Herzlos làm anh lớn lâu đến vậy rồi, cũng nên cho Elurra chúng tôi cơ hội "nằm trên" một lần chứ!
*
* *
Trên hành trình đến nước bạn, chúng tôi vốn không bay bằng cánh, mà đi bằng một cỗ máy kim loại sáng bóng có từng khớp cơ, nó bay trên không trung duyên dáng như một con cá đuối đang bơi giữa đại dương.
Cả cỗ kim loại bao bọc một lớp vật liệu có thể nhìn trông ra bên ngoài như là trong suốt. Reo giải thích cho tôi, vật di chuyển này là công nghệ của Ngư tộc. Máy móc ở thế giới của tôi vận hành bằng vi mạch, còn cỗ kim loại này vận hành bằng phép thuật, từng khớp kim loại linh hoạt di chuyển êm ru. Bên trong là một căn phòng sang trọng có ghế trắng mềm mại, không khác gì khoang hạng VIP trên máy bay.
Không chỉ có loại máy có thể bay, còn có rất nhiều thứ tương tự như vậy vận hành, rất phổ biến ở Ngư tộc. Nghề điều khiển máy móc này theo tôi hiểu là Yển sư. Họ cũng chính là linh hồn của cỗ máy.
Tôi trông mắt nhìn ra bên ngoài, chúng tôi đã bay tới một vùng bằng phẳng rộng lớn. Tôi thấy có nhiều chấm nhỏ đang di chuyển phía dưới, Reo đưa ngón tay chạm vào lớp màn bao bọc cỗ máy trong suốt đó, nó lập tức phóng to hình ảnh bên dưới, càng lúc càng gần. Tôi hình thấy mấy cái chấm trắng đó hóa ra là một bầy gia súc.
Con vật đó toàn thân trắng tuyết, trên người có hoa văn như đốm sao, bộ sừng trắng muốt cực đẹp, đôi mắt chúng đục ngầu. Nhìn cách di chuyển giống như một bầy zombie băng trên thảo nguyên.
- Đó là Ma Lộc. - Jiro cả buổi luôn im lặng ngồi một góc bỗng nhiên mở lời.
Tôi nghe giọng hắn xong, cũng mất đi hứng thú ngắm cảnh, tư lự bỏ về ghế đọc sách. Vô thức sờ lên môi, cảm giác đau đau vẫn còn. Jiro để trên môi tôi một vết cắn bắt mắt, khiến môi tôi sưng tới giờ vẫn còn đau.
Jiro biết tôi còn giận, không nói thêm câu nào nữa. Thị nữ đem thức ăn cho tôi dù tôi không có yêu cầu.
Tôi đánh mắt nhìn qua chỗ Jiro, hắn đang đọc sách quân sự. Hắn biết tôi đã bỏ ăn sáng.
Tôi cũng không ngược đãi bản thân, cố gắng ăn, khẩu vị rất nhạt nhẽo.
Chiếc máy bay "cá đuối" của chúng tôi bay mất một ngày tới địa phận của Elurra. Nơi đó là một mặt sông băng khổng lồ, dẫn ra đại đương mênh mông đã đóng băng ngàn năm. Người điều khiển rất thông thuộc địa hình, cỗ máy hạ thấp vào giữa một khe nứt sâu hoắm, giống như chia đôi mặt đất rộng đến mười mấy kilomet, nơi đó càng xuống càng âm u, lạnh lẽo, ánh sáng dần biến mất.
Tới hồi lâu, tôi nhận ra cỗ máy đã chuyển sang chế độ lặn. Phía dưới lớp băng vẫn còn mặt nước, mọi thứ tối đen như mực, chiếc máy bay tỏa ra nguồn năng lượng sáng vàng, tôi thấy giống như UFO thực sự.
Nó trầm mặc bơi qua nguồn nước đen, Reo bảo chúng tôi vừa băng qua vịnh Svart Vann, tiến sâu vào nội địa Elurra.
Vùng địa chất chìm dưới mặt nước này hình thành nên vương quốc Elurra của Ngư tộc. Cỗ máy dần đến một bãi đáp rộng, tôi thấy như mình đang sống trong phim khoa học viễn tưởng, kiểu như UFO đã về tới hang ổ. Bãi đáp rất lớn, có từng ô chứa những cỗ máy như của tôi đang ngồi, chúng mở ra đón chuyến bay mới tới, rồi lập tức đóng lại.
Trước khi xuống, một người hầu mời chúng tôi sử dụng một loại xịt toàn thân, tạo thành lớp màn như bong bóng khí chống thấm bao bọc lấy thân người, rồi cửa máy bay mở ra. Tôi thấy toàn nước là nước.
Tôi nối đuôi Reo bước đi, Jiro đi sau lưng. Kế đó là dàn đặc vụ hoàng gia Herzlos. Ba chúng tôi mặc đồ của hoàng thất Quỷ tộc, chung một màu sắc. Trên đầu tôi cài một vòng hoa mỏng manh màu đen lấp lánh.
Khi bước đi, nước đúng là không thấm được vào người, chỉ có thể bao bọc quanh thân người, giống như lá sen không thấm nước.
Đứng đón chào là một thanh niên trạc tuổi Reo, hắn là một người cá eo thon, cả người cơ bắp rắn chắc, dung mạo sắc cạnh với đôi mắt xanh lam ma mị. Mái tóc hắn cắt ngắn, màu xanh dương, cả đuôi cá cũng lấp lánh sắc xanh vô cùng diễm lệ. Trên ngực hắn kéo dài một lớp vảy xanh long lanh, trên cổ còn có mấy vệt nhỏ như cái mang cá. Đôi tai hắn nhọn hoắc ép vào tóc.
Nghi thức chào khá đơn giản, sau đó chúng tôi đi theo đoàn người, tiến về phía trước, nơi đây có một xoáy nước, bọn họ mời chúng tôi đi trước, gọi là hiếu khách. Reo thản nhiên bước vào, xoáy nước cuốn hồ ly chìm đi, tôi cũng đi theo, cơn xoáy mát lạnh đẩy chúng tôi đến một nơi khô ráo sạch sẽ, y hệt trên đất liền. Những người cá khác đi theo sau lưng, họ vừa trở vào đây, đuôi cá liền biến mất, lộ ra bộ trang phục quân lính xanh lam oai vệ. Tên dẫn đầu đoàn người trở thành một con người cao lớn anh tuấn, có ánh mắt ma mãnh như diều hâu, luôn nhìn chòng chọc Reo.
Tôi còn đang nghĩ bọn họ ứng phó thế nào, vậy mà tên tóc xanh đó liền tiến tới cặp lấy vai Reo, giọng nói mang tính trêu ghẹo:
- Chậc chậc, Thái tử Reo đến thật bất ngờ khiến Ngư tộc không kịp tiếp đón chu đáo. - Câu sau liền rơi vào ám muội. - Có phải đã suy nghĩ kĩ muốn gả cho ta rồi không?
Tôi suýt phụt cười, nhìn vẻ mặt cố nén buồn nôn của Reo. Hóa ra cũng có người có gan trêu ghẹo con hồ ly đó. Tôi nhìn gã đàn ông đó, nhìn hắn không giống cá mà giống một loài rắn nguy hiểm của đại dương sâu thẳm. Hắn tiến vài bước, bộ trang phục mà xanh lam mềm mại còn lóe lên những tia sáng từ những sợi vải thượng phẩm.
Tôi đoán không nhầm đây là Thân vương Itsuki, kẻ mà Ahmya kể rằng từ năm Reo 18 tuổi tới giờ năm nào cũng mang sính lễ qua Herzlos để cầu hôn. Trời ạ hai tên yêu nghiệt đứng bên cạnh nhau quả là xứng lứa vừa đôi!
Lúc tôi còn đang phe phởn với suy nghĩ đó thì bất ngờ tên đó sấn tới trước mặt tôi, bỗng nhiên thân mật khoác vai lên tôi, mỉm cười say đắm:
- Ôi kìa Công chúa Ahmya, mới vài năm không gặp nàng đã trở thành một đại mỹ nhân tuyệt sắc rồi! - Hắn đánh mắt quá Reo rồi lại nhìn tôi - Chậc chậc, ta đổi ý rồi, Reo không đồng ý, vậy nàng gả cho ta nhé?
Tôi bất mãn cau mày, cho dù vóc dáng của tôi có tương đồng với Ahmya, cho dù đúng là tôi đang mặc ké đồ của nó thì gương mặt hai đứa tôi khác xa nhau mà, sau hắn có thể trông gà hóa cuốc như vậy?
Ừm, thật ra tất cả quần áo tôi mặc đều là của Ahmya, ngày tôi có thân thể, nó nghiêm túc đem hết những trang phục chưa từng mặc vẫn còn chất đống trong tủ, phần lớn là kiểu trang phục trong sáng, thuần khiết, dịu dàng, thục nữ đưa cho tôi hết. Tôi biết tính nó, ngoại trừ đồ màu hồng và họa tiết màu hồng, nó sẽ hạn chế mặc đồ màu khác. Sở thích quái gở này ảnh hưởng đến cả Ban Mai kia mà.
Người đầu tiên phản ứng là Jiro, hắn mỉm cười bước tới nhã nhặn kéo eo tôi về tay mình, rồi đáp:
- Môi trường nước phải chăng khiến thị lực của Thân vương ngày một suy giảm? Cô gái này giống Ahmya ở điểm nào? Đây là vị hôn thê của ta, Trưởng công chúa Miyuki.
Thân vương Itsuki mỉm môi cười tinh quái, còn khẽ hỏi:
- Một người giấy? - Vừa nói, hắn vừa thổi vào người tôi những bông hoa giấy nho nhỏ.
Tôi hốt hoảng che tay mình lại, thấy nó trở thành một đốm nhỏ trong suốt. Jiro tức giận trước thái độ quá quắt của tên người cá kia, cách cậu bấu ngón tay làm eo tôi hơi đau. Cậu ép tôi đứng về một bên, đứng đối diện với Itsuki.
Reo phẩy tay áo, điềm đạm nói:
- Xin Thân vương giữ lấy liêm sỉ. Chúng ta cần một buổi nghị sự nghiêm túc.
Itsuki mỉm môi thành một nét cười lả lơi, chắp tay sau lưng rồi nói:
- Được thôi, mời mọi người tiến về hoàng cung.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, tên Thân vương chết bầm này thật biến thái, nam chẳng tha, nữ cũng chẳng chừa.
Ngày hôm đó tiếp đón chúng tôi về hoàng cung, Đức vua của Ngư tộc đã lọm lọm lưng gù, lão gầy nhom trong như sắp chết đến nơi. Ông ta là anh cả của Itsuki. Mà Thân vương ngả ngớn kia lại vốn là con út, ở độ tuổi anh trai mình sắp về với cá voi, bạch tuột, hắn vẫn trẻ trung phơi phới tinh lực. Tôi nghe nói Đức vua không có con trai nối dõi, mà quy tắc hoàng gia này chỉ truyền ngôi cho nam. Nếu không có gì thay đổi, không lâu sau nhất định tên Thân vương này sẽ lên làm vua.
Việc bàn tới Tảo Hồi Hồn khiến Đức vua của Elurra trầm tư rất lâu. Sau đó ông ta đưa mắt trao đổi với Thân vương bên cạnh. Itsuki suy nghĩ, vẻ mặt yêu nghiệt thầm nở một nụ cười, thứ điều kiện hắn đưa ra làm tôi thấy mình triệt để không còn cơ hội nào về xác.
Hắn muốn Herzlos chuyển giao công nghệ hạt nhân.
Reo nghe xong lời này, tôi không biết hắn cố tình đùa hay nói thật:
- Chi bằng ta nhận lấy sính lễ và gả cho ngươi!
Thân vương bật cười, ánh mắt sắc lẹm đảo quanh ba chúng tôi, soi xét từng chút một rồi buông lời:
- Herzlos làm anh lớn lâu đến vậy rồi, cũng nên cho Elurra chúng tôi cơ hội "nằm trên" một lần chứ!
Buổi nghị sự rơi vào bế tắc. Cả hai bên đều trầm ngâm nhìn nhau. Reo cười như có như không, tao nhã đứng dậy, yêu cầu phía Ngư tộc cho cậu thời gian suy nghĩ.
Đây không phải chuyện một mình cậu có thể định đoạt, mà liên quan đến cả một quốc gia.
Tảo Hồi Hồn được xem là thánh vật của Ngư tộc, mấy trăm năm mới mọc một lần, hiện giờ chỉ có ba đóa. Tuy vậy, đem thánh vật đổi lấy công nghệ hạt nhân, điều này vẫn có phần kiên cưỡng. Vốn là liên minh của nhau, việc chuyển giao công nghệ cũng không phải là quá đáng, nhưng thứ vũ khí này giữ trong tay một kẻ không có lý trí sẽ là hiểm họa. Ai biết được sau khi có được sức mạnh khủng bố đó trong tay, người anh em liên minh với Quỷ tộc lại giở trò gì.
Ngư tộc muốn phá hủy thế độc quyền của Quỷ tộc.
Tôi cảm thấy vì sinh mạng của mình mà đem vận mệnh quốc gia ra đánh đổi, thực tình không đáng!
Tôi không muốn mang tiếng hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết đâu!
Phái đoàn Quỷ tộc được sắp xếp ở một cung ở phía Tây cung điện. Cả hoàng cung là một khối pha lê nguy nga, từ ngoài nhìn thì tráng lệ, thần tiên, từ phía trong nhìn ra lại nhìn được cả quan cảnh biển sâu huyền bí. Tôi đưa mắt nhìn những loài cá khổng lồ lượn lờ ngay phía ngoài lớp kính trong suốt, thỉnh thoảng thấy được vài xúc tua bám vào. Cả cung điện thắp sáng bằng minh châu chói mắt, từng hạt đính trên trần nhà to như trứng ngỗng.
Ngư tộc có phong cách rất xa hoa, như là những lâu đài cổ tích, giường cao đến hông êm ái, lụa rũ từng khu bắt mắt xinh đẹp. Thị nữ của họ thướt tha, cách ăn vận không kín đáo như người Herzlos mà dùng toàn vải rũ mềm mại khoe ra dáng người tinh tế.
Dường như ở trong tâm trạng những người con xa xứ, anh em nhà Sugimoto chúng tôi tự nhiên nhường nhịn, chăm nom nhau đến hết hồn. Đúng kiểu ở nhà mới chửi nhau đùng đùng, qua xứ người một phát là Thái tử bật chế độ bảo vệ đàn em tới cùng. Anh họ tôi chắn hết mọi công kích, tò mò, trêu đùa, xã giao của những vị lãnh đạo. Tôi và Jiro rất nhàn, hầu hết là Reo làm việc cùng đội ngũ phái đoàn của Herzlos, Jiro sẽ đại diện trả lời một số thông tin liên quan đến quân sự. Còn tôi làm cảnh, chỉ cần cười xinh là được.
Đôi lúc tôi trông thấy sự bận rộn của Thái tử mà sinh ra chộp dạ. Tự nhiên thấy có chút ái mộ, kiểu như lần đầu thấy người ta xứng đáng với danh phận ghê, vừa linh hoạt, cao quý, nói câu nào chất câu đó, không để Herzlos bị mất mặt điểm nào.
Cho dù bài toán của Ngư tộc đang treo ở đỉnh đầu của Reo, anh ấy đi họp về vẫn cứ vui vẻ chắp tay sau lưng, đứng nhìn tôi đang ngồi tư lự ở bàn trà trắng ngà sang trọng ở phòng trung tâm sảnh.
Tôi nhìn đôi mắt mực đen lấp lánh tinh anh kia, ảo não cắn móng tay, khẽ nói.
- Hay tôi cứ ở bộ dạng này cũng không tồi!
Thái tử Reo hạ người ngồi bên cạnh tôi, chống đầu biếng nhác, lắc đầu, hắn ta lười như một con hồ ly đang ấm êm trong tổ.
- Không được, cô và em trai tôi còn phải sinh ra em bé mũm mĩm.
Nữa! Mấy nay cả nhóm bận rộn, không khí tĩnh lặng nên ông ta lại hô mưa gọi gió cho cuộc đời nó có thêm sắc màu!
Tôi nghiến răng. Hắn biết rõ tôi dị ứng nhất là nói những điều này, vậy mà vẫn cứ cố nhắc nhở chức năng duy nhất mà tôi có. Đã vậy tôi làm lơ luôn, càng mặc kệ hắn, hắn càng mất hứng.
Thái tử không giấu vẻ buồn cười, ôn tồn:
- Bị chọc mà không nổi nóng cãi lại nữa là dần ổn rồi đó bé!
Tôi ngẩng mặt quay qua Thái tử, cãi hoài cũng mệt mà?
- Thật ra cứ cãi đi cho vui cửa vui nhà! - Reo nhún vai. - Đứa nào cũng cắn răng nhịn mãi, càng lúc càng xa cách.
Tự nhiên Thái tử trầm giọng sâu sắc ngang xương làm tôi hơi hoang mang. Nhưng người đó có vẻ nghiêm túc thật, nên tôi cũng không nỡ quật lại câu nào.
- Thôi xong rồi, em đúng là hòa nhập nhanh quá, sắp thành người họ Sugimoto chân chính rồi. Lặng im bất lực là dấu hiệu đầu tiên đó!
Giọng của Thái tử Reo đầy hoang mang, gương mặt xinh đẹp hơi cau lại, dường như luyến tiếc điều gì đó.
- Thái tử à, em không phải trẻ con đâu, anh đừng trêu nữa.
Đối phương bĩu môi, gật đầu như thấu hiểu, rồi bưng mặt quay đi chỗ khác, thả ra một tiếng thở dài, nói bâng quơ:
- Dưới đáy biển ấm áp ghê!
Hai anh em chúng tôi ngồi nhìn nhau, không ai nói lời nào, nhưng đồng loạt thở dài. Tôi chán nản vì tình hình, còn ông ta chán cái gì tôi không rõ. Thái tử đọc gì đó trong thiết bị cá nhân, giống như điện thoại, sau đó cụp mi xuống, nhanh chóng tắt màn hình.
Reo lớn hơn tôi nhiều tuổi, nên luôn xem tôi như một đứa bé để cư xử. Tôi không muốn nhắc vụ viên phòng. Có lẽ hôm đó tôi phản ứng đủ dữ dội rồi. Thái tử không đá động tới hai chúng tôi nữa. Jiro bật luôn chế độ bỏ tôi tự sinh tồn. Số lần mấy hôm nay chúng tôi đụng mặt nói chuyện còn không bằng thời gian tôi ngồi chơi với Reo.
Khi đang yên lặng, tự nhiên người ngồi bên cạnh mở lời:
- Em lo gì chứ? Tôi mới là người đàm phán mà? Thở dài làm gì?
Tôi nuốt nước bọt, cố ngăn sự khó chịu nghẹn nơi thanh quản xuống, giọng hơi khàn:
- Đem công nghệ hạt nhân ra để đổi mạng cho tôi, thần dân có thể phỉ báng tôi đến chết!
Reo khẽ bật môi cười, ngón tay thon dài tinh tế của hắn lượn trên cằm của tôi, hơi nâng nhẹ, rồi lại nói:
- Công chúa à, em nghĩ... ngay từ lúc tôi đề bạt cách đi lấy Tảo Hồi Hồn đã không nghĩ được yêu sách của phía Ngư tộc sao? Chuyện mà bọn họ muốn, trong suốt những buổi thượng triều gần đây luôn là chủ đề tranh luận rồi. Nhưng mà... em nên biết, tác phong của Quỷ tộc chúng ta là không bao giờ làm chuyện lỗ vốn, cho nên việc xin Tảo Hồi Hồn đều là cái cớ vừa vặn để Quỷ tộc tiện thể giao công nghệ hạt nhân cho họ mà làm cho họ cảm thấy không quá dễ dàng có được!
Tôi im lặng suy nghĩ trước những lời Reo nói. Nếu như vậy có nghĩa là Reo đã lường trước từ đầu mọi yêu sách của Elurra, thậm chí còn có ý định đem "tặng" món hời công nghệ hạt nhân kia từ đầu, chỉ là tôi xuất hiện vừa hay là cái cớ đẹp, vừa dâng tặng công nghệ cho bọn họ, vừa hay xin chút Tảo Hồi Hồn cho tôi, vẹn cả đôi đường. Nói vậy thì tôi cũng chỉ là tấm ván cho họ tiện bề thực hiện âm mưu thôi mà, còn gì mà thấy biết ơn với áy náy cơ chứ!
- Ăn thử điểm tâm này đi, rất ngon! - Reo cầm nĩa một chút mứt màu hồng san hô cho lên miệng, bình thản mời tôi ăn. Tôi nhìn thấy vẻ thản nhiên của hắn, có lẽ cũng chẳng quan tâm gì tới cục diện này, vì mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Chuyện đòi về cung suy nghĩ của hắn rốt cuộc chỉ là cái cớ để Ngư tộc cảm thấy có chút thành tựu khi làm khó được phía chúng tôi. Thật ra hình như Reo đã muốn hai tay dâng hiệp ước thỏa thuận từ đầu rồi. Tôi rũ mi mắt, cầm nĩa xới xới mứt trong chiếc dĩa xanh lam viền vân vàng, không ăn.
- Con bé này, thất vọng à? - Hắn cười cười, trông tôi yên tĩnh quá liền bắt đầu châm chọc.
- Đâu có, thấy hân hạnh quá, đúng là "thiên thời, địa lợi, nhân hòa" hen? - Tôi đá đểu hắn. - Tiếng xấu có gì thì tôi mang, tiếng tốt thì là của anh, có gì lỗ đâu nhỉ?
Reo lại ăn rất ngon miệng. Tôi không nghĩ hắn thích đồ ngọt như thế. Hắn nhận ra thái độ của tôi, bắt đầu đánh lảng đi:
- Miyuki, anh thấy mấy ngày ở hoàng cung em rất thích tìm hiểu lịch sử của Quỷ tộc, vậy em có biết nguồn gốc của chúng ta không?
Tôi ngẩng mặt, lắc đầu:
- Không, em chỉ mới tìm hiểu sơ qua về lịch sử Đô Thành và Quỷ tộc vài trăm năm gần đây.
Reo nghe vậy, có vẻ như đã tìm thấy chuyện để nói, bèn tiếp tục:
- Trước kia ở một hòn đảo giữa khơi, tổ tiên của chúng ta là thần dân của Thánh Quỷ, sống tách biệt với thế gian. Tộc người chúng ta có sức mạnh mạnh mẽ tự nhiên, lại thông minh thiên phú, nhưng lúc chào đời bẩm sinh đã kì dị, tràn ngập chướng khí hắc ám nên vốn chẳng bao giờ hòa nhập được với những tộc người khác. Chúng ta tạo nên một nền văn minh riêng, vốn dĩ mặc định sẽ mãi là một chủng tộc huyền bí.
Vị Thái tử tao nhã đá mắt trêu ghẹo tôi, như chờ tôi bày tỏ vẻ mặt cầu xin để được nghe tiếp.
Ờ cuốn đó, kể tiếp đi ba!
Tôi nhướng mắt đáp trả, ý bảo ông ta nói tiếp. Reo cười nhẹ như đã thành công kích thích được con mồi ngồi ngoan, thủng thẳng kể:
- Thế nhưng một ngày, Thánh Quỷ và một vị thần đã phải lòng nhau. Nữ thần đó đã từng sống ở hòn đảo của Thánh Quỷ, nàng dùng quyền năng của mình lọc hết chướng khí ngợp trời, tạo ra một hồ nước phép giúp cả tộc tẩy xương thanh tủy, lọc hết ma khí trong thân thể, trở thành một nguồn sức mạnh tinh sạch gần như là tiên thể.
Chu cha ơi ông này có học khóa kể chuyện cổ tích à, mướt thế!
Tôi đang xụ mặt nhưng vẫn phải nghiêng đầu nghe tiếp.
- Thánh Quỷ vốn rất đắm say nữ thần, vì muốn bày tỏ niềm biết ơn nàng đã giúp cho con dân của ông trở nên mạnh khỏe, ông bèn dùng một lời chú ấn lên Quỷ tộc rằng: Bọn họ không được tham lam cuồng sát, phản bội lại linh khí mà nữ thần ban tặng, nếu trái lời sẽ bị trừng phạt gấp bội. Nhưng chính vì toàn chủng tộc được thanh lọc tinh khiết như thần tiên đã ảnh hưởng đến sức mạnh của Thánh Quỷ, chướng khí không đủ khiến ngài suy yếu, vì vậy đã bị Thần Tôn của Thần giới đánh tan hồn.
Nghe tới đây tôi bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng trong ảo cảnh tôi từng trông thấy cùng Ken. Tôi nhớ tới lời của nữ thần điên loạn đó từng nói cha mình đã giết chết Thánh Quỷ. Ôi trời ơi hóa ra mọi chuyện có mối liên kết với nhau!
- Ê khoan, sếp ơi, cái lúc mà đánh tan hồn đó có phải là Thánh Quỷ với Nữ thần có con với nhau rồi không?
Trời ơi, đúng bài rồi! Tôi phấn khích tới nỗi muốn đập vai Reo, quên béng ông ta là Thái tử luôn. Vị đại mỹ nam tròn mắt nhìn tôi.
- Ủa? Đọc truyện này rồi hả? Vậy thôi ta đổi cái khác!
Ê nha! Đang kể không có đâm bang nha!
- Thái tử à, kể thì phải có kết bài chứ!
Ông Thái tử vùng người dậy, cãi tôi:
- Thì tới kết bài là Thánh Quỷ tạ thế rồi. Kế đó là chuyện tổ tiên của tộc Sugimoto của chúng ta, là cánh tay phải của ngài đã bước lên gánh vác cả dân tộc. Từ ngày Thánh Quỷ không còn nữa, tộc chúng ta đã trải qua thời kỳ kinh hoàng như nào cô bé không hiểu đâu. Sau này về cung mở sách đọc thêm đi, Thư viện Hoàng gia, tủ Lịch sử chung về Quỷ tộc và các triều đại.
Ờ, có tâm quá he, chỉ tôi cả chỗ đọc luôn. Tôi không những đọc mà tôi còn coi trực tiếp màn đóng băng của bà nữ Thần Kozakura đây nè! Nói ra chắc ổng sốc xỉu mất!
Mà thôi, tôi chẳng muốn nhắc tới chuyến đi "âm tào địa phủ" mang vỏ bọc khu du lịch sinh thái "Ảo ảnh thời không" sơ hở là đi chuyển kiếp kia nữa.
- Vậy thôi anh kể về Ngư tộc đi! - Tôi nghĩ ngợi rồi chờ đợi phản ứng của Thái tử.
Anh trai hồ ly xinh đẹp tỏ vẻ hào hứng khi được hỏi đúng chuyên môn, giọng nói đều và mượt như đã biên tập sẵn, chỉ chờ tôi hỏi là kể ngay.
- Ngư tộc là chủng tộc tự do sống trong vùng biển khơi với Quỷ tộc, vốn khắn khít với nhau từ thuở trời đất nguyên sơ, bọn họ là dạng nửa người nửa cá hiền lành. Quỷ tộc đào một kênh nhỏ để họ có thể bơi đến hồ thanh lọc, bọn họ nhờ vậy mà hấp thụ được linh khí, liền có thể mọc ra đôi chân khi ở trên bờ. Vì tình nghĩa đó, Ngư tộc trước giờ luôn biết ơn Quỷ tộc.
Sau đó, anh họ tôi hớp một ngụm trà thấm giọng, như để đổi qua một mốc lịch sử khác.
- Đến lúc toàn thế giới trải qua một thời gian giá băng kinh khủng, nơi mà Quỷ tộc và Ngư tộc sống trở thành một trong những nơi giá lạnh nhất, buộc lòng họ phải rời đi. Lúc đó có một đại vương quốc do tộc người tổ tiên của Baridi nắm giữ có được một vùng khí hậu tương đối ấm áp, họ đã dang tay che chở cho nhiều chủng tộc khác nương tựa vào. Nhưng tình hình lúc đó rất khắc nghiệt, dẫn đến các trận đại dịch và đói kém triền miên. Quốc gia đó vốn trù phú, thần dân lương thiện dần dà bắt đầu nổi loạn. Bọn họ cho rằng hành động chứa chấp nhiều chủng tộc ngoại lai là tự giết chết con dân của mình. Họ đổ lỗi lớn nhất cho Ngư tộc và Quỷ tộc, nhiều lần lan truyền rằng tộc chúng ta ăn thịt bọn họ.
Nói tới đây, có vẻ Reo nhập vai quá, tức mình thả cái li trên tay xuống vang lên tiếng "cạch", làm nước trong li sóng sánh đổ ra ngoài. Giọng anh có phần bất mãn:
- Đúng là tộc của chúng ta có ăn, nhưng chỉ ăn xác chết. Bọn họ vốn ghê rợn tên gọi của chúng ta, hình thù kì dị lẫn sức mạnh đe dọa đến sự tồn vong vương quốc của họ. Vì vậy, chỉ sau hai trăm năm, bọn họ buộc chúng ta thoát li khỏi vương quốc đó, kẻ ở lại đều bị tàn sát. Quỷ tộc vốn ít người, vì bọn họ thảm sát hàng loạt mà dân số càng trở nên ít ỏi nghiêm trọng, đến chỉ còn vài trăm người sống sót, trở thành dân tộc du mục ở những vùng xa xôi.
Reo đảo mắt nhìn quanh căn phòng lộng lẫy tựa như một chiếc lồng sơn son thếp vàng đang chứa đựng hai đứa tôi, hạ giọng:
- Ngư tộc bẩm sinh phải sống ở vùng có nước, bọn họ không thể trốn ở sâu trong lục địa như chúng ta, đành phải tìm cách trở lại sông băng, gần như không còn liên lạc với Quỷ tộc.
Trong đầu tôi hiện lên đoạn lịch sử tang thương đó, giống như một cuốn phim tài liệu chầm chậm trôi đi. Quỷ tộc đã trải qua những năm tháng tối tăm và bi thương đến thế. Giờ thì sự thắc mắc của tôi về Quỷ tộc cả người luôn ngập tràn linh khí, tại sao bị gọi là Quỷ tộc đã rõ ràng rồi.
Khi tôi nghe Ken kể thì thấy Quỷ tộc là thứ gì đó rất gớm ghiếc và nguy hiểm. Còn khi nghe Reo kể lại biết được một bộ mặt khác của người Đế Đô. Hóa ra bọn họ cũng từ sự ích kỉ mà dồn tộc người ta đến cái chết. Khi nghe được lịch sử từ hai phía chiến tuyến kể lại quả là mới biết ai cũng giấu mặt xấu của mình đi, chỉ phô ra cái yếu đuối và thiện lương, còn sự tà ác và tàn nhẫn của bản thân đều giấu giếm đi. Nhưng càng nghĩ tôi càng bội phục Quỷ tộc, chỉ gần một ngàn năm sau, họ đã trở thành dân tộc hùng mạnh nhất lục địa này.
Bây giờ mới hiểu sao Ken nhất quyết không nói nhiều, nghe thông tin bên nào, sẽ bị nghiêng theo chiều bên đó. Saito Ken mặc định tôi là người của Herzlos, bởi vậy mới nói nếu cậu ấy kể ra chính là nhồi sọ tôi.
Ở khoản này công nhận vị Hoàng tử kia chơi đẹp thật, không để lòng tôi lệch trục từ lúc đầu tiên. Quân tử vậy thôi chứ trời!
Reo cảm thấy tôi cứ cúi đầu nghe chăm chú không ổn lắm, tự nhiên lại nghiêng đầu hỏi:
- Này, em không hỏi gì luôn hả?
- Đâu có gì để hỏi đâu. - Tôi nhún vai. - Từ phía Saito Ken em đã biết không ít chuyện rồi, chỉ là được nghe câu chuyện này ở một góc nhìn khác thôi. Em cảm thấy lạnh từ sâu trong lòng này!
Reo nhếch môi, ánh mắt hẹp, sắc đen như mực lườm nhẹ tôi:
- Bởi vậy em nên nhớ bọn người Baridi đó tàn độc không kém gì chúng ta đâu. Lúc nào cũng tỏ ra thanh cao thế thôi. Còn chúng ta ác một cách công khai, ác một cách có bài bản và cấp độ! Ác đến mức làm bọn chúng tức đến nghiến răng nghiến lợi mà không dám ngóc đầu đáp trả!
Tôi nghe trong giọng điệu này tràn ngập sự tự hào và vui sướng. Thái tử Reo sinh ra đã mang trọng trách gánh vác Quỷ tộc, hắn có hận Đế Đô thấu xương cũng không có gì lạ lùng. Chỉ là tôi đang luyến tiếc cho dân tộc này, từ những con người đơn thuần bị ép đến mức lấy sự tàn độc làm niềm kiêu hãnh, từ ăn xác người chết đến công khai muốn giết tộc Đế Đô. Bọn họ vốn có sức mạnh thiên bẩm, vốn dĩ có thể càn quét sạch vương quốc Baridi từ lâu rồi, thế nhưng lời chú ấn của Thánh Quỷ đã cản trở họ làm điều đó, giống như một sự cứu rỗi cho họ, không làm họ bị say trong mùi máu chinh phạt mà quên mất đi linh khí mang trong mình.
Jiro cũng từng nói Quỷ tộc không dám đánh chiếm vì sợ bị ứng phải quy luật sức mạnh, ắt hẳn là muốn nhắc về lời chú ấn kia.
Tôi bỗng nhiên sáng mắt, giống như vỡ ra chân lí, mắt to tròn nhìn Reo:
- Reo à, ý anh là...
Reo cong môi bí ẩn cười với tôi.
- Ý anh là muốn mượn tay Ngư tộc đánh Baridi? Vì chúng ta dù mạnh nhưng không thể trực diện đánh bọn họ, nên anh muốn chuyển giao công nghệ hạt nhân cho Elurra, để bọn chúng xâm lược Đế Đô, chúng ta ở giữa hưởng lợi? - Tôi nói một mạch trôi chảy đến độ bản thân nghe còn giật mình.
Reo rất hài lòng, nâng má tôi lên, nựng qua nựng lại, tán dương:
- Chiến thần Katsuo nhất định đã lập "Lời thề thủy chung" với Nữ hoàng Yura rồi, vì thế mới sinh ra được Công chúa thông minh như em!
Tôi đẩy hắn ra, nguýt thầm. Thông minh cái khỉ mốc gì? Chuyện này nghe mấy người kể rồi tổng hợp lại cũng có thể đoán ra mà!
- Anh nghĩ Elurra không đoán ra chuyện này à? - Tôi xùy nhẹ, cảm thấy mấy cái thuyết âm mưu nhất định không đơn giản như vậy.
Hồ ly Reo bắt đầu nghịch tóc tôi, đôi môi đỏ thắm lộ ra những chiếc răng trắng nhọn, nói bằng chất giọng tinh quái:
- Họ vốn rất sẵn lòng để chúng ta lợi dụng mà!
Tôi đan tay, đặt cằm của mình lên, gật gù. Ừ đúng rồi, dù là bọn họ có đoán ra bản thân bị lợi dụng, họ cũng chẳng thấy thiệt. Có điều tôi e rằng... tính cách của tên Thân vương Itsuki vốn xảo trá như thế, thời Đức vua hiện tại thì không có gì lo, nhỡ như lão ta về vườn rồi tên người cá đó lên thay thì lại là chuyện khác. Đến lúc đó, tình anh em liên minh gắn bó keo sơn giữa Quỷ tộc và Ngư tộc chắc có bền lâu!
Suy nghĩ của tôi ắt là đại ma vương Reo cũng nắm bắt được, anh ta thư thả lấy thêm một miếng mứt cho vào miệng, mỉm cười với tôi:
- Miyuki có thích sống ở bình nguyên không?
Ý tứ gì đây?
Ánh mắt tôi ngưng trệ, không trả lời. Reo bỗng nhiên đập tay, hốt hoảng nói:
- Ái chà chà!
- Sao nữa vậy Reo?
Bộ dạng Reo tủm tỉm cười, ánh mắt gian xảo lấp lánh:
- Jiro bị nàng Công chúa người cá Reika mời sang tẩm cung cũng khá lâu rồi đấy. Chả hiểu từ khi nào nàng ta tự dưng lại yêu thích sách quân sự mà lại mời Jiro của chúng ta qua thỉnh giáo như vậy. Haizz... Trưởng công chúa à, em cũng nên có ý thức chủ quyền một chút!
Tôi nhếch mép, cảm thấy vô vị. Tên Jiro này vận đào hoa cũng tốt nhỉ?
Reo đẩy tôi đứng dậy, nằng nặc bắt tôi đi tìm Jiro trở về. Hừm, hắn có chân đi thì tự có chân về chứ, tại sao lại bắt tôi tìm!
Tôi dù khó chịu trong lòng nhưng vẫn phải y lời hồ ly mà đi, lúc vừa xoay mặt định đi ra cửa tôi liền va vào một lớp màng trong suốt đàn hồi. Reo nhịn cười, thu lại phép thuật, áy náy nói:
- À, kết giới chống tai mắt, dù sao chỗ này cũng là xứ người.
Tôi lắc đầu ngao ngán, theo lời chỉ dẫn của hắn đi tìm tẩm cung của Công chúa. Trên người của tôi mặc trang phục hoàng thất Quỷ tộc, cho nên lính canh gác đối xử vô cùng khách sáo với tôi, còn chu đáo dẫn tôi đến tận nơi.


1 Bình luận