Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Giao ước của pháp sư
Đào Anh Đào Chưa có
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Giao ước của pháp sư

Chương 04: Xiang Ling

0 Bình luận - Độ dài: 3,756 từ - Cập nhật:

Akuzru mân mê bờ môi mình, lúc ở dưới nước cậu không cảm nhận được nhiều lắm. Thành thật mà nói thì không có cảm giác rung động, vốn dĩ cũng không có yêu đương gì. Quan trọng nhất là cậu chỉ muốn thử nghiệm xem lặp lại nụ hôn với Nazuna thì ma pháp có quay trở về không thôi. Đúng vậy, có gì mà xấu hổ chứ, da thịt chạm nhau ở điểm đặc biệt một tí, chẳng có gì phải ngượng.

Cho dù tự trấn an như vậy, cậu cũng không thể ngăn được mặt mình nóng lên. Cậu ôm mặt nằm xuống giường, cả người co lại như con sâu róm, lăn qua lăn lại một cách ngớ ngẩn. Những kí ức về hai nụ hôn kia cứ quanh quẩn mãi trong đầu, còn cả gương mặt của Nazuna, khoảnh khắc cô ôm lấy cậu cùng rơi tự do xuống hồ. Đầu óc cứ rối tung hết cả lên.

Cạch

Demon mở cửa bước vào, tay xách theo một túi thuốc. Cậu ngạc nhiên nhìn hành động kì lạ của Akuzru, chầm chậm bước tới gần giường bệnh đặt túi thuốc lên bàn. Akuzru giật mình quay lại, đứng hình nhìn chằm chằm Demon, tay vẫn đang ôm gối. Cậu bình thản ngồi dậy, với tay lấy một quả chuối trên bàn cắn một miếng.

“Thiếu chủ, người đang làm gì vậy?” Demon vừa hỏi vừa kéo ghế ngồi xuống

“Làm gì nữa? Ta đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Táo này ngọt đấy, lát nữa đi mua thêm cho ta nhé.”

Demon nhìn thiếu chủ ăn chuối không thèm bóc vỏ, quay sang bàn rót cho cậu một miếng nước.

“Ngài ăn cả vỏ chuối không thấy chát miệng à?”

Akuzru tạm ngừng ăn nhìn xuống loại quả mà nãy giờ cậu cắn lấy cắn để, thản nhiên bóc vỏ ra ăn tiếp. Demon định nhấc chăn lên kiểm tra xem người cậu còn vết thương nào khác không nhưng bị Akuzru chặn lại, ra hiệu cho cậu ngồi yên.

“Ta bất tỉnh được bao lâu rồi?”

“Đủ 24 tiếng rồi. Ngài được đưa vào đây từ sáu giờ chiều hôm qua.” Demon đáp lời, sẵn tiện liếc qua bụng Akuzru, “Ngài bị trúng độc khá nặng. Một tuần nữa vẫn nên nghỉ ngơi ở đây thì hơn.”

Akuzru yên lặng không nói gì. Trong lúc đợi cậu tiếp tục tra hỏi, Demon ngồi gọt táo. Bất ngờ, Akuzru vùng dậy, vung tay định tấn công cậu. Một tay cậu vừa giữ lấy con dao và trái táo, tay còn lại nắm chặt Akuzru.

“Ngươi nhận ra rồi nhỉ?” Akuzru vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng sát khí trên người đã không còn nữa, “Pháp lực của ta đã mất rồi”

“Vâng tôi đã biết rồi.” Demon buông tay thiếu chủ ra, “Ngay sau trận đấu với Belial phải không? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Akuzru thở dài, ngồi khoanh chân lại, một tay chống lên cằm nhìn quâng bơ ra cửa sổ. Chính cậu cũng không hiểu nguyên nhân tại sao. Nhưng cậu biết cách lấy lại ma lực là hôn Nazuna. Thật phiền phức. Chắc giờ này cô cũng đã mất sạch pháp lực rồi.

“Ngày mai đưa ta đến gặp Science đi. Có thể là lão ta biết gì đó. Gọi cả Xiang ling theo nữa.” Cậu ngừng một lúc vì sực nhớ ra điều gì. “Mà nhỏ đó đi đâu rồi. Bình thường hay làm lố mỗi lần ta bị thương lắm mà”

“Con ngốc đó đến nhân gian rồi. Còn chưa kịp lấy chuông đi nữa.” Demon bình thản trả lời. Xiang ling luôn tự ý hành động, kể cả Akuzru còn không quản lí nổi cô ta, huống gì là cậu. Hơn nữa cô ả ghét cậu ra mặt. Mà cũng tốt, lúc nào ở cạnh hai đứa cũng đấu võ mồm, đụng tay đụng chân cũng không ít. Không đem theo cô ả càng đỡ rắc rối.

Khu dân cư MGC, thành phố W, nhân gian.

Nazuna thẫn thờ ngồi trên giường bệnh, chân tay cô bị thương nặng, băng bó khắp người nhìn không khác gì xác ướp. Cô chán nản nhìn ra cửa sổ, không có gì ngoài bầu trời trống rỗng và vài chiếc lá khô héo rũ vào phòng bệnh. Nguyên Anh đã ra ngoài làm nhiệm vụ, chắc cũng sắp đến giờ về.

Vừa nhắc xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Bị thương nằm một chỗ đúng là chán ghê nhỉ. Giờ này chắc chỉ còn mình cậu trong tòa nhà thôi đấy.” Nguyên Anh từ bên ngoài đi vào, tay xách nách mang rất nhiều đồ đạc.

“Đừng có cười nữa đi. Thấy bạn bè bị thương ít nhất cũng tỏ ra thương xót một chút chứ” Nazuna nhìn cô bằng vẻ mặt bất lực. Biểu cảm tươi cười cố định trên mặt Nguyên Anh thỉnh thoảng làm cô hơi sợ, nói thật thì có phần kinh dị. Bất chợt cô để ý Nguyên Anh đang bê theo một chiếc hộp lớn, tò mò nhìn chằm chằm nó

"Hộp gì to vậy"

Nguyên Anh đặt hộp xuống sàn, nhanh chóng mở nắp bế ra một con mèo, màu lông hung hung đỏ. Nó nằm ngủ ngoan ngoãn mặc cho Nguyên Anh mạnh tay bế xốc lên, khe khẽ vỗ lên đầu.

"Tôi thấy nó nằm trước cửa bệnh viện. Nhìn mắt nó này, đỏ rực luôn, trông như ngọc ruby ấy." Nguyên anh thích thú vuốt ve con mèo nhỏ. “Sẵn tiện để nó ở c ạnh giúp cậu đỡ chán? Tốt bụng quá đi chứ hả?”

“Cho xin đi! Cậu muốn nuôi nhưng lười chăm sóc nên cố ý đùn đẩy cho tôi thì có.” Cho dù nói vậy, Nazuna vẫn vươn tay ra đón lấy chú mèo con vào lòng, vẻ hớn hở lộ rõ trên gương mặt. Nó ngoan ngoãn dụi đầu vào cô, nhìn gần cặp mắt của nó đúng là kì lạ thật, trong sáng và xinh đẹp như là pha lê vậy.

“Đem nó về nhớ để mắt kĩ vào. Cẩn thận kẻo lại bị tên tiến sĩ điên kia chôm chỉa mất.” Nazuna vừa vuốt đuôi mèo vừa nghĩ đến Ming ming. Cậu ta là một nhà khoa học điên nổi tiếng trong tổ chức, cái gì cũng có thể đem ra làm thí nghiệm.

“Ái chà, tên đó dám tăm tia gì tài sản của tôi sao?” Nguyên anh chọc ống hút vào cốc nước đào mới mua, đưa cho Nazuna. Cô thực tình không quan tâm đến người mà cô bạn mình vừa nhắc đến, chủ yếu vì cậu ta không làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của cô cả. Đúng hơn là tên đó luôn giữ thái độ dè chừng với cô, không ngờ tên điên này cũng có thiên địch khiến hắn phải khiếp sợ.

“Ai mà biết được? Lần trước tôi đến đây trị thương thằng điên đó đã đến chích trộm máu của tôi đấy!” Nhắc đến chuyện này Nazuna lại muốn phát điên lên, xung quanh cô toàn một đám kì nhân dị sĩ. “Mẹ kiếp! Có ngày bà đây sẽ xé xác thằng biến thái đó ra!” Cô bực mình đập mạnh tay xuống giường.

Nguyên anh đưa nước đào cho cô, lấy điện thoại ra lướt. Giọng điệu vẫn rất bình thản:

“Hở tí là đòi đi xiên người. Thỉnh thoảng cậu cũng nên gác lại mấy chuyện liên quan đến lũ quỷ và đám pháp sư khác người đó đi. Dành thời gian cho bản thân một chút không được sao.”

“Muốn nghỉ ngơi cũng đâu có được. Giờ đến cả ở trường học cũng thấy mặt bọn quỷ hằng ngày nữa kìa.” Cô ngậm ống hút nước, nghĩ đến Akuzru. Bất giác mặt đỏ hết cả lên. Phải rồi, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Tự nhiên ma pháp lúc online lúc offline một cách đầy bí ấn, suýt thì bỏ mạng dưới hầm địa ngục, lại còn, cái chuyện đó, chuyện đó... Thực sự không muốn nghĩ đến tí nào, ước gì đoạn kí ức đáng nguyền rủa này bị xóa sổ.

Lí trí và trái tim cô cứ hỗn loạn hết cả. Cô ngoảnh mặt ra cửa sổ để Nguyên Anh không thấy loạt biểu cảm xanh đỏ tím vàng như con tắc kè hoa của mình. Nguyên Anh không thèm ngẩng đầu lên, vừa lướt điện thoại vừa bình thản nói:

“Tôi không biết dưới hầm địa ngục đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cậu dám phản bội MGC thì không xong với tôi đâu.”

Nazuna yên lặng một lúc, rồi lại tiếp tục đưa cốc nước ngọt lên miệng

“Tôi sẽ không làm thế đâu.”

“Ừm! Tôi biết mà. Nếu cậu thật sự quay lưng với tổ chức thì ngài chủ tịch đau lòng lắm. Ngài ấy sống cũng không dễ dàng gì. Lại vừa lên báo nữa này.”

“Điều hành hiệp hội pháp sư mà suốt ngày ngồi cười toe toét trên báo lá cải. Ông ta đúng là không biết sợ là gì!” Cô từ lâu đã có chút bất mãn với lão già này, người mà cửa miệng luôn treo câu không được để người khác chú ý thân phận, rốt cuộc lại là tên hay lộ mặt trước công chúng nhiều nhất.

“Nam thần tượng đi trình diễn bị cha đến làm loạn ngay dưới khán đài, ăn vạ bắt con về nhà.” Nguyên Anh đọc to tiêu đề báo, còn bình luận thêm một câu, “Hình chụp hai cha con nét quá đi.”

Nazuna phun ngụm nước đang uống dở ra ngoài. Con mèo dưới tay ướt đẫm nước, cô hốt hoảng lấy khăn giấy cạnh giường lau lau cho nó. Nguyên Anh nhấc điện thoại, cúi xuống mở tủ bàn bệnh nhân lấy cho Nazuna một chiếc khăn, sẵn tiện lấy chiếc chăn bị bẩn và cốc nước đã bị đổ gần hết.

“Ngồi đó đi, để tôi nhờ bệnh viện mang chiếc chăn mới đến." Cô nhắc Nazuna, chân toan bước ra khỏi cửa.

Nazuna thở dài, cả người mệt mỏi nằm nhoài ra giường. Mới một ngày nằm trong căn phòng bệnh chật chội này cô đã chịu không nổi. Nghĩ đến chuyện những người cô quen biết đang quậy phá ngoài kia, đúng hơn là làm những việc họ thích bất chấp hậu quả, cô có chút ngưỡng mộ, cảm giác cuộc sống của đám người đó thật nhộn nhịp và vui vẻ. Mặc dù người ngoài nhìn vào chỉ thấy họ là một lũ điên liều lĩnh, còn những người chịu hậu quả của mấy việc làm vô trách nhiệm đấy thì muốn phát rồ lên vì suốt ngày phải tìm cách giải quyết tai họa của đám báo đời.

Nói đâu xa, như chuyện lên báo của ngài chủ tịch và thằng con trời đánh Leo của ngài ta chẳng hạn. Mặc dù là con trai của người đứng đầu tổ chức MGC, có trách nhiệm chiến đấu và bảo vệ con người khỏi lũ quỷ, cậu ta lại là một đứa trẻ nổi loạn không chịu nhận thức được thân phận. Nazuna không rõ về năng lực của cậu, chủ yếu vì cậu ta cố ý che giấu nó trước tất cả mọi người. Hơn nữa cô chỉ cùng lớp với cậu cho đến hết cấp 2, không thân thiết gì lắm. Ấn tượng duy nhất là Leo suốt ngày bày trò phản đối ngài chủ tịch, trách móc ông ta vì đã bắt cậu gánh vác quá nhiều áp lực và trách nhiệm để tương lai tiếp quản vị trí đứng đầu tổ chức. Từ khi lên trung học, cậu ta bắt đầu cái trò bỏ nhà ra đi, lại còn tìm cách mạo danh người giám hộ, tự ý kí hợp đồng vào làm thần tượng cho một công ty giải trí. Chủ tịch khó khăn lắm mới tóm được cậu ta về, nhưng lần nào thanh niên cũng tìm cách bỏ trốn, thực sự là một thằng nhóc bất trị.

Bên ngoài ngài chủ tịch cũng là một chính trị gia, chủ yếu để thuận tiện làm việc với chính phủ để thương thảo về một số vấn đề liên quan đến tổ chức. Dưới thân phận đó dĩ nhiên ngài phải tìm cách xử lí chuyện thằng con báo thủ của mình trong im lặng. Ai mà ngờ lần này vụ việc lại rùm beng đến mức lên hẳn trang nhất của nhật báo Máng mương. Đột nhiên cô có chút thông cảm với ông ta, quản lí thằng con tuổi nổi loạn đúng là không dễ dàng gì.

Leo suốt ngày phát điên đi gây họa như vậy, so với Nazuna đúng là hai thái cực ở hai đầu cực trái đất. Ngày qua ngày cô cứ lặng lẽ làm theo mệnh lệnh của tổ chức, sống một cách an phận thủ thường. Dù gì đây cũng là chỗ dựa duy nhất mà cô có, gia đình cô chẳng còn ai cả. Nói một cách lãng mạn, họ đang ở chốn vĩnh hằng xa xôi mà cô không bao giờ còn gặp lại.

Đấy là những gì cô tự nghĩ về bản thân. Chắc cô không biết mình hay gây chuyện báo hại tổ chức nhiều hơn cô tưởng. Chủ yếu là cô thường xuyên tự ý hành động trước khi kịp nghe cấp trên hạ lệnh, mà toàn làm những việc liều lĩnh. Thậm chí còn cố chấp lao vào nguy hiểm mặc dù đội trưởng của mình đã ra lệnh rút lui. Ví dụ như vụ việc rơi xuống hầm địa ngục gần đây chẳng hạn, Nguyên Anh còn phải tạm dừng nhiệm vụ để đi giải cứu nhỏ bạn máu liều nhiều hơn máu não. 

Giờ thì Nazuna bắt đầu thấy chán, còn phải nằm viện thêm một tuần nữa. Đừng có đùa, ngày mai cô sẽ trở lại trường, thằng khốn Akuzru, phải giết.

Trong lúc cô đang nằm nghĩ vẩn vơ, con mèo ngoan ngoãn nằm trong lòng cô đã lượn đi đâu mất. Cô đưa tay xuống giường định vuốt ve nó mới nhận ra. Nazuna vội vã ngồi dây, trèo xuống giường, cẩn thận tìm kiếm con mèo con khắp ngóc ngách phòng. Mong là nó không chạy ra ngoài, bệnh viện này tương đối lớn, lục soát cả ngày cũng không hết phòng. Con mèo mà lạc trong đây thì kiếp nào mới tìm cho ra.

Nazuna khua tay xuống gầm giường, miệng giả tiếng mèo kêu gọi nó. Bất chợt một móng vuốt sắc như dao quét lên lưng cô. Từ trên trần nhà, một cô gái tóc hung hung đỏ buộc hai đuôi, đôi mắt trong suốt như ngọc ruby, hai chiếc tai mèo đối xứng nhau trông khá dễ thương. Cô gái thủ thế định cào Nazuna thành thịt vụn trong lúc tiếp đất. 

Nazuna giật mình theo phản xạ lăn vào gầm giường, lăn ra gần cửa sổ. Cô quỳ xuống thực hiện động tác chuẩn bị xuất chiêu, nhưng chợt nhớ ra không còn ma lực. Cô gái tai mèo nhanh nhẹn lao đến, dù Nazuna tránh được nhưng vai cô đã bị cào một vết khá sâu, máu thấm ướt miếng băng trắng đang che phủ vết thương chưa lành từ trận chiến hôm qua. Cô gái kia lại ra đòn lần nữa, Nazuna phải tránh. Tốc độ của cô ả tương đối nhanh, nhưng lực sát thương thì không quá mạnh. Chỉ là Nazuna vẫn còn yếu, lại không còn ma thuật, trong trận chiến tay đôi này cô nằm bên phe yếu thế. Cứ chạy thế này không phải là cách, nhưng đúng là chẳng có cách nào khả dụng hơn nữa. Trong phòng bệnh đơn độc mỗi một chiếc giường và đống thuốc thang đồ ăn nằm vô dụng trên bàn, còn có cái gì khác để làm vũ khí hay sao.

Sau một hồi vật lộn, Nazuna cũng chuồn ra đến cửa. Đằng sau lưng bệnh nhân đang cố gắng vặn cửa chạy ra ngoài, cô gái mèo đang rất gần, chỉ một chiêu vuốt nữa thôi sẽ cào cho lưng của Nazuna lênh láng máu. 

Cánh cửa mở tung, Ming Ming xuất hiện trước mặt. Nazuna giật mình ngồi thụp xuống, khiến cô gái kia mất đà nhào thẳng vào Ming Ming. Cậu ta tránh sang một bên, khiến cô ngã dập mặt ngoài hành lang bệnh viện. Trước khi cô kịp ngồi dậy, cậu rút súng gây tê bắn vào người cô gái.

Nazuna vẫn chưa đứng dậy, hai chân mỏi rã rời. Cô vẫn còn nhìn cô gái kia bằng ánh mắt bàng hoàng, một phen hú vía. Một lúc sau, cô thở dài đứng dậy, gọi Ming Ming vào phòng. Cậu ta ngồi xổm xuống chỗ cô mèo đang còn nằm bất động, tay chọc chọc trêu ngươi. Cô gái nhìn cậu bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống.

“Vào đi!” Nazuna nhìn Ming Ming bằng ánh mắt mệt mỏi, lê lết chân trèo lên giường bệnh.

Ming Ming nắm chân cô gái, kéo xềnh xệch vào phòng một cách thô thiển. Điều đó khiến Nazuna cũng chịu không nổi:

“Tên bệnh này. Cậu không thể bế cô ta lên được à”

“Ể! Nhân hậu ghê he. Người này suýt nữa đã cho cậu đăng xuất rồi đó.” Ming Ming trả lời trong lúc lôi cô gái vào phòng “Mà cô ta nhìn lạ quá. Hình như không phải loài quỷ”

“Chịu! Cậu làm như đã gặp qua hết tất cả quỷ rồi không bằng.” Nazuna ngồi lên giường, nhìn Ming Ming trói cô gái lại. Cô chỉ biết nhìn cậu căm thù, tay chân có cử động được tí nào đâu.

Cô gái ngồi trên ghế, hai tay trói chặt vào thành tựa lưng. Ming Ming khẽ cúi xuống nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cậu tràn đầy hứng thú.

“Nhìn cái chó gì? Con người chết tiệt!” Cô phun nước bọt vào mặt cậu, giọng gắt gỏng như muốn giết đối phương.

Ming Ming nhẹ nhàng lùi ra phía sau để tránh, đứng thẳng lưng chống hai tay lên eo:

“Ái chà hung dữ quá đi. Ta mổ ngươi ra được không?” Cậu nói trong lúc nở nụ cười thân thiện, rồi quay sang Nazuna, “Nè Nazuna, cậu khỏe chưa. Thấy cậu chưa chết tôi vui quá. Giờ cho tôi đem con vật này về nhé”

“Đừng có thăm hỏi giả trân như thế!” Cô nhăn nhó nhìn cậu, thật là, sao không có đứa nào đến đây tỏ ra lo lắng cho cô hết vậy, một đám máu lạnh. Cô nhảy xuống giường tiến lại gần người đang bị trói:

“Cậu là con mèo ban nãy sao? Sao lại muốn giết tôi”

Cô gái nhìn Nazuna một lúc rồi ghét bỏ ngoảnh mặt đi, giọng điệu kiêu ngạo:

“Ta không thèm nói chuyện với lũ con người”

Ming Ming nhìn từ nãy đến giờ, nhìn thấy trên cổ cô gái có đeo một chiếc vòng cổ, trên đó có một viên ngọc khắc chữ. Cậu tự ý cầm lên, thấy trên đó ghi chữ Xiang Ling.

