Tiến độ nhiệm vụ 2/15
*13/6/3821
Hôm nay chính là ngày quan trọng đối với tất cả học viên trường Tam Sơn, cuộc thi nâng hạng mỗi năm tổ chức một lần.
Chiến đấu được tổ theo hình thức bốc thăm trực tiếp để tránh việc gian lận như đổi số hay giao kèo trước. Tuy nhiên cách thức này lại có tính may rủi cũng rất cao, chẳng hạn người mạnh nhất cũng có thể gặp người yếu nhất miễn là trùng số.
Để thực hiện bốc thăm thứ tự, nhóm Vũ Nguyệt và Khinh Yên phải đến trường từ sớm để báo danh.
Khinh Yên hai quầng mắt thâm kết hợp với đồng phục đen trắng của trường trông như con gấu trúc, cả người uể oải tay vẫn còn dụi mắt ngáp ngủ.
"Mệt quá đi, lâu lắm rồi mới dậy sớm vậy á!"
Vũ Nguyệt liếc nhìn Khinh Yên suýt không nhịn được cười, ai nhìn vào còn tưởng cô ấy vì lo lắng trước cuộc thi không ngủ được nào đâu do chơi quá nửa đêm.
Hai người họ đứng cách khá xa khu vực bốc thăm trước cổng trường nhưng vẫn nghe thấy đám đông hò reo bàn tán sôi nổi.
Một nữ sinh đỏ mặt, hớn hở quay lại khoe khoang.
"Chết tiệt, tôi lại được đứng cùng với đàn anh top 9!"
Một đám nữ sinh khác nghe vậy lập tức bùng nổ, dùng sức chen hàng về phía trước.
"Học trưởng cho em xin chữ kỹ với!"
"Anh có thể cho em xin phương thức liên lạc không?"
"Chồng tôi, mọi người tránh ra!"
Cảnh tưởng này khiến các nam sinh phía sau nghiến răng kèn kẹt nhưng không dám nói gì, chỉ cảm thấy thế giới này thật bất công. Ai bảo người ta có thực lực chứ.
Thấy có trò vui, Khinh Yên liền kiễng chân hóng hớt, đôi môi nhỏ nhắn kia phát ra tiếng như cái loa.
"Kia chẳng phải học trưởng Lý Hạ lớp A4, top 9 của trường sao? Nhìn khá đẹp trai đấy!"
Vũ Nguyệt bĩu môi, vẻ mặt có chút không vui.
"Còn chẳng bằng ông chủ Trương nữa."
Khinh Yên lại nói tiếp.
"Anh ấy còn có cơ giáp phượng hoàng cấp B đấy."
Vũ Nguyệt khoanh tay, tỏ ra bình tĩnh đáp.
"Cũng bình thường mà. Có mạnh hơn ông chủ Trương đâu."
Hai mắt Khinh Yên đang nhíu lại bỗng phát sáng, lia sang Vũ Nguyệt cười đê tiện.
"He he, bạn của tôi nay có chút lạ nha!"
Vũ Nguyệt hơi đỏ mặt, nhìn sang một bên, chột dạ phản bác.
"Thì sự thật là như vậy mà."
Khinh Yên không ngừng trêu trọc, hai tay còn tự ôm lấy chính mình lắc qua lắc lại như đang ôm ai đó, mắt nhắm lại giả vờ cảm thán.
"Hài, con gái lớn không giữ được rồi."
Sợ cô ấy nói linh tinh, Vũ Nguyệt liền véo má Khinh Yên.
"Này thì con gái lớn, chịu đòn đi..."
Khinh Yên vừa cười vừa khóc vô cùng hài hước, chắp hai tay trước người cầu xin.
"A đừng mà, mình biết sai rồi..."
Đứng hóng hớt gần nửa tiếng, mãi mới đến lượt. Đi tới bàn bốc thăm mới thấy giáo viên trông coi là một người đàn ông trung niên, làn da cháy nắng trên mặt có vết sẹo, mặc áo ba lỗ với quần đùi còn chẳng đúng trang phục quy định của trường, miệng ngậm cọng cỏ. Trông không khác gì ăn mày lang thang chạy từ đâu tới đây.
Nhìn người này có chút không bình thường, Khinh Yên liền đẩy Vũ Nguyệt lên trước hứng đòn.
Người giáo viên kia vắt chân lên bàn cằn nhằn.
"Nhanh nhanh để ông còn nghỉ ngơi, ngồi đây chán muốn chết."
Từ bé đến lớn mới lần đầu gặp phải giáo viên kiểu này, các cô coi như được mở mang thêm kiến thức. Nếu để ông ta làm chủ nhiệm chắc chắn khiến cả lớp loạn như cái chợ.
Cả hai nhanh chóng đưa tay vào hòm nhặt bừa một phiếu, Vũ Nguyệt bốc trúng số 90, Khinh Yên thì tận 940.
Khinh Yên vui mừng nhảy cẫng lên.
"May quá chúng ta không phải đấu với nhau."
Cô thuê được cơ giáp xịn, không muốn "tàn sát" bạn thân đâu!
"Xong rồi, chúng ta qua khán đài xem đi." Vũ Nguyệt cẩn thận nhìn khắp nơi, nhanh chóng tìm được vị trí còn trống
"Được"
Do quy mô toàn trường tham gia nên sân đấu ở tháp khiêu chiến không đủ cho học viên, hiệu trưởng đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để lắp đặt thêm sàn khiêu chiến giữa sân trường.
Dưới sân có tận 70 sàn đấu có diện tích nhỏ hơn sân ở tháp khiêu chiến nhưng cũng đủ lớn, còn lại tất cả các thiết bị cảm ứng và kết giới đều đạt chuẩn.
Xung quanh khu vực chiến đấu đều được dựng lên khán đài tạm thời, để tiện cho người xem quan sát.
Hai cô gái đi vào khu vực chiến đấu liền chọn ghế trống ở hàng thứ hai, vị trí gần sân đấu để tiện quan sát, học hỏi kinh nghiệm.
Những người bốc thăm sau mà rút trúng số thấp thì vẫn phải lên trước. Hiện tại trận chiến mà hai người đang xem là trận thứ 40, trên đài là hai học trưởng năm ba và năm hai.
Lúc lên sân, hai người bắt buộc phải khởi động hệ chiến đấu, ở cánh tay trái của đồng phục có một cái nút màu xanh lục, bấm vào liền kích hoạt một màn chắn năng lượng mỏng trong suốt bao phủ lấy cơ thể, đủ đảm bảo không gây chết người lúc thi đấu.
Alat năm ba lớp A2 với Hùng Hải năm hai lớp A1.
Alat da hơi ngăm, thân hình có chút ốm yếu, trên đầu quấn một lớp khăn trắng, có lẽ là truyền thống của tổ tiên.
Đối thủ của hắn thì to con hơn hẳn, khuôn mặt mang nét dữ tợn, điểm đặc biệt của tên kia là cái đầu chói loá vô cùng.
Người kiểm soát trận đấu của sân là một giáo quan nữ trong quân đội, cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nghiêm nghị hiện rõ sự lạnh lùng, trên người chỉ mặc một bộ giáp nhẹ thuận tiện cho di chuyển.
Khán đài đều trông mong vào trận này, những trận của khoá cũ thường hấp dẫn hơn năm nhất rất nhiều, xem năm nhất chán đến buồn ngủ.
Trước khi thi đấu, theo luật vị giáo quan tỏ ra nghiêm trang thông báo.
"Luật rất đơn giản người thi đấu ra khỏi sân, nhận thua hoặc mất đi ý thức thì trận đấu lập tức kết thúc. Ai còn ý kiến gì không?"
Cả hai người trên sân đều là khoá cũ, trước đây cũng từng tham gia nên đã nắm rõ luật, không ai để tâm tới nhắc nhở của giáo quan.
Không thấy có ai ý kiến, giáo quan dùng súng bắn lên trời ra hiệu. Đồng thời tay trái hạ xuống vuông góc với người.
"Trận đấu bắt đầu."
Hiệu lệnh vừa phát cả hai lao vào nhau, tung cước liên hoàn mà không triệu hồi cơ giáp. Ai cũng nghĩ năm ba có kinh nghiệm hơn sẽ ở thế mạnh nhưng ngược lại, vì thể hình của Hùng Hải to hơn nên hắn hoàn toàn áp đảo.
Từng cú đấm của Hùng Hải đều không chút sự nương tay, để chiến thắng hắn không ngại đánh cho đối thủ tàn tật mãi mãi.
Alat ngoài dùng tay đỡ đòn thì không đánh trả được đòn nào, liên tục bị ép ra rìa sân đấu. Lớp giáp đồng phục trên cánh tay bị vỡ, lộ ra những vết bầm tím.
Mong chờ càng nhiều thì thất vọng càng lớn, số đông người xem bực bội chửi bới.
"Mẹ nó, lại một trận nhạt nhẽo."
Một người khác thắc mắc.
"Sao không triệu hồi cơ giáp mà đánh."
Bên cạnh đó có người đeo kính tròn, tay cầm cuốn sách vẫn đang cầm bút ghi chép thông tin, giọng không cảm xúc.
"Hai người họ muốn giấu sức mạnh cơ giáp để chuẩn bị cho trận sau."
"Thua tới nơi rồi còn giấu làm gì."
Người tri thức khi nãy là Triệu Mã học viên năm bốn lớp A1, hắn ngồi vắt chân, mắt nhìn về trận chiến, giọng vẫn như cũ.
"Tên Hùng Hải kia sắp phải triệu hồi cơ giáp rồi."
Alat lúc gần bị đẩy khỏi sân thì mắt hắn bỗng loé lên một tia quang mang, thần thái như biến thành người khác.
Mọi đòn tấn công của Hùng Hải đều không chạm được vào hắn. Vừa thấy Hùng Hải hụt hơi, Alat thuần thục nhảy lên, đồng thời đáp trả bằng một đòn đạp chân, tiện bật ngược lại vào trong.
Cả khán đài đang im lặng thì đồng loạt ồ lên, không ai nghĩ tới trận đấu lại xoay chuyển đột ngột như vậy.
Có người hiếu kỳ quay sang định hỏi học viên đeo kính kia thì đã không thấy người đâu.
Phía khác, ở vị trí khách mời, có cả dãy ghế dài nhưng chỉ có mỗi một người mặc quân phục đen đang ngồi. Ông ta có mái tóc bạc được vuốt ngược về sau, hốc mắt sâu kết hợp khuôn mặt góc cạnh khiến khí chất của ông ta càng nghiêm nghị.
Tay cầm điếu xì gà sang trọng, giọng nói có chút khàn khàn.
"Ta cần thông tin của người kia."
Phụ tá đứng phía sau không cần nghe miêu tả gì thêm lập tức hiểu ý của người đàn ông kia, liền lấy ra một tập giấy sau đó rút hồ sơ của Alat lên đọc, âm lượng không to cũng không nhỏ vừa đủ nghe.
"Tên Alat, năm ba lớp A2, người ngoại vực, người thân đều bị dị thú sát hại. Cơ giáp đại bàng, tiềm năng phát triển lớn."
Đợi phụ tá đọc xong, người đàn ông kia rít một hơi thuốc rồi mới trả lời.
"Đưa vào danh sách chiêu mộ."
Người phụ tá không nói gì, tất cả thông tin của Alat đều được cất vào chiếc hộp, sau đó liền vội vàng liền đi ra ngoài.
Trương Đình lúc này đang ở cửa hàng cũng quan sát các trận đấu thông qua máy quay của học viên tại trường, thu thập thông tin để lập trình chip phù hợp với nhu cầu, hắn khá ấn tượng với một học viên tên Alat.
Lúc Alat lội dòng phản đòn, Trương Đình nghi ngờ người này có thiên phú võ thuật hoặc một loại kỹ năng phát hiển điểm yếu nào đó. Thời gian chịu đòn lúc đầu có vẻ như được cậu ta dùng để quan sát đối thủ.
Tiếc là hắn đang ở cửa hàng không thể dùng giám định được.
"Có vẻ như kế hoạch thăng hạng của hai người kia sẽ không dễ dàng rồi."
Trương Đình nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt nhìn màn hình với sự mong chờ, hắn muốn biết sức mạnh của Vương có thể làm nên sóng gió gì trong sự kiện lần này không.
Không biết khi nào mới đến lượt Khinh Yên!
Nơi này không có dị thú để thử nghiệm mà hắn cũng không thể tự nhiên chạy ra ngoài tìm người đánh nhau được.
Lúc này Hùng Hải dù ra sức thế nào cũng không ép được đối thủ rời khỏi sân, ngược lại còn bị đối phương đánh trả ác liệt.
Hắn lấy tay lau đi vết máu trên miệng, nhìn đối thủ vẫn điềm tĩnh như trước thì không khỏi khó chịu. Bị một kẻ ngoại tộc thấp hèn đánh cho thảm hại, hắn nhất định phải rửa mối nhục này.
Thấy kế hoạch áp đảo thân hình không có hiệu quả, hắn liền triệu hồi cơ giáp, một con sư tử màu vàng óng cao 1m5 xuất hiện với những chiếc móng vuốt sắc bén, dài một gang tay.
Hùng Hải không chần chừ, lập tức cho cơ giáp sử dụng kỹ năng áp chế.
Tiếng gầm dã thú!
Rắc!
Tiếng hống của sư tử khiến cho toàn bộ nền phía trước vỡ nát, may mà Alat kịp nhảy qua một bên nên tránh được đòn tấn công đột ngột.
Vừa né được một chiêu, các dây cơ còn chưa kịp đàn hồi thì cơ giáp của Hùng Hải đã bất ngờ xuất hiện ngay trước Alt, khiến hắn trở tay không kịp.
Ăn trọn một cú húc trực diện khiến Alat bị hất ngã xuống đất, từ miệng phun ra một ngụm máu, may mắn là không mất ý thức nhưng cơ thể lại bị chấn động mạnh không thể cử động được ngay.
Trong lúc đối phương không để ý, Alat nghiến răng, ngón tay không ngừng vẽ ký hiệu.
Hắn sẽ không thua!
Thấy có gì đó bất thường Hùng Hải giảm tốc độ lao tới rồi đột nhiên lăn sang một bên theo phản xạ.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn phát ra ngay tại chỗ đứng vừa rồi của Hùng Hải, khiến hắn không khỏi rùng mình.
Khói bụi nhanh chóng tản ra chỉ thấy một cái lỗ lớn trên sàn nhưng lại không thấy vật thể gây ra vụ nổ.
Hùng Hải chống tay bò dậy, mắt hướng về cái hố với vẻ mặt kinh hãi.
"Mẹ kiếp!"
Tên kia đã đặt bẫy từ khi nào?...Hùng Hải lập tức loại bỏ suy nghĩ này, sân đấu được kiểm tra kỹ lưỡng không thể nào bẫy được đặt sẵn được.
Không riêng gì Hùng Hải, người trên khán đài đều có biểu cảm tương tự, thắc mắc chuyện gì đang xảy ra.
"Cái gì vậy?"
Hùng Hải đoán chắc chắn là cơ giáp của Alat, theo hướng khi nãy hắn nhìn lên trời rồi chỉ kịp nói hai chữ.
"Khốn kiếp."
Rầm!
Tiếng nổ lại vang lên một lần nữa, nhưng sau hai lần bị bất ngờ Hùng Hải đã đoán được cách thức tấn công của đối thủ.
Thứ này dường như sẽ không dừng lại cho tới khi hạ tục được hắn.
Hùng Hải lập tức lao tới chỗ Alat, lôi cổ Altat từ dưới sàn lên, đưa về phía trước chắn đòn.
Lần này hắn có thể nhìn lên trời, ngang nhiên quan sát xem rốt cuộc thứ gì tấn công hắn.
Trong ánh mặt trời chói mắt, Hùng Hải nheo mắt thì thấy một vật thể đen đang lao xuống.
Thì ra hai vụ nổ lớn khi nãy là do cơ giáp đại bàng của Alat gây ra. Dường như Alat đã cho cơ giáp sử dụng kỹ năng ngụy trang quang học bay lên trên cao trước khi diễn ra trận đấu, rồi đợi đối thủ lộ ra sơ hở thì lao xuống tấn công.
Hùng Hải cứ nghĩ mang Alat làm bia chắn thì cơ giáp sẽ dừng lại, không ngờ cơ giáp của tên đó vẫn lao xuống như tên lửa, thậm chí còn nhanh hơn hai lần trước.
Nhưng đã quá muộn để tránh, hai người đều ăn một đòn trực diện, cú va chạm giữa cơ giáp và giáp năng lượng tạo ra một vụ nổ khiến cả hai bị bắn ra, ngã lăn lộn dưới đất.
Đếm hết thời gian, không thấy ai còn ý thức, giáo quan liền công bố.
"Hoà!"
Trận đấu vừa kết thúc đội y tế liền mang hai người rời đi nhanh chóng. Nhìn thương tích thì Alat nghiêm trọng hơn Hùng Hải, lực đâm khi nãy khiến đồng phục trường bị phá nát hoàn toàn nhưng vẫn may không có gây thiệt hại về người.
Trận đấu này tuy chưa phải đỉnh cao nhưng vẫn rất kịch tính. Người xem ai nấy đều nín thở ở đoạn cuối, mọi người đều cho rằng cơ giáp sẽ dừng lại nhưng lại không ai ngờ được kết quả lại hoà nhau. Cuối cùng cũng chẳng rõ đấy là ý đồ của Alat hay là sự cố.
Nhiều giáo viên của trường ngồi ở trên cao rất tán thưởng trận đấu này, tiếng vỗ tay không ngớt.
Chủ nhiệm năm ba phụ trách lớp của Alat là một người phụ nữ tóc ngắn, mặt có ít nếp nhăn, mặc chiếc áo trắng dài giống như bác sĩ.
Bà ta liên tục khen ngợi.
"Không tệ, thằng nhóc này còn biết cách lợi dụng đặc tính của cơ giáp hệ bay vào chiến đấu. Rất có tiềm năng."
Ngồi gần đó là một ông chú có bộ râu quai nón, tóc chẻ làm đôi, thân người đô con. Tay vừa vuốt râu, miệng lại không ngừng khiêu kích.
"Tài năng của năm ba cũng bại dưới tay học trò của ta thôi ha ha."
Chủ nghiệm lớp A2 méo mặt nhìn sang.
"Lão già, vừa nói gì cơ?"
Người kia cũng chẳng kiêng nể gì đập bàn đứng dậy.
"Hả, bà già này có ý kiến gì à?"
"Ông nói ai già? Thích chiến phải không?" Giáo viện nữ nhích mép cười khinh bỉ.
"Được, có giỏi thì lên sàn ngay bây giờ đi." Người kia cũng không sợ mà khiêu khích.
Hai người cứ cãi qua cãi lại mà quên mất còn một người nào đó đang ở ngồi giữa. Chỉ thấy người đó lấy khăn lau mặt không rõ là lau mồ hôi hay nước bọt!


0 Bình luận