Part 1 - The Hollow Requiem
Chương 6 - Bình minh thức giấc, "cô ta" biến mất
0 Bình luận - Độ dài: 2,050 từ - Cập nhật:
Sau khi chạy trốn qua một loạt các ngôi nhà quái dị, mồ hôi nhễ nhại, cả nhóm cuối cùng cũng tìm được một chút yên bình khi vào được nhà Shihoru. Mặc dù không thể hoàn toàn yên tâm, nhưng ít nhất họ cũng có thể ngồi xuống và thở một chút.
Ngôi nhà của Shihoru nằm lọt thỏm giữa khu phố yên tĩnh, với những bức tường gạch cũ kỹ và mái ngói rêu phong. Bầu trời xám xịt, những đám mây đen vần vũ như báo hiệu một cơn bão sắp đến. Gió thổi qua những tán cây, tạo nên những âm thanh rì rào như tiếng thì thầm của ai đó.
Merry, Sumiyoshi và Saya ngồi xuống bàn, cố gắng lấy lại bình tĩnh sau những gì đã xảy ra. Tuy nhiên, trong lòng họ vẫn đầy lo lắng, không biết sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo. Shihoru đứng dậy, rồi vào nhà bếp pha một ấm trà đem ra cho cả bọn. Từ cửa sổ, có thể thấy trời bắt đầu tối dần, một màu đỏ đậm phủ lên bầu trời. Tiếng chim từ xa vọng lại, nhưng không khí vẫn có gì đó nặng nề, không hề giống với những ngày bình thường. Những tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa, rồi đột ngột một tiếng đập mạnh vào cửa.
Ngay lập tức, tất cả họ quay lại, thận trọng nhìn về phía cửa. Trước khi Shihoru kịp rót trà xong, cánh cửa bật mở với một sức mạnh không thể ngờ tới. Tsuga, một người họ đều biết nhưng lúc này lại có vẻ khác lạ, đứng thở hổn hển, dựa lưng vào cửa như thể đang cố chặn không cho thứ gì đó vào nhà.
- "Tsuga!?" Sumiyoshi ngạc nhiên kêu lên, đứng phắt dậy.
Merry và Shihoru cũng ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tsuga không nói gì mà chỉ đứng đó, mắt anh ta nhìn chằm chằm vào họ, như thể có điều gì đó đang làm anh ta bối rối. Một cảm giác căng thẳng ngay lập tức bao trùm căn phòng.
- "Tsuga... cậu là thật chứ?" Merry hỏi, giọng run run. Cô không thể tin vào những gì đang xảy ra. Tsuga thật, vậy mà không hiểu sao, vẫn có cái gì đó không ổn.
Tsuga ngước lên, đôi mắt có phần mệt mỏi nhưng vẫn sáng ngời như thường lệ - "Chắc chắn rồi, tôi là Tsuga, cậu không nhận ra sao?"
Merry nhớ lại lần đầu tiên gặp Tsuga trong một buổi huấn luyện. Anh ta luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong một lần cứu cô khỏi nguy hiểm, ánh mắt anh lóe lên sự quan tâm chân thành. Vậy thì có thể yên tâm một phần, rằng Tsuga đứng trước mặt bọn cậu là người thật bằng xương bằng thịt. Nhưng có phải như thế không?
Sumiyoshi đứng yên, cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Cậu cảm thấy có gì đó sai sai. Tất cả đã quá lạ lùng rồi. Cậu ngồi xuống, đôi mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Trong đầu cậu, hàng loạt câu hỏi xoay vần: "Liệu chúng ta có thể tin tưởng Tsuga không? Còn Shihoru giả kia, cô ta thực sự là gì?" Mỗi suy nghĩ như một mũi kim đâm vào tâm trí, khiến cậu không thể bình tĩnh.
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, như thể có một vật gì đó nặng đập vào nền đất. thật lập tức nhìn về phía cửa sổ. "Các cậu nên tránh xa đi," anh ta nói, giọng trầm xuống. "Đây không phải là nơi an toàn."
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một bóng đen khác xuất hiện từ ngoài cửa, lao vào căn phòng với tốc độ nhanh đến mức cả nhóm không kịp phản ứng. Tsuga thật lập tức lao tới, tay nắm chặt lấy cổ tay của người đó, kéo mạnh rồi đạp hắn ta ra khỏi cửa.
- "Đứng yên!" Tsuga quát lớn, giọng anh đầy căng thẳng, hoàn toàn khác hẳn với vẻ lạnh lùng bình thường.
Từ bên ngoài, một giọng nói khàn khàn vọng vào:
- "Anh nghĩ có thể ngăn tôi lại sao, Tsuga? Mọi chuyện đã quá muộn rồi!"
Cả nhóm nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trong một thoáng, họ nhận ra rằng người này chính là một Tsuga giả tạo. Mọi thứ dường như đang rối tung lên, và một cuộc truy đuổi đầy căng thẳng bắt đầu ngay sau đó.
Tsuga thật vội vàng chạy đến để bảo vệ mọi người, nhưng trong lúc này, Sumiyoshi, Merry và Shihoru cũng không thể đứng im. Một cuộc đấu tranh không ngừng diễn ra, và chỉ khi mọi thứ vỡ lẽ, cả nhóm mới thực sự nhận ra họ đang ở trong một trò chơi mà không ai có thể thoát khỏi.
Sau tất cả những hỗn loạn và hoảng loạn vừa qua, khi cánh cửa nhà Shihoru khép lại lần nữa, cả nhóm cuối cùng cũng có một khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi.
Saya ngồi xuống ghế trong phòng khách, mái tóc lòa xòa rũ xuống trước trán. Cô dụi mắt liên tục, nỗ lực giữ mình tỉnh táo, nhưng chỉ trong chốc lát, mí mắt cô đã bắt đầu sụp xuống như một chiếc rèm nặng trĩu. Không ai trách cô cả - bản tính Saya vốn vậy. Từ trước tới nay, cô luôn là người yếu nhất trong việc chống lại cơn buồn ngủ, dù tình huống có cấp bách đến đâu.
- "Để Saya ngủ đi, chắc cậu ấy cũng đã kiệt sức rồi." Shihoru nhẹ giọng nói, tay lặng lẽ gài chốt thêm một lần nữa vào ổ khóa cửa chính. Giọng cô cũng đã khản đặc vì mệt.
Sumiyoshi, với một vẻ mặt cứng cỏi nhưng mệt mỏi, buộc chặt thêm sợi dây quanh cơ thể Shihoru giả. Những vòng dây siết chặt quanh cổ tay, cổ chân và ngang người cô ta, trói chặt vào chiếc ghế gỗ trong phòng khách, không cho bất kỳ cử động nào dù là nhỏ nhất.
- "Cẩn thận với nó," Merry cảnh báo, tay xiết thêm nút dây ở phần vai. - "Con nhỏ này, lỡ đâu nó làm bộ ngủ như Saya rồi đột nhiên vùng dậy thì nguy."
- "Không sao đâu," Tsuga thở dài, dù ánh mắt vẫn lạnh lẽo và cảnh giác. - "Chỉ cần đừng để dây thừng lỏng ra là được."
Một khi đã chắc chắn Shihoru giả không thể thoát ra, cả nhóm mới thả lỏng đôi chút. Họ chia nhau kiểm tra tất cả các cửa ra vào, cửa sổ, thậm chí bịt kín luôn cả những khe thông gió dễ lọt người. Chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ tích tắc vang lên từng nhịp, kéo dài thời gian như một sợi dây vô hình.
Shihoru thật nhanh tay chuẩn bị một ấm trà nóng, mùi hương nhè nhẹ tỏa ra, cố xoa dịu bầu không khí căng thẳng. Bốn người - Sumiyoshi, Merry, Tsuga và Shihoru - ngồi quanh chiếc bàn thấp trong phòng khách. Saya nằm ngủ yên ổn ở ghế bên cạnh, mái tóc rối bù xòa một nửa khuôn mặt, hơi thở đều đặn như một đứa trẻ nhỏ.
Họ quyết định sẽ thay phiên nhau canh gác. Mỗi người một góc, lưng tựa tường hoặc cửa, đôi mắt nặng trĩu nhưng ép buộc phải mở to. Đêm dài đặc quánh, những âm thanh lạ lẫm từ bên ngoài - tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng cành cây va vào tường - đều khiến họ giật mình thon thót.
Không ai dám ngủ sâu. Những người còn thức gật gù chống chọi, chỉ mong trời sáng mau.
Trong cái im lặng nặng nề ấy, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc, tiếng đồng hồ tích tắc kéo dài không ngớt, và ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Shihoru giả vẫn bất động như một hình nhân bị bỏ quên... Trong đêm tối, một âm thanh lạ vang lên từ tầng hầm – tiếng cào nhẹ như móng vuốt trên gỗ. Cả nhóm nín thở, lắng nghe. Tiếng cào dần trở nên gấp gáp, như thể thứ gì đó đang cố gắng thoát ra. Cái thứ â thanh đó làm cả bọn giật thót như thể bị thứ gì đólanhjk toát chọc vào gáy, nhưng rất may là thứ đó chir như đang trê chọc cả lũ chứ không có hnahf động gì khác ngoài việc cào sột soạt.
Màn đêm trôi qua chậm chạp như một dòng bùn đặc sệt.
Sumiyoshi không nhớ mình đã ngáp bao nhiêu lần, chỉ biết rằng mắt cậu cay xè, từng giây từng phút cứ kéo lê qua như cực hình. Tách trà mà Shihoru pha mang lại một hương thơm dễ chịu, nhưng đồng thời cũng như rắc bùa ngủ mê mệt lên những cái đầu đang gục gặc.
Saya cuộn tròn trên ghế, tay vẫn ôm chặt một chiếc gối mềm, đôi môi mấp máy trong mơ màng. Merry ngồi kế bên, cằm tựa lên đầu gối, mắt lim dim nhưng tay vẫn siết lấy con dao bếp nhỏ lấy từ gian bếp Shihoru. Tsuga thì dựa lưng vào tường, đầu cúi thấp, hơi thở đều đều như một con mèo hoang đang canh chừng bóng tối.
Chỉ có Shihoru thật là vẫn tỉnh táo hơn cả. Cô gái khẽ đứng dậy, đắp thêm cho Saya một chiếc khăn mỏng rồi lặng lẽ quay lại chỗ ngồi.
Tiếng đồng hồ cũ kỹ trên tường vang lên từng nhịp tích tắc lạnh lẽo.
Ánh sáng đầu tiên của bình minh len lỏi qua khe cửa sổ, nhuộm vàng lờ mờ lên sàn nhà phủ đầy bụi mỏng.
Một tiếng động khẽ vang lên.
Sumiyoshi mở choàng mắt.
Chiếc ghế, nơi Shihoru giả bị trói chặt, khẽ cọt kẹt như đang oằn mình dưới sức nặng. Cô ta, cái bóng nhân tạo ấy, bắt đầu cựa quậy. Đầu cúi gập, tóc tai rũ rượi che kín gương mặt. Từng ngón tay co giật dưới sợi dây thừng siết chặt.
- "Nguy rồi…" Merry kêu lên, siết chặt con dao trong tay.
Cả bọn lập tức chấn chỉnh tư thế, cảnh giác cực độ. Sumiyoshi liếc nhìn điện thoại — 6:52 sáng. Cô ta giãy mạnh hơn. Ghế nghiêng ngả, kêu răng rắc.
- "Chúng ta có cần… bịt miệng cô ta lại không?" Tsuga nhíu mày hỏi, giọng khô khốc vì thiếu ngủ.
- "Không chắc có tác dụng đâu," Shihoru thật đáp nhanh. "Chúng ta phải chuẩn bị sẵn nếu cô ta phá dây thoát ra."
Mọi người siết vũ khí tạm bợ trong tay: dao bếp, gậy gỗ, và một cây chổi cũ tìm thấy trong góc nhà bếp.
Ánh sáng ngoài cửa sổ dần rõ hơn. Gió buổi sớm lay động những tán cây ngoài vườn, tạo nên những bóng đen chập chờn như những bàn tay vô hình gõ lên ô kính.
Kim giờ trên chiếc đồng hồ nhà Shihoru từ từ di chuyển.
7:00.
Mặt trời bắt đầu lên cao, nắng rực rỡ xuyên qua rèm cửa mỏng, tràn vào phòng.
Và trong khoảnh khắc ấy - cô ta biến mất.
Không có tiếng động, không có dấu hiệu báo trước.
Chỉ trong nháy mắt, Shihoru giả, cùng với sợi dây thừng đang quấn chặt quanh người, biến mất sạch sẽ như thể chưa từng tồn tại.
Chiếc ghế gỗ trống rỗng, khẽ xoay nhẹ một vòng vì mất đi trọng lượng.
- "…………………..!!!!!!"
Sumiyoshi bật dậy theo phản xạ, trượt ngã trên sàn gỗ rồi vội vàng lùi về sau. Merry lật người, nắm chặt lấy vai Saya còn đang mơ ngủ mà lắc mạnh.
- "Cô ta đâu rồi!? Cô ta đâu rồi!?" Tsuga gầm lên, mắt đỏ ngầu vì kinh hãi.
Saya bị lay dậy, mở choàng mắt, ngơ ngác. "Hể…? Chuyện… chuyện gì vậy…?"
- "Shihoru giả biến mất rồi!" Merry rít lên trong hơi thở đứt quãng.
Trong căn phòng bỗng nhiên trống trơn ấy, không khí như đông cứng lại.


0 Bình luận