Thanh Vy bất giác chạm vào khuôn mặt đỏ như quả cà chua của mình rồi hậm hực tức giận quay về quán Cây Đa, để lại Đức Huy chẳng biết mình đã làm sai điều gì mà đứng như tượng.
Cô ngồi xuống sofa gần đó rồi uống một ly cacao lạnh mát rượi, ở trên lầu là một tràn tiếng cười không dứt, ầm ĩ khiến cô vô cùng khó chịu mà dứt khoát cầm chiếc áo khoác đi về. Khi ra khỏi cửa thì bắt gặp Đức Huy đang đứng ở đó mà nhìn cô.
“Tao trở mày về nha? Ăn bánh tráng trộn không? Đừng dỗi mà.”
Bỗng bụng cô reo lên, Thanh Vy ngước mắt nhìn cậu rồi ngại ngùng “ừm” một tiếng nhỏ. Cơn giận của cô chưa kéo dài được năm phút thì đã bị một đĩa bánh tráng trộn làm cho vui lại. Đức Huy từ nãy đến giờ chẳng nói một lời nào hình như đang suy tư điều gì đó, cậu vẫn nhìn cô nhưng không mở miệng.
Giận ngược lại hả?
“Giận à Huy?” Thanh Vy buông đũa xuống rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi dỗ dành.
Đức Huy bị hành động này làm cho bất ngờ đến không nói nên lời, từ lúc cậu biết nói tới giờ chưa có ai xoa đầu cậu lần nào. Cảm giác được cô xoa thật khác lạ. Một màng đỏ bao phủ hết đôi tai của cậu: “Ưm…Mày đừng có bao giờ an ủi người khác như vậy biết chưa nhưng với tao thì được…” Thanh Vy nghe vậy thì gõ lên cái đầu gỗ của cậu một cái, khuôn mặt đẹp như thế này, lưu manh như thế kia mà lại nói những lời như vậy, thật là không biết xấu hổ mà.
Chẳng còn giận nữa, Thanh Vy ngoan ngoãn mà được Đức Huy lái xe trở về, hai đứa vẫn nói chuyện bình thường cũng không còn ai nhớ lại chuyện lúc nãy.
(Còn về tấm hình nền kia thì Đức Huy chưa có đổi đâu nha.)
Sáng hôm sau khi mọi thứ trở lại quỹ đạo ban đầu, ông anh Văn Toàn và anh hàng xóm Minh Dương vẫn còn chưa có động tĩnh gì đá động đến sự việc ngày hôm qua thì cô đã xem được tin tức trên tivi về tai nạn dẫn đến chấn thương của bà Lê Diệu Chi – mẹ của Đức Huy, cũng là hiệu trưởng người nắm chức vị cao nhất của trường THPT Đoàn Lê. Thanh Vy nhìn tin báo trên tivi mà lập tức gọi điện cho Đức Huy nhưng điện mấy cuộc mà vẫn chưa ai bắt máy. Nghĩ đến cảnh cậu lẻ lôi một mình buồn bã khóc lóc trong bệnh viện mà cô cảm thấy không còn bình tĩnh nữa.
Thanh Vy nhanh chóng điện cho Thái Bảo cũng như Mỹ Nhân, cả hai người kia cũng biết mà sắp xếp đi đến để coi tình hình như thế nào. Cô nhanh chóng bắt taxi đến bệnh viện An Kiên, khi đến nơi thì toàn là cảnh những người săn tin tức đang đứng xung quanh trùng trùng điệp điệp để chụp ảnh. Và người trong đám đông ấy, nổi bật nhất không ai khác là Đức Huy cùng bố cậu ấy.
Vẻ mặt cậu lạnh đến nỗi chẳng coi ai vào mắt, sự mệt mỏi mà không thèm đếm xỉa đến những người xung quanh, sau đó cậu hất tay của người kế bên mà đi vào bệnh viên. Thái Bảo cùng Mỹ Nhân cuối cùng cũng đã đến, cô cùng hai người đi thẳng vào phía bên ngoài lề bệnh viện để tránh phóng viên xung quanh. Cô nhìn ánh mắt có phần sợ hãi của Thái Bảo mà lòng chợt nặng xuống, Thanh Vy gấp đến nỗi chẳng chờ được nữa mà xông tới hỏi y tá quanh đó nhưng đổi lại là cái gật đầu.
“Lũ bay làm gì ở đây?”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc ấy, cô liền chạy ngay ôm cậu vào lòng mà khóc, nhìn hai hốc mắt đỏ ửng của cậu cô càng khóc thảm hơn nữa: “Không sao đâu, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà đừng lo, bọn tao sẽ luôn ở bên mày…” Chưa kịp nói hết câu thì đã có những tiếng cười hết sức khó hiểu vang lên. Thanh Vy nhìn Đức Huy cười mà lòng tràn đầy suy tư cộng khó chịu.
Đức Huy ôm lấy mặt cô mà nói: “Mày điên à, mẹ tao bị trật khớp tay thôi chứ có bị sao đâu?”
???
Cô lại quay sang nhìn hai người đang cười như chưa từng được cười kia mà quát: “Nói dối, mày không cần phải giả vờ kiên cường, tao đã thấy tin tức nói mẹ mày bị tai nạn nghiêm trọng, muốn khóc thì khóc đi, vai tao vững lắm.”
“Đừng làm trò hề nữa Vy ơi, cô Chi thích diễn xuất nên mới đi diễn cảnh bị tai nạn xông mấy lũ báo chí đó không biết mà đưa tin tào lao đó.” Thái Bảo lại vỗ lên vai cô rồi cười tiếp.
“Mỹ Nhân, mày cũng biết chuyện này à.”
Khi nhận được cái gật đầu thì cô biết mình đã bị hai tên này lừa, nhìn vẻ mặt lo lắng sợ hãi hồi nãy mà cô nghi ngờ hai đứa này đã đi học diễn xuất. Thanh Vy ngại đến mức chỉ muốn độn thổ, các bác sĩ lẫn y tá ở đó cũng cười cho cảnh vừa rồi, cô còn khóc nữa chớ.
Ngại quá đi mất, tui muốn chớt.
“Vậy sao mày không nghe điện thoại của tao chứ.” Thanh Vy liền tiến sát lại gần Đức Huy mà chất vấn đổi lại là cái điện thoại không lên nguồn kia thì ra hồi tối cậu ngủ quên nên không cắm sạc rốt cuộc không nghe được. Thì ra mọi chuyện đều do một mình cô tự suy diễn mà ra.
…
Đức Huy nhìn nhỏ bạn từ đâu mà chạy tới bệnh viên mà còn ôm cậu khóc sướt mướt, lần đầu cô chủ động như thế này sao giống phim thần tượng quá. Nhưng đến khi cậu nghe được những lời động viên như trên trời trên mây kia thì ngờ ngợ ra. Chẳng biết cô đã nghe ở đâu mà biết nhưng nhìn biểu hiện của hai tên đang che miệng cười khúc khích kia thì cậu biết nhỏ bạn ngốc của mình đã bị lừa một vố. Mắt cậu đỏ là do đi đường bụi, dụi mắt nhiều quá nên hơi đỏ, còn đám phóng viên trước cổng kia đều do mẹ cậu thuê còn bố của cậu cũng rất diễn tròn vai, mới thế mà đã lừa được một cô bạn ngây thơ dễ tin người này.
“Cái gì cũng tin, ngốc chết đi được.” Lại phải dỗ cô bạn ngốc này nữa rồi, đời này trời đã xác định cậu phải dính tới cô thì nhất định cậu sẽ làm đúng ý trời. Dỗ cô bạn ngốc này cũng chẳng phải lỗ.
Mấy hôm nay sau khi sự cố bị lừa xảy ra, tâm tình của Thanh Vy cũng chẳng thoải mái được bao nhiêu, cả người nhếch nhát lười chẳng thèm động đậy. Đức Huy cùng Thái Bảo ngày nào cũng rủ cô đi uống trà sữa và đi chơi khiến cho cô nhức đầu không chịu được. Đức Huy thì cô chẳng nói làm gì nhưng đến cả Thái Bảo cũng bất ngờ thân hơn khiến cô hơi nghi ngờ một chút.
“Vy ơi Vy à, ngày mai tao với thằng Huy cùng với mấy đứa con trai đi biển mày đi không?”
Cô nhìn dòng tin nhắn mà Thái Bảo gửi liền bắt đầu cảm thán về độ biến thái của cậu bạn này. Một đám con trai đi chơi đèo theo đứa con gái như cô đi làm cái gì chứ, mới nghĩ tới là nỗi da gà rồi.
“Mày đừng nghĩ bậy, rủ thêm bạn mày đi nữa, Mỹ Nhân hay mấy đứa khác đi tầm năm sáu đứa gì đó.”
Cảm thấy dạo này bản thân có hơi mập lên nên cô quyết định đồng ý đi biển để vận động một chút. Thanh Vy lấy điện thoại điện cho Mỹ Nhân, Kiều Hoa, Hồng Nhàn và một số bạn nữ khác trong lớp mà cô thân. Đứa nào cũng đồng ý, sau đó cô lại đi qua phòng bố mẹ để xin đi chơi. Bố mẹ chỉ dặn dò cô không được tắm quá xa bờ rồi cũng mặc cho cô đi.
Hai ngày sau, Thanh Vy xách vali rồi được bố chở đến nhà của Đức Huy, chuyến đi chơi ba ngày hai đêm này ở Vũng Tàu, cả đám quyết định tụ họp lại ở nhà của Đức Huy rồi mới thuê xe đi. Tổng cộng chuyến đi này gồm mười người, năm nam năm nữ. Lúc cô vào đến nhà cậu thì đã thấy cả đám ai nấy cũng ăn mặc sành điệu đứng trước cửa nhà. Hôm nay, Thanh Vy mặc một chiếc quần jeans ngắn và áo croptop, bên ngoài phủ thêm chiếc áo khoác mỏng và đội một chiếc mũ khổng lồ để tránh nắng.
Đức Huy nhanh chóng lại xách vali giúp cô rồi lớn giọng nói: “Đi ra xe thôi.”
Thanh Vy nhìn cậu chỉ mặc một chiếc quần đùi đen ngắn và chiếc áo phông màu trắng mà không nhịn được cười. Cậu nhìn cô ăn mặc có chút thiếu vải thì “chậc” miệng một cái, dứt khoát lấy một chiếc áo khoác quấn quanh eo cô lại.
Sự dịu dàng bất ngờ này khiến cô chẳng kịp trở tay mà mặc cho cậu hành động. Chiếc áo khoác phủ tới đầu gối khiến cho chiếc quần ngắn trở thành một chiếc váy sành điệu.
“Đáng ghét thật đó Huy à.” Cô cười sau đó vòng qua cổ cậu mà đi tiếp.
Bạn thân khác giới có chút đáng yêu nhỉ?
Trên xe, vị trí ngồi được xếp rất có trật tự, nam ngồi ở những hàng sau, còn nữ ngồi hàng trước, cô và các bạn nữ khác thì ngồi tám chuyện còn mấy người nam thì chơi game hoặc ngủ. Nhưng chưa tới mấy phút sau thì dấu hiệu say xe của cô đã bắt đầu, cơn đau đầu khiến cô khó chịu mà nhăn mặt, tiếp đến là cơn buồn nôn làm cô phải kêu lên ngay lập tức.
“Bác tài cho con xuống xe.”
Cả xe ngay lập tức nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, Thanh Vy nhanh chóng xuống xe mà nôn mửa, mặt mày cô tái xanh nhìn vô cùng đáng thương. Nửa tiếng trước khi đi cô đã uống thuốc say xe phòng ngừa rồi, nào ngờ chứng bệnh này quá kinh khủng.
“Mày ổn không Vy? Hay đi về nhà đi, đã như này rồi mà còn đi nữa.”
Thanh Vy nhìn khuôn mặt có chút tức giận của Đức Huy mà nỗi niềm uất ức bùng phát mà bật khóc: “Hức…hức, sao mày nói nặng lời với tao, hồi nãy tao đã uống thuốc trước rồi, lúc trước cũng chẳng bị nặng như vậy.” Thấy cô mặt mày đỏ bừng khóc thút thít thì cậu đã biết mình sai rồi, Đức Huy liền tiến tới nhẹ nhàng xin lỗi cô rồi nói với bác tài chở mấy đứa bạn đi trước còn cậu và Thanh Vy sẽ đi sau.
“Giờ đi đến Vũng Tàu bằng niềm tin à.” Cô trừng mắt lên nhìn cậu rồi bực dọc mắng một tiếng.
“Từ đây đến Vũng Tàu chắc đi khoảng vài tiếng nữa, giờ chỉ còn cách bắt xe ôm đi mấy lần thôi, chịu khó tí là được, có tao ở đây thì không sao đâu.”
Rồi Đức Huy còn thủ thỉ thêm một câu nữa: “Giận nữa à? Hay mình đi uống trà sữa rồi đi tiếp?”
Thanh Vy thật sự hết nhịn nỗi mà quay qua đấm vào ngực cậu một cái rồi nói: “Sao mày dỗ tao mà như dỗ con heo vậy.”
Cuối cùng giận dỗi chưa được bao lâu thì lại làm hoà trong chốc lát, cả hai người bắt xe ôm đi vài chuyến thì cuối cùng cũng tới nơi. Lúc vào tới khách sạn gần biển thì đã thấy cả đám ai nấy cũng thay đồ hết mà xuống tắm, chỉ còn lát đát vài đứa nghiện game còn ôm chiếc điện thoại cũng bị Đức Huy doạ mà xuống tắm.
Sau đó, Thanh Vy cũng lấy lại tinh thần mà chạy xuống biển chơi, cả đám đứa thì nghịch cát, đứa thì bơi, đứa thì chơi dơ mà tạt nước biển lên đầu đứa khác. Còn cô – một người tịnh tâm từ nãy đến giờ liền lọt vào mắt của đám bạn, cùng nhau kéo cô xuống biển bơi. Cả đám đứa con gái bơi cứ giống như bị tật vậy làm cho đám con trai cười không ngậm được mồm.
“Haha, bay đang làm trò hề gì vậy, mắc cỡ chết đi được ấy.”
Đám con gái: Lũ bay tới số với bà.


0 Bình luận