Cuộc thi nâng hạng mỗi năm đều tổ chức ở các trường, người có thứ hạng càng cao thì nhận được càng nhiều tài nguyên ví dụ như: Tinh thể, bùa, cơ giáp hay những thứ giá trị lấy được từ người dị thú. Những top đầu sẽ có quyền tự chọn vào các thành phố lớn hoặc đặc khu để phát triển bản thân.
Kế hoạch của Trương Đình rất đơn giản, hắn nâng cấp sức chiến đấu cho Vũ Nguyệt, chỉ cần cô ấy đạt được thứ hạng cao trong trường chắc chắn sẽ trở thành người nổi tiếng đồng thời kéo theo danh tiếng cửa hàng mà cô ấy thường đến bảo dưỡng cơ giáp, một mũi tên trúng hai đích, vừa tạo được danh tiếng vừa hoàn thành nhiệm vụ.
Đây gọi là đầu tư tinh tế!
Theo ký ức nguyên chủ còn có gia đình, ba mẹ và hai đứa em, một trai một gái, nếu theo cấp bậc ở Trái Đất thì hiện tại chúng đang học, một đứa cấp một và một đứa cấp ba. Kiếp trước hắn vì sự nghiệp mà một năm số lần về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sau khi xuyên không, một trong những nuối tiếc của hắn chính là không thể gặp lại gia đình, thậm chí hắn còn mơ thấy ác mộng trong những ngày đầu tiên đến đây.
Sau một tháng tìm hiểu thói quen và mối quan hệ trong trí nhớ, đồng thời giải quyết xong đám xã hội đen. Lần này Trương Đình mới quyết định về nhà một chuyến để thăm cha mẹ của nguyên chủ.
Dù không biết vì lý do gì đã nhập hồn vào cơ thể này, đem đến cho hắn cơ hội sống lại một lần nữa.
Trương Đình tự nhủ nhất định sẽ thay nguyên chủ bảo vệ người nhà một đời bình an. Có hệ thống trong tay hắn tự tin có thể làm được.
Đạp xe theo con đường trong trí nhớ, phía trước mặt là một căn nhà ống cổ điển có phần cũ kĩ, màu sơn cũng bị tróc gần hết. Nó nằm gần khu vực vứt bỏ hay còn gọi là bãi rác nơi mà hắn coi là kho báu.
Xét về mặt tình cảm gia đình, nguyên chủ cũng giống hắn rất ít khi về nhà.
Tất cả đều vì xây dựng sự nghiệp, nhưng đáng tiếc vì cơ thể này lại khuyết thiếu linh hồn không thể ký khế ước với cơ giáp, cho tới lúc chết vẫn chưa làm nên đại sự gì.
Nghĩ vậy Trương Đình cũng cảm thấy buồn thay cho nguyên chủ.
Rinh rinh!
Tiếng chuông cửa reo trong nhà.
Cha của Trương Đình là Trương Viễn đang sửa máy móc trong phòng, nghe thấy tiếng chuông cửa liền dừng tay hướng ra bếp gọi.
"Bà coi có khách kìa."
Mẹ hắn - Thu Hoa từ trong bếp tay chạy ra mở cửa, tay vẫn còn cầm dụng cụ nấu ăn. Nhìn thấy Trương Đình, bà mím môi hai mắt rưng rưng như sắp khóc định nói gì đó nhưng lại thôi, cố gắng mở lời một cách vui vẻ.
"Ôi cái thằng này, về thì vào thẳng nhà luôn lại còn bày đặt khách sáo làm gì."
Xin lỗi!
Trương Đình nhìn biểu cảm thay đổi của người mẹ cảm thấy rất khó xử, hắn thật sự không dám nói sự thật rằng con trai của hai người đã chết.
Đứa em trai Trương Vũ là con út trong nhà có diện mạo khá giống Trương Đình đang chơi với mấy linh kiện nhặt được từ bãi rác, nghe thấy tiếng liền chạy ra đón.
"A, anh trai về rồi!"
Em gái tò mò từ phòng chạy ra liền nhìn thấy Trương Đình, trên mặt hiện rõ sự ghét bỏ, chỉ hừ một tiếng rồi chạy mất.
Nhìn thấy khung cảnh nhà bốn người, Trương Đình nở một nụ cười hạnh phúc, tự nhủ rằng kiếp này sẽ không sống vô tâm như trước nữa.
Dù không phải là con ruột nhưng những cảm xúc mà nguyên chủ để lại không phải là giả, rằng cậu ta cũng rất nhớ gia đình.
Nguyên chủ ra ngoài lập nghiệp cũng chính là để đổi đời, cậu ta không muốn gia đình phải nhặt rác chịu khổ nữa. Nhưng cuối cùng thì chính cậu ta lại trở thành gánh nặng của gia đình.
Người mẹ thấy Trương Đình đứng ngẩn người bên ngoài liền nhíu mày chỉ cái muỗng vào trong nhà nói.
"Sao xa nhà một thời gian lại trở thành e dè như con gái vậy? Giống hệt con bé Trương Vy thế. Mau vào đi, mẹ còn đang nấu cơm."
Trương Đình cũng nhanh chóng hòa nhập được vào không khí liền trêu ngược lại.
"Mẹ cẩn thận cháy nồi đấy!"
Bà quay lại lườm.
"Thằng quỷ này."
Hắn lấy từ trong cái balo đen sau lưng ra một con chó máy được mô phỏng giống đồ chơi của Na Na, đã cài đặt thêm chức năng phòng vệ cơ bản, tiện tay đưa cho đứa em Trương Vũ.
"Anh có quà cho em này!"
Thằng em mắt sáng rực, đã là con trai thì chẳng ai không thích mấy thứ liên quan tới người máy. Cậu nhóc liền ôm chặt lấy con robot với vẻ mặt hớn hở, mà mắt chỉ đăm chiêu nhìn vào đồ chơi trên tay.
"Em cảm ơn anh!"
Nhớ ra gì đó Trương Đình liền nhắc nhở.
"Hằng ngày phải mang ra ngoài ánh nắng sạc năng lượng đấy."
Chẳng biết thằng bé có nghe thấy gì không thì nó đã chạy đi chơi rồi, có đồ chơi là quên luôn anh trai.
Thằng nhóc láu cá này!
Trương Đình đi về phòng cất đồ, tiện thể ngó qua em gái một chút, ai ngờ cửa phòng không khoá. Trương Đình thấy Trương Vy đang ngồi trước bàn học chăm chú xem gì đó mà quên cả khoá trái cửa.
Trong trí nhớ của hắn, Trương Vy không phải là em gái ruột, nghe cha mẹ kể lại trước đây khi đi khảo sát ở khu phế tích thì nghe thấy tiếng khóc phát ra ở gần một con sói biến dị đã chết. Vì không nhẫn tâm bỏ mặc nên đã mang con bé về nuôi dưỡng.
Nghe bảo lúc đó trên người con bé toàn là máu, không ai nghĩ con bé lại có thể sống sót đến tận bây giờ.
Thoáng cái đã 17 năm, Trương Vy lớn lên vô cùng xinh đẹp lại duyên dáng, có màu tóc trắng bạc, mắt long lanh hàng mi cong vút. Cũng vì những điểm nổi bật đó mà trở thành một trong những hoa khôi ở trường, được nhiều nam sinh săn đón. Năm nay hình như còn chuẩn bị thi vào đại học.
Trương Vy phát giác được có người đang nhìn, quay lại thấy Trương Đình đang ở cửa thì mặt đỏ tía tai quát lên.
"Sao anh lại ở đây?"
Trước thái độ ghét bỏ của Trương Vy, Trương Đình cũng không tức giận, hắn biết nguyên chủ vì lập nghiệp lấy đi một số tiền lớn mà gia đình tích góp được trong mấy năm từ nghề nhặt rác. Kết quả là lập nghiệp thất bại, vì không còn không còn mặt mũi nào để nhìn cha mẹ nên không dám về nhà.
Cũng vì thế trong mắt Trương Vy người anh trai này là một tên khốn, lừa tiền gia đình rồi bỏ trốn.
"Anh biến đi!"
Trương Đình nhích mép, mặc kệ vẻ mặt như dẫm phải cức của Trương Vy, thản nhiên đi vào phòng, thậm chí còn hùng hồn véo má em gái.
Mặc dù đều do lỗi của nguyên chủ nhưng đứa em gái này cũng cần phải được dạy dỗ lại!
"Sao? Mọc đủ lông đủ cánh rồi muốn làm phản à!" Trương Đình tiện tay vỗ nhẹ thêm mấy cái vào mặt.
Trương Vy cũng ngơ ngác trước hành động đột ngột của anh trai, cô không ngờ tên khốn này càng ngày càng chẳng ra sao, nhìn chẳng khác gì đám côn đồ ở trường.
Mà những kẻ côn đồ từng có ý định xấu với cô đều bị đã đánh cho nằm viện rồi.
Ngơ ngác mất một giây, Trương Vy tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng. Cảm giác đỉnh đầu còn có thể bốc khói bất cứ lúc nào.
Cô không nói một lời liền động thủ, vừa hất cánh tay của Trương Đình ra, lập tức đẩy ghế lùi về sau, giơ chân định đạp mạnh một cái cho bõ tức.
Ai ngờ chân vừa nhấc lên, đã bị Trương Đình tóm lấy, dù vận lực thế nào cũng không đẩy lùi được tên kia.
Trong mắt Trương Vy hiện rõ sự kinh ngạc, cô nhớ bản thân đã là hồn sư cấp E rồi vậy mà lại không thể đọ sức được với một người khuyết thiếu linh hồn.
Trong lúc đang hoang mang Trương Vy liền nghe thấy giọng nói nhỏ từ phía đối diện.
"Nhấc chân cao thế này để làm gì?"
Trương Vy nhíu mày, ban đầu còn không hiểu tên này nói vậy là có ý gì, nhưng khi nhìn xuống liền ngớ người.
Hôm nay được ở nhà nên cô chọn một chiếc váy xanh mặc cho thoải mái, cô thậm chí còn không mặc cả quần lót.
Hai má Trương Vy lập tức đỏ chót, dù tên kia quay mặt đi nhưng rõ ràng đã nhìn thấy hết rồi, giờ cô biết giấu mặt vào đâu đây!
Cục tức này cô nuốt không trôi!
Trương Đình thấy hai vành tai Trương Vy ửng đỏ liền thả tay ra.
Hắn thề bản thân không phải cố ý, hắn nào biết em gái không mặc quần lót chứ!
Trương Đình vừa thả tay, thì đã thấy một cú đấm phóng tới, cùng với một giọng nói đầy tức giận.
"Biến thái chết đi!"
Trương Vy tung một loạt nắm đấm về phía Trương Đình, có vẻ như sợ đánh chết người anh trai này nên không nhắm vào chỗ hiểm.
Trương Đình cũng nhận ra điểm này, hắn vừa né tránh vừa cười thầm: Đúng là một đứa em gái ngoan!
Nhưng Trương Đình chưa cười được bao lâu, vẻ mặt bỗng căng cứng, Trương Vy ở trước mặt hắn bỗng biến mất, tốc độ nhanh tới nỗi còn để lại một chút tàn ảnh.
Là cực tốc không gian!
Kỹ năng cấp S, người thi triển có thể ẩn hiện giữa không gian ảo và hiện thực.
Trương Đình hoàn hồn vội thu lại sự chủ quan, lập tức phóng lực tinh thần bao phủ toàn bổ căn phòng, ngay lập tức bắt được điểm chuyển động. Vừa đúng lúc điểm mục tiêu xuất hiện ngay phía sau hắn.
Trương Vy vừa từ không gian ảo đi ra, vẻ mặt hớn hở vì sắp trả thù được anh trai, ai ngờ vừa lộ hình thì đã bị Trương Đình xuất hiện ở đằng sau khoá chặt hai tay, ném lên giường.
Trương Vy ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyển gì đang xảy ra, chưa từng có ai thoát khỏi chiêu đánh lén của cô, vậy mà lại bị anh trai hạ gục trong nháy mắt.
"A, biến thái thả ra mau!"
Trương Đình vừa bị một phen hú hồn, sao hắn có thể dễ dàng tha cho được.
"Ngoan ngoãn nằm im."
Lần nay may mắn bắt được cũng bởi vì năng lực chiến đấu cơ bản của Trương Vy còn thấp, không thể tận dụng tối đa sức mạnh của kỹ năng, thời gian đi vào trong không gian ảo quá ngắn, nếu kỹ năng này rơi vào tay của một sát thủ chuyên nghiệp chỉ sợ hắn còn không dò ra nổi vị trí.
Trong khi Trương Đình đang phân tích lợi hại của kỹ năng thì Trương Vy đang tưởng tượng đến một viễn cảnh xấu hổ khác.
Vốn chỉ là tình huống khống chế bình thường nhưng bị đè trên giường khiến đầu óc đen tối của Trương Vy nghĩ ra đủ tình huống kỳ quái.
Cô nào nghĩ được Trương Đình ném cô lên giường vì sợ ném dưới đất khiến cô bị đau.
Trương Vy càng nghĩ càng lo lắng, ai mà biết được tên này nổi hứng làm bậy, vốn cả hai cũng không phải anh em ruột.
Cô lập tức quên sự chán ghét ban đầu và hình ảnh xấu hổ lúc trước, tỏ vẻ yếu đuối năn nỉ.
"Em sai rồi, anh thả em ra đi!"
"Giờ mới biết sợ à..."
Trương Đình cũng không phải thật sự muốn làm gì đó, thấy vẻ mặt hối lỗi của Trương Vy nên cũng mủi lòng thả ra.
Trương Vy hừ một tiếng vội vàng bật dậy lùi về sau, cũng không quên dùng tay kéo mép váy xuống, dáng đi vô cùng khép nép khác hoàn toàn vẻ báo con lúc đầu.
Khi nãy đánh nhau với Trương Đình khiến sách vở rơi la liệt dưới đất, cô đành phải cúi người nhặt lên, cẩn thận xếp vào giá sách.
Trương Đình ngồi trên giường, liếc mắt qua liền nhận ra nội dung của mấy cuốn sách kia.
Hắn tò mò hỏi.
"Em xác định được trường muốn thi vào chưa?"
Trương Vy không nhìn Trương Đình, thái độ đầy ghét bỏ nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời.
"Em định đăng ký vào đại học Thiên Đô, nhưng nhà hết tiền rồi."
Trương Đình giật giật kéo khoé miệng, hắn dùng ngón chân cũng biết con bé này đang kháy đểu hắn.
Trương Vy xếp xong một đống sách, liền quay lại nhìn Trương Đình, một tay chống hông một tay xoè ra xin tiền, nhìn như đang trấn lột bạn học.
"Đưa tiền đây, em đi học!"
Hừ, để xem lúc em gái xin tiền anh định xử lý thế nào...Trương Vy cười đắc ý, dù sao cô cũng chỉ cần một lý do để sỉ vả tên này mà thôi, việc đăng ký vào đại học Thiên Đô cô căn bản không hề nghĩ đến.
Nơi đó chẳng khác nào máy đốt tiền!
Trương Đình nhìn vẻ mặt vô sỉ của Trương Vy không nhịn được ôm bụng cười lớn.
Vô liêm sỉ cũng có thể đáng yêu như vậy à!
"Được, được, em cứ đăng ký đi vào Thiên Đô đi, tiền học cứ để anh lo."
"Hả?" Trương Vy gần như cảm thấy tai mình có vấn đề, không ngờ tên này lại đáp ứng dễ dàng như vậy.
Cô vội vàng hỏi.
"Này, nhà mình làm gì còn tiền, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Thấy Trương Vy cuống quýt như vậy, hắn càng không nhịn được cười, cảm thấy việc trêu chọc em gái cũng không tệ nhưng hắn cũng không trả lời mà đứng dậy đi ra ngoài.
Trước khi khép cửa hắn còn ngoảnh đầu lại nhắc nhở.
"Học hành cho tử tế vào, anh chi tiền mà em không vào được Thiên Đô thì bị phạt đấy!"
Cạch!
Tiếng đóng cửa vang lên, trong căn phòng vẫn còn vang vọng tiếng cười gây ức chế của Trương Đình.
Trương Vy tức trợn mắt, cô vốn định dùng mối nhục khi xưa để trả thù, ai ngờ bây giờ cô lại rơi vào bẫy.
Cô không muốn đi đại học, cô chỉ cần tiền thôi!
Tự nhiên bây giờ còn phải đi học mà còn phải đỗ nữa, đồ khốn kiếp!
Trương Đình vừa ra ngoài thì đã nghe thấy một tiếng hét tuyệt vọng vang lên từ căn phòng phía sau.
Quá non, lại muốn dùng tiền sỉ nhục hắn, sau này em gái muốn có bao nhiêu hắn cho bấy nhiêu.
Hừ, muốn chọc tức hắn đâu có dễ!...Trương Đình bất giác bật cười, sau khi tiếp xúc với Trương Vy hắn biết cô cũng không hận hắn lắm, chẳng qua mồm miệng hơi độc một chút mà thôi.
Dù sao cả hai cũng chơi với nhau từ bé, tình cảm thân thiết không thể nói bỏ là bỏ được.
Cuối hành lang có một căn phòng, trên cửa còn có cái bảng ghi ba chữ "Đồ thần kinh", vừa nhìn là biết Trương Vỹ viết lúc hắn mới quay về.
Căn phòng này đã lâu Trương Đình không vào, nhưng mọi thứ vẫn ngăn nắp và sạch sẽ dường như luôn có người dọn dẹp hằng ngày. Hắn chẳng do dự mà thả người nằm xuống giường, nhìn kệ sách mà chẳng có mấy cuốn thay vào đó lại toàn mô hình robot lúc nhỏ nguyên chủ sưu tầm từ bãi rác.
Vì có niềm đam mê lớn với cơ giáp, sau khi vừa tốt nghiệp xong, nguyên chủ không thi đại học mà trực tiếp mở cửa hàng nhưng đam mê mà không có năng lực thì ước mơ mãi cũng chỉ là ước mơ.
Không biết do cảm giác thoải mái hay mệt mỏi mà Trương Đình ngủ đi lúc nào không hay, cửa cũng chẳng khoá.
Một lúc sau đó mẹ và em gái đi vào, cả hai thì thầm to nhỏ sợ làm Trương Đình thức giấc.
"Hình như anh ấy ngủ rồi mẹ!" Trương Vy lấy tay che cả miệng sợ phát ra tiếng ồn lớn.
"Thôi để nó nghỉ đi, chắc nó mệt rồi."
Bà nhìn Trương Đình mệt mỏi, không khỏi lo lắng cuối cùng cũng quay người rời đi.
Trương Vy nhìn một lát liền chạy theo mẹ xuống gác, trước khi khép cửa cô còn lè lưỡi chế giễu một cái mới chịu được.


0 Bình luận