Hoa Hướng Dương Say Mê Án...
Tôn Nữ Thanh Tịnh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thời cấp hai hồn nhiên và vô tư

Chương 05 - 06

0 Bình luận - Độ dài: 2,116 từ - Cập nhật:

   Khi đến cửa thư viện Hoàng Hải, Thanh Vy đã thấy Đức Huy ngồi ở đó, xung quanh có mấy bạn nữ hình như đang nói cái gì đó.

   “Vy ơi, lại đây.”

   Huy cười sau đó nói một thứ gì đó mà cô không nghe rõ, rồi các bạn nữ ấy cũng mỉm cười đi ra chỗ khác. Thanh Vy lại chỗ đối diện với cậu, lấy sách vở cùng những tài liệu học tập đã chuẩn bị sẵn.

   “Mày là tiên à, ngồi đối diện tao làm gì, ngồi kế tao ấy mới chỉ được chứ.” Huy nhìn chằm chằm vào cô rồi ưỡng người ra sau nói. Cô nhìn khoảng cách giữa mình và cậu thấy cũng hơi xa nên đành chuyển chỗ sang ngồi kế cậu. Nhưng Vy vẫn thấy hơi lo sợ có bạn học nào đi ngang qua đây nhìn rồi hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người.

   “Vy sợ tao à?”

   Cô nhìn cậu rồi mím môi trả lời: “Không có, tao sợ có bạn học đi ngang qua hiểu lầm, khổ cho tao cũng khổ cho Huy nữa.”

   Trong bầu không khí có phần ngại ngùng xen lẫn sự khó chịu, Huy bỗng nhiên cười rộ lên, nụ cười của cậu rất đẹp nhưng lại có vẻ vô cùng xấu xa, cô không thích chút nào. Cậu nói cô đừng quan tâm đến mọi người, chỉ cần giúp cậu cải thiện điểm môn Anh trong kì thi thử sắp tới là được rồi. Thanh Vy gật đầu rồi bắt đầu buổi dạy đầu tiên trong đời của mình. Bất ngờ thay Đức Huy nhìn vậy mà cũng chăm chỉ lắng nghe, có vẻ như là một người rất thông minh nhưng không chịu cố gắng.

   Sau đó cô đưa cho cậu ấy một đề Anh đơn giản để cậu ấy làm thử, và kết quả là làm đúng 15 câu trong tổng số 50 câu. Cuộc đời cô chưa từng thấy ai như vậy, đến cả ông anh trai chơi bời của cô cũng làm đúng phân nửa số câu. Thanh Vy tự nhủ rằng sẽ cố gắng hết sức để cứu rỗi cậu bạn này.

   Ba tiếng trôi qua rất nhanh, trên trán cô đã đổ một tầng mồ hôi, Thanh Vy nhìn thành tựu của mình mà bất giác nở nụ cười. Tất cả mọi thứ đều thu vào ánh mắt của Đức Huy, cậu nói cô có muốn đi uống nước trước khi về không. Cô nhìn bầu trời mới lúc nào mà bây giờ đã tối đen như mực, ập ực vài phút rồi cũng đồng ý đi với cậu.

   Công việc dạy kèm của cô sẽ làm vào thứ hai, thứ tư lúc bốn giờ chiều, còn tiền lương thì cô cũng chẳng hỏi vì cô rất ngại với những chuyện như này. Khi đi cùng Huy đến quán đồ uống thì bắt gặp ngay cảnh Thái Bảo cùng một cô bạn gái đang tình tứ với nhau mà đổ hết cơm choá cho những người bên cạnh. Thái Bảo cũng bắt gặp được ánh mắt của hai sát thủ phía trước, đang định cười tươi thì bỗng nhiên khựng lại.

   “Huy…Huy, mày đi chơi riêng với Vy hả?” Cậu ta lắp bắp không nên lời, nhìn Huy giống như người vợ thấy ông chồng của mình đang làm chuyện xấu ngoại tình với một người phụ nữ khác.

   Trong bầu không khí có phần khó xử thì Đức Huy bỗng “chậc” một tiếng rồi không nói gì mà kéo cô cùng đi vào quán, order xong thì hai người cũng đi về luôn, không thèm đoái hoài gì tới anh bạn tên Bảo kia. Hình như cô nghĩ lại thì mấy ngày nay cho cậu ta ăn bơ hơi nhiều.

   Nhưng cô cảm thấy không yên tâm nên quay đầu lại nói chuyện với Đức Huy: “Ừm…Hay mình quay lại giải thích với Bảo đi, tao thấy…”

   “Không có chuyện gì đâu, mày đừng quan tâm đến nó làm gì, dù gì đây là chuyện riêng của mày với tao mà.” Đức Huy nhìn vào mắt cô rồi uể oải đi tiếp, thật ra hôm nay là cậu phá lệ đi học một buổi, cũng là lần đầu chủ động nhờ một bạn nữ như vậy. Bình thường thì vào giờ này, một là cậu sẽ lười biếng ở nhà ngủ, hai là cùng với đám Thái Bảo đi chơi đá banh hoặc bóng chuyền gì rồi.

   Cậu đối với Thanh Vy cũng chỉ giống như nhờ cậy một người bạn học bá bình thường, lúc đó cậu chẳng nghĩ tới việc Thanh Vy sẽ đồng ý dễ dàng như vậy nhưng cậu cũng chẳng thấy khó chịu cho lắm. Nói chung là cảm xúc của cậu đối với Thanh Vy mà nói là thứ cảm xúc không rõ ràng.

   Thanh Vy cười rộ lên khi thấy giọng điệu chán chường của cậu, cô còn không quên bổ sung thêm một câu: “Huy đúng là lười thật đó.”

   “Vy nên cười nhiều hơn đi biết đâu lại vớ được một cậu bạn trai đẹp như tao.”

   “Thôi, tao mới không thèm đâu.”

   Nói xong, hai đứa một trước một xong tung tăng đạp xe về nhà. Khi đi ngang qua quán tạp hoá cô có tiện ghé lại mua một ít đồ ăn vặt để dành ăn khi chống đói, nhưng chuyện chính vẫn là cô muốn gặp anh hàng xóm. Anh ấy tên là Minh Dương, là bạn thân của anh hai cô nhưng tính cách lại khác một trời một vực với anh hai. Anh Minh Dương không có xu hướng bạo lực, rất gần gũi và thân thiện, yêu thiên nhiên và động vật, cũng rất biết quan tâm và chăm sóc người khác. Có điều anh ấy khá gầy gò và hơi lười để chơi thể thao chính vì vậy cũng chỉ cao hơn cô có chút xíu thôi à.

   Nhớ lại thì, cô cao tận 1m65 thì chắc Đức Huy cũng cao khoảng gần 1m80 ý nhỉ, nói chuyện với cậu ấy mà cứ ngước nhìn làm cô mỏi hết cả cổ, tóm lại thì trò chuyện với anh Minh Dương vẫn là tuyệt nhất.

  (Đức Huy có lời muốn tâm sự: Thật ra cao quá cũng có nổi khổ riêng.)

   Thời gian theo dòng chảy mà trôi qua rất nhanh, ngày nghỉ cuối tuần cũng đã hoàn thành xong. Thanh Vy mặc bộ đồ đồng phục cho ngày thứ hai chào cờ, hôm nay cô thắt tóc bím nhìn trông có sức hút hơn thường ngày rất nhiều, nụ cười lúc trước trông có vẻ u ám mà bây giờ lại rất tươi, chiếc răng khểnh trông rất đáng yêu cùng chiếc má lúm đồng tiền dễ thương.

   Bình thường thì bố mẹ cũng chẳng để Thanh Vy làm gì cả thay vào đó quy tắc trong nhà mọi việc từ nhỏ đến lớn đều do con trai phụ trách nên da cô rất trắng và ít bị chai sạn. Anh hai Toàn cũng hay càu nhàu vì cô chẳng chịu làm việc nhà mà để anh ấy làm cực nhọc, nhưng biết làm sao được châm ngôn của mẹ đề ra thì đâu thể sửa. Sau khi ăn sáng bằng một tô bún cá xong, cô nhanh chóng dắt xe ra đi đến trường.

   Vào ngày thứ hai, mọi người thường đến trường rất sớm để quét sân và làm những công tác chuẩn bị cho lễ chào cờ đầu tuần. Thanh Vy cũng có nhiệm vụ là lau bảng và sắp xếp những đồ dụng trên bàn giáo viên, việc này đều được cô phụ trách từ năm lớp sáu đến giờ, cũng được gần bốn năm nên cô rất thành thạo và chuyên nghiệp.

   Thanh Vy dắt chiếc xe nhỏ màu xanh dương vào chỗ để xe rồi nhanh chân chạy vào lớp để làm việc. Lúc vô lớp, cô nhìn thấy Mỹ Nhân đang cầm ổ bánh mì ăn rất ngon lành, bên cạnh là Thái Bảo đang cầm chổi chuẩn bị đi quét lớp còn Đức Huy thì…Không biết phải nói làm sao, chứ cậu ấy luôn đi học trễ và ghét sự đông đúc vào mỗi thứ hai.

   Lớp phó lao động – Tuấn Kha thì rất ra dáng lãnh đạo mà chỉ huy mọi người xung quanh làm việc có trật tự.

   “Thằng Kha kia, mày xuống phụ giúp lũ tao với, đứng đó nói không mày.” Thái Bảo nóng hết cả người mà bực mình nói nhưng đáp lại cậu ta là một tràng nói đạo lí nhức hết cả óc.

   Cô cũng chẳng muốn để ý nữa mà làm việc của mình, giặt khăn xong rồi lau bảng, viết lại khung bảng rồi chỉnh sửa lại khăn bàn chỗ giáo viên. Thanh Vy nhìn mọi thứ sạch sẽ rồi mỉm cười, quay lại chỗ ngồi của mình nghỉ ngơi một lát rồi ra hội trường làm lễ. Lúc này, Đức Huy với tinh thần uể oải như mọi ngày vào lớp. Chỗ của Đức Huy và cô không xa nhau, cô ngồi ở tổ một bàn thứ ba từ dưới đếm lên, còn cậu thì bàn cuối của tổ ba.

   “Vy ơi biết chuyện gì chưa?” Mỹ Nhân hùng hổ tiến về phía cô, trên tay còn cầm theo một chiếc bánh thốt nốt được đựng rất tinh tế trong một cái hộp trong suốt.

   Mỹ Nhân dơ chiếc bánh lên, khoe qua khoe lại với cô rồi nói: “Hồi nãy tao đi ra ngoài hành lang có con bé hoa khôi lớp 8 đứa bánh cho tao nói muốn đưa cho thằng Huy lớp mình á, mày nghĩ Huy có nhận không?” Thanh Vy nhìn chiếc bánh trông rất ngon trước mặt mà lòng chỉ nghĩ đến hương vị của nó rồi lẳng lặng gật đầu.

   Sau đó, Mỹ Nhân ngay lập tức đi đến bàn của Đức Huy, múa may một hồi thì nhận được cái nhìn lạnh lẽo từ cậu với hai từ “Vứt đi.” Nghe tới đây, cô cảm thấy khá buồn cho em lớp tám không biết vì sao lại nhất kiến chung tình với tên vô cảm và lạnh lùng này.

   “Haha, Huy không ăn thì mình ăn đi Vy, lâu rồi chưa ăn bánh thốt nốt nhìn mà chảy nước miếng.” Thanh Vy thở dài một hơi rồi hơi lên giọng khuyên cô bạn của mình: “Tao nghĩ không được đâu dù gì thì…”

    Chưa kịp nói hết câu thì Thái Bảo và Mỹ Nhân đã gở chiếc bánh ra và ăn từng miếng rất ngon lành, cô bạn thân còn tốt bụng đưa cô một miếng lớn rồi nhoẻn miệng cười. Cô cạn lời luôn rồi, đám bạn xung quanh cũng tụ tập lại chỗ cô, mỗi người ăn một miếng, cái bánh cũng rất nhanh đã chẳng còn, các bạn học thì thầm cảm ơn tới Đức Huy vì đã không nhận và em lớp tám đã thành tâm mua bánh để các anh chị lớp chín có một bữa tráng miệng ngon lành.

    “Các em mau ra hội trường để làm lễ chào cờ.”

    Cả lớp nhanh chóng ra hội trường, còn cô và Mỹ Nhân thì cũng định ra nhưng khi quay đầu vào nhìn thì thấy Đức Huy vẫn còn ngủ say như chết ở trên bàn. Thanh Vy thấy hơi lo lắng nên đành nói dối với Mỹ Nhân là mình có để quên đồ, nếu quay lại lấy có lẽ sẽ không kịp nên Nhân cứ đi trước đi. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ chỉ còn vỏn vẹn 10 phút nữa là bắt đầu.

    Thanh Vy tiến về phía bàn học của Đức Huy một cách hết sức nhỏ nhẹ không một tiến động nhưng có vẻ cô đã đánh giá thấp cậu. Đức Huy chỉ lặng lẽ cười khẽ rồi ngước mặt lên nhìn cô, bộ mặt ấy vẫn như thường rất đẹp và có hơi giống người mớ ngủ.

    Cô loay hoay trước mặt cậu một lúc rồi mới nói: “Cậu không ra chào cờ sao?”

    “Ưm, cậu vào đây là để nói chuyện này sao?”

    Câu nói của cậu đâm trúng thẳng tim đen của cô khiến cô chẳng biết nói gì trong vài giây. Thanh Vy nhìn cậu không nói gì thì lặng lẽ xin lỗi, một mặt ủ rũ này khiến cậu cảm thấy có chút thú vị nhưng cũng chẳng còn muốn trêu chọc cô nữa. Hôm nay, cậu thấy Thanh Vy có hơi khác thường ngày, hình như có chút đáng yêu?

  

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận