SYMPHONY OF THE HOLLOW RE...
Sumiyoshi Wakiemi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Part 1 - The Hollow Requiem

Chương 4 - The More I See, The Less I Know

0 Bình luận - Độ dài: 2,047 từ - Cập nhật:

Sumiyoshi siết chặt tay Merry, cậu gầm lên:

- "Chạy... chạy tiếp...!"

Hai người cắm đầu lao về phía tòa nhà chính, nơi có cầu thang lên sân thượng. Không còn đường nào khác. Nếu bị bao vây dưới này... họ sẽ chết. Tiếng bước chân truy đuổi ngày càng gần. Và ở đằng sau, tiếng Saya cười the thé:

- "Suumi~ Đừng chạy nữa mà~! Quay lại đây đi nào~! Bọn mình sẽ vui lắm đó~!"

Sumiyoshi nghiến răng, hét lớn:

- "Merry, sân thượng! Leo lên sân thượng!"

Cả hai lao vào tòa nhà chính, đẩy cánh cửa kính nặng trĩu mở ra.Hành lang bên trong ngập trong bóng tối. Mỗi bước chân vang vọng một tiếng cộp cộp như trong giấc mơ ác mộng. Lũ người dị dạng đã bắt đầu tràn vào sau họ.

Nhưng chúng không hề tỏ ra vội vàng.

Chúng biết.

Rằng Sumiyoshi và Merry chẳng còn lối thoát.

Sumiyoshi không nhớ nổi mình đã chạy như thế nào. Chỉ nhớ những bước chân dẫm nát trên mặt đường thô ráp, những ngọn đèn đường mờ đục lùi dần phía sau, và tiếng thở đứt quãng của Merry bên cạnh, như một sợi dây mong manh buộc cậu lại với thực tại.

Không còn tiếng cười.

Không còn bóng người.

Chỉ có bóng đêm vô tận.

Và những cơn ác mộng chưa chịu buông tha.

Cuối cùng, họ đến trước căn nhà quen thuộc. Ngôi nhà hai tầng màu trắng với mái ngói đỏ nhạt - nơi Sumiyoshi đã lớn lên, nơi mà cậu nghĩ là pháo đài an toàn nhất thế giới. Cậu gần như đổ gục vào cánh cổng bằng sắt.

- "Nhanh... vào trong!" - Sumiyoshi thều thào.

Merry gật đầu, mắt ầng ậc nước. Sumiyoshi lục túi lấy chìa khóa. Bàn tay cậu run đến mức phải thử đến lần thứ ba mới tra được vào ổ. Cánh cổng phát ra tiếng cạch lạnh toát khi mở ra. Họ lao vào nhà, đóng sập cửa sau lưng. Trong giây lát, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập, tiếng thở gấp gáp. Căn nhà im phăng phắc. Sumiyoshi ép tai vào cánh cửa, lắng nghe.

Không có tiếng bước chân.

Không có tiếng cười.

Dường như họ đã thoát.

Merry ngồi phệt xuống nền, hai tay ôm lấy đầu gối, toàn thân run rẩy. Lần đầu tiên, cậu thấy cô khóc. Dù cô đã cố gắng lau đi, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài trên gò má hồng. Sumiyoshi quay lại, khom người trước mặt cô bé, thì thầm:

- "Ổn rồi... ổn rồi mà..."

- "Sumiyoshi... mẹ cậu... mẹ cậu có nhà không?" — Merry lí nhí hỏi, như bấu víu vào chút hy vọng còn sót lại. Không, không phải vậy.

Đó là câu hỏi mang âm giọng hoảng loạn, như thể cô đang cảm nhận một mối nguy mới.

Từ trong gian bếp, vang lên một giọng nói quen thuộc:

- "Sumii~ về rồi à? Mẹ đang nấu ăn, đợi chút nhé~"

Giọng mẹ vẫn ấm áp, dịu dàng như mọi khi. Sumiyoshi thở phào, cảm giác hai đầu gối gần như nhũn ra. Cậu quay sang Merry, nở một nụ cười gượng:

- "Có vẻ như chúng ta an toàn rồi."

Nhưng... Merry không cười. Cô bé ngước lên, ánh mắt hoảng hốt, bàn tay siết chặt tay áo Sumiyoshi đến mức trắng bệch.

- "Sumi..." — Cô bé run rẩy thì thào — "Mẹ cậu... không phải mẹ cậu đâu..."

Sumiyoshi sững người.

- "Sao... sao lại—"

Tiếng bước chân từ trên cầu thang vang xuống - cộp... cộp... cộp... Chậm rãi. Nặng nề.

Sumiyoshi quay đầu nhìn lên.

Mẹ cậu đang bước xuống. Nụ cười vẫn dịu dàng, vẫn quen thuộc.

Nhưng...

Mắt bà ta mở to bất thường.

Mắt trắng dã, không có con ngươi.

Và nụ cười... nở quá rộng, gần như kéo toạc hai bên má.

Cậu lùi lại, đâm sầm vào tường.

- "Suumi..." - Bà ta cất tiếng, giọng vẫn nhẹ nhàng - "Sao thế? Con không vui khi thấy mẹ sao?"

Tiếng bà ta vang vọng, méo mó, như có hai ba giọng cùng lúc. Sumiyoshi cứng người, Merry bấu lấy cậu, nước mắt lưng tròng. "Mẹ" của cậu tiếp tục bước xuống. Tay bà ta đang giấu thứ gì đó sau lưng. Đó là một con dao làm bếp. Ánh thép lạnh loáng lên trong ánh đèn nhập nhoạng.

Sumiyoshi chợt nhận ra.

 

Họ chưa bao giờ thoát khỏi cơn ác mộng này

Sumiyoshi kéo tay Merry lùi dần về phía sau, cậu nghe rõ tiếng tim đập dồn dập bên tai. "Mẹ" của cậu - hay đúng hơn, thứ gì đó mang hình hài mẹ cậu - vẫn tiến xuống từng bậc thang, tay siết chặt con dao sáng loáng.

- "Suumi... lại đây... mẹ sẽ nấu món con thích nhất... con có vui không ~~~???" — giọng bà ta rì rầm, kéo lê từng chữ như móng tay cào lên kính.

Sumiyoshi siết tay Merry, lùi đến khi lưng chạm vào vách. Không còn đường thoát. Ánh mắt cậu đảo nhanh qua phòng khách, tìm kiếm lối ra. Cửa chính đã bị khóa chặt. Nếu chạy về phía đó, chắc chắn sẽ bị chặn lại. Sumiyoshi cắn môi đến bật máu, đầu óc quay cuồng.

Một cơ hội. Chỉ cần một cơ hội thôi.

"Mẹ" đã xuống tới tầng một. Bà ta nghiêng đầu, nụ cười càng kéo rộng ra đến mức gần như xé rách da thịt hai bên má, để lộ lớp thịt đỏ hỏn ghê tởm bên dưới.

- "Lại đây... Sumiii...~"

Vút!

Một cú lao cực nhanh. Bà ta vung dao chém thẳng xuống. Sumiyoshi đẩy mạnh Merry sang một bên, tự mình lao ngược lại. Lưỡi dao lướt qua ngay sát tai cậu, gió lạnh buốt rạch qua da. Không kịp nghĩ, Sumiyoshi chụp lấy cánh tay cầm dao, giằng mạnh.

- "Merry! Chạy đi! NHANH!!" - Cậu hét.

Merry lảo đảo đứng dậy, nước mắt nhòe trên mặt, nhưng vẫn nghe lời, chạy thẳng vào phòng khách.

Sumiyoshi bám theo. Nhưng "mẹ" cậu cũng không chịu buông tha. Bà ta rít lên, kéo lê cái chân trái trên sàn, tiếng ken két chói tai như tiếng kim loại cào lên xương người. Sumiyoshi vừa chạy vừa hét:

- "Phá cửa sổ! Merry, phá cửa sổ tầng 1!"

Merry nhìn quanh như kẻ chết đuối vớ được phao. Cô bé lao đến cửa sổ lớn cạnh phòng khách, dùng hết sức bình sinh lao cả người vào khung kính.

Ầm!

Tấm kính rung lên, nứt ra thành mạng nhện. "Mẹ" gào lên phía sau.

— "KHÔNG ĐƯỢC ĐI...! SUMIYOSHI, Ở LẠI VỚI MẸ ĐI...!"

Sumiyoshi chụp lấy một cái ghế, quật thẳng vào cánh cửa kính.

ẦM!!!

Tấm kính vỡ tan.

Gió lạnh đêm ùa vào, mang theo mùi bụi đất và tự do. Không chần chừ, Sumiyoshi đẩy Merry ra trước.

- "Nhảy đi!"

Merry gật đầu, gần như ngã nhào qua khung cửa vỡ. Ngay sau đó, Sumiyoshi nghe tiếng bước chân rượt tới sát sau lưng.

Không kịp quay lại.

Cậu nhảy.

Ngay giây sau khi lưng cậu rời khỏi bậu cửa, cậu cảm nhận được lưỡi dao vụt qua phía sau — suýt soát chạm vào gáy mình. Cậu rơi xuống nền đất, cả người đau điếng. Merry đã ngã lăn bên cạnh, nhưng vẫn cố đứng lên, kéo Sumiyoshi dậy.

Trong nhà, qua khung cửa sổ vỡ, "mẹ" của Sumiyoshi nhìn chằm chằm ra ngoài, mắt trắng dã, nụ cười rộng đến mức không còn hình dáng con người.

- "Sumiiiii... đừng bỏ mẹ mà đi mà... Sumiiiii..."

Tiếng gọi dai dẳng như ma quỷ. Sumiyoshi siết chặt tay Merry, kéo cô bé chạy vào đêm tối.

Không ngoái đầu lại.

Cậu sẽ không bao giờ ngoái đầu lại căn nhà đó nữa.

            Cậu không nhớ mình và Merry đã chạy trốn như thế nào nữa. Khi cậu nhận ra thì cả hai đã chạy thẳng vào trong khuôn viên đền Takayama Inari. Khi cả hai vừa vào trong ngôi đền, không gian xung quanh dường như dịu lại. Lối vào đền hẹp và tăm tối, nhưng có một cảm giác lạ lùng như thể nơi đây che chở họ, bảo vệ họ khỏi những cơn gió lạnh lẽo đang gào thét bên ngoài. Mọi thứ xung quanh như bị đóng băng trong một khoảnh khắc, không có tiếng động, không có gì chuyển động ngoài hơi thở của Sumiyoshi và Merry.

Chậm rãi, họ bước vào sâu hơn, ngắm nhìn những bức tường đền được bao phủ bởi các tấm vải đỏ. Các cột đá cổ kính đứng vững vàng, như thể đang bảo vệ họ khỏi cái thế giới ngoài kia. Đột nhiên, ánh sáng yếu ớt từ một ngọn đèn dầu gần đó dội lên mặt đất, vẽ nên một cái bóng kỳ dị. Đó là một chiếc bàn đá nhỏ, trên đó có một mảnh giấy màu vàng được đặt ngay ngắn.

Merry cúi xuống, tay run rẩy chạm vào mảnh giấy màu vàng, có vẻ như là một lá bùa. Cảm giác lạnh buốt từ lá bùa truyền vào tay cô, nhưng điều khiến cô bàng hoàng là hình vẽ trên đó: một chữ "Lôi" khắc sâu ở giữa, bao quanh là các đường nét huyền bí.

- "Đây là gì? Lá bùa hả?" - Merry thì thầm, ánh mắt đẫm vẻ hoang mang.

Sumiyoshi không nói gì, nhưng cậu cũng đã đoán ra một phần điều đang xảy ra. Đây là một thứ gì đó quan trọng, có thể sẽ là chìa khóa để hiểu mọi chuyện. Nhưng dù sao, cả hai đều không chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cậu với lay lấy lá bùa màu xanh rồi đút nó vô túi quần, cùng chỗ với hai lá bùa còn lại.

Cậu đứng dậy, xoa tay lên trán.

- "Merry, chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây." - Cậu gắng gượng nói.

Merry xoa xoa đôi bàn tay, rồi nhanh chóng đứng lên. Cả hai rời khỏi không gian đền, băng qua những cổng torii đỏ, nhưng khi họ bước qua những chiếc cổng, một thứ kỳ lạ xảy ra. Các cổng torii bất ngờ phát sáng rực rỡ, ánh sáng như cuốn lấy họ vào trong một cơn xoáy, khiến mọi thứ xung quanh dường như biến mất.

Từng chiếc cổng torii sáng lóa lên, mỗi chiếc cổng trở thành một điểm sáng, như dẫn đường cho họ đi về phía nào đó, nhưng không biết là đi đâu.

- "Sumiyoshi... chúng ta đang ở đâu?" - Merry thì thào.

Sumiyoshi chỉ có thể nhìn quanh, cảm thấy sự thật đang bắt đầu tách rời khỏi thực tế. Một cảm giác quen thuộc xâm chiếm cơ thể cậu. Họ đã vượt qua hết những chiếc cổng, nhưng khi nhìn thấy bóng đèn sáng phía xa xa, một cảm giác nhói lên trong lòng khiến Sumiyoshi quay lại nhìn. Và rồi, đột ngột, tất cả xung quanh họ thay đổi.

Cậu thấy mình đứng giữa một căn phòng. Những chiếc giường quen thuộc, các đồ vật quen thuộc. Đúng là phòng của Sumiyoshi. Cậu nhíu mày, hoàn toàn không hiểu điều gì đang xảy ra. Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động của cậu bất chợt sáng lên, 8h37 sáng.

- "Cái gì...?!" - Cả Sumiyoshi há hốc mồm, không tin vào mắt mình.

Vì tất cả đều diễn ra giống hệt như lần cậu tỉnh dậy vào sáng hôm đó. Mọi thứ như một vòng lặp.

- "Đây là... phòng của mình? Nhưng... tại sao?" - Sumiyoshi lẩm bẩm, ánh mắt bối rối.

Sumiyoshi vẫn cố gắng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tại sao họ lại quay lại đây, trong chính căn phòng của cậu?  Ngay lập tức, cảm giác hoảng loạn ập đến. Không phải vì cậu sợ hãi mà là vì một thứ gì đó trong lòng cậu, một linh cảm mạnh mẽ rằng mình không thể ở lại đây. Cảm giác ấy... như thể có thứ gì đó đang đợi cậu, không phải ở đây mà là ở đâu đó khác.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận