• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần I: Trở thành Hồn Sư

Chương 05: Vị khách đầu tiên

0 Bình luận - Độ dài: 3,044 từ - Cập nhật:

Công việc tổng hợp dữ liệu cuối cùng đến tận sáng hôm sau mới xong.

Quầng mắt thâm đen thiếu ngủ cùng với khuôn mặt tím tái do bị đánh, hiện tại trông hắn như bị ma ám.

Nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng trước khoảnh khắc này. Nhìn con chip trên tay, Trương Đình ngẩn người một lúc, sau đó cười điên dại.

"Không thể tin được, đây lại là thứ chứa đựng tri thức của hai nền văn minh!"

Không thể chờ đợi thêm được nữa, Trương Đình nhét con chip vào một cái khe ở sau cái đầu hình mặt bảng của cơ giáp vận chuyển.

Đó là vị trị để đặt chip kỹ năng, nhưng Trương Đình lại dùng nó thay cho bộ não biến dị.

Rất may, thành quả không làm hắn thất vọng.

Trên màn hình đen lập tức léo lên hai vòng tròn xanh lá giống như hai con mắt, sau đó tiếng bánh xích xoạch xoạch bắt đầu vang lên, xoay mặt trước hướng đến nơi Trương Đình đang đứng.

Hai con mắt điện tử nháy nháy mấy lần để nhận dạng chủ nhận.

Cơ chế nhận dạng mà Trương Đình thiết lập cho nó rất đơn giản, thiết lập cơ chế "gà con", lập tức nhận diện nhân loại nhìn thấy đầu tiên là chủ nhân.

Nói nó đơn giản vì cơ chế này không cần nhận diện ADN hay cấu trúc sinh học khác, nếu có một kẻ khác ngụy trang bề ngoài giống hệt Trương Đình, chip sẽ lập tức xảy ra lỗi.

Tuy nhiên, người có tiền chẳng ai lại phải kỳ công như vậy chỉ để cướp một cơ giáp rác rưởi như này. Nên vấn đề xảy ra lỗi gần như không có khả năng.

Nhìn những cánh tay hợp kim xoay tròn liên tục rút ra những dụng cụ khác nhau khiến Trương Đình quên hết cơn buồn ngủ.

Hắn hận không thể ngay lập tức vơ hết "đống rác" kia về cửa hàng.

Không thể chờ thêm một giây nào nữa, Trương Đình ra lệnh cho bốn cánh tay của cơ giáp tạo ra những tấm hợp kim hình chữ nhật, giơ lên cao, ghép vào nhau thành một mặt phẳng rộng hơn.

Trương Đình lập tức nhảy lên mặt phẳng, rồi ra lệnh cho cơ giáp đi tới bãi rác.

Tuy nhiên, tốc độ di chuyển của cơ giáp này quá tệ hại, thậm chí còn chậm hơn cả xe đạp, khiến Trương Đình phải đi mất hơn hai tiếng mới đến nơi.

May mà Trương Đình vẫn có mặt ở bãi rác trước giờ trưa theo kế hoạch.

Ông Tư đang ghi chép thông tin người nhặt rác bỗng nghe thấy tiếng bánh xích "xoạch xoạch" tới gần. Vừa ngước mắt lên liền thấy Trương Đình và một cơ giáp vận chuyển, ông ta tỏ ra kinh ngạc hỏi.

"Cậu trở thành hồn sư từ bao giờ vậy?"

Nếu không nhầm cơ giáp này hôm qua cậu ta mang từ khu phế liệu ra, cậu ta lấy đâu ra não biến dị để thay thế, giá trị của thứ đó một người nhặt rác bình thường không thể nào mua được...Ông Tư nheo mắt nhìn cơ giáp vận chuyện bên cạnh Trương Đình cảm thấy nghi hoặc.

Việc dùng chip thay não biến dị không nên lộ ra sớm thì tốt hơn...Để tránh phải giải thích lằng nhằng nên Trương Đình liền bịa ra một lý do khó tin.

"Cháu cũng không ngờ bộ não của cơ giáp này vẫn chưa hỏng, ban đầu cháu chỉ thử liên kết linh hồn ai ngờ lại thành công thật."

Thằng nhóc này không đơn giản... Ông Tư âm thầm đánh giá, là người từng trải chỉ từ giọng điệu cũng phát hiện Trương Đình đang nói dối nhưng ông không vạch trần, chỉ cười nhẹ rồi phẩy tay đuổi đi.

"Đi đi, thằng nhóc may mắn làm người khác ghen tị..."

Trương Đình cười ha hả, không quan tâm tới vấn đề này nữa liền đi tiếp.

Một người một cơ giáp vừa đi qua cánh cổng lập tức thu hút chú ý của những người nhặt rác khác.

Mấy người hôm qua giúp Trương Đình vận chuyển về cửa hàng thì há hốc miệng kinh ngạc.

Ông chú đội mũ công nhân hôm qua không nhịn được chạy tới hỏi.

"Sao thứ này lại có thể hoạt động được?" Vừa nói ông ta vừa nhìn cơ giáp vận chuyện với ánh mắt thèm thuồng.

Không giống với những người có tiền, những người bốc vác, làm công việc vận chuyển như ông thì việc sở hữu một cỗ máy vận chuyển giống như đang mơ vậy.

Dù chỉ là hàng cấp thấp nhưng không phải ai cũng mua được, đặc biệt là những người nghèo như họ.

Trương Đình mặt dày cười ha hả đáp lại.

"Là do may mắn nhặt được thôi ạ."

Mặc dù lời che đậy đầy mùi khó tin nhưng chớ trêu thay không giống với phản ứng thờ ơ của ông Tư, đám người này vừa nghe xong thì hai mắt sáng bừng như nhìn thấy kho báu.

Nhiều người không nhịn được cảm thán.

"Không thể tin được!"

"Cậu là con rơi con rớt của vị thần tài nào à?"

"Nào bắt tay chú một cái, dính một chút may mắn!"

...

Cũng vì lời nói dối của Trương Đình, ngay trong ngày hôm đó bãi rác bỗng trở nên náo nhiệt bất thường, từng khuôn mặt lạ lẫm lao nhao di chuyển về bãi cơ giáp đổ đống, với hy vọng nhặt được một bộ não biến dị.

Có lẽ đều là gia đình của những người nhặt rác ở đây.

Lúc đầu Trương Đình nói dối như vậy cũng biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra. Nhiều hay ít người cũng chẳng sao, căn bản bãi rác này quá lớn, một mình hắn cũng chẳng vơ vét hết được.

Ngược lại còn rất tiện, người nhiều sức nhiều có thể bới tung được đống rác này lên, giúp hắn dễ dàng tìm kiếm hơn.

Trương Đình đứng trên một đống sắt vụn, hô lớn.

"Ai thấy cơ giáp vận chuyển thì cho cháu nha!"

Ngay lập tức có người đáp lại.

"Được thôi, nhưng nếu cháu tìm thấy não biến dị hay chip hỏng thì cho bác, không thì bán cho bác giá rẻ cũng được."

Nếu bình thường thì yêu câu này chẳng ai chấp nhận, vì giá của não biến dị và chip đáng giá hơn đống sắt vụn này nhiều. Nhưng với Trương Đình thì nó lại là một yêu cầu hợp lý, cả hai không có xung đột nên Trương Đình lập tức vui vẻ đáp lại.

"Được, nếu cháu tìm thấy sẽ bán cho bác."

Thấy Trương Đình đồng ý vài người khác cũng nhao nhao hô hào.

"Cả tôi nữa, ai thấy chip kỹ năng thì bán cho tôi! Con trai tôi đang cần chip gấp!"

"Tôi cần não biến dị! Giá cả thương lượng."

...

Tiếng người hô hào, bãi rác yên ắng giờ chẳng khác gì cái chợ.

Từ hôm đó trở đi ngày nào Trương Đình cũng tới khu phế liệu để nhặt rác. Nhờ có sức mạnh của cơ giáp, Trương Đình có thể dễ dàng mang nhiều thứ khác về cửa hàng.

Mỗi ngày Trương Đình đi lại mấy lần khiến hắn bỗng chốc trở thành nhân vật nổi tiếng của khu phế liệu, còn kèm theo rất nhiều tin đồn hài hước.

Ông thần vơ vét, kẻ hủy diệt phế liệu, cuồng đồ tuổi trẻ, nhặt rác đỉnh cấp...

Cơ giáp vận chuyển đồng hành cùng Trương Đình cũng được đặt những biệt danh kỳ lạ: Cỗ máy dọn rác, tay sai đắc lực, máy gặt...

Mười lăm ngày vơ vét liên tục, cửa hàng của hắn giờ đây đã trật kín vật liệu, chẳng còn chỗ trống để chứa. Bước tiếp theo hắn cần thực thi dự án mở rộng, kiếm tiền trả nợ.

Ngày cuối cùng ở bãi phế liệu, Trương Đình nhìn những người nhặt rác thân thiện, cúi đầu một lần nữa cảm ơn.

"Cảm ơn tất cả mọi người đã hỗ trợ cháu trong thời gian qua. Nếu các bác có nhu cầu sửa chữa hay bảo trì cơ giáp đến cửa hàng của cháu..."

Nghe vậy nhiều người tỏ ra hơi buồn, liên tục hỏi.

"Mai cậu không đến nữa à?"

"Thật á? Tại sao không đến nữa vậy?"

"Không ngờ cậu là ông chủ cửa hàng đấy, ta còn tượng cậu có vấn đề gì về thần kinh cơ ha ha..."

"Đi nhặt rác với bọn ta đi, thiếu cậu mất vui..."

...

Mấy cái người này, tôi nghe thấy hết đấy... Trương Đình cười khổ, bị hỏi dồn dập không biết nên trả lời thế nào.

Dù mọi người gặp nhau chưa được bao lâu, nhưng kể từ lúc Trương Đình xuất hiện thì khu phế liệu từ một nơi buồn tẻ nhiều đau khổ bỗng trở nên vui vẻ, tất bật hơn bao giờ hết.

Bởi trong lúc thu gom rác, Trương Đình luôn tôn trọng và lắng nghe câu chuyện của nhiều mọi người. Vì thường xuyên ở khu phế liệu nên hắn còn tổ chức cả ăn uống luôn tại đây, nhiều người khá giả thấy hứng thú nên cũng góp phần tham gia, một số người nhặt rác nghèo khổ cũng được hưởng ké một ít.

Lúc tụ tập lại, họ nói những câu chuyện chỉ có người nhặt rác mới biết giống như một mạng lưới thông tin cỡ nhỏ, Trương Đình cũng nhờ đó mở rộng thêm một tầng tri thức xã hội mới.

Ngoài ra, Trương Đình còn cho cơ giáp giúp đỡ mọi người vận chuyển những phế liệu nặng, hướng dẫn người mới những điều cơ bản và mẹo khi ở khu phế liệu. Có lần Trương Đình còn cứu được một người gần vụ nổ bất thình lình, từ đó hắn cũng dần trở thành một ông trùm trong giới nhặt rác luôn.

Vậy nên khi nghe Trương Đình sẽ không đến nữa nhiều người tỏ ra tiếc nuối.

Bỗng người đàn ông đội mũ công nhân vỗ vai Trương Đình cười nói.

"Kệ họ đi, nơi này chỉ phù hợp với người già thất học như bọn ta thôi."

Ông ta thở dài một hơi, ánh mắt liếc một cái lên trời nói tiếp.

"Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng mấy lão già chúng ta có nhặt rác cả đời cũng không mua nổi cơ giáp để đến tiệm của cậu bảo dưỡng đâu ha ha."

Trương Đình hơi khựng người, dường như hiểu được cảm xúc nuối tiếc của người đàn ông đội mũ kia nhưng hắn không biết nên nói gì chỉ rời đi trong im lặng.

Trương Đình cùng cơ giáp ra khỏi khu phế liệu đi đến phòng bảo vệ bên ngoài.

Ông Tư khuôn mặt già nua, nheo mắt khó hiểu.

"Mai không đến nữa à? Có chuyện gì không?"

Trương Đình cũng không giấu diếm liền nói.

"Vâng, có lẽ một thời gian dài. À, bác có biết ba mẹ cháu dạo này làm gì không? Mấy ngày qua cháu không thấy họ."

Ông Tư suy tư thâm trầm một lát rồi mới đáp lại.

"Ta cũng không rõ nhưng ta khuyên cậu nên về nhà một chuyến đi. Dù công việc có quan trọng nhưng đừng để lúc hối tiếc lại quá muộn, ở thế giới này có những biến cố xảy ra không lường trước được."

Lời nói của ông ấy cứ như đang nói về chính bản thân ông trong quá khứ, từng câu từng chữ đều mang theo cảm xúc đau khổ, nuối tiếc.

Trương Đình gật đầu hiểu ý, hắn cũng biết thế giới này không hề an toàn. Có lẽ một ngày nào đó dị thú sẽ bất chợt xâm chiếm nơi này, an toàn hư ảo sẽ biến thành nỗi kinh hoàng. Nhưng cũng vì thế hắn mới có động lực kiếm tiền để đưa gia đình rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Hắn quay đầu định rời đi thì chợt nhớ ra một chuyện khác.

"Nhờ bác trông coi giúp cháu thứ này, để nó ở lại đây sẽ có ích nhiều hơn." Hắn vừa nói vừa nhìn về hướng những người nhặt rác đang ra sức khuôn vác phế liệu.

Ông Tư gật đầu hiểu ý, nhưng ngay lập tức nhận ra vấn đề liền hỏi.

"Nhưng cậu là chủ nhân của nó, bọn ta sao có thể đưa ra mệnh lệnh được."

Trương Đình dường như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời liền đáp lại ngay.

"Nó có thể nhận dạng những người nhặt rác ở đây, bác cứ ra lệnh cho nó làm những công việc quen thuộc là được."

Mặc dù có giới hạn!

Cái gì? Không cần chủ nhân vẫn có thể hoạt động được. Một cơ giáp cấp thấp lại có thể nhận dạng nhiều người...Ông Tư bỗng chốc cảm thấy có hơi kinh ngạc, nhận ra người thanh niên trước mặt không đơn giản như trong tưởng tượng.

Ông ta "ừ" một tiếng, đợi Trương Đình đi xa thì bỗng nhích mép cười nói.

"Không ngờ ở khu vực cấp thấp này lại ẩn dấu một thiên tài như vậy. Lại có thể che dấu hồn lực khiến ta cũng không thể thăm dò được."

Trong giới hồn sư, thăm dò hồn lực của đối phương là chuyện khá bình thường. Như thế có thể xác định được phần nào sức chiến đấu của đối phương, tuy nhiên có ba trường hợp không thể thăm dò được hồn lực đó là sức mạnh chệnh lệch quá lớn, có bí thuật che dấu hồn lực và người bình thường không có hồn lực.

Nhưng Ông Tư không cho rằng Trương Đình thuộc loại thứ ba bởi người bình thường không thể nào ký khế ước với cơ giáp.

Ông nhìn về phía cơ giáp vận chuyển của Trương Đình có nhiều vết xước lẩm bẩm.

"Chẳng lẽ cơ giáp này che dấu bí mật gì đó, ta có nên tháo nó ra không..."

Nói rồi ông ta cười trừ lắc đầu.

"Trưởng bối như ta vẫn không nên làm những hành vi mất mặt như vậy được."

...

Mất mười lăm ngày để nhặt rác, thu gom những linh kiện cần thiết để sửa chữa và nâng cấp cơ giáp. Nửa tháng còn lại cho tới khi đám người xã hội đen đến thu phí, Trương Đình bắt buộc phải kiếm đủ số tiền để đưa cho chúng, ở thế giới này hắn còn có gia đình nếu một mình bỏ chạy không biết đám người đó sẽ làm gì, hắn không cho phép bản thân lại phạm sai lầm như kiếp trước, vì thế chỉ còn cách đáp ứng yêu cầu của chúng rồi từ từ tìm cách an toàn khác.

Để nhanh chóng mở lại cửa hàng, Trương Đình hơn mười ngày liên tục ghi kỹ năng lên chip cấp thấp để bán. Một cửa hàng chỉ đơn thuần sửa chữa cơ giáp thì ở những nơi khác cũng không thiếu, muốn thu hút được nhiều người thì bắt buộc phải có dịch vụ đi kèm điển hình như bán chip kỹ năng, tư vấn hỗ trợ những người mới,...

Ban đầu Trương Đình còn định ghi đè cả trí tuệ nhân tạo lên chip kỹ năng nhưng hắn phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, đó là nếu chip trí tuệ nhân tạo và não biến dị cùng hoạt động thì sẽ cái nào sẽ chiếm quyền kiểm soát.

Một câu hỏi khiến hắn vô cùng hoang mang nhưng hiện tại vì không có cơ giáp sống nào để thử nghiệm, hắn cũng không ngu tới mức đem đồ của khách hàng để làm thực nghiệm, nếu thất bại cửa tiệm hoàn toàn đi tong. Cho nên hiện tại chỉ tạo ra chip kỹ năng bình thường nhắm vào những người mới và trung lưu. Dù cho chỉ là chip bậc thấp thì giá cũng khá đắt vẫn đủ sức cho hắn trả nợ.

Đã được hai mươi bảy ngày kể từ khi Trương Đình xuyên hồn tới đây, mất khá nhiều thời gian để tìm hiểu về phương thức ghi đè kỹ năng lên chip, cuối cùng hắn cũng ghi hết được hết chip mà nguyên chủ thu gom trước đây.

Trương Đình nhìn vào điện thoại, khuôn mặt có chút lo lắng lẩm bẩm.

"Chết tiệt, mất thời gian quá. Mình chỉ có ba ngày."

Trong lúc suy nghĩ nên làm thế nào thì đột nhiên nhận ra một vấn đề khó khăn khác. Một vấn đề mà hắn trước giờ không hề để ý đến, đó là nơi này là khu hẻo lánh, gần như không có khách hàng đến.

Do hầu hết thời gian đều dành ở khu phế liệu và trong phòng nghiên cứu, hắn không nghĩ đến vấn đề này, cửa hàng ở khu hẻo lánh cùng với 80% dân số trên hành tinh bị tiêu diệt thì căn bản có thể hình dung cửa tiệm này vắng khách như thế nào.

Trong đầu Trương Đình bắt đầu điên cuồng hiện lên một ý nghĩ: Chạy, phải chạy,...

Nếu thật sự không kiếm đủ tiền không dám nghĩ đến đám người kia sẽ làm gì hắn. Tra tấn, đánh đập, thậm chí giết người cũng không phải không thể, ở nơi này không có luật pháp.

Trong lúc Trương Đình đang run lẩy bẩy thì đột nhiên nghe thấy giọng trẻ con từ ngoài truyền vào.

"Có ai không ạ?"

Một cô bé khoảng bảy tuổi, có máu tóc nâu tết thành hai bím, đôi mắt đen tròn xoe, ngó nghiêng nhìn xung quanh. Cô nhóc chẳng có chút ngại ngùng nào mà chạy lon ton vào trong cửa hàng trông rất đáng yêu, hai tay cầm một món đồ chơi hợp kim cấu tạo theo hình con chó màu đen.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận