chương 07
Tôi rời khỏi phòng tập, để lại Clara với những suy nghĩ hỗn loạn của chính cô ấy. Bước chậm rãi qua hành lang dài, tâm trí tôi vẫn vương vấn hình ảnh của cô ấy—mệt mỏi, thất vọng, nhưng vẫn kiên trì đến cùng. Clara đã trải qua quá nhiều trong thời gian ngắn, bị cuốn vào một thế giới mà cô ấy chưa từng chuẩn bị để đối mặt. Sự cứng rắn của cô ấy khiến tôi khâm phục, nhưng tôi cũng hiểu rằng nếu cứ tiếp tục theo cách này, Clara có thể sẽ kiệt sức trước khi sức mạnh của cô ấy thực sự trỗi dậy.
Tôi tự hỏi liệu có phải tôi đã quá nghiêm khắc với cô ấy? Có lẽ tôi đã để quá nhiều áp lực lên vai Clara, nhưng lại quên rằng chính bản thân tôi cũng từng trải qua những tháng ngày đầy khó khăn khi phải làm chủ năng lực của mình. Mới chỉ vài năm trước đây, tôi cũng đã từng đứng ở một nơi tương tự, ngập trong sự không hiểu và sợ hãi về những gì mình có thể làm.
Bước chân tôi vang lên dọc hành lang vắng lặng của trụ sở Night Watcher. Những tiếng bước chân đan xen với sự yên tĩnh đến lạ lùng của một cơ quan bí mật như nơi này. Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm đã phủ trùm lên thành phố, những ánh đèn rải rác xa xăm chẳng khác gì những vì sao cô độc giữa bầu trời đen kịt. Tôi dừng lại trước cánh cửa gỗ lớn, hít một hơi sâu trước khi gõ nhẹ.
-Vào đi.
Giọng của Gerath vọng ra, trầm và đầy uy nghiêm. Tôi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy ông đang ngồi trên chiếc ghế bành cũ kỹ, một quyển sách dày mở trước mặt. Đôi mắt già dặn của ông lướt qua tôi, như thể đã biết trước lý do tôi đến đây.
-Tối nay, trông cậu có vẻ phiền muộn.
Gerath khẽ nói, đặt quyển sách xuống.
Tôi thở dài, ngả người vào chiếc ghế đối diện.
-Tôi không thể giúp Clara.
Gerath không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ tôi tiếp tục.
-Tôi đã thử đủ cách để hướng dẫn em ấy. Nhưng dù Clara có cảm nhận được sức mạnh của mình, em ấy vẫn không thể kiểm soát nó. Tôi không biết mình đã làm sai ở đâu.
Tôi lắc đầu, nỗi thất vọng trĩu nặng trong lồng ngực.
-Có lẽ tôi không phải là người phù hợp để dạy cho cô ấy.
Một thoáng im lặng trôi qua trước khi Gerath bật cười khẽ.
-Cậu nhắc ta nhớ đến một cậu nhóc khác từng ngồi trước mặt ta, cũng với vẻ mặt thất vọng y hệt thế này.
Tôi ngước nhìn ông.
-Ý ông là… tôi sao?
Gerath gật đầu.
Cậu không nhớ mình đã từng khó khăn thế nào trong việc kiểm soát sức mạnh sao? Ngày đó, cậu cũng chật vật chẳng kém gì Clara bây giờ. Có khi còn chật vật hơn đấy chứ, cậu cũng biết mà.
Tôi im lặng. Dĩ nhiên tôi nhớ. Những năm tháng đầu tiên dưới sự hướng dẫn của Gerath không hề dễ dàng. Tôi đã từng nghĩ mình không thể làm chủ được sức mạnh, rằng mình không đủ khả năng để trở thành một chiến binh thực thụ. Có lẽ, tôi cũng giống như Clara bây giờ—hoang mang và mất phương hướng.
-Ta đã dạy cậu bài học đầu tiên như thế nào, Logan?
Gerath hỏi.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng nhớ về ngày đó. Rồi, như một cơn gió lùa qua ký ức, câu trả lời dần hiện lên trong tâm trí.
…Sức mạnh của mỗi người là sự phản ánh của điều mà họ khao khát nhất.
Tôi thì thầm.
Gerath mỉm cười hài lòng.
