• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Tiếng hét từ bệnh viện

Chương 06

0 Bình luận - Độ dài: 2,247 từ - Cập nhật:

Bầu không khí trong căn phòng tối dưới lòng đất ngột ngạt và lạnh lẽo. Tiếng thở dồn dập của tôi là âm thanh duy nhất lúc đầu. Thế rồi, từ xa vọng lại những mảnh hội thoại rời rạc:

“Cái thằng hôm qua bọn nó bắt lại được nằm ở phòng nào đấy?”

“Mấy hôm trước có quả kèo ngon lắm mà tao không kịp, bực thật đấy!”

“Kiểm tra từng phòng vậy.”

Khoảng cách vẫn còn xa, nhưng đủ khiến tim tôi thót lại.

Tiếng bước chân gấp gáp và giọng quát tháo đột ngột vang lên gần hơn, ngay ngoài hành lang.

“Bọn chúng đã tới!” Ý nghĩ ấy lóe lên, làm tôi lạnh toát sống lưng.

Nhưng khác với sự hoảng loạn trước đó, lần này, một kế hoạch rõ ràng và tàn nhẫn hơn lóe lên trong đầu tôi. Minh nằm bất động trên nền đất ẩm, vô thức vì thuốc, nhưng trên cổ tay nó còn vương lại một vệt máu đỏ tươi từ mũi tiêm lấy mẫu mà bọn chúng đã thực hiện trước đó.

“Máu! Vệt máu thật trên tay nó! Phải dùng nó!” tôi hành động nhanh như cắt. Tôi xé vội một mảnh vải từ ống tay áo bệnh nhân rộng thùng thình Minh đang mặc. Không một giây do dự, tôi áp chặt mảnh vải vào vết máu đang rỉ trên cổ tay nó, thấm đẫm thứ chất lỏng đỏ tươi còn ấm nóng.

“Máu thật... thứ duy nhất có thể đánh lừa bọn quỷ này lúc này.” Mắt tôi lướt qua kệ đồ, bất chợt dừng lại ở một cái lọ thủy tinh nhỏ có nắp đậy vứt lăn lóc. “Cái lọ! Hoàn hảo!” Tôi chộp lấy, mở nắp, đổ ào thứ chất lỏng vàng nhạt bên trong xuống sàn – tạo vẻ như có người vội vàng sử dụng.

Tôi đổ một nửa lượng máu thấm trên mảnh vải vào lọ, đậy nắp lại nhưng không kỹ. Lọ máu được đặt ngay ngắn, nổi bật giữa tấm bảng kim loại sạch sẽ trắng toát – một vật phẩm “cứu trợ” được thượng đế gửi tới – tôi thầm nghĩ. Phần máu còn dính trên vải – tôi vắt kỹ, để những giọt đỏ sẫm rơi tõm xuống nền xi măng gần giường, tạo thành một vũng nhỏ. “Khô quá sẽ không thật!”

Tôi cầm mảnh vải đẫm máu lau nhẹ qua vũng và kéo một vệt dài ra phía cửa sau, tạo hiệu ứng “kéo lê” – vết máu loang rộng nhưng đã hơi khô để đánh lừa bọn chúng. Chiếc kéo phẫu thuật sáng loáng bị bỏ quên trên bàn được tôi chộp lấy. Tôi nhúng lưỡi kéo vào phần máu còn sót trên miếng vải, rồi đặt gọn trên tấm nệm giường ngay ngắn, lưỡi kéo hướng ra ngoài như vừa được sử dụng xong.

Xong rồi tôi kéo Minh dậy. Nó rên rỉ, mắt mở hé nhưng mờ đục, cố gắng đứng dậy trong trạng thái lảo đảo như người say. “Không kịp dẫn nó trốn ra ngoài rồi! Bọn chúng ngay ngoài cửa chính!” Mắt tôi đảo nhanh, dừng lại ở chiếc tủ đông lớn bằng kim loại đặt góc phòng. Một tấm biển dán: “Mẫu Sinh học”.

“Chỉ còn cách đó!” Tôi chợt nảy ra một suy nghĩ táo bạo. 

Hai cánh tủ nặng nề được tôi mở ra trong tích tắc. Luồng hơi lạnh buốt giá cùng mùi tanh nồng đặc trưng của máu và nội tạng xộc thẳng vào mũi tôi. Bên trong, các ngăn kệ kim loại chật hẹp chất đầy túi nhựa trong suốt đựng những thứ màu đỏ thẫm, trắng ngà không rõ hình thù, may thay chúng không còn nhiều đủ để bọn tôi trốn dưới đấy. Không còn lựa chọn. Tôi đẩy Minh vào trước, cố nhét nó vào khoảng trống giữa các túi “mẫu vật”. Nó chui tọt vào sau, kéo sập cánh tủ lại ngay khi tiếng chân kịp phát ra âm thanh. Lúc này một ý nghĩ léo lên trong đầu tôi.

Tận dụng chút ánh sáng yếu của chiếc bóng đèn trên đầu và sự chủ quan của bọn chúng: Chiếc máy nghe lén của Minh lần này được phát huy khả năng của nó. Tôi lấy một mẩu kẹo cao su hương bạc hà đặc, dính của Minh trong ba lô của nó. Tôi nhét nó vào giữa mẩu kẹo, tạo thành một cục nhão nhỏ bọc lấy thiết bị. Trong ánh sáng lờ mờ chỉ đủ nhìn thấy lờ mờ hình dáng, tôi ném khẽ cục kẹo dính nhắm vào khoảng tối ngay lối vào căn phòng. Nó rơi xuống với không một tiếng động, dính chặt như một mẩu rác bị kẹt dưới đó từ lâu, hoàn toàn trong vùng tối khuất tầm nhìn trực tiếp. Với ánh sáng yếu ớt, bọn chúng khó lòng phát hiện, trừ khi cúi xuống soi đèn.

Sau đó tôi nhẹ nhàng chui vào chiếc tủ đông, đeo cho mình chiếc tai nghe nối với bộ đàm được nó cải tiến để bắt được tín hiệu của cái máy nghe lén. 

Ngay lúc ấy, tiếng chân ồn ào vang lên. Hai tên thuộc hạ hừng hực xông vào phòng.

“Này mày, có chắc nó ở đây đấy không?”

“Chắc chắn! Đại ca bảo thằng Đại tối qua bắt được một đứa bỏ trốn, té lăn chảy cả máu ở dưới bậc cầu thang.”

“Thế đại ca không nói phòng nào à?”

“Có đâu? Mấy đứa trốn khỏi đây có phải hiếm đâu? Quăng đại nó vào một phòng, tiêm thuốc mê, thuốc tê, làm vài ‘thủ tục’ cho tay Bình, rồi trói chặt vào giường là xong…”

“Nhìn kìa! Chắc phòng này rồi!”

“Lão Bình làm việc nhanh thật. Nghe đâu có mối cần kha khá nội tạng. Đại ca với anh em bận ra mặt.”

“Ngon… vụ này xong, ăn chơi cả năm không hết!”

“Mỗi lần nhìn lão Bình mổ xẻ, tao rùng cả mình. Theo đại ca hơn năm rồi mà vẫn không quen nổi!”

“Chuẩn! Lần đầu thấy lão ấy lục lọi nội tạng... như quỷ đói! Căn phòng toàn máu me, mùi thuốc với tử khí – đúng lò mổ của Diêm Vương!”

“Ê, đi thôi… ngửi mùi này muốn ói. Chắc cũng chẳng cần làm gì thêm đâu.”

“À mà đại ca dặn: tối mai họp ở ‘phòng chim sẻ’. Mày nhớ đường chứ?”

“Uầy! Tao vẫn lạc như chó trong cái mê cung tởm lợm này!”

“Đi theo tao, chỉ cho. Nhớ có mặt trước 10 giờ đấy!”

Bên trong tủ đông, tôi nín thở. Tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực khi nghe những chi tiết rùng rợn về Minh. “Thuốc mê... Nội tạng... Lò mổ...” từng câu như dao cứa. Tiếng bọn chúng dần xa, nhòa đi bởi tiếng dè đinh tai từ bộ đàm. Chỉ khi hoàn toàn yên tĩnh, tôi mới dám hé cửa tủ. May thay, hai tên kia sơ ý và kém nhạy bén. Tôi chui ra, người đổ chút mồ hôi mặc dù nằm trong tủ đông đến dưới 0 độ.

Tôi nhanh chóng lôi thằng Minh ra khỏi cái tủ, rồi nhanh chóng lượn nhanh khỏi chỗ này kẻo bọn nó lại kéo tới thì khổ. Tôi vác nó lên lưng, nhẹ nhàng bước từng bước men theo lối cũ mà đi về. Một tay tôi phải giữ cho nó chắc chắn ở trên lưng, tay còn lại thì phải càm đèn pin soi đường phía trước.

Sau khi trải qua không biết bao gian nan mới cõng nó lên hết đoạn bậc thang. Cuối cùng tôi cũng lên lại lối đi bí mật khúc đầu. Tôi theo lối cũ ra bên ngoài căn phòng cuối hành lang và không quên thu dọn lại mấy dấu vết tôi để lại.

Trên đường đưa nó về nhà, tuy không có nguy hiểm gì nhưng bởi vì không mang xe đạp thế nên tôi đã phải cõng nó về tới nhà nó. Mà cay là khi về tới cửa cổng nhà nó thì mới nhớ ra mình có mang xe đạp của nó về mà, “tại sao mình lại không đi xe của nó chứ nhỉ?” Tôi tự trách bản thân.

Về tới nhà của nó, tôi đặt nó lên giường nhẹ nhàng. tôi vội lấy nước ấm lau mặt, thay băng vết thương cẩn thận bằng bộ sơ cứu dự phòng. Tay nó run run khi thấy vết thương trên tay, chút máu sót lại dưới ánh đèn. “Mày sẽ không sao đâu... Chỉ bị thương chút ở tay thôi, nghe không?” – Tôi thì thầm như lời trấn an. Tôi cho nó ăn chút đồ ăn trong tủ, chườm khăn ấm lên trán nó. Suốt đêm dài, tôi thức trắng canh chừng, mắt không rời nhịp thở yếu ớt của người bạn. Chỉ khi tiếng gà gáy lúc tờ mờ sáng, thấy ngực nó phập phồng đều đặn hơn, sắc mặt dần hồng hào, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, gục xuống bên giường trong kiệt sức lẫn nhẹ lòng.

Sáng hôm sau...

Tôi thấy Minh mở mắt trong ánh sáng mờ ảo của bình minh. Cậu ấy rên rỉ nhẹ, cơ thể co rúm lại như vừa trải qua sự tra tấn, hơi thở ngắn và đứt quãng. Mùi thuốc sát trùng và dầu máy vào mũi tôi – khác hẳn thứ không khí ngạt thở đầy máu tanh và thuốc mê nơi lò mổ. Minh quờ tay yếu ớt lên ngực, chạm vào trái tim mình, vẻ mặt đầy hoang mang như đang tự hỏi: “Mình... còn sống?” Tôi đoán ký ức đang ùa về cậu ấy: bóng đen của mấy tên nhìn xuống người Minh, tiếng cười quái dị của bọn buôn nội tạng, cái lạnh thấu xương khi thuốc tê ngấm vào người...

Minh xoay người chậm rãi. Và tôi biết cậu ấy đã thấy tôi – gục mặt bên mép giường, tay vẫn nắm chặt băng gạc thấm máu. Ánh đèn bàn chiếu xuống gương mặt cậu ấy tái nhợt, quầng thâm dưới mắt đen kịt, tóc dính bết mồ hôi khô. Một vài vệt máu khô trên má Minh vẫn còn đỏ tươi. Tôi thấy trái tim cậu ấy như thắt lại. “Mày đã đến... Mày thực sự đã đến...” câu thì thầm đầy cảm xúc của Minh vang lên. Nỗi biết ơn trào dâng trong ánh mắt cậu ấy. Chính sự bất cẩn của Minh khi tự tiện khám phá một cách đơn độc đã khiến cả hai rơi vào nguy hiểm. Minh đưa tay run rẩy chạm vào cánh tay tôi – cái chạm nhẹ như sợ làm tan giấc ngủ của người đã kiệt sức vì mình.

Tôi giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt đỏ ngầu thiếu ngủ của tôi mở to khi thấy Minh đang nhìn mình. “Minh! Mày tỉnh lại rồi!” Giọng tôi khàn đặc vì mệt nhưng vỡ òa trong niềm vui không giấu nổi. Tôi vội đặt tay lên trán Minh, kiểm tra nhiệt độ, mắt không rời khuôn mặt Minh. “Còn đau gì không? Mày có khát không? Đợi tao lấy nước...”

Minh nắm chặt tay tôi đang định rời đi. “Không... mày ở lại.” Cậu ấy hít một hơi sâu, cố kìm cơn đau nhói ở tay. “Chúng... chúng định lấy nội tạng của tao... mấy tên buôn nội tạng... và cái phòng chim sáo...” Giọng Minh nghẹn lại khi nhớ lại điều gì đó kinh hoàng. “Tao nghe được... bọn chúng nói cái gì mà... để nó ở phòng cửa số 5...”

Ánh mắt tôi sắc lạnh. “Tao biết. Tao đã nghe qua.” Tôi siết chặt tay Minh. “Chúng sẽ phải trả giá. Nhưng trước hết, mày phải hồi phục. Mày mất quá nhiều máu với lại vẫn còn chút tác dụng phụ của thuốc mê...”

“Không!” Minh gắng gượng ngồi dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Tao không thể nằm đây khi biết nơi ấy còn bao người bị giam cầm! Phòng chim sáo – đó là đầu mối, Lộc ạ! Tao có chút nhớ đường... Tao đã từng bị nhốt gần đó...” Minh nhìn thẳng vào mắt tôi, nỗi sợ hãi dần nhường chỗ cho quyết tâm sắt đá. “Chúng ta phải đánh sập hang ổ ấy. Cùng nhau.”

Tôi im lặng giây lát. Tôi nhìn vết thương trên ngực Minh, rồi nhìn vào đôi mắt đầy lửa của cậu bạn. Một nụ cười mệt mỏi nhưng kiên quyết nở trên môi tôi. “Được. Cùng nhau.” Tôi chậm rãi gật đầu. “Nhưng mày phải uống thuốc, ăn cháo tao nấu, và nghỉ thêm ít nhất đến trưa. Chúng ta cần một kế hoạch hoàn hảo – không sai sót.” Tôi đỡ Minh nằm xuống, kéo chăn lên ngực cậu ấy. “Tin tao đi. Lần này, chúng sẽ bị tóm chắc thôi.”

Minh gật đầu, vẻ mặt bất lực dần tan biến. Hơi ấm từ bàn tay tôi truyền sang cậu ấy như tiếp thêm sức mạnh. Minh nhắm mắt lại, dường như không phải vì kiệt sức, mà để tập trung hình dung điều gì đó. Lần này, không phải là nạn nhân bị bắt. Lần này, họ sẽ là những kẻ săn mồi. Bình minh ngoài cửa sổ rực rỡ hơn, như chính niềm hi vọng đang cháy lên trong lòng hai con người đã tìm thấy được sức mạnh của sự đoàn kết.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận