Chúa tể của những câu chu...
Vô danh tiểu tốt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 : Lễ hội bóng tối

Chương 23 : Chỉ có người chết mới chứng kiến được kết thúc của chiến tranh (2)

0 Bình luận - Độ dài: 5,618 từ - Cập nhật:

“Ý cậu là sao ?” David đáp lại, khuôn mặt có chút nhăn lại. “Giải thích đi. Tại sao chỉ có mỗi tôi bị mà cậu với Vinny lại không ?”

Trước tình hình căng thẳng ngày càng gia tăng, Vincenzo lúc này lập tức chen ngang. Ông cố gắng xoa bóp cho David hòng khiến cho người cựu binh tạm thời quên đi mối lo trước mắt. Tuy nhiên, David chả để tâm đến việc đó mà cứ dán chặt mắt về phía Grimm, chờ một lời giải thích.

“Trước khi trả lời câu hỏi đó, tôi cần xác nhận một số chuyện đã. Lý do vì sao ông lại đến thành phố Sorwich hả David ?” 

Grimm nhìn về phía cựu binh bằng một ánh mắt sắc lạnh như dao cạo, như thể cậu sẵn sàng khoét từng lớp thịt của đối phương cho đến khi sự thật lộ ra vậy. Cảm tưởng rằng nếu như ông ấy chỉ cần nói dối hay lắp bắp dù chỉ một chút thôi. Cậu ấy sẽ tìm luôn ra được địa chỉ cất vàng của David vậy.

“Thành phố này gần như là biệt lập với đất liền. Tuy có vài khu phải nói là dành cho ăn chơi, du lịch. Nhưng cũng không thuộc dạng nổi tiếng gì. Vậy tại sao một, xin thứ lỗi trước, người như ông lại sẵn sàng lặn lội tới đây vậy ? Tôi không nghĩ ông dư dả đến vậy đâu, David à.”

Trước câu hỏi của Grimm. David chỉ biết đường thở dài và hồi tưởng về một tuần trước. Khi mà  còn đang nằm ngủ trên đường với nhiều người vô gia cư khác. Một gã mặc áo choàng đã đến và thả lá thư xuống chỗ ông. Hắn đã nhìn rất lâu về bộ quân phục và thẻ tên của David.

“Có một gã, mặc áo choàng tiếp cận tôi. Hắn không nói gì cả mà chỉ thả bức thư mời về một dự án nào đấy. Vì tôi cũng chả có nơi nào để đi, trong thư cũng kèm tiền nữa nên định thử một phát xem sao.”

Người cựu binh nghĩ về hoàn cảnh của bản thân hiện tại, không kìm được mà phát ra tiếng thở dài.

“Nhưng khi đến đây thì mọi thứ loạn hết lên rồi. Nên tôi đoán cái dự án gì gì đó cũng hủy luôn. Nhưng mà vụ đó liên quan gì đến việc này ?”

Nghe đến đây, Grimm mỉm cười khi biết được rằng những suy đoán của bản thân đã đúng. Cậu sau đó đảo mắt, lướt qua một lượt khung cảnh xung quanh. Nơi này, nó vừa rất thật, nhưng đồng thời nó cũng trông rất ảo đối với cậu.

“Đây chính là dự án đó. Ông sẽ bị ném vào nơi này. Dần dần đắm chìm vào trong các chiến trận. Tới nỗi quên mất bản thân mình là ai. Như bọn họ.”

Nội dung của câu nói kết hợp với cái giọng bình thản của Grimm khiến cho cả Vinny lẫn David không khỏi lạnh sống lưng. Đặc biệt là đối với người cựu binh, khi mọi thứ đang ngày càng giống với những gì mà chàng trai đang nói. Nó khiến mặt ông tái nhợt lại vì sợ hãi.

“Nhưng có lẽ, nếu ông tiếp tục nhắc nhở bản thân mình là ai. Có lẽ ông sẽ trụ được đến khi kịch bản kết thúc đấy.” Grimm nói tiếp. “Vinny, phiền ông canh chừng David. Có vài thứ tôi phải xác nhận lại.”

Nói xong, cậu ta quay người và lập tức bỏ đi. Dáng người to lớn của nhân vật chính nhanh chóng bị che lấp bởi các hoạt động của các người lính bên trong chiến hào. Bầu trời lúc này cũng cực kỳ mất ổn định. Nó bỗng chốc chuyển sang đêm, rồi sáng, rồi đêm và kết thúc bằng một buổi sáng.

David lúc này đây chỉ còn biết liên tục nhắc nhở bản thân mình là ai. Nhưng có một thứ gì đó đang ngăn cản ông. Một ký ức mà gã cựu binh luôn muốn lãng quên. Thật mỉa mai làm sao khi nó lại là thứ duy nhất gợi nhắc được cho David.

Lúc này đây, ở một góc khác của chiến hào. Chàng lính trẻ David thức dậy trên chiếc giường ngủ tạm bợ. Chưa lần nào trong hai mươi năm cuộc đời cậu lại ngủ ngon đến vậy. Có lẽ là nhờ hoạt động vào nguyên ngày hôm  qua. Nên ngay cả khi chỉ giường gần như chỉ là một cái giường mỏng, David vẫn ngủ ngon lành.

Nói đi cũng phải nói lại, nó vẫn còn tốt chán so với việc phải dùng chính quần áo của mình làm ga giường khi nằm ra sàn. Nằm trên giường là một món quà nhỏ của các tân binh mới đến. Nhưng đó chỉ là một đặc quyền vào đêm đầu tiên. Nên sớm thôi David cũng sẽ trải nghiệm cảm giác nằm sàn chung với họ.

“Cuối cùng cậu cũng tỉnh dậy rồi hả nhóc ? Mơ đẹp chứ ?”

Giọng nói đó phát ra từ một người lính vừa mới đặt chân vào căn phòng. Anh ta lúc này đang mặc bộ quân phục tiêu chuẩn của lính đế quốc Avalion. Bao gồm một chiếc áo trench màu xanh lục đã phai màu bên ngoài, được buộc ngay ngắn với dây thắt lưng nơi chứa lựu đạn và các vật dụng khác. Chiếc quần xám và đôi ủng của anh ta dính đầy bùn đất. Chứng tỏ rằng bên ngoài chiến hào có lẽ vừa có biến.

“Này nhóc, đang nói chú em đấy. Nhóc có lẽ là người tỉnh nhất trong đám tân binh rồi đây.” William bỗng phì cười. “Bình tĩnh nhất nữa. Tuy có dấm đài, nhưng một vài gã thậm chí còn đi nặng hết cả ra cơ. Nên chuyện đó bình thường thôi. Giờ thì xách cái mông lên.”

Dưới yêu cầu của Will, David không còn cách nào khác ngoài đứng dậy. Cố gắng mặc quần áo nhanh nhất có thể rồi bẽn lẽn đi theo sau không khác gì gà con theo mẹ. Tất nhiên, cậu ta không quên mang theo mình khẩu súng trường và các vật dụng khác.

Theo sau William qua các nơi trong chiến hào. David đã nhìn thấy các binh lính đang thu dọn những cái xác đã biến dạng nặng nề, một số còn bốc mùi hôi thối đến buồn nôn, thậm chí còn được “bọc” trong giòi. Nhưng mọi người gần như chả quan tâm, chỉ hơi nhăn mặt về cái mùi còn lại gần như đối xử mấy vụ này như chuyện thường ngày ở huyện.

“Kinh lắm đúng không ?”

Câu hỏi bất ngờ đến từ William khiến cho David khựng người lại. Nhất thời không biết phải trả lời thế nào sao cho vừa ý. Với chút nỗ lực cuối cùng, chàng lính trẻ cố tỏ ra cứng rắn và đáp lại.

“Không ạ.”

“Xạo ít thôi nhóc.” William ngắt lời cậu với cái mặt tỉnh bơ. “Nhìn đống đó mà không kinh. Đầu óc nhóc bị nguyền rủa bởi tà thuật hay sao ?”

“Ừm, thì, ờm...” 

Nếu có thể đào một cái hố ngay chỗ này, có lẽ David sẽ thực hiện ngay lập tức. Cậu tân binh lúc này chỉ có thể nhìn qua nhìn lại về mọi phía, hy vọng điều đó sẽ làm cho không khí giữa cả hai người bớt ngượng ngùng hơn. Ở chiều hướng ngược lại, William chẳng để tâm lắm mà tiếp tục bước tiếp.

Cả hai lúc này đi xuyên qua nơi mà các binh lính đang vận chuyển xác chết đến nơi chôn cất. Lúc này, chiếc mũi của David đã dần thích nghi đến cái mùi hôi thối ở chiến hào. Ánh mắt của chàng lính hướng về phía những người đã chết. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn bọn họ đến số phận này. Chết vì đâm, bị chém, bị cắn hay bị bệnh. Nhưng những thứ này càng khiến cho ham muốn sống sót của David ngày càng dâng cao hơn nữa.