-Chính xác. Cậu và Clara là hai con người hoàn toàn khác nhau. Điều cậu khao khát và điều em ấy khao khát cũng không giống nhau. Cậu không thể bắt em ấy đi theo con đường của cậu. Thay vào đó, hãy tìm hiểu xem điều gì thực sự thúc đẩy Clara. Điều mà em ấy khao khát nhất là gì, Logan?
Tôi im lặng, lời của Gerath xoáy sâu vào tâm trí. Tôi đã quá tập trung vào cách thức huấn luyện mà quên mất bản chất của vấn đề. Tôi đã cố gắng dạy Clara theo cách mà tôi từng học, thay vì tìm ra cách phù hợp với em ấy. Sự kiên nhẫn của tôi đã cạn dần, nhưng không phải vì tôi không muốn giúp cô ấy, mà vì tôi chưa hiểu rõ cô ấy thực sự cần gì.
Gerath đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai tôi.
-Đôi khi, để dẫn đường cho ai đó, ta cần hiểu rõ con đường của họ trước. Hãy thử một hướng đi khác, Logan.
Tôi gật đầu, cảm giác nặng nề trong lòng dần tan biến. Lần này, tôi sẽ không dạy Clara theo cách của mình. Tôi sẽ tìm hiểu điều mà em ấy thực sự cần, và từ đó, giúp em ấy tìm ra con đường của chính mình. Những lời của Gerath vang vọng trong đầu tôi. Tôi đã từng loay hoay với chính năng lực của mình, nhưng cuối cùng tôi đã vượt qua được nhờ bài học quan trọng này. Có lẽ đã đến lúc để Clara cũng nhận ra điều đó.
Tôi rút điện thoại ra, lướt nhanh danh bạ rồi bấm gọi.
-Luke, tôi cần cậu giúp một việc.
Một tiếng cười khẽ vang lên từ đầu dây bên kia.
-Lại có kế hoạch điên rồ gì nữa à?
-Không hẳn là điên rồ, nhưng chắc chắn sẽ khiến mọi thứ thú vị hơn.
-Tôi dừng một chút, giọng trầm xuống.
-Tôi cần cậu và Jack tham gia. Ngoài ra… tôi cũng cần đến một số người khác.
-Ồ? Tôi bắt đầu thích chuyện này rồi đấy. Ai nào?
Tôi liếc nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lúc rồi nói.
-Trahald, Prancer, Donder và Blitzen.
Luke huýt sáo.
-Một thợ rèn lùn và ba gã Krampus? Chuyện này ngày càng kỳ quái rồi. Được thôi, tôi sẽ gọi Jack. Hẹn gặp nhau ở đâu?
-Phòng họp tầng dưới. Trong vòng một giờ.
-Hiểu rồi.
Cuộc gọi kết thúc, nhưng tôi vẫn đứng yên một lúc, ánh mắt sắc lạnh phản chiếu trong tấm kính cửa sổ. Kế hoạch này có thể là một canh bạc lớn, nhưng nếu thành công, nó sẽ giúp Clara hiểu rõ hơn về sức mạnh của chính mình.
Không còn thời gian để do dự nữa.
Tôi quay người, sải bước về phía phòng họp, sẵn sàng cho một đêm đầy biến động phía trước.
Khi tất cả tập trung trong một căn phòng bí mật tại trụ sở Night Watcher, tôi trình bày kế hoạch của mình.
-Chúng ta sẽ diễn một vụ bắt cóc.
Tôi nói, ánh mắt quét qua mọi người.
Trahald sẽ đóng vai nạn nhân, còn ba người các cậu,
tôi chỉ vào ba gã Krampus.
-sẽ đóng vai kẻ bắt cóc
Prancer nghiêng đầu, tỏ vẻ thích thú.
-Mục đích của việc này là gì đây?
-chỉ là tôi muốn thử nghiệm vài thứ mà thôi. Việc tôi nhận học trò chắc mọi người cũng biết rồi nhỉ. Cô gái này có vấn đề trong việc kiểm soát sức mạnh nên tôi muốn kích thích cô ấy. Để xem phán đoán của tôi có chính xác hay không.
Tôi trả lời.
-Cô ấy sẽ là người giải cứu.
Tôi chậm rãi giải thích.
-Tôi tin rằng điều cô ấy muốn làm nhất lúc này không phải là kiểm soát sức mạnh vì lợi ích bản thân, mà là để bảo vệ những người quan trọng với cô ấy. Nếu cô ấy nghĩ tôi gặp nguy hiểm, có thể cô ấy sẽ bộc phát được sức mạnh.
Luke cười lớn.
-Ý tưởng thú vị đấy! Nhưng mà… Cậu chắc là cô bé có thể...
-Tôi không chắc nữa Luke à. Nhưng kể cả khi việc này không thành công cô ấy cũng có cho mình một vài kinh nghiệm thực chiến.
-Nhưng mà Logan này.
anh liếc qua ba gã Krampus.
-Tôi có cảm giác ba tên này sẽ lợi dụng cơ hội để cho tôi và Jack một trận.
Blitzen nhếch mép.
-Chúng ta đã chờ cơ hội này lâu rồi, đừng trách nếu tụi tao không nương tay.
Jack vươn vai, tỏ vẻ hào hứng.
-Đừng lo, tụi này cũng chờ ngày này lâu lắm rồi.
Không ai phản đối kế hoạch, ngoại trừ Trahald. Ông khoanh tay trước ngực, nhăn mặt khó chịu. “Điều này đúng là một sự sỉ nhục đối với những người lùn.”
Tôi khoanh tay, bình thản đáp.
-Ông còn nhớ món nợ mà ông nợ tôi chứ?
Trahald lầm bầm điều gì đó bằng tiếng người lùn, khuôn mặt cau có nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
-Được rồi, được rồi. Nhớ là sau vụ này chúng ta hết nợ đấy nhé.
Tôi khẽ mỉm cười.
-Cảm ơn ông.
Sau khi thống nhất kế hoạch, tôi gọi cho Clara. “Tôi có một nhiệm vụ, và tôi cần em đi cùng.”
Kế hoạch diễn ra suôn sẻ như dự tính. Không khí trở nên dày đặc và căng thẳng, như thể mọi thứ đều đang chờ đợi một sự bùng nổ. Luke và Jack, với sức mạnh và kinh nghiệm của mình, nhanh chóng kéo Prancer và Blitzen ra khỏi khu vực, bắt đầu một cuộc đấu với những cú đánh mạnh mẽ và quyết liệt, để lại tôi và Donder đối mặt trực tiếp.
Donder, với thân hình đồ sộ và đôi mắt ánh lên vẻ thách thức, tiến lại gần tôi, đôi tay hắn siết chặt như muốn nghiền nát bất kỳ thứ gì ngáng đường. Nhưng tôi không để tâm đến hắn. Ánh mắt tôi chỉ dõi theo Clara, đang đứng ở một khoảng cách xa, đôi mắt cô lấp lánh vẻ lo lắng và phức tạp.
Và rồi, điều mà tôi đã chờ đợi xảy ra.
Khi Clara thấy tôi bị Donder tấn công, cô ấy không còn kiềm chế được nữa. Một luồng năng lượng mạnh mẽ đột ngột bùng nổ từ cơ thể cô, làm không gian xung quanh như bị xé toạc. Tia sáng rực rỡ, sáng chói đến mức khiến cả bầu trời như bị nổ tung. Một âm thanh ầm ầm vang lên, làm chấn động mặt đất dưới chân tôi. Donder, không kịp trở tay, phải lùi lại, mắt mở to trong sự ngạc nhiên.
Ánh sáng đó không chỉ làm cho không gian xung quanh trở nên mờ ảo, mà còn làm cho mọi vật xung quanh như bị thu hút vào lực hút vô hình, rung lên từng đợt mạnh mẽ. Cả không gian như chao đảo. Môi trường xung quanh bị xé nát bởi năng lượng dồi dào mà Clara giải phóng.
Khi ánh sáng từ từ tắt dần, không gian trở lại yên tĩnh, chỉ còn những vết nứt nhỏ trên mặt đất chứng tỏ sức mạnh vừa bùng nổ. Clara đứng đó, khuôn mặt cô đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt cô lại rực sáng, đầy quyết tâm. Sức mạnh vẫn còn vương lại trong không khí, và tôi có thể cảm nhận được một thay đổi rõ rệt trong cô—một sự trưởng thành mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Tôi nhìn Clara, đôi mắt tôi không rời khỏi cô, như thể đang ngắm nhìn một điều kỳ diệu vừa mới xảy ra. Một nụ cười mỉm nhẹ nhàng nở trên môi tôi, nhưng nó không chỉ là một nụ cười bình thường, mà là dấu hiệu của sự công nhận.
-Chúc mừng em, Clara
tôi nói
-Lần đầu tiên em đã thực sự chạm vào sức mạnh của mình.


0 Bình luận