Giao ước của pháp sư
Đào Anh Đào Chưa có
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Giao ước của pháp sư

Chương 07: Lộ tẩy

0 Bình luận - Độ dài: 3,922 từ - Cập nhật:

Cạch

Cửa mở. 

Một thiếu niên mái tóc vàng cam nhàn nhạt và đôi mắt đồng màu bước vào. Trên lưng cậu dắt theo một thanh đao đen to bằng một phần ba cơ thể. Cậu ta dắt hai tay vào túi quần, thái độ cứ như đang bất mãn với người nào đó. Cậu bước từng bước hậm hực đến chiếc quan tài gần đó, bực bội đạp một phát lên thành hòm, gằn giọng chửi bới:

“Cái dm nó chứ!!! Có ngày bố sẽ xiên cả họ nhà mày!” Vừa lẩm bẩm khó chịu thiếu niên vừa liếc nhìn chiếc quan tài rỗng, những ống thí nghiệm vương vãi trên sàn đất, bầy nhầy vô cùng vì dung dịch bên trong đã bị đổ ra. “Hở?? Gì đây? Lũ tạp chủng đó lại phát điên rồi à”

Trong bóng tối, Akuzru bịt chặt miệng Nazuna vì sợ cô phát ra tiếng động. Cậu nhận ra thiếu niên quỷ vừa bước vào, một người bạn học cũ, hình như tên là Cao Dật Thông. Cậu không có ấn tượng nào khác ngoài cái tên kì lạ đó, nhưng bạn học của cậu toàn là một lũ điên. Chắc tên này cũng không phải ngoại lệ.

Nazuna không dám nhúc nhích một ly, đúng là cô sợ bị tên điên kia phát hiện. Nhưng nguyên nhân chủ yếu là do cô đang bối rối, vừa hay không gian tối tăm có thể che giấu gương mặt đỏ bừng lên của thiếu nữ. Xung quanh vô cùng chật hẹp, cả cơ thể Akuzru áp sát vào người cô pháp sư, cô mơ hồ cảm nhận được tiếng thở, nhịp tim và hơi ấm từ bàn tay cậu. Rõ ràng nhất là tiếng trái tim cô đang đập một cách mất bình tĩnh vì hoảng loạn. Để giấu đi mớ cảm xúc hỗn độn và rối loạn đó, cô cố gắng kiềm chế để giữ cho biểu cảm bên ngoài sao cho bình thường nhất. Chỉ là cô không biết, sự bối rối kia đã tràn ngập trong đôi mắt xanh màu bầu trời của mình mất rồi.

Akuzru duy trì tư thế đó một hồi bỗng nhận ra Nazuna hình như hơi khó thở. Cậu vội vã buông tay ra, cố điều chỉnh cơ thể ngồi để không tiếp xúc quá gần với thiếu nữ. Cậu cố ý lảng tránh ánh nhìn của cô, chủ yếu để che đi biểu cảm lúng túng của mình, vì thế cũng không có cơ hội nhìn thấy gò má ửng hồng của cô pháp sư còn chưa hết hoảng loạn. Bên ngoài, Dật Thông vẫn đang đứng nhìn chiếc quan tài đầy nghi ngờ. Cậu nhận ra nó đã bị cậy nắp.

“Hô! Hình như có con chuột nhắt nào lọt vào đây rồi!” Thiếu niên mạnh chân đạp một cú lên nắp hòm, mặt hơi cúi xuống nở nụ cười rùng rợn mang vài phần đe dọa. Cậu rút thanh đao to lớn sau lưng, nhẹ nhàng đặt lên chiếc quan tài, xoay xoay nó – “Biết điều thì ra đây, lũ chuột tạp chủng”

Nazuna và Akuzru cùng lúc đưa tay bịt miệng đối phương. Bây giờ thì cả hai đều tập trung vào chuyện cố gắng trốn để không bị phát hiện. Không còn phép thuật trong tay mà rơi vào tay tên điên kia chỉ có nước ăn cám. Nazuna không định lãng phí số ma lực ít ỏi còn lại trong chiếc đồng hồ trừ khi lâm vào bước đường cùng.

“Lũ này lì lợm thật.” Cao Dật thông xách vũ khí lên, rời chân khỏi chiếc quan tài. Cậu ngửa mặt lên trần nhà, khẽ vò mái tóc rối lộn xộn của mình. Sau đó bất ngờ xoay người lại, lập tức vung đao chém thật mạnh vào chiếc hộp to lớn đó. Chiếc hòm vỡ tan nát, khói bụi bay mờ mịt xung quanh, máu đỏ rỉ dưới sàn, dần dần đổ ra nhiều hơn, loang thành từng mảng lớn.

9h tối, tại trung tâm bữa tiệc của giáo hội Huyết nguyệt.

Ming Ming vẫn đang cười nói rất vui vẻ với những con chiên của giáo hội. Cậu cảm thấy mình đang dần tin vào đấng tối cao vĩ đại, đã đến lúc cậu nên cống hiến sức lực để giúp ngài khai sáng cho nhân loại ngu si kia. Thế giới này toàn một lũ tầm thường, nhưng vì cậu là con chiên dưới sự bao bọc của giáo hội huyết nguyệt vinh quang, cậu phải gánh vác trên mình sứ mệnh khiến đám người kia giác ngộ chân lí.

“Ông bạn đúng là có tố chất. Chắc chắn tương lai sẽ là một tay trợ thủ đắc lực của đấng tối cao” – Một thanh niên mặc gi lê màu be đập vai Ming Ming một cách đầy tự hào.

“Thật vậy sao? Thế thì mong là tối nay đấng tối cao sẽ chú ý đến tôi.” Cậu đáp bằng giọng điệu có phần hào hứng.

“Há há há! Chắc chắn là vậy rồi! Đến lúc đó phải nhớ đến nâng đỡ chúng tôi đấy.” Tên tóc vàng đứng cạnh vỗ lưng cậu. Đám người còn lại cũng vui vẻ hưởng ứng.

Nói rồi cả đám cười hớn hở cùng nhau nâng ly chúc rượu nhau, nhân tiện lảm nhảm về việc kết nghĩa anh em. Nhưng chưa kịp uống thì trên sân khấu lớn đằng xa một người cao kều khoác chiếc áo mục sư xuất hiện, cầm micro lên phát biểu. Tất cả mọi người bảo nhau im lặng lắng nghe.

“Hỡi các tín đồ của giáo phái Huyết Nguyệt. Tất cả những ai có mặt ở đây đều đã thông qua sự sàng lọc lựa chọn kĩ càng của chúa. Tối nay ngài sẽ ban phát phước lành cho tất cả các ngươi”

Bên dưới cùng nhau “ồ” lên, ai nấy quay sang kháo nhau về những đặc ân sắp nhận được, tỏ ra vô cùng vui mừng. Đám người Ming Ming cũng không ngoại lệ.

“Nghe thấy không anh bạn! Cuối cùng chúng ta cũng sắp được gần thêm một bước tới chúa tối cao rồi!” Một tên mừng rỡ nói với Ming Ming, không che nổi nụ cười ngoác đến tận mang tai.

“Sao mặt cậu không có biểu cảm gì vậy! Vui lên đi chứ!” Một tên khác thắc mắc

“Đặc ân gì vậy? Tôi vẫn chưa hiểu lắm.” Ming Ming tò mò hỏi.

“Là ma thuật! Đấng tối cao sẽ ban phát sức mạnh kì diệu và vĩ đại cho tất cả chúng ta. Rồi chúng ta sẽ tiến hóa thành một loài sinh vật thượng cấp!” Tên tóc vàng nắm chặt hai vai Ming Ming lay lay, ánh mắt tràn ngập sự mong đợi.

“Hể! Vậy sao?” Cậu đáp với nụ cười hờ hững, mắt liếc lên sân khấu nhìn người mục sư. Ông ta tiếp tục nói:

“Đã đến giờ phút thiêng liêng. Hỡi các tín đồ, hãy cùng nhau giơ các tấm bùa huyết thệ lên để đón nhận phước lành của đấng tối cao vĩ đại.”

Tất cả mọi người trong hội trường đồng loạt giơ thẻ hội viên lên. Ming Ming rút tấm thẻ mới chôm chỉa được ở bãi đỗ xe, nhìn nó thoáng phân vân rồi giơ lên theo đám đông. Trên trần nhà, một luồng sáng màu đỏ kì bí và quỷ dị chiếu xuống, khiến những tấm thẻ sáng lóa lên.

Bất chợt đèn tắt, trong bóng tối phát ra tiếng thét chối tai của người mục sư kia. Những người phục vụ hốt hoảng đi bật đèn lên, khi ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn dự phòng lập lòe chiếu rọi căn phòng, người ta nhìn thấy tên mục sư đã biến thành một con quỷ. Khắp người nó đen ngòm, chỉ có hai hốc mắt là đỏ rực lên, hàm răng nanh lộ hết bên ngoài cơ thể. Nó ngã khuỵu xuống vì bị một con quỷ khác phát điên tấn công. Trái với cơ thể đen trơn tuột của ngài mục sư, con quỷ này lông lá đầy người, chính xác hơn, nó chính là con quỷ tấn công Nazuna ban nãy. Nó gầm gừ xé nát cơ thể mục sư, chầm chậm quay xuống nhìn đám khách tham dự buổi tiệc, biểu cảm vô cùng hung tợn. Trước khi con quỷ nhào xuống dưới khán đài, từ hành lang khách sạn một quân đoàn quỷ trông giống hệt quý ngài mục sư kia lũ lượt xông vào.

Cả hội trường lập tức lâm vào hỗn loạn, bát nháo, ai nấy xô đẩy nhau tìm đường bỏ chạy. Không gian ầm ĩ bởi tiếng gào thét chói tai, tiếng khóc nức nở và tiếng người người đẩy ngã nhau một cách bạo lực. Ming Ming để ý một vài người nằm bất tỉnh dưới chân cậu vì quá sợ hãi, liền rút cây kim trong người ra, cẩn thận ngồi xuống định xin tí huyết.

Bất chợt phía sau lưng cậu, một con quỷ xuất hiện. Nó gầm gừ nắm lấy tóc thiếu niên lôi lên. Tay cậu không buông kim tiêm, chầm chậm ngoái đầu lại nhìn con quỷ. Sau đó đưa tay vào túi áo rút ra cây kim mới, điềm nhiên châm vào người nó.

Nó vươn tay đấm lủng mặt cậu trước khi cậu kịp rút máu mình. Xong việc liền lôi cậu chạy đi. Thiếu niên để mặc nó tùy ý lôi xềnh xệch cậu dưới sàn nhà, hài lòng cất cây kim tiêm chứa máu vào người. Bỗng trên cao một con quỷ khác nhào đến.

“Ồ một con nữa đang bay đến kìa.” Cậu nhìn chằm chằm vào nó.

Con quỷ xách bổng cậu lên, dồn hết sức bình sinh tung cả cơ thể thiếu niên lên không trung, vô tình đạp bay con quỷ khi nó vừa kịp tiếp xúc với cả hai. Chân Ming Ming bị vuốt quỷ cào trúng, máu chảy lênh láng, nhưng nhờ tác dụng trị thương bẩm sinh trong máu, thương tích kia mau chóng liền lại.

Con quỷ thở hồng hộc vì mệt, tay đặt Ming Ming xuống sàn.

“Nguyên Anh, cậu bạo lực quá. Cậu xem tôi là cái bao cát à?” Ming Ming vô cảm lên tiếng.

Con quỷ trở lại nguyên hình Nguyên Anh, buông tay khỏi cậu.

“Nazuna đâu? Gọi cậu ấy về thôi” Cô nhìn quanh quất tìm kiếm cô bạn mình, “Tôi điều tra xong rồi.”

“Cậu ta biến mất rồi. Giữa buổi tiệc.” Ming Minh bình tĩnh trả lời.

Nguyên Anh vẫn giữ nụ cười thường thấy, nhưng nét mặt cô có phần nghiêm nghị lại. Cô nắm chặt tóc cậu, giọng đe dọa:

“Sao không đi tìm cậu ấy?”

“Nếu vậy thì cả hai sẽ bị nghi ngờ mất.” Cậu trả lời.

Trong lúc hai người còn đang tra hỏi, một con quỷ đội mũ đầu bếp chạy vào khán phòng, gào lên:

“Tìm một con bé tóc ngắn màu nâu bắt lại ngay! Nó là người của hiệp hội pháp sư!”

Mọi sự chú ý của đoàn quỷ nhanh chóng dồn vào Nguyên Anh và Ming Ming. Hai người đứng trơ như phỗng, cả hai đều biết có chạy cũng không có tác dụng.

“Cậu làm sao mà để bị lộ vậy? Hiếm thấy đấy.” Ming Ming nói với giọng điệu ngạc nhiên.

“Thế nên tôi mới hấp tấp cắt ngang buổi lễ. Mong là chúng ta sẽ bị bắt nhốt thay vì bị xé xác trực tiếp.” Cô trả lời trong khi nhìn lũ quỷ đang điên cuồng lao đến.

Nhưng ngay lúc đó, bóng một thiếu nữ với đôi tai mèo quen thuộc chắn ngang trước mặt họ, lời nói của cô tạm thời khiến đám quỷ dừng tay lại.

“Chờ đã! Hai đứa này là con mồi của ta.”

*

Lũ quỷ dần dần dừng lại trước mặt thiếu nữ kia, một con trong số đó ngần ngại hỏi cô:

“Xiang Ling đại nhân! Cô có việc gì ở đây sao?”

“Ta đang tìm bắt hai đứa này! Tránh ra!”

Đám quỷ ái ngại nhìn nhau, nhất thời không biết phàn ứng ra sao. Nguyên Anh đã có được một vài thông tin quan trọng, chúng không thể để cô lan truyền khắp nơi được.

“Nhưng thưa cô, bọn người này ...” Con quỷ nhận ra mình sắp lỡ lời tiết lộ ra điều gì không nên, vội vàng ngừng lại, “Hay là, để chúng tôi xử lí hai kẻ này hộ cô. Cô không cần để tâm đến lũ người hạ cấp này.”

“Không được!” Xiang Ling trừng mắt, “Ta muốn tự tay xiên hai đứa nó.” Cô bắt đầu tỏ ra khó chịu vì bị ngáng đường, sự cáu kỉnh thể hiện trong giọng nói đang bắt đầu mất kiên nhẫn, “Nghe rõ rồi thì cút đi!”

“Khiến cô thất vọng rồi, Xiang Ling đại nhân!” Con nữ quỷ đội chiếc mũ đầu bếp ban nãy đột ngột xen vào, “Lucifer điện hạ có lệnh bắt bất kì con người nào dám xâm nhập trái phép vào khách sạn! Chúng tôi e là không thể nghe theo cô được.”

“Hả?” Xiang Ling nheo mắt nhìn người đàn bà đối diện, gương mặt hằn lên sự khó chịu và khinh bỉ, “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám lên giọng với ra? Mụ già!”

Mụ quỷ cố gắng kiềm chế cơn giận để không lao vào đánh con mèo xấc xược này. Bà ta nặn ra một nụ cười miễn cưỡng:

“Xin lỗi cô, cho dù cô có cấp bậc cao hơn thì chúng tôi vẫn là thuộc hạ của Lucifer điện hạ. Chúng tôi cần ưu tiên mệnh lệnh của ngài ấy.”

“Nhưng ta cần hai đứa này!” Thiếu nữ tỏ ra ngang ngược, bình tĩnh đáp lời.

“Vậy thì xin phép đắc tội.” Người đàn bà quay mặt về phía lũ quỷ, khoát tay hạ lệnh, “Thiếu chủ có lệnh, con chuột nào đột nhập vào đây đều phải bắt sống về, bất kì ai ngăn cản, giết không tha.”

Đám quỷ dữ theo lời mụ quỷ già, đồng loạt xông vào bắt người. Xiang Ling nhất thời bất ngờ, khẽ tặc lưỡi một tiếng rồi lôi áo Ming Ming và Nguyên Anh bỏ chạy. Cô tung người lên cao, mặc cho tay phải xách theo hai người, nhẹ nhàng nhảy lên những bàn tiệc buffet chạy ra cửa phòng, tiếp đất bên ngoài hành lang khách sạn. Ming Ming cầm súng gây tê, nhắm bắn những con quỷ đuổi theo sát nút. Sau một hồi đuổi bắt, ba người đã cắt đuôi được bầy quỷ. Xiang Ling ném Nguyên Anh và Ming Ming vào căn phòng kho nơi cất bát đũa, nằm bên cạnh khu bếp nấu ăn của khách sạn.

Súng gây tê của Ming Ming đã hết đạn, cậu khép nép trốn ra sau lưng Nguyên Anh, tay khẽ đặt lên vai cô, lảng tránh ánh nhìn của Xiang Ling.

“Cậu đáng mặt đàn ông quá vậy. Ít nhất có thể bỏ tay ra khỏi người tôi được không?” Nguyên Anh không buồn nhìn thiếu niên hèn hạ, mỉm cười ra lệnh cho cậu.

Cậu ngoan ngoãn buông tay, nhưng tuyệt nhiên không dám thó mặt ra nhìn Xiang Ling.

Cô miêu nữ chầm chậm tiến lại gần, một chân đạp mạnh lên kệ bát nơi hai người đối diện đang dựa vào, khiến nó rung lên một tiếng, cô ghé sát vào mặt Nguyên Anh:

“Con khốn! Tao sẽ bắt tụi mày trả giá cho những gì đã làm với tao!” Giọng cô mang theo sát khí

Nguyên Anh khẽ liếc sang chân của thiếu nữ hung dữ, nhớ lại vài chuyện. Lúc đến hầm ngục cứu Nazuna, cô đã biến hình thành một con quỷ trong đoàn hộ vệ của Akuzru, tình cờ gặp được Xiang Ling. Trong lúc đi chung cô thăm dò được chiếc chuông của cô gái này có thể truy vết được Akuzru, người đang ở cạnh Nazuna. Nhân lúc cô ả lơ là cô len lén chích thuốc tê lên người, cướp mất chiếc chuông mèo, tiện tay bẻ gãy hai chân thiếu nữ rồi vứt vào nhà kho. Cô nhớ đại khái vậy, thấy mình cũng không làm gì quá đáng.

“Ta đã làm gì ngươi sao?” Nguyên Anh tỏ ra lịch sự

“Cái *beep* *beep* *beep* *beep* ...”  Cô miêu nữ nhớ lại tất cả vốn từ chửi người học được trong 17 năm cuộc đời, gào thét mắng chửi xối xả như mưa. Ming Ming bình thản nhìn da cậu sởn hết gai ốc, chân hơi run rẩy, tay thì nắm lấy bả vai Nguyên Anh.

Nguyên Anh tuyệt nhiên không thể hiện cảm xúc nào khác ngoài nụ cười thường thấy, cứ như không để lời miêu nữ vào mắt, cho dù cô mới là người ở thế hèn. Điều đó càng chọc cho Xiang Ling tức điên lên, đến khi cô mắng chán miệng, mất kiên nhẫn giơ đôi tay đã hiện nguyên hình vuốt mèo lên.

“Mà, nói với con người nhiều làm gì? Chết đi!” Cô trừng mắt trong lúc ra tay động thủ.

Bất chợt một bàn tay to lớn nắm lấy tay thiếu nữ. Xiang Ling cau có ngoái đầu lại.

Là Demon.

“Hả??” Cô nhăn mặt tỏ vẻ kinh ngạc,“Làm gì ở đây?”

Cậu không đáp, nhìn Nguyên Anh và Ming Ming. Hai người vẫn ngồi trơ như tảng đá, trong lòng có chút nhẹ nhõm vì thoát được cái chết trong gang tấc.

“Bỏ tay ra! Thằng đầu khấc!!” Cô ra lệnh cho cậu.

“Đừng giết chúng.” Cậu phớt lờ lời cô.

“Bỏ tay ra! Và đừng có ra lệnh cho ta!”

Thật tình thì Demon không muốn nói nhiều với cô, ước gì con ả bướng bỉnh này cứ ngoan ngoãn im lặng làm theo lời cậu là được. Nhưng như cách cậu đánh giá, Xiang Ling cố chấp, ngang bướng và tùy tiện, nhất là cô còn cực kỳ cực kỳ cực kỳ ghét cậu. Điều đó bắt buộc cậu phải lên tiếng nói rõ ngọn ngành:

“Thiếu chủ bị con ả pháp sư Nazuna bắt đi rồi. Đem theo hai đứa này làm con tin đi”

“Mắc gì? Thiếu chủ mà phải sợ ả đó à?” Cô khó hiểu đáp rồi cố vùng tay khỏi cậu, định kết liễu Nguyên Anh và Ming Ming. Demon không muốn cho cô biết Akuzru đã mất ma lực, ở với Nazuna dĩ nhiên cậu thuộc phe yếu thế.

Nghĩ một hồi, cậu nắm cổ tay Xiang Ling chặt hơn, đẩy cô vào tường.

“Làm theo lời ta đi! Đợi cứu được thiếu chủ rồi muốn làm gì thì làm!”

Thiếu nữ nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu thêm vài phần bất mãn. Thái độ của cậu ta lúc nào cũng làm cô ngứa mắt. Sao cậu ta lại được ưu ái làm hộ vệ thân cận nhất của thiếu chủ được chứ.

“Không thích đấy!” Cô đáp trong lúc cố vùng ra khỏi cậu.

Cho dù nói vậy, cô vẫn làm theo lời thiếu niên một cách miễn cưỡng. Một lần nữa cô tức tối đạp chân lên tay Nguyên Anh, nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu:

“Coi như tao nhân hậu, cho bọn mày sống thêm vài phút.”

Nói rồi cô lấy dây thừng trói Ming Ming và Nguyên Anh lại, vứt lên xe đẩy bát. Cô ngáng chân đạp nó ra chỗ Demon.

“Thiếu chủ đâu?” Cô bước ra cửa, tỏ ý ra hiệu cho cậu dẫn đường.

Demon im lặng kéo xe chở hai con tin, bước trước mở đường cho cả bọn.

“Xiang Ling chẳng có tiếng nói gì.” Ming Ming thì thầm vào tai Nguyên Anh. Cậu nhớ lại lúc cô miêu nữ bị lũ quỷ truy sát không chút kiêng dè, giờ lại phải ấm ức làm theo ý Demon.

“Im lặng đi. Dù sao cũng hơn thằng hèn nhà cậu.” Nguyên Anh trả lời, hình như cô vẫn còn thù dai cậu vì dáng vẻ hèn mọn nấp sau lưng cô ban nãy.

Xiang Ling cau có nhìn Demon lửng thững kéo xe trước mặt. Mặc dù ghét nhưng phải tuân theo lệnh của cậu, không còn gì cay cú hơn. Đợi cô được cất nhắc lên vị trí vệ sĩ thân cận của Akuzru, cô sẽ giở thói lạm quyền làm khó cậu ta cho bõ tức.

“Sao thiếu chủ lại gấp gáp trở lại nhân giới vậy? Tưởng ngài ấy phải nằm viện một tuần?” Cô bất chợt thắc mắc.

Demon làm như không nghe lời cô nói.

“Trả lời!” Cô nắm phần đuôi tóc buộc hờ hững phía sau của thiếu niên, gằn giọng hạ lệnh.

“Tiến sĩ biến mất rồi. Ngài ấy lo là ông ta bị con người triệu hồi.” Cậu miễn cưỡng đáp sau khi vò đầu đầy bất lực. Chợt nhớ ra điều gì, cậu lục túi quần lấy ra hai chiếc chuông đưa cho cô, “Buộc vào đi, còn dùng nó định vị vị trí của thiếu chủ nữa.”

Sau một hồi dò đường, Demon đưa cả bọn đến căn phòng kho để cốc ly các loại. Căn phòng vương vãi những mảnh thủy tinh vỡ, chiếc kệ cốc đổ rạp xuống. Dưới sàn nhà có những vệt máu chưa khô hẳn.

“Là mùi của thiếu chủ!” Xiang Ling nghiêm mặt.

Đó là tất cả những gì cô biết. Mùi của Akuzru biến mất ở đây, nhưng đường cùng ngõ hẽm, căn phòng nhỏ này đã là điểm cuối cùng của dãy hành lang, cậu còn có thể đi đâu, thậm chí nơi đây còn không có cửa sổ để nhảy ra ngoài.

“Cánh cửa đằng kia là mật thất. Dùng máu quỷ là mở ra được.” Nguyên Anh bất chợt lên tiếng. Đó là một trong những điều cô điều tra được khi đột nhập vào khách sạn từ sáng.

“Làm sao ngươi biết?” Xiang Ling nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.

Demon rút kiếm ra, dứt khoát cứa lên tay mình khiến máu chảy ròng ròng tuôn đầy đất. Xiang Ling hơi bất ngờ, đột ngột nắm lấy chuôi kiếm của cậu:

“Làm gì vậy? Còn chưa chắc chắn lời cô ta nói mà!”

“Bạn cô ta cũng đang mất tích. Dù gì cũng đang tìm kiếm cô ả.” Cậu trả lời trong lúc khẽ đặt tay lên bức tường mật thất.

Máu Demon in thành một bàn tay đỏ thẫm lên bức tường trắng, rỉ ra chảy xuống sàn nhà. Thế nhưng... hoàn toàn không có gì xảy ra cả.

“Ê con khốn! Mật thất của ngươi đây hả?” Xiang Ling liếc sang Nguyên Anh. Cô vẫn im lặng chờ đợi kì tích xảy ra.

“Chắc không phải máu quỷ đâu, nói đúng ra là máu của những con quỷ của hội giáo Huyết Nguyệt.” Ming Ming phát biểu, “Hay để tôi thử đi”

Xiang Ling lại gần, nhưng không phải định mở trói cho cậu. Cô cẩn thận lục soát rồi rút ống kim tiêm chứa máu bên trong túi áo của thiếu niên. Cô bước đến bức tường mật thất, cắm kim vào bơm máu lên đó.

Bức tường khẽ rung chuyển, chính giữa xuất hiện một vết nứt. Cứ thế hai bên tường tách nhau ra, để lộ một lối đi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận