SYMPHONY OF THE HOLLOW RE...
Sumiyoshi Wakiemi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Part 1 - The Hollow Requiem

Chương 7 - Again?

0 Bình luận - Độ dài: 1,987 từ - Cập nhật:

Sự im lặng rợn ngợp tràn ngập cả căn phòng, đến mức bọn Sumiyoshi có thể nghe thấy cả tiếng kim đồng hồ chuyển động, nghe thấy cả tiếng tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Sumiyoshi. Cậu cảm giác như thứ đó vẫn còn quanh quẩn đâu đây, ẩn mình sau những bức tường, dưới gầm bàn, hay thậm chí ngay sau tấm rèm cửa mỏng phấp phới.

- "Chúng ta cần phải rời khỏi đây," Shihoru nói, giọng cô trầm xuống, không còn sự dịu dàng nào nữa, chỉ còn sự lạnh lùng cứng cỏi.

- "Đi đâu?!" Saya thảng thốt, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê.

- "Chúng ta phải tìm nơi khác. Đây không còn an toàn nữa."

Sumiyoshi siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi. Bên ngoài, ánh nắng buổi sáng đã trải dài khắp khu phố. Nhưng thay vì cảm giác yên bình, nó chỉ càng làm mọi ngóc ngách, mọi con hẻm, mọi cánh cửa sổ khép hờ trở nên rợn ngợp và đáng ngờ hơn bao giờ hết. Như thể cả thế giới ngoài kia… đang nín thở chờ đợi họ bước ra.

Ngay khi bước ra khỏi nhà Shihoru, cả nhóm lao đi như những mũi tên bật khỏi cung. Những con phố vặn vẹo, những bức tường lởm chởm rêu, những cánh cổng gỉ sét — tất cả trôi vùn vụt qua trong tầm mắt. Không ai biết rõ mình đang chạy về đâu. Họ chỉ biết rằng nếu dừng lại, thứ đang bám theo họ sẽ bắt kịp. Sumiyoshi nghiến chặt răng, tay kéo Shihoru đang lảo đảo vì kiệt sức. Merry chạy sát bên cậu, ánh mắt đầy căng thẳng.

Ở phía sau, Tsuga và Saya liên tục ngoái đầu, cảnh giác từng cử động, từng bóng đen chớp nhoáng ở tầm mắt.

- "Hộc... hộc..." Tiếng thở dốc hòa vào tiếng bước chân cuống cuồng.

Một ngã rẽ hiện ra. Một bức tường thấp phủ đầy dây leo. Phía sau nó - ánh sáng vàng nhạt như đang vẫy gọi. Không cần suy nghĩ, Sumiyoshi hét: "Bên này!" Họ trèo qua bức tường trong tuyệt vọng.

Và rồi - một lần nữa - thế giới lại đổi dạng.

Trước mắt họ, ngôi đền ngàn cổng Torii hiện ra, nhưng tất cả... đều bị lộn ngược. Những cánh cổng đỏ thẫm xếp thành hàng dài vô tận, in bóng lên bầu trời lộn nhào. Không khí nơi này lạnh và trong, như thể cắt đứt mọi hỗn loạn bên ngoài.

Merry là người đầu tiên chững lại, mắt mở to kinh ngạc.

- "Chúng ta... đã đến nơi nào thế này?" cô thở ra, ngạc nhiên lẫn nhẹ nhõm.

Shihoru thì thụp xuống, hai tay chống gối thở hồng hộc.

- "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy..."

Sumiyoshi đưa mắt nhìn quanh, rồi gật mạnh, trấn an tất cả:

- "Có thể coi đây như là safe zone vậy. Có vẻ như bọn chúng không thể vào được đây đâu."

- "Thật không đấy...?" Tsuga hỏi, vẻ mặt hoài nghi, nhưng giọng anh lộ ra chút hy vọng.

Saya thì ngồi phệt xuống nền đất lát đá, vừa vuốt mồ hôi vừa cười khổ:

- "Mình chịu... chân mình như muốn gãy ra luôn rồi..."

Cả nhóm lần lượt tìm chỗ ngồi nghỉ dưới một cổng torii cũ kỹ. Những làn gió mát lành thổi qua những thân cây cổ thụ mang theo mùi gỗ mục, ngai ngái nhưng không khó chịu. Một sự im lặng kéo dài. Chỉ còn tiếng thở và tiếng nhịp tim dần chậm lại.

Một lúc lâu sau, Tsuga bỗng thì thào:

- "...Mọi người có để ý gì lạ không?"

Sumiyoshi ngẩng lên.

- "Ý cậu là gì?" Merry hỏi, lông mày nhíu chặt.

Tsuga liếm môi - và nhận ra môi mình không khô chút nào, dù đã chạy thục mạng nãy giờ.

- "Tớ không khát," anh nói, giọng lạc đi.

Saya cũng mở to mắt:

- "Tớ... tớ cũng vậy. Bình thường chạy kiểu này thì chắn chắn tớ phải ngất xỉu vì mất nước rồi chứ."

Shihoru đưa tay lên bụng, ngạc nhiên:

- "Không đói luôn..."

Cả nhóm im bặt. Sumiyoshi nhìn xuống tay mình - những vết trầy xước nhỏ từ lúc leo tường vẫn còn đó, nhưng chúng không đau như thường lệ. Như thể cơ thể họ chỉ cần... tỉnh táo để tiếp tục tồn tại trong thế giới này, có vẻ như là vậy, cậu không chắc nữa.

Merry chậm rãi lên tiếng, giọng khàn khàn:

- "Chúng ta... đang ở một nơi không phải thế giới thật."

Không ai phản bác. Họ chỉ nhìn nhau, ánh mắt dần ngập đầy lo âu. Sumiyoshi siết chặt nắm tay.

- "Không sao. Kể cả dù đây là đâu... " - cậu hít sâu - " thì ít nhất chúng ta vẫn còn có nhau mà."

Merry gật đầu, đôi mắt dịu lại. Shihoru và Saya cũng khẽ mỉm cười, dù nụ cười méo mó và mệt mỏi. Một khoảng lặng dễ chịu lướt qua. Lần đầu tiên sau nhiều giờ, họ có thể ngồi yên mà không phải phập phồng lo sợ.

Bên trên đầu, những chiếc torii xếp tầng tầng lớp lớp như chở che lấy họ khỏi cả thế giới méo mó ngoài kia. Và giờ đây, Sumiyoshi cảm thấy, thật mong manh nhưng rất thật - rằng hy vọng vẫn còn. Không gian trong ngôi đền im lặng đến rợn người. Chỉ còn lại tiếng thở khẽ khàng của cả nhóm và tiếng gió nhẹ luồn qua những cổng torii lộn ngược bên ngoài. Sumiyoshi siết chặt tấm bùa trong tay, cảm nhận được từng nhịp đập dồn dập của trái tim mình truyền qua lòng bàn tay.

Bỗng, Tsuga đứng dậy, phủi bụi trên quần áo.

- "Tớ sẽ ra ngoài thám thính thử xem sao." cậu nói, giọng khản đặc nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

- "Không được đâu!" - Merry kêu lên, níu lấy tay áo Tsuga. - "Cậu thấy rồi mà... bên ngoài nguy hiểm lắm!"

- "Biết," - Tsuga gật đầu - "Nhưng nếu chúng ta cứ co ro ở đây mãi thì cũng không tìm được đường thoát. Nhân dịp này phải tiến hành điều tra để hiểu rõ cái thế giới quỷ quái này vận hành thế nào đã, rồi tự chúng ta sẽ có cách ứng phó."

Sumiyoshi mím môi. Cậu biết Tsuga nói đúng... nhưng trong lòng vẫn trào lên một dự cảm cực kỳ bất an.

- "Tớ sẽ đi nhanh thôi. Đừng lo," Tsuga cười, ánh mắt lấp lánh vẻ bất khuất, rồi nhẹ gỡ tay Merry ra.

Cậu lấy từ đằng sau cổng torii một cây gậy gỗ gãy, cầm chắc trong tay như một loại vũ khí tự vệ đơn giản.

Không ai kịp nói gì thêm. Bóng dáng Tsuga lững thững bước ra khỏi phạm vi ánh sáng bảo vệ của ngôi đền, hòa mình vào lớp bóng tối dày đặc như mực.

Thời gian trôi chậm đến tàn nhẫn.

Sumiyoshi ngồi ôm đầu gối, ngón tay vô thức gõ nhịp vào đầu gối. Shihoru thì cứ liếc mắt nhìn ra ngoài cổng torii, gương mặt cứng đờ. Merry vặn vẹo vạt áo tới mức vải gần như sắp rách ra. Còn Saya... cô nàng đã lăn ra ngủ lúc nào không ai biết, đầu gục lên đùi Sumiyoshi, khuôn mặt yên bình lạ thường giữa cơn ác mộng đen tối này.

Năm phút.

Mười phút.

Mười lăm phút.

Không một dấu hiệu gì từ Tsuga.

Sumiyoshi bắt đầu cảm thấy nôn nóng và bất an. Cậu định đứng dậy thì

ẦM!!

Mặt đất rung lên. Một chấn động mạnh làm cả ngôi đền như lắc lư.

- "Chuyện gì vậy!?" — Merry thét lên.

Ngay lập tức, từng phiến đất dưới chân họ nứt toác ra, những vết nứt ánh lên thứ ánh sáng đỏ rực kỳ quái dị.

Sumiyoshi chỉ kịp ôm chặt lấy Saya và Merry bên cạnh mình

 

Cả thế giới

như bị ai đó bẻ gãy.

Mọi thứ vỡ vụn thành những mảnh vỡ sáng lấp lánh, cuốn lấy họ trong một cơn lốc xoáy không trọng lượng.

Cảm giác như rơi vào một giấc mơ kinh hoàng không có đáy. Khi Sumiyoshi mở mắt ra lần nữa… cậu nhận ra mình đang nằm sõng soài trên sàn phòng ngủ của chính mình. Ánh sáng buổi sáng len qua rèm cửa. Chiếc đồng hồ treo tường chỉ đúng 8:37 sáng.

- "...Lại nữa... rốt cuộc là chuyển quái quỷ gì đang diễn ra vậy?" - Sumiyoshi thì thào, cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Cậu bật dậy, lôi Saya đang còn ngái ngủ ngồi dậy theo bản năng. Merry và Shihoru cũng đang lồm cồm bò dậy. Nhưng còn Tsuga?

- "Tsuga!?" - Sumiyoshi gọi to, hoảng hốt nhìn quanh.

Từ góc phòng, Tsuga lảo đảo bước ra, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm. Ánh mắt anh trống rỗng, mang đầy vẻ hoang mang tột độ. Cậu gần như ngã nhào vào Sumiyoshi khi được đỡ lấy.

- "Cậu...!!" - Sumiyoshi hét lên. - "Cậu làm sao vậy!?"

Tsuga thở dốc, bàn tay run rẩy nắm chặt cánh tay Sumiyoshi như bấu víu vào sự sống.

- "Tớ... tớ bị tụi nó truy sát," - Tsuga lắp bắp.

Cả nhóm sững sờ.

- "Truy sát...?" — Merry thì thào.

Tsuga gật đầu, nước mắt dâng lên lưng tròng.

- "tớ ra ngoài... và gặp Saya. Một Saya khác. Cô ta đứng giữa đường, nhìn tớ trừng trừng. Không chớp mắt. Không có chút cảm xúc nào cả."

Cổ họng Sumiyoshi khô khốc.

- "Rồi mẹ cậu... mẹ cậu, Sumiyoshi... cũng xuất hiện," - Tsuga nghẹn ngào - "Nhưng bà ta... bà ta cười một cách kinh khủng. Miệng bà ta rộng đến tận mang tai..."

Sumiyoshi thấy da gà nổi khắp người. Tsuga tiếp tục, giọng run lên bần bật:

- "Tớ quay đầu bỏ chạy... nhưng phía trước đã có Shihoru giả mạo đứng chờ. Cô ta cầm một vật gì đó... như một lưỡi dao gỉ sét... và trong một phút bất cẩn, tớ bị vấp ngã rồi bị cô ta đâm" – Tsuga vừa hoảng loạn nói vừa lấy cả hai tay ôm lấy phần ngực, có vẻ như cậu đã bị kẻ giả mạo Shihoru đâm trúng tim.

Cả căn phòng nặng nề như sắp sụp đổ.

Ngay lúc đó, Sumiyoshi cảm thấy trong túi quần mình như có gì đó động đậy. Cậu vội vàng lôi ba tấm bùa trong túi quần ra. Tấm bùa màu đỏ phát sáng, rung nhẹ trong tay cậu.

Ánh mắt Sumiyoshi dừng lại trên tấm bùa đỏ. Chữ "Hỏa" ở giữa đã nhòe đi, như thể bị một bàn tay vô hình lau mờ. Và một trong bốn đường kẻ bảo vệ quanh lá bùa - đã biến mất.

- "Chuyện gì thế , Suumi?..." - Hai tai Sumiyoshi ù đi, như không nghe thấy câu hỏi của Merry.

Saya tỉnh hẳn, ngơ ngác nhìn mọi người, rồi hoảng hốt khi nghe Tsuga kể lại. Shihoru xiết chặt tay đến trắng bệch. Sumiyoshi nuốt nước bọt, cảm giác vị sắt mằn mặn nơi đầu lưỡi.

- "...Chỉ cần một người trong chúng ta chết," cậu thì thầm như tự nói với mình - "...mọi thứ sẽ quay về điểm bắt đầu."

Cả nhóm ngồi chết lặng, lưng dựa vào tường, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Ngoài kia, thế giới vẫn yên bình, như một buổi sáng chủ nhật bình thường.

Chỉ có những vệt mây đen ở chân trời - đang chậm rãi bò đến - như điềm báo cho một cơn ác mộng khác sắp sửa bắt đầu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận