• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Tiếng hét từ bệnh viện

Chương 10

0 Bình luận - Độ dài: 3,537 từ - Cập nhật:

Mắt tôi dán vào dãy số. Đầu óc quay cuồng, không sao hiểu nổi thứ mớ hỗn độn này. Cái quái gì thế này? Liệu đây có thật là mật thư lão Bình gửi cho chúng không? Trông chẳng khác gì một đống số vô nghĩa. Một luồng hoang mang dâng lên.

“Bình tĩnh… bình tĩnh nào, Lộc!” Tôi tự nhủ, cố kìm nén nhịp tim đang đập rộn ràng. Cạnh tôi, Minh vẫn lẩm bẩm điều gì đó không rõ.

Phải chăng phải tách từng số? Hay chúng có một quy luật riêng? Nhưng thời gian không chờ đợi. Ngồi đây giải mã thì chỉ có nước bị chúng về tóm sống cả đám. Không do dự, tôi giơ máy ảnh lên chụp vội tờ giấy. Lòng đầy bất mãn vì chưa giải được, nhưng lý trí mách bảo: Quan trọng nhất lúc này là phải hành động, phải tóm được bọn chúng, ít nhất cũng phải phá tan cái hang ổ khốn kiếp này. Còn nếu túm được cả ổ tại chỗ giao dịch... thì còn gì bằng!

Bỗng, một mảnh ký ức vụt sáng lên trong đầu tôi. Giọng nói đầy chế giễu của một tên nào đó vang lên: “Mà không thể tin nổi cái tên ‘thần chết nhân gian’ ấy lại dùng thứ mật mã trẻ con thế này đấy! Chắc tâm hồn thanh xuân chưa lớn!”

Mật mã trẻ con! Cụm từ như một tia chớp xé toang màn sương. Đúng rồi! Đó chính là gợi ý! Một thứ mật mã toàn số dành cho... thanh niên chúng tôi?

Tôi quay sang Minh, giọng khẩn trương: “Mày có nghe chúng nó nhắc đến loại mật mã gì không? Kiểu như trò chơi giải đố, hay cách nhắn tin bí mật thời trẻ trâu ấy?”

Nó tròn mắt nhìn tôi như gặp người ngoài hành tinh - cũng phải thôi, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc này lại hỏi chuyện đâu đâu. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt Minh chợt sáng lên. Nó hiểu bạn mình không bao giờ hỏi những câu vô nghĩa vào giờ phút sinh tử.

“Ừm…” Minh gãi đầu, cố nhớ. “Bình thường tao thấy chúng nó hay dùng teencode, kiểu vừa chữ vừa số ấy.”

Nghe có lý, nhưng so với teencode, dãy số này khác hẳn. Nếu không phải thời nay... thì có lẽ là thời xưa? Thời lão Bình còn trẻ chăng? Lúc này, một ký ức mờ nhạt về những câu chuyện của bố tôi ùa về. Ông là người đam mê những thứ kỳ lạ, những mật mã, tin tức bí ẩn.

Tôi cố gắng vặn óc. Một hình ảnh mơ hồ hiện lên... “Hình như... hình như tao nhớ ra rồi! Có một loại mã, hồi nhỏ bố tao hay kể!” Tôi thốt lên, giọng đầy phấn khích. Minh hoảng hốt vội lao tới bịt miệng tôi lại, mắt liếc nhìn xung quanh đầy cảnh giác.

Im lặng bao trùm một lúc, không có động tĩnh gì. Thở phào, tôi thì thầm: “Lấy bút và sổ trong ba lô ra mau!”. Minh gật đầu, nhanh nhẹn mở ba lô. Chúng tôi đang đứng trong căn phòng nhà xác. Hơi lạnh từ sàn bê tông thấm vào da thịt, nhưng biết nơi này chẳng có tử thi nào, chúng tôi cũng đỡ sợ. Tôi dựa quyển sổ vào mặt giường bệnh cũ kỹ, tay run run cầm bút.

“Nó chính là thế này.” Tôi bắt đầu viết ra:                         

                        1                      2(a,b,c)             3(d,e,f)

                        4(g,h,i)             5(j,k,l)              6(m,n,o)

                        7(p,q,r,s)           8(t,u,v)             9(w,x,y,z)

                        *                      0(__)                #

Minh chăm chú nhìn, vẻ mặt lộ rõ sự quen thuộc nhưng vẫn ngơ ngác. Nó thúc mạnh vào lưng tôi, giọng gấp gáp: “Cái này thì liên quan gì đến đống số kia? Mà sao tao thấy nó quen quá?”

Tôi dõng dạc: “Quen là phải! Đây là bố cục bàn phím bấm điện thoại đấy, nhớ chưa? Nếu muốn gõ chữ thì phải bấm số!”

“À!” Minh vỗ trán. “Thế nó liên quan kiểu gì?”

“Tất nhiên là có!” Tôi nói nhanh, ngón tay chỉ vào dãy số đã chụp “Ta chia dãy này thành từng cặp hai số. Ví dụ, 23: số 2 bấm ba lần là chữ B. Tiếp 33: số 3 bấm ba lần là chữ E. Cứ thế mà suy!”

Minh gật gù, mắt sáng lên: “Thế 02 là cách, đúng không?”

“Chuẩn không cần chỉnh!” Tôi tự tin đọc kết quả sau khi lần theo từng cặp số: “ben phai thac troi ben canh linh hon xanh.”

Minh nhíu mày, lẩm bẩm: “Bên phải thác trôi? Thác gì trôi? Lính hôn xanh? Nghe như trong truyện cổ tích! Mày chắc chắn chứ?”

Tôi bật cười: “Chưa biết là đúng rồi! Đây là tên lóng mấy địa danh hồi xưa, tao nghe bố kể khi ổng dẫn tao đi qua mấy chỗ này.” Tôi vội giải thích thêm: “Câu đúng phải là: bên phải thác trời bên cạnh linh hồn xanh.”

Chưa dứt lời, Minh đã cắt ngang, giọng đầy nghi hoặc: “Thác trời? Linh hồn xanh? Lại càng nghe như chuyện thần tiên!”

Tôi lại phá lên cười, vỗ vai nó: “Không phải đâu! Chỗ này gần đây thôi, cách chừng hơn cây số. Mày cũng biết nơi đó mà, bọn mình đi qua mấy lần rồi!”

Minh càng rối trí, hai tay ôm đầu cố nhớ: “Chỗ quái quỷ nào chứ? Làm gì có cái thác trời nào ở đây?”

“Thác trời là nói cho vui!” - Tôi vội nói - “Thực ra đó là cái nhà máy bơm nước ở cánh đồng. Ngày xưa, dân quanh đây hay ra tắm sông gần đó, nhìn dòng nước từ ống bơm khổng lồ đổ xuống trắng xóa, cứ như thác từ trời rơi xuống nên họ gọi vậy. Còn ‘linh hồn xanh’ thì dễ hơn, chính là rừng tre xanh rì gần đấy! Nghe thế là tao biết ngay.”

Tôi tiếp tục, giọng hối hả: “Vậy điểm hẹn chính là chỗ bên phải nhà máy bơm nước, cạnh rừng tre! Chính cái nhà hoang từ lâu lắm rồi ấy, chỗ mà có lần mày lôi kéo tao đến tìm ma đấy, nhớ không?”

“Ồ!” Tiếng Minh vang lên đầy vỡ lẽ. Không chần chừ, chúng tôi lập tức rời khỏi phòng xác lạnh lẽo, len lỏi ra ngoài. Trời đã khuya hơn gần tiếng – nửa đêm qua lâu rồi. Phải nhanh! Nếu không, cuộc giao dịch sẽ kết thúc, lũ chúng sẽ tan biến như ma!

Chúng tôi lao đến đồn cảnh sát gần nhất, dồn hết bằng chứng thu thập được lên bàn. Ban đầu, họ tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng khi xem qua những bức ảnh chụp vội trong phòng “chim sáo” và hang ổ, sắc mặt họ biến đổi ngay. Một viên cảnh sát trung niên nghiêm nghị nói, ánh mắt dán chặt vào tấm hình: “Đây chính là băng nhóm buôn bán nội tạng trái phép chúng tôi truy nã nhiều năm nay. Năm xưa, chúng tôi từng vây bắt được một số tên, nhưng lần ấy để lọt mất bọn buôn lớn. Tên bán hàng bị bắt lại không biết rõ căn cứ, chỉ khai được là được giới thiệu cho một tên cầm đầu có tên ‘Vương Thất Đan’ – thông tin cứ thế đứt gánh. Truy nã hắn lâu nay không có manh mối, cứ ngỡ hắn đã cao chạy xa bay. Không ngờ hắn lại trá hình làm nhân viên y tế, ẩn náu ngay trong bệnh viện!”

Chúng tôi buộc phải ở lại đồn để khai báo chi tiết toàn bộ quá trình. Sau khi xác minh rõ chúng tôi hoàn toàn vô tội và chỉ là nhân chứng tình cờ phát hiện, họ tỏ ra rất cảm kích, thậm chí đề nghị tuyên dương.

Vài tiếng đồng hồ căng thẳng trôi qua, tiếng còi hụ rú báo hiệu đoàn xe cảnh sát ập về. Hàng chục chiếc xe dừng trước cổng, lực lượng đặc nhiệm dẫn giải từng tên tội phạm bị còng tay sau lưng xuống xe, đầu cúi gằm. Từ xa, tôi đã nhận ra bộ dạng tiều tụy của lão Bình trong số đó. Hắn lếch thếch đi ngang, ánh mắt vô hồn. Thì ra vậy! Tôi chợt hiểu. Cái xe cứu thương kia không chỉ là phương tiện ẩn náu, mà còn là công cụ hoàn hảo để vận chuyển “hàng”! Ai ngờ một chiếc xe cứu thương lại chở đầy thứ kinh dị ấy? Vừa không bị kiểm tra, vừa dễ dàng qua mặt thiên hạ. Thật là thâm độc!

Phải đến tận một tuần sau, vụ án kinh hoàng này mới chính thức khép lại. Nghe đâu, đường dây tội ác đã ăn sâu, bám rễ vào nhiều tầng lớp nên việc truy quét gặp không ít khó khăn. Tuy nhiên, cái đường dây của cả hệ thống quỷ quyệt ấy đã bị đập tan ngay khi lão Bình sa lưới. Hắn tuy không phải kẻ cầm đầu tối cao, nhưng chính là con quỷ gác cổng, kẻ trực tiếp nhúng tay vào máu! Tin tức từ cảnh sát khiến tôi lạnh sống lưng: lão ta không chỉ là kẻ trực tiếp rút ruột, mổ xẻ những nạn nhân vô tội, mà còn là tấm khiên che chở vững chắc cho cả lũ buôn thịt người dưới hầm. Máu của bao người đã dính đầy tay hắn qua những phi vụ liên hệ chặt chẽ với lũ mua bán nội tạng thú vật!

Nhưng tột cùng của sự kinh hoàng và phẫn uất chính là âm mưu thâm độc giăng ra từ chính bệnh viện! Lão Bình quỷ quyệt cấu kết với tên giám đốc bệnh viện. Vụ hai học viên say rượu tự ý phẫu thuật năm nào? Chính lão Bình là kẻ chủ mưu, cấp phép! Hai thanh niên ngờ nghệch ấy chỉ là con tốt thí mạng trong bàn cờ tàn ác của hắn. Sau đó, hắn lợi dụng ngay cái chết ấy như sợi dây thòng lọng siết cổ tên giám đốc, buộc hắn phải trở thành tay sai ngoan ngoãn. Ban đầu chỉ là vài hành động nhỏ nhắm mắt làm ngơ, nhưng dần dà, cái ác đã được buông lỏng hoàn toàn để lão Bình thỏa sức tung hoành trong chính ngôi nhà chữa bệnh!

Càng đào sâu, càng phát hiện những vết thối rữa lâu năm khiến người ta phải bàng hoàng, phẫn nộ. Khoảng 8 năm trước, lão Bình từng là một bác sĩ có tài, nhưng tâm thần đã lệch lạc từ biến cố kinh hoàng. Nghe kể, vợ hắn ngoại tình với một gã trai trẻ, cả hai tử nạn trong một vụ tai nạn. Chính lão Bình là người đứng bàn mổ! Khi nhìn thấy thi thể vợ cùng gã nhân tình, nhất là khi biết họ vẫn đang quấn quýt nhau trong khoảnh khắc cuối cùng, lòng dạ hắn sôi lên máu độc. Và tên giám đốc lúc bấy giờ (còn là phó giám đốc) đã xuất hiện như một “cơ hội” tàn nhẫn: con gái hắn bệnh nặng cần nội tạng thay thế. Hai con quỷ đã gặp nhau! Biết rõ hai nạn nhân kia chết vì sự cố ý của lão Bình, chúng vẫn nhẫn tâm lấy nội tạng còn ấm hơi người của họ để cứu đứa con gái. Đứa bé được cứu, được đưa ra nước ngoài sống xa hoa, trên mạng sống và nỗi đau tột cùng của những người bị giết hại một cách dã man!

Từ đó, lão Bình lao xuống dốc không phanh trong vũng máu. Hắn trở nên quái gở, cuồng loạn với niềm “đam mê” rùng rợn: thích mổ xẻ người sống! Tên giám đốc khi đã leo lên đỉnh quyền lực ở bệnh viện, nhiều lần định ngăn cản thú tính của lão, nhưng chính vết nhơ “cứu con” bằng nội tạng ăn cắp đã trói chặt miệng hắn. Hắn đành bất lực nhìn con quỷ mặc sức hoành hành.

Sự phản bội còn nhân lên gấp bội khi biết nguồn gốc hệ thống đường hầm kinh hoàng ấy! Lão kể, bố hắn chính là một trong những người anh hùng góp công xây dựng hệ thống này phục vụ kháng chiến, là nơi cứu chữa thương binh và họp bàn chiến thuật. Thế mà, di sản thiêng liêng của cha ông lại bị chính đứa con bất hiến biến thành hang ổ cho lũ quỷ dữ! Sau kháng chiến, đường hầm định bị lấp đi, nhưng một số người (trong đó có bố lão) không nỡ, chỉ lấp sơ sài các lối vào. Ai ngờ, cái tâm nguyện giữ gìn dấu tích lịch sử ấy lại bị lão Bình lợi dụng một cách tàn nhẫn! Bố lão đột ngột qua đời, bí mật rơi vào tay lão. Và thay vì tôn vinh, lão đã biến nó thành địa ngục trần gian! Bệnh viện hiện tại, nơi lối vào đầu tiên được đào lên, cũng chính là cánh cổng địa ngục do lão nắm giữ. Thật đau lòng và phẫn uất khi nghĩ rằng bao năm qua, người ta vô tư bước trên nền đất ấy mà không hay biết dưới chân là cả một lò mổ người tàn bạo!

Cay đắng và phẫn nộ tột độ trước số phận người công nhân vô tội! Vụ tai nạn ở tòa nhà hoang kia hoàn toàn không phải ngẫu nhiên! Anh ta đã phát hiện ra kết cấu bất thường và tình cờ đụng phải lũ quỷ đang lẩn trốn trong đường hầm. Chúng đã thẳng tay sát hại anh rồi dựng lên vụ “tai nạn” để che giấu tội ác! Gia đình anh, khi biết sự thật, cơn phẫn nộ và đau đớn làm sao kể xiết!

Nhưng tàn ác nhất, kinh tởm nhất chính là quá trình “cung cấp nguyên liệu” cho lò mổ của lão! Ban đầu, hắn chỉ trộm xác chết từ nhà xác để thỏa mãn thú tính và bán đi lấy tiền tu bổ cái “địa ngục” dưới lòng đất. Nhưng máu đã làm hắn phát cuồng! Hắn thèm khát... những cơ thể còn đang thở, còn đang sống! Lũ người mất tích - những kẻ không nhà cửa, người điên dại, kẻ nghiện ngập - đã trở thành con mồi hoàn hảo cho con quỷ mặc blouse trắng! Hắn chính là kẻ cung cấp “hàng sống” cho tên Phương - con trai ruột của tên giám đốc bệnh viện đáng nguyền rủa! Hắn chỉ cho hắn cái khe rãnh cạnh nhà xác - cổng sau dẫn thẳng vào địa ngục. Tên đó còn đặt cả container ngầm ở đó như một “sào huyệt” để thưởng thức thứ thuốc phiện quái gở và... “ngắm nghía” những “mẫu vật” đáng thương của con quỷ này!

Và đỉnh điểm của sự dã man không thể dung thứ: Lão Bình đã biến chính bệnh nhân của mình thành nạn nhân trong những cuộc “giải phẫu” kinh hoàng! Có những lần, trên bàn mổ, lão biết rõ bệnh nhân vẫn còn cơ hội sống nếu hắn làm đúng. Nhưng hắn đã cố tình không cứu! Hắn lạnh lùng báo tử cho người nhà đang đau khổ chờ đợi. Và rồi, trong sự cô độc của phòng mổ, hắn thỏa thuê “thưởng thức” việc mổ xẻ một cơ thể... vẫn còn đang giãy giụa, vẫn còn đang chống chọi với tử thần! Sự tàn ác đó vượt qua mọi giới hạn của loài người, chỉ có ở quỷ dữ!

Kết quả là hắn bị tuyên án tử hình, chúng tôi cũng có được chút thành tích khi cung cấp bằng chứng cho cảnh sát nhưng không được lộ mặt mà chỉ nhắc sơ qua cùng với chút quà. Cũng phải thôi, nhỡ mấy tên kia còn đồng bọn hay gì biết rằng bọn tôi đã cung cấp chứng cứ thì tìm đến tính sổ thì mệt.

Bầu không khí bên ngoài đồn cảnh sát vẫn ngột ngạt dù trời đã tạnh mưa. Tiếng còi xe, tiếng la hét hỗn loạn khi bọn chúng bị giải đi đã lắng xuống, nhường chỗ cho một sự im lặng nặng nề. Tôi và Minh bước ra, hít một hơi thật sâu không khí ẩm ướt, nhưng mùi thuốc sát trùng từ bệnh viện gần đó vẫn vương vấn, hòa lẫn với mùi đất ẩm, tạo thành một thứ gì đó tanh tưởi khó tả. Nó gợi nhớ đến cái mùi trong phòng “chim sáo”, thứ mùi của tội ác và sự chết chóc đã bám rễ quá lâu.

Vụ án đã thành tâm điểm. Tin tức bùng nổ như một quả bom, chiếm lĩnh mọi diễn đàn, mọi trang báo, mọi góc phố. Hashtag #VụÁnBệnhViệnQuỷ liên tục dẫn đầu bảng xu hướng. Các clip phỏng vấn người thân nạn nhân nghẹn ngào, giọng đầy phẫn uất; hình ảnh lão Bình cùng đồng bọn bị giải đi với khuôn mặt vô hồn; những thước phim quay lén từ đường hầm kinh hoàng... tất cả cứ như những vết dao cứa sâu vào lương tri cộng đồng. Sự phẫn nộ không hạ nhiệt, mà còn bùng cháy dữ dội hơn với mỗi chi tiết mới được phơi bày. Người ta không chỉ giận lũ quỷ mặc blouse trắng, mà còn giận cả cái hệ thống đã để chúng hoành hành ngang nhiên suốt năm tháng dài.

Tôi lướt qua màn hình điện thoại, dòng chảy cuồn cuộn của sự giận dữ trên mạng xã hội khiến lòng nặng trĩu. Những bình luận nhuốm máu, những lời nguyền rủa đắng cay, những tiếng kêu gọi công lý thống thiết... Chúng phản chiếu một nỗi đau tập thể sâu sắc, một sự mất niềm tin chua xót. Công lý có lẽ đã được thực thi, những kẻ chủ mưu đã bị tóm gọn, nhưng những mạng sống đã tắt, những nỗi đau đã nhuộm đỏ, liệu có thể nào rửa sạch? Những đứa trẻ mất cha, những người vợ mất chồng, những gia đình tan nát vì bị đánh cắp người thân vào cái lò mổ ngầm ấy... nỗi hận thù và đau khổ của họ, giờ đây hòa chung vào cơn thịnh nộ của cả xã hội, tạo thành một khối u uất khổng lồ, chực chờ.

Bệnh viện giờ như một sở cảnh sát. Hàng rào cảnh sát vây kín, ánh đèn nhấp nháy xe tuần tra chiếu vào những ô cửa sổ đen ngòm, trông như những con mắt mù lòa, vô hồn. Ngôi nhà chữa bệnh năm nào giờ đây chỉ còn là một bức tường thành của sự sợ hãi và nghi kỵ. Liệu niềm tin vào nơi này, vào những con người mặc áo blouse trắng, bao giờ mới hồi sinh? Hay nó sẽ mãi mang vết sẹo thấm đẫm máu và nước mắt này?

Minh đứng cạnh, im lặng nhìn về phía tòa nhà bệnh viện âm u. Nó thở dài, một tiếng thở dài nặng trịch như chứa đựng cả bầu trời u ám của những ngày vừa qua.

“Xong rồi... Lộc?” Giọng nó khàn đặc, không chút nhẹ nhõm, chỉ đầy mệt mỏi và một nỗi trống trải lạ kỳ.

Tôi không trả lời ngay. Mắt tôi dán vào cái lối vào khu hầm mổ bí mật đã bị niêm phong, nơi sâu thẳm dưới lòng đất kia, bao nhiêu oan hồn vẫn còn đang gào thét? Tiếng mưa rơi tầm tã đêm nào, tiếng bước chân lạo xạo trên nền đất lạnh, cái dãy số quái dị, mùi thuốc lá nồng nặc lẫn mùi máu tanh... tất cả như một thước phim quay chậm, ám ảnh không dứt trong đầu.

“Ừ,” Tôi gật đầu, cố nuốt trôi cục nghẹn trong cổ họng “Xong rồi.” Nhưng hai tiếng ấy nghe trống rỗng đến lạ. Bắt được hung thủ, phá tan đường dây, nhưng cơn ác mộng có thực sự kết thúc? Những vết hằn trong ký ức những người đã trải qua, trong lòng những người mất mát, và trong cả niềm tin của một cộng đồng, liệu có bao giờ thực sự lành lại?

Bên ngoài, tiếng người qua lại bắt đầu nhộn nhịp trở lại. Cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi. Nhưng bóng tối của vụ án, với sự tàn độc vượt ngoài sức tưởng tượng, vẫn như một vệt dầu loang đen ngòm, âm ỉ lan tỏa trong tâm thức mỗi người. Nó nhắc nhở một sự thật phũ phàng: Quỷ dữ đôi khi không ở đâu xa, mà ẩn nấp ngay trong những nơi ta gửi gắm niềm tin và hy vọng cuối cùng. Và nỗi đau, sự phẫn nộ cùng những câu hỏi không lời đáp về bản chất con người, có lẽ sẽ còn ám ảnh nơi đây, rất lâu, rất lâu nữa...

Cơn mưa nặng hạt lại bắt đầu rơi. Những giọt nước lạnh buốt rơi xuống mặt đất, tưởng như đang cố gột rửa. Nhưng mùi tanh tưởi kia, dường như vẫn còn đó, bền bỉ, dai dẳng... lẩn khuất trong từng hơi thở của thị trấn vừa trải qua một cơn ác mộng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận