Vào mùa xuân năm ngoái khi các cánh đồng hoa nở rộ trong gió, tiếng chim ríu rít vang ca, những nhánh học sinh đang tươi cười đi đến trường dưới bầu không khí yên bình. Đinh Nhã Thanh Vy cũng vậy, cô cũng nối đuôi các bạn học mà làm những trò đùa nghịch ngợm vào cuối năm cấp hai. Thời thanh xuân của lứa tuổi học trò phải nói là rất vui nhưng sâu trong đó là nỗi niềm bất khuất, âm thầm được giữ kín của mỗi người trò.
Tiếng trống trường vang dội báo hiệu giờ vào lớp, một buổi học cật lực và tập trung sắp bắt đầu. Cô cùng người bạn thân của mình là Trương Mỹ Nhân vào lớp để chuẩn bị cho tiết kiểm tra thử môn Anh đầu tiên của kì ôn tuyển sinh. Bởi môn này là môn cô giỏi nhất, cũng đã từng bồi dưỡng để đi thi học giỏi tỉnh nên cô cảm thấy không căng thẳng cho lắm mà thay vào đó là sự tự tin để dành lấy điểm tối đa.
“Thanh Vy, mày có gì chút chỉ tao với nha, tao còn có để chỉ cho thằng Đức Huy không thì nó ra nó đánh tao chết luôn ấy.”
Đoàn Lê Đức Huy? Mặc dù học cùng lớp với cậu ấy hai năm lớp 8 và lớp 9 nhưng cô thậm chí một câu nói đùa với Huy cũng chưa từng xảy ra, huống chi bây giờ lại là kì thi thử quan trọng.
“Ừm, vậy tao chỉ mày vài câu hỏi nhỏ thôi đó không hơn không kém.”
“Cảm ơn bạn Vy xinh gái.”
Thanh Vy lúc này đang liếc nhìn Đức Huy, nói trắng trợn ra là đang xem xét xem có nên chỉ hay không. Khuôn mặt cậu đúng kiểu giống như mấy thằng badboy trêu đùa tình cảm con gái nhà lành, gia cảnh thì giàu có, bố mẹ có hẳn tập đoàn Đoàn Lê luôn mà. Nhưng tính tình thì quá ư là khó chiều, cô nhiều lúc cũng phải nhìn các bạn xung quanh luôn phải khúm núm trước dạ bảo vâng với Đức Huy, nghe nói cậu ấy là đại ca của trường, đánh nhau cũng rất tàn bạo.
Nhưng xét cho cùng thì là bạn học cũng nên chỉ nhau chứ không phải là do cô sợ đâu. Khi giấy thi cùng đề Anh vừa phát xong thì dòng suy nghĩ mong lung của cô cũng bị cắt đứt hẳn, cô vùi đầu vào làm bài thi một cách nhanh chóng và chính xác, khi Thanh Vy làm xong thì cũng chỉ mới trôi qua 15 phút. Tốc độ của cô phải nói là giống như kiểu bạo lực tinh thần cho các bạn học xung quanh vậy.
“Vy, Vy ơi, câu 3 đáp án?” Tiếng kêu của Thái Bảo, một trong những người bạn thân thiết của Đức Huy vang lên rất to.
Cô liếc nhìn rồi lại liếc lên trên để nhìn cô giáo, cô giáo dạy Anh phải nói là cực kì nghiêm khắc, nếu mà bị cô giáo bắt được chắc sẽ toi đời ngay lập tức, nhưng đã lỡ hứa thì phải làm tròn trách nhiệm. Thanh Vy nói cực kì có tâm truyền xuống phía dưới đáp án: “Beauty – đáp án câu 3.”
“B E A U T Y.”
Thái Bảo đã dở tiếng anh rồi mà còn gặp phải chuyện như này sao cậu có thể chép đáp án được chứ, thế là cậu quay sang huých cánh tay của thằng bạn Đức Huy đang gục đầu vào bàn ngủ.
“Huy, mày nhìn vào khẩu hình miệng của Vy đoán xem nó đang nói cái gì?”
Cơn buồn ngủ vừa phai đi một chút, Đức Huy giương ánh mắt còn mơ mang mà nhìn thẳng vào đôi môi đang cử động của Thanh Vy, nhưng trình độ của cậu cũng chẳng hơn Thái Bảo là bao nhiêu, biết tới đâu thì nói tới đó thôi.
Hình như cậu lờ mờ đoán được Thanh Vy đang nói: “Biến đi.” Thì phải?
“Thanh Vy nói mày biến đi đó thằng ngốc.”
Bị nói đến ngơ luôn, Thái Bảo lại nhìn vào Thanh Vy xông cũng nhìn thấy hai chữ “Biến đi.” Đức Huy thì lại khác, cậu chẳng quan tâm gì mấy đến kì thi này bởi mẹ của cậu, bà Lê Diệu Chi là hiệu trưởng của trường THPT Đoàn Lê. Nói cách khác thì con đường đi học của cậu khá dễ dàng.
Nói đến mức này khiến cho miệng cô hơi mỏi, không biết Thái Bảo có nghe rõ không nhưng nhìn biểu cảm có phần khó tin ấy cô nghĩ bản thân đã truyền tải đúng đáp án. Sau tiếng reo chuông kết thúc 60 phút thì cô giáo đi đến chỗ bàn từng người mà lấy bài thi và kiểm tra.
Lúc này, Mỹ Nhân cũng lật đật lại chỗ cô mà tra thử đáp án. Trong 50 câu hỏi thì so với đáp án thì cô đúng tất cả, còn Nhân thì đúng 45 câu, điều đó vô cùng tốt cho cả hai đứa. Bỗng nhiên hai bóng hình cao to xuất hiện trước mắt cô.
“Nè Thanh Vy, tao thật sự thấy mày rất xinh xắn lại dễ thương, học tập rất giỏi, tính tình lại rất tốt và hiền, nhưng nào ngờ mày lại như vậy, không chỉ bọn tao thì nói rõ một tiếng đằng này lại kêu bọn tao biến đi, ý mày là sao. Tuy bọn tao quả thật không đánh con gái nhưng không có nghĩa là mày muốn làm sao thì làm.”
“Ê nha thằng Bảo kia, mày nói gì Vy của tao đấy hả, đừng thấy bạn tao hiền, dễ thương như này mà làm tới nha.” Mỹ Nhân xoắn tay áo lên định làm liều may mà có cô ngăn cản lại.
“Chuyện ra sao thì hỏi bạn mày ấy.”
Nói xong Thái Bảo cùng Đức Huy và bạn của cậu ta đi ra ngoài, cũng không thèm nghe lời giải thích của Thanh Vy. Cô đứng tại chỗ hồi lâu cũng không hề biết bản thân mình đã làm sai ở đâu, rõ ràng cô đã chỉ đúng đáp án rồi cơ mà?
Giữa những tiếng cười đùa vang vọng của các bạn xung quanh, Thanh Vy thật sự không hiểu tại sao Thái Bảo lại như vậy chứ, đã chỉ cho rồi mà còn quay qua trách nhầm cô, nghĩ nhiều làm cô cảm thấy hơi đau đầu. Nhìn sang đứa bạn thân đang nhìn chằm chằm cô nãy giờ càng làm cô cảm thấy chột dạ thêm.
“E hèm, bạn của tôi ơi, mày thích thằng Bảo phải không? Mặc dù tính mày tốt thật nhưng việc trái lương tâm như này nhất định mày sẽ không giúp, hôm nay tại sao hả…?” Mỹ Nhân dùng tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Vy lên mà thẩm vấn.
“Mày bị overthinking à, tao không có thích Bảo, chỉ đơn giản vì tao hơi muốn làm đàn em của cậu ấy thôi.”
Lời nói vừa thốt ra đã khiến nhỏ Nhân đứng hình trong chốc lát, nhưng cô cũng đâu thể nói bởi vì cô sợ Đức Huy hẹn cô ra cổng trưởng đâu chớ.
Mỹ Nhân thở hắt ra một hơi rồi ôm mình bảo: “Thôi, coi như tao chưa hỏi gì với mày nhé, bye tao bây giờ next đi ăn vặt đây.”
Một lúc sau tiếng trống vào lớp của tiết thứ hai cũng vang lên, đám học sinh vừa mới chơi bóng chuyền lập tức ồ ạt vào lớp như một đám vịt nhỏ. Có vẻ như tâm tình của Thái Bảo sau khi chơi bóng chuyền có hơi vui vẻ một chút nên cũng chẳng làm khó Thanh Vy mãi.
Còn cô lúc này lại khác, cô một khi đã có khuất mắc gì thì phải gỡ ra ngay lập tức, cô quay lại chỗ bàn của Bảo mà trình bày ý nghĩ: “Nè Bảo, có phải hồi nãy mày nghe tao nói với mày là biến đi không?”
“Ừ, mày nói mà còn hỏi tao.”
“Nhưng mà chữ tao nói là từ Beauty nghĩa là vẻ đẹp ấy, mà mày nghe thành biến đi rồi trách tao.”
Nghe tới đây, Mỹ Nhân cũng xông vào luôn: “Thấy chưa, tao biết ngày mà, nhỏ Vy sao có thể nói như vậy được, mắt mày cận thì đi khám đi nha.”
Thái Bảo chưa kịp hoàn hồn thì bị liên hoàn phốt từ Mỹ Nhân và Thanh Vy, sau đó cậu ta cũng ngờ ngợ ra được tình hình thì liền đỏ mặt mà quay sang nhìn kẻ chủ mu ở phía sau lưng – Đức Huy. Mặc cho cậu hết sức giải thích và xin lỗi nhưng hai bạn nữ vẫn làm ngơ và cho hai trái bơ vào mặt của Bảo.
Sau khi giải quyết, tâm tình của Vy đã trở nên tốt hơn nhiều để tập trung vào môn Toán. Nhưng cô lại khá ảo não với môn này, trong ba môn để thi tuyển sinh cô kém nhất là môn Toán. Mấy lần kiểm tra thử đợt trước cô cũng chỉ hơn điểm liệt có mấy điểm mà thôi, cô hơi lo sợ nếu điểm môn Toán thấp thì sẽ kéo điểm thi của cô xuống đáy xã hội mất.
“Em Vy, bài kiểm tra của em đợt trước cần phải cố gắng hơn nữa, cô không hiểu tại sao môn Anh của em tốt đến như vậy, Ngữ Văn thì lại không có gì để chê nhưng môn Toán lại chưa đạt tiêu chuẩn lần này. Cứ như vậy thì đến cái cổng trường THPT Đoàn Lê em cũng không thể bước vô nổi đấy chứ.”
Phê bình Thanh Vy xong, cô Tâm lại tiếp tục đánh giá các bạn tiếp theo, không chỉ một mình cô mà đứa bạn thân Mỹ Nhân của cô cũng thảm không kém. Nhưng Nhân lại rất lạc quan và yêu đời, còn cô thì khác, chỉ một lời nói mà có thể u ám cả một ngày.
“Được rồi, tiết tới đây là kết thúc, có gì không hiểu thì hỏi cô hoặc cán sự bộ môn.”
Cô ủ rũ mà nằm sấp trên bàn rồi lơ đảng nhìn xung quanh phòng học, không ngờ lại bắt gặp được ánh mắt của Đức Huy đang nhìn mình, cô rùng mình một cái rồi cũng nhẹ nhàng gật đầu thể hiện sự chào hỏi. Thanh Vy không phải là người vô tâm, không có cảm xúc nên cũng nhận ra được thái độ của Huy dành cho mình có chút xíu thay đổi. Lúc trước, hai đứa đến một lời chào hỏi cũng chẳng có luôn ấy, mà bây giờ cậu không ngần ngại mà nhìn cô, có vẻ cậu cũng coi cô là bạn chăng?
Ba tiết tiếp theo cũng trôi nhanh như lá cây rụng ngoài sân trường vậy, cô và Mỹ Nhân định sẽ ra quán của cô Lan ăn một chút đồ ăn rồi mới đạp xe về nhà.
“Ê Huy, chút nữa 6 giờ, tao với đám thằng Trường vô sân bóng đá nhà mày làm một trận kèo.”
“Được.”
(Nói xong đám của Đức Huy đi về luôn.)
Tại sân bóng đá của nhà Đức Huy, đội của Huy đang đá rất cực lực với đội của Trường, hai đội đá rất căng thẳng, nhiều mồ hôi rơi xuống trên mặt đất, nhưng trên khuôn mặt ai nấy cũng toàn là những nụ cười rạng rỡ.
Khi kết thúc trận đấu với tỉ số 3 – 2 tất nhiên phần thắng nghiêng về bên đội Huy. Đỗ Nhật Trường đang cầm chai nước mà uống không khác gì đã ở trên sa mạc lâu năm, Trường uống cạn một chai rồi hưng phấn nói:
“Huy, mày biết con nhỏ Thanh Vy lớp mày không?”
Đức Huy cầm trên tay khăn lau mặt, lơ ngơ đáp: “Biết, mà mày có ý gì?”
“Cho tao xin nick Facebook, nhỏ đó đúng kiểu hoa dung nguyệt mạo, hồi trước tao gặp nhỏ ở quán cô Lan, thấy nhỏ cười xinh vãi y như hoa hướng dương luôn.” Nhật Trường vừa miêu tả vừa cười như chưa từng được cười. Nhưng trong mắt đám bạn thì không khác gì một đứa biến thái đang có ý đồ xấu với con gái nhà lành. Đức Huy cũng chẳng hứng thú mấy nên trả lời với giọng điệu quá ư là muốn đấm vào mặt: “Ừ thì liên quan gì đến tao.”
Cả đám: Ừ, Trường mày hỏi đúng người quá đấy.
*Hoa dung nguyệt mạo ý chỉ dung mạo như trăng như hoa, hình dung vẻ đẹp của một người con gái.
(Tác giả: Nhật Trường ăn chơi dẫy mà miêu tả con gái nhà người ta cũng văn chương gớm.)


4 Bình luận
1) Về cách hành văn: mình thấy có khá nhiều câu đơn, khiến nhịp đọc đôi lúc bị khô và thiếu cảm xúc. Một số hình ảnh dù có kèm so sánh nhưng vẫn còn đơn giản, chưa tạo được hiệu ứng thẩm mỹ rõ rệt. Điều này dẫn đến việc nhân vật bị khắc họa hơi hời hợt. Ví dụ: câu "Ba tiết tiếp theo cũng trôi nhanh như lá cây rụng ngoài sân trường vậy". Thay vì chỉ so sánh đơn thuần, bạn có thể khai thác thêm ba tiết học này tác động thế nào đến tâm trạng từng nhân vật, từ đó tạo chiều sâu và điểm nhấn, không chỉ áp dụng ở đây mà cho nhiều chi tiết khác nữa.
2) Văn nói: mình chưa rõ dụng ý của bạn là gì, nhưng thoại của các nhân vật chứa khá nhiều văn nói, chẳng hạn: "đúng kiểu giống như", "quá ư là", "phải nói là giống như kiểu", hay "đã chỉ cho rồi mà còn". Các cụm này vốn là điểm trừ cực kì lớn vì nó không mang chất văn, khiến câu chữ thiếu sự trau chuốt và dễ mất điểm với người đọc.
3) Xét đến vấn đề khẩu hình miệng, mình cho rằng việc hiểu nhầm Beauty với "Biến đi" là không hợp lý. Rõ ràng, bạn phát âm Beauty, bạn nhận thấy môi mình hơi chu ra trước; nhưng còn "Biến đi", miệng sẽ hơi mở ra một chút và không chu ra như trường hợp kia. Khó mà nói rằng nhìn khẩu hình miệng của Thanh Vy chu ra thế kia mà hiểu nhầm thành "Biến đi" được.
Tạm thời là có những vấn đề như vậy nhé, mong bạn cố gắng khắc phục.