Nightwatch
trthesloth
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

vol 1: khởi đầu

Chương 06: "Nhiệm Vụ Đầu Tiên"

0 Bình luận - Độ dài: 2,093 từ - Cập nhật:

chương 6

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng làm theo lời hướng dẫn của Logan. Hơi thở dần trở nên ổn định, nhưng tâm trí thì vẫn hỗn loạn như một mặt hồ đang bị gió giật. Tôi chưa bao giờ thực sự cảm nhận được thứ gọi là "sức mạnh" trong mình—hoặc có thể là tôi chưa bao giờ cho phép mình tin rằng nó thực sự tồn tại. Nhưng ngay lúc này, giữa không gian huấn luyện rộng lớn và yên tĩnh của Night Watcher, tôi biết mình không thể do dự thêm nữa.

-Thả lỏng bản thân. Đừng ép buộc, chỉ cần cảm nhận," giọng Logan vang lên trầm tĩnh, đều đặn như nhịp đập của một chiếc đồng hồ cổ.

Tôi cố gắng làm theo, để mặc mọi suy nghĩ rơi rụng dần. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong cơ thể—mơ hồ, mong manh, như một dòng suối âm ỉ chảy dưới lòng đất khô cằn. Ban đầu, nó chỉ là một tia tê dại nhẹ nhàng chạy dọc xương sống, nhưng rồi... dần dần, nó trở nên rõ ràng hơn. Một thứ gì đó chuyển động. Một sự sống khác bên trong tôi.

Tôi mở mắt, hơi thở dồn dập. Tim đập như muốn nổ tung khỏi lồng ngực.

-Tôi... tôi nghĩ mình cảm nhận được gì đó. Nhưng nó rất mơ hồ."

Logan gật đầu, ánh mắt không rời khỏi tôi. "Đó là bước đầu tiên. Không ai bộc phát sức mạnh ngay lập tức—nó cần thời gian để hiểu, kiểm soát, và sống cùng."

Tôi nhìn anh, ánh mắt đầy lo lắng nhưng trong sâu thẳm là một tia quyết tâm. "Vậy làm sao tôi có thể kiểm soát nó?"

Anh không trả lời ngay, chỉ im lặng trong giây lát như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi anh đưa tay về phía tôi.

-Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc thử nghiệm giới hạn của em. Hãy sử dụng sức mạnh theo bản năng. Đừng sợ nó. Đừng né tránh nó.

Tôi nuốt khan, rồi chậm rãi đưa tay đặt lên tay anh.

Lúc đầu, chỉ là một luồng năng lượng nhẹ, mơ hồ như điện tích trong không khí trước cơn giông. Chưa đủ mạnh để tạo nên bất kỳ phản ứng nào. Tôi cau mày, tập trung hơn. Cảm giác ấy trở lại, lần này như một dòng nước ấm dâng lên từ đáy lòng.

Bất ngờ, một tia sáng yếu ớt lóe lên từ bàn tay tôi—như đốm lửa vừa nhen nhóm.

Tôi giật mình, vội vàng rụt tay lại, như thể sợ mình vừa chạm phải thứ gì đó nguy hiểm. Nhưng Logan không phản ứng như tôi nghĩ. Anh nhìn tôi, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng có chút ánh sáng lấp lánh trong đó.

-Không tệ. Nhưng vẫn chưa đủ. Em cần học cách điều khiển nó... không phải để nó điều khiển em.

Tôi hít sâu, cố trấn tĩnh. "Làm sao tôi có thể làm được điều đó?"

Logan khẽ mỉm cười, nụ cười mờ nhạt nhưng mang theo sự kiên nhẫn không đổi.

-Chúng ta có rất nhiều thời gian để tìm ra câu trả lời.

Tôi vẫn đến trụ sở Night Watcher mỗi ngày, kiên trì luyện tập dưới sự hướng dẫn của Logan. Mỗi buổi tập là một trận chiến—không phải với quái vật, mà là với chính bản thân mình. Tôi cố gắng chạm vào sức mạnh bên trong, điều khiển nó như lời anh dặn. Có lúc tôi cảm nhận được nó—một dòng năng lượng đang chuyển động dưới làn da, dồn dập như mạch nước ngầm. Nhưng chỉ cần tôi cố điều hướng nó, mọi thứ lại trở nên rối loạn. Nó hoặc trượt khỏi tầm tay tôi như cát ướt, hoặc bùng nổ không kiểm soát như một đám cháy hoang dã.

Cứ mỗi lần thất bại, cảm giác bất lực lại nặng thêm một chút. Những cơn đau đầu xuất hiện thường xuyên hơn. Cơ thể tôi, dù đã quen với việc vận động, bắt đầu rệu rã vì những nỗ lực dường như vô ích.

Logan không trách mắng. Anh vẫn kiên nhẫn, vẫn âm thầm theo dõi. Nhưng trong ánh mắt anh—đằng sau vẻ bình tĩnh quen thuộc—có điều gì đó đang chuyển động. Không phải thất vọng, mà là một sự suy tính âm thầm. Như thể anh đang cố gắng nối lại một chuỗi logic mà tôi chưa thể thấy được.

Một buổi chiều, khi tôi lại sắp sửa bắt đầu lần thử tiếp theo, Logan bước đến, đặt tay lên vai tôi.

-Dừng lại một chút,

anh nói, giọng trầm và nhẹ như gió.

-Cứ ép buộc bản thân như thế này không giúp ích gì cả. Em không phải đang luyện sức mạnh—em đang đánh nhau với nó.

Tôi nhìn anh, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, tay còn run vì kiệt sức. Trong lòng tôi là một khoảng trống lạnh lẽo.

-Vậy tôi phải làm gì? Tôi đã thử mọi cách rồi, Logan. Tôi không hiểu tại sao nó không chịu nghe theo tôi..."

Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi thở ra, ánh mắt dịu đi.

-Có thể em đang tiếp cận nó sai cách. Chúng ta cần một hướng đi khác.

Tối hôm đó, tôi trở về nhà, cố gắng phớt lờ sự mệt mỏi đang đè nặng trên vai. Bóng đêm bên ngoài cửa sổ buông xuống như một tấm màn dày đặc, khiến cả thế giới trở nên xa lạ và lạnh lẽo hơn. Tôi ngả lưng xuống giường, nhưng giấc ngủ chẳng hề dễ dàng. Tâm trí tôi không ngừng tua lại những khoảnh khắc trên sân huấn luyện—những lần thất bại, những dòng năng lượng không kiểm soát được, và ánh mắt trầm ngâm của Logan.

Vài ngày tiếp theo, tôi không quay lại trụ sở Night Watcher. Cũng không gặp Logan. Tôi cần khoảng lặng để thở, để gom nhặt lại một chút niềm tin vào chính mình đã rơi rụng dọc hành trình.

Cho đến một buổi sáng, khi tôi vừa lết khỏi giường, điện thoại bất chợt reo vang. Màn hình hiển thị một cái tên quen thuộc: Logan.

Tôi do dự trong tích tắc rồi nhấc máy.

-Clara, tôi có một vụ án mới.

Giọng anh vang lên, bình thản nhưng dứt khoát.

-Liên quan đến sinh vật Bóng Đêm. Tôi muốn em đi cùng.

Tôi sững người.

-Tôi ư? Nhưng tôi... tôi vẫn chưa—

-Đây là một bài học thực tế. Em cần phải trải nghiệm thì mới hiểu được thứ mình đang đối mặt. Tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm. Hãy chuẩn bị đi. Tối nay, em sẽ tham gia nhiệm vụ đầu tiên của mình."

Tôi đứng lặng vài giây, bàn tay siết chặt điện thoại. Một phần trong tôi muốn từ chối—tôi chưa sẵn sàng, tôi vẫn còn vụng về và rối loạn. Nhưng đồng thời, có một cảm giác khác trỗi dậy. Háo hức. Mong chờ. Như thể điều gì đó bên trong tôi đã chờ khoảnh khắc này từ lâu.

Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay."

Tối hôm đó, sau một buổi tập nhẹ để khởi động lại cơ thể, tôi cùng Logan, Luke và Jack lên đường. Xe lăn bánh rời khỏi trụ sở, lao vào màn đêm đặc quánh. Không ai nói gì trong vài phút đầu. Logan ngồi cạnh tôi, ánh mắt hướng về phía trước, giọng trầm ổn vang lên giữa không gian yên tĩnh.

-Mục tiêu là một căn nhà bỏ hoang ngoài rìa thị trấn. Chúng bắt cóc một đứa trẻ vào đêm qua. Thông tin thu thập được cho thấy nơi đó có sự xuất hiện của vài tên Krampus.

Tôi liếc nhìn anh, không giấu được vẻ căng thẳng.

-Krampus… là loại sinh vật thế nào?

Logan nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc.

-Chúng là những thực thể thường xuất hiện trong các vụ bắt cóc trẻ em. Di chuyển nhanh, cơ thể gầy guộc như xác sống nhưng sở hữu sức mạnh đáng gờm. 

Tôi siết chặt hai tay, cảm giác lo lắng len lỏi khắp cơ thể. Nhưng thay vì sợ hãi, lần này tôi cảm thấy… tỉnh táo. Đầu óc tôi rõ ràng hơn bao giờ hết. Không còn sân tập, không còn lý thuyết khô khan—chỉ còn thực tế, và một cơ hội để tôi chứng minh bản thân.

Khi đến nơi, tôi nín thở quan sát căn nhà mục nát chìm trong bóng tối. Mái ngói lởm chởm, cửa sổ vỡ vụn, và không khí xung quanh đặc quánh mùi ẩm mốc pha lẫn điều gì đó... tà ác.

Luke, Jack và Logan tiến vào trước, lặng lẽ như ba chiếc bóng. Tôi theo sau, từng bước nhẹ nhàng như sợ chính hơi thở của mình sẽ làm mọi thứ sụp đổ.

Chúng tôi vừa bước qua cánh cửa gỗ cũ kỹ thì bóng tối động đậy. Một tiếng gầm xé toạc không gian. Krampus. Chúng nhào ra từ các góc tối như loài dã thú săn mồi.

Trận chiến nổ ra gần như ngay lập tức. Trong cơn hỗn loạn, nhóm bị tách ra—Luke và Jack dẫn dụ một tên Krampus ra ngoài, để lại tôi và Logan đối mặt với tên còn lại.

Logan không chần chừ. Anh lao vào, tung ra những đòn đánh dứt khoát, mạnh mẽ. Cú đấm của anh đập thẳng vào sườn con quái vật, làm nó lảo đảo, nhưng Krampus không dễ gục ngã. Nó phản đòn nhanh như chớp, móng vuốt xé rách không khí.

Tôi đứng chắn trước đứa trẻ bị trói, che chắn cho nó bằng cả cơ thể mình. Nhịp tim đập thình thịch, đầu óc căng như dây đàn. Từng cú va chạm giữa Logan và Krampus khiến sàn nhà rung chuyển dưới chân tôi.

Rồi chuyện đó xảy ra.

Logan trượt ngã khi tránh một cú đánh hiểm. Krampus gầm lên, nhào tới với tốc độ như sấm sét. Đôi mắt đỏ rực của nó khóa chặt lấy con mồi, móng vuốt vươn ra như muốn xé Logan thành trăm mảnh.

Tôi không nghĩ. Chỉ hành động.

Tôi giơ tay lên theo bản năng—và một luồng ánh sáng bùng nổ từ sâu trong lồng ngực, tràn qua cơ thể, rồi bắn ra từ lòng bàn tay. Ánh sáng ấy bao phủ lấy Logan, dựng lên một lớp chắn chói lòa.

Krampus rú lên, thân hình chao đảo rồi lùi lại, gào thét trong đau đớn. Logan ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn một nụ cười không rõ rệt.

Nhưng chưa hết.

Dưới ánh sáng ấy, cơ thể con Krampus bắt đầu co giật. Làn da xám sần sùi bắt đầu rạn nứt. Những chiếc sừng rụng xuống như tro bụi. Trong tích tắc, con quái vật gớm ghiếc tan rã thành hình dáng của một người đàn ông, kiệt sức và bầm dập, gục xuống sàn nhà.

Tôi thở dốc, toàn thân run rẩy. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, giọng nói non nớt của đứa trẻ phía sau vang lên:

-Logan, nhớ giữ đúng lời hứa.

Tôi giật mình quay lại. Nhưng... không thể nào. Giọng nói ấy không thuộc về một đứa trẻ—nó trầm khàn, uy nghi, như thể thuộc về một người từng sống cả trăm năm.

Trước khi tôi kịp hỏi, “đứa trẻ” đã quay sang tôi, ánh mắt tức tối.

-Này, con nhóc kia! Mau cởi trói và gỡ cái bịt mặt ngu ngốc này ra cho ta!

Tôi đứng sững, bối rối tột độ. Rồi vội vã làm theo trong khi Logan chỉ đứng nhìn, rõ ràng không mấy ngạc nhiên.

Khi miếng vải bịt mặt được tháo xuống, tôi suýt thốt lên kinh ngạc. Người trước mặt tôi không phải là một đứa bé—mà là một ông chú… lùn. Râu rậm, trán nhăn, ánh mắt sắc như dao và giọng điệu chẳng khác gì một quý tộc khó tính.

-Cuối cùng cũng có chút tôn trọng. Trói người già thế này, các người nghĩ gì vậy hả?

ông ta càu nhàu, rồi quay sang Logan, "Ta đã nói là giả dạng thành trẻ con là một ý tưởng ngu ngốc rồi mà!

Logan bật cười khẽ, rồi nhìn tôi với ánh mắt vừa hài hước vừa tự hào.

-Chúc mừng em, Clara. Em đã sử dụng được sức mạnh của mình—và lần đầu tiên, theo đúng cách.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận