Những ống nghiệm tan vỡ thành những mảnh thủy tinh vụn, phản chiếu lại ánh đèn màu đỏ quỷ dị xung quanh nó trở nên sáng loáng. Chất lỏng bên trong thấm xuống sàn nhà, hòa quyện cùng thứ nước đỏ thẫm, bốc mùi tanh tưởi như thể máu tươi.
Cao Dật Thông hờ hững nhìn xuống đống tàn tích sau nhát chém của cậu, thoáng chút bất ngờ. Trong chiếc quan tài hoàn toàn trống trơn. Cậu cắm thanh đao xuống đất, khẽ đưa tay lên cằm mình, lầm bầm:
“Hửm? Không có ai thật à?” Vừa nói cậu vừa ngồi xuống, mắt đảo quanh căn phòng rộng lớn. Cuối cùng vươn mình đứng dậy, rút thanh đao cắm vào lưng, chân chầm chậm bước ra cửa. Trước khi đi cậu ngoảnh lại nhìn căn phòng lần nữa bằng ánh mắt nghi hoặc.
Đằng sau chiếc kệ bên trái căn phòng, Akuzru và Nazuna thả lỏng bàn tay đang bịt miệng đối phương, nhìn gương mặt người đối diện dần bình tĩnh lại. Có nhiều nguyên nhân khiến cả hai thấy căng thẳng. Thứ nhất là do Cao Dật Thông, thứ hai là nhịp tim bấn loạn vì tiếp xúc gần người khác giới.
Nazuna buông tay khỏi Akuzru trước, cô hơi nhăn mặt nhìn cậu, biểu cảm ngầm ra lệnh cho thiếu niên bỏ tay ra. Nhưng dường như cậu không hiểu ý, hoặc cố tình giả ngơ, cô mới dứt khoát nắm lấy bàn tay đang áp sát lên miệng mình.
“Bỏ ra! Thằng điên kia đi rồi.” Cô nói bằng giọng khó chịu.
Cậu nhìn cô chằm chằm, biểu cảm như thể bất lực lắm. Song vẫn hạ cánh tay xuống, ngả người dựa ra phía sau, mắt hướng tới trần nhà sáng lên sắc xanh đầy bí ẩn.
“Chúng ta cứ thế này mãi cũng được à?” Cậu bâng quơ mở ra một chủ đề nói chuyện.
Hai hàng lông mày của Nazuna hơi chùng xuống, nhưng rồi chợt hiểu ra ý cậu. Cô ngoảnh mặt ra phía cửa phòng, thờ ơ đáp lời:
“Nói gì vậy?”
Akuzru bị câu nói dửng dưng của cô làm cho bực mình, cậu ngồi dậy, chống một tay lên tường và đẩy người về phía thiếu nữ. Nazuna hơi giật mình, cô che dấu sự chột dạ bằng cách tỏ ra cáu kỉnh và khó chịu. Tay bất lực đẩy cậu con trai ra nhưng gần như không thể khiến người kia nhúc nhích. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt thăm thẳm xanh của cô pháp sư, khiến cô càng thêm hoảng loạn.
“Ý ta là ...” Cậu thì thầm đến nửa chừng thì dừng lại, vô tình khiến đôi tai thiếu nữ đỏ ửng lên, “Cách để chúng ta lấy lại ma lực ấy”
Thiếu niên buông người ngồi phịch xuống sàn sau khi nói xong. Nazuna vừa xoa tai vừa nhìn cậu, đuôi mắt khẽ giật giật. Sự thất vọng, cáu kỉnh đến phát điên thoáng qua ánh mắt cô.
“Biết thế quái nào được!” Cô như dùng hết nội lực dồn vào cổ họng hét vào mặt tên ác quỷ, “Đi chết luôn đi!” Vừa nói cô vừa bực bội toan đứng dậy. Akuzru hơi hoảng hốt kéo tay cô ngồi xuống, vài giọt mồ hôi trên trán cậu tuôn ra, rơi từng giọt xuống đất.
“Ê ê chờ đã! Cô biết mà, lúc dưới hồ ấy! Ta đã ...” Cậu bắt đầu ngập ngừng, gò má và vành tai nhàn nhạt đỏ lên. “Ý ta là, lúc đó ...”
Cậu cúi mặt quay sang một bên vì cảm giác được mặt mình nóng đến sắp bốc hỏa, những gì nghĩ trong đầu cứ bị chặn trước cuống họng, không làm sao thoát ra được. Nazuna nhìn tay cậu nắm chặt lấy mình không buông, khẽ thở dài.
“Được rồi! Ta nhớ rồi”
“Thế còn cố tình giả nai cái gì? Dễ ghét!” Cậu hét vào mặt thiếu nữ, cô bình thản đưa tay chắn ngang mặt cậu, hỏi thẳng:
“Thế? Giờ sao?” Cô cố ý lờ đi sự lúng túng thoáng ẩn hiện trong mắt, “Muốn lặp lại không?”
Akuzru cố gắng kiểm soát biểu cảm sao cho thật bình tĩnh, nhưng việc nhìn trực diện cô pháp sư khiến cậu không giấu nổi sự bối rối. Thiếu niên vụng về lảng tránh ánh mắt cô:
“Không hẳn! Nếu cô nhất quyết muốn thử thì ta hi sinh chút cũng được”
“Hê! Tốt bụng quá nhỉ!” Nazuna nặn ra nụ cười lịch sự, không biết sự cáu tiết viết rành rành trên mặt mình, “Ta không cần lắm! Dù gì cũng muốn làm người bình thường.”
“Thật à?” Cậu hơi ngạc nhiên hỏi lại, bất chợt cảm thấy nhẹ nhõm, “Thế cũng tốt! Đỡ được một của nợ cản trở ta hòa nhập với loài người”
Nazuna không buồn duy trì dáng vẻ tươi cười kia nữa, cô đứng dậy nắm chặt tóc cậu, mọi cơn giận đổ dồn vào nắm tóc bạch kim đáng thương đó.
“Mà không được rồi! Chừng nào mấy con sâu mọt như ngươi còn làm bẩn nhân gian thì ta vẫn nên có ý thức trách nhiệm của một người hùng chứ nhỉ?” Cô nghiến răng ken két, đối lập với tông giọng đều đều thể hiện sự bình tĩnh.
“Oái đau!” Akuzru la lên, “Chờ ... chờ đã! Rụng tóc ta ... Ê chờ đã ... Đau ...”
Không biết có phải vì mủi lòng trước tiếng kêu thảm thiết của thiếu niên hay không, Nazuna buông cậu ra. Cô đứng hiên ngang nhìn xuống cậu bằng vẻ mặt kiêu ngạo:
“Thế? Có làm hay không?”
Cậu xoa xoa đỉnh đầu đau nhức, cứ tưởng con nhỏ điên khùng này thực sự nhổ trụi một bãi trên đó rồi, vừa bất lực đối mặt với thiếu nữ ngang ngược vừa dõng dạc đáp:
“Có!”
Vừa dứt câu, cậu kéo mạnh Nazuna xuống sàn đất, đẩy cả cơ thể cô dựa vào bức tường phía sau. Một tay cậu nắm chặt cổ tay cô, tay còn lại tựa vào khoảng tường bên phải người thiếu nữ. Cô nghiêm túc nhắm mắt lại, chờ đợi sự chủ động. Cậu khẽ khàng áp sát cô, gương mặt ngày càng thu hẹp khoảng cách với đối phương, đến khi môi cậu kề sát môi người thiếu nữ.
ẦM! RẮC!!
Tiếng cửa phòng bị đạp tung ra, âm thanh răng rắc của những miếng gỗ vỡ nát gần như vang lên lập tức, ngay sau đó là tiếng loảng xoảng của những mảnh thủy tinh tan vỡ va đập vào nhau. Khói bụi hỗn loạn phủ lấp không gian khởi nguồn của sự biến động. Akuzru giữ chặt cánh tay Nazuna đang cố đẩy cậu ra, một bên mắt mang theo sát khí nhìn chằm chằm vào người đang vác thanh đao to lớn trên vai đứng cách cậu không xa.
Cao Dật Thông nhăn nhó nhìn đôi nam nữ đang gần gũi nhau đằng sau chiếc kệ đựng ống nghiệm mà cậu vừa chém vỡ, cảm giác khó chịu như dòng điện giật khắp cơ thể. Cậu tập trung sức lực vung kiếm chém thêm một nhát thật mạnh, muốn cắt ngang người cặp đôi vẫn chưa chịu rời nhau. Akuzru đưa một tay lên ra chiêu phản đòn, hoàn toàn chặn được ngoại lực từ thanh đao đang lao về phía hai người. Cánh tay cậu hứng chịu toàn bộ sát thương, ở những nơi bị ngoại lực tiếp xúc, da cậu nứt ra, rỉ máu.
Cậu chầm chậm buông Nazuna ra đứng dậy, đưa mắt nhìn cánh tay đầy vết xước kia, khẽ quẹt lên đôi môi hơi sưng tấy. Cô vẫn còn ngồi yên một chỗ, chờ đợi để nhìn cho rõ kẻ vừa xông vào, thật ra đã lờ mờ đoán được đối phương là ai.
“Ngươi đánh hay ta đánh?” Akuzru khẽ liếm vết máu trên cánh tay trái, thủ thế chuẩn bị.
“Lũ quỷ các ngươi tự xử lẫn nhau chết hết đi.” Nazuna dửng dưng đáp.
Cao Dật Thông hơi ngả đầu về phía sau, cười nửa miệng khinh bỉ:
“Hóa ra là hai con súc vật tạp chủng hứng tình trong mùa giao phối. Chúng mày vã đến mức hành sự trong khi lẩn trốn tao cơ à?”
“Kiểm soát cái mồm mày lại, thằng khốn! Mày không được dạy cách vẫy đuôi ngoan ngoãn khi gặp người của hoàng tộc à?”
“Ôi thất lễ rồi. Hóa ra là tam điện hạ phế thải rác rưởi nổi danh khắp quỷ giới, tôi cứ nghĩ ngài đã bị quỷ vương phế truất và tống cổ đến nhân gian rồi.” Cao Dật Thông kiềm chế sự điên loạn, bình tĩnh đáp lời Akuzru. Nhưng cậu không phải kiểu người đủ kiên nhẫn để đấu võ mồm với người khác. Trong khi chưa nói hết câu, cậu đã xách đao lao đến Akuzru với tốc độ kinh hoàng, chém phập xuống sàn đất một nhát. Vết nứt to như một cái rãnh thoát nước, có tiếng lách tách của dòng điện chưa tắt, thỉnh thoảng sáng lên từng đợt rải rác.
Akuzru tung người lên cao để tránh chiêu, suýt soát khoảnh khắc thanh đao tiếp đất. Trong lúc Dật Thông chưa kịp hồi sức, cậu đã thình lình xuất hiện ngay sau lưng, biến hóa ra quả cầu lửa đen đập mạnh lên lưng đối phương, cháy xém một mảng áo lớn. Thiếu niên hét toáng lên đầy đau đớn, thình lình quay người lại vung đao lên một lần nữa. Có lẽ vì sức lực chưa kịp phục hồi, chiến lực và tốc độ không được như vừa nãy. Akuzru dễ dàng xoay người vòng về phía sau, một tay bóp chặt đầu Cao Dật Thông đè cậu xuống đất. Cậu ngồi xuống cạnh người bạn học đang nằm sấp như một con ếch, ánh mắt điên cuồng hiếu chiến. Thiếu niên xách đầu đối phương lên, dồn sức lực vào cánh tay đập mạnh cậu ta xuống sàn nhà. Sự cuồng sát tràn ra ngoài ánh mắt, hiện hữu trong khóe miệng khẽ nhếch cười. Tay cậu hiện nguyên hình móng vuốt, mờ ảo trong ngọn lửa đen ngòm vừa cháy lên. Hình như định hỏa thiêu cả người Cao Dật Thông thành tro bụi.
Nazuna nắm hờ bàn tay đặt lên miệng, sử dụng cuồng phong hống thổi mạnh ngay trước khi ngọn lửa của Akuzru kịp bén vào tóc Cao Dật thông. Cậu nhanh nhẹn nhảy ra xa tránh đòn, khó hiểu nhìn cô pháp sư.
“Gì vậy? Bảo vệ hắn à?”
“Ta cần bắt sống hắn.” Cô lục soát khắp người Cao Dật Thông, dường như cậu đã hoàn toàn bất tỉnh.
“Hình như cô đang hiểu lầm gì rồi! Ta không có nghĩa vụ làm theo lệnh cô” – Cậu hạ thấp tông giọng, “Tưởng hôn vài cái thì là đồng minh rồi à?”
Nazuna đang tra soát người dưới chân chợt ngừng tay lại. Sau một khoảng lặng, cô chậm rãi đứng lên, bàn tay kín đáo múa lại động tác xuất chiêu.
“Giỏi thì vào đánh!” Cô thách thức, “Hình như ta chưa từng giao chiến trực tiếp với ngươi bao giờ nhỉ?”
Akuzru với tốc độ kinh hoàng lao tới người thiếu nữ, trực tiếp đánh tay đôi. Nazuna đã phân tích được cách ra đòn của cậu trong những trận chiến trước, chủ yếu là phải biết tránh không để tay cậu ta chạm vào người. Cô khéo léo né từng quyền nhanh như chớp của thiếu niên, chớp đúng thời cơ đạp mạnh chân lên đầu cậu, tung người bay lên nóc kệ. Cô khoát tay, hiệu triệu những lưỡi kiếm gió chém tới tấp vào người cậu, những mảnh áo bị chém tơi tả, máu thấm vào lớp bụi vải tung bay. Bên tay phải của cậu bị cứa khá sâu, đến nỗi cậu tạm dừng di chuyển dùng tay còn lại cầm máu. Phía trên cao, thiếu nữ đứng nhìn cậu với vẻ mặt bình thản. Đằng sau sự điềm tĩnh ấy là lời tuyên chiến, nếu còn tiếp tục, cô không ngại chặt thẳng cánh tay thấm đẫm máu tươi của cậu.
Bất chợt ánh mắt Nazuna giật mình kinh hoàng, cô cảm nhận được dòng điện đang giật từng tế bào trên cơ thể. Cô run run khuỵu hai gối xuống, bàng hoàng nhìn cánh tay co giật của mình. Akuzru cũng vừa mới nhận ra, cơ thể cậu đang bị kiểm soát bởi một nguồn điện nào đó, thậm chí không thể cử động theo ý mình.
Cao Dật Thông nằm sấp, mặt vùi vào đất cát, bả vai cậu rung lên từng hồi, tiếng cười khùng khục đầy thỏa mãn vọng đến cặp đôi đang bất động. Cậu đột ngột đứng dậy, sung sướng cười lớn nghe thật bệnh hoạn. Sau đó chầm chậm lê đôi chân đầy thương tích đến cạnh Akuzru, chạm khẽ vào cằm cậu thiếu niên, ghé vào gần tai cậu mà cười như rên rỉ, sự kinh tởm vương trong dáng vẻ và biểu cảm.
“Coi kìa! Tình nhân của mày đứng về phía tao! Tao có nên thưởng cho con ả không nhỉ?”
“Thằng chó đẻ! Mày giỏi lắm!” Akuzru trừng mắt, muốn tung nắm đấm vào giữa mặt tên điên bên cạnh nhưng lực bất tòng tâm.
Cao Dật Thông đạp cậu một cước bay ra phía chiếc kệ đựng ống thí nghiệm. Thiếu niên chật vật lôi thanh đao xềnh xệch dưới sàn, khó khăn cầm lên nhìn ngắm. Bằng tất cả sức lực, cậu tung thanh kiếm bay thật mạnh về phía Akuzru. Âm thanh sụp đổ của chiếc kệ khổng lồ, của những ống nghiệm tan thành những bụi thủy tinh lấp lánh, cứ thế chúng vàn vọng từ căn phòng thí nghiệm đã tan hoang đến dãy đường hầm kéo dài vô tận ngoài cửa.


0 Bình luận