“Anh đang dẫn tôi đi đâu vậy ?” 

Trước câu hỏi của cậu, William vẫn giữ một sự im lặng. Nhưng khi cả hai đến một cái trạm y tế được xây dựng ngay trong cái chiến hào này. David giờ đây đã hiểu rõ được phần nào. Will vẫn giữ cái mặt đấy và đẩy cậu vào bên trong, khiến cho cậu suýt chút nữa thì ngã vì mất thăng bằng.

Tuy vậy, khung cảnh bên trong khiến cho David có đôi chút đứng hình. Có rất nhiều người lính bên trong, một số đã mất đi vài bộ phận trong cơ thể. Số khác thì đang điên cuồng gãi vào những vết mẩn đỏ trên da, với cái khuôn mặt khó chịu tột độ, thậm chí còn gãi đến mức chảy máu da buộc các bác sĩ phải can thiệp gấp. Số còn lại thì chỉ im lặng nằm trên giường hoặc thậm chí là sàn, có vẻ đã phó mặc số phận của mình.

William thấy cảnh tượng đó thì vẫn giữ vẻ bình thản, như thể đã quá quen với khung cảnh này. Nhưng anh ta vẫn chạy lên và trợ giúp những vị bác sĩ khống chế những người lính. David thấy vậy cũng lao lên giúp dù không hiểu chuyện gì xảy ra. 

“Lạy Solrathis ! Đừng có gãi nữa.” Một trong các vị bác sĩ hét lớn. 

David lúc này đã nhìn vào người lính đang quằn quại kia, ánh mắt của cậu ta có chút bàng hoàng khi nhìn cận cảnh. Không như buổi đêm hay lúc có sương mù, giờ đây mọi thứ đều hiện rõ trước mắt. Lớp da bị gãi cho đến khi chảy máu, cùng với tiếng gào khóc như kẻ điên. Lại thêm một khung cảnh nữa in sâu vào tâm trí của David. 

Nhưng lần này, cậu đã biết nén nó xuống tạm thời trong khi vẫn tiếp tục giữ chặt người lính trước mặt để các bác sĩ có thể làm việc của mình. Với sự trợ giúp của cả David lẫn William, mọi thứ cũng đâu vào đấy và tất cả có thể thở phào nhẹ nhõm. 

“Cảm ơn, Will. Không có anh chắc chúng tôi còn vật vã nữa.”

Người cảm ơn William là một vị bác sĩ với đầu trọc. Đó là thứ duy nhất mà David nhớ. Ông ấy trút ra một tiếng thở dài đầy mệt mỏi và ngồi lại vào chiếc ghế gỗ. Đôi mắt nâu của bác sĩ trọc, nó rất kỳ lạ, như thể ông ta đang nhìn về một nơi xa xăm như muốn thoát khỏi tình cảnh này.

“Dù sao thì, ờm, cậu đến đây làm gì vậy ? Có bị cào hay bị thương ở đâu không ?”

“Không, John. Tôi cần anh kiểm tra nhóc lính mới này. Sợ cậu nhóc đây bị thương ở đâu mà không biết.”

“À, tôi hiểu rồi.”

Vị bác sĩ tên John nghe vậy thì gật đầu rồi lập tức đứng dậy khỏi chiếc ghế, vẫy tay ra hiệu cho David về phía chỗ có tấm màn che. Thấy chàng lính có chút do dự, ông ấy buông lời châm chọc.

“Nếu cậu muốn phô diễn toàn bộ thân thể ngay đây cũng không sao. Tôi không ngại, mọi người ở đây cũng chả để ý đâu.”

David nghe vậy thì mặt đỏ hết cả lên, rồi không một chút do dự đi nhanh về phía buồng thay đồ. John theo sau và cả hai ở bên trong đó một lúc. Phải đến đâu đó mười phút sau, David và vị bác sĩ mới bước ra khỏi đấy.

“Mọi thứ đều ổn. Không có một vết thương, hay vết cắn nào. Nhớ giữ vệ sinh thân thể đấy. Thuốc thang không dư dả gì đâu, nhóc. Will, phiền cậu giải thích một lượt mọi thứ nhé.”

John kết thúc với một nụ cười gượng khi trong trạm lại bắt đầu có biến. Buộc ông ấy phải nhanh chóng chạy đi để giải quyết. Lúc này đây, William khoác vai David và dẫn cậu ra khỏi cái nơi đã bắt đầu hỗn loạn. Nhưng nhìn vẻ mặt có chút thờ ơ của anh ta, thì có lẽ đây không phải chuyện hiếm.

“Vụ kiểm tra lúc nãy là sao ?” David tò mò hỏi.

“Cậu biết nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của những người ở đây không ?” 

William đáp lại bằng một câu hỏi, rồi tự trả lời. 

“Do những vết cắn, vết cào. Nơi này, cậu dễ bị nhiễm trùng với nhiễm bệnh hơn. Cái gã mà chúng ta vừa giúp khống chế là một ví dụ. Không giữ gìn vệ sinh nên mấy con chấy bị thu hút. Gây nên một thứ mà mọi người tạm gọi là những cơn sốt trong chiến hào.”

David nghe xong thì nhớ lại khung cảnh hồi nãy, rồi gật gật như đã hiểu chuyện. Sau đó, chàng lính bắt đầu để ý kỹ xung quanh. Nhận ra phía trước mặt có rất đông binh lính. Tất cả dường như đang tụ tập lại vì một điều gì đó. Một số còn nói lớn trong khi tay cầm bao thuốc.

“Tao cá một bao thuốc rằng mày săn không quá ba con !”

Nghe được những lời đó, David lờ mờ đoán ra được đây là một hoạt động cá cược nào đó liên quan đến loài gặm nhấm này. William thấy vậy thì liền phì cười, vỗ vai chàng lính với một vẻ đắc ý.

“Muốn săn chuột không ? Giải trí một tí thôi.”

“Săn chuột á ?”

“Ừ, chỗ này không có quá nhiều hình thức giải trí đâu. Ngoài ra, nhóc còn kiếm được chút thuốc lá mà hút nữa. Không quá tệ đâu.”

Cả hai sau đó tiếp cận nhóm lính, Will không nói gì mà tiến lên với vẻ mặt đắc thắng. Còn David thì  vẫn trưng ra cái vẻ mặt ngơ ngác. Một sự kết hợp kỳ lạ. Nhưng nó không khiến William nản lòng, vì anh ta muốn có chút thuốc lá để hút ngay lúc này.

“Này, cá hai bao đi. Will với nhóc này bắt mười con cho.”

Binh lính xung quanh nghe vậy thì ồ lên một tiếng. Họ liền nâng mức cược lên cao, tất nhiên điều đó đồng nghĩa với việc William và David có nhiều đối thủ cạnh tranh hơn. Nhưng vị tiền bối vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không có một biểu hiện gì nao núng cả.

“Nhóc cứ tận hưởng cuộc vui nho nhỏ này đi. Phần khó cứ để ông anh này lo.” William nói nhỏ với David. 

Thế là cuộc săn chuột bắt đầu, mọi người bắt đầu tản ra để săn chuột. William vẫn bình tĩnh bước đi, như thể anh ta biết chính xác lũ chuột sẽ ở đâu ngay lúc này. David không biết gì mà chỉ lẳng lặng đi theo sau. Will không nói gì cả, chỉ lẳng lặng bước đi rồi bỗng dưng ngừng lại.

Khi David nhìn qua từ đằng sau thì trước mắt cậu là một cảnh tượng lũ chuột đang tranh nhau một bàn tay của ai đó. Không giống như lũ chuột ở New Londor, lũ này to khủng khiếp. Kích cỡ đâu đó một chín một mười với lũ chó nhỏ mà các phu nhân giàu có hay nuôi. Điều đó khiến cho chàng lính rợn hết cả gai ốc.

“Ôi lạy Solrathis !”

Đó là câu duy nhất mà David có thể thốt lên khi thấy cảnh này. Nhưng William chả để tâm lắm, sự chai sạn trên chiến trường khiến cho anh ta lạnh lùng rón rèn từng bước tới và dùng lưỡi lê đâm chết một con. Con chuột to chết tiệt đó dù bị đâm song vẫn cố vùng vẫy hòng trốn thoát. 

Mấy con còn lại thì bắt đầu chạy toán loạn, một con thậm chí còn cắm đầu chạy về phía David. Khiến cho cậu trong cơn hoảng loạn theo phản xạ sút cho nó một cái bay vào tường đất. Trong cơn lúng túng, chàng lính vội lấy súng ra và dùng lưỡi lê đâm nó một nhát chí mạng.

“Đâm đẹp lắm nhóc. Giờ phụ ông anh này săn một chút đi. Lũ này sinh sôi khiếp lắm.”

Cuộc thi này, hay nói đúng hơn là phương thức giải trí kiêm luôn việc xử lý nạn chuột trong chiến hào đã cho David thấy rất nhiều thứ. Cậu đã chứng kiến một số con hung hăng đến mức sẵn sàng tấn công cả binh lính đang bị thương, cũng như việc bọn lông lá này ngang nhiên trộm thức ăn trong kho lương thực của bọn họ. 

Ở con một, con hai thì David có một chút do dự vì kích cỡ của chúng. Nhưng kể từ đó, cậu chẳng còn nghĩ gì nhiều nữa. Chúng không phải dân bản địa, một cú đâm chí mạng là đủ. Chẳng mấy chốc, số lượng chuột chết bởi David đã lên đến con số mười hai, hơn cả William khiến anh ta bất ngờ ra mặt.

“Nhóc có tài năng trong việc này đây. Chắc thuốc lá sẽ là của chúng ta rồi.”

Khi bọn họ trở về cùng với một đống xác chuột. Những người lính đã tụ họp sẵn ở đó, bọn họ đang so đo xem ai bắt được nhiều chuột hơn. William lúc này đi đến và khoe với tất cả chiến lợi phẩm của cả hai. Điều đó khiến một số tiếng thở dài vì thất vọng vang lên.

“Thôi được rồi, số thuốc của anh hết đấy, Will.”

Một người lính nói, tay vỗ vai William, tay còn lại đặt bao thuốc vào tay anh. Rồi tất cả rời đi trong sự tiếc nuối, một số còn lẩm bẩm gì đó trong lúc bước đi. Cuối cùng, chỉ còn lại Will và David đứng đó. 

“Cuối cùng thì.” William nhếch mép cười, lập tức châm lửa điếu thuốc rồi bắt đầu hút. “Lâu rồi không hút thứ này. Vẫn ngon như ngày nào. Này hút một điếu không ? Mà nhóc có hút thuốc không đấy ?”

“Không. Tôi không hút thuốc. Nhưng cảm ơn.” David đáp lại.

William nghe vậy thì đảo mắt, anh ta bắt đầu nhìn xung quanh và nhận ra mọi người đã rời đi hết. Chỉ còn một số ít đang ở lại đây để trực. Mặt trời lúc này đã dần lặn xuống. Thấy vậy, ánh mắt Will có chút thay đổi. Với cái miệng vẫn còn phì phèo khói thuốc, anh vỗ vai David và bắt đầu kéo cậu đi.

“Lết cái xác nhanh nào nhóc. Màn đêm bắt đầu xuống rồi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”

David nghe vậy, tuy khó hiểu nhưng vẫn chạy theo sau. Khi đã đến nơi có vẻ là chỗ trực của cả hai thì William dừng lại. Ánh mắt anh ta dán chặt vào một vài người lính đang chuẩn bị đèn dầu, rồi chuyển hướng ra một nơi xa xăm nào đó. Như thể Will biết rằng có kẻ địch đang lẩn khuất và chờ đợi thời cơ phản công vậy.

“Sao vậy ? Tự nhiên mặt anh đang vui bỗng dưng nghiêm lại vậy ?” David thấy vậy thì gặng hỏi.

“Tại dân bản địa hay tận dụng đêm tối để tấn công lắm.” William đáp lại bằng giọng bình thản. “Chúng biết ta đang bối rối với môi trường mới này. Nên cho dù cuộc tấn công được triển khai nhỏ lẻ bởi các bộ tộc riêng biệt, nó vẫn đủ sức làm hao mòn quân ta. Trông chả khác gì làn sóng tấn công là bao.”

David nghe vậy thì không biết phải đáp lại làm sao, chỉ biết gật đầu rồi hướng ánh mắt về nơi mà William đã nhìn. Trong khi thầm cầu nguyện trong lòng rằng cuộc tấn công sẽ không nổ ra. Thế là, bọn họ bắt đầu đứng gác. David do căng thẳng nên cứ đi qua đi lại xung quanh, mắt cứ đảo qua đảo lại. Sợ rằng dân bản địa có thể nhảy xổ ra bất kỳ lúc nào.

William thấy vậy thì không kìm được mà bật cười vì hiểu được cái cảm giác bồn chồn  này. David đang làm y như những gì mà anh đã làm trong những ngày đầu nơi chiến trận. Chỉ có điều là Will đã phải tự giải quyết điều đó một mình. Dẫu vậy, chứng kiến cảnh này vẫn gợi lại một chút gì đó cho chính bản thân anh.

“Đừng có đi loanh quanh nữa nhóc. Không là bữa sáng của nhóc đi hết đó. À mà khoan, sáng đến giờ nhóc đã được đớp cái gì đâu nhỉ ?”

William thấy vậy thì liền lấy ra mấy món đồ hộp mà anh đã cất kỹ trong chiếc ba lô. Nó không có gì nhiều, chỉ có một chút bánh mì ăn kèm với thịt hộp. Nhưng ở đây trong cái tình trạng phải chiến đấu dài ngày và cực kỳ mệt mỏi, thì món này ngon đến lạ thường. Có lẽ cơn đói đã khiến cho người ta bớt kén ăn lại.

David nhìn đồ ăn trước mặt thì thèm chảy cả nước dãi. Cậu lập tức ngồi xuống và ăn ngấu nghiến chúng. Thậm chí ngay cả mấy vụn nhỏ bánh mì cũng không bỏ sót, vì sợ bản thân sẽ đói. William thấy vậy thì chỉ lắc đầu cười khổ, rồi chậm rãi thưởng thức món súp đậu đóng hộp.

Nhưng rồi, thứ mà cả hai lo sợ cuối cùng đã đến. Một loạt pháo sáng được bắn lên trên khắp chiến hào. William biết điều đó có nghĩa là gì. Một đợt tấn công đó đang diễn ra. Nên ngay lập tức bỏ dở bữa ăn và vớ lấy khẩu súng trường.

“Chúng ta đang bị tấn công. Nhanh nào nhóc. ! Chuẩn bị đi.” 

David nghe vậy thì lập tức vô trạng thái chiến đấu, bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh. Đặc biệt là ở mấy chỗ tối, do màu da của dân bản địa có thể ẩn thân tốt trong môi trường đó. Rồi những tiếng bước chân như một thứ gì đó đang lao đến. David không nghĩ gì nhiều mà nổ súng trước. Tiếng súng nổ vang vọng khắp chiến hào, hòa chung âm với sự hỗn loạn đang diễn ra tại nơi đây.

Tia lửa của khẩu súng soi rọi hình ảnh của một thứ gì đó giống báo đang lao đến. Nó càng khiến cho David lẫn William lên đạn và xả liên tục vào bóng tối. Lúc này đây, một người dân bản địa to lớn lao ra trên tay cầm kiếm. Không một chút chần chừ, Will dùng lưỡi của khẩu súng xông đến và đâm thẳng vào ngực của gã. Nhưng tên này khỏe hơn khi vẫn tiếp đẩy lùi anh ta bất chấp vết thương chí tử.

David thấy vậy thì hoảng, với một viên duy nhất, cậu dí súng thẳng vào mặt tên đen đó và bóp cò. Đục một lỗ trên trán của hắn. Khi tên bản địa gục xuống đất, thì cũng là lúc chàng lính nhanh chóng nạp lại đạn cho khẩu súng. William lúc này mặc dù một bên tai bị ù do cú bắn, cũng bắt đầu tìm một góc an toàn và nạp đạn.

“Ôi lạy Solrathis. Mong Ngài phù hộ cho con sống sót trong đêm nay.” David lẩm bẩm.

Lúc này đây, trời bắt đầu mưa như trút nước. Nhưng điều đó không ngăn cản được cả hai bắt đầu di chuyển khắp chiến hào. Trên đường đi, một người lính đã “không may” bị sét đánh thẳng vào người và tử vong ngay tại chỗ. Một số thì bị giết bởi những rễ cây bằng cách nào đó đã xuyên qua nền đất, rồi kết thúc trong cơ thể của họ.

“Cẩn thận đấy nhóc. Ma thuật của cái nơi này không giỡn được đâu.”

William cảnh báo, giọng của anh ta xen lẫn với những hạt mưa đang trút xuống chiến hào. Nhưng những thứ đó không thể nào cản được hết những âm thanh của trận chiến đang vang vọng ở xa xa. Sau một hồi chạy trong cơn mưa, bọn họ cuối cùng đã đến nơi đang đánh nhau ác liệt nhất.

Có một tên pháp sư, có lẽ là tù trưởng của bộ tộc nhỏ nào đấy đang niệm phép. Sấm sét dưới sự chỉ huy của hắn ta bắt đầu giáng xuống chiến hào liên tục. Âm thanh rầm vang cả một góc trời. Gã pháp sư như một tên nghệ sĩ, múa máy điên cuồng và dường như cơn mưa đang nhảy theo hắn.

Có rất nhiều người lính đã nổ súng, nhưng những viên đạn đều bị một cơn gió và những giọt mưa cản lại hoàn toàn. Một số còn bị giết ngược lại khi những hạt mưa tụ lại thành dòng nước chảy xiết và bắt đầu dìm chết bọn họ. Điều đó khiến cho William lúc đầu định nổ súng cũng phải e dè.

“Má nó ! Khó rồi đây.” William không kìm được mà buông lời chửi tục.

Bỗng dưng có hai người bước đến. Người phía trước cao lớn, mặc một bộ quân phục như David và William. Nhưng quân hàm lại cao hơn, cũng như được trang bị súng lục và kiếm sabre thay vì súng trường gắn lưỡi lên như họ. Do cơn mưa nên hai người không tài nào nhìn rõ, chỉ thấy rằng người đó toát lên một vẻ nguy hiểm khó tả.

Theo sau là một gã gầy khoác lên mình một tấm áo choàng đen rách nát đi chân trần. Hắn cười khoái chí như một tên bệnh hoạn khi chứng kiến cảnh gã pháp sư đang tả xung hữu đột với ma thuật tự nhiên. Màu mắt đen ngòm của gã khiến cho David sởn hết cả gai ốc.

“Lại một tên khốn nữa sao ? Được thôi. Vô hết đây !”

Gã pháp sư lại phất tay thêm một lần nữa, những rễ cây bên trong lòng đất kết hợp với dòng nước mạnh mẽ bắt đầu hướng thẳng về phía người đàn ông. Nhưng ông ấy chỉ cười khinh và rút thanh sabre ra. Uy lực của cú rút đó đủ sức cản lại đòn tấn công.

“Không phải tên khốn. Mà là trung tá Douglas Campbell.” 

Douglas đáp lại bằng giọng lạnh lùng, rồi bất ngờ lao đến. Thanh kiếm của ông chém xuyên qua những đòn tấn công của gã pháp sư. Chẳng mấy chốc, vị trung tá đã ở rất gần với hắn. Nhưng tên đó không  đời nào bỏ cuộc dễ vậy. Gã tận dụng trận sấm sét giáng xuống nơi hai người đang đứng và nhanh chóng lui ra xa.

Tưởng rằng chỉ cần giữ khoảng cách là an toàn, nhưng rồi một tiếng súng đã vang lên. Một viên đạn bằng cách nào đó đã xuyên qua lá chắn ma lực và găm vào da thịt của hắn. Đến lúc này tên pháp sư mới nhận ra bản thân đã quên mất cái gã đi đằng sau Douglas.

“Đừng quên tôi chứ, bé yêu !” 

Hắn vừa cười như điên vừa nói, toàn bộ cơ thể tỏa ra một sức mạnh của hủy diệt. Mùi máu tanh trộn lẫn với sức nóng của lửa thật khiến người ta buồn nôn. Thế rồi, xen lẫn tiếng cười điên loạn của gã là một loại tà thuật bắt đầu xâm chiếm thân xác của các binh lính đã ngã xuống. Nó vực dậy những cái xác và khiến chúng lao đến gã pháp sư như những con thây ma thèm khát thịt người.

Với khả năng của bản thân, hắn nhanh chóng dùng sấm sét cũng như dòng nước chảy xiết để quật ngã những cái xác tàn tật kia. Nhưng lũ đó cũng chỉ là đồ để đánh lạc hướng, món quà thật sự của gã thầy tế kia đã gần hoàn thành và tên pháp sư đã giúp một phần bằng cách dập nát những thi thể kia.

“Thằng khốn...”

Một cảm giác bất an bỗng dâng trào khi một luồng năng lượng hủy diệt mạnh mẽ tụ lại về phía tên thầy tế. Nghi thức trao đổi thân xác để đạt được hỏa lực hủy diệt đã hoàn thành. Trong một cái chớp mắt, những dòng máu thoát ra khỏi thân xác của những kẻ đã ngã xuống và lao đến như tên lửa về phía tên pháp sư bản địa.

Tuy đã chống trả quyết liệt, nhưng mấy đòn như tạo ra tường đất và thủy khiên chẳng tài nào chống đỡ được trước dòng máu được điều chỉnh để giết chóc. Nó nhanh chóng xuyên qua và bùng lên một ngọn lửa đỏ như máu thiêu đốt mọi thứ bất chấp cơn mưa nặng hạt đang trút xuống. 

“Đã bảo là đừng giết hắn mà.”

Douglas với vẻ thất vọng tiến lại gần, ông ấy dành chút thời gian quan sát cái thi thể đang bốc cháy dữ dội đó rồi quay người hướng đến nơi mà David và William đang đứng, cũng là chỗ mà các binh lính khác vừa chạy đến tập hợp lại.

“Bảo bọn họ dọn dẹp chỗ này đi, binh nhất. Mai sẽ là một ngày dài đấy cho tất cả chúng ta đấy.”

Nói xong, Douglas nhanh chóng rời đi mà không để tâm đến việc mọi người có hành lễ hay không. Ông ấy vội đến mức đụng trúng một người đang đứng đó. Đó là một chàng trai có chiều cao khổng lồ gần hai mét, nhưng mà Douglas chẳng để tâm và chỉ thốt ra vài từ khó chịu.

“Lần sau chú ý đường đi.”

Ông ấy nói rồi rời đi. Bỏ lại Grimm đang hướng ánh mắt của một kẻ săn mồi của mình về phía vị trung tá ở phía sau. Khi bóng lưng của ông ta biến mất trong cơn mưa, cậu liền quay đầu hướng về những người lính bắt đầu dọn dẹp bãi chiến trường. Cơn mưa giờ đây cũng đã kết thúc, nhưng nỗi kinh hoàng và sự nản chí của bọn họ thì không như vậy.

Nhưng Grimm không rảnh mà quan tâm đến những con người giờ đây đã quá muộn để cứu chữa. Vì cuối cùng thì cậu cũng tìm ra quy luật của nơi này rồi. Ngày mai hoặc mốt tính theo thời gian của chiều không gian này, khi cuộc chiến nổ ra thì nhân vật chính sẽ bắt đầu công cuộc phá hủy mọi thứ khiến cho nơi này quá tải.

Grimm sau đó tiến đến một góc tối, nơi có một người lính đang nằm đó. Anh ta là người thật, giống như David, nhưng giờ đây đã hòa làm một với nơi này. Cậu tự hỏi rằng người đàn ông trước mặt đã phải chiến đấu đi, chiến đấu lại bao nhiêu lần tại cái nơi quỷ quái này rồi.

“Tôi không cảm thấy chân tôi nữa rồi…”

Anh ta đang kêu cứu, nhưng chả ai đến cả. Cho dù có đến vì cũng chả cứu được. Vì những rễ cây đã ghim sâu vào thân thể yếu ớt này. Chẳng bao lâu nữa, chính cái cơ thể đó sẽ phân hủy rồi hòa làm một với đất của nơi này. Rồi một lần nữa, anh ta sẽ lại sống dậy và lặp lại quá trình. Đó là giả thuyết của Grimm về nơi này.

Cậu sau đó nhìn lại về phía sau. Cười thầm trong lòng khi thấy những tên lính với cùng một khuôn mặt xuất hiện nhiều hơn. Bọn chúng chả làm gì cả, chỉ đơn giản là chạy qua chạy lại như một lũ ngốc đang cố tỏ vẻ bản thân bận rộn. Điều đó ngày càng chứng tỏ rằng nơi này sắp không còn trụ vững nữa rồi.

Grimm sau đó hướng ánh mắt của mình trở lại người lính sắp chết. Anh ta đang cầu xin, nhưng không phải về phía cậu. Vì Grimm và Vincenzo vốn không nằm trong những dòng lệnh có sẵn tại nơi này. Có thể nói thì nhân vật chính hoàn toàn vô hình trong mắt bọn họ. Chính vì vậy, cậu sẽ tận dụng tốt lợi thế này.

“Như thế này là ổn rồi.”

Grimm đạp thẳng vào đầu người lính đó. Bất ngờ thay, đầu anh ta vỡ nát dễ dàng trước cú đá không được cường hóa bởi ma lực của cậu. Cảm tưởng như vừa dẫm nát một chiếc bánh đa vậy. Nhưng bù lại, một phần linh hồn đã vụn vỡ đã được hấp thụ.

Nhìn cái cơ thể giờ đây đã không còn chuyển động của người lính, Grimm mỉm cười và ngước lên trời một lần nữa. Đúng như cậu dự đoán, cái “ngày mai” của nơi này đã đến. Grimm quay người và bắt đầu chạy. Cậu sẽ khuấy động cái chiều không gian này lên. Rồi khi thời cơ đến, sẽ gặt đầu cái thứ đang nắm quyền điều khiển nơi này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận