Chúng tôi bước vào trong với một cảm giác rợn tóc gáy. Bầu không khí trong phòng xác đặc quánh sự chết chóc, âm khí như bao trùm lấy da thịt. Căn phòng được ngăn cách bởi một tấm màn che mỏng manh. Không gian bên trong càng lạnh lẽo và ngột ngạt hơn, mùi thuốc sát trùng lẫn với một thứ mùi điều hòa khó tả. Vô số chiếc giường sắt kẽo kẹt xếp song song thành hai dãy, phủ trên mỗi chiếc là một tấm vải trắng toát.
Sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm. Bất ngờ hơn, trong đây chẳng có thứ gì lạ lùng, thậm chí dấu vết của hoạt động bất thường cũng không. Một nỗi hoài nghi dấy lên: Chả nhẽ mình lại sai? Ý nghĩ đó khiến tim tôi chùng xuống. Chả nhẽ mấy suy đoán trước đó là vô căn cứ? Mấy vệt đỏ kia chỉ là thuốc thử nghiệm văng ra? Nhưng tại sao? Ai lại tối đêm chui vào nhà xác gần một tiếng đồng hồ chỉ để... không làm gì cả? Tôi quay sang Minh, chỗ nó đứng lúc này đã trống trơn! Tim tôi đập loạn nhịp, chẳng lẽ lại biến mất giống lần trước. Sau một hồi tìm kiếm trong hốt hoảng, thấy nó đang cúi sát xuống sàn, mò mẫm thứ gì đó ở góc phòng tay phải.
Tôi định lại gần hỏi han, bước chân nhẹ nhàng trên nền gạch lạnh. Thế nhưng, thật bất ngờ, Minh giật bắn người lên khi thấy bóng tôi, ngã vật vào chiếc bàn đang đặt một thi thể. Miệng nó há hốc sắp hét lên, nhưng tôi lao tới, tay bịt chặt lấy miệng nó. “Shhh!!!” Tiếng thì thào khẩn trương thoát ra giữa hai hàm răng nghiến chặt.
Hai mắt Minh mở trừng trừng, ngập tràn hoảng sợ. Sau một hồi, ánh mắt nó dần dịu xuống, nhưng thay vào đó là sự ngỡ ngàng tột độ. Hai con ngươi đen vừa giật giật giờ lại trùng xuống, dán chặt vào tấm vải trắng. Nó đẩy tôi ra một cách dứt khoát, tay run run giật phăng tấm vải che. Tôi cứ tưởng nó bị dọa mất hồn, ai ngờ sự thật phía dưới khiến chính tôi bàng hoàng, chân tay bủn rủn.
Không hề có thi thể. Chỉ là một con ma nơ canh bằng nhựa trắng bệch, vô hồn. Nhìn sang mấy giường bên cạnh – tương tự! Hai chúng tôi đứng sững, nhìn nhau không nói nên lời, trong mắt nhau chỉ còn sự kinh ngạc và hoang mang tột độ như hai đứa trẻ lạc vào thế giới điên rồ. Tất cả những gì khám phá từ khi vào bệnh viện này đều vượt quá sức tưởng tượng.
“Tại sao... lại không có một cái xác nào ở đây chứ?” Giọng tôi khản đặc.
“Chả biết nữa. Hay... chúng đã chuyển đi đâu đó rồi?” Minh lẩm bẩm.
Một luồng điện giật xẹt qua người tôi khi nghe câu đó. Đúng rồi! Ta đã quá quen với những trò ngụy trang tinh vi của lũ quỷ này rồi! Chắc chắn chúng đã chuyển những thi thể xuống đường hầm phía dưới!
“Phải có một lối đi bí mật!” Tôi gằn giọng, quay sang Minh, ánh mắt quyết liệt.
“Giống như ở tòa nhà bên kia đúng không? Tìm thôi!” Vẻ mặt Minh bỗng hưng phấn lạ thường, nó lập tức sờ soạng dọc các bức tường lạnh ngắt.
Suy nghĩ lóe lên: Nếu nơi đây giống phía bên kia, vậy lối vào hẳn được giấu sau những chiếc giường ma nơ canh này! Tôi gọi Minh lại phụ giúp. Hai bàn tay chúng tôi lật tìm dưới từng gầm giường sắt lạnh buốt.
“Tìm… tìm thấy rồi!” Tiếng kêu khẽ đầy phấn khích của Minh vang lên trong căn phòng chết. “Chỗ này! Một khe rãnh đủ để ngón tay luồn vào!”
Chúng tôi dùng hết sức bẩy tấm panel lên. Một luồng không khí ẩm thấp, nặng mùi đất mục và mốc meo xộc thẳng lên mặt, khiến cả hai nheo mắt lại, buột miệng ho sặc sụa. Một đường hầm tối om hiện ra, những bậc thang đất dẫn sâu xuống lòng đất, đúng như dự đoán. Chúng tôi nhìn nhau, trong mắt nhau thoáng chút do dự và ái ngại. Bóng tối dưới kia như một cái miệng quỷ đang há rộng. Nhưng rồi, quyết tâm vạch trần bí mật của lũ quỷ người đã lấn át nỗi sợ. Chúng tôi gật đầu, bình tĩnh nhưng cẩn trọng từng bước, bắt đầu bước xuống cầu thang vào lòng đất tăm tối.
“Yên tâm đi, chúng ta có mang vũ khí phòng thân, tao cũng đã thấy lão Bình lên xe cứu thương đi đây đó, chắc không quay lại luôn đâu!” Lời trấn an của tôi có vẻ hơi thừa khi nó nhẹ nhàng đáp lại “Nói thừa, tao tin mày mà.”
Bước xuống những bậc đất đã sẫm màu, bóng tối dày đặc như nước đen nuốt chửng chúng tôi. Không khí dưới hầm càng lúc càng ngột ngạt, ẩm ướt và lạnh buốt, mang theo mùi đất thối rữa nồng nặc lẫn một thứ mùi tanh nhẹ, man mác khiến lòng dạ bồn chồn. Ánh đèn pin hắt ra những vệt sáng yếu ớt, chỉ đủ soi lộ những bức tường đất thô ráp, phủ đầy rêu xanh lét và những vệt nước đọng lấp lánh dưới ánh đèn. Mỗi bước chân chúng tôi đặt xuống đều vang lên âm thanh lạo xạo, rột rạt từ lớp đất dưới chân, nghe như tiếng thở dài của lòng đất, càng làm tăng cảm giác hồi hộp đến nghẹt thở. Chỗ này kết cấu có vẻ y hệt phía bên kia. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, khiến tim đập nhanh hơn: Có lẽ rằng phía bên này thông với bên kia? Chúng không phải hai đường hầm riêng biệt, mà là những nhánh chính trong một hệ thống đường hầm đồ sộ, chằng chịt như mạng nhện dưới lòng đất!
Phía dưới cùng chỉ có một lối đi hẹp chạy thẳng về phía trước, bị bóng tối bủa vây ở phía cuối. Mắt tôi chợt dán chặt vào nền đất: Dưới đất còn đọng lại vài giọt chất lỏng màu đỏ sẫm, nhỏ như hạt đậu, lấp lánh dưới ánh đèn pin một cách ghê rợn. Một luồng lạnh buốt xuyên qua cột sống. Dám chắc đấy là máu người rồi! Ý nghĩ đó như một mũi dao đâm vào óc, khẳng định suy đoán của tôi đã phần nào đúng – chúng tôi đang lần theo dấu vết của lò mổ kinh hoàng.
Bước đi trong im lặng chết chóc, chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, ánh mắt chúng tôi đột ngột dừng lại tại một khe cửa hắt ra ánh sáng vàng vọt, lờ mờ ở cuối lối đi. Ánh sáng ấy không mang lại chút ấm áp nào, trái lại, nó như một lời mời gọi đầy ma mị vào cõi chết. Đến gần nó, một làn không khí nặng nề, đặc quánh một thứ mùi kinh khủng, mùi máu tươi ngọt lịm lẫn mùi thịt sống, mùi chất thải cơ thể và mùi thuốc sát trùng nồng nặc, sộc thẳng vào mũi, bám chặt lấy cổ họng, rồi xông thẳng lên não. Mọi sự kinh hãi, rồi cả sự ghê rợn đến tởn gai óc ập đến cùng lúc, khiến chân tay tôi bủn rủn.
Hơi thở nghẹn lại. Cảnh tượng trước mắt qua khe cửa thực sự là địa ngục trần gian, một vụ tra tấn đến tâm trí con người. Một cơ thể người trần truồng, nhợt nhạt nằm trên bàn kim loại lạnh ngắt. Bụng và ngực bị rạch một đường dài, toang hoác, các cơ quan nội tạng gần như đã bị moi sạch sẽ, chỉ còn lại một khoang rỗng đẫm máu đen sẫm. Máu và các chất dịch nhầy nhụa, vàng vọt bắn tung tóe khắp tường, trần và sàn nhà, tạo thành những vệt loang dài như những vết nôn của quỷ dữ. Mùi tanh nồng nặc, đậm đặc đến mức sặc sụa, tỏa ra ngoài hành lang như một thực thể sống.
Tôi không dám nhìn thẳng cảnh tượng đó nữa, quay mặt đi, dạ dày quặn thắt. Thằng Minh lúc này phát ra một tiếng rên nghẹn ngào, rồi như bị xốc quá, nó ngồi bệt xuống nền đất lạnh buốt ngay cạnh tôi. Gương mặt nó tối sầm lại rồi chuyển sang trắng bệch như vôi, hai tay ôm chặt bụng, điệu bộ co giật nhẹ như sắp nôn ra ngay tại chỗ. Tôi nhanh chóng đặt tay lên vai nó, vừa trấn an nó “Cố lên... thở đều...” vừa tự nhủ thầm: “Phải bình tĩnh!!! BÌNH TĨNH LẠI!!!” Hàm răng tôi nghiến chặt, mồ hôi lạnh toát ra sau gáy. Tôi buộc mình phải quay lại, chống lại cơn buồn nôn quặn thắt, đưa máy ảnh lên chụp vội vài tấm ảnh hiện trường làm bằng chứng. Rồi nhanh chóng lẩn ra xa, nhắm mắt lại, cố tưởng tượng những hình ảnh tươi sáng, vui vẻ nhất để xua đuổi cơn ác mộng đang hiện hữu. Lúc này nhìn Minh, gương mặt nó vẫn trắng bệch như tờ giấy, môi tái ngắt, cứ như thể sắp ngất xỉu vì thiếu máu và kinh hoàng.
Cũng phải thôi. Ai mà chứng kiến cảnh tượng đẫm máu, tàn bạo và phi nhân tính đến thế mà không rợn tóc gáy, không muốn quay đầu bỏ chạy? Nó còn kinh khủng hơn gấp bội mấy bộ phim kinh dị “nặng đô” tôi từng xem cùng bố. Có lẽ nhờ di truyền từ bố – một ông phóng viên đam mê mấy chuyện li kì – mà tôi còn có thể gượng dậy, còn chút sức để hành động trong cơn chấn động này.
Không thể ở lại thêm giây phút nào nữa. Bằng chứng đã có trong tay. Máu trong người như sôi lên vì phẫn nộ và căm hờn. Chúng tôi phải mau chóng thoát khỏi đây, báo ngay cho cảnh sát để trừng trị lũ quỷ khốn nạn này! Tôi đỡ thằng Minh dậy. Chân nãy còn run lẩy bẩy, giờ nó cũng gượng đứng lên, dù khuôn mặt vẫn tái mét và bước đi lẽo đẽo như người mất hồn. Cứ ngỡ đã vượt qua được đoạn kinh hoàng nhất, chỉ cần lần theo đường cũ mà ra...
Ai ngờ! Một âm thanh đột ngột, khô khan, chắc nịch và đanh thép vang lên từ đâu đó, xé toạc sự im lặng như dao cứa vào da thịt: “Thì ra là ở đâu sao?” Giọng nói ấy khiến tôi và Minh dựng đứng cả tóc gáy, máu như ngừng chảy trong giây lát. Cảm giác sợ hãi tột cùng, lạnh cóng, len lỏi khắp từng ngón tay, ngón chân. Bản năng sinh tồn trỗi dậy: Tay tôi lập tức rút nhanh bình xịt hơi cay trong túi, nắm chặt. Còn Minh, dù đang suy sụp, cũng giật mình rút con dao dọc giấy sắc lẹm ra khỏi bao, tay run lẩy bẩy nhưng ánh mắt đầy cảnh giác.
“Bị phát hiện rồi sao?” Câu hỏi hãi hùng lóe lên trong đầu tôi, tim đập như trống đánh ngay trong cổ họng.
Chợt, chính giọng nói đó lại vang lên lần nữa, nhưng lần này là qua chiếc bộ đàm treo ở cổ tay tôi! “Xin lỗi đại ca em đến muộn! Chỗ này đường đi lằng nhằng như mê cung, quá thể!”
Hai chúng tôi nhìn nhau, trong mắt nhau chỉ toàn sự ngỡ ngàng và hoang mang tột độ. Chợt Minh chỉ tay vào cái bộ đàm, thì thào khản giọng: “Là... là nó chăng?”
Ký ức ập về. Cái giọng đấy... tôi đã nghe ở đâu đó rồi! Sau một hồi lục lọi ký ức đầy căng thẳng, tôi chợt nhớ ra: Hình như đó là tên đã dẫm phải cái máy nghe lén tôi ném đi tối hôm giải cứu Minh! Nó thì hôm ấy bất tỉnh nhân sự, nên chắc không nhận ra được. Nhưng với tôi, kẻ đã nghe lén chính hắn và một tên đàn anh nói chuyện thì giọng hắn đã khắc sâu vào trí nhớ!
Giọng nói lại phát ra từ bộ đàm, lần này là một giọng trầm hơn, không có sự quở trách: “Không sao, tí nữa mới đến giờ hẹn.”
Rồi một giọng khác, dõng dạc, trầm đục, mang phong thái của một ông trùm thực thụ, hỏi: “Thằng Bình gửi thông tin nơi giao dịch cho mày chưa, Đô?”
Quả thật! Giọng vừa rồi chính là tên trùm! Tôi nhận ra ngay khi có tiếng “Đô” trả lời hắn, giọng nhanh nhẹn: “Đại ca yên tâm! Lão vừa gửi cho em xong, em đang giải mã nó đây!”
Mấy tên khác cũng lần lượt góp giọng, qua bộ đàm nghe rõ mồn một như chúng đang đứng ngay cạnh:
“Hề hề… Sao lão cứ thích chơi trò mật mã trẻ con thế nhỉ? Gửi thẳng ra cho đỡ mất công giải mã!”
“Mày còn non lắm, em ơi! Gửi nhầm vào tài khoản người khác thì còn có thể lấp liếm bỏ qua được. Gửi nhầm vào máy mấy tên khỉ kia, chúng mà thấy được đoạn tin, lại kéo đến điểm hẹn... cảnh sát mà tới là chết cả lũ chúng mày à!”
“Đúng đúng đấy, nhóc! Suy nghĩ nông cạn!”
“Suỵt! Suỵt! Ngậm cái mõm thối của mày lại đi! Thối hết cả không khí trong này!”
“Mày muốn gì hả? Thích chơi à?”
“Nhào vô đi! Bố đ éo sợ mày đâu, con!”
Trong lúc hai tên sắp sửa lao vào nhau, giọng nói đầy quyền lực của tên trùm vang lên, lạnh như băng, dập tắt mọi xung đột ngay lập tức: “Thôi ngay cho tao! Muốn đánh nhau thì biến ra ngoài mà đánh! Đừng để tao phải xử lí cả hai.” Hai tên cấp dưới im bặt như bị bóp nghẹn cổ.
“Mà không thể tin nổi,” giọng tên nào đó đột ngột chuyển sang mỉa mai, “cái tên ‘Thần Chết Nhân Gian’ ấy lại dùng thứ mật mã trẻ con thế này đấy! Tâm hồn thanh niên mới lớn chắc!” Câu nói vừa dứt, một tràng cười khẩy, chế giễu vang lên qua bộ đàm. Tôi đoán lão Bình kia chắc chẳng được lòng mấy tên này. Tôi chưa thấy ai tỏ ra có chút thiện cảm hay tôn trọng lão cả.
Đột nhiên, không khí trở nên khẩn trương. Tên trùm ra lệnh, giọng gấp gáp: “Nhanh chóng cầm đồ đi theo tao! Sắp đến giờ hẹn rồi, thằng kia bảo rồi đấy!”
Rồi hắn chỉ đích danh: “Thằng Tứ! Chạy ngay đến lò mổ của lão Bình, vác mấy cái hộp đồ theo, nhanh!”
Một giọng khác xen vào, đầy hả hê: “Eo ôi! Nay số mày thảm rồi!”
“Ừ, ừ...” giọng “thằng Tứ” nghe rầu rĩ, “Nhảy vào cái lò mổ địa ngục ấy của lão... lần trước tao suýt nôn hết đống rượu thịt mới ăn buổi tối ra. Nghĩ lại vẫn tởn đến tận bây giờ!”
Nghe thấy chúng định đi qua đây – qua chính cái “lò mổ địa ngục” chúng tôi vừa chứng kiến, hai mắt chúng tôi chạm nhau, đầy kinh hoàng. Không cần nói nhiều, tôi lập tức suy đoán: Có lẽ phòng họp của bọn chúng nằm ngay bên cạnh, chính là ngã rẽ thứ hai từ trái qua mà chúng tôi đã đi qua lúc nãy! Tên “Tứ” này sẽ phải đi ngang qua ngã ba phía trước mặt chúng tôi lúc vào, vòng qua cái lò mổ, rồi mới quay lại chỗ tụ họp. Thế nên, không chần chừ, tôi kéo tay Minh, lập tức chạy ngược về phía sâu trong đường hầm, băng thật nhanh qua ô cửa kinh hoàng của lò mổ, hướng thẳng về phía ngã rẽ phía trước. Chúng tôi nép sát vào bức tường tối om ngay sau góc rẽ, tim đập thình thịch. Nếu hắn đi đường này, chỉ còn cách đối mặt!
Không ngoài dự đoán! Một bóng người cao lớn lù lù đi tới từ hướng trước mặt chúng tôi, tiến thẳng vào phòng lò mổ. Hơi thở chúng tôi nín lại. Chỉ vài giây sau, hắn đã xách hai cái thùng nhựa to màu xám, nhanh chóng chạy ra, quay đầu đi thẳng về lại hướng cũ, mất hút trong bóng tối, hoàn toàn không để ý đến ngã rẽ chúng tôi đang núp.
Trong lòng hai đứa bất giác thở phào một hơi thật sâu, nhẹ nhõm cả người. Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên thái dương tôi.
“Thật may...” Minh thì thào bên cạnh, giọng run run vẫn còn đầy sợ hãi, “... hắn không đi đường này.”.
Chúng tôi nấp yên một lúc lâu, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Trước khi ló mặt ra, tôi cẩn thận kiểm tra bộ đàm. Không một tín hiệu nào cả, dấu hiệu rõ ràng hắn đã theo đồng bọn đi giao dịch. Tôi và Minh liếc nhìn nhau, đồng loạt nhấc chân định rút lui. Nhưng ngay lúc đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: “Liệu có thể thừa cơ lúc chúng giao dịch để tóm gọn cả lũ không?”
Ý nghĩ ấy thôi thúc tôi. Sau một hơi thở sâu lấy dũng khí, tôi quyết định lần theo lối đi dẫn đến chỗ tụ họp của chúng. Tôi đã bảo Minh cầm bằng chứng đi báo cảnh sát trước, nhưng nó nhất quyết đòi cùng vào, nói gì cũng phải thoát ra chung. Không còn cách, tôi đành để nó lẽo đẽo theo sau. Căn phòng phía trước hiện ra, sáng trưng một cách kỳ lạ so với những căn hầm tối tăm trước đó. Không có cửa, chỉ có một biểu tượng hình con chim khắc trên tường. Phòng chim sáo! Tôi giật mình nhận ra ngay cái tên lũ chúng nhắc đến.
“Mình đến đúng chỗ rồi!” Niềm phấn khích dâng lên trong lòng tôi. Tôi thận trọng nhìn vào. May mắn thay, trong phòng vắng tanh, không một bóng người. Thời cơ đang mỉm cười với chúng tôi. Không khí trong phòng ngột ngạt bởi mùi thuốc lá nồng nặc hòa lẫn mùi rượu nặng từ những chai lăn lóc trên sàn nhà. Quả thực đúng chất sào huyệt lưu manh. Trên mặt bàn, một tờ giấy bị chèn bởi gạt tàn thuốc, chi chít một dãy số dài ngoằng:
[2333630272432244028243222402827464440223336302242263430254446343024364630293226343]


0 Bình luận