Hoa Hướng Dương Say Mê Án...
Tôn Nữ Thanh Tịnh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thanh xuân chưa lớn

Chương 03 - 04

0 Bình luận - Độ dài: 2,167 từ - Cập nhật:

    Khi còn nhỏ, cô luôn ước cho bản thân nhanh chóng lớn lên để làm được nhiều điều mới mẻ. Nhưng khi đã trưởng thành, Thanh Vy lại muốn có cảm giác khi trở thành một đứa trẻ, vô lo vô nghĩ, hồn nhiên và ngây thơ. Nhưng thời gian lại không bỏ quên bất cứ kì ai, dòng đời luôn xoay chuyển vì vậy cô cũng không thể mãi chôn trong những mơ ước viễn vông.

   Ngày hôm nay mở đầu bằng những đám mây bồng bềnh màu hồng, Thanh Vy mang trong mình một chiếc túi màu trắng đựng sách vở và các dụng học tập khác để đi đến lớp ôn luyện Toán thi vào lớp 10. Cô may mắn khi tìm được một cô giáo tâm huyết nhưng lại thấy tệ vì trình độ mãi dừng tại con số bảy của bản thân.

   Thanh Vy đặt cho bản thân rất nhiều kế hoạch và mục tiêu, nhưng chẳng hiểu vì sao chỉ tới giữa giai đoạn ấy cô lại cảm thấy thất bại và muốn từ bỏ một cách không có chủ đích. Cảm giác khi bản thân đã cố gắng hết sức nhưng kết quả mà mình nhận được lại thấp đến thất vọng khiến cô cảm thấy bản thân như chìm vào vũng bùn lầy không thể nào thở được.

   Cô muốn cố gắng hết sức cho chặng đường còn chưa có kết thúc phía trước, muốn thử và liều hết mình khi không biết được bạn thân là ai bởi hiện thực đã cho ta thấy rằng: “Những ngôi sao sáng nhất luôn xuất hiện khi bầu trời đen tối nhất.” Giai đoạn này mà buồn bã, cảm thấy bản thân mình thất bại thì chắc chắn kết quả của hơn phân nửa chặng đường mà mình đã đi sẽ là thất bại.

   “Thanh Vy mau vào lớp đi, còn thẫn thờ ở đó.” Mỹ Nhân lên tiếng thúc giục.

   Cô cười rồi đáp: “Tớ tới ngay đây.”

   Sau khi trải qua hai tiếng rưỡi học hành vất vả, cô cảm thấy bản thân như được tiếp thêm năng lượng vậy tràn ngập hứng khởi. Còn Mỹ Nhân thì khác, Nhân nhìn vào khuôn mặt tươi cười của nhỏ bạn mà không hiểu hôm nay có gì khác với những ngày trước mà nhỏ Vy vui đến như vậy.

   “Ê Vy, uống trà sữa không? Tao bao.”

   “Ừa, ở chỗ cô Lan hả.” Nhân cười ranh mãnh rồi trả lời cô: “Không, vô quán của anh Khang ấy”

   Thanh Vy lắc đầu lia lịa, tìm cách để thay đổi suy nghĩ của con bạn mình nhưng rốt cuộc cũng không tránh khỏi điều tội tệ ấy. Thật ra, anh Tùng Khang – chủ quán mà Nhân và cô sắp sửa đến là anh họ của cô, hai người phải nói là như chó với mèo, mặc dù cách nhau tám tuổi nhưng đụng đâu là chiến đó không phân biệt tuổi tác.

   Đi khoảng mười lăm phút thì cũng đến quán Cây Đa này, nói quán này là quán nước cũng không phải mà nhìn y như quán bi-da, cái tên đặt cho quán cũng hơi quê, không biết nơi này có gì thú vị mà Mỹ Nhân nhà cô cứ nằn nặc đòi đi cho bằng được.

   Khi bước vào trong, Thanh Vy dường như muốn độn thổ ngay tức khắc vì bầu không khí ở đây, một đám nam sinh đều hướng mắt nhìn về phía cô và Nhân, đúng là ngại muốn chớt mà.

   “Anh Khang ơi, lấy cho em và Thanh Vy hai ly trà sữa full topping nha anh trai.”

   “Có ngay, nay bé Vy cũng đến nữa hả, trông mặt nhìn ủ rũ vậy, có gì buồn à.”

   Nhờ phước của anh hết đấy chứ tui đâu có buồn.

   Gọi nước xong, cô với Nhân ngồi ở ghế sofa vừa chờ vừa thưởng thức những màn đấu bi-da căng thẳng và thu hút kia. “Keng…keng” tiếng mở cửa vang lên nhưng cô chẳng có tâm ý đâu mà chú ý đến mà chỉ tập trung vào những quả bi đang lăn tròn trên mặt bàn. Ngoài mặt có vẻ bộ môn này trông nhàm chán nhưng thực ra cũng có chút thú bị đấy chớ.

   “Nhìn gì mà chăm chú vậy.” Lời nói ấy gần sát vào tai cô khiến cho Thanh Vy giật mình mà hét toáng lên. Khi quay đầu lại thì phát hiện Đức Huy đã ở phía sau cô lúc nào không hay mà còn là rất gần nữa. Thanh Vy liếc nhìn xung quanh thì thấy Thái Bảo với một đám người không quen nhưng chắc cũng là bạn của cậu.

   “Nhân ơi, có nước chưa mày.”

   “Có liền đây.” Khuôn mặt Nhân hớn hở chạy lại chỗ cô sau đó liền tắt hịu khi thấy đám con trai ở đây. Thái Bảo cũng nhận ra thái độ của Nhân nên lập tức xía vô: “Ê, ý mày là sao hả Nhân.”

   “Tao có ý gì đâu, con nít bọn bay vô đây làm gì, chơi bi-da hả, nghe mắc cười quá, haha.” Nhân liếc nhìn Bảo rồi cười ha hả. Thái Bảo cũng đâu có chịu được mà ra lời thách đấu: “Tao với mày đấu, đứa nào thua thì trả hết chầu này, ok?”

   Với tính cách năng động và có phần hiếu thắng của Nhân thì đồng ý ngay lập tức, một nam một nữ đấu với nhau ngay trên bàn bi-da, đám bạn của Bảo thì khinh thường trêu chọc cậu ta chấp nhặt với một đứa con gái, nhưng đâu ai biết được nhỏ Nhân này chơi cực kỳ giỏi có khi còn chấp cả đám con trai ở đây.

   Nhưng kì lạ thay, bầu không khí giữa cô và Huy có gì đó lạ lắm. Đây là lần đầu tiên mà cậu ấy chủ động nói chuyện với cô luôn đấy, nhưng ngược lại cô cứ có cảm giác bản thân như bị thao túng, cứ lao vào một câu chuyện không có thật.

   “Vy ơi, kết bạn Facebook với tao được không?” Huy mặt không đổi sắc mà hỏi.

   Cô suy nghĩ một lát rồi không tự chủ được mà đồng ý: “Được, tên Facebook là Thanh Vy á, có hình nền bông hoa tulip.”

   “Của tao là Đoàn Huy đấy, mày chấp nhận đi.”

  [Đoàn Huy]: Chào, mình là Huy.

  [Thanh Vy]: Ừm.

  Huy nhìn đoạn tin nhắn trước mặt rồi bật cười, dường như cảm thấy người bạn hai năm không nói chuyện này hình như rất thú vị thì phải. 

    Sau cuộc chơi đùa vui vẻ thì hai đứa cô đã đang trên đường về nhà, hoàng hôn vào buổi chiều thật rực rỡ, những gam màu khác nhau trộn lẫn tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp và kì diệu. Thanh Vy nhìn vào bạn của mình.

    “Ván hồi nãy mày có thắng không hả Nhân?”

    Trương Mỹ Nhân vẻ mặt bình thản, vừa đạp xe vừa hát một bài tình ca vui nhộn: “Mày nói lại tao càng thêm tức, đáng lẽ là thắng rồi nhưng mà thằng Bảo chơi dơ, nó thách tao hai ván nữa rồi cho thằng Huy vào chơi, rốt cuộc là thua hai trận tiếp theo nhưng lũ nó cũng ga lăng, trả tiền cho hai bọn mình luôn.”

    Thanh Vy “à” lên một tiếng rồi cũng chẳng nói gì, cô bèn hỏi Nhân thử đã kết bạn với Huy trên Face chưa, nhưng đổi lại là cái lắc đầu. Không biết vì sao tim của cô đập nhanh lên, nhanh vì một thứ gì đó cô không chắc nữa, thật kì lạ.

    Khi Vy vừa về đến nhà là thấy cảnh anh trai lớn hơn mình hai tuổi đang bị mẹ mắng xối xả. Nội dung mà cô loáng thoáng nghe được là về chuyện ông anh hai có bạn gái, đi chơi khuya mới về rồi bị mẹ phát hiện cho vài quyền vào mông. Chuyện sẽ không có gì để nói nếu ông anh này không lôi cô vào việc đã bị điểm kém trong kì thi thử môn Toán, rốt cuộc biến thành hai kẻ chịu tội. Thanh Vy trừng mắt nhìn vào ông anh ác nhơn cũng mình mà lòng sôi sùng sục.

    “Tại anh hết đấy, chịu tội một mình không được hả.”

    “Mày cười vào mặt tao, ai có thể chịu được chứ, mình là anh em mà, haha.” Đinh Văn Toàn cười đểu rồi xách cái mông mới bị đánh xong mà lên lầu nghỉ ngơi.

    [Đoàn Huy]: Vy, mai mày rảnh không?

    Tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại khiến cô ngỡ ngàng không biết phải làm sao.

    [Thanh Vy]: Mai chủ nhật, tao có rảnh vào buổi chiều thôi.

    [Đoàn Huy]: Cũng được, vậy mày kèm tao học môn Tiếng Anh, tao trả phí cho mày.

    Cô nhìn vào đoạn tin nhắn mà thấy sốc, chẳng có ai có thể nghĩ đây là tên lười biếng ở trường, luôn ngủ trong các tiết học mà bây giờ lại nhờ cô phụ đạo. Nhưng hơn hết lại còn nhờ cô, không ai khác chính là Đinh Nhã Thanh Vy này.

    [Thanh Vy]: Tại sao mày không nhờ giáo viên, họ chắc sẽ dạy hơn tao mà?

    [Đoàn Huy]: Tao không thích với lại mấy người đó nói nhiều lắm, phiền. Mẹ tao nói nếu kết quả học tập của tao không tiến bộ thì sẽ cắt đứt mọi tài nguyên của tao.

    [Thanh Vy]: …Ừm, mà chắc tao nói ít đấy cơ.

    Nhắn một hồi lâu thì rốt cuộc cô đã đồng ý với điều kiện học ở thư viện gần nhà cô thay vì ở quán nước. Đặc biệt là tránh đi quán nước của ông Tùng Khang. Nếu để cho ông anh hai cô biết được thì chẳng khác nào là án tử hình đi chậm cả.

    Những giọt mưa tí tách rơi ở ngoài cửa sổ, Thanh Vy bật một bài hát của ca sĩ yêu thích lên vừa đắm chìm trong học tập vừa hưởng thụ tiếng gọi của thiên nhiên. Cô cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Huy không còn giống như hai năm trước nữa, cũng đã nói chuyện và có những cuộc trò chuyện đúng nghĩa hơn. Cô muốn giấu điều này cho riêng mình, thật đặc biệt làm sao!

    Kết thúc một ngày bằng nụ cười và mở đầu một ngày mới bằng sự vui tươi, hôm nay ngày 4 tháng 5 năm 2020, chỉ cách ngày tuyển sinh 30 ngày nữa. Thời gian không ngắn cũng không dài đủ để lập nên kì tích mới cho những thế hệ trẻ, những học sinh đang cảm thấy mong lung về cuộc đời.

    Thanh Vy ngồi trên bàn học, trên bàn đầy những giấy note và những quyển sách ôn luyện thi tốt vào trung học phổ thông. Cô chăm chú vào môn Toán, môn mà bây giờ cô mới bắt đầu có cảm tình. Vy làm hết đề này đến đề khác, mở các trang mạng để ôn tập lại kiến thức thậm chí còn học thuộc những bài toán mà bản thân không biết làm, cô sợ nếu gặp được bài cũ mà bản thân không biết làm chắc cô sẽ tức chết. Sau đó là tới môn Ngữ Văn, cô viết khoảng 3 tờ rồi ôm những suy nghĩ để làm đề Tiếng Anh.

    Năm trước, Thanh Vy được đặc cách để thi HSGQG môn Anh nhưng đáng tiếc thay đã bị loại từ vòng phỏng vấn. Mặc dù có hơi tiếc nhưng điều đó cũng chứng tỏ được rằng cô đã cố gắng đến nhường nào. Thanh Vy nhìn vào chiếc đồng hồ sau đó đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Đức Huy hẹn cô 4 giờ tại thư viện Hoàng Hải, cô khá là hồi hộp nên muốn chuẩn bị trước 15 phút để đến hẹn không bị trễ.

    Cô vừa hát vừa mang dép quai hậu vào chuẩn bị đi, hôm nay cô cũng mặc đồ bình thường, một chiếc quần dài và một chiếc áo babydoll màu be.

    “Ê con nhỏ kia, mày định đi đâu đấy, ở nhà ôn cho tao một chút tiếng anh xem nào.” Văn Toàn cầm tô cơm lên vừa ăn vừa chăm chú nhìn Vy.

    “Em bận rồi, tối về em ôn cho. Nói mẹ em đi học nhóm với bạn.”

    Nói xong, cô đá chân anh Toàn rồi đi ra khỏi nhà, để lại phía sau một tràng tiếng nói “thân yêu” do ông anh trai để lại. Thanh Vy nâng chiếc xe đạp lên rồi đạp đến thư viện. Cô ngâm nga một vài câu hát nhỏ:

    “Bầu trời lung linh ánh sắc màu

     Dưới ánh đèn ta hát ca vang

    Bóng ai đó ở dưới nhịp nhàng chiêm bao

    La la la…”

 

    

  

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận