn không có sức nặng nhưng vẫn khiến không khí xung quanh nhẹ hẳn đi.
Nijiko giơ tay lên và vỗ ba cái, tiếng vỗ không mạnh nhưng có tiết tấu rõ ràng. Nó vang lên như một dấu hiệu kết thúc hoặc cũng có thể là mở màn.
Kina không phản ứng ngay. Cô nàng nhìn Shiori rồi nhìn Chisa một lần nữa. Sau cùng cô cúi đầu thật nhẹ. Không ai nhìn thấy ánh mắt cô lúc đó nhưng trong lòng cô một ý niệm đang nhen lên.
Trận tiếp theo cô sẽ không để bản thân chậm hơn. Không còn là để giành phần thắng mà là để xứng đáng với người chị đang đứng trước mặt mình.
Cửa thang máy lúc ấy phát ra âm thanh nhỏ rồi từ từ trượt mở. Ánh sáng từ hành lang tầng 19 hắt vào chạm tới sàn gạch hoa văn dưới chân họ. Màu ánh sáng ấy không chói lóa, cũng không quá dịu nhưng khiến không khí trong thang máy thay đổi.
Nhiệt độ dường như thấp hơn một chút. Sự căng thẳng từ phút trước đã tan đi để lại khoảng lặng như mặt nước sau một vòng xoáy.
Cánh cửa phía trước mở ra một hành lang yên tĩnh. Nhưng bên trong không khí ấy, có điều gì đó đang âm thầm chuyển động. Không rõ là lời hứa, là quyết tâm hay là một dự cảm.
Đêm nay sẽ yên tĩnh nhưng đó chỉ là khoảng lặng giữa hai nhịp trống.
Một vòng đấu khác có thể đã bắt đầu ngay từ khoảnh khắc cửa mở.
Và như vậy Chisa bằng năng lực trí tuệ điềm tĩnh và logic sắc sảo đã chiếm lấy vị trí bên cạnh Shiori. Không chỉ vì tốc độ mà bởi sự rõ ràng, từng bước một như đang dẫn tất cả đi theo một con đường đã được dọn sẵn.


0 Bình luận