Rõ ràng là muốn học hỏi thêm kinh nghiệm chiến đấu nhưng mới xem trận đầu mà đã căng thẳng như thế, Khinh Yên mặt mày chán nản, tay chống cằm thở dài.
"Có khi nào tui vừa lên sàn đã bại rồi không?"
Vũ Nguyệt cười vui vẻ xoa đầu cô ấy trông giống như người mẹ dỗ dành con gái.
"Nếu là trước đây thì đúng rồi đó nhưng giờ cậu đang thuê cơ giáp của ông chủ Trương mà."
Khinh Yên thở dài đáp lại.
"Nhưng mà hôm trước về vội quá quên không hỏi anh ấy cơ giáp đó có kỹ năng gì."
Nghe vậy Vũ Nguyệt hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Khinh Yên tra hỏi.
"Khế ước tạm thời không có liên kết gì hả?"
"Ừ bình thường khi ký khế ước thì hồn sư tự nhiên sẽ hiểu rõ về cơ giáp nhưng kỳ lạ là hôm qua tớ ký khế ước xong vẫn không cảm nhận được gì." Càng nói khuôn mặt cô trông càng uể oải.
Vũ Nguyệt nhìn Khinh Yên với nét mặt như muốn nói con bé này toang chắc rồi, nhưng vẫn cố nhịn cười an ủi.
"Khụ, không sao đâu hãy tin vào vận may của chính mình."
"Trông bà thế này có giống đang an ủi người khác không?" Khinh Yên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bạn thân.
Trong mắt Khinh Yên thì Vũ Nguyệt lúc này mắt căng tròn, miệng mím chặt, cơ mặt thì gồng cả lên, thật sự hết nói nổi.
Mặc kệ sự đời, Khinh Yên lấy từ trong chiếc túi màu hồng có hình con thỏ ra một gói snack để ăn cho đỡ lo lắng. Cô thức dậy từ sớm còn chưa kịp ăn gì.
Trong lúc đang nhai nhóp nhép thì cơ mặt của Khinh Yên bỗng khựng lại. Cô thấy một đoàn người mặc vest đen đi vào khán đài hướng tới vị trí khách vip. Người đi đầu có phần lớn tuổi tóc bạc trắng, tay chống gậy nhưng không giống trong tưởng tượng, dáng đi vững chắc, thân người vạm vỡ, khí lực dồi dào. Nếu không nhìn thấy mặt còn tưởng là một anh chàng cao to khoẻ mạnh.
Theo sau đó là đám phóng viên đông như kiến chen nhau phỏng vấn, nhưng bị hộ vệ ra sức ngăn lại.
"Xin hỏi sao ngài lại đến đây?"
"Ngài quan tâm tới cuộc thi nâng hạng của trường Tam Sơn sao?"
...
Khí thế cỡ này đều thu hút chú ý của mọi người.
Một số người tò mò.
"Ai thế mọi người?"
Vẫn là tên đeo kính lúc trước bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây.
"Người thần bí đứng sau tập đoàn Teasax, chuyên sản xuất cơ giáp hệ bay."
Nghe được thông tin này ai cũng ngạc nhiên.
"Vãi, người như vậy đến đây để làm gì chứ?"
Triệu Mã tay chỉ về phía đối diện.
"Nhìn thấy bên kia không?"
Mấy tên kia người thì mang ống nhóm ra, người thì khép tay thành hình tròn đưa lên mắt.
"Đằng đấy có gì sao?"
Triệu Mã khuôn mặt hờ hững nhìn về phía hai cô gái, thản nhiên nói.
"Một trong hai người đó là cháu gái của vị kia."
Lý do Triệu Mã biết điều đó cũng vì đã điều tra qua, nhiệm vụ của hắn chính là cưới được thiên kim của nhà họ Khinh. Không chỉ mỗi gia tộc của hắn mới có suy nghĩ đó mà nhiều người khác cũng thế. Tuy nhiên, Triệu Mã có thông tin nhanh nhạy hơn người khác biết được thiên kim nhà họ Khinh đang du học ở đây nên mới từ trường từ thủ đô tới nơi cấp thấp này.
Chỉ cần gia tộc nào kinh doanh liên quan tới cơ giáp thì đều biết quyền thế nhà họ Khinh ở thủ đô lớn cỡ nào. Chỉ cần lấy được thiên kim nhà họ Khinh thì chính một hơi là bay lên trời.
Tuy nhiên, nhà họ Khinh che giấu thông tin quá kĩ, hắn mới chuyển đến đây còn chưa nắm rõ toàn bộ thông tin.
Chỉ là Triệu Mã chắc chắn một trong hai người kia là thiên kim nhà họ Khinh, rõ ràng nhìn vào họ tên thì ai mà không biết phân biệt nhưng hắn không cho rằng là như vậy, với quyền thế của nhà họ Khinh thì việc tạo ra một danh tính giả khác là điều rất dễ dàng, hắn không dám chắc Vũ Nguyệt có phải là "Khinh Yên" thật hay không?
Lý do Triệu Mã nói ra bí mật này cũng là để đám dân gốc ở đây xác nhận thay hắn, một người từ xa đến không nắm rõ thông tin địa phương rất khó để điều tra được thông tin chính xác nhưng đám thổ dân này thì khác, họ sống ở nơi này từ lâu rồi nên chỉ cần có người lạ mặt đến sẽ biết ngay, hắn sẽ thuận theo hướng đó xác định độ thực hư.
Còn về việc có lo đám thổ dân này cạnh tranh với hắn không, không hề, người ở thành phố cấp thấp này căn bản không có gì cái gì để so với hắn.
Triệu Mã tin rằng với gia thế và tướng mạo của hắn hoàn toàn không phải sợ đám người ở đây, hắn chỉ lo những kẻ ở thủ đô mà thôi. Nhưng không vấn đề gì, đợi đám người ở thủ đô biết tin này thì thiên kim nhà họ Khinh đã là của hắn rồi.
Cả đám người xung quanh Triệu Mã đều bị kinh ngạc, không ngờ cháu gái của người thần bí đứng sau tập đoàn Teasax lại học ở trường này.
"Không thể tin được, tin tức này đưa lên mạng chắc chắn sẽ gây chấn động đấy."
Người thần bí mà mọi người đồn thổi kia là ông của Khinh Yên, người sáng lập tập đoàn Teasax, là một trong những tập đoàn lớn nhất trong nước, tổng bộ được xây dựng ở thủ đô. Ngoài ra còn nhiều chi nhánh lớn nhỏ khác ở khắp các tỉnh thành.
Thấy có đám đông đang nhìn về phía này, Vũ Nguyệt thì thầm vào tai Khinh Yên.
"Này, sao người đó cứ nhìn về bên này vậy?"
Khinh Yên hoảng hồn, miệng còn đầy bim bim, một tay che mặt miệng lẩm bẩm như tụng kinh.
"Đừng nhìn thấy, đừng nhìn thấy..."
Lúc này cô ấy đang nhớ lại quá khứ đầy xấu hổ của bản thân, vào năm sáu tuổi Khinh Yên tham gia một cuộc thi chạy thiếu nhi.
Chuyện chẳng có gì đáng nói khi người ông đó của cô kéo cả đám nhân viên từ công ty tới, một đám người thân hình to lớn, mặc vest đen, đeo kính râm, mặt mày hung dữ, có người mặt còn có vết sẹo dài cỡ một gang tay. Nhìn chẳng khác nào băng đảng bắt cóc trẻ em, cuối cùng mấy đứa trẻ khác khóc thút thít bỏ chạy tán loạn, Khinh Yên một mình chạy về đích và đoạt được giải nhất.
Câu chuyện còn chưa kết thúc ở đó, sau này đi học mấy đứa trẻ kia nhìn Khinh Yên liền run cầm cập. Đứa nào yếu tim thì ngất luôn.
Hài! Một tuổi thơ bị bạn bè xa lánh!
Khinh Yên nheo mắt nhìn qua khe ngón tay quan sát tình hình thì thấy ông của cô ấy giơ tay lên chào.
Khinh Yên bất lực nằm ườn ra nhìn không có tí sức sống nào, miệng bắt đầu nói nhảm.
"Cậu đào cho mình cái lỗ!"
Vũ Nguyệt khó hiểu.
"Đào lỗ?"
Sàn thi đấu vừa hồi phục xong thì trên bảng điện tử khổng lồ nằm giữa không trung lại tiếp tục hiển thị danh sách các trận đấu tiếp theo, trong đó có trận của Vũ Nguyệt.
"Sân số 18, Vũ Nguyệt năm nhất lớp D3 với Lan Dung năm nhất lớp D4!"
Đồng thời VM dạng vòng tay được tích hợp trên đồng phục cá nhân cũng phóng lên một màn ảnh nhỏ, hiện thị thông báo tương tự.
*P/s: Vm (Vitural Machine): máy ảo.
"Vũ Nguyệt cố lên nha!"
Khinh Yên bình thường hay nghịch ngợm cười đùa nhưng giờ vẻ mặt cô lại chứa đầy sự lo lắng.
Đối thủ của Vũ Nguyệt là một học viên nữ cùng khoá, tên là Lan Dung là người bình thường, có mái tóc lục nhạt, tóc để hai bím, mặt có chút tàn nhang. Nhưng bằng một cách nào đó những chấm đen trên mặt cô ấy lại đều nhau nhìn rất thuận mắt.
"Trận đấu bắt đầu."
Không như trận trước, hai người này mới nhập trận đã triệu hồi cơ giáp, cả hai đều bình tĩnh quan sát đối thủ, cơ giáp của Lan Dung không có gì đặc biệt, là dạng mẫu sản xuất hàng loạt.
Hình dáng giống như một cục sắt được gắn thêm mũi khoan ở đằng trước, phía trên có lắp đặt súng máy và súng laze.
Cơ giáp cao 1m, dài 2,5m, trọng lượng khoảng 1000kg.
Não biến dị trong thứ này chính là mặt hàng phế thải, chỉ số IQ gần bằng 0, bản năng chiến đấu gần như không có, phụ thuộc hoàn toàn vào chủ nhân.
Vũ Nguyệt thường ngày rất chăm chỉ học tập, cô nhớ trong tài liệu của trường ghi rõ thông tin chiến đấu của cơ giáp này.
Tên cơ giáp: Máy ủi
Chủng tộc: Robot
Trình độ: D sơ cấp, đã qua cường hoá
Khế ước: Chủ nhân Lan Dung
Sức mạnh: 12
Phòng thủ : 10
Nhanh nhẹn: 5
Tinh thần: 0
Kỹ năng: Tăng tốc (F), tặng 50% tốc độ di chuyển trong 20 giây, sau đó bị giảm 80% tốc độ di chuyển, thời gian làm lạnh kỹ năng 2 phút
Ngày sản xuất: 08/11/3820
Nguồn: Tập đoàn Zadiun
Tình trạng: Bình thường
Ưu điểm: Sức công phá cao, dễ điều khiển, dễ dàng lắp giáp thêm trang bị, giá bảo dưỡng rẻ.
Nhược điểm: Kỹ thuật tầm trung, tiêu hao nhiều năng lượng, tính cơ động kém, dễ nóng máy.
Sau một hồi kiểm tra nhau, Lan Dung mở đầu trận đấu bằng mưa đạn bắn thẳng về phía đối thủ.
Vũ Nguyệt không còn lựa chọn nào khác ngoài việc né tránh, không thể để cơ giáp liên tục duy trì lá chắn nếu không sẽ cạn kiệt năng lượng nhanh chóng.
Vũ Nguyệt cưỡi lên cơ giáp gấu, phi thật nhanh để né chiêu. Đồng thời, Vũ Nguyệt ra lệnh cho cơ giáp sử dụng băng hoá mặt đất để trượt đi nhanh hơn.
Cô cho cơ giáp chạy theo vòng tròn sân, chạy hướng tâm, thu hẹp dần dần khoảng cách với đối thủ.
Súng máy gần như cày nát khu vực xung quanh sân thi đấu nhưng vẫn không thể bắn trúng mục tiêu.
"Cơ giáp gấu vận chuyện sao lại di chuyển nhanh như vậy?"
Lan Dung kinh ngạc nhìn cơ giáp gấu sắp tiếp cận cô, cô cắn môi, vẻ mặt không cam tâm.
Thấy súng máy không thể theo kịp tốc độ di chuyển của đối thủ, cô quyết định chơi liều một phen.
Lan Dung cho cơ giáp đổi từ súng máy sang súng laze, cô nín thở thầm phán đoán khoảng cách.
Tám, bảy, sáu,...
Năm mét, chính là lúc này!
Lòng súng phía trên máy ủi tích năng lượng đến nỗi đỏ rực, kim loại bao bọc xung quanh có dấu hiệu nóng chảy.
Lan Dung trừng mắt, hét lớn.
"Bắn!"
Từ nòng súng lập tức phun ra một tia năng lượng đỏ nhỏ hằng hai đầu ngón tay bắn vào cơ giáp gấu. Để chắc ăn, Lan Dung ra lệnh cho ụ súng di chuyển, quét một đường vòng cung về phía trước.
Nguy hiểm!
Vũ Nguyệt không có không gian để tránh, cô lập tức cho cơ giáp bật khiên năng lương.
Rắc!
Lá chắn vừa va chạm với tia laze lập tức nứt ra nhưng vẫn không thể xuyên qua.
Vũ Nguyệt thoát nạn, thở dài một hơi thầm cảm ơn Trương Đình đã tích hợp cả chiêu lá chắn bậc B vào chip cho cô. Nếu không có chiêu này chỉ sợ cô đã thua rồi.
Dù cô có nhanh đi nữa cũng không thể nhanh bằng tốc độ súng bắn được, kỹ năng này đối với cô chính là bùa hộ mệnh.
Lan Dung thấy lá chắn sắp vỡ thì vô cùng vui mừng, cô kích động ra lệnh cho cơ giáp bắn thêm một đợt nữa.
Không ngoài dự đoán, lá chắn của Vũ Nguyệt bị bắn vỡ thành từng mảnh.
Lan Dung siết chặt tay, ánh mắt đầy kích động.
"Chỉ cần bắn thêm một lần nữa thôi, mình sẽ giành chiến thắng!"
Đối với người khác thì thắng hay thua một trận căn bản cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng đối với cô thì khác, hạng hiện tại của cô là top 9.000, chỉ cần thắng trận này sẽ biến thành 1100.
Điều đó có ý nghĩa gì?
Chính là tiền bạc và danh vọng đấy, cô không muốn mãi mãi làm một người tầm thường, không muốn chịu ánh mắt khinh bỉ của người khác nữa.
Bạn cùng lớp thì chê cô người toàn mùi "rác", gia đình thì chê cô là đồ tốn cơm, chỉ trực chờ gả cô cho một tên mập xấu xí để kiếm một khoản tiền cho em trai đi học.
Chỉ cần thắng trận này, tất cả sẽ thay đổi!
Lan Dung gần như mất kiểm soát, ra lệnh cho cơ giáp tiếp tục bắn.
Nhưng vào lúc này nòng súng laze trên cơ giáp bỗng bốc khói, từng tia điện chập vào nhau, loé lên như sắp nổ.
Tia laze tuy mạnh nhưng lại vô cùng tốn năng lượng, bình thường chỉ sử dụng cho đơn mục tiêu nhưng cô ấy lại sử dụng theo cách quét nhiều mục tiêu khiến năng lượng cạn kiệt.
Vũ Nguyệt thấy đối thủ đang lúng túng, nhân cơ hôi cô liền điều khiển cơ giáp trực tiếp đâm thẳng về phía trước.
Mất vài giây Lan Dung mới hoàn hồn lại, hoảng loạn ra lệnh cho cơ giáp sử dụng kỹ năng tăng tốc xông lên chặn cơ giáp gấu của đối thủ.
Thấy sắp xảy ra va chạm mạnh, rút kinh nghiệm từ trận đấu của hai đàn anh, Vũ Nguyệt không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lập tức cho cơ giáp sử dụng kỹ năng ngăn chặn.
Vũ Nguyệt cưỡi trên lưng gấu dáng vẻ uy phong, hô lên một tiếng.
"Xung kích!"
Từ cơ giáp gấu phóng ra một sóng năng lượng điện từ tấn công trực diện vào cơ giáp của đối thủ.
Bùm!
Nhưng sự việc lại ngoài dự đoán của Vũ Nguyệt, một vụ nổ đã xảy ra, cơ giáp của Lan Dung nổ tung, vỡ từng mảnh.
Dường như do trước đó cơ giáp máy ủi đã sử dụng năng lượng laze vượt công suất, lúc cuối lại sử dụng kỹ năng tăng tốc trong thời gian ngắn khiến cho cơ giáp bị nóng lên. Với tình hình đó nhận một đòn tấn công năng lượng dẫn đến toàn bộ mạch bị phá hủy.
Đứng trước vụ nổ, Lan Dung vẻ mặt thẫn thờ, không nghĩ tới bản thân sẽ thua như vậy. Giờ cô đã mất cơ giáp duy nhất, bản thân lại không có thiên phú gì, làm sao có thể tiếp tục được nữa.
Kết thúc rồi!
Mặc dù Lan Dung không cam tâm nhưng vẫn nhận rõ hiện thực, cô giơ tay lên để ra hiệu.
"Em nhận thua."
Người điều khiển trận đấu liền thông báo.
"Vũ Nguyệt thắng!"
Lan Dung vừa bước xuống sàn thì bật khóc, nước mắt làm nhoè đi tầm nhìn, cô nhìn những người xung quanh đang đi lại, nhìn các trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra, dòng thời gian dường như chảy chậm lại.
Cô bỗng cảm thấy bản thân không còn thuộc về thế giới này nữa.
Phía khác, sau khi giành chiến thắng nhưng Vũ Nguyệt cũng không mấy vui vẻ, cô vốn không định phá hủy cơ giáp của đối thủ.
Vũ Nguyệt nhìn Lan Dung ngồi trên khán đài với vẻ mặt thẫn thơc thì không khỏi buồn bã, cô đoán gia đình Lan Dung cũng chẳng khá giả gì.
Vũ Nguyệt biết giá của một cơ giáp cực kỳ đắt đỏ, với công việc hiện tại của gia đình cô có làm cả đời cũng không mua được. Phần lớn số tiền mua cơ giáp gấu là từ khoản đầu tư của trường cho học viên mới.
Không còn cơ giáp chẳng khác bị khai trừ khỏi trường.
Vũ Nguyệt đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh Lan Dung, nhỏ giọng nói.
"Xin lỗi, mình thật sự không cố ý."
Lan Dung mím môi, lắc đầu.
"Không phải do cậu đâu, tại mình còn thiếu kinh nghiệm điều khiển cơ giáp nên mới xảy ra chuyện như vậy."
Chẳng hiểu sao nghe lời này, Vũ Nguyệt càng cảm thấy áy náy, cô do dự hỏi.
"Vậy giờ cậu có dự tính gì không?"
Dường như sau khi thua Lan Dung cũng đã nghĩ về vấn đề này.
"Chắc mình sẽ chuyển qua một trường bình thường nào đấy để học, sau này kiếm một công việc nhàn hạ để làm, rồi sẽ lại kiếm tiền mua cơ giáp mới, hì." Vừa nói Lan Dung vừa gãi đầu cười ngượng.
Vũ Nguyệt không nỡ vì một sự cố mà phá hủy đi ước mơ của người khác, cô liên tục suy nghĩ xem có cách nào giúp đỡ cô gái tội nghiệp này không. Vào lúc này đầu cô như có tia điện chạy qua, chợt nhớ ra một chuyện.
"Cậu không cần phải chuyển trường đâu, mình có thể đền cho cậu một cơ giáp khác."
Lan Dung ngại ngùng khua tay.
"Không cần đâu, cơ giáp đắt lắm cậu không cần phải cảm thấy có lỗi với mình đâu."
Vũ Nguyệt cười vui vẻ.
"Không vấn đề gì đâu, miễn phí mà."
Dung Lan cũng không dối lòng nghe vậy thì lập tức vui mừng nhưng cô vẫn hỏi lại.
"Thật hả?"
Vũ Nguyệt cười hì hì nói.
"Ừm, nếu mình có thể hoàn thành nhiệm vụ!"
Lan Dung vẻ mặt khó hiểu, nhưng cô ấy cũng không thắc mắc gì thêm.
Vũ Nguyệt chắc chắn như vậy là khi nãy cô ấy nhớ ra yêu cầu của vị cao thủ kia. Trương Đình hứa sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ cho cô một chip kỹ năng theo ý, có lẽ cô sẽ xin anh ta cho một cơ giáp bằng giá với chip là được.


0 Bình luận