Part 1 - The Hollow Requiem
Chapter 0 - Prelude to the Symphony of a Hollow Requiem
0 Bình luận - Độ dài: 2,167 từ - Cập nhật:
Ngày Chủ Nhật.
Ánh nắng đầu ngày không bao giờ ló rạng.
Chỉ có ánh trăng đỏ rực soi qua những cánh cổng gỗ mục, dẫn lối vào một ngôi đền nằm giữa rừng tịch mịch.
Một tuần... luôn bắt đầu như vậy.
Không ai nhớ rõ tại sao.
Trong giấc mơ, cậu đứng trước cổng thứ bảy, bàn tay siết chặt một tấm bùa đang mờ dần từng nét vẽ.
Những tiếng gọi, những khuôn mặt quen thuộc...
Nhưng ánh mắt họ không còn là của người thật nữa.
Và mỗi khi lưỡi dao chạm đến da thịt, thời gian lại rút lui.
Đẩy cậu trở về lúc chưa ai biết rằng... họ đã từng biến mất.
Cậu đã thử đếm...
Thử ghi nhớ mọi chi tiết, từ tán lá rơi đến tiếng bước chân vang vọng trong hành lang đá.
Nhưng dù có cố đến đâu, đến lần thứ hai mươi, ba mươi...
Thế giới vẫn tự vá lại như chưa từng bị rách.
Như thể chính nó cũng đang chơi một trò lặp lại
Cánh cổng đầu tiên luôn mở.
Cổng thứ hai luôn có tiếng chuông gió.
Cổng thứ ba là nơi cậu nhìn thấy gương mặt đầu tiên —
một người bạn... đã chết từ ba ngày trước.
"Ê, sao mày cứ đi lùi vậy?"
Câu hỏi ấy vẫn mang giọng cười, vẫn nhẹ như gió.
Nhưng cặp mắt kia — trống rỗng, như mặt nước đọng lâu ngày.
Có những lúc, cậu gần như tin rằng chính mình mới là kẻ đang mơ.
Rằng những điều đang xảy ra… là một hình phạt.
Một trò đùa ác ý của một ai đó quá rảnh rỗi.
Nhưng ký ức không nói dối.
Và những vết cắt trên tay cậu — vẫn còn rỉ máu.
Tấm bùa trong túi áo, đã mất đi một nét vẽ.
Chỉ một đường mực nhỏ, mờ dần như bị ai đó cố ý lau đi.
Khi nó biến mất hoàn toàn...
“Tao sẽ không còn quay lại được nữa.”
Cậu đã lẩm bẩm như vậy, vào lần thứ hai bị giết.
Và giờ... Chủ nhật lại đến.
Cánh cửa thứ nhất đang mở ra.
Gió thổi mùi trầm hương cũ kỹ, pha lẫn với gì đó tanh tanh.
Cậu rút tấm bùa ra khỏi túi, nắm chặt như thể nó là thứ duy nhất còn giữ cậu lại với sự thật.
"Lần này, tao sẽ cứu được một người..."
"Chỉ cần một người thôi..."
Ngày chủ nhật - lần thứ hai
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên trên con đường lát đá phủ đầy rêu trơn.
Mỗi lần dẫm xuống, cậu cảm thấy như đang đi trên tấm thảm ướt máu,
dù chẳng có vết đỏ nào lộ ra dưới ánh trăng mờ.
Cổng thứ hai.
Chiếc chuông gió lại vang lên — trong không gian không hề có gió.
Tiếng chuông ấy có điều gì đó sai.
Không còn trong trẻo.
Mỗi tiếng leng keng như bị bóp nghẹt,
như thể nó đang cố phát ra âm thanh qua lớp bông nhét đầy máu đông.
Tsuga...
Cậu dừng lại trước một cây liễu già.
Sau thân cây, một bóng người thấp thoáng —
đứng quay lưng lại, vai run lên nhè nhẹ.
Cậu nhận ra ngay dáng lưng ấy.
Tsuga từng là người đi đầu trong nhóm, luôn hăng hái, luôn tìm ra lối đi mới.
Nhưng lần cuối cùng cậu thấy Tsuga...
là lúc cậu kéo xác cậu ấy ra khỏi lòng suối đỏ ngầu.
"Tsuga?" cậu khẽ gọi.
Bóng người không quay lại.
Nhưng âm thanh đáp lại vẫn là chất giọng cũ:
"Sumiyoshi... mày có nhớ đêm đó không?"
Cậu nuốt khan.
"Đêm nào?"
"Đêm bọn mình bước vào cánh cổng thứ tư lần đầu. Đêm tụi mình cười như điên khi thấy những con cáo đá nhảy múa... như thật."
Cậu chưa kịp đáp.
Bóng người quay lại.
Không có mặt.
Chỉ là một lớp da căng mỏng như giấy,
dính chặt vào hộp sọ.
Hai hốc mắt rỗng đen, sâu hoắm.
Nhưng giọng nói vẫn văng vẳng:
"Chỉ cần một người quay lại thôi mà, phải không?"
Cậu lùi lại, tay run rẩy nắm chặt bùa.
Bên dưới chân, mặt đất khẽ nứt.
Một cánh tay trắng bệch trồi lên từ kẽ đá
móng tay dài ngoằng, rỉ máu.
Cậu lại tiếp tục chạy.
Ngày chủ nhật - lần thứ ba
Từ đây, những ngọn đèn lồng giấy treo hai bên đường bắt đầu sáng lên, từng cái một,
như có ai đó đang chờ sẵn và bật đèn mỗi khi cậu bước qua.
Không khí trở nên đặc hơn,
như sương mù lẫn tro bụi.
Cậu dừng lại trước một tấm gương gắn vào bức tường đá.
Không phản chiếu.
Chỉ có bóng lưng một người
— một cô gái —
đang cúi đầu, tóc dài che hết mặt.
Shihoru.
Một lần nữa, không phải người thật. Nhưng cậu không thể quay đi.
"Sumiyoshi..."
Giọng thì thào. Như rắn bò trong tai.
"Chúng ta đã từng hứa sẽ đi cùng nhau đến cuối mà..."
Cậu siết chặt bùa.
Tấm bùa lúc này đã nhòe đi một phần ba.
Nét mực thứ hai đang phai dần,
chảy xuống như giọt máu đen.
"Nếu cứu được một người... thì là ai?"
Ngày chủ nhật - lần thứ...... tư?
Từng giấc mơ,
từng lần chết, đều dẫn cậu đến đây
nơi có một hồ nước đen nằm giữa khu vườn trống,
bao quanh bởi cột đá gãy.
Saya thường ngồi ở đó,
vắt chân,
nhún vai cười.
"Sumiyoshi, đừng nghiêm trọng quá. Chơi trò này vui mà, không thấy sao?"
Saya là người đầu tiên biến mất.
Cô cũng là người đầu tiên được thấy dưới hình dạng "giả".
"Lần nào mày cũng cố. Mày cũng thất bại. Vậy mà mày vẫn nghĩ có thể 'cứu' tụi tao."
Cậu không đáp.
"Hay là... mày chỉ đang cố cứu chính mày khỏi cảm giác tội lỗi?"
Câu nói đó
nó thay đổi mỗi lần lặp lại.
Nhưng nụ cười của Saya thì không bao giờ thay đổi.
Ngày chủ nhật - lần thứ năm
Không ai đứng đợi.
Chỉ có gió rít và những mảnh giấy rách bay đầy hành lang.
Mỗi mảnh đều có chữ viết tay nguệch ngoạc
"Đừng tin chúng nó."
"Thế giới này là bản sao."
"Người thật đang không ở đây."
Cậu dừng lại, tay run lên.
Mảnh bùa giờ chỉ còn lại một nét mực cuối cùng.
Mờ mịt.
Ngày chủ nhật - lần thứ sáu
Một bức tường gỗ lớn, vẽ đầy hình cáo đỏ.
Từ bên kia vọng ra tiếng thì thầm quen thuộc.
"Merry."
Người bạn cuối cùng.
Và có lẽ...
cũng là người duy nhất còn sống
nếu như những mảnh trí nhớ kia là thật.
"Merry, em có đó không? Em còn nhớ tôi không?"
Không tiếng đáp.
Nhưng khi cậu đặt tay lên cánh cửa,
một bàn tay khác cũng đặt lên
từ phía bên kia.
Ấm. Còn hơi người.
"Anh đến rồi..."
Giọng nói đó không rỗng tuếch. Không méo mó. Không rắn rết.
Cậu nuốt nước mắt. "Tôi sẽ đưa em ra khỏi đây."
"Nhưng anh phải hứa..."
"Hứa gì?"
"Hứa là... nếu chỉ cứu được một người, thì sẽ là em."
Cậu lặng đi.
Tấm bùa trên tay bắt đầu tan chảy.
Chủ nhật...
Lại bắt đầu.
Nhưng lần này,
cậu không quay đầu nhìn ánh trăng.
Cậu không sợ tiếng chuông gió.
Cậu không cần ghi nhớ từng bước chân.
Vì lần này, cậu biết rõ mình đang tìm gì.
Chỉ cần một người thôi...
Ngày Chủ nhật – lần thứ bảy
Cánh cổng đầu tiên vẫn mở, như mọi khi.Nhưng lần này, không phải ánh trăng đỏ soi sáng lối đi.Một ngọn lửa nhỏ - như đốm lửa từ chiếc đèn lồng ngày hội - chập chờn bay phía trước như đang dẫn lối cho cậu đi đúng hướng.
Sumiyoshi bước theo, đôi mắt không còn hoảng loạn.Trong ngực cậu là một nhịp đập vững vàng - sự quyết tâm đã thay thế cho nỗi sợ.
Khi cánh cổng thứ hai khép lại phía sau, tiếng chuông gió im bặt.Không còn tiếng chuông leng keng.
Không còn tiếng gió len qua những kẽ lá.
Những thứ còn lại...
...chỉ còn là khoảng lặng.Cậu đứng giữa nó, ngẩng đầu nhìn những dải giấy buộc lời nguyện treo dọc theo lối đi, tất cả đều trắng toát — không chữ, không mực.
Một tiếng nói vẳng lên, không rõ từ đâu:"Không có lời nguyện nào tồn tại mãi. Ngay cả hy vọng."
Cậu không đáp, chỉ siết chặt bàn tay.Tấm bùa… không còn nữa.Thay vào đó, trên lòng bàn tay cậu là một vết cháy, hằn theo hình một vòng tròn nhỏ — như tàn tích của thứ từng là bùa hộ mệnh.
Ngày Chủ nhật – lần thứ tám
Tsuga lại xuất hiện.Nhưng không đứng sau gốc liễu nữa.Cậu ngồi xổm bên một bức tường đổ, đang gõ đầu xuống đất từng cái một.Cốc. Cốc. Cốc.
"Không tìm được đâu," cậu ta thì thầm. "Vì không ai thật sự ở đây."
Sumiyoshi bước đến gần, nhìn thấy từng mảnh gạch vỡ đã nhuộm máu.Máu từ ngực Tsuga, hay của chính một người khác, cậu cũng không hề rõ.
"Chúng ta đã từng có một buổi trưa ăn cơm nắm bên gốc tùng" Sumiyoshi nói."Gió thổi bay khăn bọc của Shihoru, và Saya đã cười đến sặc nước."
Tsuga ngẩng đầu, mặt nhòe máu, miệng rướn cười:"Vậy à? Tao không nhớ nữa. Tao chỉ nhớ… lần cuối là lúc chân tao kẹt trong khe đá, và tụi nó cứ kéo… kéo mãi…"
"Tsuga, đủ rồi."
Sumiyoshi cúi xuống, chạm tay vào vai bạn.Cơ thể kia lập tức rã ra như giấy thấm nước, tan thành những mảnh đỏ nâu rơi xuống nền gạch.
Nhưng lần này, Sumiyoshi không quay mặt đi.Cậu đứng yên nhìn, cho đến khi không còn gì sót lại ngoài mùi tanh trong gió.
Ngày Chủ nhật – lần thứ chín
Cậu đi qua cánh cổng thứ ba mà không dừng lại.Không còn lạ lẫm với khuôn mặt giấy, với hốc mắt trống không.
Shihoru đứng ở giữa con đường lát đá, tay cầm một chiếc ô bằng giấy dầu, đầu cúi thấp.
"Sumiyoshi.""Ừ, là tôi đây.""Cậu vẫn còn nhớ chứ?""Nhớ chứ."
Một khoảng lặng.
"Vậy thì… tại sao lần nào cậu cũng bỏ tớ lại?"
Gió đột ngột nổi lên.Chiếc ô trên tay cô tung bay, cuốn theo mái tóc dài vỡ thành những dải giấy trắng.Gương mặt Shihoru rách làm đôi, để lộ lớp tro bụi bên trong.
Nhưng Sumiyoshi vẫn bước qua.Cậu không trả lời câu hỏi đó.Vì câu trả lời… chưa bao giờ có.
Ngày Chủ nhật – lần thứ mười
Saya không còn ngồi trên tảng đá như mọi khi.Cô nằm giữa hồ nước, mắt mở trừng, miệng vẫn mỉm cười.Tay giang rộng, như thể đang chờ đón ai đó ôm vào lòng.
"Chơi tiếp đi nào." cô nói, "mỗi lần cậu đến, trò chơi lại bắt đầu từ đầu."
"Không phải trò chơi," Sumiyoshi đáp. "Không phải với tôi."
"Tớ biết. Nhưng thế thì sao?" - "Nếu cậu thật sự muốn kết thúc nó…"
Cô ngồi dậy, hai hàng nước màu đỏ chảy ra từ đôi mắt trống rỗng."…thì mày phải đánh đổi."
Cậu im lặng.Không gật đầu, không từ chối.
Ngày Chủ nhật – lần thứ mười một
Những dòng chữ trên hành lang không còn như được viết bằng tay.Chúng được khắc lên đá.Vĩnh viễn.
"Đừng tìm Merry nữa.""Con bé đó không còn là Merry.""Người đã từng là em ấy… đã chết lâu rồi."
Cậu đưa tay chạm vào dòng chữ khắc cuối cùng.Tay cậu run lên, vết cháy giữa lòng bàn tay rát bỏng.
"Không.""Em ấy vẫn còn đó. Em ấy vẫn chờ mình."
Ngày Chủ nhật – lần cuối cùng?
Cánh cửa với con cáo đá trấn giữ vẫn ở đó.Nhưng lần này, cậu không cần gọi tên em.
Merry mở cửa trước.Đôi mắt cô ngập nước, không hề méo mó, không rỗng tuếch.Và khi cô nói "Anh đến rồi", không có gì giả tạo trong giọng nói ấy.
Cậu không đáp lại.Chỉ đưa tay ra.Và cô nắm lấy.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.Những cánh cổng phía sau gãy đổ từng cái một, từ thứ nhất đến thứ sáu.Từng linh hồn méo mó, từng ký ức bị xé rách, từng tiếng cười rùng rợn… đều tan biến trong làn khói đỏ.
Merry ôm lấy cậu."Em sợ lắm...""Anh biết.""Em… không muốn bị bỏ lại nữa đâu."
"Anh đã hứa với em rồi mà," cậu thì thầm. "Nếu chỉ cứu được một người…"
Làn gió mát lành cuối cùng thổi qua.Nhẹ nhàng. Dịu mát. Không còn mùi tanh của máu tươi.
Cánh cổng phía trước - cái cổng cuối cùng - bắt đầu hé mở.
Và lần này…cậu bước qua cùng một người.


0 Bình luận