“Ồ! Tên là Xiang Ling. Nghe gần giống tên tôi ghê!” Cậu hào hứng quay sang Nazuna

Xiang Ling cáu kỉnh ngoảnh lại phía thằng con trai thô lỗ, dùng hết sức bình sinh cắn thật mạnh vào tay cậu. Cậu không hề hoảng hay giật mình tí gì, gương mặt vẫn điềm nhiên mà nói bằng giọng điệu vô cảm:

“Đau quá”

Xiang Ling vẫn cắn chặt không buông. Một đứa cắn bằng cả tính mạng, một đứa đau mà không buồn kêu la phản ứng, cảnh tượng này khiến Nazuna bất lực đến cạn lời.

“Ê bảo cô ta thả tôi ra đi. Cô ta không hiểu lời tôi nói này.” Ming Ming cầu cứu cô.

Nazuna thở dài, nắm đầu Xiang Ling kéo nhẹ. Ming Ming rút tay ra, cánh tay cậu hằn vết cắn sâu hoắm, rỉ máu. Xiang Ling vẫn chưa chịu thôi, cố gắng vùng vẫy bắt Nazuna thả tay ra, cô ồn ào la hét:

“Bỏ ta ra lũ con người chết tiệt. Đợi ta ra khỏi đây sẽ cắt tiết hết tất cả các người!”

“Ây da. Nói thế thì làm sao ta dám thả ngươi ra chứ. Bình tĩnh đi, đợi ta mổ bụng xong sẽ nhận nuôi ngươi. Ngươi không cần trả ơn gì đâu, chỉ cần để ta xin máu hằng ngày làm thí nghiệm thôi.”

Xiang Ling rùng mình, hét vào mặt cậu:

“Thằng chó đẻ. Đợi tao ra khỏi đây chắc chắn chắn sẽ khiến mày sống không bằng chết!”

Trong lúc cô gầm gừ một cách tuyệt vọng, Ming Ming lại đặt tay lên đầu cô khiến cô càng thêm  điên tiết. Nazuna đã bắt đầu thấy mệt, chán nản quay lại giường nằm. 

“Thôi cậu đem cô ta về muốn làm gì thì làm.” Cô nằm ngả ra giường

“Thế tạm biệt nhé. Tôi thật lòng mong cậu khỏe lại đó.”

Ming Ming hớn hở lôi chiếc ghế đang trói Xiang Ling, cô vẫn luôn miệng gào thét chửi cậu bằng đủ loại ngôn từ tinh túy. Vừa ra đến cửa, thanh niên đụng mặt Nguyên Anh đang ôm cái chăn lớn đi vào.

“Ái chà, lâu rồi không gặp. Chào bạn Nguyên Anh nhé.”

Cậu lách người qua cửa, cứ như đang vội vàng lắm. Nguyên Anh đưa tay kéo cổ áo cậu lại.

“Đứng lại, đang xách theo gì vậy?”

Rõ ràng, Nguyên Anh nhận ra cô gái tóc hung hung đỏ đang bị lôi đi chính là con mèo cô vừa nhặt về.

“Làm sao vậy. Cô gái này là bạn cậu sao?” Ming  Ming bình thản không liếc cô lấy một cái.

“Đúng rồi đấy. Trả lại đây ngay.” Cô cười từ thiện

Nazuna đã quá mệt mỏi để có thể ngồi dậy. Nhưng không thể làm ngơ hai đứa điên đang đứng đấu khẩu trước cửa phòng mình, đành phải mở mắt ra, nhưng vẫn không chịu rời giường.

“Nguyên Anh. Để cậu ta đem con mèo về đi. Giờ tôi sẽ giải thích.”

Nguyên Anh vẫn nắm chặt cổ áo cậu, không buồn nhìn Nazuna.

“Có gì nói đi. Tôi nghe thấy hợp lí sẽ để cậu ta đi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận