Khinh Yên vốn chỉ đến thăm dò xem tên xấu xa nào đang dụ rỗ bạn thân của cô, nhưng sau chuyện vừa rồi, cô vô cùng phối hợp Vũ Nguyệt.
Khinh Yên giơ một tay lên như học sinh muốn phát biểu, đáp lại vẻ mặt dễ thương.
"Anh cũng giúp em bảo dưỡng cơ giáp với."
Đồng thời, Khinh Yên triệu hồi cơ giáp từ không gian là một cỗ máy hình con chim giống như bồ câu nhưng to hơn một chút, đậu trên tay cô.
Dường như nó được lắp đặt cả động cơ phản lực thông thường và thiết bị phóng plasma ở chân và dưới cánh, giúp nó bay lượn thoải mái như chim, thậm chí còn nhanh hơn.
Nhìn thấy cơ giáp bé tí tẹo này, Vũ Nguyệt nhíu mày liền cốc nhẹ vào chán Khinh Yên, lập tức phàn nàn.
"Cậu biết lí do sao mà thứ hạng của cậu ở trường vẫn ở top 3700 không?"
Khinh Yên nhăn mặt.
"Nhưng nó dễ thương mà, mấy thứ to đùng kia chẳng dễ thương tí nào."
Trên thế giới này cơ giáp dạng chim thường không có lực tấn công, ngoài làm cảnh hoặc vận chuyển ra gần như không có tác gì.
Bởi nếu lắp thêm trang bị tấn công sẽ rất nặng khiến tốc tộ bị suy giảm, dẫn đến mất ưu thế trên cao và đặc biệt là lập trình chip kỹ năng để phù hợp với cơ giáp hệ bay loại chiến đấu lại càng khó. Do vậy chỉ có những tập đoàn hay nhà giàu mới bỏ tiền nghiên cứu.
Trương Đình chẳng quan tâm tới vấn đề của hai người kia, là một người chuyên nghiệp hắn không muốn hóng hớt mấy chuyện linh tinh.
"Có yêu cầu thêm gì không?"
"Anh có dịch vụ cho thuê cơ giáp không? Chỉ cần có khả năng tấn công là được, giá cả không thành vấn đề."
Giá cả không thành vấn đề!
Nghe vậy Trương Đình có chút hốt, không nghĩ em gái này lại là phú hào nhưng yêu cầu này có chút hợp ý hắn, vừa nâng cấp Vương cũng cần nơi để kiểm tra sức mạnh mới, tiện thể quảng bá cửa hàng luôn.
Hệ thống, ta có thể cho người khác thuê cơ giáp không?...Trương Đình thầm trao đổi với hệ thống.
Ngay lập tức có giọng nói máy móc vang lên trong đầu hắn.
"Ngài chỉ cần cho người thuê dùng linh hồn ký vào hợp đồng điện tử do hệ thống tạo ra là được, điều kiện duy nhất là phải ký ở khu vực cửa hàng."
Âm thanh vừa kết thúc, một màn hình xanh hiện lên, trên đó có bản mẫu của hợp đồng đã ghi hết các điều khoản. Trương Đình chỉ việc dùng quyền năng vô địch của cửa hàng để tạo ra một hợp đồng y hệt là được.
Trương Đình suy tư một lát liền gật đầu.
"Vừa hay chỗ anh có một cơ giáp loại mới, chưa qua thử nghiệm, nếu em quan tâm thì nói với anh."
Sản phẩm mới!
Khinh Yên hai mắt sáng rực, cô không suy nghĩ chút nào lập tức đồng ý.
"Em muốn!"
Trương Đình nhếch mép cười nham hiểm, búng tay gọi ra một không gian đen ngòm, do bị hắn dùng sức mạnh ép lại nên cổng không gian không khác gì bình thường.
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cơ giáp màu đen cao hai mét, cùng với cây rìu chiến thể hiện rõ sự dũng mãnh.
Từng bước chân khiến xiềng xích trên người nó vang lên, đem đến một cảm giác ngục tù tăm tối, ẩn chứa sức mạnh quỷ dị, cực kỳ đáng sợ.
Cả Vũ Nguyệt lẫn Khinh Yên lần đầu thấy cơ giáp này thì không khỏi thở dốc.
Trực giác của các cô cảnh báo rằng thứ này rất đáng sợ, giống hệt như cảm giác đối mặt với dị thú vậy. Nó đem đến cảm giác chết chóc.
Đây là loại công nghệ gì thế này? Thứ này còn có cả kỹ năng uy hiếp tâm linh?...Vũ Nguyệt nuốt nước bọt kinh hãi, đây không phải thứ mà loại cơ giáp gấu của cô có thể so sánh được, khoảng cách chênh lệch như trời với đất vậy.
Cô biết Trương Đình rất mạnh nhưng không ngờ tới cơ giáp cũng thuộc loại bí ẩn như thế, cô có thể cảm nhận được nó đang sống, một sinh vật sống hoạt chỉnh chứ không phải chỉ có mỗi bộ não giống với những cơ giáp khác.
Khinh Yên thì ngây thơ hơn, ngu ngơ hỏi.
"Thứ này không phải dị thú đấy chứ?"
Thật sự quá giống, nếu không phải thấy lớp da ngoài có góc cạnh, có cho cô tiền cũng không tin đây là cơ giáp.
"Tất nhiên là không phải, em có thể gọi nó là Vương." Trương Đình cười nói.
"Nếu em không có thắc mắc gì, vậy ký khế ước tạm thời với nó đi."
Không thấy ai ý kiến, Trương Đình tiếp tục hỏi.
"Muốn gia hạn tới khi nào?"
Khinh Yên gãi đầu tỏ vẻ bối rối, không biết thuê đến bao giờ mới tốt, cô suy nghĩ một hồi quyết chơi lớn, cô không thiếu tiền sao phải lo nghĩ gì chứ.
"Vậy thì cho em thuê đến hết sự đợt xếp hạng này được không?"
Tốt!
Hắn còn đang nghĩ cách để Khinh Yên thuê lâu một chút, nào ngờ em gái lại thoải mái như vậy.
Mục đích của Trường Đình muốn để Vương xuất hiện càng nhiều trên màn ảnh truyền hình càng tốt, như vậy mới làm quảng cáo được. Tiện thể kiếm chút tiền, thuê lâu mới thu được nhiều.
Trương Đình cảm thấy chưa bao giờ vui vẻ như lúc này, hắn dứt khoát đồng ý.
"Được."
Hắn không do dự, đưa tay lên ngang người, một cỗ lực lượng vô hình tụ lại trên lòng bàn tay hắn.
Trương Đình dùng tinh thần lực suy diễn lại bản hợp đồng trong hệ thống, từng dòng chữ màu trắng như được khắc vào không khí dần hình thành một bản hộp đồng tâm linh.
Vũ Nguyệt và Khinh Yên lại một lần nữa bị doạ sợ, các cô đồng lượt nuốt bọt.
Hai đôi mắt trợn tròn nhìn vào khoảnh không trước mặt.
Vũ Nguyệt mấp máy môi lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ đây là kỹ năng hư không tạo vật trong truyền thuyết?"
Nhưng Vũ Nguyệt vẫn không dám chắc, cũng có thể là do Trương Đình sở hữu kỹ năng không gian rồi lấy bản hợp đồng đã chuẩn bị trước từ đó.
Tuy nhiên, nhìn bản hợp đồng kỳ lạ kia vẫn đang lơ lửng giữa không trung khiến cô phải dụi mắt mấy lần.
Các cô tất nhiên là biết hình dạng của giấy khế ước chứ!
Khế ước là một tờ giấy được những người sở hữu kỹ năng chuyên môn về tinh thần lực làm ra, kỹ thuật kết nối bản khế ước với bộ não biến dị trong cơ giáp, chỉ cần người thuê không thực hiện đúng điều khoản trên hợp đồng thì lập tức mất quyền điều khiển cơ giáp.
Tuy nhiên khế ước của Trương Đình làm ra rất khác so với bình thương, chữ trên giấy đều được viết bằng linh hồn, sử dụng một loại sức mạnh kiểm soát linh hồn con người chứ không phải não biến dị trong cơ giáp.
Loại khế ước này chính là nhắm vào nhân loại, tránh được tất cả lỗ hổng trong điều khoản. Cái gì cũng có thể là giả, nhưng linh hồn tuyệt tối không thể. Một khi đã ký khế ước của Trương Đình thì không thể làm trái được.
Khinh Yên ngơ ngác nhìn trời nhìn đất, trông như người từ trên núi mới xuống thành phố, lần đầu thấy loại khế ước này cô không biết thao tác kiểu gì.
"Cái này phải ký thế nào?"
Cầm bút viết vào không khí?
Trương Đình nhìn khuôn mặt vi diệu của Khinh Yên phải cố nhịn để không cong khoé miệng lên.
Hắn cố gắng tỏ ra ân cần giải thích.
"Chỉ cần đưa tay vào gần là được, sau đó dùng ý niệm để viết tên là xong."
Khinh Yên không biết đây là loại khế ước gì, nhưng cảm thấy thứ này rất nguy hiểm. Nhìn những dòng chữ màu trắng đang giao động, hết nghiêng bên này lại nghiêng bên kia, phập phừng như ngọn lửa cháy khiến cô hơi hãi.
Cô cứ có giảm giác dòng chữ này được viết bằng linh hồn vậy!
Khinh Yên đi lại gần, hai mắt nhìn chăm chú bản hợp đồng, cô cẩn thận soi từng chữ một không bỏ sót một dấu phẩy dấu chấm nào.
Cô sợ một khi ký xong tự nhiên biến thành nô lệ lúc nào không hay!
Để chắc chắn, thậm chí Khinh Yên rủ cả Vũ Nguyệt đọc cùng, đọc đi đọc lại mấy lần, không thấy có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Trương Đình đứng ngoài cũng không để ý sự nghi ngờ của các cô, thậm chí còn tán thưởng, hắn rất vui vì các cô không phải những loại nhà giàu không não kia.
Khinh Yên chạm tay vào bản hợp đồng, chỉ cảm thấy loại dòng chảy nào đó gột rửa tâm hồn cô, tâm trạng bỗng chốc không còn chút lo lắng nào.
Nói sao nhỉ, có chút mát lạnh!
Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hai chữ "Khinh Yên"
Cùng lúc đó, trên bản hợp đồng lập tức xuất hiện hai chữ "Khinh Yên" màu hồng, so với dòng điều khoản màu trắng thì vô cùng chói mắt.
Khinh Yên mở mắt liền thấy tên mình, vội quay đầu vui vẻ nhìn Trương Đình hỏi.
"Vậy là ký xong rồi sao?"
"Xong rồi."
Trương Đình tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì vô cùng kinh ngạc, không biết tại sao chữ ký của Khinh Yên lại màu hồng.
"Hệ thống, màu của chữ ký có ý nghĩa gì không?"
Âm thanh máy móc quen thuộc vang lên.
"Màu biểu thị cho phẩm chất của linh hồn, có rất nhiều ý nghĩa, ngài có thể hiểu như việc phân chia người tốt và người xấu vậy."
"Ví dụ như màu hồng của người thuê vừa rồi biểu thị cho tâm hồn trong sáng hồn nhiên. Nếu là màu đen sẽ tượng trưng cho một kẻ thuần ác, còn màu tím thì nham hiển xảo trá cũng có thể là từng giết người."
"Nói chung phẩm chất của con người được xác định qua màu sắc và cấp độ của tông màu. Tuy nhiên, ta khuyến cáo ngài không nên quá lạm dụng thứ này, màu sắc không thể phán định đúng sai."
Trương Đình thầm gật đầu hiểu ý, màu sắc không thể nói lên tất cả. Trong mạt thế, có rất nhiều trường hợp giết người khác là để bảo vệ bản thân hoặc gia đình, như vậy rất khó để nói người đó là tốt hay xấu.
Nhưng hắn không ngờ một bản khế ước vậy mà lại thần kỳ như vậy.
Hắn vẫn có thể lợi dụng nó, nếu sau này gặp ai có chữ ký màu đen hắn sẽ lập tức dùng quyền hạn của hệ thống hủy bỏ khế ước.
Kinh Yên cảm thấy mọi chuyện có vẻ hơi đơn giản, tuy cách ký khế ước này có chút lạ nhưng không có vấn đề gì. Sau khi ký xong, trong linh hồn cô bỗng hình thành một sợi dây gắn kết với Vương, có thể tùy ý triệu hồi bất cứ lúc nào.
Nghĩ gì đó một hồi, Khinh Yên nhìn Trương Đình với vẻ mặt khẩn cầu hỏi.
"Anh có có thể bán chip kỹ năng cho hệ bay không? Giống như của Vũ Nguyệt ấy."
Trương Đình vui mừng ra mặt, hắn ngoài chip ra đâu còn gì khác nhưng do chip chất lượng kém nên kỹ năng tối đa chỉ đạt cấp B.
"Sóng âm, trọng lực, cảm ứng nhiệt, nhiễu âm,... muốn cái nào, chỉ được chọn một thôi."
Hắn biết cô gái này nhất định không do dự mà mua hết, chẳng may trong lúc này có người khác cũng tới mua sẽ không có đồ bán. Trương Đình vẫn ưu tiên mở rộng lượng khách hàng hơn là việc bán hết cho một người chỉ để kiếm một khoản.
Khinh Yên vô cùng đau đầu khi phải chọn một cái, vốn dĩ định có bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Cô bắt đầu nhìn sang Vũ Nguyệt với ánh mắt cầu cứu.
"Cậu chọn giúp mình đi."
Vũ Nguyệt bắt đầu suy nghĩ chiến thuật, mất khoảng một phút mới nói tiếp.
"Lấy sóng âm đi."
Cô ấy bắt đầu giải thích.
"Cậu xem cơ giáp hệ bay lực công kích yếu dù có thêm kỹ năng cũng khó hạ gục cơ giáp của đối thủ, chi bằng lấy sóng âm để tấn công người điều khiển có phải tốt hơn không?"
Khinh Yên hai mắt long lanh ôm lấy Vũ Nguyệt cười đùa.
"Vũ Nguyệt của chúng ta giỏi quá!"
Khinh Yên rất tự tin về tài sản của bản thân liền hỏi.
"Cả thuê và chip giá như nào vậy ông chủ?"
Trương Đình đang cày uy tín cá nhân nên vội xua tay nói.
"Đợi kết thúc đợt xếp hạng này thì thanh toán. Nhưng có thể miễn phí chip kỹ năng với một điều kiện khác."
Trương Đình không để cho hai người kia nghĩ liền nói tiếp.
"Chỉ cần mang đủ 15 khách cho cửa hàng là được."
Cả hai người đều ngạc nhiên không nghĩ yêu cầu của Trương Đình lại dễ như vậy, chỉ cần tùy tiện kéo 15 người tới đây đã có một chip kỹ năng.
Quá hời!
Nghĩ theo hướng khác, nếu không bao giờ quay lại đây nữa thì chip vẫn là của cô ấy, tuy nhiên hai người cũng không ngu ngốc mà hành động như vậy.
Làm mất mối quan hệ với một cao thủ là điều vô cùng tổn thất. Mặt khác, họ đã lộ danh tính rồi, để một cao thủ ghi thù khó mà thoát.
Hai người rời ngay sau khi đạt được mục đích, sáng nay hộ vẫn phải đi học.
Khách hàng rời đi thì cửa hàng cũng trở nên trống vắng, hiện tại cũng chẳng có ma nào đi tới nơi xa xôi hẻo lánh này để bảo dưỡng cơ giáp. Những lúc rảnh rỗi thế này, Trương Đình thường lướt mạng để kiểm tra biến động thế giới.
Tin tức.
Ngày 12/6/3821.
*Tập toàn Han lần đầu thành công thuần hoá dị thú...
*Tìm thấy hoá thạch của loài khủng lung biến dị...
*Thủ lĩnh Diêm Châu, lấy được tinh thể tím từ dị thú...hình ảnh...
*13/6/3821, Đại học Tam Sơn tổ chức chiến đấu thay đổi xếp hạng học viên...
*Dị thú mới xuất hiện ở biên giới...hình ảnh...
...
Trong lúc lướt tin, Trương Đình nhận ra những thông tin liên quan tới cuộc thi của trường Tam Sơn đang được rất nhiều người để tâm, đặc biệt là quân đội và các tổ đội chiến đấu. Tình hình chiến đấu với dị thú đang ngày càng căng thẳng, họ cần chiêu mộ một lượng lớn học viên có thực lực ở các trường đại học.
Cũng vì vấn đề này, tình hình xã hội cũng trở nên phức tạp không kém. Trong đó, một tầng lớp xã hội mới vô tình được tạo ra, hồn sư trở thành đấng cứu thế được hưởng đãi ngộ cực cao, không cần biết đó là loại người dì, miễn ra sức giết dị thú được. Đạo đức dần trở thành thứ rẻ tiền không thể ăn cũng chẳng thể bảo vệ bản thân.
Xuyên qua một thời gian, hắn đã hiểu ra luật lệ của thế giới này, dù vậy hắn cũng không cho phép bản thân trở thành kẻ ỷ mạnh hiếp yếu.
Trương Đình ngồi trước bàn máy tính, ngón tay bấm chuột, liên tục thở dài.
"Bên ngoài nguy hiểm quá! Nếu tăng được diện tích của cửa hàng thì tốt."
Trương Đình cho thuê cơ giáp duy nhất rồi, từ giờ cho đến khi cuộc thi kết thúc, hắn thầm quyết tâm không ra ngoài.
Vừa than xong, đột nhiên bảng thông tin hệ thống hiện lên.
"Chỉ cần cửa hàng nằm dưới tên ngài và có hoạt động liên quan tới cơ giáp thì hệ thống vô địch đều có hiệu lực."
Thấy dòng thông báo này mắt Trương Đình sáng bừng như cây đuốc, tâm trạng liền trở nên vui vẻ.
"Tuyệt, vậy sau này mở một chuỗi cửa hàng không phải trở thành tuyệt đối vô địch rồi sao!"


0 Bình luận