6h tối, khách sạn WTF.
Tiệc mừng lễ kỉ niệm 1 năm thành lập giáo hội Huyết nguyệt.
Bên ngoài khách sạn, vài chiếc ô tô nằm ngay ngắn trước cửa ra vào, nhường đường cho tấm thảm đỏ trang trí hoa văn cầu kì trải từ trong sảnh chính ra đến cổng. Rải rác hai bên là những chiếc đèn lồng nhỏ nhắn tỏa sáng rực rỡ. Người người đứng đông đúc trước sảnh khách sạn, tiếng cười nói ồn ào không ngớt. Ánh sáng và náo nhiệt tập trung ở đó, không một ai để ý bãi đỗ xe hoang vắng bên hông khách sạn, tối tăm không có lấy một bóng ma. Ở đó một cặp vợ chồng xấu số đến buổi tiệc muộn, vừa xuống xe đã bị đôi nam nữ lạ mặt dùng súng gây mê làm cho bất tỉnh. Chúng trói hai người lại, bịt miệng và nhét vào trong xe.
Đôi nam nữ bất lương đó dĩ nhiên là Nazuna và Ming Ming. Hai người đã đến đây quan sát từ lúc 5 giờ, đợi đến lúc khách khứa vào tiệc hết mới bắt đầu hành động. Ming Ming chích thuốc mê cho hai người nọ bất tỉnh, lấy mất hai chiếc thẻ thành viên của giáo hội Huyết nguyệt. Trong lúc tống họ vào trong xe, cậu tranh thủ chích một ít máu, nhưng chưa kịp làm Nazuna đã lôi đầu cậu đến buổi tiệc cho kịp giờ.
“Chỉ sử dụng ma thuật được có 30 phút thôi đó, đừng tùy tiện hành động.” Ming Ming nhắc nhở Nazuna trên đường đi.
Cô nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, ánh mắt thoáng qua sự phân vân. Tốt nhất lúc này nên ưu tiên việc che dấu thân phận, nếu thực sự xảy ra ẩu đả thì cả cô, Nguyên Anh và Ming Ming đều sẽ gặp nguy hiểm, nhẹ thì vào viện vài hôm còn nặng thì cùng nhau đi đầu thai.
Căn phòng nơi diễn ra buổi tiệc thật xa hoa, ánh đèn sang trọng xếp dọc thành một hàng ngay chính giữa trần nhà, xung quanh là những chiếc đèn nhỏ hơn, nằm rải rác và tỏa sáng như những bụi sao. Đồ ăn từ chay đến mặn được phân loại thành các khu vực rõ ràng, người tổ chức đã chỉ định các phục vụ đứng tiếp đãi khách ở từng khu riêng. Những người khách đến sớm đang đứng trò chuyện, nhìn thấy đoàn khách mới thong thả đi vào từ phía cửa, một vài người không nhịn được mà vẫy tay gọi người quen, khung cảnh nhìn không khác gì một buổi tiệc buffet bình thường, cho đến khi nghe nội dung cuộc trò chuyện phiếm của họ.
“Ngài giáo chủ thật chu đáo, tiếp đãi chúng ta bằng bữa tiệc xa hoa thế này”
“Dĩ nhiên rồi! Hôm nay ngài sẽ cho phép những kẻ hèn mọn như chúng ta diện kiến chúa, bữa tiệc tiếp đãi đấng tối cao làm sao mà tầm thường được chứ”
“Tôi nghe đồn hôm nay đấng tối cao sẽ chọn một trong số những vị khách tham dự để ban tặng sức mạnh đấy. Thật là ghen tỵ”
“Rồi tất cả chúng ta sẽ dần nhận được đặc ân của ngài thôi. Chỉ cần được ngài thu nhận thì chứng tỏ năng lực đã hơn người rồi.”
“Anh nói đúng, chúng ta đặc biệt mà, khác hẳn những con người tầm thường thô bỉ ngoài kia.”
Nazuna đứng mân mê cốc rượu trong lúc nghe đám dị giáo xung quanh nói chuyện, bất giác rùng mình. Ming Ming thì khác, cậu ta đã nhanh chóng hòa nhập được với nhóm những vị khách nam trẻ tuổi đứng gần đài phun nước ngọt. Quả nhiên là một tên kì nhân dị sĩ, gặp được người chung tần số là mau chóng hòa tan liền.
Nazuna đứng nghịch mấy chiếc ly sâm banh một lúc, cô chợt để ý thấy người phục vụ ở góc phòng có biểu hiện thật khác thường. Cả người anh ta run lên bần bật, nhìn kĩ hơn sẽ thấy ở tay anh mọc ra những chùm lông màu nâu đất, thấp thoáng móng vuốt thụt thò lúc ẩn lúc hiện. Anh ta vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không hề nhận ra những dấu hiệu kì quái trên cơ thể, mãi một lúc sau mới tỏ ra nhăn nhó, vội vã ngồi thụp xuống ôm lấy cơ thể mình, cảm nhận những sợi lông đang mọc rất nhanh. Anh sợ hãi chạy vào hành lang bên trong khách sạn.
Nazuna vội vàng đuổi theo. Ming Ming nhìn thấy cô lại tự ý hành động, định ra ngăn lại nhưng đám bạn mới nhiệt tình níu kéo cậu lại, huyên thuyên về ngài giáo chủ và đấng tối cao của giáo hội. Cậu chỉ có thể đứng đó lắng nghe để tránh bị nghi ngờ, thôi đành vậy, hỡi đấng tối cao vĩ đại, xin ngài phù hộ cho Nazuna.
Cô đuổi theo người phục vụ đến một căn phòng nhỏ, hình như là kho chứa đồ của khách sạn. Bên trong chỉ có những chiếc kệ lớn dùng để đặt các loại cốc chén, ly uống rượu. Cô không vội chạy vào phòng mà đứng nấp ở cửa, khẽ hé mắt qua khe cửa nhìn người phục vụ kia lông lá mọc kín người, cả cơ thể phình to lên như một con gấu lớn. Hai chiếc sừng quỷ mọc ra từ trán, hàm răng to sắc nhọn lồ lộ bên ngoài gương mặt hung dữ. Nó bắt đầu gào rống thảm thiết, cặp mắt đỏ ngầu quét khắp phòng rồi dừng lại ở cánh cửa nơi Nazuna đứng.
Cô giật mình ngã khuỵu xuống sàn, hai chân mềm nhũn ra. Đây là cảm giác gì vậy, cô đã thực hiện công việc săn quỷ từ khi mới 7 tuổi, 10 năm ròng rã săn lùng và chém g.iết lũ quỷ, còn cái gì có thể dọa cô sợ hãi nữa. Nhưng không hiểu sao, bây giờ ánh mắt của con quỷ kia khiến tay chân cô run rẩy, đầu óc trống rỗng. Cô biết mình phải chạy, nhưng không tài nào nhấc chân lên được.
Con quỷ nhìn chằm chằm thiếu nữ, bất chợt chạy thật nhanh về phía cô. Nazuna hoảng loạn bấu chặt tay xuống sàn. Phải rồi, còn chiếc đồng hồ, phải kích hoạt ma lực. Cô run run vội vàng lần mò xuống cổ tay mình, khoảnh khắc vừa chạm vào chiếc đồng hồ, con ngươi cô phản chiếu hình ảnh mặt mũi hung tợn của con quỷ thật rõ ràng. Không được, quá muộn rồi ...
Một bóng người lao ra ôm lấy Nazuna, dùng cả thân mình chắn cho cô khỏi vuốt của con quỷ. Lưng cậu bị cào 3 vuốt khá sâu, máu chảy ròng ròng ướt đẫm chiếc áo hoodie đen. Cậu vẫn ôm chặt thiếu nữ, cố gắng kiềm chế tiếng hét vì đau đớn. Vì ban nãy chạy quá nhanh để kịp đỡ đòn cho cô, cộng với việc mất quá nhiều máu, cậu kiệt sức gục lên vai cô, hơi thở gấp gáp và dồn dập. Nazuna vẫn còn run rẩy, ánh mắt như đã lạc mất linh hồn và thần trí, thậm chí còn không nhận thức được mình vừa được cứu. Cảm nhận thấy mùi máu, con quỷ vội vã quay đầu chạy một mạch vào kho, vứt những chiếc ly rượu trong góc kệ xuống đất, chúng vỡ nát tạo thành âm thanh loảng xoảng liên hồi. Nó đưa tay vỗ loạn xạ bức tường phía sau kệ, bất chợt tường nứt ra làm đôi, tự động lui về hai bên tạo thành một lối đi rộng rãi. Con quỷ hất tung chiếc kệ, chạy theo con đường vừa mở ra đó, bóng nó khuất dần trong bóng tối, đến khi nó hoàn toàn biến mất, bức tường bắt đầu liền lại như cũ.
Thiếu niên vừa cứu Nazuna là Akuzru.
Đến cả khi con quỷ đã biến mất, cô dường như vẫn chưa định thần lại. Vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đó, mồ hôi tuôn ướt hai bàn tay, nước mắt vô thức rơi thấm vào tay áo cậu. Lớp vải áo đã thấm vào vết rách trên lưng khiến cậu cảm nhận được sự đau xót và nhức nhối. Cậu ôm chặt cô hơn, đè nén hơi thở nặng nề để lên tiếng.
“Không sao rồi, tôi ở đây.” Giọng cậu khàn đặc đi. Nazuna bừng tỉnh, từ từ trấn tĩnh lại. Cô nhận ra mái tóc trắng của cậu thiếu niên đang ôm lấy mình, tình trạng gần như hấp hối. Tay cô cố gắng tìm kiếm một điểm tựa để gỡ cậu ra, máu tươi nhuộm đỏ cả đôi tay thiếu nữ. Nhận ra cô đã tỉnh, cậu yên tâm nhắm mắt lại, tùy ý để cả cơ thể to lớn đè lên người cô, sức nặng khiến cả hai người ngã xuống nền đất.
Không lâu sau đó, Akuzru tỉnh lại. Chiếc áo khoác dính máu và cả áo sơ mi khoác ngoài đều bị cởi ra. Cậu cố gắng ngồi dậy, vết thương trên lưng nhói lên vì nóng rát.
Trong căn phòng kho đối diện, Nazuna đang loay hoay kiểm tra cửa tường nơi con quỷ đã biến mất vào màn đêm.
Cậu cố gắng ngồi dậy, vô tình động chạm vào vết thương trên lưng, cậu khẽ la lên một tiếng. Nazuna bị tiếng động làm cho chú ý, ngoái lại nhìn cậu thiếu niên vừa mới tỉnh giấc.
“Đúng là quỷ có khác, phục hồi nhanh hơn ta tưởng.” Cô tiến lại gần cậu
“Chỉ vậy thôi à. Không còn gì khác muốn nói với ta sao?”
Nazuna không thèm trả lời, tự nhiên đưa tay ra sau lưng thiếu niên sờ soạng. Cậu hoảng hồn la oai oái:
“Ê làm gì vậy. Đau vãi... Á!” Nazuna bất chợt lột mạnh miếng dán trên tấm lưng bị thương của thiếu niên quăng xuống đất.
“Ủa còn đau sao? Ta dán nhầm chỗ rồi à?”
Đúng là không còn đau nữa. Akuzru kết luận sau khi bình tĩnh cảm nhận. Lúc nãy rõ ràng còn thấy đau rát. Con người có nhiều vật dụng trị thương hiệu quả thật.
“Đứng lên! Ta nhờ chút.” Nazuna nói như đang ra lệnh.
“Hả?” Thiếu niên nhìn cô bằng vẻ mặt khó hiểu và thái độ chống đối. Cậu cố ý lờ đi lời cô nói, cứ ngồi yên một chỗ. Cô không hề nhún nhường gì, gương mặt lãnh cảm mắt đối mắt với cậu, như thể cô cho mình là cấp trên có quyền tùy ý sai bảo vậy.
Đợi một lúc, Akuzru đứng dậy, đặt tay lên vai Nazuna, ép cô vào tường thành tư thế Kabedon, vô cảm nhìn cô:
“Ngang ngược vừa phải thôi. Cô nghĩ mình là ai vậy?”
Nazuna ngoảnh mặt đi nhìn về phía bức tường bí ẩn trong nhà kho, vẻ mặt trầm xuống.
“Xin ngươi đấy.” Cô nói trong khi tránh ánh mắt cậu.
Cậu hơi bất ngờ, cánh tay chặn lấy người cô nhất thời thả lỏng. Con nhỏ này bị cái gì vậy? Cái hào quang thiếu nữ mỏng manh yếu đuối này là sao?? Cứ như thể bị đa nhân cách. Nhân lúc cậu lơi là phòng bị, Nazuna đẩy tay cậu ra, đi thẳng về phía bức tường kia.
Akuzru bước theo cô bằng thái độ bất mãn. Hai người đến cạnh bức tường đó, cậu quan sát nó không thấy gì khác lạ. Ban nãy cũng không được chứng kiến cảnh con quỷ biến mất vào trong đó, thế nên cậu chỉ thấy Nazuna đúng là nhỏ pháp sư điên.
“Ngươi mau mở nó ra đi.” Cô nói trong lúc chỉ tay lên tường
“Điên à? Sao mà ta làm được!” Cậu lập tức phản đối.
Cô bất chợt tự ý cầm tay cậu đặt lên đó, không quan tâm việc cậu bị bất ngờ đến mức cặp tai yêu tinh nhòn nhọn kia đỏ lựng hết lên. Chính cậu cũng không cảm nhận được điều đó vì mải chú ý đến hành động kì lạ và trơ trẽn của thiếu nữ. Mặc dù liên tục lên tiếng phản kháng, cậu không hề có ý định vùng tay cô ra.
“Chờ đã! Này làm gì vậy?” Giọng cậu thoáng hỗn loạn “Buông ta...”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, bức tường kia bỗng phát ra ánh sáng chói mắt ngay khoảnh khắc cậu vừa chạm vào nó. Giống như ban nãy, giữa tường xuất hiện một vết nứt chia đôi nó thành 2 cánh cửa, tự động lui về hai bên cánh gà. Một con đường lớn mở ra.
Nazuna vội vã bỏ tay ra khỏi thiếu niên, chạy thẳng vào trong đó. Cậu mải mê nhìn hiện tượng kì quái vừa xuất hiện, đến khi cô chạy đi mới nhận thức được, liền vội vàng đuổi theo. Rất nhanh sau đó, cánh cổng kia khép vào, bức tường liền lại như chưa hề có cuộc chia ly.
Con đường giống như một hầm ngục, hai bên trái phải đều có những cây cột vững chãi chạm khắc đầu lâu, những con chữ cổ đại và một vài hình vẽ con mắt, ngọn nến ... Chúng phát ra ánh sáng màu đỏ khiến căn hầm sáng lập lòe, mọi nơi đều toát lên vẻ huyền bí và kinh dị. Trên trần nhà cũng được khắc những con chữ tương tự, dây xích cuốn trên đó buông thõng xuống, phần lớn đã rỉ sét vì mang vết tích của thời gian. Trên sàn đất, hai rãnh dung nham hẹp kéo dài vô cùng tận, ai đó đã vẽ những ma trận kì bí ngay chính giữa hai bên rãnh nứt, không biết chúng đồng hành cùng nhau đến tận nơi nào.
Akuzru cảm thấy chỗ này rất quen, như thể đã đọc được trong một cuốn sách nào đó. Mọi thứ trong hầm ngục thân thuộc như cậu đã được nhìn tận mắt hàng trăm lần. Cậu nắm lấy tay Nazuna, khiến cô quay lại nhìn bằng gương mặt hết sức hỏi chấm.
“Đừng buông tay ra!” Cậu ra lệnh cho cô trong lúc nhìn quanh quất khắp ngõ ngách hầm ngục tối tăm. Trực giác mách bảo thiếu niên thử dẫm lên ô gạch bên cạnh, ngay khoảnh khắc vừa đặt chân xuống, một mũi tên lửa từ sát bên vách hầm bắn vào cậu. Cậu dường như đã biết trước, lập tức phản xạ khuỵu thấp gối xuống, mũi tên chỉ kịp chạm vào vài cọng tóc trên đỉnh đầu.
“Thấy chưa? Đừng buông tay, nhớ bước chân đúng theo ta làm ấy!” Cậu cầm chặt tay cô nhìn thẳng về phía cuối hầm ngục, dường như phát hiện ra gì đó.
Nazuna im lặng làm theo cậu. Trên đường đi, cô bắt đầu nghĩ vì sao cậu ta lại tốt với cô thế. Đôi khi cô quên mất hai người vốn là kẻ thù, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cô đã truy sát và tìm mọi cách khiến cậu đăng xuất. Không ngờ cậu lại nhiều lần bất chấp tính mạng cứu cô. Loài quỷ, chắc là cũng không đến nỗi độc ác như cô vẫn thường được giáo dục.
“Cảm ơn đã cứu mạng ta.” Cô nhìn theo bóng lưng cậu lên tiếng. Gương mặt thoáng đỏ lên.
“Hả?” Cậu ngạc nhiên ngoái đầu nhìn thiếu nữ, trên mặt viết rành rành câu “Cái khỉ gì vậy?” “Cô mà cũng biết cảm ơn người khác cơ?”
Thú thực thì đây không phải là trêu ngươi, đây là thắc mắc thật lòng của cậu. Trông cô không giống kiểu người sẽ mang lòng biết ơn người khác, hoặc ít nhất là một con quỷ. Lúc nào cũng cáu kỉnh và hiếu chiến, không thèm lắng nghe người khác, chỉ cần gặp quỷ sẽ tìm cách truy cùng đuổi tận.
“Hê ngươi nghĩ thế à?” Nazuna nở nụ cười gượng gạo, không giấu nổi sự cáu tiết. Cô véo mạnh tay cậu dằn mặt. “Ta lúc nào cũng sống tử tế mà”
Cậu khẽ la lên một tiếng vì đau, chân vô ý đạp vào bẫy. Xui xẻo là lần này mũi tên bắn ra ở ngay bên trái Nazuna. Cô phản xạ nhanh lập tức lao về phía trước, theo quán tính cả người ngã đè lên cậu.
Cô vội vã bò dậy ngoái đầu lại nhìn, nhịp tim và hơi thở còn chưa ổn định lại. Mãi cho đến khi Akuzru lên tiếng cô mới nhận ra mình đang ngồi trên người cậu.
“Xuống coi. Nặng quá!” Cậu khó khăn phàn nàn.
Thiếu nữ không nói không rằng đấm thẳng vào mặt cậu. Ăn nói với con gái kiểu gì vậy chứ? Cô bực mình đứng dậy phủi phủi tay, trừng mắt nhìn anh quỷ còn đang dán chặt người trên nền đất.
“Không cần nắm tay nữa! Ngươi đi trước dẫn đường ta theo sau được rồi!”
“Hở? Làm như ta muốn lắm không bằng ấy!” Cậu gắt gỏng đáp, ít ra câu đó phải để cậu nói. Ai muốn nắm tay con nhỏ ngang bướng nhà cô??
“Nhớ bước đúng theo ta đấy!” Rốt cuộc thiếu niên vẫn chịu đứng dậy, buông lời nhắc nhở cô pháp sư trước khi đi tiếp.
Nói rồi cả hai tiếp tục đi. Khung cảnh xung quanh hầu như không có gì thay đổi. Nazuna không biết hầm ngục này sẽ dẫn tới đâu, nhưng con quỷ đã chạy vào đây, ít nhiều chắc cũng liên quan đến giáo hội Huyết Nguyệt. Hơn nữa, con quỷ kia có khí chất giống với “Người đó”, cái kẻ đã gieo cho cô ám ảnh kinh hoàng vào năm 7 tuổi. Có lẽ vì thế mà lúc đối diện với nó tay chân cô run rẩy đến bất động.
“Sao ngươi lại cứu ta vậy?” Cô nhớ đến chuyện ban nãy. Vì quá hoảng loạn nên chưa kịp hỏi cậu.
“Đoán xem.” Cậu không buồn quay lại nhìn cô.
“Không nói thì thôi. Ta chẳng quan tâm.” Cô đáp bằng giọng điệu bất cần. Thực ra cô đã mơ hồ biết được lí do rồi.
“Thế cơ? Cứ nhớ lần này cô nợ ta một mạng là được rồi! Đồ yếu đuối!”
“Hả?” Cô cố ý kéo dài âm tiết ra như tỏ ý phản đối. “Cho dù không có ngươi thì ta cũng thừa sức xiên được con quỷ đó nhé”
“Thế đứa nào sợ phát khóc lúc bị tấn công đấy nhỉ? Sợ đến mức con quỷ đi rồi còn run rẩy khóc ướt tay ta cơ đấy?” Cậu cố ý trêu ngươi, ngoảnh lại phía sau cho Nazuna thấy biểu cảm ngứa đòn của mình. Cô nổi cáu bước nhanh đến chỗ cậu, một tay nắm cổ áo thiếu niên kéo xuống, tay còn lại với lên véo chặt một bên tai:
“Ăn không nói có. Ta khóc hồi nào?”
“Oái đau! Chờ đã! Nhìn phía trước kìa!” Cậu cố giữ chặt cái tai sợ cô kéo đứt nó ra, vội chỉ về phía trước. Cô vẫn không buông vành tai đỏ tía của cậu con trai trong khi đánh mắt nhìn về phía cậu chỉ. Một cánh cửa kích cỡ bình thường, màu đỏ lét phát sáng như thể được bôi chất dạ quang lên. Bên trên có một bức tượng quỷ hung dữ hướng ra đằng trước, cặp mắt được thắp đèn, sáng lên màu đỏ ngầu nhìn đau cả mắt.
Cửa phòng không khóa, đẩy nhẹ cái là vào được. Không gian trong phòng rộng lớn kì lạ, khắp nơi đều là những ống nghiệm nhiều hình dạng đặt gọn gàng trên những tủ đá. Bên trong mỗi ống có những loại dung dịch khác nhau, màu sắc phong phú xanh đỏ tím vàng. Đèn được thiết kế theo hình dạng những ngọn nến nhỏ, bài trí khắp nơi để thắp sáng. Trên trần nhà lắp chiếc đèn to nhất, nó tỏa ra màu xanh thần bí, pha trộn với ánh nến đỏ dưới kia khiến căn phòng ngập tràn vibe u buồn và quỷ dị . Dưới sàn nhà một vài chiếc quan tài nằm ngăn nắp, trên nắp vẫn chất đầy thuốc thang và những ống nghiệm.
“Đây là điểm cuối cùng của căn hầm rồi.” Akuzru kết luận sau một hồi khám xét.
Nazuna đang mải mê sờ soạng kiểm tra những dung dịch kì quái, định đem về một ít cho Ming Ming điều tra, nghe tiếng Akuzru cô mới ngẩng mặt lên đáp lời:
“Nhưng con quỷ đã chạy vào đây,” Cô lo lắng nhìn khắp phòng, “Nó có thể chạy đi đâu được”
Có lẽ trong phòng có một lối thoát khác. Akuzru nghĩ vậy. Cậu tiếp tục đi loanh quanh thăm dò. Nazuna cũng bỏ tay ra khỏi những ống nghiệm, chú ý đến những ngóc ngách nhỏ trong phòng xem có gì kì lạ không. Ở bên trái khúc phân giữa phòng, rất nhiều những ống nghiệm nằm vương vãi, có những ống đã vỡ nát, dung dịch trào hết cả ra. Cứ như thể đã có ai mạnh tay hất đổ mọi thứ trong cơn điên loạn, hay là con quỷ ban nãy. Cô suy đoán như vậy, vì chiếc quan tài dưới chân cô trống rỗng không có bất kì một vật thể nào.
Nazuna đặt tay lên kiểm tra chiếc quan tài, cẩn thận giở nắp lên. Bên trong thực sự trống rỗng không có gì cả. Thấy cô đăm chiêu đứng yên mãi nhìn chiếc hòm rỗng tuếch, Akuzru tò mò tiến lại gần.
Vừa đặt chân đến chỗ cô, cậu cảm nhận được tiếng bước chân, là của một con quỷ. Tiếng động ngày một gần, và rồi cánh cửa mở ra.


0 Bình luận