Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Nightwatch
trthesloth
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

vol 1: khởi đầu

Chương 2: Dấu Hiệu Đầu Tiên

0 Bình luận - Độ dài: 2,261 từ - Cập nhật:

chương 2

Rời khỏi trụ sở Night Watch tại New York sau một vụ án căng thẳng, tôi nhận được cuộc gọi từ Gerath – người thầy cũ của tôi và hiện tại là trưởng chi nhánh tại Massachusetts. Giọng ông qua điện thoại mang theo sự khẩn trương quen thuộc.

-Logan, cậu có nhớ vụ án đầu tiên tôi hướng dẫn cậu không?

Tôi nhắm mắt, ký ức đen tối ngày ấy ùa về như một cơn bão.

-Sao tôi quên được, Gerath?

-Có dấu hiệu cho thấy một trong những kẻ liên quan đến vụ án đó – một tên người sói – đang ở Ravenwood. Cậu là người duy nhất từng đến gần sự thật nhất. Tôi cần cậu giúp.

Tôi đồng ý không chút do dự. Chỉ một ngày sau, tôi đã có mặt tại trụ sở chi nhánh Massachusetts. Ngay khi vừa bước vào, hai người bạn cũ – Luke và Jack Pendragon – đã chạy tới đón tôi. Họ là anh em sinh đôi, nhưng tính cách trái ngược. Luke, với mái tóc vàng và ánh mắt sắc bén, luôn sôi nổi và lém lỉnh. Còn Jack, điềm đạm hơn, với mái tóc đen và vẻ trầm tư khiến anh dễ gần một cách kỳ lạ.

-Logan, vẫn cứng cỏi như ngày nào!

 Luke cười lớn và vỗ vai tôi, còn Jack gật đầu với nụ cười nhẹ. Họ dẫn tôi đi tham quan chi nhánh trước khi đưa tôi đến gặp Gerath.

Ông ấy chẳng thay đổi gì – dáng người to lớn, mái tóc hoa râm và đôi mắt sắc sảo. Nhưng khi nhìn thấy tôi, ông cười và ôm tôi như một người cha lâu ngày gặp lại con trai.

-Lâu quá rồi, Logan. Nghe nói cậu làm rất tốt ở New York.

-Tất cả đều nhờ ông dạy dỗ.

Gerath trao cho tôi một tập hồ sơ.

Đây là danh tính mới của cậu ở đây. Logan Sloth, 27 tuổi, thám tử từ New York. Hãy đến sở cảnh sát Ravenwood nhận chức và nhanh chóng hòa nhập.

Ravenwood hiện lên như một thị trấn yên bình nhưng đầy bí ẩn. Trên đường đến sở cảnh sát, tôi nhận thấy số lượng quái vật bóng đêm tập trung ở đây đông bất thường. Gerath trấn an rằng phần lớn chúng đã được xác minh danh tính, nhưng tôi vẫn không khỏi thắc mắc điều gì khiến nơi này trở thành điểm đến của chúng.

Tại sở cảnh sát, tôi được đón tiếp nồng nhiệt bởi đồng nghiệp mới. Evelyn Cross – cộng sự của tôi – là một phụ nữ sắc sảo với mái tóc đỏ rực và ánh mắt đầy thông minh. Cô dẫn tôi tham quan sở, rồi cả nhóm hẹn nhau tại quán rượu để ăn mừng. Tôi từ chối lời mời ban đầu, viện cớ cần sắp xếp đồ đạc, nhưng thật ra tôi có một nhiệm vụ khác.

Trên đường đến quán rượu, tôi vô tình va phải hai cô gái trẻ đang rời khỏi đó. Một trong số họ lập tức thu hút ánh nhìn của tôi. Cô cao khoảng 1m65, thanh mảnh với mái tóc nâu sáng và đôi mắt to tròn, ánh lên vẻ bối rối.

Xin lỗi, cô lí nhí, nhưng ánh mắt ấy khiến tôi ngẩn người một thoáng. Tôi không biết tại sao, nhưng dường như có điều gì đó đặc biệt ở cô gái này.

Ngày hôm sau, tôi bắt đầu điều tra những vụ án gần đây tại Ravenwood. Trong danh sách nạn nhân, tôi tìm thấy một cô gái trẻ sinh ngày 27 tháng 12 – cùng ngày sinh với những nạn nhân trong vụ án trước đây ở New York. Tất cả đều do người sói gây ra.

Tôi lập tức báo cáo phát hiện với Gerath. Tôi nghi ngờ những vụ án này có thể liên quan đến nhau. Khi chúng tôi đang thảo luận, Luke và Jack bất ngờ chen ngang, đòi một trận đấu tập. --Chúng tôi muốn xem cậu mạnh cỡ nào

 Luke nói, ánh mắt đầy thách thức.

Tôi bước vào sân tập của trụ sở chi nhánh Massachusetts, Luke đứng bên trái tôi, quấn băng tay với một nụ cười đầy thách thức. Jack đứng bên phải, dáng vẻ trầm lặng hơn, nhưng đôi mắt sắc lạnh không hề che giấu ý định của anh ta. Cả hai đều đã sẵn sàng.

-Một chọi hai, thật luôn. Công bằng nhỉ!

-Với cậu!  Tôi nghĩ nó khá công bằng đấy.

Luke đáp lại với vẻ thách thức.

Jack bất ngờ tấn công– một cú đấm thẳng, tốc độ nhanh hơn tôi mong đợi. Tôi né người, nhưng Luke lập tức xuất hiện ở góc chết của tôi, tung một cú đá móc hiểm hóc nhắm vào mạng sườn. Tôi lùi lại, cảm nhận được cơn đau rát trên cơ thể.

“Nhanh thật.” –Tôi thầm nghĩ.

Nhưng tôi không có thời gian để đánh giá. Cả hai phối hợp quá ăn ý, liên tục luân phiên tấn công, không để tôi có cơ hội phản công. Một cú đá thấp của Jack khiến tôi phải nhảy lên, nhưng ngay khi vừa đáp xuống, Luke đã lao tới với một cú móc ngang.

Tôi nghiêng đầu tránh đòn, rồi ngay lập tức chụp lấy cánh tay của Luke, kéo mạnh để làm mất thăng bằng. Jack nhận ra ý đồ của tôi và định lao tới hỗ trợ, nhưng đã quá muộn—tôi xoay người, dùng chính quán tính của Luke để quật anh ta xuống đất.

Jack không hề chần chừ. Anh ta tấn công ngay khi tôi vừa hạ Luke, nhưng lần này tôi đã quen với nhịp độ của họ. Tôi lách qua cú đấm, phản công bằng một cú đá xoay trúng vào vai Jack, đẩy anh ta lùi lại.

Luke bật dậy, quệt máu trên khóe môi, ánh mắt hứng thú hơn bao giờ hết.

-Mạnh hơn trước nhiều đấy, Logan!

Tôi không đáp lại. Trận đấu vẫn chưa kết thúc.

Jack đổi chiến thuật. Anh ta không vội vã tấn công nữa mà bắt đầu di chuyển quanh tôi, chờ sơ hở. Luke thì vẫn giữ phong cách của mình—chủ động, nhanh và liều lĩnh.

Họ nghĩ rằng tôi sẽ đợi đòn tấn công tiếp theo.

Nhưng lần này, tôi là người ra tay trước.

Tôi lao đến Luke, tung một đòn giả nhắm vào ngực. Như tôi dự đoán, anh ta giơ tay lên đỡ. Nhưng ngay khi tay anh ta còn chưa chạm vào đòn đánh, tôi thay đổi quỹ đạo, xoay người và quét chân, khiến Luke mất thăng bằng một lần nữa.

Jack lao vào giúp anh trai, nhưng tôi đã chờ sẵn. Tôi khóa tay anh ta, dùng sức kéo mạnh, khiến cả hai ngã xuống sàn. Trong khoảnh khắc, tôi ghìm chặt họ, giữ họ trong thế không thể chống cự.

-Thắng rồi.

Tôi thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Luke cười lớn, vỗ mạnh vào vai tôi.

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại réo rắt. Evelyn gọi, giọng cô vội vã:

-Logan, chúng ta có một vụ án mới. Nạn nhân là một cô gái trẻ, hiện trường đầy dấu vết kỳ lạ. Anh đến ngay đi.

Lời nói của cô khiến tôi lập tức cảnh giác. Sau khi chuẩn bị nhanh gọn, tôi lái xe đến hiện trường – một con ngõ nhỏ bên rìa thị trấn Ravenwood. Ánh sáng lờ mờ của buổi sáng sớm chỉ khiến khung cảnh thêm phần ảm đạm. Khi đến hiện trường đập vào mắt tôi là một khung cảnh tàn khốc. nhìn những vết thương trên người nạn nhân tôi nhận ra ngay những vết thương này là do người sói gây nên. Evelyn đưa cho tôi hô sơ về nạn nhân. Nạn nhân là Ellie – cô gái có ngày sinh 27 tháng 12.

Lại là một cô gái sinh vào ngày này.

Không nghi ngờ gì nữa chắc chắn là vụ án này liên quan đến vụ án mà tôi vừa hoàn thành xong. Câu hỏi ở đây là lũ người sói này đang có âm mưu gì ?

Tôi cùng Evelyn bắt đầu thẩm vấn một vài người bạn của Ellie để tìm thêm manh mối. Những người này nói rằng Ellie thường đi cùng một cô gái tên Clara, người bạn thân nhất của cô. Cái tên này không khiến tôi chú ý nhiều cho đến khi một trong số họ nhắc rằng Clara và Ellie đều có cùng ngày sinh.

Thông tin này vô cùng quan trọng. Tôi phải gặp Clara ngay. Có khả năng rất cao cô ấy sẽ là nạn nhân tiếp theo.

Ngôi nhà của Clara nằm trong một con phố yên tĩnh, với hàng rào trắng và vườn hoa nhỏ trước sân. Tôi gõ cửa và gặp được bố mẹ của Clara. Khi nhìn thấy chúng tôi họ có vẻ vô cùng lo lắng, cũng phải thôi ai ma chẳng lo khi biết tin cảnh sát đến tìm con của mình kia chứ. Tôi nói chuyện với họ về Ellie. Họ có vẻ sốc về việc này. Lúc tôi đang trấn an họ thì từ phía sau cô gái mà tôi gặp ở quán bar hôm trước đi xuống. Khi thấy cô ấy họ chạy đến ôm chầm lấy cô. Tôi không nghe rõ họ nói gì với cô ấy chỉ thấy sau khi nghe xong cô ấy oà khóc. Có lẽ họ vừa mới thông báo cho cô tin sốc này.

 -Clara!

 Tôi lên tiếng, bước nhẹ về phía cô.

 -Tôi biết điều này thật khó chấp nhận, nhưng tôi ở đây để giúp em và tìm ra kẻ đã làm chuyện này. Em cần phải mạnh mẽ. Ellie chắc chắn cũng muốn vậy.

Cô gật đầu, cố nuốt tiếng nức nở. Tôi dẫn cô ngồi xuống ghế trong phòng khách và đưa cho cô một cốc nước. Trong vài phút sau đó, tôi để cô tự bình tĩnh lại, rồi bắt đầu cuộc thẩm vấn.

-Em có nhận thấy điều gì bất thường trong khoảng thời gian gần đây không ?”

-Em và Ellie có cùng một sở thích là đến hiệu sách Raven’s Net vào mỗi cuối tuần tuy nhiên hôm qua em không thấy Ellie đến.

-Còn gì nữa không?

Clara im lặng một lúc. Dường như cô có điều gì muốn nói nhưng không dám nói ra.

Tôi khác chắc là mục tiêu tiếp theo của bọn chúng là clara. Tôi đưa cho clara danh thiếp của mình trong đó có cả thiết bị theo dõi

-nếu em nhớ ra điều gì đó khác hãy gọi cho tôi, giờ em có thể đi.

Tôi trở về trụ sở Night Watcher bào cáo với Gerath về phát hiện mới này. Ông có vẻ cũng đòng tình với ý kiến của tôi.

-Điều cần thiết nhất bây giờ là đảm bảo an toàn cho cô bé

Vài ngày sau, định vị cho thấy Clara đang di chuyển rất nhanh trong rừng Whispering Woods, một khu vực nguy hiểm nổi tiếng ở Ravenwood. Linh cảm nguy hiểm bùng lên trong tôi. Không một giây chần chừ, tôi chuẩn bị vũ khí và lao đến hiện trường.

Tại bìa rừng, tôi để xe lại tôi tập trung những đường vân màu xanh chạy dọc cơ thể tôi. Tôi chạy hết tốc lực  theo tọa độ từ thiết bị định vị. Bóng tối dày đặc cùng tiếng lá cây xào xạc làm mọi thứ trở nên nặng nề. Cuối cùng, tôi nhìn thấy Clara – cô đang hoảng loạn lùi dần trước một tên người sói khổng lồ.

Không kịp suy nghĩ, tôi lao đến, đứng chắn trước cô.

 -Chạy ngay, Clara!

 tôi hét lên và rút thanh kiếm bạc.

Tên người sói gầm lên, bộ lông đen như màn đêm, đôi mắt đỏ rực như than hồng. Nó lao tới với tốc độ kinh hoàng, móng vuốt sắc bén nhắm thẳng vào tôi. Tôi lách người né đòn, đồng thời vung kiếm chém mạnh. Lưỡi kiếm bạc rạch qua vai nó, để lại một vết cháy xém và tiếng gầm đau đớn.

Nhưng nó không dừng lại. Với sức mạnh cuồng loạn, nó lao tới lần nữa. Tôi bị hất văng vào một gốc cây, cảm nhận rõ ràng vết thương rách dài trên tay. Máu nhỏ xuống đất, nhưng tôi không lùi bước.

Lấy lại thế đứng, tôi quan sát chuyển động của nó. Đòn tiếp theo của nó là một cú táp chết người, nhưng tôi kịp cúi thấp và đâm mạnh lưỡi kiếm vào bụng nó. Tên người sói gào thét, quật mạnh một lần cuối trước khi gục xuống.

Tôi mang Clara trở về trụ sở để kiểm tra thân thế của cô. kết quả kiểm tra khiến cả tôi và Gerath đều bất ngờ. Clara là con gái của hai thành viên cấp cao bị sát hại trong vụ án năm xưa. Gerath nhìn tôi, ánh mắt nặng trĩu.

-Logan, đây không phải trùng hợp. Đây là một âm mưu lớn hơn nhiều.

Clara tỉnh dậy, ánh mắt ngơ ngác nhìn quanh. Gerath và tôi thống nhất sẽ nói cho cô sự thật về thân thế, còn quyết định thế nào sẽ tùy thuộc vào cô. Bầu trời bên ngoài dần sáng, nhưng một cơn bão mới đã âm thầm kéo đến trong cuộc đời của cả tôi và Clara.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận