chương 5.5
Tôi mở mắt, cảm giác đầu tiên là sự mệt mỏi nặng nề như một tấm chăn ẩm đè lên cơ thể. Những tia nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ bệnh viện, phủ lên căn phòng một thứ ánh sáng nhợt nhạt. Tôi chớp mắt vài lần, cố xua đi những ký ức còn sót lại từ đêm qua—tiếng hét, máu, cái chết, và cả ánh mắt sâu thẳm của Logan khi anh ta nói với tôi:
-Hãy nghỉ ngơi. Tôi cần em giữ vững tinh thần cho những gì sắp tới... Em không thể trốn tránh mãi đâu, Clara.
Tôi biết anh ta nói đúng. Và tôi đã trốn tránh đủ rồi.
Hít một hơi thật sâu, tôi rời giường, khoác chiếc áo khoác mỏng và bước ra hành lang bệnh viện. Bầu không khí yên ắng một cách kỳ lạ. Những y tá lặng lẽ di chuyển, chỉ có tiếng bước chân vang vọng. Khi đến trước cửa phòng bệnh của bố mẹ, tôi dừng lại một lúc, bàn tay khẽ run lên trước khi đẩy cửa vào.
Mẹ tôi ngay lập tức quay sang, đôi mắt tràn ngập lo lắng.
-Clara! Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Bố cũng ngồi thẳng dậy, nhìn tôi chằm chằm với vẻ quan tâm không che giấu.
-Bác sĩ nói con cũng bị ảnh hưởng sau tai nạn. Có cảm thấy chóng mặt hay đau ở đâu không?
Tai nạn.-Tôi đông cứng tại chỗ khi nghe từ đó. Có vẻ như tổ chức đã thay đổi ký ức của họ. Không có những con quái vật gớm ghiếc, không có cảnh tượng kinh hoàng, không có sự thật đẫm máu. Chỉ là một vụ tai nạn xe hơi.
Một phần trong tôi nhẹ nhõm, nhưng phần còn lại thì đầy tội lỗi. Tôi là nguyên nhân của tất cả những điều này. Nếu tôi không tồn tại, nếu tôi không bị cuốn vào thế giới này, họ đã không gặp nguy hiểm.
-Con không sao.
Tôi cố gắng mỉm cười, che giấu sự hỗn loạn trong lòng.
-Bố mẹ mới là người cần nghỉ ngơi. Đừng lo cho con.
Bố tôi thở dài, nhưng không hỏi thêm.
-Chỉ cần con an toàn là được.
Tôi gật đầu, trò chuyện với họ thêm một lúc trước khi rời đi. Khi đứng một mình ngoài hành lang, tôi lấy điện thoại ra, bấm số của Logan. Hơi thở tôi ổn định lại khi nghe giọng anh ta ở đầu dây bên kia.
-Clara?
Tôi nhắm mắt, rồi mở ra, cảm giác chắc chắn hơn bao giờ hết.
-Tôi đã sẵn sàng.
Logan đón tôi ngay tại cổng bệnh viện. Anh ta không nói gì nhiều, chỉ ra hiệu cho tôi lên xe. Cả quãng đường đi, tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng tôi rối bời với hàng loạt câu hỏi. Tôi đang bước vào một thế giới mà tôi không hiểu rõ, nhưng tôi biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Khi xe dừng lại, tôi nhìn quanh, nhận ra chúng tôi đang ở một nơi hoàn toàn khác biệt. Trước mắt tôi là một khu tổ hợp ngầm quy mô lớn, ẩn mình bên dưới những cánh rừng dày đặc. Logan đưa tôi đi qua một loạt các lớp kiểm tra an ninh, mã hóa, và cửa ra vào bảo mật. Cuối cùng, chúng tôi bước vào trung tâm của căn cứ Night Watcher: một không gian rộng lớn, hiện đại, nhưng mang một không khí khẩn trương và áp lực.
Chúng tôi tiếp tục đi sâu vào trong, cuối cùng dừng lại trước phòng chỉ huy. Gerath đang đợi sẵn bên trong. Ông nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản, nhưng không giấu nổi sự mỏi mệt.
-Ta biết ngày này sẽ đến. Cháu đã lựa chọn đúng, Clara. Nhưng để thực sự trở thành một phần của Night Watcher, cháu phải học cách kiểm soát sức mạnh của mình. Và chỉ có một người có thể giúp cháu làm điều đó.
Ông nhìn sang Logan.
-Là cậu.
Logan nhíu mày.
-Ông muốn tôi huấn luyện cô ấy?
Gerath gật đầu.
-Phải. Không ai hiểu rõ hoàn cảnh của cô ấy hơn cậu.
Logan trầm ngâm một lúc, rồi đáp:
-Tôi còn nhiệm vụ điều tra Alpha. Còn chuyện huấn luyện... tôi không phải kiểu người giỏi dạy người khác.
-Không cần phải giỏi. Chỉ cần đủ hiểu. Cậu đã từng đi qua con đường đó rồi. Hãy giúp cô ấy không phải đi một mình.
Tôi nhìn Logan, thấy rõ sự đấu tranh trong mắt anh ta. Cuối cùng, anh ta thở dài, gật đầu.
-Được thôi. Nhưng em phải hiểu, từ giờ trở đi, em không còn là một người bình thường nữa.
Tôi khẽ mỉm cười.
-Tôi biết. Và tôi không muốn quay lại.
Chúng tôi đang rẽ vào một hành lang dẫn xuống tầng dưới thì bất chợt, một giọng nói vang lên:
-Này, ai kia? Logan Sloth mà lại dẫn theo một cô gái à? Thế giới sắp tận diệt rồi chắc!
Tôi giật mình, quay sang thấy hai người đàn ông đứng dựa vào tường, nở nụ cười nghịch ngợm.
Logan khẽ lắc đầu.
-Đừng để ý. Đó là Luke và Jack Pendragon.
Luke tiến lại gần, nheo mắt nhìn tôi.
-Chào cô gái xinh đẹp, tôi là Luke, còn tên mặt lạnh phía sau là Jack. Cô tên gì thế?
-Clara Mitchell.
-Clara... Tên hay đấy. Muốn tôi hướng dẫn một vòng—
-Tôi sẽ lo chuyện đó.
Logan cắt ngang, giọng sắc lạnh.
Jack bật cười, giơ tay đầu hàng.
-Được rồi, được rồi. Căng thế. Nhưng đừng trách bọn tôi không thân thiện nhé.
Tôi lặng lẽ theo Logan rời đi. Khi quay lại nhìn, tôi thấy cả hai vẫn đang nhìn theo, trao đổi với nhau điều gì đó.
-Họ luôn như vậy à?"
Tôi hỏi.
-Ừ. Ồn ào, lắm chuyện, phiền phức... nhưng tin tôi đi, họ là những người anh em tốt nhất tôi từng biết.
Chúng tôi bước vào khu huấn luyện chính. Căn phòng rộng lớn, được chia thành nhiều khu vực khác nhau, từ võ thuật, vũ khí, đến các bài tập kiểm soát năng lực. Mỗi nơi đều có những thành viên đang tập luyện chăm chỉ. Không khí ở đây không giống như bệnh viện hay hành lang trước đó—nó sôi nổi, căng thẳng, và đầy quyết tâm.
-Bắt đầu từ hôm nay, đây sẽ là thế giới của em.
Logan nói.
-Ở đây, em phải học cách tồn tại, chiến đấu, và kiểm soát chính mình.
Tôi gật đầu, mắt đảo quanh. Một vài người nhìn tôi tò mò, nhưng không ai ngăn cản. Một cô gái mới, còn chưa qua huấn luyện, bước vào hang ổ của những kẻ săn quái vật—họ chắc chắn đang đánh giá tôi.
Logan chỉ vào những thành viên khác.
-Mỗi người ở đây đều có một năng lực riêng biệt. Ví dụ như anh em nhà Pendragon. Luke có thể kéo giãn cơ thể. Còn Jack thì... đi xuyên tường. Mỗi người... ừm... mỗi người khác nhau, có sức mạnh khác nhau, kiểu vậy.
Tôi nhìn anh ta, nhướn mày.
Anh ta thở ra.
-Tôi đã bảo rồi, tôi không giỏi dạy người khác.
Tôi bật cười khẽ.
-Nhưng anh vẫn cố gắng. Tôi trân trọng điều đó.
Logan quay đi, giấu đi nét mềm lòng thoáng qua.
-Đi nào. Chúng ta bắt đầu với việc kiểm tra khả năng cảm nhận năng lực. Em có thể nhìn thấy hình dạng thật của lũ sinh vật kia, nghĩa là em đã có kết nối với sức mạnh bên trong. Giờ em phải học cách điều khiển nó.
Anh ta dừng lại trước một khu vực trống trải.
-Nhắm mắt lại, tập trung vào bên trong. Hãy cảm nhận thứ gì đó... khác biệt. Nó có thể là một luồng sáng, một dòng chảy, hoặc đơn giản chỉ là một cảm giác lạ.
Tôi làm theo. Cảm giác ban đầu là hỗn loạn. Nhưng rồi... tôi cảm thấy nó. Một thứ gì đó rất mơ hồ, nhưng có thật.
Logan đứng bên cạnh, không nói gì. Nhưng tôi biết anh ta đang chờ đợi. Và tôi cũng vậy.
Đây mới chỉ là khởi đầu.


0 Bình luận